Huynh Sủng
Chương 35: đưa đẩy
Diệp Tu Văn tức đến thiếu chút nữa bộc phát nói tục.
Con mẹ nó! Hứa Du Ninh thế này sao lại là đang hỏi hắn ta có nghe cha hắn ta trước kia đã nói hay không, rõ ràng là đang hỏi hắn ta có hiếu thuận hay không!
Hắn không hiếu thuận sao? Phải biết điều đầu tiên trong tộc quy thôn Long Đường chính là phải hiếu thuận với phụ mẫu trưởng bối. Nếu không hiếu thuận, thậm chí có thể trực tiếp loạn côn đánh chết, răn đe! Đến lúc đó hắn ta còn thể làm tộc trưởng được ư?
Diệp Tu Văn tức giận, ánh mắt như đao, hung hăng khoét Hứa Du Ninh một cái.
Hứa Du Ninh không sợ chút nào, giữa lông mày vẫn một mảnh thong dong bình tĩnh.
Lúc này, Diệp Vĩnh Nguyên giơ tay vỗ nhẹ trán của mình một cái, sau đó nói: "Ta đúng thật là già nên hồ đồ rồi, xem ta trí nhớ này."
Oán trách chính mình xong, ông ngẩng đầu nhìn Diệp Tu Văn nói: "Khó trách vừa rồi ta luôn cảm thấy lời kia của ngươi có chỗ nào đó không đúng. Lúc trước ta còn chưa nhớ ra cái gốc, đứa nhỏ này nói đến ta liền nhớ lại. Cha ngươi năm đó cùng Hứa lão tiên sinh đúng là có nói như vậy, ta cũng có mặt ở chỗ đó, có thể chứng minh lời đứa nhỏ này nói không sai. Cho nên, phần này ruộng đồng không đơn thuần là cho Hứa lão tiên sinh mà thật ra là cho Hứa gia. Cho dù Hứa lão tiên sinh đã không còn ở đây, nhưng Hứa tiên sinh cũng có thể có được phần ruộng đất này, bây giờ ngươi sao có thể thu hồi được chứ?"
Nhưng Diệp Tu Văn vẫn không chịu thừa nhận. Nếu thừa nhận, chẳng phải tương đương với thừa nhận việc mình làm không công chính sao?
Vả lại người như hắn ta còn phải nghe lời mấy người này sao? Hắn ta chính là tộc trưởng! Ở trong cái thôn Long Đường hắn ta là lớn nhất, tất cả mọi người phải nghe hắn ta!
Lập tức cả giận: "Năm đó Hứa Hưng Xương cũng không biết ở chỗ nào, huống chi là bấy giờ cũng chỉ là đứa con nít chưa mọc lông. Hắn sao có thể biết lúc ấy cha ta đến cùng nói cái gì? Hiện tại hắn nói lời này, không được tính.Phần ruộng đồng dưới danh nghĩa của Hứa Hưng Xương kia ta vẫn muốn thu hồi."
Hổ tử nãi nãi chỉ sợ thiên hạ không loạn, nghe vậy cũng lớn tiếng phụ họa: "Tộc trưởng nói ai đó như thế là đúng. Chính là năm đó ta còn nhỏ, cũng không biết lão tộc trưởng rốt cuộc cùng Hứa lão tiên sinh nói cái gì, hắn một đứa bé mới bao nhiêu lớn, có thể biết sao? Đây nói trắng ra là đang lừa gạt các ngươi. Lời hắn nói không tính toán gì hết! Chúng ta phải nghe lời tộc trưởng."
Diệp Tế Muội nghe xong lời này cũng muốn nổi khùng. Đi về phía trước một bước đang muốn nói chuyện thì bị Hứa Hưng Xương nắm chặt cánh tay kéo lại.
Còn nhìn bà nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu bà không nên lên tiếng.
Hứa Hưng Xương tin tưởng Diệp Vĩnh Nguyên, có ông ở chỗ này, tự nhiên sẽ cho bọn họ một cái công bằng. Hơn nữa, dựa theo cục diện hiện tại, xét thấy lúc này bọn họ tạm thời không nên ra mặt nói chuyện, vẫn nên yên lặng theo dõi diễn biến là được.
Diệp Vĩnh Nguyên cũng không nghĩ tới chính mình rõ ràng cũng đã ra làm chứng, chứng minh lời nói Hứa Du Ninh không giả, năm đó lão tộc trưởng đúng thật có nói như thế với Hứa lão tiên sinh, nhưng Diệp Tu Văn lại còn không tin.
