Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế
Chương 164
Sau ngày hôm đó, Cố Thanh Ninh làm việc cẩn thận hơn trước nhiều, mỗi khi ra ngoài thì nhất định sẽ dẫn theo mấy hộ vệ. Trong đó còn có hai nữ hộ vệ, Cố Thanh Ninh không cần nghĩ cũng biết hai nữ hộ vệ này đến từ đâu.
Song, nàng cũng không từ chối. Chớp mắt đã qua nửa tháng, vẫn là sóng êm gió lặng, đối phương cũng không có hành động gì.
Bởi vì phải diễn luyện trận hình, đương nhiên không thể triển khai trong quân doanh được, vì thế Uy Quốc công cho người xây một quân doanh ở ngoại thành cách ba mươi dặm dùng để diễn luyện trận hình.
Bởi vì Uy Quốc công không cho phép Cố Thanh Ninh lên chiến trường, mỗi ngày nàng đành phải đi qua lại quân doanh ở ngoại thành. Ngoại trừ để diễn luyện trận hình, cũng để hỏi những tướng lĩnh khác chuyện trên chiến trường. Những tướng lĩnh này đều có bối phận thúc bá của nàng, lại thêm Cố Thanh Ninh cũng đã chứng minh năng lực của mình, cho nên lúc nàng hỏi tất cả mọi người đều biết gì nói nấy.
Ngày hôm đó, Cố Thanh Ninh ra ngoài từ sớm, khi đang chuẩn bị lên xe ngựa đi về phía ngoại thành thì lại gặp được Cố Thanh Thù ở trong viện.
So với Cố Thanh Ninh bận rộn cả ngày, Cố Thanh Thù ung dung hơn nhiều. Nàng đi theo Cố Trạch Vũ, bình thường không có việc gì có thể tự do hoạt động.
Cố Thanh Thù thấy Cố Thanh Ninh muốn ra ngoài thì vội vàng đi tới, nàng biết Cố Thanh Ninh đi quân doanh ở ngoại thành nên rất tò mò, vội nói: “Ta đi cùng muội để học hỏi một chút.”
Cố Thanh Ninh không trả lời ngay, trái lại hơi chần chờ.
Cố Thanh Thù khó hiểu nói: “Sao thế?”
Cố Thanh Ninh nở nụ cười: “Không sao, chỉ là trong quân doanh vô cùng nghiêm khắc, muội chỉ lo bọn họ không cho Nhị tỷ đi vào.”
“Việc này có là gì!” Cố Thanh Thù không quan tâm mà nói: “Ta đóng giả thành hộ vệ của muội là được.”
Nàng nói như thế, Cố Thanh Ninh cũng không tiện từ chối, vì thế bảo nàng cùng nhau lên xe.
Một đoàn người đi về phía ngoại thành, vì đang ở trong cảnh nội Đại Chu nên Cố Thanh Thù cũng không lo lắng. Trên đường đi, nàng nói chuyện với Cố Thanh Ninh, nhưng dường như Cố Thanh Ninh có hơi không yên lòng.
Một mình Cố Thanh Thù nói cũng không thú vị, nàng ngáp một cái, khẽ dựa vào người Cố Thanh Ninh: “Ta ngủ một lát, khi nào đến muội gọi ta dậy.”
Cố Thanh Ninh cũng không ngại để nàng dựa vào, lúc đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên thấy xe ngựa đi chậm lại. Nàng vén rèm xe lên, hỏi hộ vệ đánh xe: “Đỗ đại ca, có chuyện gì thế?”
Đỗ hộ vệ bất đắc dĩ nhìn về phía trước: “Gặp phải đoàn người cưới gả, bọn họ đã chặn đường lại rồi.”
Cố Thanh Ninh tò mò nhìn sang, chỉ thấy một đoàn người thổi sáo đánh trống, nâng kiệu đi về phía bọn họ. Dọc đường này đều là vùng núi trơ trọi, tạo thành một đoạn đường hình hồ lô, mà lúc này hai phe nhân mã đang ở trên bụng hồ lô. Nếu không dừng lại, chỉ sợ sẽ đụng nhau ở vùng eo hẹp của hồ lô.
