Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế
Chương 96
Sau tiệc sinh nhật, cuối cùng Cố Trạch Mộ cũng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm ngập tràn. Lúc này, hắn mới ý thức được Cố Thanh Ninh cũng đã đến tuổi xem mặt. Bây giờ nàng mới mười một tuổi mà bên người đã có không ít ong bướm. Nếu đến tuổi cập kê, chẳng phải cánh cửa trong nhà sẽ bị người làm mai đạp gãy sao.
Nhưng với thân phận của hắn thì ngay cả lập trường để nói những lời này cũng không có.
Chuyện khôi phục thân phận vô cùng cấp bách, hắn không thể không vội vàng thúc giục Hồng Tùng Nguyên. Mấy năm này, bọn họ vẫn đang suy nghĩ cách điều tra rõ chân tướng năm đó. May mà năm đó Cố Trạch Mộ đã từng trải qua chuyện này, có rất nhiều chuyện trong đó hắn biết rõ. Hơn nữa, bây giờ hắn ở trong cung, dựa vào thân phận thư đồng của Thái tử, hắn vẫn có thể tiếp xúc chút văn thư, gần như có thể lật lại chân tướng năm đó.
Thật ra bản án năm đó cũng không phải vô cùng phức tạp, cái gọi là tham ô có thể xác định là vu oan. Nhưng trọng tâm vụ án này lại không ở chuyện tham ô.
Sở dĩ Chiêm gia bị chém đầu cả nhà là vì năm đó Hoàng Hà đột nhiên vỡ đê, nước lũ tàn phá hơn phân nửa Đại Chu, ôn dịch, nạn đói, lưu dân kêu rên khắp nơi. Nhất định phải có người chịu trách nhiệm chuyện này, mà trong đó, Tổng đốc đường sông Chiêm Thế Kiệt đương nhiệm phải chịu tiếng xấu nặng nhất trên lưng.
Cho dù cuối cùng “Khoan hà trệ sa” có hiệu quả hay không, trong tình hình lúc đó, ý dân sục sôi, muốn phải nghiêm trị Chiêm Thế Kiệt.
Bất kể Chiêm Thế Kiệt thật sự tự sát hay giả vờ tự sát, nhưng sau khi ông ta chết, sự phẫn nộ không thể phát tiết của dân chúng cuối cùng cũng xông về triều đình.
Triều đình hao tổn tiền bạc rất lớn cuối cùng đổi lấy Hoàng Hà vỡ đê, lưu dân ngàn dặm. Từ trên xuống dưới, tất cả mọi người phải chịu trách nhiệm cho trận lũ đó, cho dù Tiêu Dận một tay đề bạt ông ta hay là chúng thần “Không thể khuyên nhủ”. Tất cả mọi người phải đối mặt với sự phẫn nộ của dân chúng, hơn nữa sẽ mãi mãi bị bôi nhọ trong lịch sử.
Dù cho bây giờ Cố Trạch Mộ cũng không thể không thừa nhận, lúc hắn nhìn thấy những thứ được gọi là nhân chứng vật chứng kia, cho dù hắn vẫn có chỗ hoài nghi thì trong lòng vẫn khẽ thở ra. Những năm đó, áp lực trị thủy không chỉ Chiêm Thế Kiệt chịu mà hắn cũng phải chịu. Hắn gánh giúp Chiêm Thế Kiệt ba năm, cuối cùng cũng không gánh nổi nữa. Hắn cần một lý do để từ bỏ Chiêm Thế Kiệt, dù lý do này có rất nhiều lỗ hỏng.
Cho nên chuyện hãm hại này rất vụng về cũng sẽ thành công, toàn bộ trình đình đều biết rõ. Ngoại trừ Hạ Nghi Niên, Đại Ngớ Ngẩn kia ra không ai dám kêu oan giúp Chiêm Thế Kiệt.
Cho nên cuối cùng Chiêm Thế Kiệt sẽ bị khép tội “Tham ô”, mà không phải tội danh thật sự “Trị thủy không tốt”.
Không có gì đơn giản hơn, thuận tiện hơn là đẩy hết mọi tội danh lên người “Tham quan”.
Nhìn có vẻ rất buồn cười nhưng đây chính là chính trị.
Tiêu Dận đã từng sử dụng những thủ đoạn như vậy rất quen thuộc, nhưng mà sau khi trùng sinh, hắn thoát khỏi thân phận đế vương mới nhìn kỹ quá khứ này lần nữa.
