Huyết Trùng Tiên Khung
Chương 49: Khoái ý ân cừu (I)
~ Người dịch: A4L~
Cự Linh rất có lai lịch, có rất nhiều lời đồn, cũng có rất nhiều lời đồn được người khác chứng nhận, lời đồn về Cự Linh là có từ thời Hồng Hoang Viễn Cổ, là do Thần Thú Ma Linh trong lúc rời đi đã để lại giống nồi của mình là đúng, bởi vì trên người Thần Thú Ma Linh có huyết thống, cho nên, mới sản sinh ra loại Cự Linh có chân huyết. Bất quá, chúng kém xa so với Thần Thú Ma Linh!
Cự Linh có tác dụng rất lớn, chúng có chân huyết, là vật liệu dùng để luyện Cự Linh Đan, tu sĩ nào muốn tối ưu hóa huyết thống của mình, thì nhất định cần phải dùng Cự Linh Đan.
-"Đó là kỵ binh dũng mãnh của bọn chúng, rất cường đại, bọn hắn rất am hiểu về việc thuần phục Cự Linh, bọn họ còn tự xưng mình là môn phái duy nhất có thể thuần phục được Cự Linh." Thang Nhàn nói cho Yến Thập Tam biết, giải thích những nghi hoặc của Yến Thập Tam.
Tại nơi cự cốc này cũng có quân của Vãn Vân Tông, vào lúc đội ngũ Lục Vô Ông tiến vào nơi trú quân, thì đám đệ tử có mặt tại đây liền lập tức đứng lên chào đón, một vị đệ tử bước ra nói:"Bẩm tông chủ, có thể bắt đầu được chưa. Thang Cốc Hạo Gia đã phái người thúc dục nhiều lần rồi."
Lục Vô Ông nở nụ cười sáng lạn nói:"Không hổ là truyền thừa Đạo Tổ, quả nhiên so với người khác, cường đại vô cùng. Được rồi, tất cả mọi người tập hợp lại, chờ kèn phát lệnh!"
Mặc dù di tích Đại Vũ Môn được mọi người cùng hưởng, nhưng di tích này lại là do Vãn Vân Tông phát hiện, không những thế, lại nằm bên trong Vãn Vân Tông nữa, cho nên tất cả mọi chuyện đều do Vãn Vân Tông chủ trì, bởi vì đây là sân nhà bọn họ!
Kèn lệnh vang lên, sau khi nghe được tiếng kèn lệnh, những người đang canh giữ cự cốc đều hướng vào trong tập hợp, mọi người đều biết, thời khắc đánh cửa ải cuối cùng đã đến.
Ở bên trong cự cốc, có một tòa đài cao to, phương viên mười dặm, mặt bàn bóng loáng như mặt kính, nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, thì chắc chắn sẽ nhìn rõ cảnh dội ngược lên, trên mặt bàn có ánh sáng chiếu xuống, nếu đi lại nhìn gần, thì chúng như những cổ văn mà tạo nên. Bên trong vô cùng hỗn độn, nhật nguyệt chìm nổi, những ngôi sao liên hành vận chuyển, bên trong mặt kính cứ như là nơi đại dạo diễn sinh, ở chính giữa là một mảnh đại đạo dài hẹp đang khai triển, tựa nhân Thần Hoàng Linh Vũ, giống như thần tiên, đem toàn bộ đài cao khóa lại. Hơn nữa, mảnh đại đạo dài hẹp này vắt ngang trong Tinh Vũ Đại Đạo, đương nhiên là do Hồng Hoang Viễn Cổ Văn Tự tạo nên.
Nhìn tòa đài cao này, Yến Thập Tam không khỏi mỉm cười, hắn biết rõ tòa đài cao này, tòa đài này được gọi là Thiên Luân, muốn đánh vào Thiên Luân, thì cần phải mở được mặt kính trong mảnh Đại Đạo Pháp Tắc dài hẹp kia, phải xây dựng lại Cổ Văn Hồng Hoang Viễn Cổ chứ không thể đâm đầu vào đánh Thiên Luân được. Thiên Luân cùng thất sơn là một thể, càng đi thẳng vào Đại Vũ Môn, thì sẽ tiến càng gần đến nơi mà Vô Thượng Đạo Hoàng tọa hóa, vì thế dựa vào vũ lực là không thể nào đánh vào Thiên Luân.