Chính mình lại là thúc ruột của hắn ta, còn có thể lừa hắn ta?
Chỉ biết tức giận trước tiên hung hăng trợn mắt nhìn Hổ tử nãi nãi một cái.
Đã sớm biết lão già này là người điên, nhưng không nghĩ tới bây giờ dám ở ngay trước mặt ông ủng hộ Diệp Tu Văn. Như thế không phải rõ ràng đang chia rẽ quan hệ hai thúc cháu bọn họ sao?
Sau đó mới nhìn về Diệp Tu Văn, sợi râu trên cằm bởi vì tức giận nên khẽ run rẩy: "Ta là thúc ruột của ngươi, ta còn có thể lừa ngươi? Lời ta nói ngươi cũng không tin hả?"
Diệp Tu Văn không nhìn ông, ngửa đầu nhìn câu đối treo trên bức tường, nói: "Mặc dù ngươi là thúc ta, nhưng bây giờ ta mới là tộc trưởng cái thôn Long Đường này, chuyện nội bộ của thôn Long Đường đều do ta quyết định. Không thể bởi vì ngươi là thúc ta, ta phải nghe theo lời ngươi."
Diệp Vĩnh Nguyên bị chọc tức, cầm quải trượng hung hăng đập mạnh lên mặt đất hai cái, lớn tiếng nói: "Bây giờ không phải là muốn ngươi nghe lời của ta, mà là chuyện này sự thật chính là như vậy, ta chỉ đứng ra làm chứng. Chẳng lẽ ngươi ngay cả lời cha ngươi đã nói cũng không nghe theo?"
Duỗi cây gậy chỉ vào bức họa và câu đối treo trên vách tường sau lưng kia, giọng nói của Diệp Vĩnh Nguyên có thể gọi là gầm thét: "Vậy ngươi còn treo một bức họa và một bức tranh câu đối ở chỗ này làm cái gì? Cho ai xem? Ngươi đây chính là bất hiếu với cha ngươi!"
"Ta không có bất hiếu với cha!" Diệp Tu Văn phản bác. Hắn nghĩ kỹ, dù sao hắn ta cứ khăng khăng không thừa nhận câu nói của cha hắn ta, người bên ngoài cũng không có biện pháp xử hắn, "Nói mà không có bằng chứng, ta không thể dựa vào mấy câu nói đó của các ngươi liền không thu lại ruộng đồng dưới danh nghĩa của Hứa Hưng Xương. Ruộng đồng trong thôn chúng ta vốn dĩ không nhiều, nếu như lại có người nào sinh hài tử, trong thôn cũng sẽ không có ruộng đồng phân cho bọn họ, như vậy bảo bọn họ phải sống như thế nào? Mà Hứa Hưng Xương họ Hứa, chỉ là một người khác họ, không tính vườn rau, chỉ ruộng đồng cũng đã cho hắn một mẫu nửa, trong lòng người trong thôn có thể dễ chịu sao? Làm sao xem ta như một tộc trưởng chứ? Như thế mới xem ta hành xử không công bằng đó."
Nói xong, còn ngữ trọng tâm trường chỉ bảo Diệp Vĩnh Nguyên: "Thúc, ta biết trong lòng ngươi kính trọng người đọc sách, trước kia cùng Hứa lão tiên sinh quan hệ cũng tốt, nhưng như thế nào đi nữa, ngươi dù sao cũng họ Diệp, còn là chi trưởng thôn Long Đường, ngươi không thể khuỷu tay xoay ra bên ngoài*, hướng về một người khác họ, không hướng về người chúng ta. Thế này nếu để thôn dân biết được thì có bao nhiêu thất vọng đau khổ chứ."
*nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà
Hổ tử nãi nãi vốn còn muốn phụ họa một hai tiếng, nhưng nhớ tới vừa rồi Diệp Vĩnh Nguyên trừng bà ta kia, lời vừa tới miệng vẫn phải nuốt trở vào.
Chỉ quay đầu, xem Diệp Vĩnh Nguyên sẽ trả lời thế nào.
