Huyết Trùng Tiên Khung
Chương 51: Phong vân thiên hạ do ta tạo nên (I)
~ Người dịch: RaiT~
Cuối cùng, các đại môn phái tại chỗ của mình chọn lựa ra những đệ tử hiểu cổ văn lên trên đài cao nghiên cứu.
Thực tế thì, trước đó, các đại môn phái đều đã đem ghi xuống những cổ văn này, những người được đưa lên đây cũng sớm đã nhìn qua những vật này, hiện tại những người này leo lên để tiếp tục nghiên cứu.
Mỗi một môn phái ở đây đều nghĩ tự mình mở ra Thiên Luân, chỉ cần bọn hắn có thể mở ra Thiên Luân, thì có thể có nhiều thêm một phòng bảo tàng. Phần thường như vậy thực sự quá mê người.
Nếu như tất cả mọi người không có cách nào một mình mở nó ra. Như vậy, mọi người chỉ còn một cách liên thủ, dốc hết khả năng tìm biện pháp mở ra thiên luân.
Yến Thập Tam an tọa bất động, bình tĩnh nhìn những người này nghiên cứu Thiên Luân, hắn đối với bản thân có lòng tin mười phần, bởi vì bí mật của Thiên Luân chỉ có hắn biết.
Thời trước những người hiểu cổ văn lúc đó chỉ coi như là nắm bắt một chút da lông mà thôi. Năm đó, lão sư của hắn chính là người tinh thông cổ văn nhất, về sau Linh Lung Cổ Triều đã dành thời gian tìm rất nhiều người hiểu cổ văn, nhưng đối với việc nắm giữ cổ văn cũng không bằng hắn. Về sau người hiểu cổ văn càng ít do Linh Lung Cổ Triều tìm diệt, đặc biệt Tố Chân Sơn, đã đem đốt hết cổ tịch trong thiên hạ, dẫn đến cổ văn Hồng Hoang từ đó thất truyền.
Đương thời, xem như có một ít người nghiên cứu qua cổ văn, nhưng bất quá chỉ hiểu dăm ba cái chữ, hoặc nhận ra một chút hình dạng cổ văn, chứ không thực sự hiểu nó.
Quan trọng hơn nữa là bí mật Thiên Luân chỉ có mỗi một mình hắn là biết. Đời này, ngoại trừ hắn ra, không có ai biết được bí mật Thiên Luân, cho nên, trừ hắn ra thì không ai có thể mở ra Thiên Luân.
-"Tiểu tử ngươi không đi lên nhìn xem một chút sao?" Yến Thập Tam an tọa bất động, Lục Vô Ông nói.
Yến Thập Tam cười cười, nói ra: "Tông chủ, người có lòng tin không? Lúc này đây là cơ hội tốt nhất đấy."
Lục Vô Ông hai mắt ngưng tụ, nhìn Yến Thập Tam, Lục Vô Ông chính là nhân kiệt, những lời của Yến Thập Tam lập tức để hắn nghe được chút hương vị, hắn không có nhiều lời, nhàn nhạt cười một tiếng, nói ra: "Ngươi nếu như có lòng tin, Vãn Vân Tông chúng ta càng là có lòng tin."
-"Tốt, có được lời này của tông chủ, vậy Vãn Vân Tông chúng ta nhất định có thể đạt được nhiều hơn một phòng." Yến Thập Tam bình tĩnh nói, tựa như là đang nói đến một chuyện hết sức bình thường.
Lục Vô Ông nhìn Yến Thập Tam một chút, nói ra: "Chỉ cần ngươi có thể mở ra Thiên Luân, bảy mươi hai thất, có bốn thất là của chúng ta, những chuyện khác, ngươi không cần lo lắng!"
Lần này các đại môn phái hợp tác, đã thỏa đàm được việc phân phối bảy mươi hai thất, bảy mươi hai thất vốn là chia đều, bất quá, Vãn Vân Tông là chủ nhà, di tích Đại Vũ Môn ở bên trong Vãn Vân Tông, cho nên, Vãn Vân Tông được ưu tiên chiếm hai phòng. Nếu như Vãn Vân Tông có thể một mình mở ra thiên luân thì có thể lấy thêm một phòng. Ưu đãi này thực sự quá mê người.
