Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế
Chương 141
Cố Trạch Mộ quay lại khách điếm, mặc dù lần này hắn đã đạt được mục đích của mình nhưng tâm trạng cũng không tốt.
Hồng Tùng Nguyên thấy thế, mới an ủi hắn mà nói: “Cho dù thế nào cũng xem như chúng ta đạt được mục đích rồi. Có Khang Diệp chủ động dẫn đầu giúp Chiêm Thế Kiệt sửa lại án xử sai thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều. Ngài đừng nản lòng, Khang Diệp này tương đối khó đối phó, chúng ta lại không có đủ chứng cứ, muốn để ông ta nhận tội là chuyện không thể nào.”
Cố Trạch Mộ lắc đầu: “Không phải ta nản lòng, chẳng qua ta cảm thấy hơi thất vọng thôi. Trước khi ta gặp ông ta, ta còn có một hi vọng xa vời, hi vọng tất cả chỉ là hiểu lầm, ông ta không phải người như thế. Nhưng hôm nay ta mới phát hiện ra dường như đây mới đúng là ông ta, chỉ là lúc trước ta vẫn luôn bị che mắt mà không nhìn ra thôi.”
“Tục ngữ nói, biết người biết mặt không biết lòng, Khang Diệp này giả vờ quả giỏi, ngài không nhìn ra cũng bình thường.” Hồng Tùng Nguyên biết Cố Trạch Mộ buồn phiền chuyện gì, nếu không phải hắn còn có hi vọng với Khang Diệp thì cũng sẽ không bị Khang Diệp nắm lấy cơ hội phản kích. Ông thuận miệng nói: “Thật ra lần này cũng không tính là ngài thua, nhiều lắm cũng xem như ngang nhau. Chờ đến kinh thành mới là chiến trường thật sự của hai người.”
Cố Trạch Mộ thở dài: “Thôi, không nói những chuyện này nữa.”
Hắn nói sự nghi ngờ lúc trước của mình ra: “Ta thấy dường như Khang Diệp cũng không biết thân phận của ta, vậy rốt cuộc Diêu Phỉ kia biết từ đâu?”
Hồng Tùng Nguyên ngạc nhiên: “Ngài nói cái gì?”
Lúc này, Cố Trạch Mộ mới nói tình huống từ đầu đến cuối lúc mình gặp mặt Khang Diệp cho ông ấy biết. Trên mặt Hồng Tùng Nguyên tỏ vẻ nghiêm trọng: “Ngài chắc Khang Diệp thật sự không biết chứ không phải lừa gạt ngài chứ?”
“Ta chắc chắn.”
“Nhưng mà… Chuyện này không thể nào!” Hồng Tùng Nguyên nhíu mày: “Chẳng lẽ do chính chính Diêu Phỉ tra được? Chuyện này không thể nào! Sao Diêu Phỉ có bản lĩnh này.”
Cố Trạch Mộ trầm giọng nói: “Cho nên, ta đang nghĩ có phải phía sau chuyện này có thế lực của phe thứ ba nữa không?”
Hồng Tùng Nguyên: “!!!”
Cố Trạch Mộ nói: “Bây giờ nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi chúng ta đến Sung Châu, có một chuyện vẫn khiến ta cảm thấy kỳ lạ. Vì sao chúng ta lại dễ dàng phát hiện ra những người ngoại tộc ở Đào Khâu kia?”
Hắn vừa nói thế, Hồng Tùng Nguyên cũng ý thức được: “Đúng là có hơi khả nghi. Lúc trước, ta phái những người kia đi Đào Khâu đều chỉ là ám vệ bình thường, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là nhìn chằm chằm Diêu gia xem có động tĩnh gì không. Theo lý thuyết, những người ngoại tộc này rất quan trọng, người Diêu gia phải giấu bọn chúng thật kỹ mới phải, không thể để bọn chúng tự tiện ra vào, còn bị người ta phát hiện nữa?”
“Cho nên, ta cảm thấy có thể là có người cố ý cho chúng phát hiện ra những người ngoại tộc này, dùng chuyện này để kéo ra bí mật của Diêu Phỉ.”
