Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại
Chương 55: Hôn
Các vương tử vì muốn cưới công chúa Helen mà chuẩn bị rời biển mạo hiểm, lục đục đi lên con thuyền của mình ly khai hải cảng, Paris lại chỉ có một con thuyền nhỏ, nhưng quyết tâm cướp lấy Kim bôi lại kiêng định như bọn họ.
Vì việc này hắn đã táng gia bại sản, hiện tại cũng chỉ có thể được ăn cả ngã về không, thu thập xong hết thảy, đang chuẩn bị lên thuyền, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc.
“Xú tiểu tử!”
Paris nhìn lại, vừa mừng vừa sợ: “Lão Đại…”
“Ngươi thật sự muốn đi chịu chết a?”
Paris vô cùng chăm chú gật gật đầu: “Thực xin lỗi lão Đại, ngài hãy cho ta làm chủ một lần đi, từ nhỏ đến lớn ta cũng chưa bao giờ nhận định đi làm một việc như bây giờ, vô luận như thế nào ta cũng phải đi thử một lần!”
Nhìn hắn gần như chấp nhất đến khờ dại, Hermes biết nói gì cũng vô dụng, lại cho hắn một cái đập mạnh: “Lão tử như thế nào lại thu cái tên đàn em không biết sống chết thế này a! Nếu không cùng đi với ngươi, người khác sẽ chê cười ta không nghĩa khí a!”
Paris sờ sờ đầu, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Lão Đại, ngươi theo chúng ta cùng đi…”
“Bằng không thế nào, trơ mắt nhìn ngươi biến thành bữa tiệc lớn của quái vật biển hả?”
“Lão Đại! Rất cảm tạ ngươi !” Paris kích động ôm lấy Hermes, lệ nóng doanh tròng (nước mắt vui mừng chảy dài).
“Được rồi được rồi, đừng ở trước mặt ta chảy ra nước tiểu mèo nữa! Chờ ngươi thăng quan tiến chức, phải phân nhiều chút ưu đãi cho lão tử!”
“Ân, nhất định!”
Paris đang nghĩ ngợi lên đường, lúc này lại có người đến tìm hắn, lần này là một nử tử trẻ tuổi xinh đẹp.
“Xin hỏi, ngài là Paris vương tử sao?”
“Đúng vậy. Ngài là..” Paris mơ hồ còn nhớ ngày đó ở trên đường, trong đội thị nữa của Helen công chúa tựa hồ có một gương mặt như thế này, nhất thời trong lòng căng thẳng.
“Ta là thị nữ Lisa của Helen công chúa, công chúa nhờ ta mang đến một tín vật cho vương tử.” Thị nữ đem một chiếc khăn lụa mỏng như ve giao cho Paris, “Công chúa điện hạ mong ước vương tử chiến thắng trở về, nàng sẽ ngày đêm cầu nguyện trước mặt chúng thần vì ngài.”
Paris trong lòng kích động vạn phần: “Cám ơn, thỉnh công chúa nhất định phải chờ ta!”
Chờ thị nữ đi rồi, Paris cao hứng nói với Hermes: “Lão Đại ngươi xem! Helen công chúa đưa tới tín vật sắp chia tay cho ta nè, nàng có ý tứ với ta đó!”
Hermes tạt một chậu nước lạnh vào đầu hắn: “Đừng quá đắc ý, nói không chừng tất cả vương tử mỗi người đều có một cái.”
“Sẽ không đâu, ta tin tưởng nàng!” Paris gắt gao nắm chặt khăn lụa trong tay, âm thầm nói với chính mình, “Ta nhất định sẽ trở về!”
“Đừng mê gái , mau xuất phát đi!”
Hermes mang theo Achilles, còn có thủy thủ cùng người lái tàu kinh nghiệm phong phú mà bọn họ đã hao phí hết toàn lực mời đến, cùng nhau trèo lên thuyền, mỏ neo chậm rãi kéo lên.
Theo một câu “Lên đường nào —— ” của thuyền trường Paris, một đám người trẻ tuổi bắt đầu phiêu lưu mặt biển xanh biếc.
Thuyền này của Paris tên là “Helen hào”, đương nhiên là lấy tên của công chúa mà hắn yêu thương.
Thuyền trưởng “Paris vương tử” mặc dù không tao nhã lắm nhưng tràn đầy nhiệt huyết. Hoa tiêu Hermes có ánh mắt lợi hại cảm nhận phương hướng vô cùng mạnh, mời một vị lái tàu lão luyện đến cầm lái, trước sau khoang thuyền đều do Achilles phụ trách. Ngoài ra còn có ba mươi thủy thủy thân thể khỏe mạnh… nga, còn có một vị khách quý thần bí, trừ Hermes ra ai cũng không cảm thấy sự tồn tại của hắn, tức minh vương Hades bệ hạ.
Bởi vì chở hành sau mấy đội thuyền khác đến hai ba ngày, “Helen hào” phải đem hết toàn lực đuổi theo, hoàn hảo hai ngày này nổi lên gió thuận, Paris hạ lệnh giương buồm lên, thuyền như mũi tên rời cung lao về phía biển bao la với tốc độ nhanh nhất.