Hiện tại, nếu như Vãn Vân Tông có thể một mình mở ra thiên luân, Vãn Vân Tông liền có thể tại trên vốn cơ sở, lấy thêm một phòng nữa, chính là bốn thất bảo tàng.
Hiện tại Lục Vô Ông mở miệng nói bốn thất, xem ra hắn thực sự có lòng tin đối với Yến Thập Tam.
-"Vậy thì tốt. Lát nữa hay xem ta." Yến Thập Tam cười cười.
Lục Vô Ông lẳng lặng nhìn xem Yến Thập Tam, một người có đạo căn, thiên phú song phế, có địa vị dược đồ cực kì thấp, hắn không rõ tự tin của Yến Thập Tam từ đâu mà ra. Hắn chỉ có thể nói là Yến Thập Tam là phúc tinh của Vãn Vân Tông.
Các đại môn phái đều phái người cẩn thận nghiên cứu, chỉ có duy nhất một môn phái là ngoại lệ, đệ tử môn phái này tất cả các đệ tử đều mặc áo đỏ, hào quang vạn trượng, cao quý không tả nổi, hoàng trụ trùng thiên, người không biết chuyện còn tưởng rằng bọn hắn là thiên binh thiên tướng, khí thế bức người!
-"Đó là môn phái gì vậy?" Yến Thập Tam hỏi.
Lục Vô Ông nói ra: "Thang Cốc Hạo Gia!"
-"Thang Cốc?" Yến Thập Tam không khỏi nhíu mày một cái, hắn biết Thang Cốc, chính là một trong tám đại cấm địa, tên đầy đủ là "Đại đạo Thang Cốc", ở kiếp trước, hắn cũng chưa có nghe qua cái gì Hạo Gia nha.
Lục Vô Ông nhìn ra được tâm tư Yến Thập Tam, nói ra: "Cũng không phải là một trong tám đại cấm địa Đại Đạo Thang Cốc. Thang Cốc là tổ địa Hạo Gia, tên đầy đủ của bọn hắn là Thang Cốc Hạo Gia. Là một trong những môn phái cường đại nhất của nhân tộc lúc bấy giờ, so với Triều Tịch Thánh Địa còn cường đại hơn. Cũng là trong một số ít môn phái có truyền thừa đạo tổ. Thủy tổ bọn hắn chính là Hạo Nhật Đạo Tổ, là một vị vô địch Đạo Tổ, thống trị một thời đại. Nghe đồn, Hạo Nhật Đạo Tổ từng thâm nhập qua Đại Đạo Thang Cốc, thậm chí là từng ở bên trong Đại Đạo Thang Cốc bẻ một nhánh cây Thái Dương Thần Thụ. Nhánh cây này hiện chính là thủ hộ thần vật của Hạo Gia."
Lục Vô Ông chính là tông chủ Vãn Vân Tông, vậy mà lại kiên nhẫn giải thích cho một vị đệ tử đời thứ ba, thực sự hiếm thấy. Trong mắt không ít đệ tử của Vãn Vân Tông đều minh bạch tông chủ đây là coi trọng Yến Thập Tam. Mà người có danh xưng là thiên tài Vãn Vân Tông, Dương Bảo Sinh nhìn thấy tình huống này, trong nội tâm khó chịu, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Yến Thập Tam nghe nói như thế, không khỏi vì đó giật mình, Thái Dương Thần Thụ, hắn biết, ở kiếp trước hắn đã nhìn qua, biết Thái Dương Thần Thụ là cái gì, có thể bẻ một nhánh Thái Dương Thần Thụ, đây là mạnh cỡ nào? Không hổ là Đạo Tổ.
-"Truyền thuyết nói, Hạo Nhật Đạo Tổ không chỉ mang về một nhánh Thái Dương Thần Thụ, nghe nói, hắn từ bên trong Đại Đạo Thang Cốc mang về một bản cổ tịch, phía trên nó đều là cổ văn Hồng Hoang, thứ này được một mực bảo tồn tại Hạo Gia. Nghe đồn, Hạo Gia đương thời có một vị tổ thúc đối với cổ văn có nghiên cứu rất sâu. Hắn đã phiên dịch ra quyển cổ tịch này, cho nên hắn đối với việc nắm giữ cổ văn rất thấu triệt.” Lục Vô Ông nói.
