Hy Vọng Của Nhan Họa
Chương 55
Thứ bảy, hai vợ chồng họ Nhan ra khỏi nhà từ sáng sớm, lúc này Nhan Họa và Nhan Lãng còn chưa thức giấc.
Tháng mười một thời tiết rất đẹp, buổi tối đi ngủ không quá lạnh cũng không quá nóng, là thời gian thích hợp nhất để ngủ nướng, chỉ muốn cuộn tròn trong chăn mãi thôi.
Mà điều khiến cho Nhan Họa buồn phiền chính là, cho dù cô có khắc chế thế nào đi nữa thì trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ở nhà này vẫn bị người nhà dưỡng cho thói quen ngủ nướng. Trước đây cứ đúng sáu giờ là cô sẽ tỉnh dậy, nhưng bây giờ cô lại ngủ nhiều hơn nửa tiếng, thậm chí là bảy giờ mới tỉnh, điều này khiến cho cô sợ rằng sau này sẽ đi học muộn mất.
Nhan Họa vừa rời giường không lâu thì Nhan Lãng cũng bò dậy.
Bởi vì bố mẹ không có nhà, chị lại bị thương ở chân, không có người lớn giúp thì không thể xuống lầu được, cho nên Nhan Lãng mới không dám ngủ nướng. Cậu tỉnh dậy lúc bảy giờ, vệ sinh cá nhân xong liền vào bếp mang đồ ăn sáng mẹ đã chuẩn bị sẵn lên thư phòng, sau đó hai chị em cùng nhau ăn sáng.
Nhan Lãng đập quả trứng muối rồi chia làm hai, một nửa cho chị một nửa cho mình, sau đó ăn một thìa cháo rồi nói: “Bố mẹ chưa đến sáu giờ đã đi rồi, hôm nay chỉ có hai chị em mình thôi. Chị yên tâm, em sẽ chăm sóc chị thật chu đáo. ”
Nhan Họa cười nhạo nói: “Chị chưa tàn phế đến mức không thể tự lo cho mình được đâu, chỗ nào cần em phải chăm sóc hả? Với lại bữa trưa và bữa tối em lại dùng mì tôm để giải quyết chứ gì? Cẩn thận mẹ biết lại mắng đấy. ”
Mẹ Nhan rất phản đối việc con cái ăn mấy thứ mì tôm đầy chất bảo quản này nọ, trông thấy một lần thì sẽ mắng một lần, tuyệt đối không cho thương lượng. Cho nên nhà Nhan Họa không hề có mì ăn liền, nhưng đối với Nhan Lãng thì món này là nhanh gọn nhất rồi, cùng lắm chỉ phải rửa bát thôi.
“Chị đừng coi thường em, đến lúc đó sẽ có người đến giúp đấy…”
“Ai? Em nói anh Kỳ Trạch á?” Nhan Họa cau mày nói: “Hôm nay bố mẹ không có nhà, chị lại đang như vậy, không thể tiếp đãi người ta được, cho nên hôm qua chị đã nói với anh ấy là hôm nay không cần đến rồi. ”
“Nhưng em đã gọi anh ấy rồi. ”
“Em…”
Nhan Lãng cười gian nói: “Biết sao bây giờ? Em đã đồng ý với bố mẹ là hôm nay nắng đẹp thì sẽ đưa chị xuống sân đi dạo rồi, chị cứ luôn ở trong nhà không tiếp xúc với ánh mặt trời như vậy thì phần xương bị gãy sẽ rất lâu lành đó…”
“Đừng có mà ngụy biện!”
Nhan Họa vừa ngồi ăn sáng vừa đấu võ mồm với em trai, ăn sáng xong, nghĩ đến chuyện cậu em trai ngốc kia đã mời Kỳ Trạch đến nhà mình trong hai ngày này, trong lòng không khỏi cảm thán, chẳng lẽ chỉ có con trai với con trai gặp nhau thì mới có nhiều chuyện để nói thôi sao? Dạo này chỉ cần Kỳ Trạch đến là Nhan Lãng sẽ kéo người ta vào phòng mình chơi, không phải chơi game với nhau thì sẽ là ngồi đọc tiểu thuyết và xem phim, quả đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Khoảng chín giờ thì Kỳ Trạch tới.
Nhan Lãng ra mở cửa cho Kỳ Trạch, vừa thấy người thì đã hưng phấn nói: “Anh Trạch, anh có mang bản trò chơi mới nhất đến không? Ăn trưa xong hai anh em mình cùng chơi. ”
Kỳ Trạch đưa một cái túi cho cậu nhóc: “Anh có mang đây, nhưng buổi trưa chơi thì không được, hôm nay thời tiết đẹp, không phải em nói là muốn dẫn chị em ra ngoài phơi nắng sao?”
