Ice And Cold (Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng Phần 2)
Chương 21: Điều bất ngờ
Dù nó muốn chịu trách nhiệm hay gì đó cũng phải đợi sau 2 giờ nữa mới quyết định. Vì thế, hiện tại nó dành thời gian cho mình một chút. Nó đến quán cafe gần bệnh viện như lời trong điện thoại. Cho hai tay vào túi áo, từng bước đi của nó rất thoải mái không chút lo lắng. Nó vừa vào quán cafe đã thấy một người điển trai ngồi trong quán, không ai khác người đó chính là Triết Minh. Còn về Triết Minh, anh đã thấy nó đến, ngoài vẻ ra nụ cười tươi bình thường thì trong lòng lại đang nở một nụ cười không mấy bình thường. Hôm nay anh rất điển trai trong chiếc áo sơ mi trắng xoắn tay cùng quần âu xám, giày da đen bóng.
-Chào, Minh Hy....- anh đứng lên chào nó theo phép lịch sự.
- Chào, xin lỗi vì tôi đến muộn....// Không đâu...là do tôi đến sớm thôi....- nó và Triết Minh vẫn trò chuyện rất tự nhiên, trong khi Rick đang tìm nó. Theo bí mật, anh xác định được vị trí hiện tại của nó, nhưng anh rất ngạc nhiên bởi người ngồi trò chuyện cùng với nó trong quán cafe lại là Triết Minh - bạn anh.
- Hy.....Triết Minh...//- anh vào và đứng phía sau ghế nó, làm nó khá ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên hơn chính là Triết Minh và Rick, có quen biết nhau sao?
- Chào cậu...Rick, lâu quá rồi không gặp. - Triết Minh và Rick ôm lấy nhau, nó ngầm đoán được mối quan hệ giữa hai người.
- Rick....// À....giới thiệu với em đây là Triết Minh bạn anh, chuyên viên kĩ thuật, bốn bể là nhà....//haha.....Rick, cậu vẫn thế...không thay đổi gì cả...- cả hai lại tiếp tục nói những chuyện mà chỉ có 2 người mới hiểu. Sau một lúc, anh mới biết được vì sau bạn mình lại biết vợ mình vả lại còn kết bạn nữa chứ..
- Oh...Triết Minh, cậu ở đây vậy Tuấn Thanh đâu? Chẳng phải hai người như anh em, luôn đi cùng nhau sao? -- Anh ngồi cạnh nó, sắc mặt không có vẻ khó chịu mà ngược lại rất thoải mái.
- Ayza....cậu nói vậy, Minh Hy hiểu lầm tôi và Tuấn Thanh thì sao?? Cậu ấy có việc ở công ty, chắc sẽ đến nhanh thôi...kìa...mới nhắc...cậu ấy đến kìa...- theo hướng chỉ tay của Triết Minh, nó và anh cũng nhìn theo, nó khẳng định mình không hề nhìn lầm. Người đang đi đến với người mà nó gặp ở WUWU là một. Tức là Rick, Triết Minh, Tuấn Thanh họ là bạn với nhau. Thế sao, nó lại không biết. Nghĩ đến điều này, sắc mặt nó lại thâm trầm, mất đi vẻ tự nhiên lúc nãy. Rick thấy thế cứ nghĩ nó lo lắng việc vừa rồi ở bệnh viên, nên lấy tay mình nắm chặt tay nó, như động viên sẽ không sao. Nhưng cái nó quan tâm, đâu phải việc này. Mà là gương mặt kia, gương mặt quen thuộc đang ngồi đối mặt với nó.
- Thanh...cậu lại đến muộn....- Triết Minh vờ phàn nàn như kéo nó về thực tại, vì anh đã đoán ra được tâm tình của nó hiện tại. "Chắc cô sẽ rất bất ngờ nhỉ", anh đang rất hả hê trong lòng khi thấy nó như thế. Tiếp theo nên nhờ Tuấn Thanh ra tay giúp anh.
- Oh..bạn tốt...từ khi có bà xã thì quên luôn hai chúng tôi luôn nhé....// Không dám...không dám...- vẫn là những câu nói đùa của Tuân Thanh và anh. Tuấn Thanh quay sang nó và chìa tay ra.
- Chào Minh Hy, xin lỗi vì chuyện hôm trước không giúp cô. À...có thể gọi tôi là Jame- Tuy là Tuấn Thanh chìa tay ra trước mặt với câu nói như thể hiện sự xin lỗi nhưng ẩn ý trong đó không khác gì là một lời nhắc khéo đối với nó về vụ cứu công ty nhà Ren. Nó đúng thật rất bất ngờ, ngay cả tên cũng giống, thật trùng hợp, không biết thế nào. Vì một mặt nó nghĩ Tuấn Thanh là người không đơn giản nhưng giờ phát hiện ra hắn ta lại là bạn của bạn nó và bạn của chồng mình. Nó nên tin vào bên nào. Nó không có biểu hiện gì, vì thế anh nhắc nhẹ nó.