Đương nhiên ngọn gió thuận này cũng không phải vô duyên vô cớ mà thổi lên. Bắc Phong thần Ares kinh ngạc phát hiện minh vương lại ngồi trên thuyền này, Hades chỉ lạnh lùng mà liếc hắn một cái, hắn cũng biết nên làm như thế nào, vội vàng vỗ tay áo làm cho thuyền nhanh lên một chút.
“Cám ơn ngươi, Hades.” Hermes ngồi trên chiếc rổ cột buồm cao cao làm hướng dẫn hải hành cười nói, “Hiện tại ta mất đi thần lực, còn lo lắng bọn họ có thể cấp mặt mũi cho ta hay không, hoàn hảo có ngươi ở đây.”
“Đây không tính là cái gì, ta lo lắng chính là, gần đây Poseidon không có ở nhà, các quái vật biển mà hắn quản hạt lại đi ra quấy rối rồi.”
“Vậy là…” Hermes bắt đầu sầu lo.
Hải vương Poseidon chưởng quản hải dương xanh thẳm khắp nơi, phàm là thuyền rời bến, trước khi đi đều phải dâng lên súc vật tế phẩm cho hải vương, khẩn cầu thuận lợi bình an.
Poseidon sau khi nhận lấy tế phẩm này, sẽ phân phó thủ hạ chính là đám quái vật biển này nhường đường, không được khó xử những người đi biển này.
Nhưng mà, từ sau khi cuộc mưu phản lần trước không thành, Poseidon bị Zeus giáng chức tới nơi hoang vu gian khổ, hiện nay thế giới đáy biển như rắn mất đầu, các quái vật biển lại bắt đầu rục rịch, cho dù nhận lấy tế phẩm, cũng sẽ tham lam mà cắn nuốt con thuyền qua lại.
“Đừng sợ, cho dù bọn chúng không thuộc về phạm vi quản hạch của ta, ta cũng sẽ không cho bọn chúng xúc phạm tới ngươi.”
“Cám ơn…” Chẳng biết tại sao, chỉ cần ở bên cạnh hắn, sẽ cảm thấy thập phần an tâm, cho dù Sơn Băng Địa Liệt (núi lỡ đất rạn) cũng không cần sợ hãi, bất tri bất giác đã dần quen với sự hiện hữu của hắn, cái loại tra tấn này làm lòng hắn đau nhói không cách nào an bình, đây giống như dòng nước ấm đưa tình dịu dàng mà bao bọc lấy vết thương, làm nó chậm rãi mà khép lại…
Hắn tựa như một ngọn núi cao bảo hộ người phía sau, bả vai dày rộng kia của hắn, nếu có thể mượn để dựa vào, chắc là rất thoải mái phải không…
Hermes lại nghĩ đến cái thứ kì quái như vậy, nhịn không được lắc đầu, phải đem ý tưởng đáng sợ này vẫy sạch sẽ mới được!
“Ngươi làm sao vậy, mặt lại đỏ…”
“Không có việc gì không có việc gì, ” Hermes vuốt gương mặt đang nóng lên, giả bộ trấn định nói, “Có thể là bị gió thổi…”
“Không phải bị bệnh chứ, cho ta xem xem.”
“Không cần!” Hermes vội vàng quay mặt đi chỗ khác, “Ta thật sự không có việc gì…”
“Được rồi.”
Hermes nhìn về phía trước, bốn phía một mảnh mờ mịt, màu lam của bầu trời và biển khơi hòa hợp lại với nhau, cái nào là cái nào rốt cuộc trở nên không rõ nữa…
Ngồi thuyền nhanh chóng đã qua mười ngày, màu lam tuy rằng đẹp, nhưng nhìn lâu cũng trở nên đơn điệu, người trên thuyền bắt đầu phờ phạc đi, chẳng mấy chốc đã hoài niệm đất liền.
Vấn đề cách bấp cần được giải quyết của mỗi người, chính là thức ăn cùng nước ngọt trên thuyền cần được tiếp tế ngay lập tức, nếu không dù là người khỏ mạnh cũng không cách nào chịu được.
“Theo như bảng đồ hàng hải, về phía trước thêm 15 hải lý, có thể tới một hòn đảo nhỏ có nước ngọt tên là đảo Bobuli.”
Paris do dự: “Nhưng ta nghe nói, cư dân trên đảo thập phần dã man, thường xuyên khi dễ người lên đảo lấy nước đó.”
“Không có biện pháp, hiện tại chúng ta thiếu nước thiếu lương, cho dù trên đó thật sự có tộc ăn thịt người, cũng phải ra tay đọ sức thôi.” Hermes nói xong, liền hướng các thủy thủy đang chèo thuyền hô to, “Mọi người tặng lên tinh thần đi! Đảo nhỏ phía trước có nước cùng thực vật , chúng ta đi tới nơi đó, thống thống khoái khoái mà ăn một bữa!”
“Được rồi!” Bọn thủy thủ vừa nghe đã hoan hô lên, lập tức nâng cao tinh thần.
Lúc chạng vạng, rốt cục cũng xuất hiện một chấm nhỏ màu đen phía xa chân trời, mọi người như thấy được hy vọng, tất cả đều vui sướng không thôi.