Lý do hắn muốn lật lại bản án của Chiêm Thế Kiệt không phải chỉ vì hắn là hậu nhân của Chiêm gia. Điều quan trọng hơn là thế gian này không phải mọi thứ đều có thể dùng thủ đoạn hoặc mưu kế để giải quyết, có đúng sai, có thật giả, có nhẹ tựa lông hồng, có nặng như Thái Sơn. Năm đó, hắn đã làm sai chuyện, cho dù bây giờ hắn có thân phận thế nào thì hắn cũng sẽ sửa lại.
Nhưng mà, muốn lật lại bản án cho Chiêm Thế Kiệt thì khó như lên trời.
Đầu tiên phải xác định “Khoan hà trệ sa” có thể quản lý tốt Hoàng Hà, chỉ khi ông ta có công lao cực lớn thì tội danh trên người ông ta mới bị lột đi. Cũng chỉ có như thế, Tiêu Trạm mới dám lật đổ quyết sách của phụ hoàng.
Nhưng mà đây cũng là chuyện khó khăn nhất.
Từ thời thời kỳ Thượng Cổ đã có ngập lụt Hoàng Hà, truyền thuyết Đại Hồng Thủy. Đã nhiều năm như thế, không biết thế gian xuất hiện bao nhiêu thiên tài giỏi giang nhưng đều không có cách nào giải quyết ngập lụt Hoàng Hà, hoặc chỉ có thể giữ gìn sự an bình nhất thời.
Càng không nói đến Cố Trạch Mộ gần như là người ngoại đạo trong việc trị thủy.
Mấy năm nay, hắn vừa phái người điều tra tình hình Hoàng Hà, vừa để Hồng Tùng Nguyên tìm chuyên gia trị thủy.
Sau khi Chiêm Thế Kiệt chết, thượng du Hoàng Hà lại khôi phục dáng vẻ từng có, càng thay đổi càng ác liệt. Mấy năm nay, tình hình vỡ đê của Hoàng Hà càng nghiêm trọng hơn, nhất là hạ du vì bùn cát ứ lấp, gần như ngăn nước lại, một khi trời mưa có thể tưởng tượng được nguy hiểm thế nào.
Nhưng mà mấy năm nay Hồng Tùng Nguyên dò hỏi cũng đã có chút thu hoạch.
Nhưng sau khi Cố Trạch Mộ nghe tên của đối phương thì lại nhíu mày: “Ông nói hắn ta tên là gì?”
Hồng Tùng Nguyên nói: “Hắn ta tên là Hoắc Vân Tàng.”
Ông thấy Cố Trạch Mộ không nói lời nào, còn tưởng rằng hắn không biết danh tiếng của Hoắc Vân Tàng nên thao thao bất tuyệt giới thiệu.
Hoắc Vân Tàng xuất thân Hoắc gia Thanh Châu, từ nhỏ đã học thuộc lòng điển tịch. Hoắc gia có điển tịch trị thủy hoàn chỉnh của Minh An tiên sinh, gần như hắn ta đã đọc qua hết, hắn cũng học Minh An tiên sinh tự mình đi đến Hoàng Hà. Hắn và Tạ Trường Phong là bạn tốt, năm năm trước, Tạ Trường Phong có thể lập được đại công trong tình huống như thế nghe nói vì lúc đó có hắn đồng hành.
Sau này Tạ Trường Phong được điều nhiệm Tri Châu, lại mời Hoắc Vân Tàng qua, hết mình ủng hộ quyết sách trị thủy của Hoắc Vân Tàng. Quả thật đã chặn lũ lụt xâm nhập, ở đó vô cùng có tiếng.
Nhưng mà Hoắc Vân Tàng cũng có tính cách của Hoắc gia, không màng danh lợi. Lúc trước, Tạ Trường Phong muốn báo tên hắn lên triều đình nhưng hắn lại từ chối. Lại nghe nói hắn không thích ăn, không thích rượu, không thích mỹ nhân, bình thường cũng rú trong nhà không ra ngoài, cuộc sống trôi qua vô cùng đơn giản, muốn mời được hắn có thể tưởng tượng khó thế nào.
Hồng Tùng Nguyên thấy Cố Trạch Mộ cau mày, còn tưởng rằng hắn vì chuyện này mà phiền não, vô cùng có lòng đề nghị: “Không phải vị công tử kia của Hoắc gia đang ở phủ quốc công sao? Bọn họ là đường huynh đệ, ngài đi tìm hắn giúp không phải tốt rồi sao.”
Cố Trạch Mộ cự tuyệt.
Hồng Tùng Nguyên vô cùng khó hiểu: “Có lẽ ngài không biết chuyện này khó thế nào. Lúc đó, người của chúng ta muốn mời vị Hoắc tiên sinh này đến kinh thành đã dùng tất cả mọi cách nhưng không gặp được hắn một lần, chớ nói chi là mời hắn giúp đỡ!”