Ban đầu Cố Thanh Ninh cũng không để ý lắm, nàng chỉ muốn tránh né. Ai ngờ khi nhìn kỹ đội nhân mã kia thì lại biến sắc: “Đi mau! Có mai phục!”
Đỗ hộ vệ sững sờ, nhưng mà tay của hắn cũng đã phản ứng kịp. Hắn ghìm chặt ngựa muốn quay lại, ai ngờ đã chậm, đoàn đưa dâu kia đã rút đao ra đánh về phía bọn họ.
Lúc này, tất cả hộ vệ đều ý thức được có vấn đề, bọn họ lập tức được huấn luyện nghiêm chỉnh vây quanh xe ngựa.
Vốn dĩ Cố Thanh Thù còn hơi mông lung, lúc này cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Nàng nhìn về phía Cố Thanh Ninh: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Thanh Ninh vội trả lời: “Dường như chúng ta bị người mai phục…”
Nàng còn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên có một mũi tiên bay từ phía sau xe ngựa cắm lên toa xe, hai người đều giật nảy mình. Hộ vệ ở bên ngoài xe ngựa vô cùng căng thẳng, đề phòng địch nhân có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Đây rõ ràng là trước có sói sau có hổ, Cố Thanh Ninh cũng không hoảng loạn, nàng lạnh lùng nói: “Tiến lên!”
Bọn hộ vệ cũng không hỏi nhiều, ăn ý tạo thành trận mũi tên, che chở xe ngựa ở giữa đi về phía đội nhân mã kia.
Xe ngựa xóc nảy khiến cho Cố Thanh Ninh và Cố Thanh Thù suýt nữa bay ra ngoài, cũng may hai người đã kéo cửa sổ xe lại kịp lúc.
Chiếc kiệu hoa kia dừng ở chính giữa chặn hơn phân nửa đường đi, hai tên hộ vệ đi đằng trước đã cưỡi ngựa đi đầu xông về đám người kia. Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng vật nặng chạm vào nhau, tiếp theo vang lên tiếng kêu thảm.
Song, xe ngựa đi phía sau cũng không giảm tốc độ mà là vọt thẳng tới.
May mà lúc này đoàn người kia còn ở nơi tương đối rộng rãi, cho nên hai bên còn chừa lại chỗ trống. Nếu như chờ đoàn người kia đi đến vị trí eo hồ lo, bọn họ chỉ có thể cẩn thận chặn đường, vậy xem như hết cách xoay chuyển.
Nhưng dù vậy, gần như bọn họ cũng đi lên sát chiếc kiệu kia, toa xe vẫn đụng vào cỗ kiệu kia. Cố Thanh Ninh và Cố Thanh Thù ở trong xe đều bị chấn động đến mức suýt nữa văng ra ngoài.
Cũng may bọn họ đã thoát khỏi vòng vây của đối phương.
Chưa đợi đám người ăn tâm, phía sau bọn họ lại vang lên tiếng xé gió, chắc là người mai phục khi nãy đuổi theo.
Cố Thanh Ninh không để ý tới sự xóc nảy, nàng kéo rèm ra hỏi hộ vệ đi theo bên cạnh: “Lâm đại ca, đối phương có bao nhiêu người?”
Lâm hộ vệ nói: “Nhìn không rõ lắm, nhưng ít nhất cũng có hai ba mươi người.”
Tổng cộng bọn họ có năm hộ vệ, thêm Cố Thanh Ninh và Cố Thanh Thù mới có bảy người, muốn đối phó với đối phương cũng không thể nào, chỉ có thể chạy trốn. Mấy tên hộ vệ đều liều mạng thúc ngựa chạy về phía quân doanh, chỉ cần đến gần nơi đó thì bọn họ sẽ an toàn.
Nhưng Cố Thanh Ninh biết chắc chắn xe ngựa không chạy kịp, sớm muộn gì cũng bị bọn chúng đuổi kịp.
