Huynh Đệ Niên Hạ
Chương 13
“Mắt sưng rồi đó, xem anh một ngày khóc 3 lần đi!” Trên đường đi học, tôi chỉ chỉ mặt anh.
“Nhìn…nhìn rõ sao?” Anh vậy xoay mặt đi.
“Anh muốn giấu cũng giấu không được.” Tôi cười cười trêu chọc.
Tình huống hiện tại là hai chúng tôi đang dắt bộ xe đạp tới trường. Ở nhà chỉ có một chiếc xe đạp, tôi thì đèo anh không nổi, anh thì không được đèo, lại cũng không muốn mình đi xe đạp để tôi phải đi bộ, thế là chiếc xe đạp thành đồ trang trí như hiện tại.
“Đi xa nhà rồi, không ai nhìn thấy đâu, lên xe đi, anh đèo.”
“…Không cần, bị mẹ anh phát hiện thì lại loạn lên.”
“Sẽ không phát hiện đâu. Lên đây đi, sắp muộn học đó.”
“Thật không?” Tôi hoài nghi hỏi. “Nhưng anh không cần miễn cưỡng.”
“Ừ!” Anh cười.
Liền như vậy anh trai đèo tôi, đến tiệm bán đồ ăn sáng gần trường học mới dừng lại, dựng xe vào xếp hàng mua bữa sáng.
“Anh, vẫn ổn chứ? Người có chỗ nào khó chịu không?” Tôi vẫn là cảm thấy lo lắng.
“Không sao.” Anh lắc đầu. “So với mấy ngày trước tốt hơn nhiều rồi.”
“Cậu bé muốn ăn gì nào?” Cuối cùng cũng đến lượt, người bán hàng rất nhiệt tình mà hỏi.
“6 bánh bao thịt, 2 trứng luộc nước trà, 1 cháo, tụi cháu mang đi ạ.”
Anh tuy không hỏi tôi mua gì thế nhưng xem chừng rất hiểu sức ăn của tôi, tôi vội vàng tìm tiền đưa trả.
“Em giữ lại làm tiền tiêu vặt đi, sau này mỗi buổi sáng, anh sẽ mua đồ ăn cho em.”
“Hả?” Tôi mừng rỡ, như vậy là có tiền để dành? Như vậy…chưa đến nửa năm đã có thể mua…
“Như vậy em sẽ có tiền mua mp3 em thích.”
“Hả? Sao anh biết?”
“Anh cũng nhìn thấy Hạ Lệ Ly dùng máy mp3 dụ dỗ em mà. Em thích nghe nhạc lắm hả?”
“Đúng vậy. Có đôi khi cảm thấy, lúc nghe nhạc có thể quên đi rất nhiều chuyện không nên nhớ, kiểu…trốn tránh hiện thực đó, haha.”
‘Hiện thực có gì không tốt? Sao phải trốn tránh?” Anh đưa túi đồ ăn cho tôi, lại xoa đầu tôi. “Nhỏ tuổi như vậy đã muốn trốn tránh, thật là…”
Hiện thực có gì không tốt sao ấy hả?…Chẳng lẽ phải nói với anh, hiện thực này với tôi là hoàn mỹ?
Anh cũng không sao? Cơ thể ốm yếu như vậy…còn có bộ dạng khổ sở tối qua…Nhưng là anh chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn sao?
Tôi nghe người khác bảo, những người không trốn chạy thực tại là những người rất kiên cường. Anh là một người kiên cường, phải không?
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn lãng ấy, trong lòng thầm bảo, anh trai, anh thật lợi hại.
Bởi vì anh đèo tôi cho nên lúc đến trường, trên hành lang cũng không còn nhiều người nữa. Trước cửa phòng học lớp tôi xuất hiện hai ba kẻ chưa nhìn thấy bao giờ, dáng vẻ hết sức lưu manh, hình như là học sinh trung học.
Lúc chúng tôi tới cửa, liền bị mấy người đó ngăn lại.
“Này, mày là Kỳ Diễn?”
Tôi ngẩng đầu nhìn kĩ, rõ ràng không có ấn tượng gì. Kì quái, tôi nhớ mình không dây dưa gì với những người như vậy.
“Nhìn nhìn, không hổ là mỹ nam nhỉ, bề ngoài không tồi, trách không được ~”
Người kia cười, đang muốn vươn tay tới đã bị anh trai túm được. “Các người tìm em ấy có chuyện gì?”