Có ý là ngươi có quan hệ, đi đường bằng phẳng không đi, trong đầu đang suy nghĩ gì đấy?
Sao Cố Trạch Mộ có thể nói cho ông ấy biết ân oán giữa mình và Hoắc Vân Châu được, chỉ đành phải nói: “Chuyện này trong lòng ta biết rõ, ông yên tâm là được.”
Hắn đã nói thế, Hồng Tùng Nguyên cũng không khuyên nữa.
Tuy nói ở trước mặt Hồng Tùng Nguyên, Cố Trạch Mộ vô cùng tự tin, nhưng thật ra trong lòng cũng hơi lo âu. Nhưng mà tạm thời bỏ qua những chuyện này, lúc này hắn lại phải vào cung.
Còn chưa tới đông cung, hắn lại trùng hợp gặp được Thái tử Tiêu Hằng vừa mới hạ triều. Tiêu Hằng vội vàng tới chào hỏi hắn, hai người vừa nói chuyện vừa đi về.
Cung nhân hầu hạ đều đi theo ở phía xa, ở phía trước Tiêu Hằng và Cố Trạch Mộ vừa đi vừa nói chuyện.
Tiêu Hằng dần dần bắt đầu tiếp xúc triều chính, ban đầu hắn còn lúng tay, có đôi khi Cố Trạch Mộ không vừa mắt nên chỉ dạy một chút. Ai ngờ Tiêu Hằng được một tấc lại muốn tiến một thước, lại xem hắn là lão sư miễn phí.
Đương nhiên Cố Trạch Mộ không thể biểu hiện quá mức, thỉnh thoảng cũng sẽ phạm chút sai lầm, lại không để lại dấu vết nhắc nhở Tiêu Hằng phát hiện, để cho Tiêu Hằng thấy suy nghĩ của mình chỉ là nói bậy mà trúng, tránh cho hắn suy nghĩ nhiều.
Ai ngờ hắn làm thế càng làm cho Tiêu Hằng thích lôi kéo hắn thảo luận triều chính, cũng vì thế mà Cố Trạch Mộ biết không ít chính sự.
Đúng lúc hôm nay trên triều đình nói về quản lý Hoàng Hà. Vì mùa mưa sắp đến, mực nước Hoàng Hà dâng lên, nếu đối phó không tốt sẽ lại có lũ lụt. Mấy năm nay, mỗi khi đến trước mùa mưa, trong triều đều cãi nhau không ngớt về chuyện Tổng đốc đường sông, chỉ là không ai có thể nhận lấy.
Tiêu Hằng nói: “Mấy vị đại nhân đều đưa ra không ít nhân tài, nhưng mà dường như phụ hoàng còn đang cân nhắc.”
Cố Trạch Mộ nghe thấy trong lời nói của hắn có hàm ý, hơi nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.
Tiêu Hằng khẽ nói: “Dường như phụ hoàng có ý muốn đề bạt Tạ Trường Phong, đáng tiếc thân phận của y quá thấp. Cho dù có công trạng, chỉ sợ trong triều cũng không đồng ý.”
Cố Trạch Mộ lóe lên suy nghĩ, đây chính là ngủ gà ngủ gật có người đưa gối đầu.
Hắn vội nói: “Bệ hạ có ý gì?”
Tiêu Hằng nói: “Tạm thời phụ hoàng muốn triệu hồi y đến kiểm tra y một chút. Nếu như y có bản lĩnh thì không hạn chế nhân tài. Nhưng mà…” Hắn nhìn về hai bên, lại nói thật khẽ: “Phụ hoàng vẫn tiếc nuối Chiêm Thế Kiệt Chiêm đại nhân, chỉ sợ Tạ Trường Phong cũng không đàn áp nổi gia tộc quyền thế ở nơi đó. Đến lúc đó lại hủy đi một nhân tài…”
Cẩn thận cân nhắc cách làm cho người khác đúng là hành động của Tiêu Trạm.
Cố Trạch Mộ lại hỏi: “Điện hạ nghĩ thế nào?”
Tiêu Hằng hơi lúng túng: “Ta chỉ cảm thấy so với việc dùng người thì chẳng phải quản lý tốt Hoàng Hà mới là quan trọng nhất sao. Nếu Tạ Trường Phong có bản lĩnh lại sẵn lòng thì tùy ý để y đi làm. Y làm xong thì thưởng, nếu làm không tốt thì phạt, chẳng lẽ không được sao?”
Trong lòng Cố Trạch Mộ cười một tiếng, Tiêu Hằng nghĩ đơn giản nhưng cũng không sai.