Bọn thủy thủ xuất khí lực toàn thân, mắt thấy đảo nhỏ càng ngày càng gần, Hermes thấy trừ đảo nhỏ ra, còn có hai chiếc thuyền ngừng tại hải cảng.
“Đây là con thuyền cảu các vương tử khác, bất quá có chút không thích hợp.”
“Lạ ở chỗ nào ?”
“Ngươi xem, nếu bọn họ lên bờ lấy nước, ít nhất cũng sẽ có người ở lại xem thuyền, sẽ không dốc toàn bộ lực lượng, nhưng hai chiếc thuyền này lại lặng ngắt như tờ, giống như bị người ta cướp sạch vậy.”
“Vậy… Chúng ta có đi lên hay không?”
“Ngu ngốc! Chúng ta cách đảo nhỏ tiếp theo còn rất xa, nơi này cho dù là đầm rồng hang hổ ta cũng muốn xông vào một lần!”
“Sư phụ, ta nguyện ý đi dò đường!”
Thời điểm mấu chốt, vẫn là Achilles đứng dậy.
“Hảo, ngươi đi xem tình huống nào, phải cẩn thận một chút.”
“Vâng ạ!” Được sư phụ quan tâm, Achilles càng thêm tràn đầy nhiệt tình.
“Helen hào” lén lút tới gần đảo nhỏ, buông xuống một chiếc thuyền nhỏ, Achilles nhảy vào thuyền nhỏ bơi lên bờ.
Achilles phát hiện, nơi này không phải hoang đảo, có dấu vết con người có thôn xóm, nghiễm nhiên là một cái vương quốc nho nhỏ.
Lén lút đột nhập vào trong thôn trang, thấy một đám người vây vào một chỗ ồn ào bàn cãi, đến gần xem xét, mới phát hiện hai gã nam tử như dã thú tay trần mà đánh nhau, trên mặt đất lại còn mấy thi thể! Trong hai nam nhân có một người hắn nhận ra được, đúng là một trong những vương tử ở hoàng cung Thành Sparta hướng Helen cầu hôn!
Achilles nhớ tới hai chiếc thuyền trống không nằm trên bến, hay là người trên thuyền đều bị bắt cóc đến nơi đây? Nếu thật là như thế này, vậy người nơi này cũng quá đáng giận!
Ngay khi hắn suy tư đây là chuyện gì, vị vương tử kia dưới một thiết quyền mạnh mẽ bắt đầu không chịu nổi, lui về phía sau muốn ngã xuống đất, mà hán tử kia còn không ngừng quyền đấm cước đá vào người hắn, bốn phía không có một người đồng tình, đều đứng đó hò hét trợ uy, bảo hán tử kia đánh chết người xứ lạ này!
“Dừng tay!” Achilles giận không kềm được, hô to một tiếng, tiến lên ngăn cản.
“Yêu, gần đây tại sao lại náo nhiệt như thế? Lại có một người xứ khác tới nữa!” Nam tử nhìn Achilles, hèn mọn cười, “Ta là Asmith, đảo chủ của nơi này. Mỗi một người lên đảo đều phải cùng ta luận võ! Thắng ta có thể có được nước ngọt cùng thực vật, không thắng được thì phải lưu lại cái mạng!”
“Ta là Achilles tới từ thành Sparta, nguyện ý phụng bồi đến cùng!”
Asmith ánh mắt nhanh như chớp, nhìn từ trên xuống dưới người này là một võ sĩ, nhìn hắn tuổi còn trẻ, lại tản mát ra một khí phách như loài sư tử, xem ra khó đối phó.
Các dân trên đảo bốn phía đều cuồng nhiệt cổ vũ làm cho hắn tạm thời quên đi sợ hãi, can đảm lên mà quát: “Trong trận đấu không thể sử dụng vũ khí, chỉ có thể dụng quyền quyết thắng thua mà thôi!”
“Có thể!” Achilles buông kiếm trên lưng xuống, “Bắt đầu đi!”
“Hắc hắc, Xú tiểu tử, ta lập tức có thể đánh ngươi thành một đoàn thịt nát!”
Asmith nói xong liền đánh tới, liên tục phóng ra Achilles, không để cho đối thủ có cơ hội thở dốc cùng đánh trả!
Achilles có thể cùng hắn cứng chọi với cứng, nhưng sau khi trải qua sự dạy của Hermes, hắn học được cách dùng đầu óc, biết dùng khí lực ít nhất để đánh thắng đối phương, hắn xảo diệu tránh được công kích, không cho trọng quyền của tên kia rơi trúng trên người mình, chỉ chốc lát hắn liền phát hiện nhược điểm của đối thủ, vì thế tùy thời vung vài quyền thật nặng cho tên kia!
Asmith bị đánh liên tục lui về phía sau, lúc này mới lãnh hội sự lợi hại của đối phương, nhưng bản thân cũng có chút thân thủ, rất nhanh lại phát động phản kích!