Nhan Lãng thăm dò nhìn sắc trời bên ngoài, ánh mặt trời rất ấm áp ôn hòa, dù đến giữa trưa thì cũng không nóng đến mức khiến cho người ta khó chịu, ngược lại rất thích hợp để ra ngoài.
“Vậy thì để đến tối nhé. ”
“Được. ”
Sau khi trao đổi xong, Kỳ Trạch nhanh chóng đi lên lầu, mở cửa thư phòng ra, vẫn là hình ảnh Nhan Họa đang ngồi trên ghế gần cửa sổ đọc sách chờ cậu, thấy vậy trái tim cậu khẽ rung động mà đập loạn nhịp.
“Cậu tới rồi à, đã ăn sáng chưa?” Nhan Họa ngẩng đầu mỉm cười với Kỳ Trạch.
Kỳ Trạch lấy lại bình tĩnh, cười đáp: “Mình ăn rồi, vừa nãy phải đưa ông nội tới nhà bạn ông nên mình tới hơi muộn. ”
Nhan Họa để cuốn sách xuống, nhìn cậu hỏi: “Ông nội cậu hiện giờ có khỏe không? Vết thương ở tay đã đỡ hơn chưa?”
“Ông rất khỏe, vết thương trên tay đã đỡ rồi, hai ngày nay còn ngồi điêu khắc mấy cái trâm gỗ, nói là muốn tặng cho cậu và bác gái. ”
Lúc Nhan Họa nhận lấy cái hộp gỗ Kỳ Trạch đưa tới, sau khi mở ra thấy mấy cây trâm được điêu khắc rất tinh sảo thì vừa mừng vừa sợ, yêu thích không buông tay. Mặc dù thời bây giờ rất ít người sử dụng kiểu trâm cài tóc thời xưa như vậy, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng những loại đồ như này vẫn rất được các cô gái quan tâm, cho dù không dùng thì cũng mua về để trang trí trong nhà, biết đâu sẽ có một ngày nào đấy phải dùng tới. Mà Nhan Họa lại có một mái tóc được nuôi dưỡng rất tốt, chiều dài cũng đủ để dùng trâm rồi, cô còn từng học chị Nhan Vân làm ở thẩm mỹ viện cách để búi tóc bằng trâm nữa.
“Thật là tặng cho mình sao? Giúp mình gửi lời cảm ơn ông cậu nhé, mình thích lắm.” Nhan Họa rất vui sướng cầm cây trâm lên ngắm nghía, “Ông nội cậu còn biết làm cả những đồ này sao? Mình tưởng ông chỉ điêu khắc những món đồ lớn và kì công thôi chứ. ”
Kỳ Trạch thấy cô thích thì nghĩ thầm không uổng công tối qua cậu đã vào hẳn phòng làm việc của ông chọn lựa thật lâu mới được những cái trâm và hộp gỗ kiểu cổ đẹp như thế. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô, trong lòng cậu cũng vô cùng vui sướng, phải rất cố gắng mới có thể đè nén được tâm trạng của mình xuống, nếu không thì trông cậu sẽ rất ngốc.
“Cậu thích là tốt rồi, ông nội mình có nhiều đồ điêu khắc lắm, hôm nào rảnh mình sẽ dẫn cậu đến phòng làm việc của ông nội xem. ”
“Thật sao? Đến lúc đó mình phải nhìn cho đã mắt mới được. ”
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, Nhan Lãng vô tình làm bóng đèn bưng trà ngon tới, mà cậu một chút cũng không để ý đến việc mình đang làm bóng đèn, cứ tự nhiên mà xen vào giữa hai người rồi quay ra nói chuyện với Kỳ Trạch. Nhan Họa cười híp mắt nhìn, Kỳ Trạch tuy vẻ mặt rất bình thản, nhưng trong lòng thì thật sự rất muốn đuổi cậu em trai ngốc này đi chỗ khác.
Khó có dịp lần đầu tiên cậu và Nhan Họa nói chuyện với nhau vui vẻ như thế, vất vả lắm mới có cùng chung đề tài, thế mà lại bị người khác xen ngang, bực không thể tả.
Nói chuyện xong, cả ba bắt đầu ngồi xuống làm bài tập và đọc sách.
Kỳ Trạch nghiễm nhiên trở thành gia sư của hai chị em họ Nhan, không chỉ dạy Nhan Họa về Toán và tiếng Anh, còn phụ đạo cả Lý Hóa cho Nhan Lãng, mấy việc này đối với cậu thì quả thật rất đơn giản.
“Anh Trạch, anh xem xem với tiến độ học tập của chị em thì liệu sau khi quay trở lại trường có theo kịp nổi không?” Nhan Lãng thật sự rất lo lắng cho việc học của chị mình, cho nên lúc rảnh rỗi liền hỏi Kỳ Trạch, “Anh nói xem có nên thuê thêm gia sư cho chị ấy không? Toán và tiếng Anh thì đã có anh dạy, nhưng còn Sử, Địa, Chính trị thì phải làm sao?”