Tiêu Hằng vội vàng nói: “Ta cũng không biết phụ hoàng có suy nghĩ khác không. Tóm lại đối với chuyện này ta ủng hộ tạm thời triệu hồi Tạ Trường Phong đến kinh thành.”
Cố Trạch Mộ đang lo không có cơ hội đi Tạ Trường Phong, nghe thế thì nhân tiện nói: “Nếu như thế, nếu Tạ Trường Phong trở về kinh, thần sẽ thay điện hạ đi dò xét ý của hắn, điện hạ cảm thấy sao?”
Tiêu Hằng sững sờ: “Như thế được không?” Hắn nói xong lại sợ Cố Trạch Mộ hiểu lầm mình hoài nghi nên nói thêm một câu: “Dù sao y cũng là ngoại thần, chỉ sợ không thích hợp lắm.”
Cố Trạch Mộ thở dài trong lòng, có đôi khi Tiêu Hằng rất nhanh nhạy, lại có đôi khi quá thành thật. Hắn giải thích nói: “Điện hạ là Thái Tử, vì chính sự phái người quang minh chính đại đi gặp hạ thần có gì không đúng sao? Cũng không phải âm thầm bàn chuyện gì. Không phải bình thường bệ hạ cũng hay dạy bảo điện hạ phải thỉnh giáo đại nhân trong triều sao?”
Lúc này Tiêu Hằng mới gật gật đầu, vỗ vai Cố Trạch Mộ: “Vậy chuyện này giao cho ngươi!”
Cố Trạch Mộ vâng dạ.
Hai người vừa đi vào Đông cung đã thấy tiểu thái giám cung Khôn Ninh ở đó. Tiểu thái giám vừa nhìn thấy bọn họ đã nhanh nhẹn nói: “Nô tài bái kiến Thái tử điện hạ, Cố xá nhân.”
Tiêu Hằng tò mò hỏi: “Sao ngươi đến bên chỗ cô đây, mẫu hậu có gì phân phí?”
Tiểu thái giám cười nói: “Nương nương nói mời điện hạ đi đến cung Khôn Ninh một chuyến, có việc bàn bạc.”
Tiêu Hằng “Ừm” một tiếng, nói với hắn: “Chờ cô đi thay y phục.”
Nhưng mà hắn vừa đi vào gian phòng đã ý thức được gì đó. Hắn bước chậm lại, quay đầu lại hỏi: “Khoan đã, mẫu hậu bảo ngươi chờ cô ở đây khi còn chưa hạ triều, chắc là có chuyện gì quan trọng. Có chuyện gì thế?”
Nụ cười trên mặt tiểu thái giám gần như cứng lại, vội vàng nói: “”Hồi bẩm điện hạ, nương nương chỉ bảo nô tài mời điện hạ qua. Về phần là chuyện gì nô tài cũng không biết.”
Tiêu Hằng thu chân lại, hừ lạnh một tiếng: “Bớt lừa gạt cô đi, rốt cuộc có chuyện gì, nói mau!”
Tiểu thái giám bị buộc bất đắc dĩ, đành phải nói ra tình hình thực sự, thì ra là có liên quan đến việc chọn Thái tử phi. Trong năm năm này, Trần hoàng hậu liên tục xem xét, cuối cùng quyết định hai nữ tử là người ứng cử Thái tử phi.
Tiêu Hằng ngại phiền phức, đối với người được chọn cũng không quan tâm, nhưng Trần hoàng hậu muốn hắn thích nên thường xuyên dẫn người vào cung rồi mời hắn qua, khiến hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Tiêu Hằng cũng biết đây là tấm lòng của Trần hoàng hậu, nhưng hắn và hai vị tiểu thư kia không có gì để nói vô cùng khó xử. Hắn cũng không muốn uất ức mình đi tham gia hoạt động này, cho nên mỗi lần đầu mượn cớ chạy thoát.
Trần hoàng hậu không thể ép hắn, chỉ có thể nghĩ cách kéo hắn đến cung Khôn Ninh. Mà trong quá trình này Tiêu Hằng cũng dẫn có lòng cảnh giác, khiến cho mỗi lần tính toán của Trần hoàng hậu đều không thành công.
Lần này hai mẹ con cố chấp lại khổ người hầu hai cung. Tiểu thái giám truyền đạt lời của Trần hoàng hậu, đại ý là con qua hay không qua, không qua thì lão nương sẽ không khách khí với con!
Ai ngờ Tiêu Hằng không quan tâm lời đe dọa này, hắn ôm bụng: “Ôi, bụng cô đột nhiên đau quá! Ngươi nói với mẫu hậu hôm nay ta không thể đi!”
