Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh
Chương 12: Xin Chào
Tôi cuộn mình lại thành một góc trong phòng tắm, hơi nước bốc lên khiến không gian kín mờ mờ ảo ảo.
Nghĩ rất kỹ, nghĩ thật lâu, không hiểu vì cái gì đường thẳng không đi cứ thích đâm đầu vào ngõ cụt như thế? Cứng đầu nhất quyết đâm đến đầu rơi máu chảy mới chịu rời đi? Lại là một bộ dạng không cam lòng xám xịt rời đi? Rõ ràng, rõ ràng trái tim trong lồng ngực này một phút đập nhanh cũng không có, ánh mắt này một chút dịu dàng ngọt ngào bất chợt xuất hiện cũng không có, trong đầu không có nổi một chút nhớ nhung cũng không tồn tại.
Không phải yêu, nhưng tại sao lại cố chấp đến như thế? Là không cam lòng? Hay luyến tiếc chút nhân tình của ngày trước? Tình cảm trẻ con dễ đến dễ đi làm sao có nổi chân tình? Mà bản thân tôi cũng không tin, không tin bản thân mình có đủ may mắn để có được thứ “chân tình” vào thời điểm trẻ con nông nổi này.
Không ngừng ma sát, không ngừng thương tích đầy tâm can, mài mòn day dứt mài mòn thương tâm, để làm gì? Để làm cái gì? Xé rách vết thương trong lòng ra, nhìn nó đầm đìa máu, muốn loại bỏ cảm giác cùng những chuyện cảm tình lặt vặt này.
Suy cho cùng có những vết thương không thể cầm máu một cách hời hợt mà phải cắt rách nó ra, loại bỏ thứ sẽ khiến nó cứ mãi đau âm ỉ đó xuống, sau đó khâu thật kỹ vết thương đó vào.
Là đau, nhưng đáng giá!
Tôi cúi người, cúp mặt vào cánh tay khoanh tròn ôm lấy gối, nước mắt không kìm được rơi lã chã, là đau lòng, nhưng tại sao đau lòng vô pháp giải thích rõ.
Là...giống? Nhưng giống ai? Nước mắt hòa cùng không cam lòng, hòa vào không gian ngậm đầy hơi nước mờ ảo, qua một thời gian rất lâu, khuôn mặt tôi cứng đờ ngẩng lên.
Có chút ngơ ngác nhìn không gian xung quanh.
Môi tê cứng nở nụ cười khó hiểu, không kiềm chế nổi sự vặn vẹo của nụ cười trên khuôn mặt
“Bất quá chỉ là một viên đá, mài dao một chút.
Không có làm đá kê chân, mài một chút cảm tình mà thôi”
Nói gì đến tình cảm, vốn dĩ chỉ là một người vô cùng thích hợp làm đá mài tình cảm, mài mòn đến không còn gì.
Ban đầu là không cam lòng, là hiếu thắng, sau đó lại hy vọng, lại thất vọng, lại đau lòng, lại thương tâm,....!sông chảy đá mòn, tình cảm cũng vậy, lăn lộn qua lại một thời gian thật dài sẽ nhận ra tất cả đều không đáng giá, cảm thấy không đáng giá sẽ dần dần mai một đi cảm giác có lỗi, mai một đi cảm giác ban đầu, không cảm thấy thú vị nữa, suy nghĩ về phát triển bất cứ mối quan hệ tình cảm nào cũng sẽ chết non trong lòng.
Mài mòn quá lâu sẽ có tác dụng như vậy.
Hơn nữa là chính bản thân muốn nhìn thấy kết quả này.
Đứng dậy, nghe thấy cả tiếng xương kêu vì ngồi quá lâu, nước mắt bị nước xối trôi không còn sót lại gì.
Nhìn bản thân mình trong gương, vẫn là khuôn mặt kém sắc đó, trắng bệch, người đã cao lên khá nhiều, mắt đỏ hoe, đôi môi hé mở, âm thanh từ cổ họng run rẩy thoát ra: “Xin chào?” âm thanh khàn khàn khó tả.
Nhìn thật kỹ bản thân trong gương, đánh giá từ trên xuống dưới.