Rất nhiều cổ tông bí phái đang tập trung tại bên ngoài, mỗi cao thủ của mỗi một môn phái đều tỏa ra khí huyết đằng đằng, tông chủ của bọn họ thì còn kinh hơn, toàn thân đều tỏa ra khí thế bức người.
-"Chư vị, dựa theo hiệp nghị của chúng ta, thì trước mắt chúng ta chính là cửa khẩu cuối cùng, Vị Hà Cổ Gia cũng có nói qua, cái cửa khẩu cuối cùng này chính là Thiên Luân. Muốn mở ra được, rất khó, ngày hôm qua, chư vị tông chủ chưởng môn, Thánh Chủ Hoàng Chủ đều đã nhất trí thương lượng đồng ý, rằng chúng ta sẽ cùng nhau đồng tâm hiệp lực đánh Thiên Luân. Đương nhiên, nếu có một môn phái nào có thể tự bản thân mình đánh mở Thiên Luân, tiến vào thất sơn, thì theo như thỏa thuận, sẽ nhận được một phòng bảo tàng. Hiện tại, tất cả môn hạ nào có đệ tử thiên tài thì xin vui lòng cử ra. Dựa theo ước định, mỗi một môn phái đều có thể thử một lần, hôm nay chính thức bắt đầu. Ta tin tất cả mọi người đều đã dẫn đệ tử thiên tài, hoặc người hiểu cổ văn đến." Tất cả các đại môn phái đều tập trung bên ngoài nghe Lục Vô Ông nói.
Lục Vô Ông vừa dứt lời, không ít chư vị đại môn phái đều thấp giọng nghị luận, vây quanh môn hạ của mình thảo luận.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những người này đều là những người am hiểu cổ văn hoặc là những người đã đọc qua sách cổ, những người này, không nhất định phải là tu sĩ, một ít người đã đọc rất nhiều cổ kinh trong môn phái, trở thành học giả danh chấn một phương.
Yến Thập Tam cũng không thèm để ý, cười cười, bởi vì bí mật Thiên Luân chỉ có một mình hắn biết, trừ phi Linh Lung Cổ Triều có một vị Thiên Tôn còn sống, bằng không thì không ai có thể biết được bí mật của Thiên Luân.
Đương nhiên chuyện Thiên Tôn năm đó còn sống là chuyện không thể nào, tại thời điểm Thượng Cổ, Linh Lung Cổ Triều về sau đã bị diệt môn, ai diệt thì không ai biết cả, nhưng có một loại truyền thuyết, nói rằng Linh Lung Cổ Triều đã bị Tố Chân Sơn diệt, tuy nhiên đây chỉ là một loại truyền thuyết, không có cách nào để chứng thực cả.
Chư vị đại môn phái mặc dù đã liên thủ đánh di tích, nhưng ai cũng có tâm tư của riêng mình, ai cũng muốn có một phòng bảo vật, cho nên, lúc mới bắt đầu, ai cũng không muốn liên thủ phối hợp đánh, bọn hắn thậm chí còn nghĩ là sẽ nương tựa vào thực lực các đại môn phái khác để đánh mở Thiên Luân.
-"Có kẻ nhìn chằm chằm vào ngươi kìa." Lúc này, Thang Nhàn thấp giọng nhắc nhở Yến Thập Tam:"Là người của Già Nhật Phái."
Yến Thập Tam ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong Già Nhật Phái có một vị lão già đang theo dõi hắn, trong mắt hắn, phun ra cắn nuốt hàn mang, nhìn chẳng hề quen, tựa hồ như đối với Yến Thập Tam có thù có oán.
Hơn nữa, vị lão nhân này đứng cạnh một chàng thanh niên tuấn tú, cũng đồng dạng nhìn chằm chằm vào Yến Thập Tam, thỉnh thoảng hắn còn thì thầm to nhỏ gì đó với lão già bên cạnh, không biết nói gì.
