Huyết Tinh Phong Tình
Chương 17
Thời gian tựa như tấm gương, luôn phản chiếu hình ảnh quá khứ của con người. Khác biệt duy nhất chính là, nếu không muốn soi thì gương sẽ chẳng thể phản chiếu bất kì thứ gì, nhưng mà thời gian, dù không mong muốn, nó vẫn tiếp tục phản chiếu mãi mãi, chẳng bao giờ ngừng lại …
Tôi ngã xuống giường, tất cả mọi thứ trong đầu đều hỗn loạn, từ lúc trở về vẫn không nói được một lời. Muốn tìm ra một chút manh mối nào đó để cân nhắc xem tiếp theo phải làm như thế nào nhưng tôi hoàn toàn bất lực! Cảm giác sợ hãi ngày càng mãnh liệt, tiếp theo Tam Cường muốn làm gì? Hình Dạ muốn làm gì? Hắn sẽ nhanh chóng phát hiện Tam Cường đã quay về, thậm chí có khả năng hắn đã biết sớm rồi. Tôi bắt đầu hoài nghi liệu cuộc gặp ngày hôm nay có khi nào là do Hình Dạ an bài không, để khiến tôi … tỉnh ngộ!
Tôi muốn Tam Cường rời khỏi đây, an toàn rời khỏi đây! Tôi không thể mất đi cậu ấy một lần nữa, mặc kệ là đi đâu, chỉ cần biết cậu ấy còn sống là được rồi! Nhưng tôi của hiện tại còn năng lực gì để đối đầu với Hình Dạ đây? Nhất cử nhất động của bản thân đều chịu sự khống chế của hắn, phải làm sao mới có thể giúp Tam Cường trốn đi?
Hơn nữa … tôi phải làm thế nào để nói cho Tam Cường … chân tướng sự thật đây? Tôi không muốn lừa dối cậu ấy, thế nhưng, nếu biết thì cũng chỉ càng thêm thống khổ mà thôi … Đó cũng chẳng phải là mượn cớ, nhưng tôi thực sự không muốn tổn thương bất kì ai …
“Thế nào? Đi dạo vui vẻ chứ?” Giọng nói mỉa mai vang lên từ phía sau.
Không ngẩng đầu lên, mí mắt cũng không động đậy, tôi nằm trên giường khẽ cười lạnh một tiếng, “So với tưởng tượng thì tốt hơn nhiều lắm!”
“Vậy sao? Thế nào? Gặp lại thuộc hạ cũ không thấy thân thương à?”
Quả nhiên!
“Tôi nên cảm ơn anh sao?”
“Cậu hẳn là nên ngẫm lại xem phải giải thích với tôi thế nào, hai người hôm nay theo cậu là trợ thủ đắc lực của tôi. Giờ một trong số bọn họ lại bị cậu vặn gãy xương cổ tay!” Trong giọng nói Hình Dạ tiềm ẩn sự phẫn nộ. Gãy sao? Xem ra là không khống chế được lực rồi, “Tôi không cố ý! Muốn tôi xin lỗi anh ta sao? Có thể …” Chưa nói xong, cằm đã bị hung hăng nắm lấy, tôi cảm giác được một thân thể từ phía trên đè ép xuống, mở mắt ra chính là hình ảnh Hình Dạ đang híp mắt theo dõi mình.
“Cậu trở nên nghe lời như thế này từ bao giờ thế?” Lửa giận của hắn có xu hướng tăng cao.
“Tôi không rõ anh có ý gì …” thực sự không rõ!
“Trước đây cậu không như thế, An Lạc, cái con người miệng lưỡi sắc bén trước kia đi đâu mất rồi?” Lực trên tay càng mạnh thêm, tôi muốn mở miệng ra cũng khó khăn. Hơi thở Hình Dạ phả vào mặt tôi, thật hiếm thấy, không có mùi rượu. Cứ như vậy mà nhìn đối phương, mãi cho đến khi lực đạo trên tay hắn thả lỏng, lúc này tôi mới khẽ cười một tiếng, nói: “An Lạc của ngày xưa … đã không còn tồn tại nữa!”