Song phương cứ như vậy ngươi một quyền ta một quyền nghiến răng nghiến lợi mà đánh nhau kịch liệt, ngay cả thở dốc một cái cũng không có, Asmith một quyền đánh vào đầu Achilles, không ngờ lại đánh hụt, Achilles thừa cơ vung quyền, hung hăng đánh trúng bên tai Asmith, hắn đau đến quỳ rạp xuống đất, rốt cuộc đứng lên không được.
“Hừ! Nhìn xem ngươi còn dám khi dễ người xứ khác nữa hay không!”
Achilles chiến thắng đảo chủ, nhưng cư dân trên đảo không nói chữ tín, không những không cho hắn thức ăn nước uống, còn cầm lấy vũ khí muốn đẩy hắn vào chỗ chết!
Achilles cầm lấy bảo kiếm, hướng tới đám dân hung hãn, giống như chém dưa thái rau, trong chốc lát liền rớt xuống vài cái đầu người.
Nhìn thấy đối thủ lợi hại như thế, dân trên đạo bị dọa đến hai chân mềm nhũn, té ngã bò lét về nhà, khóa cửa không dám đi ra ngoài.
“Một đám phế vật!”
Achilles cũng không khách khí với bọn họ, lấy nước trong giếng lên, thuận tay lại khiên đi mấy con cừu, sẵn làm bữa tối hôm nay luôn.
Các thành viên của”Helen hào” đã lâu không được ăn mấy món ngon như vậy, lần này may mắn nhờ Achilles dũng cảm mới có thể ăn bữa tiệc lớn phong phú như vậy.
Sau khi ăn uống no đủ, thuyền bỏ neo xuống biển cạn, tất cả mọi người vừa lòng quay về khoang thuyền nghỉ ngơi, trên thuyền vừa rồi còn tiếng động xôn xao, bây giờ đã trở nên yên tĩnh lại.
Hermes lại ngủ không được, một mình ngồi trên mép thuyền, nhắm mắt lại, yên lặng nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát..
Hades hiện thân trong bóng đêm, im lặng ngồi bên cạnh y, nhìn làn gió biển ôn nhu nhẹ nhàng thổi qua mái tóc mềm mại của y, nhịn không được vươn tay, để ngón tay chôn vào tóc y.
Hermes kinh giác mở mắt, sau đó nở nụ cười: “Ngươi đã đến rồi…”
Như sớm đẽ quen với sự hiện hữu của hắn, tựa như không khí cùng nước, bình thường gần gũi như vậy, nhưng không cách nào thiếu được.
Trong ánh trăng Hermes có vẻ tuấn mỹ phi phàm, đôi mắt nâu hẹp dài mang theo ý cười đầy nắng, dáng người cao lớn như một gốc cây đón gió biển, làm cho người ta muốn ôm vào lòng…
Người yêu, lại dựa vào gần như vậy, Hades rất khó khống chế cảm xúc tràn đầy muốn tuôn trào…
“Ngươi đẹp quá…”
Nhẹ vỗ về mặt của y, phát ra tán thưởng từ trong tâm.
Gương mặt ban đầu trắng nõn của Hermes, “xẹt” một chút liền đỏ ửng lên.
“Mặt lại đỏ…” Hades chậm rãi tới gần, “Để ta tới nghiên cứu một chút, nguyên nhân mặt đỏ thực sự là gì.”
Hermes giống con thỏ bị bắt, kinh ngạc nhìn cặp mắt tử sắc kia, hồn phách như bị hút đi, lại không cách nào nhúc nhích.
Khi môi hắn lại gần hơn, bản thân không tự giác mà nhắm hai mắt lại..
Nhẹ nhàng mà hôn lên đôi môi kia, mềm mại, nhẵn nhụi, mang theo một tia lành lạnh…
Như hôn vào trong lòng, làm cho nhịp đập trái tim cũng biến thành phanh, phanh, phanh…
Khi mở mắt ra, vẫn là cặp mắt Tử Sắc kia, thâm tình trong mắt, giống như hồ nước bắt đầu gợn sóng.
“Xem, mặt càng đỏ hơn.” thanh âm Hades lộ ra sự vui sướng khó có thể che dấu, “Ta rốt cục biết vì sao rồi!”
“Ngươi trêu đùa ta!” Hermes hận không thể tìm cái lỗ trên mép thuyền để chui vào!
Muốn né ra, lại bị hai bàn tay dang rộng ôm vào trong lòng.
“Nếu ta đã biết chân tướng, ta càng không để cho ngươi chạy.” Hades cúi đầu, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nức nở, “Hermes, ta thật sự thật sự cao hứng!”
Ngay khi phát ra một câu rõ ràng như vậy, một chút giãy giụa còn sót lại trong lòng Hermes cũng bị hòa tan .
Cao ngạo như hắn, chỉ vì thái độ của mình chuyển biến, mà trở nên vui vẻ như một hài tử…
Hắn thật sự yêu mình.
Nở nụ cười hàm chứa nước mắt, bả đầu tựa vào vai hắn, thả lòng nhắm mắt lại, cảm giác ngực của hắn mang đến sự bao dung cùng rộng lượng.
Hades cứ như vậy ôm y, không lỏng cũng không chặt, làm mỗi khắc y đều cảm nhận được tình yêu của mình, cũng không bởi vậy mà hít thở không thông.