Kỳ Trạch im lặng nhìn Nhan Lãng, mặc dù hơi ngốc một chút, nhưng cậu nhóc này luôn quan tâm đến chị gái mình. Suy nghĩ một chút, cậu nói: “Nhan Họa hơi kém Toán và Anh, còn những môn khác thì không vấn đề gì, chỉ cần đọc sách nhiều là được, không cần lo lắng. ”
“Em còn lâu mới lo lắng, chỉ sợ chị ý bị tụt hạng thì sẽ khóc thôi. ”
Nhan Họa từ phòng vệ sinh quay lại, thấy hai cậu con trai một anh tuấn một trẻ con đang nói chuyện với nhau thì bỗng giật mình, không khỏi nhớ lại mấy tấm hình mà các hủ nữ trong lớp thường vẽ…
Tuy nhiên, lúc hai người quay sang nhìn cô, Nhan Họa lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, con trai luôn có những bí mật mà con gái không biết, thỉnh thoảng thần bí nói chuyện với nhau cũng không sao. Em trai cô lại là người nhỏ tuổi nhất trong nhà họ Nhan, con trai bác cả tên Nhan Hạo cũng đã lớn tuổi nên không hay chơi cùng bọn họ, cho nên em trai cô ở nhà cũng hơi buồn, hiện đã có Kỳ Trạch cách nó có mấy tuổi, lại có nhiều sở thích chung nên thân thiết với nhau cũng đúng thôi.
“Chị, buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé.” Nhan Lãng vui vẻ nói, “Em muốn ăn mì sợi.”
Nhan Họa nhìn Kỳ Trạch, sau đó gật đầu, “Cũng được, vậy hai người đi ăn đi rồi mua về…”
“Mua về cái gì chứ? Cả ba chúng ta cùng đi, thuận tiện cho chị đi dạo luôn, không cứ ở nhà thế này thì cũng nghẹn đến mức biến thái mất.” Nhan Lãng trực tiếp cắt đứt lời chị, “Có em và anh Trạch ở đây rồi, chị còn sợ gì nữa?”
“Đi chết đi, em mới biến thái thì có… Thật sự phải xuống nhà sao?” Nhan Họa hỏi, theo bản năng liếc nhìn Kỳ Trạch đang sửa sang lại bàn đọc sách.
Kỳ Trạch thấy cô tròn mắt nhìn mình rất đáng yêu, liền nói: “Yên tâm, mình bế cậu xuống lầu, đảm bảo sẽ không bị ngã đâu, chút sức cỏn con đó thì mình có thừa. ”
Ai…Ai lo lắng chuyện đó chứ?
Nhan Họa tim đập nhanh, cậu ấy thật sự muốn bế cô xuống lầu sao? Trừ bố và mấy người lớn ra thì cô chưa từng được một cậu con trai cùng tuổi bế, có sợ nặng quá không nhỉ?
Đang lúc cô còn đang nghĩ ngợi lung tung thì Nhan Lãng đã cầm hết điện thoại chìa khóa ví tiền này nọ, sau đó lấy một số đồ con gái hay mang theo để vào trong túi rồi đẩy xe lăn ra khỏi thư phòng.
Đến trước cầu thang, Kỳ Trạch khom lưng bế Nhan Họa lên.
Nhan Họa da mặt cứng ngắc, ngoan ngoãn không dám động đậy, thậm chí hô hấp cũng không quá mạnh, cảm giác này không giống với lúc được bố bế chút nào, bởi vì bình thường cô chỉ quen với việc được bố bế xuống lầu ăn cơm thôi.
“Có…có phải là rất nặng không?” Nhan Họa ngốc nghếch hỏi, “Thạch cao trên đùi mình cũng phải mấy cân rồi…”
“Không nặng chút nào, cậu yên tâm, mình sẽ không để cậu ngã đâu. ”
Kỳ Trạch mỉm cười, dễ dàng bế ngang Nhan Họa lên, xuống dưới lầu rồi mà vẫn không nỡ buông tay. Đây là lần đầu tiên cậu bế Nhan Họa, cho nên trong lòng bỗng nảy sinh ham muốn chiếm hữu, tim cũng đập ngày một loạn, cậu mím chặt môi, cố gắng để cho mình trông bình thường một chút.
Nhan Lãng nâng xe lăn đi sau lưng hai người, xuống dưới lầu, cậu để xe lăn xuống, cùng Kỳ Trạch đỡ Nhan Họa ngồi vào xe lăn, sau đó vui vẻ nói: “Được rồi, ra ngoài thì đã có thang máy, không cần phiền anh nữa rồi, chúng ta đi thôi. ”
Tiếp theo Kỳ Trạch đẩy xe lăn, Nhan Lãng đi trước thông đường, Nhan Họa chỉ cần ngồi yên trên xe lăn là được.