Nàng quay đầu lại nhìn Cố Thanh Thù, lúc này sắc mặt Cố Thanh Thù đã tái nhợt, cả người chỉ cố gắng chống đỡ mà thôi.
Dường như Cố Thanh Ninh hạ quyết tâm: “Muội có cách này…”
Cố Thanh Thù chưa chờ nàng nói cách gì thì đã hung hăng nói: “Muội đừng nghĩ đến chuyện lấy mình làm mồi nhử để chúng ta chạy trốn.”
Cố Thanh Ninh dở khóc dở cười: “Muội không ngốc như thế.”
Cố Thanh Ninh thấy bọn người phía sau đuổi tới càng gần, nàng cũng không dây dưa nữa mà nói cách của mình ra.
Từ chỗ này đi quân doanh còn có một con đường, chỉ là hơi xa một chút, mà trên con đường kia còn một đoạn đường hình hồ lô thế này. Cố Thanh Ninh cho bọn họ chạy về phía kia, sau đó hủy xe ngựa để ngăn giữa đường, đám người cưỡi ngựa chạy trốn.
Sớm muộn gì đi đoạn đường này cũng sẽ bị đuổi kịp, đương nhiên cách của Cố Thanh Ninh thích hợp hơn nhiều. Bọn hộ vệ lập tức dựa theo cách của nàng mà đi theo một con đường khác.
Lúc sắp đến giao lộ, Cố Thanh Ninh và Cố Thanh Thù đã lên một con ngựa. Mà Đỗ hộ vệ cũng đi lên một con ngựa khác, đến khi đến vị trí, hai phe đồng loạt cắt đứt dây cương nặng nề dừng toa xe lại rồi đập nó xuống. Bọn họ lại nhanh chóng hủy bánh xe, sau đó mới cưỡi ngựa chia nhau trốn tránh.
Đây cũng là đề nghị của Cố Thanh Ninh, dù sao cách này cũng chỉ để kéo dài thời gian. Chỉ cần có người có thể chạy tới quân doanh dẫn theo đại quân tới thì bọn họ mới có thể được cứu.
Đoàn nhân mã đuổi theo sau lưng bọn họ đứng trước toa xe bị hỏng, người cầm đầu phất phất tay, lập tức có ba bốn người đi xuống nghĩ cách dời toa xe đi.
Sau khi tốn một chút thời gian đẩy toa xe ra, bọn họ đã thấy vó ngựa lộn xộn ở trước mặt. Có điều người cầm đầu cũng không suy nghĩ quá lâu, hắn phất tay để đám người tản ra, đi theo những dấu vó ngựa này.
Cố Thanh Thù cưỡi ngựa cùng Cố Thanh Ninh chạy vào trong núi rừng. Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng cũng không tệ, nhưng lúc này lại chở hai người dù sao cũng rất vất vả. Cố Thanh Ninh được nàng bảo vệ ở trước ngực, vẻ mặt tỉnh táo chỉ đường. Cố Thanh Thù đi theo hướng dẫn của nàng chạy về phía trước, càng chạy lại càng cảm thấy kì lạ. Dừơng như Cố Thanh Ninh không muốn đi về phía quân doanh, mà là lượn vòng trong núi rừng.
Nàng đang muốn hỏi Cố Thanh Ninh, Cố Thanh Ninh lại bảo nàng dừng lại. Sau đó, Cố Thanh Ninh xuống ngựa bố trí vài cạm bẫy trên đất, nhưng mà những chiếc bẫy này nhìn rất đơn giản, chỉ cần chú ý một chút sẽ nhìn thấy được.
Cố Thanh Thù càng cảm thấy khó hiểu, Cố Thanh Ninh cũng không trả lời nàng mà lại leo lên ngựa lần nữa, chỉ nàng đi tiếp.
Cố Thanh Thù không nhịn được mà hỏi: “Thanh Ninh, rốt cuộc muội đang làm gì thế? Còn nữa, sao muội nhìn ra đối phương là mai phục?”
Cố Thanh Ninh nói: “Hôm nay trước khi ra ngoài muội có xem hoàng lịch, hôm nay kị cưới gả. Sao những người này có thể đưa gả được?”
