Huynh Sủng
Chương 38: đồng lòng
Cả nhà Diệp Tế Muội đem toàn bộ giá đỡ rau dựng trong vườn rau đẩy ngã, tất cả mầm rau cải đều nhổ tận gốc. Ngay cả những mầm hạt giống vừa rải xuống kia cũng đều đào đất ra ném đi. Lúc này mới đem dây leo và mầm trên tất cả rau cải đều hái xuống bỏ vào trong sọt gánh về nhà.
Đến ngay cả những cái giá đỡ sào trúc dựng rau kia Diệp Tế Muội cũng không để lại cho Hổ tử nãi nãi, cùng mang theo về nhà.
Về đến nhà cũng đã qua giờ cơm trưa, tất cả mọi người đều cảm thấy rất đói.
Nếu lúc này lại giã gạo nấu cơm, chờ cơm nấu chín còn phải mất một khoảng thời gian thật dài. Vì thế Diệp Tế Muội dứt khoát không giã gạo nữa, múc hai ba muôi bột mì bỏ vào trong chậu, thêm nước bắt đầu nhào trộn.
Nhào bột nhão nhẵn bóng xong. Dùng chày cán bột cán nở thành một cái bánh tráng vừa tròn vừa lớn, sau đó gập nó lại, cầm dao phay cắt thành những sợi mì nho nhỏ.
Đây chính là mì nhào bằng tay.
Hứa Hưng Xương biết rõ trong lòng Diệp Tế Muội hôm nay chắc chắn sẽ không thoải mái cho nên coi như là Diệp Tế Muội không cho hắn giúp đỡ, hắn vẫn ngồi trong bếp nhóm lửa.
Chờ cắt xong hết sợi mì, Diệp Tế Muội lại tay chân lanh lẹ chọn lấy một nắm đậu giác non mềm vừa mới hái về đem đi thái hạt lựu, thả vào trong nồi hai thìa dầu vừng. Chờ dầu nóng lên thì thả mấy hạt hoa tiêu vào trước, vị cay bốc lên thì lại đem đậu giác đã cắt xong cho vào lật xào.
Lúc đậu giác ra khỏi chảo thì nước trong nồi cũng được đun sôi lên liền đem những sợi mì cắt xong thả vào. Lại cho dầu vào bên trong nồi, lấy bốn quả trứng gà lại đây làm trứng tráng.
Chờ rán xong trứng tráng thì mì sợi cũng đã chín. Lấy bốn cái bát khác nhau đem mì sợi vớt ra cho vào, trong mỗi bát lại cho một ít đậu giác thái hạt lựu đã xào xong lên trên và gắp thêm một cái trứng trán. Như vậy là có thể bắt đầu ăn được rồi..
Mặc dù không có ớt nhưng mà hoa tiêu này sau khi được chiên qua ở trong dầu vẫn có một chút vị cay. Trứng tráng cũng rán vừa vặn, màu vàng kim óng ánh, cắn xuống một cái giống như dầu đều muốn chảy hết vào trong miệng.
Mấy người bọn họ cũng thật sự đói bụng, ngay lập tức đều vùi đầu ăn mì. Hơn nữa trong bát trước mặt mỗi người đều đã ăn xong. Đến ngay cả nước mì cũng húp cho hết.
Diệp Tế Muội vẫn lo lắng ba người bọn họ chưa có ăn no, hỏi nếu không thì nàng lại đi làm chút món khác để ăn thêm?
Ba người đều lắc đầu, sôi nổi tỏ vẻ bản thân đã ăn no rồi.
Lúc này Diệp Tế Muội mới yên lòng lại, đứng dậy thu dọn bát đũa cầm tới phòng bếp tẩy rửa.
Lúc rửa chén, Hứa Hưng Xương cũng tiến vào phòng bếp. Lúc đầu không nói gì, chỉ trầm mặc đứng bên cạnh nhìn Diệp Tế Muội rửa chén.
Diệp Tế Muội liếc hắn một cái, sau đó hỏi hắn: "Sao ngươi còn ở nhà, không đi học đường sao?"
Buổi sáng buổi chiều ở học đường đều có lớp. Bình thường Hứa Hưng Xương trở về sau khi ăn cơm trưa xong liền sẽ đi đến học đường nhưng hôm nay vẫn còn chưa có đi.
