Huynh Sủng
Chương 110: nhận ra
Nói chung một người có đôi mắt trong trẻo hồn nhiên không nói người này là một người rất thông minh nhưng ít ra chắc hẳn sẽ là một người có tâm địa thiện lương.
Lý giáo sư thích người tâm địa thiện lương. Hơn nữa bây giờ nhìn thấy Diệp Trăn Trăn rất giống tiểu thiếu niên thanh tú xuất chúng, khiến mọi người cảm thấy rất ngoan ngoãn.
Ông rất nhẹ nhàng nói với nàng mấy câu, hỏi nàng có biết chữ đọc sách hay không. Sau khi biết được Hứa Du Ninh đích thân dạy nàng biết chữ đọc sách liền nói học thức của Hứa Du Ninh rất tốt được hắn tự mình giảng dạy cho thì còn hơn cả tiên sinh trong tư thục. Ông còn đề nghị bây giờ Diệp Trăn Trăn có thể đi thi công danh tú tài.
Thậm chí còn cười nói: "Nếu như người giống như ca ca ngươi có học thức đặc biệt xuất sắc, sau khi thi viện còn được bồi dưỡng lương thực, trực tiếp được đưa vào trong phủ học này. Nói không chừng lão hủ còn có thể làm giáo sư của ngươi đây."
Lý giáo sư họ Lý tên Đức Diệu có học thức uyên bác, làm người khiêm tốn. Chỉ vì sinh ra có vẻ ngoài xấu xí, đa số ngày thường bị người ta coi thường chỉ trích.
Sau khi vào kinh thi hội, thi đình, Khánh Nhân Đế tiền triều nhìn thấy ông tài trí hơn người nên gọi ông tiến lên phía trước thăm hỏi. Trong lời nói nhận ra được ông vì vẻ ngoài của mình mà tự ti nên đã động viên ông: "Một đời người, đặc biệt là nam tử, quan trọng nhất chính là tài năng học vấn kiến thức trong bụng, vẻ ngoài chỉ đứng sau cùng, có cái gì tốt mà để ở trong lòng? Ngược lại đào kép đứng trên bục cao sinh ra có vẻ ngoài tốt, chẳng lẽ có người vì vẻ ngoài đẹp đẽ của bọn hắn mà tôn kính bọn hắn hay sao?"
Sau đó thì ngay tại chỗ chọn ông thành trạng nguyên đứng đầu, để cho ông tiến vào Hàn Lâm Viện nhằm trọng dụng sau này.
Cũng chính vì nguyên do này nên Lý Đức Diệu vô cùng trung thành với Khánh Nhân Đế. Cho đến sau này khi nhạc phụ Khánh Nhân Đế soán ngôi vị hoàng đế của Khánh Nhân Đế, ông vì quá phẫn nộ mà từ quan trở lại quê hương, không còn tham gia vào con đường làm quan nữa.
Sau đó là tri phủ tiền nhiệm Gia Ninh phủ nghe nói ông học vấn uyên bác, mấy lần tự mình tới cửa viếng thăm nên mới mời được ông vào trong phủ học này nhậm chức giáo sư. Sau này cũng từng được quần thần dâng thư diễn thuyết về việc này, đương kim Hoàng Đế cũng có lời ngợi khen nhưng Lý Đức Diệu vẫn luôn không tiếp nhận.
Trong lòng ông, nhậm chức giáo sư phủ học cũng không phải vì chính ông mà là muốn quê hương mình có thêm nhiều nhân tài. Đây chính là đại sự nghìn thu muôn đời, không thể vì việc nhỏ của bản thân ông mà chậm trễ.
Mặc dù học vấn của ông uyên bác cũng đã từng làm trong Hàn Lâm Viện nhưng trên người lại không có một chút dáng vẻ kiêu ngạo nào mà đối nhân xử thế đặc biệt là rất thân thiện với học sinh của mình.
Nhất là đối xử với Hứa Du Ninh. Bởi vì cảm thấy hắn là người điềm tĩnh cẩn thận, học thức cũng tốt, chắc chắn sau này sẽ là một người rất nổi bật. Vì vậy không nói mỗi ngày ông rất dụng tâm chỉ dạy hắn ở trong phủ học mà thỉnh thoảng còn sẽ gọi Hứa Du Ninh đến nhà ông rồi tự mình dạy bảo.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về cho nên lúc này nhìn thấy Diệp Trăn Trăn, Lý giáo sư cũng rất thích.
Lúc sau khi Hứa Du Ninh bước vào trận đấu tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung với người khác, không yên tâm để Diệp Trăn Trăn một mình ở lại chỗ này, Lý giáo sư còn mỉm cười nói với hắn: "Ngươi cứ yên tâm thi đấu, đệ đệ ngươi ở đây đã có ta trông nom."