Cố Thanh Thù sững sờ, nàng không ngờ đáp án lại là như thế.
Nàng còn muốn nói gì đó, Cố Thanh Ninh lại khẽ “Suỵt” một tiếng, lúc này ở nơi không xa vang lên tiếng vó ngựa và tiếng người.
Không bao lâu sau, ba bốn nam nhân cưỡi ngựa đi đến, nhìn vẻ mặt bọn chúng rất nghiêm túc. Một người ngồi xổm xuống tra xét một phen, sau đó nói: “Bên này có dấu vó ngựa, chắc là đi phía bên này.”
Một người thản nhiên nói: “Phải cẩn thận chút, trận hình của nha đầu này khiến chúng ta tổn thất nặng nề, cũng có chút bản lĩnh.”
Những người khác đồng ý, đi theo dấu vó ngựa mà tìm.
Quả nhiên bọn chúng thấy được cạm bẫy mà Cố Thanh Ninh bày ra, bọn chùng khẽ thở ra một hơi. Đúng lúc này, lại thấy một bóng người cưỡi ngựa thoáng lướt qua, bọn chúng lập tức trở nên hưng phấn, vội vàng chạy theo. Ai ngờ đi đến nửa đường lại bị một tấm lưới từ trên trời rơi xuống bọc lại.
Chưa chờ bọn chúng phản ứng kịp thì đã có mấy người áo đen từ trên trời giáng xuống, lao về phía bọn họ.
Những người này tưởng rằng mình là thợ săn, Cố Thanh Ninh là con mồi. Ai ngờ trong tình huống vậy lại lật ngược, bọn chúng bị lưới lớn hạn chế hành động, nhanh chóng bị những người này chế phục.
Lúc này, Cố Thanh Thù mới cưỡi ngựa chở Cố Thanh Ninh tới. Vốn dĩ nàng còn lo lắng những người này là kẻ địch không phải bạn, là Cố Thanh Ninh bảo nàng qua.
Người trong nhóm người áo đen này cởi bỏ mặt nạ trên mặt, người cầm đầu là Bùi Ngư.
Bùi Ngư cười tủm tỉm nói: “Tiểu thư, nhiệm vụ lần này nô tỳ làm không tệ chứ!”
Cố Thanh Ninh gật gật đầu: “Trở về cho ngươi ăn ngon.”
Bùi Ngư hút nước bọt, lại vội vàng thúc giục những người khác trói những kẻ này lại như bánh chưng, sau đó tháo cằm để lên ngựa mang đi.
Lúc này Cố Thanh Thù mới hiểu được: “Thanh Ninh, đây là muội đã sớm tính toán kỹ?”
Giờ phút này Cố Thanh Ninh cũng không giả vờ không biết nữa, nàng đành phải nói ra: “Đúng là muội phát hiện có người đối phó muội, cho nên muội mới chuẩn bị trước, có phòng bị sẽ tránh được tai họa thôi.”
Một canh giờ này đối với Cố Thanh Thù mà nói thật sự là chấn động lòng người. Bây giờ đã an toàn, nàng cảm thấy phía sau lưng đã đổ mồ hôi, đầu óc cũng hỗn loạn. Dường như nàng cảm thấy Cố Thanh Ninh có điều gì dấu giếm mình, nhưng đầu óc lại không suy nghĩ ra. Nàng bị Cố Thanh Ninh dỗ một chút cũng ngoan ngoãn lên ngựa, cùng nhau đi về phía quân doanh.
Con mắt những người bị Bùi Ngư cột đã muốn phun ra lửa, cái gì mà có phòng bị sẽ tránh được tai họa. Rõ ràng là nha đầu này cố ý, đương như nàng ta đã sớm biết được mưu kế của bọn chúng nên tương kế tựu kế dẫn bọn chúng đến đây. Vòng vòng đan xen thế này, rõ ràng đã chuẩn bị tốt, tùy tiện tính toán gì chứ.