Hứa Hưng Xương trả lời: "Vừa rồi ta đã gọi người đi đến học đường nói một tiếng với mấy học sinh, buổi chiều hôm nay nghỉ, không có đi học. Lúc này trong học đường cũng không có người, ta cũng không cần phải đi qua."
Diệp Tế Muội ồ một tiếng, tiếp tục cúi đầu làm việc. Đưa chiếc đũa nắm trong tay dùng lòng bàn tay chọc một vòng ào ào trong nước.
Mà trong một loạt tiếng ào ào này chợt nghe thấy Hứa Hưng Xương nói: "Gả cho ta để ngươi chịu ủy khuất."
Diệp Tế Muội dừng lại động tác rửa đũa, quay đầu nhìn Hứa Hưng Xương, hỏi: "Những lời này của ngươi là có ý gì?"
Hứa Hưng Xương cúi đầu, ngại ngùng nhìn nàng. Nhưng trong lòng vẫn rất áy náy: "Nếu không phải ngươi gả cho ta, cái phần ruộng đồng dưới tên ngươi kia sẽ mãi mãi là của ngươi, người bên ngoài ai cũng không lấy đi được. Nhưng bây giờ, đến cả ruộng đồng ngươi cũng không có, hôm nay còn bị chèn ép nhiều như vậy, ta, ta, "
Nói đến đây, trong giọng nói Hứa Hưng Xương tràn đầy tự trách: "Đều là ta vô dụng, liên lụy đến ngươi."
Diệp Tế Muội không nói lời nào, ánh mắt nhìn hắn.
Trên người mặc áo dài xanh lam giặt cũng đã có chút bạc màu. Thân thể cũng gầy yếu, nói chuyện làm việc thật sự rất bảo thủ, không biết linh động. Nếu đặt vào trước kia, nói chuyện với người nhự vậy chắc chắn không đến mấy câu nàng liền sẽ cảm thấy nhàm chán.
Nhưng mà bây giờ nàng lại còn gả cho dạng người này. Hơn nữa gả tới mấy ngày nay, thậm chí trong lòng còn cảm thấy Hứa Hưng Xương rất tốt, sống cùng một chỗ với hắn trong lòng rất có cảm giác an toàn.
Có thể là lúc trước ở nhà Diệp Tu Văn, lúc Diệp Tu Văn nói muốn đem nàng trói lại đánh, người này lập tức ngăn tại trước mặt nàng, đưa nàng một mực bảo hộ ở sau lưng, người này lập tức che chắn trước mặt nàng, cứ một mực đem nàng bảo vệ ở sau lưng. Lúc nói qua muốn thay nàng chịu phạt làm trong lòng nàng đột nhiên lại rất an tâm.
Liền cười nói ra: "Ai da, có chuyện gì vậy? Không phải ruộng đồng dưới tên ngươi vẫn còn đó sao? Hơn nữa ta cũng nghĩ qua, nếu có nhiều ruộng đồng như vậy ta cũng không kham nổi. Bây giờ đem ruộng đồng dưới tên ta cho cả nhà bọn Hổ tử nãi nãi cũng tốt. Ít nhất Hổ tử nãi nãi sẽ không lại đem tôn nữ của nàng vứt bỏ, chúng ta như vậy cũng đang làm một chuyện tốt không phải sao. Chờ đến cuối năm cũng đến kỳ hạn ngươi cho thuê ruộng và vườn rau rồi, ngươi cũng đừng lại cho người bên ngoài thuê nữa, nhà chúng ta tự mình trồng lương thực trồng rau quả. Ta tính qua, cái mảnh ruộng và vườn rau kia của ngươi, tiết kiệm lấy một chút cũng đủ đảm bảo toàn gia chúng ta ăn no rồi. Vả lại không phải hàng năm ngươi còn có thúc tu sao. Năm sau ta còn có thể nuôi nhiều thêm mấy con còn gà nữa, nuôi thêm heo, sau này cũng có thể bán lấy tiền. Vì vậy, cuộc sống chúng ta sau này chắc chắn không tệ rồi, ngươi cũng đừng lại nói với ta cái gì mà ta gả cho ngươi ủy khuất ta, ngươi vô dụng, các loại câu nói làm liên lụy tới ta này. Những lời này ta không thích nghe."
Hứa Hưng Xương nghe vậy, trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Rõ ràng bởi vì thường xuyên làm việc nhà nông, làn da trên mặt Diệp Tế Muội không còn trắng nõn trơn nhẫn, tướng mạo sinh ra cũng bình thường nhưng mà bây giờ Hứa Hưng Xương nhìn xem như vậy, vẫn như cũ cảm thấy nàng là nữ nhân tốt nhất trên đời.