Ra bên ngoài, thấy xuyên qua những tán cây xanh biếc là bầu trời xanh mây trắng bao la, ánh mặt trời chan hòa, cộng thêm từng cơn gió thổi đến, khiến cho tâm trạng của Nhan Họa trở nên rất tốt. Cô quay đầu lại nhìn người đang đẩy xe lăn cho mình, thấy cậu ấy nhìn mình thì cũng rất tự nhiên cười với cậu một cái.
Mặc dù không biết tại sao cô lại đột nhiên cười với mình như vậy, nhưng Kỳ Trạch vẫn bị cô làm cho đỏ bừng cả hai tai, nhưng lại sợ người ta phát hiện ra nên đành phải mím môi, làm ra vẻ bình thường đẩy xe về phía trước, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi. Không hiểu tại sao cô lại cười đáng yêu với mình như vậy, mà cho dù thế nào đi nữa thì cậu cũng rất vui, nhịn không được muốn sờ vào mặt cô một cái…
Cuối cùng cậu thiếu niên không dám sờ mặt cô gái kia mà chỉ dám sờ đầu người ta mà thôi, cảm thụ những lọn tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay cậu, trong lòng bỗng cảm thấy tràn ngập yêu thương.
Làm sao bây giờ? Cậu rất thích cô gái này, thích đến mức không kìm nén được muốn chạm vào cô, thích đến mức chỉ cần nhìn thấy cô cười là đã cảm thấy hạnh phúc, tựa như bị mắc bệnh nan y không có thuốc chữa vậy…
“Anh Trạch, anh đi nhanh lên một chút, qua bên này. ”
Nhan Lãng đi phăng phăng về phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu gọi bọn họ, lúc thấy người quen trong khu thì lại vội vã mở miệng chào hỏi.
“Ơ, A Lãng, thằng bé đẹp trai kia là ai vậy? Người nhà của cháu à?”
“Không phải họ hàng nhưng cũng là anh em tốt của cháu ạ, tên là Kỳ Trạch.” Nhan Lãng tự hào giới thiệu.
Nhan Họa: “…”
Ra khỏi khu nhà, đi thêm mấy con phố, cuối cùng đã tới một khu phố tấp nập, nơi này có rất nhiều quán ăn và tiệm tạp hóa, qua thêm một con phố nữa là đến một khu chợ lớn.
“Mì sợi, mì sợi, mì sợi, ta tới đây ~” Nhan Lãng vui vẻ ca hát, sau đó chỉ vào một cửa hàng rất đẹp nói: “Anh Trạch, chính là chỗ này, nghe nói là của người Tây Bắc mở đó, em thấy ở đây có rất nhiều món ăn ngon. À, em nghe chị Đàn Tử Quỳnh nói kỳ thi tháng lần này anh lại đứng hạng nhất, lấy được học bổng, nên hôm nay anh mời hai chị em em nhé. ”
Kỳ Trạch vốn rất hào phóng trong chuyện tiền bạc nên không chút nghĩ ngợi mà đồng ý ngay, cậu cũng rất muốn nhìn xem sức ăn của Nhan Lãng thế nào, có thể ăn được bao nhiêu.
Trong tiệm không có nhiều người, chỉ có ba bàn là có khách, sau khi bọn họ bước vào liền có phục vụ đi tới tiếp đón.
Nhan Họa sau khi được đỡ ngồi xuống một cái ghế gỗ được thiết kế đặc biệt do cửa hàng chuyển tới, hai người đàn ông bắt đầu gọi món, canh thịt viên, miến thịt dê, bún thịt, đậu phụ, mì tương đen, mì nước…
“Được rồi đó, ăn không hết thì phí lắm.” Nhan Họa bó tay nói, không thể quá phóng túng như vậy được, “A Lãng em đừng có như vậy, Kỳ Trạch cậu cũng đừng tùy tiện dung túng nó. ”
Nhan Lãng liếc cô một cái, khinh thường nói: “Có ai giảm cân như chị đâu? Em đang phát triển nên đương nhiên phải ăn nhiều, anh Trạch, chúng ta cứ ăn một bữa thật no đi, đừng có học đòi giảm cân như chị em. ”
Bị em trai nói vậy trước mặt người khác phái, Nhan Họa gân xanh nổi lên, suýt nữa thì giận đến mức muốn cầm đũa đâm xuống rồi, nhưng thế còn chưa đủ, Kỳ Trạch cũng hùa theo em trai cô: “Mấy cái giảm cân gì đó không tốt đâu. Con gái các cậu cứ thích làm mấy chuyện đó, rất có hại cho cơ thể, cậu có mập thêm chút nữa thì mình vẫn bế được.” Nói xong, tầm mắt Kỳ Trạch rất tinh tế liếc nhìn ngực cô một cái…
Nhan Họa: “…” Hai cái tên khốn kiếp này!