-"Từ Đại Đạo Thang Cốc mang về một bản cổ tịch?" Nghe nói như thế, Yến Thập Tam không khỏi lộ ra tiếu dung, Đại Đạo Thang Cốc lấy được một bản cổ tịch, hắn không khỏi cười cười, bởi vì hắn biết đó là vật gì!
Lục Vô Ông nhìn thấy Yến Thập Tam tiếu dung, không khỏi cảm thấy kỳ quái, bất quá, hắn ngược lại thưởng thức khí độ của Yến Thập Tam, hắn thành thục ổn trọng, cùng tuổi tác của hắn hoàn toàn không tương xứng.
-"Vị tổ thúc của Hạo Gia này, đã thả ra lời nói là đương kim trên đời ngoại trừ hắn, chỉ sợ không ai có thể giải khai Thiên Luân! Cho nên, mấy ngày trước, thời điểm mọi người thương nghị, Hạo Gia muốn sửa đổi hiệp nghị, chỉ cần bọn hắn đơn độc mở ra được thiên luân, bọn hắn muốn ba thất bảo tàng, nếu không, bảy mươi hai thất bảo tàng này vĩnh viễn sẽ không có khả năng xuất thế." Lục Vô Ông nhắc nhở Yến Thập Tam nói ra: "Cho nên, Thiên Hạo Gia là có lòng tin mười phần, cho rằng dựa vào khả năng nắm giữ cổ văn của tổ thúc bọn hắn mà giở ra trò công phu sư tử ngoạm."
Yến Thập Tam nở nụ cười, Thang Cốc cổ tịch, nghĩ tới đây, Yến Thập Tam cũng không khỏi cười.
-"Chư vị, thiên luân này, chính là Thái Cổ chi vật, lấy tiên văn thời Hồng Hoang viễn cổ trấn tỏa, ta tin tưởng rằng chỉ sợ mọi người đều sẽ thất thủ vô sách. Đã là mọi người đi cùng một chỗ, cũng coi là liên minh. Nếu như tất cả mọi người đều đồng lòng mở ra thiên luân này, chia đều bảo tàng, chúng ta Hạo Gia nguyện ý góp ra một phần lực lượng. Bất quá, Hạo Gia chúng ta đơn độc mở ra Thiên Luân, lẽ ra phải đạt được nhiều hơn. Điều kiện Hạo Gia chúng ta đưa ra không hề thay đổi, bảy mươi hai thất, Hạo Gia bọn ta muốn ba thất!" Tại thời điểm các đại môn phái đang thảo luận phương pháp mở ra thiên luân, Hạo Gia rốt cục có người đứng ra, chỉ thấy hắn hào quang vạn trượng, khí thế bức người.
Trong lúc nhất thời, tràng diện hoàn toàn yên tĩnh, dù sao, bảo tàng là của mọi người, nếu như Hạo Gia độc chiếm ba thất, chính là tương đương chia ra một bộ phận bảo tàng, chuyện như vậy, đổi lại là ai cũng thấy không vui.
-"Hạo Gia nếu thật sự có thể mở ra Thiên Luân, yêu cầu như vậy, vẫn là đáng giá thương thảo!" Các đại môn phái đều trầm ngâm không lên tiếng, sự tình cắt thịt này ai cũng sẽ không vui. Ngay lúc này, có một vị thánh địa đứng ra nói chuyện.
-"Xem ra, Thiên Hạo Gia quả là bỏ không ít chút công phu, ấy vậy mà đã lôi kéo được một vài môn phái." Lục Vô Ông nhàn nhạt cười một tiếng.
Triệu lão không khỏi trầm ngâm nói ra: "Hạo Gia dù gì cũng có Đạo Tổ truyền thừa, nội tình thâm bất khả trắc, Hạo Gia có yêu cầu như thế, thời gian lâu dài, chỉ sợ các môn phái khác đều sẽ đáp ứng."
-"Nếu tổ thúc Hạo Gia nguyện ý xuất thủ, chuyện này thật là có thể suy nghĩ một chút." Lúc này, ngay cả Hoàng Kim Thành đều lên tiếng, xem ra Thang Cốc Hạo Gia lần này lôi kéo được một chút môn phái.
-"Nếu như tất cả mọi người mở không ra Thiên Luân, thì nó cũng sẽ vĩnh viễn ngủ say dưới đất, không bằng tất cả mọi người nhường một bước, mời Hạo Gia tổ thúc xuất thủ." Một thế gia khác thế gia cũng lên tiếng nói.