Hồng Tùng Nguyên sờ cằm: “Nếu ngài nói thế, ta cũng nhớ ra trước đó ta đi thăm dò chuyện xưa, tra những tang vật mà người Tào gia mang vào cũng rất trùng hợp. Không phải ta xem nhẹ mình, chuyện cũ năm xưa này lại bị người ta xóa phần lớn dấu vết, nếu không có sự “Trùng hợp” như thế không biết ngày tháng năm nào mới tra ra được.”
“Đoạn đường này, hình như có người biết chúng ta đang tra bản án của Chiêm Thế Kiệt nên vẫn im lặng giúp chúng ta.”
Hồng Tùng Nguyên nghe Cố Trạch Mộ nói thế thì nói: “Theo như ngài nói, vậy thế lực phe thứ ba này dường như có thiện ý với chúng ta sao?”
“Chưa chắc.” Cố Trạch Mộ phủ nhận nói. “Cho dù trước mắt thấy đối phương giúp chúng ta, nhưng từ đầu đến cuối y vẫn giấu đầu lộ đuôi, chỉ ở phía sau màn điều khiển tất cả. Chuyện này khiến ta cảm thấy mục đích của y không đơn giản.”
Hồng Tùng Nguyên gật gật đầu: “Xem ra thế cục càng lúc càng phức tạp.”
“Nhưng mà trước mắt điều quan trọng nhất là đối phí Khang Diệp. Về phần người thần bí này chúng ta tạm thời đề phòng là được.”
“Biết rồi.” Hồng Tùng Nguyên nói xong lại nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, trước đó đại ca ngài phái người đến tìm ngài.”
Cố Trạch Mộ ngạc nhiên: “Có nói chuyện gì không?”
Hồng Tùng Nguyên lắc đầu.
“Đã biết.”
Cố Trạch Mộ đi đến nơi của Cố Trạch Vũ, Cố Trạch Vũ vừa mới làm xong việc, thấy hắn tới thì cười nói: “Trước đó ta phái người tìm đệ, hạ nhân nói đệ không ở đó. Đệ chạy đi đâu đấy?”
Chuyện Cố Trạch Mộ đi Khang gia là giấu diếm người khác, bây giờ hắn chỉ đành dùng lý do lấp liếm cho qua chuyện với Cố Trạch Vũ.
Cố Trạch Vũ cũng không để ý mà nói: “Tam thúc biết đệ đã đến Ngu Thành, còn đặc biết viết thư gửi tới hỏi khi nào đệ đến Nghiệp Thành đó!”
Cố Trạch Mộ bất đắc dĩ nói: “Nhất định cha đệ không dùng từ văn nhã như đại ca đâu.”
Trước đó, sau khi Cố Trạch Mộ và Cố Vĩnh Hàn nói chuyện xong thì quan hệ cũng hai người trở nên thân mật hơn một chút. Cố Vĩnh Hàn cũng bộc lộ bản tính trước mặt Cố Trạch Mộ, động một tí là “Tiểu tử thúi”, “Tiểu hỗn đản”.
Nếu đổi lại là lúc trước thì đương nhiên Cố Trạch Mộ sẽ không cho y sắc mặt tốt, nhưng hôm nay hắn cũng quen cách thức ở chung rồi.
Cố Trạch Vũ cũng chỉ trêu ghẹo Cố Trạch Mộ một phen. Hai người đã lâu không gặp, sau khi nói chuyện nhà một lát thì mới chuyển chủ đề lên chính sự.
Mấy năm nay, Diêu Phỉ vẫn hoạt động ở biên cảnh, vì buôn lậu mà ông ta còn đặc biệt đào một đường từ Ngu Thành đi ra ngoài. Những người ngoại tộc kia cũng đi vào bằng đường này. Chẳng qua bây giờ đường này đã bị chặn lại. Có điều không biết địa đạo này tồn tại bao nhiêu năm rồi, cũng không biết mấy năm nay có bao nhiêu người ngoại tộc đi qua địa đạo này đi vào cảnh nội Đạt Châu. May mà bọn chúng chỉ buôn lậu muốn, nếu thật sự bọn chúng lợi dụng địa đạo này vào cảnh nội Đại Chu làm gì đó thì thật sự khiến cho người ta khó lòng đề phòng.