Hứa Du Ninh cúi người cảm tạ ông lại dặn dò Diệp Trăn Trăn mấy câu như là không nên chạy loạn, chờ ta trở lại. Sau đó mới đi lên phía trước nhận lấy cung tiễn, dắt ngựa chuẩn bị tiến vào cuộc tỷ thí.
Bởi vì chỉ là so tài mà thôi cho nên mũi tên cũng không có mài nhọn sắc mà là cùn, chính là để phòng ngừa vạn nhất có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cho dù là như vậy thì trong lòng Diệp Trăn Trăn vẫn cảm thấy rất căng thẳng, hai tay đặt bên người cũng không biết từ lúc nào đã nắm chặt lại, ánh mắt vẫn một mực dõi theo Hứa Du Ninh.
Lý giáo sư ở bên cạnh nhìn thấy, lại nghĩ tới những lời nói Hứa Du Ninh căn dặn Diệp Trăn Trăn lúc trước, trong lòng thầm nghĩ tình cảm giữa hai huynh đệ bọn họ lại tốt như vậy. Nghe nói còn là kế huynh đệ, không phải huynh đệ ruột thịt. Như vậy thật sự rất là khó có được.
Lúc này đã đến lượt Hứa Du Ninh ra sân. Diệp Trăn Trăn chỉ thấy hắn giẫm một chân lên bàn đạp trở mình lên ngựa còn không kéo dây cương tùy ý để cho con ngựa chạy như bay. Sau đó hơi khom lưng xuống, đưa tay lấy một mũi tên từ trong ống tên mắc lên trên cung, một tay khác thì kéo dây cung ra. Chỉ nghe được một tiếng hưu vang lên, tiếng gió lướt qua, mũi tên dài đã bắn nhanh ra ngoài. Một tiếng soạt vang lên, cắm vào ngay chính giữa hồng tâm phía trước.
Sau đó tay Hứa Du Ninh không ngừng nghỉ, liên tiếp bắn nhanh chín mũi tên dài ra ngoài, từng mũi tên đều trúng vào hồng tâm bên trong.
Trong chốc lát bên cạnh đều là tiếng reo hò khen hay và tiếng vỗ tay. Diệp Trăn Trăn cũng kích động kìm lòng không được nhảy dựng lên, đồng thời hai tay còn ra sức lực vỗ to.
Vừa rồi Hứa Du Ninh ở trên lưng ngựa bắn tên thật sự là quá soái rồi. Cũng có thể nói rằng đó là tư thế hiên ngang, tinh thần phấn chấn mà trước kia nàng chưa từng nhìn thấy qua Hứa Du Ninh như vậy. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy thì sao có thể không kích động đây?
Huống chi bây giờ dưới tình huống như thế này, vốn cũng rất dễ làm cho người ta kích động.
Cũng không biết Hứa Du Ninh có phải nghe thấy tiếng nàng reo hò hay không mà đưa tay giữ chặt dây cương lại, thúc đầu ngựa một cái, thay đổi thành đối mặt với nàng. Sau khi ánh mắt nhìn thấy Diệp Trăn Trăn trong đám người người, còn giương trường cung trong tay lên về phía nàng.
Thật sự là quá soái rồi, Diệp Trăn Trăn cũng kích động nói không ra lời, vội vàng giơ tay phải lên thật cao ra sức vẫy tay về phía hắn.
Thậm chí nàng còn có thể nghe được có mấy cô nương và mấy vị thái thái bên cạnh đang hỏi thăm vị thiếu niên lang này là con nhà nào.
Dù sao cũng là học sinh của mình, Lý giáo sư cũng rất vui mừng khi nhìn thấy tài bắn cung cao siêu của Hứa Du Ninh, trên mặt còn mỉm cười, đưa tay sờ chòm râu của mình.
Bỗng nhiên khóe mắt liếc qua giống như nhìn thấy trước ngực Diệp Trăn Trăn có đồ vật gì đó đang lóe sáng, không khỏi quay đầu lại nhìn kỹ.
Mà một lần nhìn kỹ này ngay lập tức thần sắc trên mặt đại biến.
Thì ra buổi tối lúc Diệp Trăn Trăn đi ngủ nàng vẫn theo thói quen đặt Ngọc Quan Âm ra bên ngoài cổ áo. Buổi sáng hôm nay lúc thức dậy bởi vì phấn khích được đi theo Hứa Du Ninh đến phủ học xem tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung cho nên nàng cũng quên mất không nhét Ngọc Quan Âm vào bên trong người mình mà chỉ để ở bên ngoài chiếc áo choàng ngắn.