Nhưng mà cho dù lúc này bọn chúng nghĩ rõ ràng cũng vô ích, đám người khóc không ra nước mắt. Không phải bên ta quá vô năng mà là quân địch quá âm hiểm mà!
Song, nàng cũng không từ chối. Chớp mắt đã qua nửa tháng, vẫn là sóng êm gió lặng, đối phương cũng không có hành động gì.
Bởi vì phải diễn luyện trận hình, đương nhiên không thể triển khai trong quân doanh được, vì thế Uy Quốc công cho người xây một quân doanh ở ngoại thành cách ba mươi dặm dùng để diễn luyện trận hình.
Bởi vì Uy Quốc công không cho phép Cố Thanh Ninh lên chiến trường, mỗi ngày nàng đành phải đi qua lại quân doanh ở ngoại thành. Ngoại trừ để diễn luyện trận hình, cũng để hỏi những tướng lĩnh khác chuyện trên chiến trường. Những tướng lĩnh này đều có bối phận thúc bá của nàng, lại thêm Cố Thanh Ninh cũng đã chứng minh năng lực của mình, cho nên lúc nàng hỏi tất cả mọi người đều biết gì nói nấy.
Ngày hôm đó, Cố Thanh Ninh ra ngoài từ sớm, khi đang chuẩn bị lên xe ngựa đi về phía ngoại thành thì lại gặp được Cố Thanh Thù ở trong viện.
So với Cố Thanh Ninh bận rộn cả ngày, Cố Thanh Thù ung dung hơn nhiều. Nàng đi theo Cố Trạch Vũ, bình thường không có việc gì có thể tự do hoạt động.
Cố Thanh Thù thấy Cố Thanh Ninh muốn ra ngoài thì vội vàng đi tới, nàng biết Cố Thanh Ninh đi quân doanh ở ngoại thành nên rất tò mò, vội nói: “Ta đi cùng muội để học hỏi một chút.”
Cố Thanh Ninh không trả lời ngay, trái lại hơi chần chờ.
Cố Thanh Thù khó hiểu nói: “Sao thế?”
Cố Thanh Ninh nở nụ cười: “Không sao, chỉ là trong quân doanh vô cùng nghiêm khắc, muội chỉ lo bọn họ không cho Nhị tỷ đi vào.”
“Việc này có là gì!” Cố Thanh Thù không quan tâm mà nói: “Ta đóng giả thành hộ vệ của muội là được.”
Nàng nói như thế, Cố Thanh Ninh cũng không tiện từ chối, vì thế bảo nàng cùng nhau lên xe.
Một đoàn người đi về phía ngoại thành, vì đang ở trong cảnh nội Đại Chu nên Cố Thanh Thù cũng không lo lắng. Trên đường đi, nàng nói chuyện với Cố Thanh Ninh, nhưng dường như Cố Thanh Ninh có hơi không yên lòng.
Một mình Cố Thanh Thù nói cũng không thú vị, nàng ngáp một cái, khẽ dựa vào người Cố Thanh Ninh: “Ta ngủ một lát, khi nào đến muội gọi ta dậy.”
Cố Thanh Ninh cũng không ngại để nàng dựa vào, lúc đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên thấy xe ngựa đi chậm lại. Nàng vén rèm xe lên, hỏi hộ vệ đánh xe: “Đỗ đại ca, có chuyện gì thế?”
Đỗ hộ vệ bất đắc dĩ nhìn về phía trước: “Gặp phải đoàn người cưới gả, bọn họ đã chặn đường lại rồi.”
Cố Thanh Ninh tò mò nhìn sang, chỉ thấy một đoàn người thổi sáo đánh trống, nâng kiệu đi về phía bọn họ. Dọc đường này đều là vùng núi trơ trọi, tạo thành một đoạn đường hình hồ lô, mà lúc này hai phe nhân mã đang ở trên bụng hồ lô. Nếu không dừng lại, chỉ sợ sẽ đụng nhau ở vùng eo hẹp của hồ lô.