Song, trong lòng Cố Trạch Vũ đã có tính toán, mặc dù đã tìm được chứng cứ Diêu Phỉ thông đồng với ngoại tộc nhưng vẫn chưa để lộ ra. Hắn vẫn dùng danh nghĩa nghiêm tra phản đồ mà thanh tẩy Ngu Thành một lần, đúng thật đã phát hiện ra vài thứ.
Cố Trạch Vũ nói: “Người của chúng ta ở trong thành phát hiện một cơ sở ngầm mơ hồ của ngoại tộc, nhưng mà lúc chúng ta chạy đến thì người cũng đã chạy mất, không để lại chứng cứu gì. Có điều, thông qua điều tra nghe ngóng thì có lẽ những người này đã sinh sống ở Ngu Thành lâu rồi.”
Cố Trạch Mộ nhíu mày: “Chẳng phải điều này nói lên ngoại tộc đã phái người đi vào cảnh nội Đại Chu chúng ta từ lâu rồi sao?”
“Không chỉ có người ngoại tộc mà những người này còn có người Đại Chu nữa.” Cố Trạch Vũ dừng một chút, vẫn nói tin tức vị lão sư thần bí của Trác Cách có thể là tướng lĩnh Đại Chu mà tổ phụ nói với hắn cho Cố Trạch Mộ nghe.
Cố Trạch Mộ ngây ngẩn cả người: “Ca nói là có nội gian?”
“Không biết, trước mắt tổ phụ cũng chỉ suy đoán mà thôi, nhưng ta lại cảm thấy suy đoán này rất có khả năng. Mấy năm nay, ta vẫn xem chiến báo với ngoại tộc, mặc dù bọn chúng tác chiến dũng mãnh nhưng làm việc luôn thẳng thắn, hầu như chẳng có âm mưu quỷ kế gì. Nhưng cách làm việc của Trác Cách lại khác bọn chúng hoàn toàn, nếu thật sự ông ta có thiên phú thì mấy năm trước bộ lạc Cát Nhan không trôi qua thê thảm như vậy.”
Cố Trạch Mộ nhớ đến thế lực phe thứ ba thần bí khi nãy mình nói với Hồng Tùng Nguyên, có phải người này là lão sư thần bí kia? Nếu thật sự y có thủ đoạn và năng lực như thế thì sao y lại muốn làm vậy chứ?
Y làm kẻ địch, chẳng phải y một lòng muốn làm cho Đại Chu nghiêng trời lệch đất sao? Nếu nói y muốn để lộ thân phận của mình ra ánh sáng khiến cho Uy Quốc công chịu ảnh hưởng, nhưng y đã biết thân phận của mình từ trước, cần gì phải đi một vòng lớn như thế? Chẳng phải vẽ vời thêm chuyện sao?
Chuyện này khiến cho Cố Trạch Mộ nghĩ mãi mà không ra, hắn luôn cảm thấy dường như mình đã bỏ qua đầu mối gì đó. Những thứ không hài hòa này giống như hạt châu vung vãi, mà điều duy nhất có thể kết nối chúng với nhau là thân phận của người thần bí này.
Cố Trạch Mộ nghĩ đến đây thì hỏi: “Tổ phụ từng suy đoán thân phận của đối phương chưa?”
Cố Trạch Vũ thở dài: “Ta đã từng hỏi tổ phụ chuyện này, nhưng mà tổ phụ cũng không có manh mối.”
Cố Trạch Mộ quyết định không hỏi nữa, chờ khi đến Nghiệp Thành hắn sẽ nói chuyện với tổ phụ.
Cố Trạch Vũ nói: “Mấy người này vào cảnh nội Đại Chu chúng ta như vào chỗ không người, nếu không phải lần này phát hiện thì không biết bọn chúng sẽ tạo thành ảnh hưởng gì. Nhớ đến lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.”
“Đệ chỉ sợ chuyện này không chỉ xảy ra ở Ngu Thành. Nghiệp Thành có tổ phụ tọa trấn thì tốt, nhưng Đồng Thành thì không chắc.”
Cố Trạch Vũ gật gật đầu: “Đệ nói đúng, ta đang chuẩn bị nói với tổ phụ, tốt nhất phái người tra Đồng Thành một phen.”
