Huỳnh Mạc Phách Đương - Bạn Diễn
Chương 9
Lịch trình của cả bộ phim được sắp xếp tương đối chặt chẽ, hầu như là buổi sáng Tường cùng A Lập quay xong, buổi chiều Từ Triết Ấp cùng Ruka sẽ ghi hình ngay sau đó, đến ngay cả ngày quay cảnh diễn trên giường cũng là như thế.
Buổi tối trước một ngày, Từ Triết Ấp cả đêm mất ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại, cảm thấy như thế nào cũng không thích hợp, ngực buồn phiền đến cuống cuồng.
Y mở TV cả buổi tối, trên thực tế cái gì cũng chẳng xem vào, cũng chỉ là thả lỏng đối diện màn hình.
Người trên màn hình đi đi lại lại, có vài gương mặt quen thuộc y còn chú ý, nhưng càng nhiều chính là người mới y ngay cả tên cũng chưa nghe qua.
Không phải thật lâu trước kia, y cũng giống bọn họ sống ở trong TV, vì thử vai mà tranh vị trí, đóng vai ngớ ngẩn, nói những lời nghĩ một đằng nói một nẻo. Mà hiện tại, y ngay cả thân thể cũng bán đứng .
Chín giờ sáng, Từ Triết Ấp làm một lần rửa ruột. Bởi vì thật sự không khẩu vị, y cái gì cũng không ăn, chỉ uống nửa chai nước, thật vất vả chịu đựng đến giữa trưa, liền chạy xe máy đi.
Y là dựa theo thời gian trên bảng thông báo đúng giờ đến nơi, nhưng khi đến trường quay, chế tác điều hành lại thông báo bởi vì cảnh quay trước delay, thông báo thời gian tất cả cảnh quay sau đều hoãn.
“Sẽ delay bao lâu?” Từ Triết Ấp cảm thấy sắt mặt mình có lẽ nhìn không tốt lắm.
Cảm giác này giống như là tử tù lên đoạn đầu đài, cuối cùng đặt đầu lên đài, nhưng đao phủ lại nói với bạn phải đợi một lát nữa, đao của hắn vẫn chưa mài xong, có thể nào không khiến người ta phát điên.
“Hay là cậu muốn đi vào xem trước tình huống một chút?”Có thể là bị gương mặt thối của y dọa sợ, chế tác điều hành lập tức ân cần đề nghị.
“. . . . . . Có thể chứ?” Từ Triết Ấp có chút tâm động.
“Đương nhiên có thể, chỉ cần không gây trở ngại đến việc quay chụp sẽ không thành vấn đề.” Chế tác điều hành đáp.
Từ Triết Ấp do dự một chút, vẫn là ngăn không được lòng hiếu kỳ, đi theo bước chân chế tác điều hành vào phòng đang tiến hành quay chụp
Giống như phần lớn hiện trường quay chụp, đạo diễn ngồi ở chỗ hơi xa nhìn monitor, nhóm thư ký trường quay, quay phim cùng trợ lý quay phim quay quanh ở bên giường.
Xuyên qua đám người, Từ Triết Ấp nhìn thoáng qua bên trong, không cần quá tốn sức liền thấy hai người trên giường kia.
Tường cả người quỳ úp sấp, A Lập thì vắt qua cưỡi ở phía sau hắn, dùng sức va chạm cái mông vểnh tròn trịa của hắn, mỗi một lần đều mang theo tiếng rên rỉ cao vút của Tường, mơ hồ có thể thấy được bộ phận kết nối giữa hai người.
Oa, này thật là. . . . . .
Từ Triết Ấp cảm thấy trên mặt hơi nóng lên.
Trước kia lúc quay phim cấp ba, tuy cũng có diễn trên giường, nhưng nơi riêng tư của hai bên đều là dùng giấy vệ sinh cùng băng dán một tầng một tầng bao lại, làm sao giống như bây giờ súng thật đạn thật. . . . . .
“Cắt!”
Tiếng hô ngừng không hài lòng của đạo diễn lập tức đánh tan bầu không khí dâm mĩ ngập phòng.
Tiếng rên rỉ khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập của Tường nháy mắt ngừng, hắn vẫn duy trì tư thế ban đầu, nhưng ánh mắt nhìn về phía đạo diễn hết sức uất ức.
Đạo diễn rõ ràng giận dữ tới cực điểm, đầu tiên là dùng tiếng Nhật mắng một chuỗi dài, tiếp theo thở hổn hển một hơi, mới lại dùng tiếng Trung nói: “A Lập, cậu đi chuẩn bị cái đó cứng một chút, tôi biết cậu không có hứng thú với Tường, nhưng cũng không thể mềm đến ngay cả thứ đó cũng sắp trượt ra khỏi rồi? Còn có Tường, tiếng kêu của cậu có thể không cần nghề nghiệp như vậy hay không? Phải xuất thần một chút, phải xem A Lập như bạn trai của cậu.”Đạo diễn mắng xong hai tên diễn viên, như thể vô cùng đau đầu ấn ấn huyệt Thái Dương, thông báo: Bạn đang
Buổi tối trước một ngày, Từ Triết Ấp cả đêm mất ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại, cảm thấy như thế nào cũng không thích hợp, ngực buồn phiền đến cuống cuồng.