Cái áo choàng ngắn này còn là áo Hứa Du Ninh mặc hai năm trước, bây giờ Diệp Trăn Trăn mặc vào thì có chút rộng. Mặc dù ở bên hông có đai lưng buộc lại nhưng bởi vì cổ áo đan chéo cho nên lúc nàng làm ra động tác lớn thì không ngờ cái Ngọc Quan Âm bên trong kia sẽ trượt ra ngoài.
Vừa rồi bởi vì nàng nhìn thấy tư thế oai hùng cưỡi ngựa bắn cung của Hứa Du Ninh, nhất thời kích động, lại còn nhảy tới nhảy lui vỗ tay không ngừng nên Ngọc Quan Âm mới tuột ra ngoài. Đúng lúc thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng nhỏ vụn như kim, chiếu lên trên cái Ngọc Quan Âm này thì ngay lập tức phát ra ánh sáng trong suốt.
Lại vừa vặn bị Lý giáo sư ở bên cạnh chú ý tới.
Hơn nữa sau đó Lý giáo sư cũng không biết bị làm sao, nhìn thấy là một lão nhân hành sự rất trầm ổn biết thân phận của mình nhưng lúc này lại bước một bước dài xông tới, đưa tay túm lấy khối Ngọc Quan Âm kia rồi sau đó đặt vào lòng bàn tay của mình nhìn kỹ.
Diệp Trăn Trăn đâu có đề phòng ông ấy sẽ đột nhiên làm ra cái việc như vậy nha? Cũng không biết rốt cuộc ông ấy muốn làm cái gì, nàng bị dọa sợ đến nỗi khuôn mặt cũng trắng cả lên, đầu óc trống rỗng, căn bản nói không ra lời mà cũng quên phải né tránh.
Vẫn là Hứa Du Ninh chú ý tới, vội vàng xoay người xuống ngựa, vứt trường cung trong tay xuống chạy như bay đến bên này. Lúc chạy đến trước mặt thì nắm chặt lấy cánh tay Diệp Trăn Trăn kéo nàng ra sau lưng mình. Sau đó nhanh chóng bước lên phía trước che người nàng lại rồi hỏi Lý giáo sư: "Lý giáo sư, ngài như vậy là có ý gì?"
Vốn dĩ trong lòng hắn rất kính trọng Lý giáo sư nhưng mà bây giờ chợt nhìn thấy ông ta động tay động chân với Diệp Trăn Trăn, sao hắn còn có thể tôn kính ông ta đây? Ngay lập tức khuôn mặt lạnh xuống.
Nhưng mà ánh mắt Lý giáo sư căn bản không có liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ nhìn Diệp Trăn Trăn, giọng nói run run hỏi: "Ngươi, cái Ngọc Quan Âm này của ngươi, là ở đâu mà có?"
Một mặt trong đầu còn đang nhanh chóng suy nghĩ, tuổi này không khớp a. Nếu như hài tử kia trưởng thành thì năm nay cũng đã mười tám, mười chín tuổi nhưng mà tiểu thiếu niên này, trông dáng vẻ tối đa cũng chỉ có mười ba mười bốn tuổi.
Diệp Trăn Trăn nghe thấy câu hỏi này của ông, trong lòng lộp bộp một cái, vội vàng cúi đầu nhìn xem.
Nhìn thấy khối Ngọc Quan Âm kia không biết tuột ra từ lúc nào, vội vàng nhét vào trong quần áo của mình.
Trong lòng Hứa Du Ninh cũng giật mình.
Nghe thấy Lý giáo sư hỏi ra lời này, còn có vẻ mặt của ông ấy vào lúc này, rõ ràng là ông ấy nhận ra khối Ngọc Quan Âm này.
Mà ông ấy đã nhận ra vậy thì ông ấy phải biết rất rõ thân thế của mình. . .
Lúc này trong lòng Diệp Trăn Trăn cũng nghĩ giống như hắn, đang do dự rốt cuộc có nên nói cho Lý giáo sư sự thật hay không.
Nếu như nói ra vậy thì xác suất Hứa Du Ninh có thể biết được thân thế của hắn là rất lớn. Hắn có thể hỏi Lý giáo sư rút cuộc phụ mẫu thân sinh của mình là ai. Nói không chừng bọn họ vẫn còn sống trên đời như vậy thì Hứa Du Ninh có thể gặp được phụ mẫu thân sinh của hắn .