Đây cũng là điều Cố Trạch Mộ muốn nói, nhưng mà Cố Trạch Vũ đã suy nghĩ đến thì hắn cũng không nhắc lại nữa.
Cố Trạch Vũ nói đến đây mới hỏi: “Trước đó ta đã muốn hỏi đệ sao đệ lại đột nhiên tra được chuyện của Diêu Phỉ thế? Lúc ta nhận thư của đệ còn bị dọa nhảy dựng một cái.”
Cố Trạch Mộ do dự một chút, nhưng hắn cũng nghĩ đến sau khi Chiêm Thế Kiệt được sửa lại án xử sai thì thân phận của hắn cũng nhanh chóng được làm rõ. Vì thế hắn cũng không giấu Cố Trạch Vũ nữa, nói hết chuyện lần này cho Cố Trạch Vũ biết.
Cố Trạch Vũ nghe xong, dù hắn luôn trầm ổn nhưng cũng khiếp sợ không nói ra lời.
“Chuyện này thật sự khiến cho người ta không ngờ được. Ta thấy từ khi còn bé đệ và Thanh Ninh làm việc rất ăn ý, ai ngờ hai người không phải huynh muội ruột chứ!”
Cố Trạch Mộ thấy hắn đột nhiên nhắc đến Cố Thanh Ninh thì sửng sốt một hồi, mới bất đắc dĩ nói: “Đại ca, đây là trọng điểm sao?”
Cố Trạch Vũ cười lên: “Được rồi, đại ca chỉ đùa với đệ thôi.” Hắn vỗ vai Cố Trạch Mộ: “Đừng suy nghĩ nhiều, cho dù đệ không phải hài tử Cố gia thì đệ vẫn là đệ đệ của Cố Trạch Vũ ta.”
Cố Trạch Mộ thấy Cố Trạch Vũ không xa lạ với hắn, vẫn đối xử với hắn như trước, nhưng không biết tại sao hắn lại không cảm thấy bất ngờ. Hắn ở Cố gia càng lâu càng có thể cảm giác được gia tộc này ấm áp. Bọn họ để hắn ý thức được thế nào gọi là người nhà thật sự.
Hồng Tùng Nguyên thấy thế, mới an ủi hắn mà nói: “Cho dù thế nào cũng xem như chúng ta đạt được mục đích rồi. Có Khang Diệp chủ động dẫn đầu giúp Chiêm Thế Kiệt sửa lại án xử sai thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều. Ngài đừng nản lòng, Khang Diệp này tương đối khó đối phó, chúng ta lại không có đủ chứng cứ, muốn để ông ta nhận tội là chuyện không thể nào.”
Cố Trạch Mộ lắc đầu: “Không phải ta nản lòng, chẳng qua ta cảm thấy hơi thất vọng thôi. Trước khi ta gặp ông ta, ta còn có một hi vọng xa vời, hi vọng tất cả chỉ là hiểu lầm, ông ta không phải người như thế. Nhưng hôm nay ta mới phát hiện ra dường như đây mới đúng là ông ta, chỉ là lúc trước ta vẫn luôn bị che mắt mà không nhìn ra thôi.”
“Tục ngữ nói, biết người biết mặt không biết lòng, Khang Diệp này giả vờ quả giỏi, ngài không nhìn ra cũng bình thường.” Hồng Tùng Nguyên biết Cố Trạch Mộ buồn phiền chuyện gì, nếu không phải hắn còn có hi vọng với Khang Diệp thì cũng sẽ không bị Khang Diệp nắm lấy cơ hội phản kích. Ông thuận miệng nói: “Thật ra lần này cũng không tính là ngài thua, nhiều lắm cũng xem như ngang nhau. Chờ đến kinh thành mới là chiến trường thật sự của hai người.”
Cố Trạch Mộ thở dài: “Thôi, không nói những chuyện này nữa.”
Hắn nói sự nghi ngờ lúc trước của mình ra: “Ta thấy dường như Khang Diệp cũng không biết thân phận của ta, vậy rốt cuộc Diêu Phỉ kia biết từ đâu?”
Hồng Tùng Nguyên ngạc nhiên: “Ngài nói cái gì?”