Ban đầu Cố Thanh Ninh cũng không để ý lắm, nàng chỉ muốn tránh né. Ai ngờ khi nhìn kỹ đội nhân mã kia thì lại biến sắc: “Đi mau! Có mai phục!”
Đỗ hộ vệ sững sờ, nhưng mà tay của hắn cũng đã phản ứng kịp. Hắn ghìm chặt ngựa muốn quay lại, ai ngờ đã chậm, đoàn đưa dâu kia đã rút đao ra đánh về phía bọn họ.
Lúc này, tất cả hộ vệ đều ý thức được có vấn đề, bọn họ lập tức được huấn luyện nghiêm chỉnh vây quanh xe ngựa.
Vốn dĩ Cố Thanh Thù còn hơi mông lung, lúc này cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Nàng nhìn về phía Cố Thanh Ninh: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Thanh Ninh vội trả lời: “Dường như chúng ta bị người mai phục…”
Nàng còn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên có một mũi tiên bay từ phía sau xe ngựa cắm lên toa xe, hai người đều giật nảy mình. Hộ vệ ở bên ngoài xe ngựa vô cùng căng thẳng, đề phòng địch nhân có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Đây rõ ràng là trước có sói sau có hổ, Cố Thanh Ninh cũng không hoảng loạn, nàng lạnh lùng nói: “Tiến lên!”
Bọn hộ vệ cũng không hỏi nhiều, ăn ý tạo thành trận mũi tên, che chở xe ngựa ở giữa đi về phía đội nhân mã kia.
Xe ngựa xóc nảy khiến cho Cố Thanh Ninh và Cố Thanh Thù suýt nữa bay ra ngoài, cũng may hai người đã kéo cửa sổ xe lại kịp lúc.
Chiếc kiệu hoa kia dừng ở chính giữa chặn hơn phân nửa đường đi, hai tên hộ vệ đi đằng trước đã cưỡi ngựa đi đầu xông về đám người kia. Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng vật nặng chạm vào nhau, tiếp theo vang lên tiếng kêu thảm.
Song, xe ngựa đi phía sau cũng không giảm tốc độ mà là vọt thẳng tới.
May mà lúc này đoàn người kia còn ở nơi tương đối rộng rãi, cho nên hai bên còn chừa lại chỗ trống. Nếu như chờ đoàn người kia đi đến vị trí eo hồ lo, bọn họ chỉ có thể cẩn thận chặn đường, vậy xem như hết cách xoay chuyển.
Nhưng dù vậy, gần như bọn họ cũng đi lên sát chiếc kiệu kia, toa xe vẫn đụng vào cỗ kiệu kia. Cố Thanh Ninh và Cố Thanh Thù ở trong xe đều bị chấn động đến mức suýt nữa văng ra ngoài.
Cũng may bọn họ đã thoát khỏi vòng vây của đối phương.
Chưa đợi đám người ăn tâm, phía sau bọn họ lại vang lên tiếng xé gió, chắc là người mai phục khi nãy đuổi theo.
Cố Thanh Ninh không để ý tới sự xóc nảy, nàng kéo rèm ra hỏi hộ vệ đi theo bên cạnh: “Lâm đại ca, đối phương có bao nhiêu người?”
Lâm hộ vệ nói: “Nhìn không rõ lắm, nhưng ít nhất cũng có hai ba mươi người.”
Tổng cộng bọn họ có năm hộ vệ, thêm Cố Thanh Ninh và Cố Thanh Thù mới có bảy người, muốn đối phó với đối phương cũng không thể nào, chỉ có thể chạy trốn. Mấy tên hộ vệ đều liều mạng thúc ngựa chạy về phía quân doanh, chỉ cần đến gần nơi đó thì bọn họ sẽ an toàn.
Nhưng Cố Thanh Ninh biết chắc chắn xe ngựa không chạy kịp, sớm muộn gì cũng bị bọn chúng đuổi kịp.
Nàng quay đầu lại nhìn Cố Thanh Thù, lúc này sắc mặt Cố Thanh Thù đã tái nhợt, cả người chỉ cố gắng chống đỡ mà thôi.