Lúc này, rất nhiều môn phái đều cảm thấy không ổn, không hề nghi ngờ, lần này Thang Cốc Hạo Gia đã lôi kéo được một vài đại môn phái, đương nhiên, Hạo Gia chắc hẳn cũng đã hứa hẹn một chút chỗ tốt cho những môn phái kia.
-"Tổ thúc bọn ta tuổi tác cũng đã cao, thọ nguyên khô cạn, muốn mở ra thiên luân, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Khẳng định hao tổn không ít khí huyết cũng như hao tổn thọ nguyên. Cho nên Hạo Gia chúng ta muốn ba thất bảo tàng làm đền bù, cũng không tính là quá mức." Người Hạo Gia lúc này cũng lên tiếng.
-"Nếu như Hạo Gia các ngươi mở không ra thì sao? Nếu như mở không ra, có phải hay không Hạo Gia các ngươi phải chia ra một phần bảo tàng của bản thân?" Ở thời điểm này, một thanh âm truyền đến.
Mọi người đều nhìn lại, người nói chính là đệ tử Vãn Vân Tông, cũng là người vừa rồi giết đệ tử Già Nhật Phái —— Yến Thập Tam.
-"Hừ, từ đâu tới một tiểu bối vô tri, ăn nói bừa bãi!” người Hạo Gia không khỏi sắc mặt trở nên trầm xuống, lạnh lùng nói.
Yến Thập Tam cười cười, bình tĩnh nói ra: "Ta mặc dù là một tên đệ tử bình thường, nhưng đại đạo lý vẫn hiểu nha. Nếu Hạo Gia có thể đơn độc mở ra Thiên Luân, yêu cầu thay đổi hiệp nghị, cải biến nguyên tắc phân phối cũng là hợp lý. Nhưng nếu như Hạo Gia mở không ra thì sao? Nếu ngươi mở ra thì có thể yêu cầu cải biến quy tắc, nhưng tục ngữ nói có thưởng tất có phạt. Hạo Gia có thể mở ra được Thiên Luân thì cũng thôi đi, nếu như Hạo Gia mở không được Thiên Luân, Có phải hay không các ngươi nên xuất ra một phần bảo tàng, cho môn phái có thể mở ra được Thiên Luân."
Cuối cùng, các đại môn phái tại chỗ của mình chọn lựa ra những đệ tử hiểu cổ văn lên trên đài cao nghiên cứu.
Thực tế thì, trước đó, các đại môn phái đều đã đem ghi xuống những cổ văn này, những người được đưa lên đây cũng sớm đã nhìn qua những vật này, hiện tại những người này leo lên để tiếp tục nghiên cứu.
Mỗi một môn phái ở đây đều nghĩ tự mình mở ra Thiên Luân, chỉ cần bọn hắn có thể mở ra Thiên Luân, thì có thể có nhiều thêm một phòng bảo tàng. Phần thường như vậy thực sự quá mê người.
Nếu như tất cả mọi người không có cách nào một mình mở nó ra. Như vậy, mọi người chỉ còn một cách liên thủ, dốc hết khả năng tìm biện pháp mở ra thiên luân.
Yến Thập Tam an tọa bất động, bình tĩnh nhìn những người này nghiên cứu Thiên Luân, hắn đối với bản thân có lòng tin mười phần, bởi vì bí mật của Thiên Luân chỉ có hắn biết.
Thời trước những người hiểu cổ văn lúc đó chỉ coi như là nắm bắt một chút da lông mà thôi. Năm đó, lão sư của hắn chính là người tinh thông cổ văn nhất, về sau Linh Lung Cổ Triều đã dành thời gian tìm rất nhiều người hiểu cổ văn, nhưng đối với việc nắm giữ cổ văn cũng không bằng hắn. Về sau người hiểu cổ văn càng ít do Linh Lung Cổ Triều tìm diệt, đặc biệt Tố Chân Sơn, đã đem đốt hết cổ tịch trong thiên hạ, dẫn đến cổ văn Hồng Hoang từ đó thất truyền.
Đương thời, xem như có một ít người nghiên cứu qua cổ văn, nhưng bất quá chỉ hiểu dăm ba cái chữ, hoặc nhận ra một chút hình dạng cổ văn, chứ không thực sự hiểu nó.