- À....không có gì...hân hạnh khi biết các cậu. - nó bắt tay lại và nói một câu theo phép lịch sự. Sau đó cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục diễn ra nhưng nó không có tâm trạng tham gia vào.
Chẳng bao lâu sau, 2 giờ đã trôi qua. Nó không để ý đến cho đến khi điện thoại của nó và anh cùng vang lên 1 lúc, thì ra là về việc chủ tịch Mkee đã tỉnh lại. Đến lúc này nó mới xem lại đồng hồ, đúng thật 2 giờ đã trôi qua.
- Chúng tôi có việc phải về bệnh viện gấp rồi...hẹn các cậu hôm khác đến nhà chúng tôi chơi nhé....chúng tôi đi trước...- nó chỉ cười nhẹ rồi rời đi. Đợi khi thấy cả hai cùng vào sảnh chính của bệnh viện, Tuấn Thanh mới lên tiếng.
- Lời cậu nói quả không sai....cô ta có chúc biến động. // Chẳng phải người ta biến động vì cậu sao? haha....- Triết Minh bật cười, biểu cảm vừa rồi của nó đúng không quá làm anh hài lòng nhưng cũng không làm anh thất vọng. "Bất ngờ vẫn còn chờ cô phía sau...." Triết Minh cười thoải mái, sau đó hai người không vội uống hết phần nước vừa gọi và trò chuyện thêm một lúc nữa.
Quay lại với nó và anh. Anh vui mừng khi nghe tin chủ tịch Mkee đã tỉnh lại, nếu vậy về việc của nó có thể không truy cứu trách nhiệm nữa vì nó đã đúng. Còn đối với nó, vẻ mặt vẫn bình tĩnh chả có biểu hiện vui mừng hay lo lắng. Bởi vì sau cuộc phẫu thuật đem qua, nó đã xem lại bệnh án và chắn chắn rằng sẽ không có chuyện xảy ra. Đây là một phán đoán được xem là đầy chuẩn xác và mang tính chuyên nghiệp. Thường thì xem tình trạng bệnh nhân sau đó mới phán, thì nó cũng làm thế thôi, nhưng có điều nó khác với mọi người, lời phán đoán của nó không mang tính 50:50, mà là mang tính chuẩn xác và chắc chắn.
- Sao rồi...chủ tịch Mkee....ông thấy thế nào...- anh đã đến phòng của chủ tịch Mkee và thấy nhiều bác sĩ ở đó, ngay cả viện trưởng và không thể thiếu đó là thấy trò Phan Chấn Phát cũng có mặt.
- Mọi thứ đã bình thường...- Một bác sĩ nội trú nói.
- Chủ tịch Mkee, ông cảm thấy thế nào, có thấy bất ổn ở đâu không? - viện trưởng ân cần hỏi.
- Không sao....Tuy hơi đau một chút nhưng thực sự tôi cảm thấy cơ thể tôi đã tốt hơn nhiểu...- tuy chủ tịch Mkee vẫn nằm trên giường nhưng lời nói của ông rất rõ, chứng tỏ ông đã dần hồi phục sức khỏe của mình.
- Tôi....có điều muốn nói....// Thưa chủ tịch, chủ tịch cần gì cứ nói với chúng tôi...- Phan Chấn Phát cúi đầu bước đến cạnh giường chủ tịch, cứ ngỡ ông ấy cần phục vụ gì đó nhưng câu nói của ông ấy làm ông phải đơ người.
- Tôi muốn gặp người đã cứu tôi....tức là ai đã phẫu thuật chính cho tôi.....có phải là bác sĩ Lưu không.....- Lưu Hoa nghe thế thì bất ngờ, đến lúc giờ cô đáng lẽ phải nên chạy lên đển nhận thưởng nhưng không, cô vẫn đứng tại chổ và cúi đầu..Phan Chấn Phát cũng quay đầu sang 1 bên, ông đang không biết phải trả lời thế nào, đáng lẽ ra bây giờ ông nên khoe tài năng của học trò mình nhưng ông lại im lặng....
- Sao không ai trả lời ông ấy hết vậy....bác sĩ Lưu không phải cô là bác sĩ ưu tú nhất trong kế hoạch đã để cô là bác sĩ chính sao? Sao cô lại không trả lời....- Chạm vào nỗi lòng của mình, Lưu Hoa cảm thấy mình rất tất trách.