Biển, là sâu thẳm yên lặng như vậy, sóng biển lăn tăn trên mặt.
Ánh trăng treo cao ở phía chân trời, cũng lộ ra đằng sau những đám mây.
Vì việc này hắn đã táng gia bại sản, hiện tại cũng chỉ có thể được ăn cả ngã về không, thu thập xong hết thảy, đang chuẩn bị lên thuyền, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc.
“Xú tiểu tử!”
Paris nhìn lại, vừa mừng vừa sợ: “Lão Đại…”
“Ngươi thật sự muốn đi chịu chết a?”
Paris vô cùng chăm chú gật gật đầu: “Thực xin lỗi lão Đại, ngài hãy cho ta làm chủ một lần đi, từ nhỏ đến lớn ta cũng chưa bao giờ nhận định đi làm một việc như bây giờ, vô luận như thế nào ta cũng phải đi thử một lần!”
Nhìn hắn gần như chấp nhất đến khờ dại, Hermes biết nói gì cũng vô dụng, lại cho hắn một cái đập mạnh: “Lão tử như thế nào lại thu cái tên đàn em không biết sống chết thế này a! Nếu không cùng đi với ngươi, người khác sẽ chê cười ta không nghĩa khí a!”
Paris sờ sờ đầu, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Lão Đại, ngươi theo chúng ta cùng đi…”
“Bằng không thế nào, trơ mắt nhìn ngươi biến thành bữa tiệc lớn của quái vật biển hả?”
“Lão Đại! Rất cảm tạ ngươi !” Paris kích động ôm lấy Hermes, lệ nóng doanh tròng (nước mắt vui mừng chảy dài).
“Được rồi được rồi, đừng ở trước mặt ta chảy ra nước tiểu mèo nữa! Chờ ngươi thăng quan tiến chức, phải phân nhiều chút ưu đãi cho lão tử!”
“Ân, nhất định!”
Paris đang nghĩ ngợi lên đường, lúc này lại có người đến tìm hắn, lần này là một nử tử trẻ tuổi xinh đẹp.
“Xin hỏi, ngài là Paris vương tử sao?”
“Đúng vậy. Ngài là..” Paris mơ hồ còn nhớ ngày đó ở trên đường, trong đội thị nữa của Helen công chúa tựa hồ có một gương mặt như thế này, nhất thời trong lòng căng thẳng.
“Ta là thị nữ Lisa của Helen công chúa, công chúa nhờ ta mang đến một tín vật cho vương tử.” Thị nữ đem một chiếc khăn lụa mỏng như ve giao cho Paris, “Công chúa điện hạ mong ước vương tử chiến thắng trở về, nàng sẽ ngày đêm cầu nguyện trước mặt chúng thần vì ngài.”
Paris trong lòng kích động vạn phần: “Cám ơn, thỉnh công chúa nhất định phải chờ ta!”
Chờ thị nữ đi rồi, Paris cao hứng nói với Hermes: “Lão Đại ngươi xem! Helen công chúa đưa tới tín vật sắp chia tay cho ta nè, nàng có ý tứ với ta đó!”
Hermes tạt một chậu nước lạnh vào đầu hắn: “Đừng quá đắc ý, nói không chừng tất cả vương tử mỗi người đều có một cái.”
“Sẽ không đâu, ta tin tưởng nàng!” Paris gắt gao nắm chặt khăn lụa trong tay, âm thầm nói với chính mình, “Ta nhất định sẽ trở về!”
“Đừng mê gái , mau xuất phát đi!”
Hermes mang theo Achilles, còn có thủy thủ cùng người lái tàu kinh nghiệm phong phú mà bọn họ đã hao phí hết toàn lực mời đến, cùng nhau trèo lên thuyền, mỏ neo chậm rãi kéo lên.
Theo một câu “Lên đường nào —— ” của thuyền trường Paris, một đám người trẻ tuổi bắt đầu phiêu lưu mặt biển xanh biếc.
Thuyền này của Paris tên là “Helen hào”, đương nhiên là lấy tên của công chúa mà hắn yêu thương.
Thuyền trưởng “Paris vương tử” mặc dù không tao nhã lắm nhưng tràn đầy nhiệt huyết. Hoa tiêu Hermes có ánh mắt lợi hại cảm nhận phương hướng vô cùng mạnh, mời một vị lái tàu lão luyện đến cầm lái, trước sau khoang thuyền đều do Achilles phụ trách. Ngoài ra còn có ba mươi thủy thủy thân thể khỏe mạnh… nga, còn có một vị khách quý thần bí, trừ Hermes ra ai cũng không cảm thấy sự tồn tại của hắn, tức minh vương Hades bệ hạ.
Bởi vì chở hành sau mấy đội thuyền khác đến hai ba ngày, “Helen hào” phải đem hết toàn lực đuổi theo, hoàn hảo hai ngày này nổi lên gió thuận, Paris hạ lệnh giương buồm lên, thuyền như mũi tên rời cung lao về phía biển bao la với tốc độ nhanh nhất.
Đương nhiên ngọn gió thuận này cũng không phải vô duyên vô cớ mà thổi lên. Bắc Phong thần Ares kinh ngạc phát hiện minh vương lại ngồi trên thuyền này, Hades chỉ lạnh lùng mà liếc hắn một cái, hắn cũng biết nên làm như thế nào, vội vàng vỗ tay áo làm cho thuyền nhanh lên một chút.