Quan trọng hơn nữa là bí mật Thiên Luân chỉ có mỗi một mình hắn là biết. Đời này, ngoại trừ hắn ra, không có ai biết được bí mật Thiên Luân, cho nên, trừ hắn ra thì không ai có thể mở ra Thiên Luân.
-"Tiểu tử ngươi không đi lên nhìn xem một chút sao?" Yến Thập Tam an tọa bất động, Lục Vô Ông nói.
Yến Thập Tam cười cười, nói ra: "Tông chủ, người có lòng tin không? Lúc này đây là cơ hội tốt nhất đấy."
Lục Vô Ông hai mắt ngưng tụ, nhìn Yến Thập Tam, Lục Vô Ông chính là nhân kiệt, những lời của Yến Thập Tam lập tức để hắn nghe được chút hương vị, hắn không có nhiều lời, nhàn nhạt cười một tiếng, nói ra: "Ngươi nếu như có lòng tin, Vãn Vân Tông chúng ta càng là có lòng tin."
-"Tốt, có được lời này của tông chủ, vậy Vãn Vân Tông chúng ta nhất định có thể đạt được nhiều hơn một phòng." Yến Thập Tam bình tĩnh nói, tựa như là đang nói đến một chuyện hết sức bình thường.
Lục Vô Ông nhìn Yến Thập Tam một chút, nói ra: "Chỉ cần ngươi có thể mở ra Thiên Luân, bảy mươi hai thất, có bốn thất là của chúng ta, những chuyện khác, ngươi không cần lo lắng!"
Lần này các đại môn phái hợp tác, đã thỏa đàm được việc phân phối bảy mươi hai thất, bảy mươi hai thất vốn là chia đều, bất quá, Vãn Vân Tông là chủ nhà, di tích Đại Vũ Môn ở bên trong Vãn Vân Tông, cho nên, Vãn Vân Tông được ưu tiên chiếm hai phòng. Nếu như Vãn Vân Tông có thể một mình mở ra thiên luân thì có thể lấy thêm một phòng. Ưu đãi này thực sự quá mê người.
Hiện tại, nếu như Vãn Vân Tông có thể một mình mở ra thiên luân, Vãn Vân Tông liền có thể tại trên vốn cơ sở, lấy thêm một phòng nữa, chính là bốn thất bảo tàng.
Hiện tại Lục Vô Ông mở miệng nói bốn thất, xem ra hắn thực sự có lòng tin đối với Yến Thập Tam.
-"Vậy thì tốt. Lát nữa hay xem ta." Yến Thập Tam cười cười.
Lục Vô Ông lẳng lặng nhìn xem Yến Thập Tam, một người có đạo căn, thiên phú song phế, có địa vị dược đồ cực kì thấp, hắn không rõ tự tin của Yến Thập Tam từ đâu mà ra. Hắn chỉ có thể nói là Yến Thập Tam là phúc tinh của Vãn Vân Tông.
Các đại môn phái đều phái người cẩn thận nghiên cứu, chỉ có duy nhất một môn phái là ngoại lệ, đệ tử môn phái này tất cả các đệ tử đều mặc áo đỏ, hào quang vạn trượng, cao quý không tả nổi, hoàng trụ trùng thiên, người không biết chuyện còn tưởng rằng bọn hắn là thiên binh thiên tướng, khí thế bức người!
-"Đó là môn phái gì vậy?" Yến Thập Tam hỏi.
Lục Vô Ông nói ra: "Thang Cốc Hạo Gia!"
-"Thang Cốc?" Yến Thập Tam không khỏi nhíu mày một cái, hắn biết Thang Cốc, chính là một trong tám đại cấm địa, tên đầy đủ là "Đại đạo Thang Cốc", ở kiếp trước, hắn cũng chưa có nghe qua cái gì Hạo Gia nha.
Lục Vô Ông nhìn ra được tâm tư Yến Thập Tam, nói ra: "Cũng không phải là một trong tám đại cấm địa Đại Đạo Thang Cốc. Thang Cốc là tổ địa Hạo Gia, tên đầy đủ của bọn hắn là Thang Cốc Hạo Gia. Là một trong những môn phái cường đại nhất của nhân tộc lúc bấy giờ, so với Triều Tịch Thánh Địa còn cường đại hơn. Cũng là trong một số ít môn phái có truyền thừa đạo tổ. Thủy tổ bọn hắn chính là Hạo Nhật Đạo Tổ, là một vị vô địch Đạo Tổ, thống trị một thời đại. Nghe đồn, Hạo Nhật Đạo Tổ từng thâm nhập qua Đại Đạo Thang Cốc, thậm chí là từng ở bên trong Đại Đạo Thang Cốc bẻ một nhánh cây Thái Dương Thần Thụ. Nhánh cây này hiện chính là thủ hộ thần vật của Hạo Gia."