-"Hắn là Diệp đường chủ của Già Nhật Phái, là một trong những đường chủ mạnh nhất Già Nhật Phái, hắn nhất định sẽ được tiến thăng lên vị trí trưởng lão." Thang Nhàn tiếp xúc rất nhiều môn phái, nên đối với các nhân vật trong môn phái, hắn có biết một hai.
Nghe được Thang Nhàn nhắc nhở, Yến Thập Tam không khỏi cười cười, hắn biết vì sao đối phương lại nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ sợ, cái tên anh tuấn đứng bên cạnh Diệp đường chủ này chính là đường huynh của tên Vương Tuấn Kiệt mà hắn đã giết, Vương Tuấn Long, cũng là một trong những đệ tử giỏi nhất một đời của Già Nhật Phái.
Năm đó, khi hắn diệt Điền Phủ, chém Vương Tuấn Kiệt, Vương Tuấn Kiệt trước khi chết có từng uy hiếp hắn, nói đường huynh của hắn chính là đệ tử của Diệp đường chủ.
-"Lục Tông chủ, vị đệ tử này của các ngươi tên là Yến Thập Tam đúng không?" Lúc này, Diệp đường chủ đi ra, hướng Lục Vô Ông chắp tay, trầm giọng hỏi.
Xem ra, người của Già Nhật Phái đã không nhịn được nổi, đặc biệt là tên Vương Tuấn Long kia cứ nhìn chằm chằm vào Yến Thập Tam, Yến Thập Tam giết đường đệ của hắn, Vương Tuấn Kiệt, hắn nghiến răng, muốn vì đường đệ của mình mà trả thù.
-"Đúng vậy, có chuyện gì sao Diệp đường chủ?" Lục Vô Ông bình tĩnh, vẫn mang bộ dạng ốm yếu mà nói.
Lúc này, tất cả môn phái đều đang thảo luận làm thế nào để có thể đánh mở Thiên Luân đều yên lặng lại, quay qua bên đây nhìn. Mặc dù nói, trong quy định, không môn phái nào được khiêu khích Vãn Vân Tông, nhưng vẫn có rất nhiều kẻ không có mắt, hoặc là có chủ tâm gì đó với Vãn Vân Tông.
-"Năm đó ở địa bàn Già Nhật Phái, diệt Điền Phủ, chém Vương Tuấn Kiệt, có phải là do ngươi làm hay không?" Diệp đường chủ nhìn chằm chằm vào Yến Thập Tam, lạnh giọng nói.
Yến Thập Tam nhìn Diệp đường chủ, cười cười nói:"Tu đạo phạt mệnh, thân là một chúng sinh thì hai tay dính máu cũng là chuyện bình thường. Đúng, chính ta là người diệt Điền Phủ, chém Vương Tuấn Kiệt."
-"Tốt, tốt, tốt lắm, ngươi thừa nhận là được rồi!" Diệp đường chủ cười lạnh, sau đó sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng quát lên: "Ngươi có biết tội của mình chưa, thân là đệ tử bàn chi của Già Nhật Phái, lại tàn sát đồng môn, phản bội tông môn chạy ra ngoài đầu quân cho kẻ khác, đây là tử tội! Ngươi tự bó tay chịu trói, tự vẫn hay là để ta ra tay đây!"
-"Hừ, Yến Thập Tam, lần này để xem ngươi ngụy biện như thế nào, thân là đệ tử Già Nhật Phái, lại đi đầu thân vào Vãn Vân Tông, đây rõ ràng là cố ý, bụng dạ khó lường, muốn mưu hại Vãn Vân Tông." Mẫn Ưng lạnh lùng trầm giọng nói.
Rốt cuộc Mẫn Ưng cũng có cơ hội để chèn ép Yến Thập Tam, đối với hắn mà nói, hắn sẽ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội đả kích Yến Thập Tam.