“Cám ơn ngươi, Hades.” Hermes ngồi trên chiếc rổ cột buồm cao cao làm hướng dẫn hải hành cười nói, “Hiện tại ta mất đi thần lực, còn lo lắng bọn họ có thể cấp mặt mũi cho ta hay không, hoàn hảo có ngươi ở đây.”
“Đây không tính là cái gì, ta lo lắng chính là, gần đây Poseidon không có ở nhà, các quái vật biển mà hắn quản hạt lại đi ra quấy rối rồi.”
“Vậy là…” Hermes bắt đầu sầu lo.
Hải vương Poseidon chưởng quản hải dương xanh thẳm khắp nơi, phàm là thuyền rời bến, trước khi đi đều phải dâng lên súc vật tế phẩm cho hải vương, khẩn cầu thuận lợi bình an.
Poseidon sau khi nhận lấy tế phẩm này, sẽ phân phó thủ hạ chính là đám quái vật biển này nhường đường, không được khó xử những người đi biển này.
Nhưng mà, từ sau khi cuộc mưu phản lần trước không thành, Poseidon bị Zeus giáng chức tới nơi hoang vu gian khổ, hiện nay thế giới đáy biển như rắn mất đầu, các quái vật biển lại bắt đầu rục rịch, cho dù nhận lấy tế phẩm, cũng sẽ tham lam mà cắn nuốt con thuyền qua lại.
“Đừng sợ, cho dù bọn chúng không thuộc về phạm vi quản hạch của ta, ta cũng sẽ không cho bọn chúng xúc phạm tới ngươi.”
“Cám ơn…” Chẳng biết tại sao, chỉ cần ở bên cạnh hắn, sẽ cảm thấy thập phần an tâm, cho dù Sơn Băng Địa Liệt (núi lỡ đất rạn) cũng không cần sợ hãi, bất tri bất giác đã dần quen với sự hiện hữu của hắn, cái loại tra tấn này làm lòng hắn đau nhói không cách nào an bình, đây giống như dòng nước ấm đưa tình dịu dàng mà bao bọc lấy vết thương, làm nó chậm rãi mà khép lại…
Hắn tựa như một ngọn núi cao bảo hộ người phía sau, bả vai dày rộng kia của hắn, nếu có thể mượn để dựa vào, chắc là rất thoải mái phải không…
Hermes lại nghĩ đến cái thứ kì quái như vậy, nhịn không được lắc đầu, phải đem ý tưởng đáng sợ này vẫy sạch sẽ mới được!
“Ngươi làm sao vậy, mặt lại đỏ…”
“Không có việc gì không có việc gì, ” Hermes vuốt gương mặt đang nóng lên, giả bộ trấn định nói, “Có thể là bị gió thổi…”
“Không phải bị bệnh chứ, cho ta xem xem.”
“Không cần!” Hermes vội vàng quay mặt đi chỗ khác, “Ta thật sự không có việc gì…”
“Được rồi.”
Hermes nhìn về phía trước, bốn phía một mảnh mờ mịt, màu lam của bầu trời và biển khơi hòa hợp lại với nhau, cái nào là cái nào rốt cuộc trở nên không rõ nữa…
Ngồi thuyền nhanh chóng đã qua mười ngày, màu lam tuy rằng đẹp, nhưng nhìn lâu cũng trở nên đơn điệu, người trên thuyền bắt đầu phờ phạc đi, chẳng mấy chốc đã hoài niệm đất liền.
Vấn đề cách bấp cần được giải quyết của mỗi người, chính là thức ăn cùng nước ngọt trên thuyền cần được tiếp tế ngay lập tức, nếu không dù là người khỏ mạnh cũng không cách nào chịu được.
“Theo như bảng đồ hàng hải, về phía trước thêm 15 hải lý, có thể tới một hòn đảo nhỏ có nước ngọt tên là đảo Bobuli.”
Paris do dự: “Nhưng ta nghe nói, cư dân trên đảo thập phần dã man, thường xuyên khi dễ người lên đảo lấy nước đó.”
“Không có biện pháp, hiện tại chúng ta thiếu nước thiếu lương, cho dù trên đó thật sự có tộc ăn thịt người, cũng phải ra tay đọ sức thôi.” Hermes nói xong, liền hướng các thủy thủy đang chèo thuyền hô to, “Mọi người tặng lên tinh thần đi! Đảo nhỏ phía trước có nước cùng thực vật , chúng ta đi tới nơi đó, thống thống khoái khoái mà ăn một bữa!”
“Được rồi!” Bọn thủy thủ vừa nghe đã hoan hô lên, lập tức nâng cao tinh thần.
Lúc chạng vạng, rốt cục cũng xuất hiện một chấm nhỏ màu đen phía xa chân trời, mọi người như thấy được hy vọng, tất cả đều vui sướng không thôi.
Bọn thủy thủ xuất khí lực toàn thân, mắt thấy đảo nhỏ càng ngày càng gần, Hermes thấy trừ đảo nhỏ ra, còn có hai chiếc thuyền ngừng tại hải cảng.