Nào biết hai năm gần đây thân thể Diệp Vĩnh Nguyên ngày càng xấu đi, hôm nay cũng nhờ người thôn dân kia vô cùng lo lắng vọt tới nhà ông thêm mắm thêm muối nói chuyện này, ông cảm thấy Diệp Tu Văn làm như vậy xác thực gây náo động quá lớn, truyền đi thanh danh không tốt cho hắn ta, lúc này mới đến đây. Nhưng nào nghĩ tới Diệp Tu Văn xem ý tốt của ông như lòng lang dạ thú thì không nói, cuối cùng lại còn quật lại, nói ông hướng về người khác họ, không hướng về người một nhà.
Cơn giận của Diệp Vĩnh Nguyên mắc ở ngực không ra được, khuôn mặt đều nghẹn tím xanh lên, hơi thở cũng nặng nề.
Diệp Tu Hòa và vị trụ thủ tên là Diệp Đức Nghiệp thấy thế, hai người vội vàng vội tiến lên. Một người lấy tay giúp ông xoa ngực thuận khí, một người khác thì vội vàng rót một chén nước đưa tới bên miệng Diệp Vĩnh Nguyên cho ông uống.
Đợi đến khi Diệp Vĩnh Nguyên ổn định hơi thở xong, Diệp Tu Hòa trong lòng tức giận không cam lòng, quay đầu nói Diệp Tu Văn: "Đại ca, ngươi chớ chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt. Lần này cha ta tới, thật ra là vì tốt cho ngươi. Nếu hôm nay để cho ngươi thu lại ruộng dưới danh Hứa tiên sinh, như vậy chẳng phải tương đương với đuổi Hứa tiên sinh rời khỏi nơi này? Năm đó đại bá phụ thành tâm thành ý mời Hứa lão tiên sinh đến thôn Long Đường, còn đặc biệt chia ruộng đồng cho ông, chính là vì để ông có thể an tâm ở học đường thôn chúng ta dạy học. Ngươi thì ngược lại, đến đời ngươi liền muốn bắt đầu đuổi người, lời này truyền đi êm tai sao? Người bên ngoài đều sẽ nói ngươi không kính trọng người đọc sách đấy. Vả lại năm đóthầy phong thủy kia nói, trong làng chúng ta sẽ có quý nhân, rất có thể liền sẽ làm quan làm tể. Bây giờ nếu ngươi đuổi Hứa tiên sinh đi, đám trẻ con đọc sách trong làng chúng ta do ai dạy? Nếu như những đứa trẻ này về sau có tiền đồ rộng lớn, bị ngươi can thiệp như thế, tiền đồ không ổn, ngươi đây chính là hủy hoại tương lai sau này cả thôn Long Đường chúng ta đấy."
"Tu Hòa lời nói này rất đúng." Diệp Đức Nghiệp nhẹ gật đầu, cũng mở miệng phụ họa, "Hứa tiên sinh tuyệt đối không thể đi. Ruộng đồng của hắn cũng không thể thu."
Còn nói Diệp Tu Văn: "Tu Văn a, ta hơn ngươi mười mấy tuổi cũng bằng thừa, bàn về bối phận ngươi cũng phải gọi ta một tiếng thúc, lúc này ta cậy già lên mặt nói ngươi vài câu, dù ngươi không thích nghe, vậy ta cũng không thể không nói."
Đưa tay chỉ bức tranh và câu đối treo trên tường, nói: "Điều thứ nhất của tộc quy chúng ta là gì? Đó chính là một chữ hiếu. Năm đó cha ngươi cùng Hứa lão tiên sinh hứa hẹn cho Hứa gia hắn một phần ruộng đồng, chỉ cần hắn nguyện ý ở thôn Long Đường thôn ổn định cuộc sống, phần ruộng đồng này có thể truyền lại cho con cháu thời điểm đó ngươi xác thực còn chưa sinh ra, không thể chính tai nghe được, nhưng hiện tại thúc phụ ngươi tự mình tới nói rõ với ngươi chuyện này, ngươi cũng không tin. Còn muốn quật ngược lại, làm cho thúc ngươi tức giận đến tình trạng như này. Đều nói thúc phụ thúc phụ, đã là thúc, cũng là cha, chẳng lẽ ngươi cũng không cần hiếu thuận hắn? Hay là ngươi cảm thấy ngươi làm hắn tức thành thế này thì xem là hiếu thuận?"
