Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế
Chương 190
Ở trong cung, Tiêu Trạm đang chỉ dạy Thái tử Tiêu Hằng xử lý quốc sự, trong cung điện lớn như vậy rất yên tĩnh. Cung nữ thái giám hầu hạ cũng không dám thở mạnh, chỉ nghe thấy giọng nói của hai cha con.
Một hồi lâu sau, Tiêu Trạm mới dừng lại, khen ngợi Tiêu Hằng: “Con đã tiến bộ hơn lúc trước nhiều, nhưng mà kinh nghiệm còn chưa phong phú. Mai này ở trên triều đình nghe nhiều học nhiều là được.”
Tiêu Hằng hơi xấu hổ: “Nhi thần tuân mệnh.”
Trương Lễ thấy hai cha con nói xong quốc sự mới thận trọng nói: “Bệ hạ và điện hạ đều mệt rồi, không bằng nghỉ một lát uống chén trà.”
Tiêu Trạm khẽ gật đầu, Trương Lễ bảo cung nữ hầu hạ trà nước bưng trà lên. Tiêu Hằng tự tay bưng cho phụ hoàng.
Tiêu Trạm nhấp một hớp nước trà, có vẻ tùy ý mà hỏi han: “Gần đây con có thư từ qua lại với mấy huynh đệ không?”
Tiêu Hằng sững sờ, dường như hắn hơi lúng túng, khẽ nói: “Con có liên lạc với Tứ đệ một chút, nhưng Đại ca và Nhị ca…”
Hắn không nói tiếp, Tiêu Trạm cũng hiểu. Mặc dù y hi vọng mấy huynh đệ bọn họ hòa thuận, nhưng Tiêu Hằng có quan hệ không tốt với hai huynh trưởng kia. Nhưng mà y hiểu rõ Tiêu Hằng, đứa nhỏ này ngay thẳng, lại có tính cách khoan hậu lương thiện. Nếu ngày sau hắn kế vị, đối với mấy huynh đệ khác cũng là chuyện tốt.
Tiêu Hằng thấy phụ hoàng không nói gì còn tưởng rằng phụ hoàng bất mãn về chuyện này, lập tức hắn cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Hắn suy nghĩ mình có nên liên lạc với Đại ca và Nhị ca để tăng thêm tình cảm, nhưng trong lòng hắn thật sự không thích hai người này.
Ngay lúc trong lòng hắn vô cùng bối rối thì một tiểu thái giám đi đến bẩm báo: “Bệ hạ, Thái tử điện hạ, quận vương Chiêu hoài và Chiêm tướng quân cầu kiến.”
Tiêu Trạm đồng ý, lúc này tiểu thái giám mới ra ngoài thông truyền.
Tiêu Hằng biết Tiêu Diễn Chi đi Nghiệp Thành, trong lòng của hắn còn đang nói thầm Chiêm tướng quân này là là thần thánh phương nào. Lúc này lại thấy Cố Trạch Mộ và Tiêu Diễn Chi cùng đi đến.
Tiêu Hằng mới chợt hiểu ra, sao hắn đã quên mất Cố Trạch Mộ vốn là họ Chiêm. Nhưng lập tức hắn lại thấy khó hiểu, hắn nhớ lúc này Cố Trạch Mộ nên ở Nghiệp Thành, sao lại đột nhiên hồi kinh.
Cố Trạch Mộ và Tiêu Diễn Chi cùng nhau hành lễ, sau đó đứng ở một bên.
Tiêu Trạm nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Hai khanh gia có chuyện gì cần cầu kiến?”
Tiêu Diễn Chi nói chuyện mình đã được tra được ra, rồi lại nói thêm: “Sau khi thần lĩnh mệnh đi Nghiệp Thành thì vẫn một lòng muốn điều tra ra chân tướng, phân ưu với bệ hạ. Song, trong quá trình này lại phát hiện có người muốn lường gạt bệ hạ, châm ngồi ly gián. May mà trời cao phù hộ, để thần bắt được những tên đạo tặc này, từ đó biết được người sau màn. Thật sự làm cho người ta chấn động, thỉnh bệ hạ minh xét.”
Y nói xong thì lấy lời chứng của hai tên tâm phúc và hai lá mật hàm ngụy tạo từ trong ngực ra, bỏ vào khay Trương Lễ đưa tới.