Yến Thập Tam lạnh lùng nhìn Mẫn Ưng, nở nụ cười nói:"Mẫn trưởng lão, ngươi đúng là dáng thương mà." Sau đó, hắn không để ý đến Mẫn Ưng nữa mà nhìn Diệp đường chủ, bình tĩnh, cười nói:"Già Nhật Phái các ngươi cũng đề cao chính mình quá đấy, đúng vậy, nghĩa phụ của ta xuất thân từ Yến Trang, hắc, chỉ bằng vào điểm này, ngươi lại cho rằng Yến Thập Tam ta là đệ tử Già Nhật Phái các ngươi? Ta lúc nào đã bái vào tông môn các ngươi vậy? Yến Thập Tam ta từ lúc nào có tên trong danh sách đệ tử Già Nhật Phái thế? Không có nha. Đã là không có, thì đừng có nói Yến Thập Tam ta là đệ tử Già Nhật Phái các ngươi..."
-"... Hoặc là Già Nhật Phái các ngươi đã quá xem trọng bản thân mình, thế nên xem người trong thiên hạ đều là môn hạ đệ tử của mình, cũng có thể Già Nhật Phái vô liêm sỉ, mặt dày đi cầu ta làm đệ tử của các ngươi, hoặc cũng có thể Già Nhật Phái các ngươi tự cho mình là thiên hạ đệ nhất phái, không quan tâm đến sự tồn tại của Vãn Vân Tông bọn ta, muốn cướp đệ tử môn phái khác cũng không phải là không thể! Không biết là Già Nhật Phái các ngươi quá tự kỉ, hay là vô liêm sỉ, hay là tự cho mình là thiên hạ đệ nhất phái đây?"
Tuy có nhiều người có mặt tại đây, nhưng Yến Thập Tam vẫn chậm rãi mà nói.
Về phần các môn phái khác, thì bọn họ đều xem náo nhiệt, bất luận là thế nào đi chăng nữa, nếu như Vãn Vân Tông cùng Già Nhật Phái xung đột, thì bọn hắn chính là kẻ được lợi nhất.
Bị Yến Thập Tam nói như thế, Diệp đường chủ sắc mặt rất khó coi, không chỉ đường chủ sắc mặt khó coi, mà sắc mặt tất cả đệ tử Già Nhật Phái đều khó coi, Yến Thập Tam nói như vậy, quả thật là khiêu khích tất cả toàn bộ Già Nhật Phái mà.
Lúc này Lục Vô Ông lạnh lùng nhìn Mẫn Ưng, thấp giọng nói:"Ngu xuẩn!", sau đó không để ý tới Mẫn Ưng nữa, mà nhìn qua Diệp đường chủ, ốm yếu nói:"Diệp đường chủ, dù có việc gì đi chăng nữa, thì cũng phải nói lý lẽ, ngươi nói đệ tử Yến Thập Tam của ta chính là đệ tử Già Nhật Phái các ngươi, thế các ngươi có chứng cứ gì chứng mình hắn đã bái nhập vào Già Nhật Phái hay không? Nếu như không có mà nói đệ tử của ta là đệ tử của Già Nhật Phái các ngươi, thì chính là kiếm chuyện với Vãn Vân Tông bọn ta, có chủ tâm hãm hại Vãn Vân Tông bọn ta! Diệp đường chủ, lời này ta cần phải biết rõ đây là ý của ngươi, hay là ý tứ của Già Nhật Phái các ngươi, nếu đây là ý tứ của Già Nhật Phái các ngươi, thì Già Nhật Phái các ngươi tất có mưu đồ gây bất lợi với Vãn Vân Tông bọn ta, làm trái với hiệp nghị ký kết, mặc dù các ngươi là Già Nhật Phái, nhưng so về danh tiếng, thì chưa biết ai hơn ai đâu!"
Nói xong, Lục Vô Ông hai mắt phát lạnh, lập tức bạo phát khí huyết vô lượng, mênh mong như biển cả, toàn bộ người trong cự ốc đều run rẩy, khí huyết Lục Vô Ông lập tức bao phủ nơi này, tất cả những ai có mặt tại đây, đều run rẩy vì khí huyết khủng bố của hắn.