Liền dùng sức gật đầu một cái, ừ một tiếng.
Diệp Tế Muội mỉm cười, đang muốn nói tiếp lại chợt nhìn thấy Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn không biết cũng đã đến đây từ lúc nào, hai người đều đang ở cửa phòng bếp.
Rõ ràng hai người bọn họ đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương. Lúc này Hứa Du Ninh từ trong tay áo rút ra một túi tiền, gọi Diệp Trăn Trăn cầm tới cho Diệp Tế Muội.
"Đây là thù lao hôm nay Diệp gia gia tới đây lấy bức tranh điêu khắc gỗ con điêu khắc kia đi thì cho con. Nương, sau này con vẫn có thể tiếp tục điêu khắc gỗ. Nếu như bây giờ không nhận điêu khắc gỗ để kiếm sống thì con sẽ giúp chép kinh thư trong miếu. Kiếm được tiền đều đưa cho người. Cuộc sống sau này của chúng ta chắc chắc sẽ không kém."
Phía đông thôn Long Đường có cái miếu không lớn không nhỏ. Mấy làng bên cạnh cũng chỉ có một cái miếu này, hương khói ngày thường còn rất tốt.
Đôi khi gia đình giàu có chuyện muốn khẩn cầu hoặc là muốn tán kinh cầu phúc, điều này liền đòi hỏi một số lượng lớn kinh thư. Nhưng ở mấy thôn bên cạnh người biết chữ cũng không nhiều. Vì vậy chép kinh thư cũng có thể có được thu nhập nhất định.
Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, cả gia đều có thể kiếm tiền, nàng không thể một mình nhàn rỗi nha.
Ở đời trước mặc dù nàng đọc không ít sách, có thể biết chữ nhưng là nàng chưa từng luyện qua viết chữ bằng bút lông, cái việc chép kinh thư này chỉ sợ tạm thời là không được. Vậy nàng có thể làm cái gì?
Nghĩ tới nghĩ lui vậy mà không thể nghĩ ra công việc nàng có thể kiếm tiền. Cuối cùng trong đầu đột nhiên thông suốt liền nói ra: "Con có thể học điêu khắc gỗ cùng với ca ca. Chờ học xong, ta cũng điêu khắc gỗ kiếm tiền."
Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương nghe thấy lời nói mang theo tính trẻ con này của nàng đều nở nụ cười.
Hứa Du Ninh cũng mỉm cười, sau khi cười xong nhịn không được đưa tay lên sờ đầu nàng.
Tóc của nàng rất mềm cũng rất trơn bóng, tốt như lụa, sờ lên rất mềm mại.
"Con không cần học điêu khắc gỗ. Trong nhà cũng không cần con phải kiếm tiền, con cứ chơi đùa là được."
Điêu khắc gỗ thật sự rất mệt mỏi. Không kể đến phải xử lý mảnh gỗ, lúc điêu khắc trên tay cũng phải có sức lực rất lớn. Nếu sơ ý một chút, dao khắc còn có thể cắt tới tay. Diệp Trăn Trăn là nữ hài tử vẫn không nên học cái này là tốt nhất.
Nhưng Diệp Trăn Trăn nghe xong liền sốt ruột: "Thế thì con cũng không thể chơi đùa cả ngày nha. Không được, con cũng phải kiếm tiền."
Tất cả mọi người đang vất vả kiếm tiền mà chỉ có một mình nàng chơi đùa, thế thì trong lòng nàng sẽ rất áy náy.
"Con còn nhỏ, cho dù muốn kiếm tiền cũng không cần phải gấp gáp trong chốc lát ở nơi này được."
Diệp Tế Muội mỉm cười thuyết phục Diệp Trăn Trăn. Thấy nàng không nghe theo liền vừa cười nói: "Vậy thì như vậy đi, ta phân công cho con một việc. Từ nay về sau, còn liền phụ trách đẩy xe lăn cho ca của con. Ca của con muốn đi đâu thì còn liền đẩy hắn đi đến đấy, có được không?"
Thật ra đây cũng chính là vì để cho trong lòng Diệp Trăn Trăn cảm thấy dễ chịu, thuận miệng nói một câu đó.Sao biết được Diệp Trăn Trăn sau khi nghe xong lại rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó gật nhẹ đầu, nói: "Được."