Lúc này sắc mặt Tiêu Trạm đã trở nên xanh mét, gần như là thô lỗ lấy lời chứng và mật hàm từ trên khay qua. Sau khi y nhìn kỹ một phen thì sắc mặt lại càng khó coi.
“Hai người kia đâu?”
Tiêu Diễn Chi vội vàng đáp: “Thần đã phái người trói bọn chúng lại, bây giờ đang ở ngoài cửa cung!”
Tiêu Trạm lạnh lùng nói: “Gọi Quách Thành tới!”
Quách Thành là thủ lĩnh Vũ Lâm Quân nhanh chóng chạy tới, Tiêu Trạm bảo hắn nhanh chóng tiếp nhận hai người kia cho vào thiên lao, để bảo hắn cho người tái thẩm lần nữa.
Sau khi Quách Thành lĩnh mệnh rời đi, bầu không khí trong điện lập tức trở nên lạnh lẽo, giống như ở trong hầm băng.
Trên mặt Tiêu Hằng vẫn còn cảm giác khiếp sợ, nếu không phải người nói lời này là Tiêu Diễn Chi thì chắc chắn hắn sẽ trách cứ đối phương ăn nói bừa bãi. Dù sao tất cả chuyện này thật sự khiến cho người ta khó mà tin được. Khang tướng thân là người đứng đầu quan văn lại dùng thủ đoạn ác độc như thế đối phó với Uy Quốc công không thù không oán với ông ta.
Trong thoại bản cũng không dám viết chuyện không hợp lẽ thường như thế?
So với sự chấn động của hắn, Tiêu Trạm lại có thêm vài phần tức giận. Lúc này, y bảo Trương Lễ gọi Khang Diệp tiến cung, xem ra muốn để Khang Diệp đối chất với Tiêu Diễn Chi và Cố Trạch Mộ.
Tiêu Hằng hơi lúng túng: “Phụ hoàng, không thì nhi thần đi về trước?”
Tiêu Trạm lại lắc đầu: “Không cần, con ở lại nơi này mà xem rốt cuộc ai dám lừa trên gạt dưới! Chuyện này cũng là chuyện con phải học!”
Có câu này của Tiêu Trạm, Tiêu Hằng cũng không nói thêm gì nữa, hắn ngoan ngoãn đứng bên cạnh y.
Khang Diệp nhanh chóng chạy tới, ông ta nghĩ bên phía Uy Quốc công xảy ra chuyện, còn đang tính toán trong lòng phải trấn an lửa giận của bệ hạ thế nào, lại hãm hại Phụng Triển một phen. Ai ngờ, khi ông ta đi vào điện lại thấy hai người xuất hiện ngoài tính toán của ông ta.
Trong giây phút Khang Diệp nhìn thấy Cố Trạch Mộ, con ngươi kịch liệt co rút lại. Song, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà bái kiến Tiêu Trạm.
Ai ngờ Tiêu Trạm cũng không để cho ông ta đứng dậy, chỉ lạnh lùng nói: “Lá gan của thừa tướng cũng to thật!”
Khang Diệp bình tĩnh lại: “Thần hoảng sợ, không biết thần đã làm sai điều gì khiến bệ hạ tức giận như thế?”
Bỗng nhiên Tiêu Trạm quăng lời chứng và mật hàm trên bàn lên người ông ta, tức giận nói: “Nhìn xem chuyện tốt ngươi làm đi?”
Khang Diệp liếc mắt nhìn thấy hai tấm mật hàm kia thì trái kia rơi vào đáy cốc. Có điều ông ta không phải là người chấp nhận số mệnh, trái lại quả quyết nói: “Bệ hạ, thần bị oan.”
“Bị oan?” Tiêu Trạm giận quá bật cười, bây giờ nhân chứng vật chứng đều ở đây mà Khang Diệp còn mở miệng nói oan uổng. Việc này cũng làm cho y hơi bội phục: “Vậy ngươi thử nói xem, rốt cuộc ngươi oan uổng thế nào?”
Khang Diệp vội nói: “Thần được bệ hạ tán thưởng, lại là bộ mặt của quốc gia, trong lòng chỉ muốn tận trung vì nước. Tính cách thần thẳng thắn, lại nhiều năm chưa từng về kinh, lúc trước cũng không quen biết với chư vị đại nhân trong triều. Một khi ngồi ở vị trí cao, lại được bệ hạ tín nhiệm, không thiếu được chọc người nào đó không thích, lại dựa vào đó hãm hại thần. Mặc dù thần nói chuyện không khéo nhưng làm việc trong sạch, không thể không tự mình biện bạch mấy phần.”