- Phu nhân....thực ra hôm đó đúng thực tôi là bác sĩ chính nhưng vì tình huống quá khó mà tôi không thể lường trước, nó vượt quá tầm của tôi nên đã có bác sĩ khác vào thay cho tôi....Nhưng vị bác sĩ ấy không thuộc khoa chúng tôi...- nói đến đây, dù ấm ức hay ganh tỵ thế nào nhưng Lưu Hoa vẫn phải nể nó vì năng lực làm việc của nó. Cô hiểu ra được, câu nói ở phòng họp lúc nãy của nó không phải là nói bừa mà là một phán đoán có cơ sở. Bằng chứng là chủ tịch Mkee đã tỉnh lại sau đúng 2 giờ đồng hồ đúng với lời nó nói.Chính vì điều đó mà Lưu Hoa cảm thấy mình đã quá nhỏ mọn, nên mới dám nhìn thẳng và trả lời phu nhân trong khi tất cả mọi người trong phòng đều cuối đầu.
- Ý...các người nói là.....người phẫu thuật cho chồng tôi không phải là người chuyên làm nhưng công việc này à....các người dám giao tính mạng cho người không chuyên sao? - Phu nhân của chủ tịch Mkee như đang nổi giận. Anh đứng đó cũng không biết nói sau, Phan Chấn Phát thì xoay người nhăn mặt. Ông đã biết chắc có chuyện này xảy ra nhưng biết sao được học trò của ông không làm tốt thì để người khác là, chứ biết sao giờ.
- Phu nhân....xin người hãy bình tĩnh......chúng tôi....
- Thôi đi bà à.....dù gì tôi đã bình an nằm ở đây nên đừng trách họ......tôi muốn gặp vị bác sĩ ấy....được chứ.....- Sau lời nói của chủ tịch Mkee phu nhân đã dịu đi phần nào, Phan Chấn Phát ra hiệu cho một bác sĩ gần đó đi tìm nó. Riêng anh thì đang nghĩ, chẳng phải lúc nãy nó theo sau anh sao? Sao giờ nó lại biến mất.
Vị bác sĩ ấy nghe lời sau đó rời đi, vừa ra khỏi cửa đã gặp nó. Thì ra nó đã đến nhưng nó lại không vào.
- Bác sĩ Trần, chủ tịch Mkee đang cần gặp chị, nhưng chị đã ở đây sao chị không vào....nhưng chị hãy cẩn thận, phu nhân có vẻ không được vui vì chuyện phẫu thuật của chủ tịch. - lẽ ra nó đã định rời khỏi, vì nó nghe được những gì bên trong nói. Nhưng nếu đã muốn thì nó cũng không trốn tránh. Nó chỉ gật đầu tỏ ý hiểu với vị bác sĩ ấy sau đó vào cùng cậu bác sĩ ấy. Dáng vẻ của nó vẫn bình thường, chỉ có điều đôi mắt nó hơi nhạt có lẽ tâm trạng không tốt lắm.
- Chào chủ tịch...phu nhân...- nó vẫn giữ phép lịch sự cúi đầu chào người nhà bệnh nhân.
- À....bác sĩ Trần...cô là người đã đứng ra phẫu thuật cho chồng tôi...- xem ra thái độ của phu nhân vẫn còn khó chịu. Nhưng nó không ngại chỉ gật đầu. Phu nhân gật gật đầu sau đó bảo tất cả mọi người ra ngoài trừ nó. Vì bà muốn chuyện riêng với nó. Mọi người đều lo lắng nhìn nó vì nghĩ chắc chắn nó sẽ hứng chịu những chỉ trích từ phu nhân. Anh cũng thế, anh vô cùng lo lắng cho nó vì chính anh cũng nhận ra thái độ khó chịu từ phu nhân vừa rồi. Nhưng nó không nhìn anh, nó chỉ cúi đầu như đã sẵn sàng chịu mọi chỉ trích.
- Tôi cho bs Trần quá, không biết chị ấy có sao không nữa.../////đúng...có tài nhưng lại gặp....
- hoư....mấy cô cậu cũng nhiều chuyện quá rồi đó. - Phan Chấn Phát ho khan để mọi người biết mình đang làm gì, sau đó cũng về phòng. Anh thì đã theo chân viện trưởng vào phòng của viện trưởng.
Sau khi nghe tiếng đóng cửa, bên trong phòng chỉ còn lại 3 người, vợ chồng chủ tịch và nó. Nhưng nó vẫn im lặng, không biết rằng phu nhân vẫn đang nhìn chằm chằm vào bảng tên của nó.