Tháng mười một thời tiết rất đẹp, buổi tối đi ngủ không quá lạnh cũng không quá nóng, là thời gian thích hợp nhất để ngủ nướng, chỉ muốn cuộn tròn trong chăn mãi thôi.
Mà điều khiến cho Nhan Họa buồn phiền chính là, cho dù cô có khắc chế thế nào đi nữa thì trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ở nhà này vẫn bị người nhà dưỡng cho thói quen ngủ nướng. Trước đây cứ đúng sáu giờ là cô sẽ tỉnh dậy, nhưng bây giờ cô lại ngủ nhiều hơn nửa tiếng, thậm chí là bảy giờ mới tỉnh, điều này khiến cho cô sợ rằng sau này sẽ đi học muộn mất.
Nhan Họa vừa rời giường không lâu thì Nhan Lãng cũng bò dậy.
Bởi vì bố mẹ không có nhà, chị lại bị thương ở chân, không có người lớn giúp thì không thể xuống lầu được, cho nên Nhan Lãng mới không dám ngủ nướng. Cậu tỉnh dậy lúc bảy giờ, vệ sinh cá nhân xong liền vào bếp mang đồ ăn sáng mẹ đã chuẩn bị sẵn lên thư phòng, sau đó hai chị em cùng nhau ăn sáng.
Nhan Lãng đập quả trứng muối rồi chia làm hai, một nửa cho chị một nửa cho mình, sau đó ăn một thìa cháo rồi nói: “Bố mẹ chưa đến sáu giờ đã đi rồi, hôm nay chỉ có hai chị em mình thôi. Chị yên tâm, em sẽ chăm sóc chị thật chu đáo. ”
Nhan Họa cười nhạo nói: “Chị chưa tàn phế đến mức không thể tự lo cho mình được đâu, chỗ nào cần em phải chăm sóc hả? Với lại bữa trưa và bữa tối em lại dùng mì tôm để giải quyết chứ gì? Cẩn thận mẹ biết lại mắng đấy. ”
Mẹ Nhan rất phản đối việc con cái ăn mấy thứ mì tôm đầy chất bảo quản này nọ, trông thấy một lần thì sẽ mắng một lần, tuyệt đối không cho thương lượng. Cho nên nhà Nhan Họa không hề có mì ăn liền, nhưng đối với Nhan Lãng thì món này là nhanh gọn nhất rồi, cùng lắm chỉ phải rửa bát thôi.
“Chị đừng coi thường em, đến lúc đó sẽ có người đến giúp đấy…”
“Ai? Em nói anh Kỳ Trạch á?” Nhan Họa cau mày nói: “Hôm nay bố mẹ không có nhà, chị lại đang như vậy, không thể tiếp đãi người ta được, cho nên hôm qua chị đã nói với anh ấy là hôm nay không cần đến rồi. ”
“Nhưng em đã gọi anh ấy rồi. ”
“Em…”
Nhan Lãng cười gian nói: “Biết sao bây giờ? Em đã đồng ý với bố mẹ là hôm nay nắng đẹp thì sẽ đưa chị xuống sân đi dạo rồi, chị cứ luôn ở trong nhà không tiếp xúc với ánh mặt trời như vậy thì phần xương bị gãy sẽ rất lâu lành đó…”
“Đừng có mà ngụy biện!”
Nhan Họa vừa ngồi ăn sáng vừa đấu võ mồm với em trai, ăn sáng xong, nghĩ đến chuyện cậu em trai ngốc kia đã mời Kỳ Trạch đến nhà mình trong hai ngày này, trong lòng không khỏi cảm thán, chẳng lẽ chỉ có con trai với con trai gặp nhau thì mới có nhiều chuyện để nói thôi sao? Dạo này chỉ cần Kỳ Trạch đến là Nhan Lãng sẽ kéo người ta vào phòng mình chơi, không phải chơi game với nhau thì sẽ là ngồi đọc tiểu thuyết và xem phim, quả đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Khoảng chín giờ thì Kỳ Trạch tới.
Nhan Lãng ra mở cửa cho Kỳ Trạch, vừa thấy người thì đã hưng phấn nói: “Anh Trạch, anh có mang bản trò chơi mới nhất đến không? Ăn trưa xong hai anh em mình cùng chơi. ”
Kỳ Trạch đưa một cái túi cho cậu nhóc: “Anh có mang đây, nhưng buổi trưa chơi thì không được, hôm nay thời tiết đẹp, không phải em nói là muốn dẫn chị em ra ngoài phơi nắng sao?”
Nhan Lãng thăm dò nhìn sắc trời bên ngoài, ánh mặt trời rất ấm áp ôn hòa, dù đến giữa trưa thì cũng không nóng đến mức khiến cho người ta khó chịu, ngược lại rất thích hợp để ra ngoài.