Cự Linh rất có lai lịch, có rất nhiều lời đồn, cũng có rất nhiều lời đồn được người khác chứng nhận, lời đồn về Cự Linh là có từ thời Hồng Hoang Viễn Cổ, là do Thần Thú Ma Linh trong lúc rời đi đã để lại giống nồi của mình là đúng, bởi vì trên người Thần Thú Ma Linh có huyết thống, cho nên, mới sản sinh ra loại Cự Linh có chân huyết. Bất quá, chúng kém xa so với Thần Thú Ma Linh!
Cự Linh có tác dụng rất lớn, chúng có chân huyết, là vật liệu dùng để luyện Cự Linh Đan, tu sĩ nào muốn tối ưu hóa huyết thống của mình, thì nhất định cần phải dùng Cự Linh Đan.
-"Đó là kỵ binh dũng mãnh của bọn chúng, rất cường đại, bọn hắn rất am hiểu về việc thuần phục Cự Linh, bọn họ còn tự xưng mình là môn phái duy nhất có thể thuần phục được Cự Linh." Thang Nhàn nói cho Yến Thập Tam biết, giải thích những nghi hoặc của Yến Thập Tam.
Tại nơi cự cốc này cũng có quân của Vãn Vân Tông, vào lúc đội ngũ Lục Vô Ông tiến vào nơi trú quân, thì đám đệ tử có mặt tại đây liền lập tức đứng lên chào đón, một vị đệ tử bước ra nói:"Bẩm tông chủ, có thể bắt đầu được chưa. Thang Cốc Hạo Gia đã phái người thúc dục nhiều lần rồi."
Lục Vô Ông nở nụ cười sáng lạn nói:"Không hổ là truyền thừa Đạo Tổ, quả nhiên so với người khác, cường đại vô cùng. Được rồi, tất cả mọi người tập hợp lại, chờ kèn phát lệnh!"
Mặc dù di tích Đại Vũ Môn được mọi người cùng hưởng, nhưng di tích này lại là do Vãn Vân Tông phát hiện, không những thế, lại nằm bên trong Vãn Vân Tông nữa, cho nên tất cả mọi chuyện đều do Vãn Vân Tông chủ trì, bởi vì đây là sân nhà bọn họ!
Kèn lệnh vang lên, sau khi nghe được tiếng kèn lệnh, những người đang canh giữ cự cốc đều hướng vào trong tập hợp, mọi người đều biết, thời khắc đánh cửa ải cuối cùng đã đến.
Ở bên trong cự cốc, có một tòa đài cao to, phương viên mười dặm, mặt bàn bóng loáng như mặt kính, nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, thì chắc chắn sẽ nhìn rõ cảnh dội ngược lên, trên mặt bàn có ánh sáng chiếu xuống, nếu đi lại nhìn gần, thì chúng như những cổ văn mà tạo nên. Bên trong vô cùng hỗn độn, nhật nguyệt chìm nổi, những ngôi sao liên hành vận chuyển, bên trong mặt kính cứ như là nơi đại dạo diễn sinh, ở chính giữa là một mảnh đại đạo dài hẹp đang khai triển, tựa nhân Thần Hoàng Linh Vũ, giống như thần tiên, đem toàn bộ đài cao khóa lại. Hơn nữa, mảnh đại đạo dài hẹp này vắt ngang trong Tinh Vũ Đại Đạo, đương nhiên là do Hồng Hoang Viễn Cổ Văn Tự tạo nên.
Nhìn tòa đài cao này, Yến Thập Tam không khỏi mỉm cười, hắn biết rõ tòa đài cao này, tòa đài này được gọi là Thiên Luân, muốn đánh vào Thiên Luân, thì cần phải mở được mặt kính trong mảnh Đại Đạo Pháp Tắc dài hẹp kia, phải xây dựng lại Cổ Văn Hồng Hoang Viễn Cổ chứ không thể đâm đầu vào đánh Thiên Luân được. Thiên Luân cùng thất sơn là một thể, càng đi thẳng vào Đại Vũ Môn, thì sẽ tiến càng gần đến nơi mà Vô Thượng Đạo Hoàng tọa hóa, vì thế dựa vào vũ lực là không thể nào đánh vào Thiên Luân.