- Cô là người ngoại quốc sao? - một câu hỏi chẳng ăn nhập với chủ đề, chủ tịch Mkee cũng cảm thấy bất ngờ với câu hỏi của vợ mình. Nó cũng khá bất ngờ với câu hỏi vừa rồi, nên ngước lên nhìn.
- Sao cô...không.....ƠH.....Ơh....- khi nó bất ngờ ngước lên, bà cũng bất ngờ khi thấy toàn diện gương mặt nó. Bà vô cùng bất ngờ và xúc động, lúc bà thấy cái tên à đã ngầm nghi ngờ nhưng lại nghĩ Trái đất này không tròn như thế nhưng ai ngờ tròn thật. Bằng chứng là khi nhìn vào đôi mắt của nó hay nói khác hơn nhìn vào gương mặt nó, bà lại nhớ ngay đến người bạn quá cố của mình. Vì hai người có gương mặt giống hệt nhau..
- Phu nhân....bà có sao không....đến đây nghỉ đi...- có lẽ vì kích động nên bà không thể nói ngay được, nước mắt bà chảy dài...Ngay cả chủ tịch đang nằm trên giường cũng khó hiểu đưa mắt nhìn. Nó lấy cho phu nhân cốc nước, để bà lấy lại bình tĩnh.
- Phu nhân...
- Minh Hy...cháu...cháu có phải....có phải có người anh cũng là bác sĩ không....// Sao phu nhân biết.?- nó bất ngờ hỏi lại, vì tính nó không thích mọi người hỏi về gia đình nó cho lắm.
- Cháu có hai người anh, một người là Vĩnh Kỳ hiện đang ở VN, còn một người là An Nam đang làm việc tại Mỹ...- bà gấp rút nói.
- Sao.....sao...phu nhân biết hai anh cháu....- nó chưa hiểu ra vấn đế thì phu nhân đã ôm chằm lấy nó.
- Con gái....con gái nuôi của ta....- bà vừa nói vừa khóc, nước mắt đã thấm vào mảng áo của nó và nó vẫn chưa hiểu ra chuyện.
......................................................
Sau một lúc tâm sự hơn 1g đồng hồ, cả nó và chủ tịch Mkee mới hiểu ra vấn đề. Thì ra là mẹ ruột của nó và phu nhân vốn là bạn rất thân và cả hai đã hứa với nhau đều là mẹ của 3 đứa trẻ. Nhưng tiếc thay khi vừa hay tin bà chưa kịp đến bệnh viện thăm con gái nuôi chào đời thì đã nghe tin nó đã thất lạc. Bà và gia đình nó vẫn không ngừng tìm kiếm. Cho đến khi nghe hai ông nó nói thì bà mới biết nhưng đến khi bà sang thăm thì nó đã chuyển công tác về đây và cho đến hôm nay bà lại bất ngờ gặp nó. Và bất ngờ hơn khi nó chính là người cứu mạng của chồng bà.
- Nếu là người khác mẹ sẽ mắng cho 1 trận nhưng cũng chỉ thử họ thôi, vì rất ít người liều cả bản thân để cứu 1 người khác, nhưng con thì lại khác mặc dù đây là ca phẫu thuật không liên quan đến con, nhưng con đã bất chấp để tham gia vì cứu người..."Linh ơi..cậu hãy xem...con gái của chúng ta thật tài giỏi" - bà nói đến đây thì rơi nước mắt, nó cũng rất xúc động nhưng nó không khóc chỉ có điều đôi mắt nó đượm buồn, bình thường đôi mắt sâu thẩm ấy đã buồn, nay còn buồn hơn khi nghe những lời phu nhân vừa nói. Nhưng nó vẫn chưa quen với cách gọi của phu nhân dành cho mình.
Tuy nhận ra con gái nuôi và rất vui mừng nhưng bà cũng không quên hỏi về tình trạng của chồng mình. Chủ tịch Mkee cũng nghe nó nói kĩ càng về tình trạng của mình và gật đúng thực nó là một người chính trực, và giàu y đức.
Sau khi nghe tâm sự của phu nhân kể về mẹ mình, được một lúc thì tiếng chuông điện thoại đã ngắt ngang cuộc trò chuyện. Sau đó nó vội vã cúi chào rồi chạy đi. Chắc hẳn có chuyện quan trọng.
- Chủ tịch Mkee à....tôi đã tìm được con gái của tôi rồi....Lời hứa của tôi với Linh cuối cùng cũng thực hiện được rồi. - phu nhân nhìn nó chạy đi sau đó quay lại nhìn chồng mình với ánh mắt chứa chan tình cảm và hạnh phúc.