Lúc này, Cố Trạch Mộ mới nói tình huống từ đầu đến cuối lúc mình gặp mặt Khang Diệp cho ông ấy biết. Trên mặt Hồng Tùng Nguyên tỏ vẻ nghiêm trọng: “Ngài chắc Khang Diệp thật sự không biết chứ không phải lừa gạt ngài chứ?”
“Ta chắc chắn.”
“Nhưng mà… Chuyện này không thể nào!” Hồng Tùng Nguyên nhíu mày: “Chẳng lẽ do chính chính Diêu Phỉ tra được? Chuyện này không thể nào! Sao Diêu Phỉ có bản lĩnh này.”
Cố Trạch Mộ trầm giọng nói: “Cho nên, ta đang nghĩ có phải phía sau chuyện này có thế lực của phe thứ ba nữa không?”
Hồng Tùng Nguyên: “!!!”
Cố Trạch Mộ nói: “Bây giờ nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi chúng ta đến Sung Châu, có một chuyện vẫn khiến ta cảm thấy kỳ lạ. Vì sao chúng ta lại dễ dàng phát hiện ra những người ngoại tộc ở Đào Khâu kia?”
Hắn vừa nói thế, Hồng Tùng Nguyên cũng ý thức được: “Đúng là có hơi khả nghi. Lúc trước, ta phái những người kia đi Đào Khâu đều chỉ là ám vệ bình thường, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là nhìn chằm chằm Diêu gia xem có động tĩnh gì không. Theo lý thuyết, những người ngoại tộc này rất quan trọng, người Diêu gia phải giấu bọn chúng thật kỹ mới phải, không thể để bọn chúng tự tiện ra vào, còn bị người ta phát hiện nữa?”
“Cho nên, ta cảm thấy có thể là có người cố ý cho chúng phát hiện ra những người ngoại tộc này, dùng chuyện này để kéo ra bí mật của Diêu Phỉ.”
Hồng Tùng Nguyên sờ cằm: “Nếu ngài nói thế, ta cũng nhớ ra trước đó ta đi thăm dò chuyện xưa, tra những tang vật mà người Tào gia mang vào cũng rất trùng hợp. Không phải ta xem nhẹ mình, chuyện cũ năm xưa này lại bị người ta xóa phần lớn dấu vết, nếu không có sự “Trùng hợp” như thế không biết ngày tháng năm nào mới tra ra được.”
“Đoạn đường này, hình như có người biết chúng ta đang tra bản án của Chiêm Thế Kiệt nên vẫn im lặng giúp chúng ta.”
Hồng Tùng Nguyên nghe Cố Trạch Mộ nói thế thì nói: “Theo như ngài nói, vậy thế lực phe thứ ba này dường như có thiện ý với chúng ta sao?”
“Chưa chắc.” Cố Trạch Mộ phủ nhận nói. “Cho dù trước mắt thấy đối phương giúp chúng ta, nhưng từ đầu đến cuối y vẫn giấu đầu lộ đuôi, chỉ ở phía sau màn điều khiển tất cả. Chuyện này khiến ta cảm thấy mục đích của y không đơn giản.”
Hồng Tùng Nguyên gật gật đầu: “Xem ra thế cục càng lúc càng phức tạp.”
“Nhưng mà trước mắt điều quan trọng nhất là đối phí Khang Diệp. Về phần người thần bí này chúng ta tạm thời đề phòng là được.”
“Biết rồi.” Hồng Tùng Nguyên nói xong lại nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, trước đó đại ca ngài phái người đến tìm ngài.”
Cố Trạch Mộ ngạc nhiên: “Có nói chuyện gì không?”
Hồng Tùng Nguyên lắc đầu.
“Đã biết.”
Cố Trạch Mộ đi đến nơi của Cố Trạch Vũ, Cố Trạch Vũ vừa mới làm xong việc, thấy hắn tới thì cười nói: “Trước đó ta phái người tìm đệ, hạ nhân nói đệ không ở đó. Đệ chạy đi đâu đấy?”
Chuyện Cố Trạch Mộ đi Khang gia là giấu diếm người khác, bây giờ hắn chỉ đành dùng lý do lấp liếm cho qua chuyện với Cố Trạch Vũ.
