Huynh Hữu Đệ Công
Chương 20
Ngày hôm sau tôi có kiên cường chống đỡ thế nào, đi đường cũng khập khiễng, Lạc Thiệu Cung lại khinh miêu đảm tả, nhẹ nhàng bâng quơ dùng một câu "Anh ấy ở phòng tắm trượt chân đụng vào thắt lưng" để giải thích, mà với bậc phụ huynh đại não kết cấu quỷ dị của tôi cư nhiên hoàn toàn tin tưởng.
Lúc lên lầu tôi quả thực bước đi gian nan, Lạc Thiệu Cung đỡ lấy cơ hồ như ôm lấy tôi, bà mẹ tựa hồ còn thực vừa lòng, nói một câu thiếu chút nữa làm tôi phun ra một búng máu.
"Ông xã à, cho tụi nó cùng ở khách sạn quả nhiên vẫn có thể làm cho tăng tiến tình cảm, anh xem thế này không phải là hòa hảo sao ?"
Xem sắc mặt tôi nháy mặt từ trắng sang hồi, rồi từ hồng sang xanh, cuối cùng từ xanh trở về trắng, bà lại ra vẻ quan tâm : "Tiểu Hữu à, có muốn mẹ mang đến chỗ bác sĩ không ?"
Tôi bị dọa một thân mồ hôi lạnh, may mắn Lạc Thiệu Cung coi như hiểu được trách nhiệm giải quyết tốt hậu quả, mặt không đổi sắc cản lại : "Không cần đâu mẹ, con thay anh ấy mát xa là được rồi. Phải không, anh ?"
Vào tới phòng, nó liền xoa bóp cái mũi của tôi : "Thực sự là rất đau à ?"
Ngươi, ngươi còn dám hỏi ?! Tôi căm tức nó.
"Thực có lỗi rồi, anh." Hôn một cái lên chóp mũi của tôi. "Lâu lắm không có làm, nhất thời nhịn không được, lần sẽ sẽ chú ý."
Lần sau ? Còn có lần sau ?!
Tôi nuốt nước miếng một chút : "Không cần làm như vậy không được sao ?"
Lạc Thiệu Cung nhướng nhướng chân mày : "A ? Phải đổi phương thức cũng được, đứng hoặc là...."
Tôi mặt nhăn mày nhó.
Biểu đạt năng lực của tôi kém vậy sao ? VÌ cái gì cùng một câu mà hai người luôn có vấn đề.
"Về sau đều phải như vậy à ?"
"Anh, anh ghét sao ?"
"........" Chán ghét thì không, nhưng.....
"Thế thì là thích ? Em cũng thực thích. Nếu chúng ta đều thích, kia, làm như vậy không có gì không tốt."
............ Cảm thấy được có chỗ không thích hợp.
Nhưng bị nó gần gũi nhìn chăm chú như vậy, đầu óc so với bình thường lại càng không linh quang, nghĩ không ra nguyên cớ đến. Đành phải ngốc hồ đồ nhìn gương mặt nó trước mắt càng ngày càng phóng đại.
Cái gia đình cả ngày hè chưa từng hòa hợp cùng tiếng dâm mi cấm kỵ nhanh chóng trôi qua.
Cảm giác tôi nhanh chóng tiến bộ, Lạc Thiệu Cung ngay cả câu hỏi khách khí "Được không" cũng nhanh chóng lược bỏ, bắt đầu từng bước từ hôn môi, rồi thuận lý thành chương làm toàn bộ các bước.
Thật đúng là cũng nhờ buổi đặc huấn của kì nghỉ hè ban cho.
Bị nó ôm, nói thực ra, cảm giác không tồi.......... ừm, được rồi, tôi thừa nhận, coi như cũng được.
So với kẻ bất đắc dĩ này thì nó thật hưởng thụ.............
Cho nên, chỉ cần xem nhẹ sự thật không mấy đẹp đẽ mình là thằng con trai bị đè, cùng Lạc Thiệu Cung duy trì loại quan hệ này, tôi thực sự cũng không mệt.