Lục Vô Ông chính là tông chủ Vãn Vân Tông, vậy mà lại kiên nhẫn giải thích cho một vị đệ tử đời thứ ba, thực sự hiếm thấy. Trong mắt không ít đệ tử của Vãn Vân Tông đều minh bạch tông chủ đây là coi trọng Yến Thập Tam. Mà người có danh xưng là thiên tài Vãn Vân Tông, Dương Bảo Sinh nhìn thấy tình huống này, trong nội tâm khó chịu, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Yến Thập Tam nghe nói như thế, không khỏi vì đó giật mình, Thái Dương Thần Thụ, hắn biết, ở kiếp trước hắn đã nhìn qua, biết Thái Dương Thần Thụ là cái gì, có thể bẻ một nhánh Thái Dương Thần Thụ, đây là mạnh cỡ nào? Không hổ là Đạo Tổ.
-"Truyền thuyết nói, Hạo Nhật Đạo Tổ không chỉ mang về một nhánh Thái Dương Thần Thụ, nghe nói, hắn từ bên trong Đại Đạo Thang Cốc mang về một bản cổ tịch, phía trên nó đều là cổ văn Hồng Hoang, thứ này được một mực bảo tồn tại Hạo Gia. Nghe đồn, Hạo Gia đương thời có một vị tổ thúc đối với cổ văn có nghiên cứu rất sâu. Hắn đã phiên dịch ra quyển cổ tịch này, cho nên hắn đối với việc nắm giữ cổ văn rất thấu triệt.” Lục Vô Ông nói.
-"Từ Đại Đạo Thang Cốc mang về một bản cổ tịch?" Nghe nói như thế, Yến Thập Tam không khỏi lộ ra tiếu dung, Đại Đạo Thang Cốc lấy được một bản cổ tịch, hắn không khỏi cười cười, bởi vì hắn biết đó là vật gì!
Lục Vô Ông nhìn thấy Yến Thập Tam tiếu dung, không khỏi cảm thấy kỳ quái, bất quá, hắn ngược lại thưởng thức khí độ của Yến Thập Tam, hắn thành thục ổn trọng, cùng tuổi tác của hắn hoàn toàn không tương xứng.
-"Vị tổ thúc của Hạo Gia này, đã thả ra lời nói là đương kim trên đời ngoại trừ hắn, chỉ sợ không ai có thể giải khai Thiên Luân! Cho nên, mấy ngày trước, thời điểm mọi người thương nghị, Hạo Gia muốn sửa đổi hiệp nghị, chỉ cần bọn hắn đơn độc mở ra được thiên luân, bọn hắn muốn ba thất bảo tàng, nếu không, bảy mươi hai thất bảo tàng này vĩnh viễn sẽ không có khả năng xuất thế." Lục Vô Ông nhắc nhở Yến Thập Tam nói ra: "Cho nên, Thiên Hạo Gia là có lòng tin mười phần, cho rằng dựa vào khả năng nắm giữ cổ văn của tổ thúc bọn hắn mà giở ra trò công phu sư tử ngoạm."
Yến Thập Tam nở nụ cười, Thang Cốc cổ tịch, nghĩ tới đây, Yến Thập Tam cũng không khỏi cười.
-"Chư vị, thiên luân này, chính là Thái Cổ chi vật, lấy tiên văn thời Hồng Hoang viễn cổ trấn tỏa, ta tin tưởng rằng chỉ sợ mọi người đều sẽ thất thủ vô sách. Đã là mọi người đi cùng một chỗ, cũng coi là liên minh. Nếu như tất cả mọi người đều đồng lòng mở ra thiên luân này, chia đều bảo tàng, chúng ta Hạo Gia nguyện ý góp ra một phần lực lượng. Bất quá, Hạo Gia chúng ta đơn độc mở ra Thiên Luân, lẽ ra phải đạt được nhiều hơn. Điều kiện Hạo Gia chúng ta đưa ra không hề thay đổi, bảy mươi hai thất, Hạo Gia bọn ta muốn ba thất!" Tại thời điểm các đại môn phái đang thảo luận phương pháp mở ra thiên luân, Hạo Gia rốt cục có người đứng ra, chỉ thấy hắn hào quang vạn trượng, khí thế bức người.