Dường như Cố Thanh Ninh hạ quyết tâm: “Muội có cách này…”
Cố Thanh Thù chưa chờ nàng nói cách gì thì đã hung hăng nói: “Muội đừng nghĩ đến chuyện lấy mình làm mồi nhử để chúng ta chạy trốn.”
Cố Thanh Ninh dở khóc dở cười: “Muội không ngốc như thế.”
Cố Thanh Ninh thấy bọn người phía sau đuổi tới càng gần, nàng cũng không dây dưa nữa mà nói cách của mình ra.
Từ chỗ này đi quân doanh còn có một con đường, chỉ là hơi xa một chút, mà trên con đường kia còn một đoạn đường hình hồ lô thế này. Cố Thanh Ninh cho bọn họ chạy về phía kia, sau đó hủy xe ngựa để ngăn giữa đường, đám người cưỡi ngựa chạy trốn.
Sớm muộn gì đi đoạn đường này cũng sẽ bị đuổi kịp, đương nhiên cách của Cố Thanh Ninh thích hợp hơn nhiều. Bọn hộ vệ lập tức dựa theo cách của nàng mà đi theo một con đường khác.
Lúc sắp đến giao lộ, Cố Thanh Ninh và Cố Thanh Thù đã lên một con ngựa. Mà Đỗ hộ vệ cũng đi lên một con ngựa khác, đến khi đến vị trí, hai phe đồng loạt cắt đứt dây cương nặng nề dừng toa xe lại rồi đập nó xuống. Bọn họ lại nhanh chóng hủy bánh xe, sau đó mới cưỡi ngựa chia nhau trốn tránh.
Đây cũng là đề nghị của Cố Thanh Ninh, dù sao cách này cũng chỉ để kéo dài thời gian. Chỉ cần có người có thể chạy tới quân doanh dẫn theo đại quân tới thì bọn họ mới có thể được cứu.
Đoàn nhân mã đuổi theo sau lưng bọn họ đứng trước toa xe bị hỏng, người cầm đầu phất phất tay, lập tức có ba bốn người đi xuống nghĩ cách dời toa xe đi.
Sau khi tốn một chút thời gian đẩy toa xe ra, bọn họ đã thấy vó ngựa lộn xộn ở trước mặt. Có điều người cầm đầu cũng không suy nghĩ quá lâu, hắn phất tay để đám người tản ra, đi theo những dấu vó ngựa này.
Cố Thanh Thù cưỡi ngựa cùng Cố Thanh Ninh chạy vào trong núi rừng. Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng cũng không tệ, nhưng lúc này lại chở hai người dù sao cũng rất vất vả. Cố Thanh Ninh được nàng bảo vệ ở trước ngực, vẻ mặt tỉnh táo chỉ đường. Cố Thanh Thù đi theo hướng dẫn của nàng chạy về phía trước, càng chạy lại càng cảm thấy kì lạ. Dừơng như Cố Thanh Ninh không muốn đi về phía quân doanh, mà là lượn vòng trong núi rừng.
Nàng đang muốn hỏi Cố Thanh Ninh, Cố Thanh Ninh lại bảo nàng dừng lại. Sau đó, Cố Thanh Ninh xuống ngựa bố trí vài cạm bẫy trên đất, nhưng mà những chiếc bẫy này nhìn rất đơn giản, chỉ cần chú ý một chút sẽ nhìn thấy được.
Cố Thanh Thù càng cảm thấy khó hiểu, Cố Thanh Ninh cũng không trả lời nàng mà lại leo lên ngựa lần nữa, chỉ nàng đi tiếp.
Cố Thanh Thù không nhịn được mà hỏi: “Thanh Ninh, rốt cuộc muội đang làm gì thế? Còn nữa, sao muội nhìn ra đối phương là mai phục?”
Cố Thanh Ninh nói: “Hôm nay trước khi ra ngoài muội có xem hoàng lịch, hôm nay kị cưới gả. Sao những người này có thể đưa gả được?”
Cố Thanh Thù sững sờ, nàng không ngờ đáp án lại là như thế.