Cả hai đều là thiếu niên thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết, đều cần phải có kích động, vừa vặn cùng nhau giải quyết, ai cũng không hy sinh, đều là niềm vui lớn đó chứ.
Nếu nghĩ như thế, sẽ không cảm thấy ủy khuất như trước. Dù sao cũng là hai bên ngang hàng tương hỗ nhau thôi.
Vừa lòng với tình trạng ngang hàng này, tôi cũng đã đạt thành ước vọng cùng Lạc Thiệu Cung hài hòa ăn ý hồi trước.
Tuy rằng cũng biết loại quan hệ thân xác bất chính, nhưng, nhưng mà..... không tính đến việc vi phạm luật pháp, cũng không sao chứ hả ?
Khai giảng làm cho tôi thực hưng phấn, ném đi bộ đồng phục trung học, chính thức trở thành sinh viên, đang chính là một bước nhảy vọt trong quá trình trưởng thành, đến giai đoạn người đàn ông chín chắn gần hơn một chút. Bà mẹ về sau sẽ không khi dễ tôi là đứa nhỏ ?
Tuy rằng nói rằng khoa dưới của đại học T, nhưng cái danh học viện kỹ thuật thiết kế phần mềm kia, so với trường đại học T ưu tú cả nước cũng phải cách một khoảng, nhưng được cái khoảng cách cũng không xa lắm, cỡ ngồi xe cũng phải hai tiếng ))). Ai cũng không đến nỗi điên đi một đoạn xa như vậy, cho nên cơ hội gặp mặt ít nhất mức bằng không. Xem như là hai anh em chúng tôi lần đầu tiên tách ra.
Rốt cuộc có thể thoát ra khỏi bóng ma của thiên tài, nghĩ như vậy liền nhiệt huyết mênh mông, không bị người bên cạnh gọi "Anh của Lạc Thiệu Cung", không bị cái gì đều bị nó đối lập, tôi mới có thể thể hiện giá trị bản thân.
Kích động, liền cảm thấy được kiểm tra chữ "phụ thuộc" này, dường như cũng không có gì sai.
Khai giảng không lâu liền phát hiện phần lớn sinh viên so với tôi cũng không hơn bao nhiêu. Cũng khó trách, trúng tuyển vào một học viên không cao, thời trung học hơn phân nửa nếu không phải loại học không giỏi, thì cũng là không chăm chỉ (loại người ở cuối xe tràn đầy nhiệt huyết như tôi không phải nơi nơi đều có), đối với kết quả thi cử này cũng không vừa lòng, đại bộ phận đều câu giờ lười nhạc thiếu hưng trí, suốt ngày ca thán với trình độ của học viện này tốt nghiệp nhất định không vào được công ty lớn, học cũng chỉ là học chơi vân vân.
Dường như chỉ có tôi một người cao hứng phấn chấn tinh thần.
Vì thế rất nhanh mấy sinh viên khóa trên khóa dưới nói năm nay trúng được một tân sinh viên ý chí chiến đấu sôi sục nhiệt huyết. Ở thư viện đọc sách thường xuyên nghe được người xung quanh khe khẽ nói nhỏ : "Cái kia chính là Lạc Thiệu Hữu, thực khâm phục cậu ta, lật từ điển đều có thể cao hứng đến vậy.", "người trẻ tuổi như vậy thiệt hiếm có, rất nhiệt tình.", "có lộn không, cậu ta đang xem tiểu thuyết nguyên bản tiếng Anh đó, không thấy nhức đầu à....." ..........
Kết quả, lần đầu thi trắc nghiệm, tôi cư nhiên lớn điểm nhất.
Lúc biết kết quả tôi thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Đây chính là thành tích có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, hóa ra không chỉ có Lạc Thiệu Cung, tôi tự mình cũng có thể có được một con số tròn !
Được rồi, do dù đề của thầy cho ra rất đơn giản......... do dù chỉ là điểm lớn nhất ngu ngốc, tốt xấu gì cũng là lớn điểm nhất thôi !
Vốn rất muốn trước tiên liền lao đi nói cho Lạc Thiệu Cung, sau lại ngẫm lại, cỡ nào tên kia cũng sẽ nói : "Cho dù là lớn nhát, bất quá cũng chỉ là cái danh ngu ngốc mà thôi." Một vũng nước lạnh tạt xuống.
Hay là chờ tôi chân chính biến thành mạnh mẽ thì cho nó xem.
Cuộc sống đại học, không ngờ lại vui tới vậy. Dư luận đối với việc định vị một người vẫn rấ trọng yếu, trong học viện đại bộ phận mọi người cảm thấy được "Lạc Thiệu Hữu là một sinh viên ưu tú", lúc nghe được tôi cư nhiện đặt ra mục tiêu, sau đó liều mạng phấn đấu, từng chút từng chút đi đến rất cao, thật sự cũng tựu thành một cậu học trò vĩ đại.
Nghe được mấy người đề nghị "Trình tự thiết kế có vấn đề, tìm Lạc Thiệu Hữu nhìn giúp một cái đi","Luận văn không viết ra được, để Lạc Thiệu Hữu chỉ mày đi" vân vân, thiệt vô cùng tự hào, đối với việc vùi đầu vô máy tính đến rạng sáng mệt đến mặt trắng bệch cũng hoàn toàn không biết vất vả.
Từ nhỏ đến lớn đều không có mười phần sức sống như vậy.
Nhớ tới, kỳ thật cho tới bây giờ tôi đều chăm chỉ hiếu học, cho tới bây giờ đều cố gắng tiến bước, trước kia sở dĩ không có thành công, là bởi vì không chiếm được thừa nhận.
Tuy rằng so ra kém Lạc Thiệu Cung, nhưng tôi cũng không kém gì bọn họ. Chỉ cần có cổ vũ động viên một chút, tôi sẽ làm được rất tốt.
Cho nên, Lạc Thiệu Cung, anh trai của người, không phải là tên ngu ngốc không có sở trường gì nha !
Lúc lên lầu tôi quả thực bước đi gian nan, Lạc Thiệu Cung đỡ lấy cơ hồ như ôm lấy tôi, bà mẹ tựa hồ còn thực vừa lòng, nói một câu thiếu chút nữa làm tôi phun ra một búng máu.
"Ông xã à, cho tụi nó cùng ở khách sạn quả nhiên vẫn có thể làm cho tăng tiến tình cảm, anh xem thế này không phải là hòa hảo sao ?"
Xem sắc mặt tôi nháy mặt từ trắng sang hồi, rồi từ hồng sang xanh, cuối cùng từ xanh trở về trắng, bà lại ra vẻ quan tâm : "Tiểu Hữu à, có muốn mẹ mang đến chỗ bác sĩ không ?"
Tôi bị dọa một thân mồ hôi lạnh, may mắn Lạc Thiệu Cung coi như hiểu được trách nhiệm giải quyết tốt hậu quả, mặt không đổi sắc cản lại : "Không cần đâu mẹ, con thay anh ấy mát xa là được rồi. Phải không, anh ?"
Vào tới phòng, nó liền xoa bóp cái mũi của tôi : "Thực sự là rất đau à ?"
Ngươi, ngươi còn dám hỏi ?! Tôi căm tức nó.
"Thực có lỗi rồi, anh." Hôn một cái lên chóp mũi của tôi. "Lâu lắm không có làm, nhất thời nhịn không được, lần sẽ sẽ chú ý."
Lần sau ? Còn có lần sau ?!
Tôi nuốt nước miếng một chút : "Không cần làm như vậy không được sao ?"
Lạc Thiệu Cung nhướng nhướng chân mày : "A ? Phải đổi phương thức cũng được, đứng hoặc là...."
Tôi mặt nhăn mày nhó.
Biểu đạt năng lực của tôi kém vậy sao ? VÌ cái gì cùng một câu mà hai người luôn có vấn đề.
"Về sau đều phải như vậy à ?"
"Anh, anh ghét sao ?"
"........" Chán ghét thì không, nhưng.....
"Thế thì là thích ? Em cũng thực thích. Nếu chúng ta đều thích, kia, làm như vậy không có gì không tốt."
............ Cảm thấy được có chỗ không thích hợp.
Nhưng bị nó gần gũi nhìn chăm chú như vậy, đầu óc so với bình thường lại càng không linh quang, nghĩ không ra nguyên cớ đến. Đành phải ngốc hồ đồ nhìn gương mặt nó trước mắt càng ngày càng phóng đại.
Cái gia đình cả ngày hè chưa từng hòa hợp cùng tiếng dâm mi cấm kỵ nhanh chóng trôi qua.
Cảm giác tôi nhanh chóng tiến bộ, Lạc Thiệu Cung ngay cả câu hỏi khách khí "Được không" cũng nhanh chóng lược bỏ, bắt đầu từng bước từ hôn môi, rồi thuận lý thành chương làm toàn bộ các bước.
Thật đúng là cũng nhờ buổi đặc huấn của kì nghỉ hè ban cho.
Bị nó ôm, nói thực ra, cảm giác không tồi.......... ừm, được rồi, tôi thừa nhận, coi như cũng được.
So với kẻ bất đắc dĩ này thì nó thật hưởng thụ.............
Cho nên, chỉ cần xem nhẹ sự thật không mấy đẹp đẽ mình là thằng con trai bị đè, cùng Lạc Thiệu Cung duy trì loại quan hệ này, tôi thực sự cũng không mệt.
Cả hai đều là thiếu niên thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết, đều cần phải có kích động, vừa vặn cùng nhau giải quyết, ai cũng không hy sinh, đều là niềm vui lớn đó chứ.
Nếu nghĩ như thế, sẽ không cảm thấy ủy khuất như trước. Dù sao cũng là hai bên ngang hàng tương hỗ nhau thôi.
Vừa lòng với tình trạng ngang hàng này, tôi cũng đã đạt thành ước vọng cùng Lạc Thiệu Cung hài hòa ăn ý hồi trước.
Tuy rằng cũng biết loại quan hệ thân xác bất chính, nhưng, nhưng mà..... không tính đến việc vi phạm luật pháp, cũng không sao chứ hả ?
Khai giảng làm cho tôi thực hưng phấn, ném đi bộ đồng phục trung học, chính thức trở thành sinh viên, đang chính là một bước nhảy vọt trong quá trình trưởng thành, đến giai đoạn người đàn ông chín chắn gần hơn một chút. Bà mẹ về sau sẽ không khi dễ tôi là đứa nhỏ ?
Tuy rằng nói rằng khoa dưới của đại học T, nhưng cái danh học viện kỹ thuật thiết kế phần mềm kia, so với trường đại học T ưu tú cả nước cũng phải cách một khoảng, nhưng được cái khoảng cách cũng không xa lắm, cỡ ngồi xe cũng phải hai tiếng ))). Ai cũng không đến nỗi điên đi một đoạn xa như vậy, cho nên cơ hội gặp mặt ít nhất mức bằng không. Xem như là hai anh em chúng tôi lần đầu tiên tách ra.
Rốt cuộc có thể thoát ra khỏi bóng ma của thiên tài, nghĩ như vậy liền nhiệt huyết mênh mông, không bị người bên cạnh gọi "Anh của Lạc Thiệu Cung", không bị cái gì đều bị nó đối lập, tôi mới có thể thể hiện giá trị bản thân.
Kích động, liền cảm thấy được kiểm tra chữ "phụ thuộc" này, dường như cũng không có gì sai.