Sau đó trong ánh mắt ngẩn ngơ của tiểu thái giám, hắn bước đi như bay chạy vào điện.
Nhưng với thân phận của hắn thì ngay cả lập trường để nói những lời này cũng không có.
Chuyện khôi phục thân phận vô cùng cấp bách, hắn không thể không vội vàng thúc giục Hồng Tùng Nguyên. Mấy năm này, bọn họ vẫn đang suy nghĩ cách điều tra rõ chân tướng năm đó. May mà năm đó Cố Trạch Mộ đã từng trải qua chuyện này, có rất nhiều chuyện trong đó hắn biết rõ. Hơn nữa, bây giờ hắn ở trong cung, dựa vào thân phận thư đồng của Thái tử, hắn vẫn có thể tiếp xúc chút văn thư, gần như có thể lật lại chân tướng năm đó.
Thật ra bản án năm đó cũng không phải vô cùng phức tạp, cái gọi là tham ô có thể xác định là vu oan. Nhưng trọng tâm vụ án này lại không ở chuyện tham ô.
Sở dĩ Chiêm gia bị chém đầu cả nhà là vì năm đó Hoàng Hà đột nhiên vỡ đê, nước lũ tàn phá hơn phân nửa Đại Chu, ôn dịch, nạn đói, lưu dân kêu rên khắp nơi. Nhất định phải có người chịu trách nhiệm chuyện này, mà trong đó, Tổng đốc đường sông Chiêm Thế Kiệt đương nhiệm phải chịu tiếng xấu nặng nhất trên lưng.
Cho dù cuối cùng “Khoan hà trệ sa” có hiệu quả hay không, trong tình hình lúc đó, ý dân sục sôi, muốn phải nghiêm trị Chiêm Thế Kiệt.
Bất kể Chiêm Thế Kiệt thật sự tự sát hay giả vờ tự sát, nhưng sau khi ông ta chết, sự phẫn nộ không thể phát tiết của dân chúng cuối cùng cũng xông về triều đình.
Triều đình hao tổn tiền bạc rất lớn cuối cùng đổi lấy Hoàng Hà vỡ đê, lưu dân ngàn dặm. Từ trên xuống dưới, tất cả mọi người phải chịu trách nhiệm cho trận lũ đó, cho dù Tiêu Dận một tay đề bạt ông ta hay là chúng thần “Không thể khuyên nhủ”. Tất cả mọi người phải đối mặt với sự phẫn nộ của dân chúng, hơn nữa sẽ mãi mãi bị bôi nhọ trong lịch sử.
Dù cho bây giờ Cố Trạch Mộ cũng không thể không thừa nhận, lúc hắn nhìn thấy những thứ được gọi là nhân chứng vật chứng kia, cho dù hắn vẫn có chỗ hoài nghi thì trong lòng vẫn khẽ thở ra. Những năm đó, áp lực trị thủy không chỉ Chiêm Thế Kiệt chịu mà hắn cũng phải chịu. Hắn gánh giúp Chiêm Thế Kiệt ba năm, cuối cùng cũng không gánh nổi nữa. Hắn cần một lý do để từ bỏ Chiêm Thế Kiệt, dù lý do này có rất nhiều lỗ hỏng.
Cho nên chuyện hãm hại này rất vụng về cũng sẽ thành công, toàn bộ trình đình đều biết rõ. Ngoại trừ Hạ Nghi Niên, Đại Ngớ Ngẩn kia ra không ai dám kêu oan giúp Chiêm Thế Kiệt.
Cho nên cuối cùng Chiêm Thế Kiệt sẽ bị khép tội “Tham ô”, mà không phải tội danh thật sự “Trị thủy không tốt”.
Không có gì đơn giản hơn, thuận tiện hơn là đẩy hết mọi tội danh lên người “Tham quan”.
Nhìn có vẻ rất buồn cười nhưng đây chính là chính trị.
Tiêu Dận đã từng sử dụng những thủ đoạn như vậy rất quen thuộc, nhưng mà sau khi trùng sinh, hắn thoát khỏi thân phận đế vương mới nhìn kỹ quá khứ này lần nữa.
Lý do hắn muốn lật lại bản án của Chiêm Thế Kiệt không phải chỉ vì hắn là hậu nhân của Chiêm gia. Điều quan trọng hơn là thế gian này không phải mọi thứ đều có thể dùng thủ đoạn hoặc mưu kế để giải quyết, có đúng sai, có thật giả, có nhẹ tựa lông hồng, có nặng như Thái Sơn. Năm đó, hắn đã làm sai chuyện, cho dù bây giờ hắn có thân phận thế nào thì hắn cũng sẽ sửa lại.