Rất nhiều cổ tông bí phái đang tập trung tại bên ngoài, mỗi cao thủ của mỗi một môn phái đều tỏa ra khí huyết đằng đằng, tông chủ của bọn họ thì còn kinh hơn, toàn thân đều tỏa ra khí thế bức người.
-"Chư vị, dựa theo hiệp nghị của chúng ta, thì trước mắt chúng ta chính là cửa khẩu cuối cùng, Vị Hà Cổ Gia cũng có nói qua, cái cửa khẩu cuối cùng này chính là Thiên Luân. Muốn mở ra được, rất khó, ngày hôm qua, chư vị tông chủ chưởng môn, Thánh Chủ Hoàng Chủ đều đã nhất trí thương lượng đồng ý, rằng chúng ta sẽ cùng nhau đồng tâm hiệp lực đánh Thiên Luân. Đương nhiên, nếu có một môn phái nào có thể tự bản thân mình đánh mở Thiên Luân, tiến vào thất sơn, thì theo như thỏa thuận, sẽ nhận được một phòng bảo tàng. Hiện tại, tất cả môn hạ nào có đệ tử thiên tài thì xin vui lòng cử ra. Dựa theo ước định, mỗi một môn phái đều có thể thử một lần, hôm nay chính thức bắt đầu. Ta tin tất cả mọi người đều đã dẫn đệ tử thiên tài, hoặc người hiểu cổ văn đến." Tất cả các đại môn phái đều tập trung bên ngoài nghe Lục Vô Ông nói.
Lục Vô Ông vừa dứt lời, không ít chư vị đại môn phái đều thấp giọng nghị luận, vây quanh môn hạ của mình thảo luận.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những người này đều là những người am hiểu cổ văn hoặc là những người đã đọc qua sách cổ, những người này, không nhất định phải là tu sĩ, một ít người đã đọc rất nhiều cổ kinh trong môn phái, trở thành học giả danh chấn một phương.
Yến Thập Tam cũng không thèm để ý, cười cười, bởi vì bí mật Thiên Luân chỉ có một mình hắn biết, trừ phi Linh Lung Cổ Triều có một vị Thiên Tôn còn sống, bằng không thì không ai có thể biết được bí mật của Thiên Luân.
Đương nhiên chuyện Thiên Tôn năm đó còn sống là chuyện không thể nào, tại thời điểm Thượng Cổ, Linh Lung Cổ Triều về sau đã bị diệt môn, ai diệt thì không ai biết cả, nhưng có một loại truyền thuyết, nói rằng Linh Lung Cổ Triều đã bị Tố Chân Sơn diệt, tuy nhiên đây chỉ là một loại truyền thuyết, không có cách nào để chứng thực cả.
Chư vị đại môn phái mặc dù đã liên thủ đánh di tích, nhưng ai cũng có tâm tư của riêng mình, ai cũng muốn có một phòng bảo vật, cho nên, lúc mới bắt đầu, ai cũng không muốn liên thủ phối hợp đánh, bọn hắn thậm chí còn nghĩ là sẽ nương tựa vào thực lực các đại môn phái khác để đánh mở Thiên Luân.
-"Có kẻ nhìn chằm chằm vào ngươi kìa." Lúc này, Thang Nhàn thấp giọng nhắc nhở Yến Thập Tam:"Là người của Già Nhật Phái."
Yến Thập Tam ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong Già Nhật Phái có một vị lão già đang theo dõi hắn, trong mắt hắn, phun ra cắn nuốt hàn mang, nhìn chẳng hề quen, tựa hồ như đối với Yến Thập Tam có thù có oán.
Hơn nữa, vị lão nhân này đứng cạnh một chàng thanh niên tuấn tú, cũng đồng dạng nhìn chằm chằm vào Yến Thập Tam, thỉnh thoảng hắn còn thì thầm to nhỏ gì đó với lão già bên cạnh, không biết nói gì.