“Chát!” một tiếng, trên mặt lập tức thấy bỏng rát đau đớn, tôi khẽ run khóe miệng, cảm thấy chất lỏng ấm nóng bắt đầu chảy ra từ đó … Hình Dạ quỳ gối trên người tôi, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, ngực không ngừng phập phồng, “Không tồn tại nữa? Không tồn tại nữa sao? Cậu căn bản muốn nói với tôi là tôi đã bắt sai người có phải không? Tưởng nói một câu không tồn tại thì hiện tại có thể thoát tội sao? Tôi nói cho cậu biết, An Lạc, tôi mặc kệ cậu là An Lạc nào, trước đây cũng tốt, bây giờ cũng được, chỉ cần cậu là An Lạc, đừng hòng trốn thoát khỏi tay tôi!”
Trước đây cũng tốt … bây giờ cũng được … chỉ cần là An Lạc sao? Đến bản thân tôi cũng không thể phân biệt đâu mới là An Lạc thực sự, e rằng …
“Hình Dạ, cần gì phải như vậy chứ?” Tôi khẽ cười một tiếng, “Người anh yêu, là An Lạc của Phượng Hoàng hội trước đây, An Lạc đó đã không còn tồn tại nữa rồi!” Không tồn tại nữa! Người mà Hình Dạ yêu, An Lạc của Phượng Hoàng hội, từ ngày đó đã không còn nữa rồi!
Hình Dạ không nói gì, chỉ nhìn tôi, dường như muốn tìm ra thứ gì đó trên mặt tôi, lâu thật lâu, tôi nhắm mắt lại, cảm thấy hắn rời khỏi người mình. Nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, tôi chậm rãi thả lỏng toàn thân …
“Nếu như cậu thật sự nghĩ như vậy thì … tại sao lại khóc?”
Mạnh mẽ mở mắt ra, tôi phát hiện tầm nhìn đã bị nước mắt che khuất, tất cả là một mảnh lờ mờ không rõ ràng … Nhắm mắt lại, tôi khẽ lẩm nhẩm … anh nhìn nhầm rồi … tôi không khóc … nhìn nhầm rồi … An Lạc sẽ không khóc … nhất định là như vậy! Tôi cũng nhìn nhầm rồi! An Lạc … sẽ không khóc đâu!
Mày sai rồi! An Lạc của hiện tại, thường lúc nào cũng khóc….
Sáng sớm thức dậy mặt trời đã lên rất cao, nhìn thoáng qua đồng hồ tôi mới phát hiện đã hơn bốn giờ chiều rồi. Đêm qua cũng chẳng biết mình ngủ từ lúc nào, tôi vừa thức dậy, mới đánh răng rửa mặt xong thì đã có người tới tìm, nói Hình Dạ đang chờ tôi ngoài phòng khách, không thể hiểu nổi! Sáng sớm hắn đã … à mà cũng không phải sáng sớm, giờ này hắn tới làm gì? Chậm rãi đi vào phòng khách, tôi phát hiện Anh Đình Tuấn Ngộ cũng đang ở đó. Anh ta thấy tôi tới thì mỉm cười, chỉ là nụ cười ôn hòa kia khiến cho tôi thấy có chút kì lạ.
“Đến rồi à?” Thấy tôi, Hình Dạ buông điếu thuốc trong tay xuống.
“Ngồi đi!”
Tôi khẽ nhíu mày, hôm nay hắn uống lộn thuốc à? Ngay cả Anh Đình Tuấn Ngộ ngồi bên cạnh cũng nháy mắt với tôi! Vết thương trên mặt anh ta đã khá hơn nhiều rồi, băng gạc các kiểu cũng đã được tháo xuống. Tôi đi về phía bọn họ, ngồi xuống bên cạnh Anh Đình Tuấn Ngộ, lúc ngồi xuống chợt thấy Anh Đình Tuấn Ngộ khẽ rùng mình một cái, lạnh à? Tôi nhìn anh ta, đối phương có vẻ ngượng ngùng nói: “Yêu tinh, chuyện là …”
“Hôm nay có một món quà đặc biệt muốn tặng cậu! Tôi tin cậu nhất định sẽ rất thích!” Hình Dạ mở miệng cắt lời anh ta. Tôi quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc. Khóe miệng hắn cong lên thành một đường cong duyên dáng, khẽ búng ngón tay, người ở bên ngoài lặng lẽ rời đi. Không đầy một phút sau, từ xa truyền đến một trận tiếng chửi rủa …
“Buông ông mày ra! Mẹ nó! Bọn khốn khiếp các người có bản lĩnh thì thả ông đây ra cùng đại ca các người một chọi một! Họ Hình kia nhất định không được chết tử tế!”