Cố Trạch Vũ cũng không để ý mà nói: “Tam thúc biết đệ đã đến Ngu Thành, còn đặc biết viết thư gửi tới hỏi khi nào đệ đến Nghiệp Thành đó!”
Cố Trạch Mộ bất đắc dĩ nói: “Nhất định cha đệ không dùng từ văn nhã như đại ca đâu.”
Trước đó, sau khi Cố Trạch Mộ và Cố Vĩnh Hàn nói chuyện xong thì quan hệ cũng hai người trở nên thân mật hơn một chút. Cố Vĩnh Hàn cũng bộc lộ bản tính trước mặt Cố Trạch Mộ, động một tí là “Tiểu tử thúi”, “Tiểu hỗn đản”.
Nếu đổi lại là lúc trước thì đương nhiên Cố Trạch Mộ sẽ không cho y sắc mặt tốt, nhưng hôm nay hắn cũng quen cách thức ở chung rồi.
Cố Trạch Vũ cũng chỉ trêu ghẹo Cố Trạch Mộ một phen. Hai người đã lâu không gặp, sau khi nói chuyện nhà một lát thì mới chuyển chủ đề lên chính sự.
Mấy năm nay, Diêu Phỉ vẫn hoạt động ở biên cảnh, vì buôn lậu mà ông ta còn đặc biệt đào một đường từ Ngu Thành đi ra ngoài. Những người ngoại tộc kia cũng đi vào bằng đường này. Chẳng qua bây giờ đường này đã bị chặn lại. Có điều không biết địa đạo này tồn tại bao nhiêu năm rồi, cũng không biết mấy năm nay có bao nhiêu người ngoại tộc đi qua địa đạo này đi vào cảnh nội Đạt Châu. May mà bọn chúng chỉ buôn lậu muốn, nếu thật sự bọn chúng lợi dụng địa đạo này vào cảnh nội Đại Chu làm gì đó thì thật sự khiến cho người ta khó lòng đề phòng.
Song, trong lòng Cố Trạch Vũ đã có tính toán, mặc dù đã tìm được chứng cứ Diêu Phỉ thông đồng với ngoại tộc nhưng vẫn chưa để lộ ra. Hắn vẫn dùng danh nghĩa nghiêm tra phản đồ mà thanh tẩy Ngu Thành một lần, đúng thật đã phát hiện ra vài thứ.
Cố Trạch Vũ nói: “Người của chúng ta ở trong thành phát hiện một cơ sở ngầm mơ hồ của ngoại tộc, nhưng mà lúc chúng ta chạy đến thì người cũng đã chạy mất, không để lại chứng cứu gì. Có điều, thông qua điều tra nghe ngóng thì có lẽ những người này đã sinh sống ở Ngu Thành lâu rồi.”
Cố Trạch Mộ nhíu mày: “Chẳng phải điều này nói lên ngoại tộc đã phái người đi vào cảnh nội Đại Chu chúng ta từ lâu rồi sao?”
“Không chỉ có người ngoại tộc mà những người này còn có người Đại Chu nữa.” Cố Trạch Vũ dừng một chút, vẫn nói tin tức vị lão sư thần bí của Trác Cách có thể là tướng lĩnh Đại Chu mà tổ phụ nói với hắn cho Cố Trạch Mộ nghe.
Cố Trạch Mộ ngây ngẩn cả người: “Ca nói là có nội gian?”
“Không biết, trước mắt tổ phụ cũng chỉ suy đoán mà thôi, nhưng ta lại cảm thấy suy đoán này rất có khả năng. Mấy năm nay, ta vẫn xem chiến báo với ngoại tộc, mặc dù bọn chúng tác chiến dũng mãnh nhưng làm việc luôn thẳng thắn, hầu như chẳng có âm mưu quỷ kế gì. Nhưng cách làm việc của Trác Cách lại khác bọn chúng hoàn toàn, nếu thật sự ông ta có thiên phú thì mấy năm trước bộ lạc Cát Nhan không trôi qua thê thảm như vậy.”
Cố Trạch Mộ nhớ đến thế lực phe thứ ba thần bí khi nãy mình nói với Hồng Tùng Nguyên, có phải người này là lão sư thần bí kia? Nếu thật sự y có thủ đoạn và năng lực như thế thì sao y lại muốn làm vậy chứ?