“Vậy thì để đến tối nhé. ”
“Được. ”
Sau khi trao đổi xong, Kỳ Trạch nhanh chóng đi lên lầu, mở cửa thư phòng ra, vẫn là hình ảnh Nhan Họa đang ngồi trên ghế gần cửa sổ đọc sách chờ cậu, thấy vậy trái tim cậu khẽ rung động mà đập loạn nhịp.
“Cậu tới rồi à, đã ăn sáng chưa?” Nhan Họa ngẩng đầu mỉm cười với Kỳ Trạch.
Kỳ Trạch lấy lại bình tĩnh, cười đáp: “Mình ăn rồi, vừa nãy phải đưa ông nội tới nhà bạn ông nên mình tới hơi muộn. ”
Nhan Họa để cuốn sách xuống, nhìn cậu hỏi: “Ông nội cậu hiện giờ có khỏe không? Vết thương ở tay đã đỡ hơn chưa?”
“Ông rất khỏe, vết thương trên tay đã đỡ rồi, hai ngày nay còn ngồi điêu khắc mấy cái trâm gỗ, nói là muốn tặng cho cậu và bác gái. ”
Lúc Nhan Họa nhận lấy cái hộp gỗ Kỳ Trạch đưa tới, sau khi mở ra thấy mấy cây trâm được điêu khắc rất tinh sảo thì vừa mừng vừa sợ, yêu thích không buông tay. Mặc dù thời bây giờ rất ít người sử dụng kiểu trâm cài tóc thời xưa như vậy, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng những loại đồ như này vẫn rất được các cô gái quan tâm, cho dù không dùng thì cũng mua về để trang trí trong nhà, biết đâu sẽ có một ngày nào đấy phải dùng tới. Mà Nhan Họa lại có một mái tóc được nuôi dưỡng rất tốt, chiều dài cũng đủ để dùng trâm rồi, cô còn từng học chị Nhan Vân làm ở thẩm mỹ viện cách để búi tóc bằng trâm nữa.
“Thật là tặng cho mình sao? Giúp mình gửi lời cảm ơn ông cậu nhé, mình thích lắm.” Nhan Họa rất vui sướng cầm cây trâm lên ngắm nghía, “Ông nội cậu còn biết làm cả những đồ này sao? Mình tưởng ông chỉ điêu khắc những món đồ lớn và kì công thôi chứ. ”
Kỳ Trạch thấy cô thích thì nghĩ thầm không uổng công tối qua cậu đã vào hẳn phòng làm việc của ông chọn lựa thật lâu mới được những cái trâm và hộp gỗ kiểu cổ đẹp như thế. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô, trong lòng cậu cũng vô cùng vui sướng, phải rất cố gắng mới có thể đè nén được tâm trạng của mình xuống, nếu không thì trông cậu sẽ rất ngốc.
“Cậu thích là tốt rồi, ông nội mình có nhiều đồ điêu khắc lắm, hôm nào rảnh mình sẽ dẫn cậu đến phòng làm việc của ông nội xem. ”
“Thật sao? Đến lúc đó mình phải nhìn cho đã mắt mới được. ”
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, Nhan Lãng vô tình làm bóng đèn bưng trà ngon tới, mà cậu một chút cũng không để ý đến việc mình đang làm bóng đèn, cứ tự nhiên mà xen vào giữa hai người rồi quay ra nói chuyện với Kỳ Trạch. Nhan Họa cười híp mắt nhìn, Kỳ Trạch tuy vẻ mặt rất bình thản, nhưng trong lòng thì thật sự rất muốn đuổi cậu em trai ngốc này đi chỗ khác.
Khó có dịp lần đầu tiên cậu và Nhan Họa nói chuyện với nhau vui vẻ như thế, vất vả lắm mới có cùng chung đề tài, thế mà lại bị người khác xen ngang, bực không thể tả.
Nói chuyện xong, cả ba bắt đầu ngồi xuống làm bài tập và đọc sách.
Kỳ Trạch nghiễm nhiên trở thành gia sư của hai chị em họ Nhan, không chỉ dạy Nhan Họa về Toán và tiếng Anh, còn phụ đạo cả Lý Hóa cho Nhan Lãng, mấy việc này đối với cậu thì quả thật rất đơn giản.
“Anh Trạch, anh xem xem với tiến độ học tập của chị em thì liệu sau khi quay trở lại trường có theo kịp nổi không?” Nhan Lãng thật sự rất lo lắng cho việc học của chị mình, cho nên lúc rảnh rỗi liền hỏi Kỳ Trạch, “Anh nói xem có nên thuê thêm gia sư cho chị ấy không? Toán và tiếng Anh thì đã có anh dạy, nhưng còn Sử, Địa, Chính trị thì phải làm sao?”