Tôi hít một ngụm khí lạnh! Tam Cường!
Hai người đem Tam Cường đang bị trói gô đến, ném xuống trước mặt bọn tôi rồi lùi ra ngoài.
“Tam Cường!” Tôi gọi một tiếng, vội vọt tới, “Cậu không sao chứ? Có bị thương không?”
“Đại …” Cậu ấy gọi một tiếng, rồi ngừng lại, nhìn tôi, cuối cùng căm giận quay sang hướng khác. Tôi cởi dây trói trên người cậu ấy ra, không bị thương nặng, xem ra mới chỉ bị giáo huấn một chút thôi.
“Ha ha! Xem ra một màn chủ tớ tương phùng không có cảm động như trong tưởng tượng nhỉ! Thủ hạ của cậu hình như không muốn nhận cậu nữa rồi!” Hình Dạ một tay chống cằm dựa vào bên bàn, Anh Đình Tuấn Ngộ lớn tiếng rên rỉ.
“Tam Cường, cậu làm sao vậy? Bọn họ bắt cậu đến đây sao?” Tôi nâng cậu ấy dậy, thấy miệng đối phương dính máu, muốn đưa tay giúp cậu ấy lau đi nhưng cậu ấy lại khẽ quay đầu, tự mình xát xát vài cái, “Tam Cường?”
Không đúng! Cảm giác không đúng! Cậu ấy có chuyện gì …
“Tôi cũng chẳng có tâm tư đi bắt một tên tiểu lâu la như thế này, là hắn tự mình đến tận cửa, nói cái gì mà tôi bắt cóc cậu, muốn liều mạng với tôi,” Hình Dạ mở miệng nói: “Nhóc con này tuy rằng không có suy nghĩ nhưng cũng đã cố hết sức, chỉ là muốn đánh với tôi thì còn non lắm!”
Tam cường ‘phi’ một tiếng, đột nhiên ho khan, “Tam Cường, cậu rốt cục …”
“Yêu tinh.” Cuối cùng Anh Đình Tuấn Ngộ cũng đứng đậy, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, đối phương thở dài nói: “Hắn biết hết rồi!”
Một tiếng sấm nổ vang trong đầu tôi! Đánh cho tôi cứng ngắc tại chỗ! Cậu ấy … biết hết rồi sao?
“So với để cậu nói không bằng để chúng tôi nói, biết cậu không thể mở miệng được …”
“Cậu nói nhiều quá rồi đấy, Tuấn Ngộ!”
Tam Cường cúi đầu, một chữ cũng không nói. Tôi muốn đưa tay vỗ cậu ấy nhưng đến nửa đường lại thu về. Hiện tại, có lẽ cậu ấy sẽ cảm thấy chán ghét đụng chạm với tôi!
“Tam Cường, tôi …” vừa mở miệng lại phát hiện chẳng thể thốt thành lời, căn bản là không biết phải nói gì cho phải! Giải thích? Còn có thể giải thích cái gì đây? Đó là sự thật! Xin tha thứ? Tôi không có tư cách đó!
“Xin lỗi …” nghìn nghĩ vạn nghĩ, chỉ có hai chữ này thôi!
“Lời bọn họ nói là thật sao?” Tam Cường hỏi một câu.
“Tôi …”
“Nói cho tôi biết có đúng là sự thật không?” Cậu ta đột nhiên nắm tay tôi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi, lớn tiếng hỏi.
Nhìn hình ảnh chính mình trong mắt đối phương, lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn! Quay đầu, né tránh ánh mắt của cậu ấy, tôi vô lực gật đầu.
“Anh!” Cậu ấy gọi một tiếng, một quyền đánh vào sườn mặt bên trái tôi. Tôi mất đi trọng tâm ngã về phía sau, tuy rằng một quyền này của cậu ấy lực không lớn, nhưng cả người tôi vẫn trượt về phía sau khoảng ba thước. Tôi nâng đầu chậm rãi đứng dậy, Tam Cường còn muốn xông lên lại bị Anh Đình Tuấn Ngộ giữ trên mặt đất. Hình Dạ ở một bên cau mày nhìn tôi.