Thấy Diệp Tu Văn muốn nói chuyện, ông đưa tay ra dấu khoan đừng nói, sau đó tiếp tục nói ra: "Lại nói, điều thứ hai trong tộc quy là gì? Tộc trưởng chính là tộc trưởng, tay nắm gia pháp của tổ tông, có thể hành sử tộc quyền. Mọi chuyện lớn nhỏ trong thôn xác thực đều nên giao cho ngươi xử lý, người bên ngoài không được dị nghị. Nhưng theo đó, tộc trưởng cũng nên cần cù, nên công chính, nên tu thân, nên kiềm chế bản thân, nên tự làm tất cả mọi việc. Nhưng ngươi xem thử một năm này ngươi đã làm được một chút nào chưa? Cho rằng chúng ta không biết, ngươi lên trấn mua nhà, bao hết cái kỹ nữ, ngày ngày hoa thiên tửu địa. Quanh năm suốt tháng ngươi ở trong thôn bao nhiêu thời gian? Thậm chí ngay cả ngày giỗ cha mẹ ngươi cũng không về. Bình thường chuyện trong làng, cũng do ta và thúc phụ ngươi lo liệu. Ta thì không sao, một thanh lão cốt đầu ( đống xương già) còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng thúc phụ ngươi tuổi cũng đã cao, thân thể không tốt, cũng cố gắng để ý mọi chuyện trong thôn. Chính ngươi ngẫm lại bản thân mình xem, có giống dáng vẻ tộc trưởng hay không? Hiện tại ngã ở nơi này tỏ ra uy phong tộc trưởng! Trong thiên hạ không có đạo lý này."
"Trong thiên hạ không có đạo lý này, vậy thì có cái đạo lý pháp gì?"
Diệp Tu Văn thấy một hai người đều chỉ trích hắn ta, chỉ biết tức giận ở nguyên tại chỗ nổi trận lôi đình, nổi nóng nói, "Các ngươi nói ta như vậy, làm sao, là muốn cướp vị trí tộc trưởng của ta hay sao? Ta nói cho các ngươi biết, cho dù mọi người chúng ta đều cùng họ Diệp, nhưng tộc trưởng đời đời kiếp kiếp đều do tôn tử - huyết mạch nhà ta kế thừa, dù cho trong lòng các ngươi không phục đi nữa, vậy cũng phải chịu đựng."
Lần này liền Diệp Đức Nghiệp cũng tức giận. Ngón tay run rẩy chỉ vào Diệp Tu Văn mắng: "Ngươi người này, người khác nói lời hay ngươi cũng nghe không hiểu? Chúng ta đều là trưởng bối của ngươi, vì muốn tốt cho ngươi, nói ngươi vài câu còn không thể nói sao?"
"Không thể." Diệp Tu Văn cứng cổ, "Ta là tộc trưởng. Toàn bộ thôn dân thôn Long Đường do ta quyết định, chỉ có ta có phần nói các ngươi, còn các ngươi tuyệt đối không có phần nói ta. Cho dù các ngươi là thúc phụ của ta, là trưởng bối của ta, vậy cũng không thể nói ta."
Thậm chí còn nêu ví dụ nói ra: "Ở trong triều đình, làm thúc phụ, làm trưởng bối đều phải quỳ gối dưới chân đứa cháu Hoàng đế. Thậm chí chọc Hoàng đế không vui, đứa cháu Hoàng đế tàn nhẫn ra lệnh đánh thúc phụ, trưởng bối của mình, thậm chí ngay cả giết, người bên ngoài cũng đều không dám nói lời nào."
Câu nói này cẩn thận đánh giá thì coi như vô cùng bất kính. Hơn nữa, cũng có phần tự cao tự đại, cư nhiên ví mình như hoàng đế.
Mọi người ở đây đều có chút sợ ngây người, bởi vì hoàn toàn không tin trên đời lại có người ngu xuẩn như vậy!
Trong viện hoàn toàn yên tĩnh thì nghe được Hứa Du Ninh không nhanh không chậm, giọng nói thanh thuận nói: "Lời này của Tộc trưởng có ý là, chẳng phải là nếu ngày khác ngươi muốn đánh thúc phụ của mình, đánh trưởng bối của mình, đó cũng là chuyện đương nhiên, người bên ngoài cũng không được nói gì? Nhưng điều đầu tiên trong tộc quy thôn Long Đường là chữ hiếu. Tộc trưởng làm như vậy, chẳng lẽ không phải công khai vi phạm tộc quy?"