“Đầu tiên, thần và Uy Quốc công không thù không oán, vì sao phải hãm hại ông ta để tổn phí Đại Chu. Tiếp theo, hai người này thật sự là gia nô của thần, nhưng bình thường bọn chúng làm việc không đàng hoàng. Song, vì bọn chúng theo thần rất nhiều năm, thần cũng mở một con mắt nhắm một con mà bỏ qua. Ai ngờ, bọn chúng lại bị người khác thu mua dùng để hãm hại thần, thật sự là khiến thần thất vọng đau khổ không thôi. Có người ngụy tạo những vật chứng này, lại bắt bọn chúng để vu oan lên đầu thần, kế sách này thật sự cao minh.”
“Thần cũng không biết phải chứng minh sự trong sạch của bản thân thế nào, nhưng mà thần không thẹn với lương tâm, chỉ cầu xin bệ hạ minh xét đừng nghe lời tiểu nhân.”
Khang Diệp nói một phen cũng xem như có chứng có cứ, gần như gạt sạch hết mọi trách nhiệm, khiến Tiêu Diễn Chi nhìn trợn mắt hốc mồm, cái này mà miệng vụng cái gì! Đây thật sự là mồm miệng nhanh nhẹn, so với ông ta mình giống như kẻ câm.
Ngay lúc Tiêu Diễn Chi chuẩn bị đi lên phía trước phản bác ông ta, Cố Trạch Mộ lại kéo tay áo, khẽ lắc đầu với y.
Khang Diệp vẫn đang hùng hồn thanh minh cho bản thân, chỉ nhìn vẻ mặt đơn thuần của Tiêu Hằng dường như cũng hơi tin tưởng ông ta.
Nói thật, nếu không phải đích thân chính Tiêu Diễn Chi đi Nghiệp Thành điều tra, nói không chừng bây giờ cũng sẽ bị Khang Diệp thuyết phục.
Nhưng mà sắc mặt Tiêu Trạm lại không rõ ràng, y nhìn về phía Cố Trạch Mộ: “Chiêm ái khanh, khanh có lời gì để nói?”
Lúc này Cố Trạch Mộ mới đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh Khang Diệp, chắp tay thi lễ với Tiêu Trạm.
Khang Diệp nhìn hắn thì hơi nhíu mày, không biết vì sao ông luôn cảm nhận được cảm giác áp bức quen thuộc từ trên người thiếu niên này. Điều này khiến ông đang tự đắc khi cố gắng xoay chuyển tình thế cũng phải thu lại một chút, biến thành thận trọng.
Cố Trạch Mộ nghiêng đầu, vẫn nở nụ cười: “Tài hùng biện của Khang tướng thật sự rất tốt, chứng cứ rõ ràng như thế mà còn bị ông tìm được sơ hở thanh minh cho bản thân, thật sự khiến chúng ta kính nể.”
Khang Diệp giận tái mặt: “Các hạ có ý gì?”
“Không có ý gì cả, Khang tướng đã nói có người hãm hại ông, mật hàm kia cũng là bị người ta ngụy tạo, đã nói lên ông không hề biết về chuyện này. Khang tướng, đúng chứ?”
Trong lòng Khang Diệp có hơi không thoải mái, nhưng trên mặt ông ta vẫn làm ra vẻ hiên ngang: “Đúng thế.”
Cố Trạch Mộ quay đầu nhìn về phía Tiêu Trạm: “Bệ hạ, thần có một nhân chứng, không biết có thể mời ông ta đến không.”
Tiêu Trạm gật đầu: “Chuẩn.”
Lúc này, Cố Trạch Mộ mới nói với bên ngoài: “Quách thống lĩnh, mời dẫn người vào đi.”
Lập tức trong lòng Khang Diệp có dự cảm bất thường, nhưng ông ta vẫn cố gắng chống đỡ không lộ ra chút sơ hở nào.
Mà theo âm thanh xiềng xích vang lên, một ông lão với mái tóc hoa râm bị Quách Thành đẩy lên.
Trong giây phút nhìn thấy người nọ, trái tim của Khang Diệp run rẩy dữ dội. Ông ta mở to miệng, há miệng nhưng lại không nói được tiếng nào.