Nhưng mà, muốn lật lại bản án cho Chiêm Thế Kiệt thì khó như lên trời.
Đầu tiên phải xác định “Khoan hà trệ sa” có thể quản lý tốt Hoàng Hà, chỉ khi ông ta có công lao cực lớn thì tội danh trên người ông ta mới bị lột đi. Cũng chỉ có như thế, Tiêu Trạm mới dám lật đổ quyết sách của phụ hoàng.
Nhưng mà đây cũng là chuyện khó khăn nhất.
Từ thời thời kỳ Thượng Cổ đã có ngập lụt Hoàng Hà, truyền thuyết Đại Hồng Thủy. Đã nhiều năm như thế, không biết thế gian xuất hiện bao nhiêu thiên tài giỏi giang nhưng đều không có cách nào giải quyết ngập lụt Hoàng Hà, hoặc chỉ có thể giữ gìn sự an bình nhất thời.
Càng không nói đến Cố Trạch Mộ gần như là người ngoại đạo trong việc trị thủy.
Mấy năm nay, hắn vừa phái người điều tra tình hình Hoàng Hà, vừa để Hồng Tùng Nguyên tìm chuyên gia trị thủy.
Sau khi Chiêm Thế Kiệt chết, thượng du Hoàng Hà lại khôi phục dáng vẻ từng có, càng thay đổi càng ác liệt. Mấy năm nay, tình hình vỡ đê của Hoàng Hà càng nghiêm trọng hơn, nhất là hạ du vì bùn cát ứ lấp, gần như ngăn nước lại, một khi trời mưa có thể tưởng tượng được nguy hiểm thế nào.
Nhưng mà mấy năm nay Hồng Tùng Nguyên dò hỏi cũng đã có chút thu hoạch.
Nhưng sau khi Cố Trạch Mộ nghe tên của đối phương thì lại nhíu mày: “Ông nói hắn ta tên là gì?”
Hồng Tùng Nguyên nói: “Hắn ta tên là Hoắc Vân Tàng.”
Ông thấy Cố Trạch Mộ không nói lời nào, còn tưởng rằng hắn không biết danh tiếng của Hoắc Vân Tàng nên thao thao bất tuyệt giới thiệu.
Hoắc Vân Tàng xuất thân Hoắc gia Thanh Châu, từ nhỏ đã học thuộc lòng điển tịch. Hoắc gia có điển tịch trị thủy hoàn chỉnh của Minh An tiên sinh, gần như hắn ta đã đọc qua hết, hắn cũng học Minh An tiên sinh tự mình đi đến Hoàng Hà. Hắn và Tạ Trường Phong là bạn tốt, năm năm trước, Tạ Trường Phong có thể lập được đại công trong tình huống như thế nghe nói vì lúc đó có hắn đồng hành.
Sau này Tạ Trường Phong được điều nhiệm Tri Châu, lại mời Hoắc Vân Tàng qua, hết mình ủng hộ quyết sách trị thủy của Hoắc Vân Tàng. Quả thật đã chặn lũ lụt xâm nhập, ở đó vô cùng có tiếng.
Nhưng mà Hoắc Vân Tàng cũng có tính cách của Hoắc gia, không màng danh lợi. Lúc trước, Tạ Trường Phong muốn báo tên hắn lên triều đình nhưng hắn lại từ chối. Lại nghe nói hắn không thích ăn, không thích rượu, không thích mỹ nhân, bình thường cũng rú trong nhà không ra ngoài, cuộc sống trôi qua vô cùng đơn giản, muốn mời được hắn có thể tưởng tượng khó thế nào.
Hồng Tùng Nguyên thấy Cố Trạch Mộ cau mày, còn tưởng rằng hắn vì chuyện này mà phiền não, vô cùng có lòng đề nghị: “Không phải vị công tử kia của Hoắc gia đang ở phủ quốc công sao? Bọn họ là đường huynh đệ, ngài đi tìm hắn giúp không phải tốt rồi sao.”
Cố Trạch Mộ cự tuyệt.
Hồng Tùng Nguyên vô cùng khó hiểu: “Có lẽ ngài không biết chuyện này khó thế nào. Lúc đó, người của chúng ta muốn mời vị Hoắc tiên sinh này đến kinh thành đã dùng tất cả mọi cách nhưng không gặp được hắn một lần, chớ nói chi là mời hắn giúp đỡ!”
Có ý là ngươi có quan hệ, đi đường bằng phẳng không đi, trong đầu đang suy nghĩ gì đấy?