Có một cổ không khí không biết miêu tả như thế nào toát ra từ chính mình, giống như bị giam cầm trong một không gian vô hình, rụt rè, tự ti, cảm giác giống như thật hèn mọn, trên trán vẫn quẩn quanh một vòng đen rõ rệt, xương cốt như tụ lại một đoàn, không có vẻ tự nhiên thoải mái phóng khoáng.
Nhìn chính mình xong cảm thấy hết sức cạn lời, không có lấy một mảnh khí chất, thứ tồn đọng thoát ra được là hèn mọn, thật sâu hèn mọn cùng rụt rè.
Ngay cả hành động giơ tay lên cao cũng là rụt rụt rè rè, sợ hãi lại ngại ngùng.
Tôi nhíu mày, tại sao lại trở nên thế này? Rõ ràng bên trong tâm trí là một mảng lạnh nhạt, không để ý bên ngoài nhưng thứ toát ra bên ngoài lại là cảm giác như chim bị bẻ cánh, nhìn lên trời cao muốn bay nhưng cánh bị bẻ gãy mất rồi, chỉ dám trốn trong một góc, nhìn lên bầu trời một cách thèm thuồng, thèm thuồng lại sợ hãi, không có can đảm đối mặt buộc phải chạy trốn.
Không thích! Sao bản thân lại trở thành như thế này? Trở thành thế này từ khi nào tôi cũng không rõ, đột nhiên phát hiện ra thì đã gần ngấm vào máu rồi, bộ dáng điệu thấp tỏa ra mùi hèn yếu này khiến tôi vừa cảm thấy khó chịu vừa bất lực.
Rõ ràng vẫn luôn thấy bản thân trong gương hàng ngày lại không nhận ra cái dáng vẻ tồi tệ này?
Bực bội thật sự, khí chất là thứ gì? Ánh mắt của người xung quanh là thứ gì? Quan trọng không? Có để ý không? Có ghi nhớ trong lòng không? Có những thứ không thể thay đổi trong một, hai ngày, có những suy nghĩ không chỉ nói suông là thay đổi được, thay đổi thứ đã tích tụ lâu dài, oán khí dễ tụ dễ tích khó tan.
Cả người tôi ngập trong một bầu oán khí không tiêu tán, tính cách nóng nảy, không có kiên nhẫn, không có mềm dẻo, cứng nhắc.
Cần phải thay đổi, loại bỏ cái bộ dáng không ngẩng được đầu lên hiện tại!
...!......!......!......!......!......!......
Năm 2017, tôi tốt nghiệp cấp 3, mang một tâm thái chết không nuối tiếc lên đại học.
Trường đại học bình thường không cách nhà quá xa, học lực bình thường, không phải học bá, cũng không đến mức quá tra, bình bình đạm đạm, tầm tầm thường thường.
Một mình xách đồ lên kí túc xá, quen bạn mới, môi trường mới, liều mạng gột rửa chính mình.
Thế nhưng vẫn cảm nhận sâu sắc được tầng hắc khí mờ ảo đó vẫn quấn quanh người.
Sáng đi học, chiều đi chạy, cơm ăn đủ bữa.
Không khí trong trường rất tốt, thoáng đãng, nhiều cây xanh, trong lành.
Chiều đi chạy bộ cùng bạn trên đồi, cảm nhận không khí trong lành, cơ thể cũng dễ chịu hơn nhiều.
Mới đầu có chút không quen, sau đó bị không khí sôi nổi, tăng động trong phòng ảnh hưởng, tôi hành động tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Thật cảm thán, có lẽ ngoại cảnh tác động nhanh và tốt hơn bản thân cố gắng điều chỉnh.
Tôi vẫn liều mạng thay đổi thứ cảm xúc tồi tệ tích tụ nhiều năm đó.
Cảm giác rụt rè sợ hãi hồi trước phai dần, nhạt dần, bộ dáng trầm mặc khó gần, không dám giao tiếp với người lạ dần dần thay đổi, tích cực hơn so với trước kia.
Có lẽ cuộc sống mới này tôi sẽ thích nghi thật tốt..