Anh so với bọn họ cao hơn, kì thật có khi cũng bằng tuổi nhau, cho nên khí thế nhất định không kém. Tên mập đó cố kéo tay lại nhưng không tránh được anh, tôi trước cũng không biết anh cũng có nhiều sức như vậy.
“Cái gì a, buông tay!”
“Nói trước, tìm em ấy làm gì?”
Ánh mắt anh trở nên thật đáng sợ, nhoáng cái đã áp sát tới mặt tên mập. Nhưng mà dẫu anh là con cọp cũng chỉ là cọp giấy thôi, thân thể kia làm gì đánh được ai. Hơn nữa ngoài tên mập kia thì còn hai tên khác, nếu đánh nhau nhất định chúng tôi thiệt rồi.
“Anh, buông ra đã.” Tôi vội kéo anh về phía sau mình. “Xin hỏi, chúng ta có quan hệ gì sao?”
“Dĩ nhiên không quan hệ!” Tên mập trừng mắt, liếc anh tôi một cái.“Nhưng là có người nhờ nhắn với mày, nếu không muốn ăn đòn thì cách xa Hạ Lệ Ly ra một chút. Đó là bạn gái của đàn anh bọn tao.”
Tôi kì thật cũng không tính là bạn bè tốt gì với Hạ Lệ Ly, cũng không muốn quan tâm chuyện của cô nàng. Tôi cũng biết Hạ Lệ Ly là ngưỡng mộ tôi mà thôi, cô nàng ưa mẫu người ưu sinh, như vậy chắc chắn không phải bạn gái của loại người lưu manh kia.
Nhưng mà không liên quan gì tới tôi là được.
“Các người nếu có bản lĩnh thì làm cho cậu ấy đừng mỗi ngày không có việc gì cũng tìm tôi, tôi khẳng định không tìm cậu ấy, không được sao?”
“Ha, thằng nhóc này còn rất kiêu ngạo nhỉ?”
Đương nhiên tôi biết tên này muốn tẩn tôi rồi, nhưng còn ngại anh trai tôi cũng ở đó, cuối cùng bỏ đi.
“Tóm lại mày cẩn thận!”
“Tiểu Diễn, không sao chứ?” Bọn họ đi rồi, anh trai hỏi.
“Em không sao. Nhưng lúc nãy anh kích động làm gì hả?” Thở dài, tôi kéo anh vào lớp. “Loại con trai như vậy, sống chính là kiếm chuyện để thể hiện bản thân, càng phải chủ động sinh sự với người khác. Cứ nhịn một chút, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
“Nhưng mà anh cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn bọn chúng uy hiếp em!” Anh lại lo lắng. “Này, bọn chúng sẽ không tìm đánh em thật chứ?”
“Cái này không biết, còn xem tâm tình bọn chúng thế nào. Thật sự thì em vì Hạ Lệ Ly mà bị đánh cũng không phải lần một lần hai, quen rồi. Không có gì, học sinh mà, đánh nhau cũng bình thường. Nam sinh gì đâu mà không gây hấn này kia. Bọn họ đánh cũng không đến mức như ba đánh.”
“Em từng bị đánh?!” Anh kêu lên, tựa hồ vừa kinh hãi vừa tức giận.
“Thật sự không sao nha. Ai bảo Hạ Lệ Ly xinh xắn kia cứ bám lấy em.” Tôi ngồi xuống bắt đầu ăn bánh bao. “Trong trường ngoài trường đều có người nhìn em không vừa mắt, quản làm sao được. Dù sao em không chủ động gây chuyện, không thẹn với chính mình, nếu bọn họ động thủ, đương nhiên em sẽ đáp lại.”
“Không được! Đám lưu manh kia căn bản không biết trời cao đất rộng là gì, đánh nhau không biết nặng nhẹ, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Là phúc không phải họa, là họa tránh không kịp.”
“Không được!” Anh hung hăng đập bàn. “Anh còn ở đây, đừng ai nghĩ sẽ đánh được em.”
“Này, bọn họ là tìm em gây sự, không liên quan đến anh. Thân thể anh như vậy, một ngón tay bị thương có khi em bị mẹ anh chém luôn ấy chứ.”