Kỳ Trạch im lặng nhìn Nhan Lãng, mặc dù hơi ngốc một chút, nhưng cậu nhóc này luôn quan tâm đến chị gái mình. Suy nghĩ một chút, cậu nói: “Nhan Họa hơi kém Toán và Anh, còn những môn khác thì không vấn đề gì, chỉ cần đọc sách nhiều là được, không cần lo lắng. ”
“Em còn lâu mới lo lắng, chỉ sợ chị ý bị tụt hạng thì sẽ khóc thôi. ”
Nhan Họa từ phòng vệ sinh quay lại, thấy hai cậu con trai một anh tuấn một trẻ con đang nói chuyện với nhau thì bỗng giật mình, không khỏi nhớ lại mấy tấm hình mà các hủ nữ trong lớp thường vẽ…
Tuy nhiên, lúc hai người quay sang nhìn cô, Nhan Họa lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, con trai luôn có những bí mật mà con gái không biết, thỉnh thoảng thần bí nói chuyện với nhau cũng không sao. Em trai cô lại là người nhỏ tuổi nhất trong nhà họ Nhan, con trai bác cả tên Nhan Hạo cũng đã lớn tuổi nên không hay chơi cùng bọn họ, cho nên em trai cô ở nhà cũng hơi buồn, hiện đã có Kỳ Trạch cách nó có mấy tuổi, lại có nhiều sở thích chung nên thân thiết với nhau cũng đúng thôi.
“Chị, buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé.” Nhan Lãng vui vẻ nói, “Em muốn ăn mì sợi.”
Nhan Họa nhìn Kỳ Trạch, sau đó gật đầu, “Cũng được, vậy hai người đi ăn đi rồi mua về…”
“Mua về cái gì chứ? Cả ba chúng ta cùng đi, thuận tiện cho chị đi dạo luôn, không cứ ở nhà thế này thì cũng nghẹn đến mức biến thái mất.” Nhan Lãng trực tiếp cắt đứt lời chị, “Có em và anh Trạch ở đây rồi, chị còn sợ gì nữa?”
“Đi chết đi, em mới biến thái thì có… Thật sự phải xuống nhà sao?” Nhan Họa hỏi, theo bản năng liếc nhìn Kỳ Trạch đang sửa sang lại bàn đọc sách.
Kỳ Trạch thấy cô tròn mắt nhìn mình rất đáng yêu, liền nói: “Yên tâm, mình bế cậu xuống lầu, đảm bảo sẽ không bị ngã đâu, chút sức cỏn con đó thì mình có thừa. ”
Ai…Ai lo lắng chuyện đó chứ?
Nhan Họa tim đập nhanh, cậu ấy thật sự muốn bế cô xuống lầu sao? Trừ bố và mấy người lớn ra thì cô chưa từng được một cậu con trai cùng tuổi bế, có sợ nặng quá không nhỉ?
Đang lúc cô còn đang nghĩ ngợi lung tung thì Nhan Lãng đã cầm hết điện thoại chìa khóa ví tiền này nọ, sau đó lấy một số đồ con gái hay mang theo để vào trong túi rồi đẩy xe lăn ra khỏi thư phòng.
Đến trước cầu thang, Kỳ Trạch khom lưng bế Nhan Họa lên.
Nhan Họa da mặt cứng ngắc, ngoan ngoãn không dám động đậy, thậm chí hô hấp cũng không quá mạnh, cảm giác này không giống với lúc được bố bế chút nào, bởi vì bình thường cô chỉ quen với việc được bố bế xuống lầu ăn cơm thôi.
“Có…có phải là rất nặng không?” Nhan Họa ngốc nghếch hỏi, “Thạch cao trên đùi mình cũng phải mấy cân rồi…”
“Không nặng chút nào, cậu yên tâm, mình sẽ không để cậu ngã đâu. ”
Kỳ Trạch mỉm cười, dễ dàng bế ngang Nhan Họa lên, xuống dưới lầu rồi mà vẫn không nỡ buông tay. Đây là lần đầu tiên cậu bế Nhan Họa, cho nên trong lòng bỗng nảy sinh ham muốn chiếm hữu, tim cũng đập ngày một loạn, cậu mím chặt môi, cố gắng để cho mình trông bình thường một chút.
Nhan Lãng nâng xe lăn đi sau lưng hai người, xuống dưới lầu, cậu để xe lăn xuống, cùng Kỳ Trạch đỡ Nhan Họa ngồi vào xe lăn, sau đó vui vẻ nói: “Được rồi, ra ngoài thì đã có thang máy, không cần phiền anh nữa rồi, chúng ta đi thôi. ”
Tiếp theo Kỳ Trạch đẩy xe lăn, Nhan Lãng đi trước thông đường, Nhan Họa chỉ cần ngồi yên trên xe lăn là được.