Nàng còn muốn nói gì đó, Cố Thanh Ninh lại khẽ “Suỵt” một tiếng, lúc này ở nơi không xa vang lên tiếng vó ngựa và tiếng người.
Không bao lâu sau, ba bốn nam nhân cưỡi ngựa đi đến, nhìn vẻ mặt bọn chúng rất nghiêm túc. Một người ngồi xổm xuống tra xét một phen, sau đó nói: “Bên này có dấu vó ngựa, chắc là đi phía bên này.”
Một người thản nhiên nói: “Phải cẩn thận chút, trận hình của nha đầu này khiến chúng ta tổn thất nặng nề, cũng có chút bản lĩnh.”
Những người khác đồng ý, đi theo dấu vó ngựa mà tìm.
Quả nhiên bọn chúng thấy được cạm bẫy mà Cố Thanh Ninh bày ra, bọn chùng khẽ thở ra một hơi. Đúng lúc này, lại thấy một bóng người cưỡi ngựa thoáng lướt qua, bọn chúng lập tức trở nên hưng phấn, vội vàng chạy theo. Ai ngờ đi đến nửa đường lại bị một tấm lưới từ trên trời rơi xuống bọc lại.
Chưa chờ bọn chúng phản ứng kịp thì đã có mấy người áo đen từ trên trời giáng xuống, lao về phía bọn họ.
Những người này tưởng rằng mình là thợ săn, Cố Thanh Ninh là con mồi. Ai ngờ trong tình huống vậy lại lật ngược, bọn chúng bị lưới lớn hạn chế hành động, nhanh chóng bị những người này chế phục.
Lúc này, Cố Thanh Thù mới cưỡi ngựa chở Cố Thanh Ninh tới. Vốn dĩ nàng còn lo lắng những người này là kẻ địch không phải bạn, là Cố Thanh Ninh bảo nàng qua.
Người trong nhóm người áo đen này cởi bỏ mặt nạ trên mặt, người cầm đầu là Bùi Ngư.
Bùi Ngư cười tủm tỉm nói: “Tiểu thư, nhiệm vụ lần này nô tỳ làm không tệ chứ!”
Cố Thanh Ninh gật gật đầu: “Trở về cho ngươi ăn ngon.”
Bùi Ngư hút nước bọt, lại vội vàng thúc giục những người khác trói những kẻ này lại như bánh chưng, sau đó tháo cằm để lên ngựa mang đi.
Lúc này Cố Thanh Thù mới hiểu được: “Thanh Ninh, đây là muội đã sớm tính toán kỹ?”
Giờ phút này Cố Thanh Ninh cũng không giả vờ không biết nữa, nàng đành phải nói ra: “Đúng là muội phát hiện có người đối phó muội, cho nên muội mới chuẩn bị trước, có phòng bị sẽ tránh được tai họa thôi.”
Một canh giờ này đối với Cố Thanh Thù mà nói thật sự là chấn động lòng người. Bây giờ đã an toàn, nàng cảm thấy phía sau lưng đã đổ mồ hôi, đầu óc cũng hỗn loạn. Dường như nàng cảm thấy Cố Thanh Ninh có điều gì dấu giếm mình, nhưng đầu óc lại không suy nghĩ ra. Nàng bị Cố Thanh Ninh dỗ một chút cũng ngoan ngoãn lên ngựa, cùng nhau đi về phía quân doanh.
Con mắt những người bị Bùi Ngư cột đã muốn phun ra lửa, cái gì mà có phòng bị sẽ tránh được tai họa. Rõ ràng là nha đầu này cố ý, đương như nàng ta đã sớm biết được mưu kế của bọn chúng nên tương kế tựu kế dẫn bọn chúng đến đây. Vòng vòng đan xen thế này, rõ ràng đã chuẩn bị tốt, tùy tiện tính toán gì chứ.
Nhưng mà cho dù lúc này bọn chúng nghĩ rõ ràng cũng vô ích, đám người khóc không ra nước mắt. Không phải bên ta quá vô năng mà là quân địch quá âm hiểm mà!
Tác giả :
Bạc Hà Miêu