Y mở TV cả buổi tối, trên thực tế cái gì cũng chẳng xem vào, cũng chỉ là thả lỏng đối diện màn hình.
Người trên màn hình đi đi lại lại, có vài gương mặt quen thuộc y còn chú ý, nhưng càng nhiều chính là người mới y ngay cả tên cũng chưa nghe qua.
Không phải thật lâu trước kia, y cũng giống bọn họ sống ở trong TV, vì thử vai mà tranh vị trí, đóng vai ngớ ngẩn, nói những lời nghĩ một đằng nói một nẻo. Mà hiện tại, y ngay cả thân thể cũng bán đứng .
Chín giờ sáng, Từ Triết Ấp làm một lần rửa ruột. Bởi vì thật sự không khẩu vị, y cái gì cũng không ăn, chỉ uống nửa chai nước, thật vất vả chịu đựng đến giữa trưa, liền chạy xe máy đi.
Y là dựa theo thời gian trên bảng thông báo đúng giờ đến nơi, nhưng khi đến trường quay, chế tác điều hành lại thông báo bởi vì cảnh quay trước delay, thông báo thời gian tất cả cảnh quay sau đều hoãn.
“Sẽ delay bao lâu?” Từ Triết Ấp cảm thấy sắt mặt mình có lẽ nhìn không tốt lắm.
Cảm giác này giống như là tử tù lên đoạn đầu đài, cuối cùng đặt đầu lên đài, nhưng đao phủ lại nói với bạn phải đợi một lát nữa, đao của hắn vẫn chưa mài xong, có thể nào không khiến người ta phát điên.
“Hay là cậu muốn đi vào xem trước tình huống một chút?”Có thể là bị gương mặt thối của y dọa sợ, chế tác điều hành lập tức ân cần đề nghị.
“. . . . . . Có thể chứ?” Từ Triết Ấp có chút tâm động.
“Đương nhiên có thể, chỉ cần không gây trở ngại đến việc quay chụp sẽ không thành vấn đề.” Chế tác điều hành đáp.
Từ Triết Ấp do dự một chút, vẫn là ngăn không được lòng hiếu kỳ, đi theo bước chân chế tác điều hành vào phòng đang tiến hành quay chụp
Giống như phần lớn hiện trường quay chụp, đạo diễn ngồi ở chỗ hơi xa nhìn monitor, nhóm thư ký trường quay, quay phim cùng trợ lý quay phim quay quanh ở bên giường.
Xuyên qua đám người, Từ Triết Ấp nhìn thoáng qua bên trong, không cần quá tốn sức liền thấy hai người trên giường kia.
Tường cả người quỳ úp sấp, A Lập thì vắt qua cưỡi ở phía sau hắn, dùng sức va chạm cái mông vểnh tròn trịa của hắn, mỗi một lần đều mang theo tiếng rên rỉ cao vút của Tường, mơ hồ có thể thấy được bộ phận kết nối giữa hai người.
Oa, này thật là. . . . . .
Từ Triết Ấp cảm thấy trên mặt hơi nóng lên.
Trước kia lúc quay phim cấp ba, tuy cũng có diễn trên giường, nhưng nơi riêng tư của hai bên đều là dùng giấy vệ sinh cùng băng dán một tầng một tầng bao lại, làm sao giống như bây giờ súng thật đạn thật. . . . . .
“Cắt!”
Tiếng hô ngừng không hài lòng của đạo diễn lập tức đánh tan bầu không khí dâm mĩ ngập phòng.
Tiếng rên rỉ khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập của Tường nháy mắt ngừng, hắn vẫn duy trì tư thế ban đầu, nhưng ánh mắt nhìn về phía đạo diễn hết sức uất ức.
Đạo diễn rõ ràng giận dữ tới cực điểm, đầu tiên là dùng tiếng Nhật mắng một chuỗi dài, tiếp theo thở hổn hển một hơi, mới lại dùng tiếng Trung nói: “A Lập, cậu đi chuẩn bị cái đó cứng một chút, tôi biết cậu không có hứng thú với Tường, nhưng cũng không thể mềm đến ngay cả thứ đó cũng sắp trượt ra khỏi rồi? Còn có Tường, tiếng kêu của cậu có thể không cần nghề nghiệp như vậy hay không? Phải xuất thần một chút, phải xem A Lập như bạn trai của cậu.”Đạo diễn mắng xong hai tên diễn viên, như thể vô cùng đau đầu ấn ấn huyệt Thái Dương, thông báo: Bạn đang
Tác giả :
Thất Ưu