“Buông ra! Các người … khốn khiếp! Tôi muốn giết các người báo thù cho các anh em!” Tam Cường giương nanh múa vuốt giãy dụa trên mặt đất, Anh Đình Tuấn Ngộ giữ chặt bả vai cậu ta, ngón tay đè lên mạch cổ cậu ta, đột nhiên nhíu mày một cái.
“Báo thù cái gì! Cũng không phải chúng tôi giết anh em của cậu! Đại ca cậu hẳn là hiểu rõ chuyện đó.” Hình Dạ khinh thường nói.
“Buông cậu ấy ra! Để cho cậu ấy đánh!” Tôi khẽ phun một ngụm, đứng dậy đi về phía Tam Cường, bởi vì có phần choáng váng lên thân hình khẽ lung lay.
“Nhưng …”
“Tôi nói buông ra!” Tôi gầm nhẹ một tiếng. Anh Đình Tuấn Ngộ nhún nhún vai, buông tay. Tam Cường thoáng cái đã đứng lên khỏi mặt đất nhưng giây tiếp theo lại ôm lấy bụng, gục người xuống, dường như đang phải chịu một nỗi đau rất lớn, cả người bắt đầu run lên.
“Cậu sao thế?” Tôi đi tới đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống của cậu ấy, cậu ấy liếc mắt nhìn tôi, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống.
“Các anh làm cậu ấy bị thương?” Tôi quay đầu lại nhìn hai người bọn họ. Anh Đình Tuấn Ngộ đang thì thầm gì đó bên tai Hình Dạ, nghe thấy tôi hỏi, anh ta khẽ lắc đầu, sắc mặt Hình Dạ có chút kỳ quái.
“Tam Cường …” không đợi tôi nói xong, cậu ta đột nhiên gạt tay tôi ra, chạy ra ngoài cửa. Tôi nhất thời không phản ứng kịp, người ngoài cửa muốn chặn cậu ấy lại, Hình Dạ chợt nói không cần!
“Tam Cường! Chờ một chút …” không suy nghĩ nhiều, tôi nhấc chân muốn đuổi theo cậu ấy. Còn chưa chạy được hai bước đã bị Hình Dạ kéo lại.
“Buông ra!” Tôi kêu lên một tiếng, cố giãy dụa. Hắn cau mày lắc đầu.
“Đừng đuổi theo!”
“Anh buông ra! Tôi muốn đi tìm cậu ấy, không thể để cậu ấy một mình ở bên ngoài …” Tôi gạt tay hắn ra.
“Không còn kịp nữa rồi!” Hắn đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, nói một câu.
Có ý gì? Tôi nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu, không kịp cái gì?
“Đừng đi, hắn không muốn để cậu nhìn thấy.”
“Anh … có ý gì?”
“Hắn chẳng còn sống được bao lâu nữa!” Hình Dạ nhắm mặt lại, nói.
Nói cái gì?
“Anh nói gì? Lặp lại lần nữa …” Giọng nói của tôi bắt đầu run rẩy, hai chân cũng nhũn ra, không đứng vững nữa.
“Hắn không còn sống được bao lâu nữa!” Hình Dạ mở mắt ra nhìn tôi, từng chữ từng chữ nói một lần nữa.
“Gạt người! Anh gạt tôi!” Tôi gầm lên, cố sức giãy dụa, kẻ lừa gạt! Gạt người! Sao có thể như thế chứ?
“Buông ra! Tôi muốn đi tìm cậu ấy! Anh buông ra! Hình Dạ, anh con mẹ nó buông tay!”
“Cậu ta nói không sai!” Anh Đình Tuấn Ngộ đang đứng một bên lên tiếng. Tôi dừng lại nhìn anh ta.