Sao Cố Trạch Mộ có thể nói cho ông ấy biết ân oán giữa mình và Hoắc Vân Châu được, chỉ đành phải nói: “Chuyện này trong lòng ta biết rõ, ông yên tâm là được.”
Hắn đã nói thế, Hồng Tùng Nguyên cũng không khuyên nữa.
Tuy nói ở trước mặt Hồng Tùng Nguyên, Cố Trạch Mộ vô cùng tự tin, nhưng thật ra trong lòng cũng hơi lo âu. Nhưng mà tạm thời bỏ qua những chuyện này, lúc này hắn lại phải vào cung.
Còn chưa tới đông cung, hắn lại trùng hợp gặp được Thái tử Tiêu Hằng vừa mới hạ triều. Tiêu Hằng vội vàng tới chào hỏi hắn, hai người vừa nói chuyện vừa đi về.
Cung nhân hầu hạ đều đi theo ở phía xa, ở phía trước Tiêu Hằng và Cố Trạch Mộ vừa đi vừa nói chuyện.
Tiêu Hằng dần dần bắt đầu tiếp xúc triều chính, ban đầu hắn còn lúng tay, có đôi khi Cố Trạch Mộ không vừa mắt nên chỉ dạy một chút. Ai ngờ Tiêu Hằng được một tấc lại muốn tiến một thước, lại xem hắn là lão sư miễn phí.
Đương nhiên Cố Trạch Mộ không thể biểu hiện quá mức, thỉnh thoảng cũng sẽ phạm chút sai lầm, lại không để lại dấu vết nhắc nhở Tiêu Hằng phát hiện, để cho Tiêu Hằng thấy suy nghĩ của mình chỉ là nói bậy mà trúng, tránh cho hắn suy nghĩ nhiều.
Ai ngờ hắn làm thế càng làm cho Tiêu Hằng thích lôi kéo hắn thảo luận triều chính, cũng vì thế mà Cố Trạch Mộ biết không ít chính sự.
Đúng lúc hôm nay trên triều đình nói về quản lý Hoàng Hà. Vì mùa mưa sắp đến, mực nước Hoàng Hà dâng lên, nếu đối phó không tốt sẽ lại có lũ lụt. Mấy năm nay, mỗi khi đến trước mùa mưa, trong triều đều cãi nhau không ngớt về chuyện Tổng đốc đường sông, chỉ là không ai có thể nhận lấy.
Tiêu Hằng nói: “Mấy vị đại nhân đều đưa ra không ít nhân tài, nhưng mà dường như phụ hoàng còn đang cân nhắc.”
Cố Trạch Mộ nghe thấy trong lời nói của hắn có hàm ý, hơi nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.
Tiêu Hằng khẽ nói: “Dường như phụ hoàng có ý muốn đề bạt Tạ Trường Phong, đáng tiếc thân phận của y quá thấp. Cho dù có công trạng, chỉ sợ trong triều cũng không đồng ý.”
Cố Trạch Mộ lóe lên suy nghĩ, đây chính là ngủ gà ngủ gật có người đưa gối đầu.
Hắn vội nói: “Bệ hạ có ý gì?”
Tiêu Hằng nói: “Tạm thời phụ hoàng muốn triệu hồi y đến kiểm tra y một chút. Nếu như y có bản lĩnh thì không hạn chế nhân tài. Nhưng mà…” Hắn nhìn về hai bên, lại nói thật khẽ: “Phụ hoàng vẫn tiếc nuối Chiêm Thế Kiệt Chiêm đại nhân, chỉ sợ Tạ Trường Phong cũng không đàn áp nổi gia tộc quyền thế ở nơi đó. Đến lúc đó lại hủy đi một nhân tài…”
Cẩn thận cân nhắc cách làm cho người khác đúng là hành động của Tiêu Trạm.
Cố Trạch Mộ lại hỏi: “Điện hạ nghĩ thế nào?”
Tiêu Hằng hơi lúng túng: “Ta chỉ cảm thấy so với việc dùng người thì chẳng phải quản lý tốt Hoàng Hà mới là quan trọng nhất sao. Nếu Tạ Trường Phong có bản lĩnh lại sẵn lòng thì tùy ý để y đi làm. Y làm xong thì thưởng, nếu làm không tốt thì phạt, chẳng lẽ không được sao?”
Trong lòng Cố Trạch Mộ cười một tiếng, Tiêu Hằng nghĩ đơn giản nhưng cũng không sai.
Tiêu Hằng vội vàng nói: “Ta cũng không biết phụ hoàng có suy nghĩ khác không. Tóm lại đối với chuyện này ta ủng hộ tạm thời triệu hồi Tạ Trường Phong đến kinh thành.”