Anh cúi đầu không nói gì, ngồi một lúc liền đứng dậy ra khỏi phòng học.
-Hết chương 13-
“Nhìn…nhìn rõ sao?” Anh vậy xoay mặt đi.
“Anh muốn giấu cũng giấu không được.” Tôi cười cười trêu chọc.
Tình huống hiện tại là hai chúng tôi đang dắt bộ xe đạp tới trường. Ở nhà chỉ có một chiếc xe đạp, tôi thì đèo anh không nổi, anh thì không được đèo, lại cũng không muốn mình đi xe đạp để tôi phải đi bộ, thế là chiếc xe đạp thành đồ trang trí như hiện tại.
“Đi xa nhà rồi, không ai nhìn thấy đâu, lên xe đi, anh đèo.”
“…Không cần, bị mẹ anh phát hiện thì lại loạn lên.”
“Sẽ không phát hiện đâu. Lên đây đi, sắp muộn học đó.”
“Thật không?” Tôi hoài nghi hỏi. “Nhưng anh không cần miễn cưỡng.”
“Ừ!” Anh cười.
Liền như vậy anh trai đèo tôi, đến tiệm bán đồ ăn sáng gần trường học mới dừng lại, dựng xe vào xếp hàng mua bữa sáng.
“Anh, vẫn ổn chứ? Người có chỗ nào khó chịu không?” Tôi vẫn là cảm thấy lo lắng.
“Không sao.” Anh lắc đầu. “So với mấy ngày trước tốt hơn nhiều rồi.”
“Cậu bé muốn ăn gì nào?” Cuối cùng cũng đến lượt, người bán hàng rất nhiệt tình mà hỏi.
“6 bánh bao thịt, 2 trứng luộc nước trà, 1 cháo, tụi cháu mang đi ạ.”
Anh tuy không hỏi tôi mua gì thế nhưng xem chừng rất hiểu sức ăn của tôi, tôi vội vàng tìm tiền đưa trả.
“Em giữ lại làm tiền tiêu vặt đi, sau này mỗi buổi sáng, anh sẽ mua đồ ăn cho em.”
“Hả?” Tôi mừng rỡ, như vậy là có tiền để dành? Như vậy…chưa đến nửa năm đã có thể mua…
“Như vậy em sẽ có tiền mua mp3 em thích.”
“Hả? Sao anh biết?”
“Anh cũng nhìn thấy Hạ Lệ Ly dùng máy mp3 dụ dỗ em mà. Em thích nghe nhạc lắm hả?”
“Đúng vậy. Có đôi khi cảm thấy, lúc nghe nhạc có thể quên đi rất nhiều chuyện không nên nhớ, kiểu…trốn tránh hiện thực đó, haha.”
‘Hiện thực có gì không tốt? Sao phải trốn tránh?” Anh đưa túi đồ ăn cho tôi, lại xoa đầu tôi. “Nhỏ tuổi như vậy đã muốn trốn tránh, thật là…”
Hiện thực có gì không tốt sao ấy hả?…Chẳng lẽ phải nói với anh, hiện thực này với tôi là hoàn mỹ?
Anh cũng không sao? Cơ thể ốm yếu như vậy…còn có bộ dạng khổ sở tối qua…Nhưng là anh chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn sao?
Tôi nghe người khác bảo, những người không trốn chạy thực tại là những người rất kiên cường. Anh là một người kiên cường, phải không?
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn lãng ấy, trong lòng thầm bảo, anh trai, anh thật lợi hại.
Bởi vì anh đèo tôi cho nên lúc đến trường, trên hành lang cũng không còn nhiều người nữa. Trước cửa phòng học lớp tôi xuất hiện hai ba kẻ chưa nhìn thấy bao giờ, dáng vẻ hết sức lưu manh, hình như là học sinh trung học.
Lúc chúng tôi tới cửa, liền bị mấy người đó ngăn lại.
“Này, mày là Kỳ Diễn?”
Tôi ngẩng đầu nhìn kĩ, rõ ràng không có ấn tượng gì. Kì quái, tôi nhớ mình không dây dưa gì với những người như vậy.
“Nhìn nhìn, không hổ là mỹ nam nhỉ, bề ngoài không tồi, trách không được ~”
Người kia cười, đang muốn vươn tay tới đã bị anh trai túm được. “Các người tìm em ấy có chuyện gì?”