Sau khi nói xong còn nói nói: "Còn có, sau này trong nhà và sân đều để cho con quét đi."
Như vậy nàng cũng coi như ít nhiều vì cái nhà này làm chút cống hiến.
Đám người nghe xong đều bật cười. Sau khi cười xong Diệp Tế Muội vỗ tay quyết định: "Được."
Bởi vì Hứa Hưng Xương còn chưa tới kỳ hạn cho thuê vườn rau, bây giờ ruộng đồng dưới tên Diệp Tế Muội cũng không có nhưng mà cả một nhà mỗi ngày đều phải ăn thức ăn nha. Cho nên đêm đó Diệp Tế Muội suy nghĩ một chút liền thương lượng với Hứa Hưng Xương, muốn mở ra mấy huề trồng rau ở trong sân.
Dĩ nhiên là Hứa Hưng Xương gật đầu đồng ý. Thật ra bây giờ chuyện trong nhà cơ bản đều do Diệp Tế Muội định đoạt, hắn căn bản cũng sẽ không phản đối.
Diệp Tế Muội nhận được lời này, sáng ngày thứ hai sau khi ăn bữa sáng xong liền lấy cuốc bắt đầu đào đất trong sân.
Hai bên phía trước đào hai huề đất trồng rau tách nhau ra, rải những hạt giống cây cải thìa, cải xanh, rau muống, củ cải trắng, rau cải xôi, rau dền này xuống dưới. Hai bên nhà và một chút chỗ góc cạnh sau nhà này Diệp Tế Muội cũng không bỏ qua, tận dụng triệt để rải hạt giống đậu hà lan và đậu tằm xuống dưới.
Đậu hà lan và đậu tằm vốn nên gieo xuống vào tháng tám âm lịch, cũng may bây giờ vẫn còn là tuần đầu của tháng chín, thời tiết cũng ấm áp. Hy vọng lúc này gieo hạt giống xuống đất còn có thể nảy mầm.
Một vòng phía ngoài hàng rào trúc Diệp Tế Muội cũng nghĩ tới rồi, đợi đến lúc vào xuân liền rải mấy hạt giống quả mướp xuống dưới. Đến lúc đó dây leo quả mướp vừa vặn có thể leo lên những hàng rào trúc dài này. Đợi đến lúc lớn lên, nở hoa rồi, liếc mắt nhìn lên hàng rào đều là lá xanh, hoa vàng, nhìn xem cũng có thể làm cho trong lòng tốt lên không ít.
Chờ đến lúc đào xong vườn rau trong sân, hạt giống cũng đều trồng xong đã là chuyện của hai ba ngày sau đó.
Hai trong ba ngày này Diệp Tế Muội còn đem đậu giác từ trong đất gánh về, bầu nậm, cà chua dưa leo các loại rau quả nên muối thì muối, nên phơi nắng thì phơi nắng. Trong nhà còn có trái bí đao và bí đỏ, thịt khô. Trước kia nàng có phơi một ít đồ ăn khô các loại, tạm thời cũng không lo không có đồ ăn để ăn.
Mà những hạt giống rau cải thìa, rau cải xôi này mọc ra rất nhanh, không đến vài ngày đã chui từ dưới đất lên. Bón phân xuống dưới, mấy ngày nữa liền lớn lên thành dưa cải con.
Dưa cải con này có thể xào lên rồi ăn, cũng có thể nấu canh. Đun sôi nước lên rồi thả một chút dưa cải con hoặc là rau cải xôi đã rửa sạch sẽ vào, sau đó lại đập hai quả trứng gà cho vào bát đánh tan, lại cho trứng đánh vào trong nước, thêm chút muối liền có thể đổ ra.
Nước canh này rất thơm ngon, cũng ngọt, Diệp Trăn Trăn mỗi lần đều có thể uống hết một bát lớn.
Đợi đến lúc đem một gốc nhóm dưa cải con đầu tiên này ăn xong, lại rải nhóm hạt giống cải thìa thứ hai xuống dưới, dưa cải con mọc dài ra nên trồng xuống từng hạt một. Chờ chúng nó lớn lên thì lại có cải thìa để ăn.
Mà lúc này cũng đã đến cuối tháng mười đầu tháng mười một, củ cải trắng cũng bắt đầu lớn, có thể ăn được rồi. Thời tiết cũng ngày càng lạnh xuống, gia đình nhà nông phải bắt đầu suy tính chuyện sống qua mùa đông.