Cố Trạch Mộ lạnh nhạt nói thêm: “Đây chính là gia chủ Khang gia, không đến mức Khang tướng nói ông ta cũng bị mua chứ?”
Một hồi lâu sau, Tiêu Trạm mới dừng lại, khen ngợi Tiêu Hằng: “Con đã tiến bộ hơn lúc trước nhiều, nhưng mà kinh nghiệm còn chưa phong phú. Mai này ở trên triều đình nghe nhiều học nhiều là được.”
Tiêu Hằng hơi xấu hổ: “Nhi thần tuân mệnh.”
Trương Lễ thấy hai cha con nói xong quốc sự mới thận trọng nói: “Bệ hạ và điện hạ đều mệt rồi, không bằng nghỉ một lát uống chén trà.”
Tiêu Trạm khẽ gật đầu, Trương Lễ bảo cung nữ hầu hạ trà nước bưng trà lên. Tiêu Hằng tự tay bưng cho phụ hoàng.
Tiêu Trạm nhấp một hớp nước trà, có vẻ tùy ý mà hỏi han: “Gần đây con có thư từ qua lại với mấy huynh đệ không?”
Tiêu Hằng sững sờ, dường như hắn hơi lúng túng, khẽ nói: “Con có liên lạc với Tứ đệ một chút, nhưng Đại ca và Nhị ca…”
Hắn không nói tiếp, Tiêu Trạm cũng hiểu. Mặc dù y hi vọng mấy huynh đệ bọn họ hòa thuận, nhưng Tiêu Hằng có quan hệ không tốt với hai huynh trưởng kia. Nhưng mà y hiểu rõ Tiêu Hằng, đứa nhỏ này ngay thẳng, lại có tính cách khoan hậu lương thiện. Nếu ngày sau hắn kế vị, đối với mấy huynh đệ khác cũng là chuyện tốt.
Tiêu Hằng thấy phụ hoàng không nói gì còn tưởng rằng phụ hoàng bất mãn về chuyện này, lập tức hắn cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Hắn suy nghĩ mình có nên liên lạc với Đại ca và Nhị ca để tăng thêm tình cảm, nhưng trong lòng hắn thật sự không thích hai người này.
Ngay lúc trong lòng hắn vô cùng bối rối thì một tiểu thái giám đi đến bẩm báo: “Bệ hạ, Thái tử điện hạ, quận vương Chiêu hoài và Chiêm tướng quân cầu kiến.”
Tiêu Trạm đồng ý, lúc này tiểu thái giám mới ra ngoài thông truyền.
Tiêu Hằng biết Tiêu Diễn Chi đi Nghiệp Thành, trong lòng của hắn còn đang nói thầm Chiêm tướng quân này là là thần thánh phương nào. Lúc này lại thấy Cố Trạch Mộ và Tiêu Diễn Chi cùng đi đến.
Tiêu Hằng mới chợt hiểu ra, sao hắn đã quên mất Cố Trạch Mộ vốn là họ Chiêm. Nhưng lập tức hắn lại thấy khó hiểu, hắn nhớ lúc này Cố Trạch Mộ nên ở Nghiệp Thành, sao lại đột nhiên hồi kinh.
Cố Trạch Mộ và Tiêu Diễn Chi cùng nhau hành lễ, sau đó đứng ở một bên.
Tiêu Trạm nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Hai khanh gia có chuyện gì cần cầu kiến?”
Tiêu Diễn Chi nói chuyện mình đã được tra được ra, rồi lại nói thêm: “Sau khi thần lĩnh mệnh đi Nghiệp Thành thì vẫn một lòng muốn điều tra ra chân tướng, phân ưu với bệ hạ. Song, trong quá trình này lại phát hiện có người muốn lường gạt bệ hạ, châm ngồi ly gián. May mà trời cao phù hộ, để thần bắt được những tên đạo tặc này, từ đó biết được người sau màn. Thật sự làm cho người ta chấn động, thỉnh bệ hạ minh xét.”
Y nói xong thì lấy lời chứng của hai tên tâm phúc và hai lá mật hàm ngụy tạo từ trong ngực ra, bỏ vào khay Trương Lễ đưa tới.
Lúc này sắc mặt Tiêu Trạm đã trở nên xanh mét, gần như là thô lỗ lấy lời chứng và mật hàm từ trên khay qua. Sau khi y nhìn kỹ một phen thì sắc mặt lại càng khó coi.