“Đây là con thuyền cảu các vương tử khác, bất quá có chút không thích hợp.”
“Lạ ở chỗ nào ?”
“Ngươi xem, nếu bọn họ lên bờ lấy nước, ít nhất cũng sẽ có người ở lại xem thuyền, sẽ không dốc toàn bộ lực lượng, nhưng hai chiếc thuyền này lại lặng ngắt như tờ, giống như bị người ta cướp sạch vậy.”
“Vậy… Chúng ta có đi lên hay không?”
“Ngu ngốc! Chúng ta cách đảo nhỏ tiếp theo còn rất xa, nơi này cho dù là đầm rồng hang hổ ta cũng muốn xông vào một lần!”
“Sư phụ, ta nguyện ý đi dò đường!”
Thời điểm mấu chốt, vẫn là Achilles đứng dậy.
“Hảo, ngươi đi xem tình huống nào, phải cẩn thận một chút.”
“Vâng ạ!” Được sư phụ quan tâm, Achilles càng thêm tràn đầy nhiệt tình.
“Helen hào” lén lút tới gần đảo nhỏ, buông xuống một chiếc thuyền nhỏ, Achilles nhảy vào thuyền nhỏ bơi lên bờ.
Achilles phát hiện, nơi này không phải hoang đảo, có dấu vết con người có thôn xóm, nghiễm nhiên là một cái vương quốc nho nhỏ.
Lén lút đột nhập vào trong thôn trang, thấy một đám người vây vào một chỗ ồn ào bàn cãi, đến gần xem xét, mới phát hiện hai gã nam tử như dã thú tay trần mà đánh nhau, trên mặt đất lại còn mấy thi thể! Trong hai nam nhân có một người hắn nhận ra được, đúng là một trong những vương tử ở hoàng cung Thành Sparta hướng Helen cầu hôn!
Achilles nhớ tới hai chiếc thuyền trống không nằm trên bến, hay là người trên thuyền đều bị bắt cóc đến nơi đây? Nếu thật là như thế này, vậy người nơi này cũng quá đáng giận!
Ngay khi hắn suy tư đây là chuyện gì, vị vương tử kia dưới một thiết quyền mạnh mẽ bắt đầu không chịu nổi, lui về phía sau muốn ngã xuống đất, mà hán tử kia còn không ngừng quyền đấm cước đá vào người hắn, bốn phía không có một người đồng tình, đều đứng đó hò hét trợ uy, bảo hán tử kia đánh chết người xứ lạ này!
“Dừng tay!” Achilles giận không kềm được, hô to một tiếng, tiến lên ngăn cản.
“Yêu, gần đây tại sao lại náo nhiệt như thế? Lại có một người xứ khác tới nữa!” Nam tử nhìn Achilles, hèn mọn cười, “Ta là Asmith, đảo chủ của nơi này. Mỗi một người lên đảo đều phải cùng ta luận võ! Thắng ta có thể có được nước ngọt cùng thực vật, không thắng được thì phải lưu lại cái mạng!”
“Ta là Achilles tới từ thành Sparta, nguyện ý phụng bồi đến cùng!”
Asmith ánh mắt nhanh như chớp, nhìn từ trên xuống dưới người này là một võ sĩ, nhìn hắn tuổi còn trẻ, lại tản mát ra một khí phách như loài sư tử, xem ra khó đối phó.
Các dân trên đảo bốn phía đều cuồng nhiệt cổ vũ làm cho hắn tạm thời quên đi sợ hãi, can đảm lên mà quát: “Trong trận đấu không thể sử dụng vũ khí, chỉ có thể dụng quyền quyết thắng thua mà thôi!”
“Có thể!” Achilles buông kiếm trên lưng xuống, “Bắt đầu đi!”
“Hắc hắc, Xú tiểu tử, ta lập tức có thể đánh ngươi thành một đoàn thịt nát!”
Asmith nói xong liền đánh tới, liên tục phóng ra Achilles, không để cho đối thủ có cơ hội thở dốc cùng đánh trả!
Achilles có thể cùng hắn cứng chọi với cứng, nhưng sau khi trải qua sự dạy của Hermes, hắn học được cách dùng đầu óc, biết dùng khí lực ít nhất để đánh thắng đối phương, hắn xảo diệu tránh được công kích, không cho trọng quyền của tên kia rơi trúng trên người mình, chỉ chốc lát hắn liền phát hiện nhược điểm của đối thủ, vì thế tùy thời vung vài quyền thật nặng cho tên kia!
Asmith bị đánh liên tục lui về phía sau, lúc này mới lãnh hội sự lợi hại của đối phương, nhưng bản thân cũng có chút thân thủ, rất nhanh lại phát động phản kích!
Song phương cứ như vậy ngươi một quyền ta một quyền nghiến răng nghiến lợi mà đánh nhau kịch liệt, ngay cả thở dốc một cái cũng không có, Asmith một quyền đánh vào đầu Achilles, không ngờ lại đánh hụt, Achilles thừa cơ vung quyền, hung hăng đánh trúng bên tai Asmith, hắn đau đến quỳ rạp xuống đất, rốt cuộc đứng lên không được.