-"Hắn là Diệp đường chủ của Già Nhật Phái, là một trong những đường chủ mạnh nhất Già Nhật Phái, hắn nhất định sẽ được tiến thăng lên vị trí trưởng lão." Thang Nhàn tiếp xúc rất nhiều môn phái, nên đối với các nhân vật trong môn phái, hắn có biết một hai.
Nghe được Thang Nhàn nhắc nhở, Yến Thập Tam không khỏi cười cười, hắn biết vì sao đối phương lại nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ sợ, cái tên anh tuấn đứng bên cạnh Diệp đường chủ này chính là đường huynh của tên Vương Tuấn Kiệt mà hắn đã giết, Vương Tuấn Long, cũng là một trong những đệ tử giỏi nhất một đời của Già Nhật Phái.
Năm đó, khi hắn diệt Điền Phủ, chém Vương Tuấn Kiệt, Vương Tuấn Kiệt trước khi chết có từng uy hiếp hắn, nói đường huynh của hắn chính là đệ tử của Diệp đường chủ.
-"Lục Tông chủ, vị đệ tử này của các ngươi tên là Yến Thập Tam đúng không?" Lúc này, Diệp đường chủ đi ra, hướng Lục Vô Ông chắp tay, trầm giọng hỏi.
Xem ra, người của Già Nhật Phái đã không nhịn được nổi, đặc biệt là tên Vương Tuấn Long kia cứ nhìn chằm chằm vào Yến Thập Tam, Yến Thập Tam giết đường đệ của hắn, Vương Tuấn Kiệt, hắn nghiến răng, muốn vì đường đệ của mình mà trả thù.
-"Đúng vậy, có chuyện gì sao Diệp đường chủ?" Lục Vô Ông bình tĩnh, vẫn mang bộ dạng ốm yếu mà nói.
Lúc này, tất cả môn phái đều đang thảo luận làm thế nào để có thể đánh mở Thiên Luân đều yên lặng lại, quay qua bên đây nhìn. Mặc dù nói, trong quy định, không môn phái nào được khiêu khích Vãn Vân Tông, nhưng vẫn có rất nhiều kẻ không có mắt, hoặc là có chủ tâm gì đó với Vãn Vân Tông.
-"Năm đó ở địa bàn Già Nhật Phái, diệt Điền Phủ, chém Vương Tuấn Kiệt, có phải là do ngươi làm hay không?" Diệp đường chủ nhìn chằm chằm vào Yến Thập Tam, lạnh giọng nói.
Yến Thập Tam nhìn Diệp đường chủ, cười cười nói:"Tu đạo phạt mệnh, thân là một chúng sinh thì hai tay dính máu cũng là chuyện bình thường. Đúng, chính ta là người diệt Điền Phủ, chém Vương Tuấn Kiệt."
-"Tốt, tốt, tốt lắm, ngươi thừa nhận là được rồi!" Diệp đường chủ cười lạnh, sau đó sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng quát lên: "Ngươi có biết tội của mình chưa, thân là đệ tử bàn chi của Già Nhật Phái, lại tàn sát đồng môn, phản bội tông môn chạy ra ngoài đầu quân cho kẻ khác, đây là tử tội! Ngươi tự bó tay chịu trói, tự vẫn hay là để ta ra tay đây!"
-"Hừ, Yến Thập Tam, lần này để xem ngươi ngụy biện như thế nào, thân là đệ tử Già Nhật Phái, lại đi đầu thân vào Vãn Vân Tông, đây rõ ràng là cố ý, bụng dạ khó lường, muốn mưu hại Vãn Vân Tông." Mẫn Ưng lạnh lùng trầm giọng nói.
Rốt cuộc Mẫn Ưng cũng có cơ hội để chèn ép Yến Thập Tam, đối với hắn mà nói, hắn sẽ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội đả kích Yến Thập Tam.