“Hai người kia đâu?”
Tiêu Diễn Chi vội vàng đáp: “Thần đã phái người trói bọn chúng lại, bây giờ đang ở ngoài cửa cung!”
Tiêu Trạm lạnh lùng nói: “Gọi Quách Thành tới!”
Quách Thành là thủ lĩnh Vũ Lâm Quân nhanh chóng chạy tới, Tiêu Trạm bảo hắn nhanh chóng tiếp nhận hai người kia cho vào thiên lao, để bảo hắn cho người tái thẩm lần nữa.
Sau khi Quách Thành lĩnh mệnh rời đi, bầu không khí trong điện lập tức trở nên lạnh lẽo, giống như ở trong hầm băng.
Trên mặt Tiêu Hằng vẫn còn cảm giác khiếp sợ, nếu không phải người nói lời này là Tiêu Diễn Chi thì chắc chắn hắn sẽ trách cứ đối phương ăn nói bừa bãi. Dù sao tất cả chuyện này thật sự khiến cho người ta khó mà tin được. Khang tướng thân là người đứng đầu quan văn lại dùng thủ đoạn ác độc như thế đối phó với Uy Quốc công không thù không oán với ông ta.
Trong thoại bản cũng không dám viết chuyện không hợp lẽ thường như thế?
So với sự chấn động của hắn, Tiêu Trạm lại có thêm vài phần tức giận. Lúc này, y bảo Trương Lễ gọi Khang Diệp tiến cung, xem ra muốn để Khang Diệp đối chất với Tiêu Diễn Chi và Cố Trạch Mộ.
Tiêu Hằng hơi lúng túng: “Phụ hoàng, không thì nhi thần đi về trước?”
Tiêu Trạm lại lắc đầu: “Không cần, con ở lại nơi này mà xem rốt cuộc ai dám lừa trên gạt dưới! Chuyện này cũng là chuyện con phải học!”
Có câu này của Tiêu Trạm, Tiêu Hằng cũng không nói thêm gì nữa, hắn ngoan ngoãn đứng bên cạnh y.
Khang Diệp nhanh chóng chạy tới, ông ta nghĩ bên phía Uy Quốc công xảy ra chuyện, còn đang tính toán trong lòng phải trấn an lửa giận của bệ hạ thế nào, lại hãm hại Phụng Triển một phen. Ai ngờ, khi ông ta đi vào điện lại thấy hai người xuất hiện ngoài tính toán của ông ta.
Trong giây phút Khang Diệp nhìn thấy Cố Trạch Mộ, con ngươi kịch liệt co rút lại. Song, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà bái kiến Tiêu Trạm.
Ai ngờ Tiêu Trạm cũng không để cho ông ta đứng dậy, chỉ lạnh lùng nói: “Lá gan của thừa tướng cũng to thật!”
Khang Diệp bình tĩnh lại: “Thần hoảng sợ, không biết thần đã làm sai điều gì khiến bệ hạ tức giận như thế?”
Bỗng nhiên Tiêu Trạm quăng lời chứng và mật hàm trên bàn lên người ông ta, tức giận nói: “Nhìn xem chuyện tốt ngươi làm đi?”
Khang Diệp liếc mắt nhìn thấy hai tấm mật hàm kia thì trái kia rơi vào đáy cốc. Có điều ông ta không phải là người chấp nhận số mệnh, trái lại quả quyết nói: “Bệ hạ, thần bị oan.”
“Bị oan?” Tiêu Trạm giận quá bật cười, bây giờ nhân chứng vật chứng đều ở đây mà Khang Diệp còn mở miệng nói oan uổng. Việc này cũng làm cho y hơi bội phục: “Vậy ngươi thử nói xem, rốt cuộc ngươi oan uổng thế nào?”
Khang Diệp vội nói: “Thần được bệ hạ tán thưởng, lại là bộ mặt của quốc gia, trong lòng chỉ muốn tận trung vì nước. Tính cách thần thẳng thắn, lại nhiều năm chưa từng về kinh, lúc trước cũng không quen biết với chư vị đại nhân trong triều. Một khi ngồi ở vị trí cao, lại được bệ hạ tín nhiệm, không thiếu được chọc người nào đó không thích, lại dựa vào đó hãm hại thần. Mặc dù thần nói chuyện không khéo nhưng làm việc trong sạch, không thể không tự mình biện bạch mấy phần.”