Anh so với bọn họ cao hơn, kì thật có khi cũng bằng tuổi nhau, cho nên khí thế nhất định không kém. Tên mập đó cố kéo tay lại nhưng không tránh được anh, tôi trước cũng không biết anh cũng có nhiều sức như vậy.
“Cái gì a, buông tay!”
“Nói trước, tìm em ấy làm gì?”
Ánh mắt anh trở nên thật đáng sợ, nhoáng cái đã áp sát tới mặt tên mập. Nhưng mà dẫu anh là con cọp cũng chỉ là cọp giấy thôi, thân thể kia làm gì đánh được ai. Hơn nữa ngoài tên mập kia thì còn hai tên khác, nếu đánh nhau nhất định chúng tôi thiệt rồi.
“Anh, buông ra đã.” Tôi vội kéo anh về phía sau mình. “Xin hỏi, chúng ta có quan hệ gì sao?”
“Dĩ nhiên không quan hệ!” Tên mập trừng mắt, liếc anh tôi một cái.“Nhưng là có người nhờ nhắn với mày, nếu không muốn ăn đòn thì cách xa Hạ Lệ Ly ra một chút. Đó là bạn gái của đàn anh bọn tao.”
Tôi kì thật cũng không tính là bạn bè tốt gì với Hạ Lệ Ly, cũng không muốn quan tâm chuyện của cô nàng. Tôi cũng biết Hạ Lệ Ly là ngưỡng mộ tôi mà thôi, cô nàng ưa mẫu người ưu sinh, như vậy chắc chắn không phải bạn gái của loại người lưu manh kia.
Nhưng mà không liên quan gì tới tôi là được.
“Các người nếu có bản lĩnh thì làm cho cậu ấy đừng mỗi ngày không có việc gì cũng tìm tôi, tôi khẳng định không tìm cậu ấy, không được sao?”
“Ha, thằng nhóc này còn rất kiêu ngạo nhỉ?”
Đương nhiên tôi biết tên này muốn tẩn tôi rồi, nhưng còn ngại anh trai tôi cũng ở đó, cuối cùng bỏ đi.
“Tóm lại mày cẩn thận!”
“Tiểu Diễn, không sao chứ?” Bọn họ đi rồi, anh trai hỏi.
“Em không sao. Nhưng lúc nãy anh kích động làm gì hả?” Thở dài, tôi kéo anh vào lớp. “Loại con trai như vậy, sống chính là kiếm chuyện để thể hiện bản thân, càng phải chủ động sinh sự với người khác. Cứ nhịn một chút, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
“Nhưng mà anh cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn bọn chúng uy hiếp em!” Anh lại lo lắng. “Này, bọn chúng sẽ không tìm đánh em thật chứ?”
“Cái này không biết, còn xem tâm tình bọn chúng thế nào. Thật sự thì em vì Hạ Lệ Ly mà bị đánh cũng không phải lần một lần hai, quen rồi. Không có gì, học sinh mà, đánh nhau cũng bình thường. Nam sinh gì đâu mà không gây hấn này kia. Bọn họ đánh cũng không đến mức như ba đánh.”
“Em từng bị đánh?!” Anh kêu lên, tựa hồ vừa kinh hãi vừa tức giận.
“Thật sự không sao nha. Ai bảo Hạ Lệ Ly xinh xắn kia cứ bám lấy em.” Tôi ngồi xuống bắt đầu ăn bánh bao. “Trong trường ngoài trường đều có người nhìn em không vừa mắt, quản làm sao được. Dù sao em không chủ động gây chuyện, không thẹn với chính mình, nếu bọn họ động thủ, đương nhiên em sẽ đáp lại.”
“Không được! Đám lưu manh kia căn bản không biết trời cao đất rộng là gì, đánh nhau không biết nặng nhẹ, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Là phúc không phải họa, là họa tránh không kịp.”
“Không được!” Anh hung hăng đập bàn. “Anh còn ở đây, đừng ai nghĩ sẽ đánh được em.”
“Này, bọn họ là tìm em gây sự, không liên quan đến anh. Thân thể anh như vậy, một ngón tay bị thương có khi em bị mẹ anh chém luôn ấy chứ.”
Anh cúi đầu không nói gì, ngồi một lúc liền đứng dậy ra khỏi phòng học.
-Hết chương 13-
Tác giả :
Chanh Tử Vũ