Cố Trạch Mộ đang lo không có cơ hội đi Tạ Trường Phong, nghe thế thì nhân tiện nói: “Nếu như thế, nếu Tạ Trường Phong trở về kinh, thần sẽ thay điện hạ đi dò xét ý của hắn, điện hạ cảm thấy sao?”
Tiêu Hằng sững sờ: “Như thế được không?” Hắn nói xong lại sợ Cố Trạch Mộ hiểu lầm mình hoài nghi nên nói thêm một câu: “Dù sao y cũng là ngoại thần, chỉ sợ không thích hợp lắm.”
Cố Trạch Mộ thở dài trong lòng, có đôi khi Tiêu Hằng rất nhanh nhạy, lại có đôi khi quá thành thật. Hắn giải thích nói: “Điện hạ là Thái Tử, vì chính sự phái người quang minh chính đại đi gặp hạ thần có gì không đúng sao? Cũng không phải âm thầm bàn chuyện gì. Không phải bình thường bệ hạ cũng hay dạy bảo điện hạ phải thỉnh giáo đại nhân trong triều sao?”
Lúc này Tiêu Hằng mới gật gật đầu, vỗ vai Cố Trạch Mộ: “Vậy chuyện này giao cho ngươi!”
Cố Trạch Mộ vâng dạ.
Hai người vừa đi vào Đông cung đã thấy tiểu thái giám cung Khôn Ninh ở đó. Tiểu thái giám vừa nhìn thấy bọn họ đã nhanh nhẹn nói: “Nô tài bái kiến Thái tử điện hạ, Cố xá nhân.”
Tiêu Hằng tò mò hỏi: “Sao ngươi đến bên chỗ cô đây, mẫu hậu có gì phân phí?”
Tiểu thái giám cười nói: “Nương nương nói mời điện hạ đi đến cung Khôn Ninh một chuyến, có việc bàn bạc.”
Tiêu Hằng “Ừm” một tiếng, nói với hắn: “Chờ cô đi thay y phục.”
Nhưng mà hắn vừa đi vào gian phòng đã ý thức được gì đó. Hắn bước chậm lại, quay đầu lại hỏi: “Khoan đã, mẫu hậu bảo ngươi chờ cô ở đây khi còn chưa hạ triều, chắc là có chuyện gì quan trọng. Có chuyện gì thế?”
Nụ cười trên mặt tiểu thái giám gần như cứng lại, vội vàng nói: “”Hồi bẩm điện hạ, nương nương chỉ bảo nô tài mời điện hạ qua. Về phần là chuyện gì nô tài cũng không biết.”
Tiêu Hằng thu chân lại, hừ lạnh một tiếng: “Bớt lừa gạt cô đi, rốt cuộc có chuyện gì, nói mau!”
Tiểu thái giám bị buộc bất đắc dĩ, đành phải nói ra tình hình thực sự, thì ra là có liên quan đến việc chọn Thái tử phi. Trong năm năm này, Trần hoàng hậu liên tục xem xét, cuối cùng quyết định hai nữ tử là người ứng cử Thái tử phi.
Tiêu Hằng ngại phiền phức, đối với người được chọn cũng không quan tâm, nhưng Trần hoàng hậu muốn hắn thích nên thường xuyên dẫn người vào cung rồi mời hắn qua, khiến hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Tiêu Hằng cũng biết đây là tấm lòng của Trần hoàng hậu, nhưng hắn và hai vị tiểu thư kia không có gì để nói vô cùng khó xử. Hắn cũng không muốn uất ức mình đi tham gia hoạt động này, cho nên mỗi lần đầu mượn cớ chạy thoát.
Trần hoàng hậu không thể ép hắn, chỉ có thể nghĩ cách kéo hắn đến cung Khôn Ninh. Mà trong quá trình này Tiêu Hằng cũng dẫn có lòng cảnh giác, khiến cho mỗi lần tính toán của Trần hoàng hậu đều không thành công.
Lần này hai mẹ con cố chấp lại khổ người hầu hai cung. Tiểu thái giám truyền đạt lời của Trần hoàng hậu, đại ý là con qua hay không qua, không qua thì lão nương sẽ không khách khí với con!
Ai ngờ Tiêu Hằng không quan tâm lời đe dọa này, hắn ôm bụng: “Ôi, bụng cô đột nhiên đau quá! Ngươi nói với mẫu hậu hôm nay ta không thể đi!”
Sau đó trong ánh mắt ngẩn ngơ của tiểu thái giám, hắn bước đi như bay chạy vào điện.
Tác giả :
Bạc Hà Miêu