“Đầu tiên, thần và Uy Quốc công không thù không oán, vì sao phải hãm hại ông ta để tổn phí Đại Chu. Tiếp theo, hai người này thật sự là gia nô của thần, nhưng bình thường bọn chúng làm việc không đàng hoàng. Song, vì bọn chúng theo thần rất nhiều năm, thần cũng mở một con mắt nhắm một con mà bỏ qua. Ai ngờ, bọn chúng lại bị người khác thu mua dùng để hãm hại thần, thật sự là khiến thần thất vọng đau khổ không thôi. Có người ngụy tạo những vật chứng này, lại bắt bọn chúng để vu oan lên đầu thần, kế sách này thật sự cao minh.”
“Thần cũng không biết phải chứng minh sự trong sạch của bản thân thế nào, nhưng mà thần không thẹn với lương tâm, chỉ cầu xin bệ hạ minh xét đừng nghe lời tiểu nhân.”
Khang Diệp nói một phen cũng xem như có chứng có cứ, gần như gạt sạch hết mọi trách nhiệm, khiến Tiêu Diễn Chi nhìn trợn mắt hốc mồm, cái này mà miệng vụng cái gì! Đây thật sự là mồm miệng nhanh nhẹn, so với ông ta mình giống như kẻ câm.
Ngay lúc Tiêu Diễn Chi chuẩn bị đi lên phía trước phản bác ông ta, Cố Trạch Mộ lại kéo tay áo, khẽ lắc đầu với y.
Khang Diệp vẫn đang hùng hồn thanh minh cho bản thân, chỉ nhìn vẻ mặt đơn thuần của Tiêu Hằng dường như cũng hơi tin tưởng ông ta.
Nói thật, nếu không phải đích thân chính Tiêu Diễn Chi đi Nghiệp Thành điều tra, nói không chừng bây giờ cũng sẽ bị Khang Diệp thuyết phục.
Nhưng mà sắc mặt Tiêu Trạm lại không rõ ràng, y nhìn về phía Cố Trạch Mộ: “Chiêm ái khanh, khanh có lời gì để nói?”
Lúc này Cố Trạch Mộ mới đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh Khang Diệp, chắp tay thi lễ với Tiêu Trạm.
Khang Diệp nhìn hắn thì hơi nhíu mày, không biết vì sao ông luôn cảm nhận được cảm giác áp bức quen thuộc từ trên người thiếu niên này. Điều này khiến ông đang tự đắc khi cố gắng xoay chuyển tình thế cũng phải thu lại một chút, biến thành thận trọng.
Cố Trạch Mộ nghiêng đầu, vẫn nở nụ cười: “Tài hùng biện của Khang tướng thật sự rất tốt, chứng cứ rõ ràng như thế mà còn bị ông tìm được sơ hở thanh minh cho bản thân, thật sự khiến chúng ta kính nể.”
Khang Diệp giận tái mặt: “Các hạ có ý gì?”
“Không có ý gì cả, Khang tướng đã nói có người hãm hại ông, mật hàm kia cũng là bị người ta ngụy tạo, đã nói lên ông không hề biết về chuyện này. Khang tướng, đúng chứ?”
Trong lòng Khang Diệp có hơi không thoải mái, nhưng trên mặt ông ta vẫn làm ra vẻ hiên ngang: “Đúng thế.”
Cố Trạch Mộ quay đầu nhìn về phía Tiêu Trạm: “Bệ hạ, thần có một nhân chứng, không biết có thể mời ông ta đến không.”
Tiêu Trạm gật đầu: “Chuẩn.”
Lúc này, Cố Trạch Mộ mới nói với bên ngoài: “Quách thống lĩnh, mời dẫn người vào đi.”
Lập tức trong lòng Khang Diệp có dự cảm bất thường, nhưng ông ta vẫn cố gắng chống đỡ không lộ ra chút sơ hở nào.
Mà theo âm thanh xiềng xích vang lên, một ông lão với mái tóc hoa râm bị Quách Thành đẩy lên.
Trong giây phút nhìn thấy người nọ, trái tim của Khang Diệp run rẩy dữ dội. Ông ta mở to miệng, há miệng nhưng lại không nói được tiếng nào.
Cố Trạch Mộ lạnh nhạt nói thêm: “Đây chính là gia chủ Khang gia, không đến mức Khang tướng nói ông ta cũng bị mua chứ?”
Tác giả :
Bạc Hà Miêu