Yến Thập Tam lạnh lùng nhìn Mẫn Ưng, nở nụ cười nói:"Mẫn trưởng lão, ngươi đúng là dáng thương mà." Sau đó, hắn không để ý đến Mẫn Ưng nữa mà nhìn Diệp đường chủ, bình tĩnh, cười nói:"Già Nhật Phái các ngươi cũng đề cao chính mình quá đấy, đúng vậy, nghĩa phụ của ta xuất thân từ Yến Trang, hắc, chỉ bằng vào điểm này, ngươi lại cho rằng Yến Thập Tam ta là đệ tử Già Nhật Phái các ngươi? Ta lúc nào đã bái vào tông môn các ngươi vậy? Yến Thập Tam ta từ lúc nào có tên trong danh sách đệ tử Già Nhật Phái thế? Không có nha. Đã là không có, thì đừng có nói Yến Thập Tam ta là đệ tử Già Nhật Phái các ngươi..."
-"... Hoặc là Già Nhật Phái các ngươi đã quá xem trọng bản thân mình, thế nên xem người trong thiên hạ đều là môn hạ đệ tử của mình, cũng có thể Già Nhật Phái vô liêm sỉ, mặt dày đi cầu ta làm đệ tử của các ngươi, hoặc cũng có thể Già Nhật Phái các ngươi tự cho mình là thiên hạ đệ nhất phái, không quan tâm đến sự tồn tại của Vãn Vân Tông bọn ta, muốn cướp đệ tử môn phái khác cũng không phải là không thể! Không biết là Già Nhật Phái các ngươi quá tự kỉ, hay là vô liêm sỉ, hay là tự cho mình là thiên hạ đệ nhất phái đây?"
Tuy có nhiều người có mặt tại đây, nhưng Yến Thập Tam vẫn chậm rãi mà nói.
Về phần các môn phái khác, thì bọn họ đều xem náo nhiệt, bất luận là thế nào đi chăng nữa, nếu như Vãn Vân Tông cùng Già Nhật Phái xung đột, thì bọn hắn chính là kẻ được lợi nhất.
Bị Yến Thập Tam nói như thế, Diệp đường chủ sắc mặt rất khó coi, không chỉ đường chủ sắc mặt khó coi, mà sắc mặt tất cả đệ tử Già Nhật Phái đều khó coi, Yến Thập Tam nói như vậy, quả thật là khiêu khích tất cả toàn bộ Già Nhật Phái mà.
Lúc này Lục Vô Ông lạnh lùng nhìn Mẫn Ưng, thấp giọng nói:"Ngu xuẩn!", sau đó không để ý tới Mẫn Ưng nữa, mà nhìn qua Diệp đường chủ, ốm yếu nói:"Diệp đường chủ, dù có việc gì đi chăng nữa, thì cũng phải nói lý lẽ, ngươi nói đệ tử Yến Thập Tam của ta chính là đệ tử Già Nhật Phái các ngươi, thế các ngươi có chứng cứ gì chứng mình hắn đã bái nhập vào Già Nhật Phái hay không? Nếu như không có mà nói đệ tử của ta là đệ tử của Già Nhật Phái các ngươi, thì chính là kiếm chuyện với Vãn Vân Tông bọn ta, có chủ tâm hãm hại Vãn Vân Tông bọn ta! Diệp đường chủ, lời này ta cần phải biết rõ đây là ý của ngươi, hay là ý tứ của Già Nhật Phái các ngươi, nếu đây là ý tứ của Già Nhật Phái các ngươi, thì Già Nhật Phái các ngươi tất có mưu đồ gây bất lợi với Vãn Vân Tông bọn ta, làm trái với hiệp nghị ký kết, mặc dù các ngươi là Già Nhật Phái, nhưng so về danh tiếng, thì chưa biết ai hơn ai đâu!"
Nói xong, Lục Vô Ông hai mắt phát lạnh, lập tức bạo phát khí huyết vô lượng, mênh mong như biển cả, toàn bộ người trong cự ốc đều run rẩy, khí huyết Lục Vô Ông lập tức bao phủ nơi này, tất cả những ai có mặt tại đây, đều run rẩy vì khí huyết khủng bố của hắn.
Tác giả :
Yếm Bút Tiêu Sinh