- Được rồi, phu nhân của tôi..cảm ơn bà đã cho tôi một đứa con gái tài sắc vẹn toàn như thế....haha...- chủ tịch Mkee tuy sức khỏe còn yếu nhưng ông vẫn,mỉm cười, ông rất yêu vợ và con mình. Tuy nhiên ông và bà chỉ có độc nhất một đứa con trai, nên ông cũng muốn nhận nó làm con nuôi.
- Cảm ơn ông..Mkee...- phu nhân nắm lấy tay chồng mình và khóc, bà đang rất rất hạnh phúc...
-Chào, Minh Hy....- anh đứng lên chào nó theo phép lịch sự.
- Chào, xin lỗi vì tôi đến muộn....// Không đâu...là do tôi đến sớm thôi....- nó và Triết Minh vẫn trò chuyện rất tự nhiên, trong khi Rick đang tìm nó. Theo bí mật, anh xác định được vị trí hiện tại của nó, nhưng anh rất ngạc nhiên bởi người ngồi trò chuyện cùng với nó trong quán cafe lại là Triết Minh - bạn anh.
- Hy.....Triết Minh...//- anh vào và đứng phía sau ghế nó, làm nó khá ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên hơn chính là Triết Minh và Rick, có quen biết nhau sao?
- Chào cậu...Rick, lâu quá rồi không gặp. - Triết Minh và Rick ôm lấy nhau, nó ngầm đoán được mối quan hệ giữa hai người.
- Rick....// À....giới thiệu với em đây là Triết Minh bạn anh, chuyên viên kĩ thuật, bốn bể là nhà....//haha.....Rick, cậu vẫn thế...không thay đổi gì cả...- cả hai lại tiếp tục nói những chuyện mà chỉ có 2 người mới hiểu. Sau một lúc, anh mới biết được vì sau bạn mình lại biết vợ mình vả lại còn kết bạn nữa chứ..
- Oh...Triết Minh, cậu ở đây vậy Tuấn Thanh đâu? Chẳng phải hai người như anh em, luôn đi cùng nhau sao? -- Anh ngồi cạnh nó, sắc mặt không có vẻ khó chịu mà ngược lại rất thoải mái.
- Ayza....cậu nói vậy, Minh Hy hiểu lầm tôi và Tuấn Thanh thì sao?? Cậu ấy có việc ở công ty, chắc sẽ đến nhanh thôi...kìa...mới nhắc...cậu ấy đến kìa...- theo hướng chỉ tay của Triết Minh, nó và anh cũng nhìn theo, nó khẳng định mình không hề nhìn lầm. Người đang đi đến với người mà nó gặp ở WUWU là một. Tức là Rick, Triết Minh, Tuấn Thanh họ là bạn với nhau. Thế sao, nó lại không biết. Nghĩ đến điều này, sắc mặt nó lại thâm trầm, mất đi vẻ tự nhiên lúc nãy. Rick thấy thế cứ nghĩ nó lo lắng việc vừa rồi ở bệnh viên, nên lấy tay mình nắm chặt tay nó, như động viên sẽ không sao. Nhưng cái nó quan tâm, đâu phải việc này. Mà là gương mặt kia, gương mặt quen thuộc đang ngồi đối mặt với nó.
- Thanh...cậu lại đến muộn....- Triết Minh vờ phàn nàn như kéo nó về thực tại, vì anh đã đoán ra được tâm tình của nó hiện tại. "Chắc cô sẽ rất bất ngờ nhỉ", anh đang rất hả hê trong lòng khi thấy nó như thế. Tiếp theo nên nhờ Tuấn Thanh ra tay giúp anh.
- Oh..bạn tốt...từ khi có bà xã thì quên luôn hai chúng tôi luôn nhé....// Không dám...không dám...- vẫn là những câu nói đùa của Tuân Thanh và anh. Tuấn Thanh quay sang nó và chìa tay ra.
- Chào Minh Hy, xin lỗi vì chuyện hôm trước không giúp cô. À...có thể gọi tôi là Jame- Tuy là Tuấn Thanh chìa tay ra trước mặt với câu nói như thể hiện sự xin lỗi nhưng ẩn ý trong đó không khác gì là một lời nhắc khéo đối với nó về vụ cứu công ty nhà Ren. Nó đúng thật rất bất ngờ, ngay cả tên cũng giống, thật trùng hợp, không biết thế nào. Vì một mặt nó nghĩ Tuấn Thanh là người không đơn giản nhưng giờ phát hiện ra hắn ta lại là bạn của bạn nó và bạn của chồng mình. Nó nên tin vào bên nào. Nó không có biểu hiện gì, vì thế anh nhắc nhẹ nó.
- À....không có gì...hân hạnh khi biết các cậu. - nó bắt tay lại và nói một câu theo phép lịch sự. Sau đó cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục diễn ra nhưng nó không có tâm trạng tham gia vào.
Chẳng bao lâu sau, 2 giờ đã trôi qua. Nó không để ý đến cho đến khi điện thoại của nó và anh cùng vang lên 1 lúc, thì ra là về việc chủ tịch Mkee đã tỉnh lại. Đến lúc này nó mới xem lại đồng hồ, đúng thật 2 giờ đã trôi qua.
- Chúng tôi có việc phải về bệnh viện gấp rồi...hẹn các cậu hôm khác đến nhà chúng tôi chơi nhé....chúng tôi đi trước...- nó chỉ cười nhẹ rồi rời đi. Đợi khi thấy cả hai cùng vào sảnh chính của bệnh viện, Tuấn Thanh mới lên tiếng.
- Lời cậu nói quả không sai....cô ta có chúc biến động. // Chẳng phải người ta biến động vì cậu sao? haha....- Triết Minh bật cười, biểu cảm vừa rồi của nó đúng không quá làm anh hài lòng nhưng cũng không làm anh thất vọng. "Bất ngờ vẫn còn chờ cô phía sau...." Triết Minh cười thoải mái, sau đó hai người không vội uống hết phần nước vừa gọi và trò chuyện thêm một lúc nữa.
Quay lại với nó và anh. Anh vui mừng khi nghe tin chủ tịch Mkee đã tỉnh lại, nếu vậy về việc của nó có thể không truy cứu trách nhiệm nữa vì nó đã đúng. Còn đối với nó, vẻ mặt vẫn bình tĩnh chả có biểu hiện vui mừng hay lo lắng. Bởi vì sau cuộc phẫu thuật đem qua, nó đã xem lại bệnh án và chắn chắn rằng sẽ không có chuyện xảy ra. Đây là một phán đoán được xem là đầy chuẩn xác và mang tính chuyên nghiệp. Thường thì xem tình trạng bệnh nhân sau đó mới phán, thì nó cũng làm thế thôi, nhưng có điều nó khác với mọi người, lời phán đoán của nó không mang tính 50:50, mà là mang tính chuẩn xác và chắc chắn.
- Sao rồi...chủ tịch Mkee....ông thấy thế nào...- anh đã đến phòng của chủ tịch Mkee và thấy nhiều bác sĩ ở đó, ngay cả viện trưởng và không thể thiếu đó là thấy trò Phan Chấn Phát cũng có mặt.
- Mọi thứ đã bình thường...- Một bác sĩ nội trú nói.
- Chủ tịch Mkee, ông cảm thấy thế nào, có thấy bất ổn ở đâu không? - viện trưởng ân cần hỏi.
- Không sao....Tuy hơi đau một chút nhưng thực sự tôi cảm thấy cơ thể tôi đã tốt hơn nhiểu...- tuy chủ tịch Mkee vẫn nằm trên giường nhưng lời nói của ông rất rõ, chứng tỏ ông đã dần hồi phục sức khỏe của mình.
- Tôi....có điều muốn nói....// Thưa chủ tịch, chủ tịch cần gì cứ nói với chúng tôi...- Phan Chấn Phát cúi đầu bước đến cạnh giường chủ tịch, cứ ngỡ ông ấy cần phục vụ gì đó nhưng câu nói của ông ấy làm ông phải đơ người.
- Tôi muốn gặp người đã cứu tôi....tức là ai đã phẫu thuật chính cho tôi.....có phải là bác sĩ Lưu không.....- Lưu Hoa nghe thế thì bất ngờ, đến lúc giờ cô đáng lẽ phải nên chạy lên đển nhận thưởng nhưng không, cô vẫn đứng tại chổ và cúi đầu..Phan Chấn Phát cũng quay đầu sang 1 bên, ông đang không biết phải trả lời thế nào, đáng lẽ ra bây giờ ông nên khoe tài năng của học trò mình nhưng ông lại im lặng....
- Sao không ai trả lời ông ấy hết vậy....bác sĩ Lưu không phải cô là bác sĩ ưu tú nhất trong kế hoạch đã để cô là bác sĩ chính sao? Sao cô lại không trả lời....- Chạm vào nỗi lòng của mình, Lưu Hoa cảm thấy mình rất tất trách.
- Phu nhân....thực ra hôm đó đúng thực tôi là bác sĩ chính nhưng vì tình huống quá khó mà tôi không thể lường trước, nó vượt quá tầm của tôi nên đã có bác sĩ khác vào thay cho tôi....Nhưng vị bác sĩ ấy không thuộc khoa chúng tôi...- nói đến đây, dù ấm ức hay ganh tỵ thế nào nhưng Lưu Hoa vẫn phải nể nó vì năng lực làm việc của nó. Cô hiểu ra được, câu nói ở phòng họp lúc nãy của nó không phải là nói bừa mà là một phán đoán có cơ sở. Bằng chứng là chủ tịch Mkee đã tỉnh lại sau đúng 2 giờ đồng hồ đúng với lời nó nói.Chính vì điều đó mà Lưu Hoa cảm thấy mình đã quá nhỏ mọn, nên mới dám nhìn thẳng và trả lời phu nhân trong khi tất cả mọi người trong phòng đều cuối đầu.
- Ý...các người nói là.....người phẫu thuật cho chồng tôi không phải là người chuyên làm nhưng công việc này à....các người dám giao tính mạng cho người không chuyên sao? - Phu nhân của chủ tịch Mkee như đang nổi giận. Anh đứng đó cũng không biết nói sau, Phan Chấn Phát thì xoay người nhăn mặt. Ông đã biết chắc có chuyện này xảy ra nhưng biết sao được học trò của ông không làm tốt thì để người khác là, chứ biết sao giờ.
- Phu nhân....xin người hãy bình tĩnh......chúng tôi....
- Thôi đi bà à.....dù gì tôi đã bình an nằm ở đây nên đừng trách họ......tôi muốn gặp vị bác sĩ ấy....được chứ.....- Sau lời nói của chủ tịch Mkee phu nhân đã dịu đi phần nào, Phan Chấn Phát ra hiệu cho một bác sĩ gần đó đi tìm nó. Riêng anh thì đang nghĩ, chẳng phải lúc nãy nó theo sau anh sao? Sao giờ nó lại biến mất.
Vị bác sĩ ấy nghe lời sau đó rời đi, vừa ra khỏi cửa đã gặp nó. Thì ra nó đã đến nhưng nó lại không vào.
- Bác sĩ Trần, chủ tịch Mkee đang cần gặp chị, nhưng chị đã ở đây sao chị không vào....nhưng chị hãy cẩn thận, phu nhân có vẻ không được vui vì chuyện phẫu thuật của chủ tịch. - lẽ ra nó đã định rời khỏi, vì nó nghe được những gì bên trong nói. Nhưng nếu đã muốn thì nó cũng không trốn tránh. Nó chỉ gật đầu tỏ ý hiểu với vị bác sĩ ấy sau đó vào cùng cậu bác sĩ ấy. Dáng vẻ của nó vẫn bình thường, chỉ có điều đôi mắt nó hơi nhạt có lẽ tâm trạng không tốt lắm.
- Chào chủ tịch...phu nhân...- nó vẫn giữ phép lịch sự cúi đầu chào người nhà bệnh nhân.
- À....bác sĩ Trần...cô là người đã đứng ra phẫu thuật cho chồng tôi...- xem ra thái độ của phu nhân vẫn còn khó chịu. Nhưng nó không ngại chỉ gật đầu. Phu nhân gật gật đầu sau đó bảo tất cả mọi người ra ngoài trừ nó. Vì bà muốn chuyện riêng với nó. Mọi người đều lo lắng nhìn nó vì nghĩ chắc chắn nó sẽ hứng chịu những chỉ trích từ phu nhân. Anh cũng thế, anh vô cùng lo lắng cho nó vì chính anh cũng nhận ra thái độ khó chịu từ phu nhân vừa rồi. Nhưng nó không nhìn anh, nó chỉ cúi đầu như đã sẵn sàng chịu mọi chỉ trích.
- Tôi cho bs Trần quá, không biết chị ấy có sao không nữa.../////đúng...có tài nhưng lại gặp....
- hoư....mấy cô cậu cũng nhiều chuyện quá rồi đó. - Phan Chấn Phát ho khan để mọi người biết mình đang làm gì, sau đó cũng về phòng. Anh thì đã theo chân viện trưởng vào phòng của viện trưởng.
Sau khi nghe tiếng đóng cửa, bên trong phòng chỉ còn lại 3 người, vợ chồng chủ tịch và nó. Nhưng nó vẫn im lặng, không biết rằng phu nhân vẫn đang nhìn chằm chằm vào bảng tên của nó.
- Cô là người ngoại quốc sao? - một câu hỏi chẳng ăn nhập với chủ đề, chủ tịch Mkee cũng cảm thấy bất ngờ với câu hỏi của vợ mình. Nó cũng khá bất ngờ với câu hỏi vừa rồi, nên ngước lên nhìn.
- Sao cô...không.....ƠH.....Ơh....- khi nó bất ngờ ngước lên, bà cũng bất ngờ khi thấy toàn diện gương mặt nó. Bà vô cùng bất ngờ và xúc động, lúc bà thấy cái tên à đã ngầm nghi ngờ nhưng lại nghĩ Trái đất này không tròn như thế nhưng ai ngờ tròn thật. Bằng chứng là khi nhìn vào đôi mắt của nó hay nói khác hơn nhìn vào gương mặt nó, bà lại nhớ ngay đến người bạn quá cố của mình. Vì hai người có gương mặt giống hệt nhau..
- Phu nhân....bà có sao không....đến đây nghỉ đi...- có lẽ vì kích động nên bà không thể nói ngay được, nước mắt bà chảy dài...Ngay cả chủ tịch đang nằm trên giường cũng khó hiểu đưa mắt nhìn. Nó lấy cho phu nhân cốc nước, để bà lấy lại bình tĩnh.
- Phu nhân...
- Minh Hy...cháu...cháu có phải....có phải có người anh cũng là bác sĩ không....// Sao phu nhân biết.?- nó bất ngờ hỏi lại, vì tính nó không thích mọi người hỏi về gia đình nó cho lắm.
- Cháu có hai người anh, một người là Vĩnh Kỳ hiện đang ở VN, còn một người là An Nam đang làm việc tại Mỹ...- bà gấp rút nói.
- Sao.....sao...phu nhân biết hai anh cháu....- nó chưa hiểu ra vấn đế thì phu nhân đã ôm chằm lấy nó.
- Con gái....con gái nuôi của ta....- bà vừa nói vừa khóc, nước mắt đã thấm vào mảng áo của nó và nó vẫn chưa hiểu ra chuyện.
......................................................
Sau một lúc tâm sự hơn 1g đồng hồ, cả nó và chủ tịch Mkee mới hiểu ra vấn đề. Thì ra là mẹ ruột của nó và phu nhân vốn là bạn rất thân và cả hai đã hứa với nhau đều là mẹ của 3 đứa trẻ. Nhưng tiếc thay khi vừa hay tin bà chưa kịp đến bệnh viện thăm con gái nuôi chào đời thì đã nghe tin nó đã thất lạc. Bà và gia đình nó vẫn không ngừng tìm kiếm. Cho đến khi nghe hai ông nó nói thì bà mới biết nhưng đến khi bà sang thăm thì nó đã chuyển công tác về đây và cho đến hôm nay bà lại bất ngờ gặp nó. Và bất ngờ hơn khi nó chính là người cứu mạng của chồng bà.
- Nếu là người khác mẹ sẽ mắng cho 1 trận nhưng cũng chỉ thử họ thôi, vì rất ít người liều cả bản thân để cứu 1 người khác, nhưng con thì lại khác mặc dù đây là ca phẫu thuật không liên quan đến con, nhưng con đã bất chấp để tham gia vì cứu người..."Linh ơi..cậu hãy xem...con gái của chúng ta thật tài giỏi" - bà nói đến đây thì rơi nước mắt, nó cũng rất xúc động nhưng nó không khóc chỉ có điều đôi mắt nó đượm buồn, bình thường đôi mắt sâu thẩm ấy đã buồn, nay còn buồn hơn khi nghe những lời phu nhân vừa nói. Nhưng nó vẫn chưa quen với cách gọi của phu nhân dành cho mình.
Tuy nhận ra con gái nuôi và rất vui mừng nhưng bà cũng không quên hỏi về tình trạng của chồng mình. Chủ tịch Mkee cũng nghe nó nói kĩ càng về tình trạng của mình và gật đúng thực nó là một người chính trực, và giàu y đức.
Sau khi nghe tâm sự của phu nhân kể về mẹ mình, được một lúc thì tiếng chuông điện thoại đã ngắt ngang cuộc trò chuyện. Sau đó nó vội vã cúi chào rồi chạy đi. Chắc hẳn có chuyện quan trọng.
- Chủ tịch Mkee à....tôi đã tìm được con gái của tôi rồi....Lời hứa của tôi với Linh cuối cùng cũng thực hiện được rồi. - phu nhân nhìn nó chạy đi sau đó quay lại nhìn chồng mình với ánh mắt chứa chan tình cảm và hạnh phúc.
- Được rồi, phu nhân của tôi..cảm ơn bà đã cho tôi một đứa con gái tài sắc vẹn toàn như thế....haha...- chủ tịch Mkee tuy sức khỏe còn yếu nhưng ông vẫn,mỉm cười, ông rất yêu vợ và con mình. Tuy nhiên ông và bà chỉ có độc nhất một đứa con trai, nên ông cũng muốn nhận nó làm con nuôi.
- Cảm ơn ông..Mkee...- phu nhân nắm lấy tay chồng mình và khóc, bà đang rất rất hạnh phúc...
Tác giả :
Ngọc Linh