Ra bên ngoài, thấy xuyên qua những tán cây xanh biếc là bầu trời xanh mây trắng bao la, ánh mặt trời chan hòa, cộng thêm từng cơn gió thổi đến, khiến cho tâm trạng của Nhan Họa trở nên rất tốt. Cô quay đầu lại nhìn người đang đẩy xe lăn cho mình, thấy cậu ấy nhìn mình thì cũng rất tự nhiên cười với cậu một cái.
Mặc dù không biết tại sao cô lại đột nhiên cười với mình như vậy, nhưng Kỳ Trạch vẫn bị cô làm cho đỏ bừng cả hai tai, nhưng lại sợ người ta phát hiện ra nên đành phải mím môi, làm ra vẻ bình thường đẩy xe về phía trước, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi. Không hiểu tại sao cô lại cười đáng yêu với mình như vậy, mà cho dù thế nào đi nữa thì cậu cũng rất vui, nhịn không được muốn sờ vào mặt cô một cái…
Cuối cùng cậu thiếu niên không dám sờ mặt cô gái kia mà chỉ dám sờ đầu người ta mà thôi, cảm thụ những lọn tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay cậu, trong lòng bỗng cảm thấy tràn ngập yêu thương.
Làm sao bây giờ? Cậu rất thích cô gái này, thích đến mức không kìm nén được muốn chạm vào cô, thích đến mức chỉ cần nhìn thấy cô cười là đã cảm thấy hạnh phúc, tựa như bị mắc bệnh nan y không có thuốc chữa vậy…
“Anh Trạch, anh đi nhanh lên một chút, qua bên này. ”
Nhan Lãng đi phăng phăng về phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu gọi bọn họ, lúc thấy người quen trong khu thì lại vội vã mở miệng chào hỏi.
“Ơ, A Lãng, thằng bé đẹp trai kia là ai vậy? Người nhà của cháu à?”
“Không phải họ hàng nhưng cũng là anh em tốt của cháu ạ, tên là Kỳ Trạch.” Nhan Lãng tự hào giới thiệu.
Nhan Họa: “…”
Ra khỏi khu nhà, đi thêm mấy con phố, cuối cùng đã tới một khu phố tấp nập, nơi này có rất nhiều quán ăn và tiệm tạp hóa, qua thêm một con phố nữa là đến một khu chợ lớn.
“Mì sợi, mì sợi, mì sợi, ta tới đây ~” Nhan Lãng vui vẻ ca hát, sau đó chỉ vào một cửa hàng rất đẹp nói: “Anh Trạch, chính là chỗ này, nghe nói là của người Tây Bắc mở đó, em thấy ở đây có rất nhiều món ăn ngon. À, em nghe chị Đàn Tử Quỳnh nói kỳ thi tháng lần này anh lại đứng hạng nhất, lấy được học bổng, nên hôm nay anh mời hai chị em em nhé. ”
Kỳ Trạch vốn rất hào phóng trong chuyện tiền bạc nên không chút nghĩ ngợi mà đồng ý ngay, cậu cũng rất muốn nhìn xem sức ăn của Nhan Lãng thế nào, có thể ăn được bao nhiêu.
Trong tiệm không có nhiều người, chỉ có ba bàn là có khách, sau khi bọn họ bước vào liền có phục vụ đi tới tiếp đón.
Nhan Họa sau khi được đỡ ngồi xuống một cái ghế gỗ được thiết kế đặc biệt do cửa hàng chuyển tới, hai người đàn ông bắt đầu gọi món, canh thịt viên, miến thịt dê, bún thịt, đậu phụ, mì tương đen, mì nước…
“Được rồi đó, ăn không hết thì phí lắm.” Nhan Họa bó tay nói, không thể quá phóng túng như vậy được, “A Lãng em đừng có như vậy, Kỳ Trạch cậu cũng đừng tùy tiện dung túng nó. ”
Nhan Lãng liếc cô một cái, khinh thường nói: “Có ai giảm cân như chị đâu? Em đang phát triển nên đương nhiên phải ăn nhiều, anh Trạch, chúng ta cứ ăn một bữa thật no đi, đừng có học đòi giảm cân như chị em. ”
Bị em trai nói vậy trước mặt người khác phái, Nhan Họa gân xanh nổi lên, suýt nữa thì giận đến mức muốn cầm đũa đâm xuống rồi, nhưng thế còn chưa đủ, Kỳ Trạch cũng hùa theo em trai cô: “Mấy cái giảm cân gì đó không tốt đâu. Con gái các cậu cứ thích làm mấy chuyện đó, rất có hại cho cơ thể, cậu có mập thêm chút nữa thì mình vẫn bế được.” Nói xong, tầm mắt Kỳ Trạch rất tinh tế liếc nhìn ngực cô một cái…
Nhan Họa: “…” Hai cái tên khốn kiếp này!
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực