Huynh Hữu Đệ Công
Chương 2
Thay quần áo xong ra cửa, ba lái xe, mẹ đương phiên ngồi chức lái phó. Đằng sau chính là anh em chúng tôi song song mà ngồi, khoảng cách trung gian bốn mươi lăm cm an toàn, cùng tựa vào cửa sổ, im lặng mà ngồi, nhìn không chớp mắt, vẻ mặt túc mục, giống như miếng gỗ.
Phía trước thì cứ khanh khanh ta ta, cười đùa hoan hỉ, sau thì nghiêm túc trầm mặc, không nói một lời.
"Tiểu Cung, con với anh lại xảy ra chuyện gì à ?" Bà mẹ biến thái, cãi nhau là cãi nhau, dùng cách nói này làm chi, nghe thiệt kỳ dị.
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lạc Thiệu Cung bên cạnh nói câu "Không có gì", qua một lúc, một bàn lướt qua ranh giới sông Hà, lại gần chọc chọc thắt lưng của tôi, hạ giọng : "Sao nào, còn giận à ?"
Tôi hừ một tiếng.
Như thế nào mà không tức giận ?
Vất vả lắm mới cùng đi xem phim với nữ sinh trong học viện hai lần, ngày hôm qua lại thành công mời nàng đến nhà chơi, rốt cục sắp tiến tới giai đoạn phá vỡ hàng phòng vệ thì, vì cái lúc không nên xuất hiện này thì cái tên Lạc Thiệu Cung lại đúng lúc xông vào phòng ?
Môi chỉ còn kém một cm !
Còn có một cm nữa thôi !
Mọi cố gắng bao lâu của tôi dường như bị chôn vùi, thật tàn nhẫn ?!
Nụ hôn đầu tiên của ta coi như chôn vùi ....
Nó không phải tính làm cho tôi cả đời không có cơ hội thoát khỏi cảnh làm trai tân đó chứ ?
Đánh sập nhẫn nại của tôi chính là, nữ sinh kia chẳng qua nhìn thấy thằng em có một lần, lúc đưa nhỏ về nhà trên đường tựa như bị thuốc, không hề phiền hà cứ hỏi thăm về Lạc Thiệu Cung, chiều cao nhóm máu sở thích, nếu không đến cửa nhà nàng đúng lúc, dễ chừng chuyện năm ba tuổi còn bị moi ra hỏi.
Ngu ngốc cũng thấy được tôi đã bị bại hoàn toàn
Loại con gái này cố nhiên không đáng lưu luyến, nhưng, cái thằng Lạc Thiệu Cung suốt ngày theo dõi rồi phá hư tình duyên của tôi mới là chướng ngại cần phải diệt trừ ?
Nữ sinh trong trường còn gọi tôi "anh trai của Lạc Thiệu Cung", cái tên "Lạc Thiệu Hữu" này chỉ dùng cho số ít, được rồi, ta không thèm so đo, không thèm tranh giành với nó. Cả nữ sinh cũng đều muốn dâng lên cho những kẻ nam tính mà.
Còn mặt khác của học viện thì sao ?
Mỹ nữ trường Bắc Cao vô luận là chất lượng hay số lượng, đều nổi tiếng xa gần, nhiều nữ sinh như vậy tầng tầng vây quanh, nó nên vừa lòng mới phải ?
Nói dù thế nào cũng phải chừa cho nam sinh khác con đường để sống chứ, đừng có trêu chọc nữ sinh xinh đẹp của trường nữa.
Kết quả là không biết bao nhiêu người, chỉ cần là đứa con gái ta theo đuổi, nó đều giành lấy.
Rõ ràng không thích, giành nhiều như vậy để làm gì chứ ?
Nó tuyệt đối là cố ý. Ngày hôm qua còn một thêm giải mù sa mưa nói "thật có lỗi" lúc rời phòng, hường tới nhỏ kia thâm tình nhìn một cái, rõ ràng là vậy.
Đã là kẻ không quen, gì cái gì có thể chống lại loại sát thương này chứ, biết rõ anh mày vẫn chưa biết đến bạn gái, biết rõ.....
Tôi rốt cuộc làm gì để nó chán ghét, phải như vậy đối nghịch tới như vậy ?
Tôi căm giận dùng dư quang nhìn nó, nó cũng đang chống cằm nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, tên kia cư nhiên mỉm cười.
Cho xin đi, ngươi một mình một ngựa thì đắc ý cái gì chứ !
Mới ngồi được một chút, ba đã bị lũ trong nhà xuất bản kéo đi hàn huyên, tiếp theo lại lôi Lạc Thiệu Cung ra linh tinh nịnh hót cái gì mà "Đay là thiếu niên thiên tài của thủ tướng XX", chỉ còn tôi với mẹ chống cằm nhàm chán nhìn nhau.
"Thực đáng ghét, về sau nói ba mày không được viết cái loại thất bát tao gì đó, không hiểu được, như thế nào lại có nhiều người mua như vậy !"
Người nói ra mấy câu này là vợ hiền của tiểu thuyết gia trinh thám sao ?
"Ai, mẹ à, thoạt nhìn mẹ không giống phải ngưỡng mộ ba mới lấy như mọi người nói ?"
"Ổng có tài hoa sao ?"
"......Vậy mẹ rốt cuộc chấm ba chỗ nào vậy ?" Đáng giận, không nể trọng ông già ở bên trong, vậy coi như trọng bên ngoài rồi, ít nhất cũng phải thích người có ngoại hình cao lớn uy mãnh, anh tuấn tiêu sái một chút để thay đổi gen của tôi chứ.
"A, cái kia à, kỳ thật khi đó cũng phải làm mai, người khác cho mẹ một tấm chụp hai anh em sinh đôi chụp ảnh chung, hỏi mẹ là mẹ thích ông anh hay thích cậu em, mẹ đương nhiên liếc mắt thì thích người anh tuấn tiêu sái kia rồi, thì nói là thích ông anh, có điều, đâu có biết người có vóc dáng cao hóa ra là cậu em !"
"............."
Hóa ra chuyện anh em ruột mà không giống nhau căn bản là bắt đầu từ thế hệ trước ?
Tôi liếc mắt nhìn cái tên Lạc Thiệu Cung đang cùng mấy ông khách nói chuyện, người thon chân dài, ánh mắt tinh anh, kế thừa bề ngoài của bà mẹ quả nhiên không chê vào đâu được, tuy không cam lòng, tôi cũng phải thừa nhận có nó đứng bên cạnh, trên cơ bản sẽ không hy vọng gì sẽ có ánh mắt nữ sinh rơi xuống trên người ta.
Xem ra ta chỉ có thế trông cậy vào vận may giống ba thôi.
Cuối cùng đợi cho bốn người cùng ngồi xuống, đồ ăn cũng đả đủ, tôi sớm đói đến ánh mắt đã lồi cả ra, cầm đũa lên như mãnh hổ xuống núi, vừa nuốt vừa gắp.
"Ăn chậm lại một chút, không ai giành với anh đâu" Kẻ nói lời này là Lạc Thiệu Cung.
Không ai giành với ta sao ? Vậy ngươi kẹp lấy khối hải sâm cuối cùng làm gì vậy ? Biết rõ mình thích.....
Miếng hải sâm trong đôi đũa của Lạc Thiệu Cung mà tôi đang nhìn chòng chọc, sau đó lọt vào trong chán của tôi.
Gì ? Không lầm chứ ? Nó hôm nay đổi tính à ?
Giương mắt xem Lạc Thiệu Cung, nó cũng đang nhìn tôi, ôn hòa cười cười.
Bên tai đột nhiên nóng lên một trận.
Ai, người đẹp trai đúng là tốt, tùy tiện cười một cái là khiến người ta đo đất. Như thế nào mà nụ cười so với sức luyện tập không ngừng kiên trì của ta lại hiệu quả cao hơn như vậy.
Tôi nói kiếp sau giá nào cũng phải dễ nhìn một tí ! Cho dù đầu óc không phải dạng bình thường của xã hội, ít nhất cũng phải bảo đảm là có cái mặt trắng làm vốn.
"Anh à," Gương mặt của Lạc Thiệu Cung bỗng nhiên phóng đại trước mắt, làm tôi sợ tới mức co rụt lại : "Cái gì ?"
"Khóe miệng anh dính đồ ăn gì kìa."
Hả, phải không đó ?
Đáng giận, lại ở trước mặt nó làm trò hề. Tôi căm giận liếm một cái, hình như trật mục tiêu, lại liếm, lại không liếm đến, tôi lại liếm....
Lạc Thiệu Cung đột nhiên bất động, ánh mắt trở nên kỳ quái.
Được rồi được rồi, ta biết rồi, cử chỉ như vậy không có đủ tao nhã, mất thể thống, hẳn là phải lấy khăn ăn động tác tự nhiên không làm người khác chú ý mà lau đi đúng hay không ?
Người một nhà cùng ngồi ăn cơm, còn dám so đo lễ nghi để làm cái gì chứ.
Nó phía trước tôi tay lại cầm khăn ăn tới giúp tôi lau.
Mẹ đột nhiên cười hào sảng : "Đến đến đến, chúng ta đến cụng ly !"
Cái gì thôi, biết rõ rượu trái cây nồng độ cồn 6% còn có thể làm con say ! Mẹ lại có âm mưu gì vậy.
"Vị thành niên không thể uống rượu," Tôi nghiêm túc nói - dùng lời chính nghĩa đẩy ra ly rượu trước mắt.
"Thì sao, hôm nay là ngày đặc biệt mà."
Tôi chỉ còn nước cầu cứu ba.
"A, nếu như vậy, hôm nay ngoại lệ đi, các con uống một chút cũng không sao."
Quên đi, không nên ôm kỳ vọng với tên sợ vợ này.
"Nào nào, làm một ly, chúc mừng hai đứa đủ mười sáu tuổi, đến tuổi biết yêu rồi." Tôi bị bà mẹ đang nhiệt tình không bị chút cản trở liếc cho một cái nhìn yêu mị làm toàn thân lạnh lẽo.
Thế là xong, có Lạc Thiệu Cung, tôi đừng mong có thể có cái gọi là tình yêu cuộc sống.
Nhất định nó là bóng ma hại người........
Tôi từ đó, cứ thể mà ngướng cổ, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm một ly nữa.
Chết bà, trần nhà bắt đầu quay rồi....
Giương mắt xem Lạc Thiệu Cung, nó cũng đang cận kề nhìn tôi.
"Anh, tửu lượng không tốt, uống nước trái cây là được rồi."
Ngươi ánh mắt đó là sao ? Không không không, ta tuyệt đối sẽ không lầm lẫn thành quan tâm săn sóc, rõ ràng chính là hèn mọn đúng không ?
"Bớt hẹp hòi chút đi, không phải rượu... Ta uống rượu thì cũng như uống nước thôi, mẹ, cho.... rót cho con một chút nữa !"
Phía trước thì cứ khanh khanh ta ta, cười đùa hoan hỉ, sau thì nghiêm túc trầm mặc, không nói một lời.
"Tiểu Cung, con với anh lại xảy ra chuyện gì à ?" Bà mẹ biến thái, cãi nhau là cãi nhau, dùng cách nói này làm chi, nghe thiệt kỳ dị.
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lạc Thiệu Cung bên cạnh nói câu "Không có gì", qua một lúc, một bàn lướt qua ranh giới sông Hà, lại gần chọc chọc thắt lưng của tôi, hạ giọng : "Sao nào, còn giận à ?"
Tôi hừ một tiếng.
Như thế nào mà không tức giận ?
Vất vả lắm mới cùng đi xem phim với nữ sinh trong học viện hai lần, ngày hôm qua lại thành công mời nàng đến nhà chơi, rốt cục sắp tiến tới giai đoạn phá vỡ hàng phòng vệ thì, vì cái lúc không nên xuất hiện này thì cái tên Lạc Thiệu Cung lại đúng lúc xông vào phòng ?
Môi chỉ còn kém một cm !
Còn có một cm nữa thôi !
Mọi cố gắng bao lâu của tôi dường như bị chôn vùi, thật tàn nhẫn ?!
Nụ hôn đầu tiên của ta coi như chôn vùi ....
Nó không phải tính làm cho tôi cả đời không có cơ hội thoát khỏi cảnh làm trai tân đó chứ ?
Đánh sập nhẫn nại của tôi chính là, nữ sinh kia chẳng qua nhìn thấy thằng em có một lần, lúc đưa nhỏ về nhà trên đường tựa như bị thuốc, không hề phiền hà cứ hỏi thăm về Lạc Thiệu Cung, chiều cao nhóm máu sở thích, nếu không đến cửa nhà nàng đúng lúc, dễ chừng chuyện năm ba tuổi còn bị moi ra hỏi.
Ngu ngốc cũng thấy được tôi đã bị bại hoàn toàn
Loại con gái này cố nhiên không đáng lưu luyến, nhưng, cái thằng Lạc Thiệu Cung suốt ngày theo dõi rồi phá hư tình duyên của tôi mới là chướng ngại cần phải diệt trừ ?
Nữ sinh trong trường còn gọi tôi "anh trai của Lạc Thiệu Cung", cái tên "Lạc Thiệu Hữu" này chỉ dùng cho số ít, được rồi, ta không thèm so đo, không thèm tranh giành với nó. Cả nữ sinh cũng đều muốn dâng lên cho những kẻ nam tính mà.
Còn mặt khác của học viện thì sao ?
Mỹ nữ trường Bắc Cao vô luận là chất lượng hay số lượng, đều nổi tiếng xa gần, nhiều nữ sinh như vậy tầng tầng vây quanh, nó nên vừa lòng mới phải ?
Nói dù thế nào cũng phải chừa cho nam sinh khác con đường để sống chứ, đừng có trêu chọc nữ sinh xinh đẹp của trường nữa.
Kết quả là không biết bao nhiêu người, chỉ cần là đứa con gái ta theo đuổi, nó đều giành lấy.
Rõ ràng không thích, giành nhiều như vậy để làm gì chứ ?
Nó tuyệt đối là cố ý. Ngày hôm qua còn một thêm giải mù sa mưa nói "thật có lỗi" lúc rời phòng, hường tới nhỏ kia thâm tình nhìn một cái, rõ ràng là vậy.
Đã là kẻ không quen, gì cái gì có thể chống lại loại sát thương này chứ, biết rõ anh mày vẫn chưa biết đến bạn gái, biết rõ.....
Tôi rốt cuộc làm gì để nó chán ghét, phải như vậy đối nghịch tới như vậy ?
Tôi căm giận dùng dư quang nhìn nó, nó cũng đang chống cằm nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, tên kia cư nhiên mỉm cười.
Cho xin đi, ngươi một mình một ngựa thì đắc ý cái gì chứ !
Mới ngồi được một chút, ba đã bị lũ trong nhà xuất bản kéo đi hàn huyên, tiếp theo lại lôi Lạc Thiệu Cung ra linh tinh nịnh hót cái gì mà "Đay là thiếu niên thiên tài của thủ tướng XX", chỉ còn tôi với mẹ chống cằm nhàm chán nhìn nhau.
"Thực đáng ghét, về sau nói ba mày không được viết cái loại thất bát tao gì đó, không hiểu được, như thế nào lại có nhiều người mua như vậy !"
Người nói ra mấy câu này là vợ hiền của tiểu thuyết gia trinh thám sao ?
"Ai, mẹ à, thoạt nhìn mẹ không giống phải ngưỡng mộ ba mới lấy như mọi người nói ?"
"Ổng có tài hoa sao ?"
"......Vậy mẹ rốt cuộc chấm ba chỗ nào vậy ?" Đáng giận, không nể trọng ông già ở bên trong, vậy coi như trọng bên ngoài rồi, ít nhất cũng phải thích người có ngoại hình cao lớn uy mãnh, anh tuấn tiêu sái một chút để thay đổi gen của tôi chứ.
"A, cái kia à, kỳ thật khi đó cũng phải làm mai, người khác cho mẹ một tấm chụp hai anh em sinh đôi chụp ảnh chung, hỏi mẹ là mẹ thích ông anh hay thích cậu em, mẹ đương nhiên liếc mắt thì thích người anh tuấn tiêu sái kia rồi, thì nói là thích ông anh, có điều, đâu có biết người có vóc dáng cao hóa ra là cậu em !"
"............."
Hóa ra chuyện anh em ruột mà không giống nhau căn bản là bắt đầu từ thế hệ trước ?
Tôi liếc mắt nhìn cái tên Lạc Thiệu Cung đang cùng mấy ông khách nói chuyện, người thon chân dài, ánh mắt tinh anh, kế thừa bề ngoài của bà mẹ quả nhiên không chê vào đâu được, tuy không cam lòng, tôi cũng phải thừa nhận có nó đứng bên cạnh, trên cơ bản sẽ không hy vọng gì sẽ có ánh mắt nữ sinh rơi xuống trên người ta.
Xem ra ta chỉ có thế trông cậy vào vận may giống ba thôi.
Cuối cùng đợi cho bốn người cùng ngồi xuống, đồ ăn cũng đả đủ, tôi sớm đói đến ánh mắt đã lồi cả ra, cầm đũa lên như mãnh hổ xuống núi, vừa nuốt vừa gắp.
"Ăn chậm lại một chút, không ai giành với anh đâu" Kẻ nói lời này là Lạc Thiệu Cung.
Không ai giành với ta sao ? Vậy ngươi kẹp lấy khối hải sâm cuối cùng làm gì vậy ? Biết rõ mình thích.....
Miếng hải sâm trong đôi đũa của Lạc Thiệu Cung mà tôi đang nhìn chòng chọc, sau đó lọt vào trong chán của tôi.
Gì ? Không lầm chứ ? Nó hôm nay đổi tính à ?
Giương mắt xem Lạc Thiệu Cung, nó cũng đang nhìn tôi, ôn hòa cười cười.
Bên tai đột nhiên nóng lên một trận.
Ai, người đẹp trai đúng là tốt, tùy tiện cười một cái là khiến người ta đo đất. Như thế nào mà nụ cười so với sức luyện tập không ngừng kiên trì của ta lại hiệu quả cao hơn như vậy.
Tôi nói kiếp sau giá nào cũng phải dễ nhìn một tí ! Cho dù đầu óc không phải dạng bình thường của xã hội, ít nhất cũng phải bảo đảm là có cái mặt trắng làm vốn.
"Anh à," Gương mặt của Lạc Thiệu Cung bỗng nhiên phóng đại trước mắt, làm tôi sợ tới mức co rụt lại : "Cái gì ?"
"Khóe miệng anh dính đồ ăn gì kìa."
Hả, phải không đó ?
Đáng giận, lại ở trước mặt nó làm trò hề. Tôi căm giận liếm một cái, hình như trật mục tiêu, lại liếm, lại không liếm đến, tôi lại liếm....
Lạc Thiệu Cung đột nhiên bất động, ánh mắt trở nên kỳ quái.
Được rồi được rồi, ta biết rồi, cử chỉ như vậy không có đủ tao nhã, mất thể thống, hẳn là phải lấy khăn ăn động tác tự nhiên không làm người khác chú ý mà lau đi đúng hay không ?
Người một nhà cùng ngồi ăn cơm, còn dám so đo lễ nghi để làm cái gì chứ.
Nó phía trước tôi tay lại cầm khăn ăn tới giúp tôi lau.
Mẹ đột nhiên cười hào sảng : "Đến đến đến, chúng ta đến cụng ly !"
Cái gì thôi, biết rõ rượu trái cây nồng độ cồn 6% còn có thể làm con say ! Mẹ lại có âm mưu gì vậy.
"Vị thành niên không thể uống rượu," Tôi nghiêm túc nói - dùng lời chính nghĩa đẩy ra ly rượu trước mắt.
"Thì sao, hôm nay là ngày đặc biệt mà."
Tôi chỉ còn nước cầu cứu ba.
"A, nếu như vậy, hôm nay ngoại lệ đi, các con uống một chút cũng không sao."
Quên đi, không nên ôm kỳ vọng với tên sợ vợ này.
"Nào nào, làm một ly, chúc mừng hai đứa đủ mười sáu tuổi, đến tuổi biết yêu rồi." Tôi bị bà mẹ đang nhiệt tình không bị chút cản trở liếc cho một cái nhìn yêu mị làm toàn thân lạnh lẽo.
Thế là xong, có Lạc Thiệu Cung, tôi đừng mong có thể có cái gọi là tình yêu cuộc sống.
Nhất định nó là bóng ma hại người........
Tôi từ đó, cứ thể mà ngướng cổ, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm một ly nữa.
Chết bà, trần nhà bắt đầu quay rồi....
Giương mắt xem Lạc Thiệu Cung, nó cũng đang cận kề nhìn tôi.
"Anh, tửu lượng không tốt, uống nước trái cây là được rồi."
Ngươi ánh mắt đó là sao ? Không không không, ta tuyệt đối sẽ không lầm lẫn thành quan tâm săn sóc, rõ ràng chính là hèn mọn đúng không ?
"Bớt hẹp hòi chút đi, không phải rượu... Ta uống rượu thì cũng như uống nước thôi, mẹ, cho.... rót cho con một chút nữa !"
Tác giả :
Lâm Lâm