“Hừ! Nhìn xem ngươi còn dám khi dễ người xứ khác nữa hay không!”
Achilles chiến thắng đảo chủ, nhưng cư dân trên đảo không nói chữ tín, không những không cho hắn thức ăn nước uống, còn cầm lấy vũ khí muốn đẩy hắn vào chỗ chết!
Achilles cầm lấy bảo kiếm, hướng tới đám dân hung hãn, giống như chém dưa thái rau, trong chốc lát liền rớt xuống vài cái đầu người.
Nhìn thấy đối thủ lợi hại như thế, dân trên đạo bị dọa đến hai chân mềm nhũn, té ngã bò lét về nhà, khóa cửa không dám đi ra ngoài.
“Một đám phế vật!”
Achilles cũng không khách khí với bọn họ, lấy nước trong giếng lên, thuận tay lại khiên đi mấy con cừu, sẵn làm bữa tối hôm nay luôn.
Các thành viên của”Helen hào” đã lâu không được ăn mấy món ngon như vậy, lần này may mắn nhờ Achilles dũng cảm mới có thể ăn bữa tiệc lớn phong phú như vậy.
Sau khi ăn uống no đủ, thuyền bỏ neo xuống biển cạn, tất cả mọi người vừa lòng quay về khoang thuyền nghỉ ngơi, trên thuyền vừa rồi còn tiếng động xôn xao, bây giờ đã trở nên yên tĩnh lại.
Hermes lại ngủ không được, một mình ngồi trên mép thuyền, nhắm mắt lại, yên lặng nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát..
Hades hiện thân trong bóng đêm, im lặng ngồi bên cạnh y, nhìn làn gió biển ôn nhu nhẹ nhàng thổi qua mái tóc mềm mại của y, nhịn không được vươn tay, để ngón tay chôn vào tóc y.
Hermes kinh giác mở mắt, sau đó nở nụ cười: “Ngươi đã đến rồi…”
Như sớm đẽ quen với sự hiện hữu của hắn, tựa như không khí cùng nước, bình thường gần gũi như vậy, nhưng không cách nào thiếu được.
Trong ánh trăng Hermes có vẻ tuấn mỹ phi phàm, đôi mắt nâu hẹp dài mang theo ý cười đầy nắng, dáng người cao lớn như một gốc cây đón gió biển, làm cho người ta muốn ôm vào lòng…
Người yêu, lại dựa vào gần như vậy, Hades rất khó khống chế cảm xúc tràn đầy muốn tuôn trào…
“Ngươi đẹp quá…”
Nhẹ vỗ về mặt của y, phát ra tán thưởng từ trong tâm.
Gương mặt ban đầu trắng nõn của Hermes, “xẹt” một chút liền đỏ ửng lên.
“Mặt lại đỏ…” Hades chậm rãi tới gần, “Để ta tới nghiên cứu một chút, nguyên nhân mặt đỏ thực sự là gì.”
Hermes giống con thỏ bị bắt, kinh ngạc nhìn cặp mắt tử sắc kia, hồn phách như bị hút đi, lại không cách nào nhúc nhích.
Khi môi hắn lại gần hơn, bản thân không tự giác mà nhắm hai mắt lại..
Nhẹ nhàng mà hôn lên đôi môi kia, mềm mại, nhẵn nhụi, mang theo một tia lành lạnh…
Như hôn vào trong lòng, làm cho nhịp đập trái tim cũng biến thành phanh, phanh, phanh…
Khi mở mắt ra, vẫn là cặp mắt Tử Sắc kia, thâm tình trong mắt, giống như hồ nước bắt đầu gợn sóng.
“Xem, mặt càng đỏ hơn.” thanh âm Hades lộ ra sự vui sướng khó có thể che dấu, “Ta rốt cục biết vì sao rồi!”
“Ngươi trêu đùa ta!” Hermes hận không thể tìm cái lỗ trên mép thuyền để chui vào!
Muốn né ra, lại bị hai bàn tay dang rộng ôm vào trong lòng.
“Nếu ta đã biết chân tướng, ta càng không để cho ngươi chạy.” Hades cúi đầu, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nức nở, “Hermes, ta thật sự thật sự cao hứng!”
Ngay khi phát ra một câu rõ ràng như vậy, một chút giãy giụa còn sót lại trong lòng Hermes cũng bị hòa tan .
Cao ngạo như hắn, chỉ vì thái độ của mình chuyển biến, mà trở nên vui vẻ như một hài tử…
Hắn thật sự yêu mình.
Nở nụ cười hàm chứa nước mắt, bả đầu tựa vào vai hắn, thả lòng nhắm mắt lại, cảm giác ngực của hắn mang đến sự bao dung cùng rộng lượng.
Hades cứ như vậy ôm y, không lỏng cũng không chặt, làm mỗi khắc y đều cảm nhận được tình yêu của mình, cũng không bởi vậy mà hít thở không thông.
Biển, là sâu thẳm yên lặng như vậy, sóng biển lăn tăn trên mặt.
Ánh trăng treo cao ở phía chân trời, cũng lộ ra đằng sau những đám mây.
Tác giả :
Cách Lôi Tư Lâm