Y làm kẻ địch, chẳng phải y một lòng muốn làm cho Đại Chu nghiêng trời lệch đất sao? Nếu nói y muốn để lộ thân phận của mình ra ánh sáng khiến cho Uy Quốc công chịu ảnh hưởng, nhưng y đã biết thân phận của mình từ trước, cần gì phải đi một vòng lớn như thế? Chẳng phải vẽ vời thêm chuyện sao?
Chuyện này khiến cho Cố Trạch Mộ nghĩ mãi mà không ra, hắn luôn cảm thấy dường như mình đã bỏ qua đầu mối gì đó. Những thứ không hài hòa này giống như hạt châu vung vãi, mà điều duy nhất có thể kết nối chúng với nhau là thân phận của người thần bí này.
Cố Trạch Mộ nghĩ đến đây thì hỏi: “Tổ phụ từng suy đoán thân phận của đối phương chưa?”
Cố Trạch Vũ thở dài: “Ta đã từng hỏi tổ phụ chuyện này, nhưng mà tổ phụ cũng không có manh mối.”
Cố Trạch Mộ quyết định không hỏi nữa, chờ khi đến Nghiệp Thành hắn sẽ nói chuyện với tổ phụ.
Cố Trạch Vũ nói: “Mấy người này vào cảnh nội Đại Chu chúng ta như vào chỗ không người, nếu không phải lần này phát hiện thì không biết bọn chúng sẽ tạo thành ảnh hưởng gì. Nhớ đến lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.”
“Đệ chỉ sợ chuyện này không chỉ xảy ra ở Ngu Thành. Nghiệp Thành có tổ phụ tọa trấn thì tốt, nhưng Đồng Thành thì không chắc.”
Cố Trạch Vũ gật gật đầu: “Đệ nói đúng, ta đang chuẩn bị nói với tổ phụ, tốt nhất phái người tra Đồng Thành một phen.”
Đây cũng là điều Cố Trạch Mộ muốn nói, nhưng mà Cố Trạch Vũ đã suy nghĩ đến thì hắn cũng không nhắc lại nữa.
Cố Trạch Vũ nói đến đây mới hỏi: “Trước đó ta đã muốn hỏi đệ sao đệ lại đột nhiên tra được chuyện của Diêu Phỉ thế? Lúc ta nhận thư của đệ còn bị dọa nhảy dựng một cái.”
Cố Trạch Mộ do dự một chút, nhưng hắn cũng nghĩ đến sau khi Chiêm Thế Kiệt được sửa lại án xử sai thì thân phận của hắn cũng nhanh chóng được làm rõ. Vì thế hắn cũng không giấu Cố Trạch Vũ nữa, nói hết chuyện lần này cho Cố Trạch Vũ biết.
Cố Trạch Vũ nghe xong, dù hắn luôn trầm ổn nhưng cũng khiếp sợ không nói ra lời.
“Chuyện này thật sự khiến cho người ta không ngờ được. Ta thấy từ khi còn bé đệ và Thanh Ninh làm việc rất ăn ý, ai ngờ hai người không phải huynh muội ruột chứ!”
Cố Trạch Mộ thấy hắn đột nhiên nhắc đến Cố Thanh Ninh thì sửng sốt một hồi, mới bất đắc dĩ nói: “Đại ca, đây là trọng điểm sao?”
Cố Trạch Vũ cười lên: “Được rồi, đại ca chỉ đùa với đệ thôi.” Hắn vỗ vai Cố Trạch Mộ: “Đừng suy nghĩ nhiều, cho dù đệ không phải hài tử Cố gia thì đệ vẫn là đệ đệ của Cố Trạch Vũ ta.”
Cố Trạch Mộ thấy Cố Trạch Vũ không xa lạ với hắn, vẫn đối xử với hắn như trước, nhưng không biết tại sao hắn lại không cảm thấy bất ngờ. Hắn ở Cố gia càng lâu càng có thể cảm giác được gia tộc này ấm áp. Bọn họ để hắn ý thức được thế nào gọi là người nhà thật sự.
Tác giả :
Bạc Hà Miêu