Trong lúc nhất thời, tràng diện hoàn toàn yên tĩnh, dù sao, bảo tàng là của mọi người, nếu như Hạo Gia độc chiếm ba thất, chính là tương đương chia ra một bộ phận bảo tàng, chuyện như vậy, đổi lại là ai cũng thấy không vui.
-"Hạo Gia nếu thật sự có thể mở ra Thiên Luân, yêu cầu như vậy, vẫn là đáng giá thương thảo!" Các đại môn phái đều trầm ngâm không lên tiếng, sự tình cắt thịt này ai cũng sẽ không vui. Ngay lúc này, có một vị thánh địa đứng ra nói chuyện.
-"Xem ra, Thiên Hạo Gia quả là bỏ không ít chút công phu, ấy vậy mà đã lôi kéo được một vài môn phái." Lục Vô Ông nhàn nhạt cười một tiếng.
Triệu lão không khỏi trầm ngâm nói ra: "Hạo Gia dù gì cũng có Đạo Tổ truyền thừa, nội tình thâm bất khả trắc, Hạo Gia có yêu cầu như thế, thời gian lâu dài, chỉ sợ các môn phái khác đều sẽ đáp ứng."
-"Nếu tổ thúc Hạo Gia nguyện ý xuất thủ, chuyện này thật là có thể suy nghĩ một chút." Lúc này, ngay cả Hoàng Kim Thành đều lên tiếng, xem ra Thang Cốc Hạo Gia lần này lôi kéo được một chút môn phái.
-"Nếu như tất cả mọi người mở không ra Thiên Luân, thì nó cũng sẽ vĩnh viễn ngủ say dưới đất, không bằng tất cả mọi người nhường một bước, mời Hạo Gia tổ thúc xuất thủ." Một thế gia khác thế gia cũng lên tiếng nói.
Lúc này, rất nhiều môn phái đều cảm thấy không ổn, không hề nghi ngờ, lần này Thang Cốc Hạo Gia đã lôi kéo được một vài đại môn phái, đương nhiên, Hạo Gia chắc hẳn cũng đã hứa hẹn một chút chỗ tốt cho những môn phái kia.
-"Tổ thúc bọn ta tuổi tác cũng đã cao, thọ nguyên khô cạn, muốn mở ra thiên luân, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Khẳng định hao tổn không ít khí huyết cũng như hao tổn thọ nguyên. Cho nên Hạo Gia chúng ta muốn ba thất bảo tàng làm đền bù, cũng không tính là quá mức." Người Hạo Gia lúc này cũng lên tiếng.
-"Nếu như Hạo Gia các ngươi mở không ra thì sao? Nếu như mở không ra, có phải hay không Hạo Gia các ngươi phải chia ra một phần bảo tàng của bản thân?" Ở thời điểm này, một thanh âm truyền đến.
Mọi người đều nhìn lại, người nói chính là đệ tử Vãn Vân Tông, cũng là người vừa rồi giết đệ tử Già Nhật Phái —— Yến Thập Tam.
-"Hừ, từ đâu tới một tiểu bối vô tri, ăn nói bừa bãi!” người Hạo Gia không khỏi sắc mặt trở nên trầm xuống, lạnh lùng nói.
Yến Thập Tam cười cười, bình tĩnh nói ra: "Ta mặc dù là một tên đệ tử bình thường, nhưng đại đạo lý vẫn hiểu nha. Nếu Hạo Gia có thể đơn độc mở ra Thiên Luân, yêu cầu thay đổi hiệp nghị, cải biến nguyên tắc phân phối cũng là hợp lý. Nhưng nếu như Hạo Gia mở không ra thì sao? Nếu ngươi mở ra thì có thể yêu cầu cải biến quy tắc, nhưng tục ngữ nói có thưởng tất có phạt. Hạo Gia có thể mở ra được Thiên Luân thì cũng thôi đi, nếu như Hạo Gia mở không được Thiên Luân, Có phải hay không các ngươi nên xuất ra một phần bảo tàng, cho môn phái có thể mở ra được Thiên Luân."
Tác giả :
Yếm Bút Tiêu Sinh