Khai giảng không lâu liền phát hiện phần lớn sinh viên so với tôi cũng không hơn bao nhiêu. Cũng khó trách, trúng tuyển vào một học viên không cao, thời trung học hơn phân nửa nếu không phải loại học không giỏi, thì cũng là không chăm chỉ (loại người ở cuối xe tràn đầy nhiệt huyết như tôi không phải nơi nơi đều có), đối với kết quả thi cử này cũng không vừa lòng, đại bộ phận đều câu giờ lười nhạc thiếu hưng trí, suốt ngày ca thán với trình độ của học viện này tốt nghiệp nhất định không vào được công ty lớn, học cũng chỉ là học chơi vân vân.
Dường như chỉ có tôi một người cao hứng phấn chấn tinh thần.
Vì thế rất nhanh mấy sinh viên khóa trên khóa dưới nói năm nay trúng được một tân sinh viên ý chí chiến đấu sôi sục nhiệt huyết. Ở thư viện đọc sách thường xuyên nghe được người xung quanh khe khẽ nói nhỏ : "Cái kia chính là Lạc Thiệu Hữu, thực khâm phục cậu ta, lật từ điển đều có thể cao hứng đến vậy.", "người trẻ tuổi như vậy thiệt hiếm có, rất nhiệt tình.", "có lộn không, cậu ta đang xem tiểu thuyết nguyên bản tiếng Anh đó, không thấy nhức đầu à....." ..........
Kết quả, lần đầu thi trắc nghiệm, tôi cư nhiên lớn điểm nhất.
Lúc biết kết quả tôi thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Đây chính là thành tích có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, hóa ra không chỉ có Lạc Thiệu Cung, tôi tự mình cũng có thể có được một con số tròn !
Được rồi, do dù đề của thầy cho ra rất đơn giản......... do dù chỉ là điểm lớn nhất ngu ngốc, tốt xấu gì cũng là lớn điểm nhất thôi !
Vốn rất muốn trước tiên liền lao đi nói cho Lạc Thiệu Cung, sau lại ngẫm lại, cỡ nào tên kia cũng sẽ nói : "Cho dù là lớn nhát, bất quá cũng chỉ là cái danh ngu ngốc mà thôi." Một vũng nước lạnh tạt xuống.
Hay là chờ tôi chân chính biến thành mạnh mẽ thì cho nó xem.
Cuộc sống đại học, không ngờ lại vui tới vậy. Dư luận đối với việc định vị một người vẫn rấ trọng yếu, trong học viện đại bộ phận mọi người cảm thấy được "Lạc Thiệu Hữu là một sinh viên ưu tú", lúc nghe được tôi cư nhiện đặt ra mục tiêu, sau đó liều mạng phấn đấu, từng chút từng chút đi đến rất cao, thật sự cũng tựu thành một cậu học trò vĩ đại.
Nghe được mấy người đề nghị "Trình tự thiết kế có vấn đề, tìm Lạc Thiệu Hữu nhìn giúp một cái đi","Luận văn không viết ra được, để Lạc Thiệu Hữu chỉ mày đi" vân vân, thiệt vô cùng tự hào, đối với việc vùi đầu vô máy tính đến rạng sáng mệt đến mặt trắng bệch cũng hoàn toàn không biết vất vả.
Từ nhỏ đến lớn đều không có mười phần sức sống như vậy.
Nhớ tới, kỳ thật cho tới bây giờ tôi đều chăm chỉ hiếu học, cho tới bây giờ đều cố gắng tiến bước, trước kia sở dĩ không có thành công, là bởi vì không chiếm được thừa nhận.
Tuy rằng so ra kém Lạc Thiệu Cung, nhưng tôi cũng không kém gì bọn họ. Chỉ cần có cổ vũ động viên một chút, tôi sẽ làm được rất tốt.
Cho nên, Lạc Thiệu Cung, anh trai của người, không phải là tên ngu ngốc không có sở trường gì nha !
Tác giả :
Lâm Lâm