Nàng biết Hứa Du Ninh không giống như nàng, nàng là xuyên không đến đây nên căn bản không có một chút hứng thú gì đối với phụ mẫu thân sinh của nguyên thân này. Bởi vì cho dù là phụ mẫu thân sinh của nguyên thân này nhưng cũng không phải là phụ mẫu thân sinh của nàng. Ở đời này nàng cũng chỉ thừa nhận Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội là phụ mẫu của nàng.
Nhưng mà đối với Hứa Du Ninh mà nói thì không giống vậy, nàng không tin trong lòng hắn thật sự không có một chút ý nghĩ muốn biết phụ mẫu thân sinh của mình là ai.
Nhưng mà nàng cũng biết đây là chuyện của Hứa Du Ninh, nàng không làm chủ được. Có nói chân tướng sự việc hay không thì quyền quyết định đều trong nằm trong tay của hắn, nàng không có quyền chưa được sự đồng ý của hắn mà tự mình quyết định được.
Nên cũng không nói lời nào, ánh mắt chỉ nhìn theo Hứa Du Ninh.
Lúc này ánh mắt Hứa Du Ninh đang nhìn kỹ Lý giáo sư. Dựa theo những gì Diệp Trăn Trăn hiểu về hắn, thật ra lúc này hắn đang do dự.
Chắc hẳn trong lòng vẫn muốn biết thân thế của mình.
Nhưng cũng không phải chờ lâu lắm, Diệp Trăn Trăn chợt nghe thấy hắn rất bình tĩnh mở miệng nói ra: "Không dối gạt giáo sư, thật ra khối Ngọc Quan Âm này là chúng ta nhặt được."
Diệp Trăn Trăn: . . .
Nàng không thể nghĩ đến hắn sẽ nói ra lời như vậy.
Lý giáo sư rõ ràng không tin, ánh mắt chần chờ nhìn Hứa Du Ninh một chút rồi lại chần chờ nhìn Diệp Trăn Trăn một chút. Sau đó ngập ngừng hỏi ra: "Thật sao?"
Diệp Trăn Trăn còn có thể làm sao bây giờ? Đây là chuyện riêng của Hứa Du Ninh, nàng vẫn nên lựa chọn nghe theo thì tốt hơn.
Nàng gật nhẹ đầu với Lý giáo sư: "Đúng vậy, khối Ngọc Quan Âm này thật sự là do chúng ta nhặt được."
Về phần cụ thể là nhặt được ở đâu hay là nhặt được lúc nào thì Diệp Trăn Trăn không nói gì. Nàng quyết định giao chuyện này cho Hứa Du Ninh.
Dù sao nàng cũng đã nhìn thấy bản lĩnh nói dối của Hứa Du Ninh.
Mà đúng là sau đó Lý giáo sư hỏi tiếp chuyện bọn họ nhặt được khối Ngọc Quan Âm này ở đâu. Lại hỏi lúc bọn họ nhặt được bên cạnh còn có người nào khác hay không.
Lúc Hứa Du Ninh nói dối thì bên trong sẽ có sáu phần thật trộn lẫn với bốn phần giả. Ngay lập tức trong lòng cũng không cần phải suy nghĩ, mở miệng nói ra có một năm hắn đi theo phụ thân hắn ra ngoài, gặp được hai người trên đường. Một người là nam nhân vóc dáng rất cường tráng, cầm trong tay một thanh đao, một người là tiểu nam hài tuổi tác không lớn hơn hắn là bao. Không biết hai người là bị cừu gia truy sát hay là bị cường đạo đánh cướp, trên người đều có trí mạng chí mạng.
Ban đầu hắn và phụ thân hắn muốn cứu người nhưng tiếc là dùng hết tất cả các cách cũng không cứu sống được. Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bọn họ chết. Phụ thân của hắn hảo tâm, không đành lòng nhìn hai người bọn họ phơi thây nơi đồng hoang nên dùng thanh đao kia đào một cái hố chôn cất hai người bọn họ.
Lúc thu xếp cho hai người kia, phụ thân hắn tình cờ nhìn thấy khối Ngọc Quan Ân này ở trên người tiểu nam hài kia, nghĩ đến thân thể Hứa Du Ninh ốm yếu từ nhỏ nên lấy khối Ngọc Quan Âm này xuống đeo lên trên người hắn. Sau đó nhìn thấy thân thể hắn dần dần tốt lên thì cảm thấy khối Ngọc Quan Âm này chính là thứ tốt. Bởi vì nhìn thấy thân thể đệ đệ yếu đuối thường xuyên sinh bệnh nên lại đem khối Ngọc Quan Âm đeo lên trên người đệ đệ. Chính là để cho Quan Âm Bồ Tát có thể phù hộ cho đệ đệ.