“Vừa nãy khi tôi đè cậu ta xuống thì phát hiện cậu ta đã từng trúng đạn, không ít hơn hai phát. Hơn nữa, đầu đạn hẳn là bị lấy ra một các gượng ép, khả năng là không sát trùng, vết thương bị nhiễm trùng, vì vậy người cậu ta mới nóng rần lên. Trong phổi cậu ta có thứ gì đó, có thể là do hít phải quá nhiều khí độc hoặc khói đặc tạo thành, hiện tại có lẽ đã bị hỏng mất một phần ba rồi, thêm vào đó dạ dày còn bị xuất huyết …”
“Đủ rồi!” Tôi rống lên một tiếng, chậm rãi ngồi phịch xuống mặt đất, nước mắt không ngừng tuôn ra …
Đó không phải sự thực! Ai đó làm ơn đến nói cho tôi biết … đó không phải sự thực! Tại sao! Tại sao phải đối với cậu ấy như thế? Tại sao sau khi tôi tìm được lại muốn cậu ấy rời bỏ tôi …
“Nói như thế này có vẻ tàn nhẫn,” Anh Đình Tuấn Ngộ vỗ vai tôi, “Nhưng cậu ta sống không được bao lâu nữa …”
Tôi vô thanh khóc nức nở, tại sao? Đã từng không tìm thấy cậu giữa đống thi thể, tôi cho rằng bản thân sẽ không mất cậu, nhưng hiện tại, tại sao lại cho tôi hi vọng, sau đó để tôi phải tuyệt vọng. Là ông trời muốn trừng phạt tôi sao? Tôi nguyện ý một mình gánh chịu tất cả hình phạt do tội lỗi mình gây ra, nhưng xin hãy buông tha cho những người bên cạnh tôi … xin ông đấy …
“Tôi muốn đi tìm cậu ấy!” Ngẩng đầu lên, tôi nhìn Hình Dạ cùng Anh Đình Tuấn Ngộ, bỏ qua nét thương hại trên mặt họ, gằn từng chữ: “Tôi muốn đi tìm cậu ấy! Tôi không thể để cậu ấy cô đơn lẻ loi ở bên ngoài …”
Tôi đi về phía cửa, người bên ngoài muốn ngăn cản nhưng lập tức lùi lại. Tôi biết là ai hạ lệnh, ngừng một chút, tôi để lại một câu: “Hình Dạ, tôi sẽ trở về!”
Vì lúc đi ra ngoài cũng không mang giày lên lúc này tôi đang chân trần chạy bộ trên con đường đông đúc … Tôi tìm kiếm xung quanh, không có! Không có! Nơi nào cũng không có! Cậu ấy vừa mới đi chưa được bao lâu, huống chi trên người lại bị thương, không thể đi xa! Tôi không ngừng đi về phía trước, hỏi thăm người ven đường, mãi cho đến khi yết hầu đau rát tôi mới dừng lại, cúi người xuống thở hổn hển. Đến cả nước bọt trong miệng cũng khô hết rồi!
Tam Cường! Cậu ở đâu! Xin cậu ra đây đi!
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng vang nho nhỏ, tôi ngẩng đầu, thấy chiếc tàu điện đang chạy …
Đại ca, anh biết không? Em thích nhất là ngồi tàu điện đấy! Trước đây, khi cha mẹ em vẫn chưa qua đời, em luôn bất hòa với bọn họ, mỗi lần bị cha đánh em đều trốn đi. Mà lúc đó còn nhỏ, căn bản cũng chẳng đi xa được. Hồi ấy gần nhà có một trạm tàu điện, em thường trốn ra đó ngồi, không có tiền mua vé, nhưng vì còn nhỏ nên có thể trực tiếp chui qua cửa soát vé để vào! Có khi cũng bị bắt. Nhìn con tàu chậm rãi đi xa, mãi đến khi chẳng thấy gì nữa mới thôi … Em cũng không biết mình đang nhìn gì, có lẽ là trẻ con thì lúc nào cũng hiếu kì với thế giới bên ngoài nhỉ! Nhưng thời gian qua đi, em phát hiện mình thực sự rất thích nơi đó, cũng không biết vì sao bản thân lại chấp nhất như vậy nữa …
Tôi đi tới cửa lớn nhà ga, lúc này cũng chưa đến giờ cao tầm nên toàn bộ trạm không có mấy người, chỉ có vài nhân viên nhìn tôi kinh ngạc. Tôi nhìn lướt qua xung quanh, không phát hiện Tam Cường. Vì vậy nhân lúc nhân viên bảo an không chú ý, tôi thoáng cái nhảy vọt qua cửa soát vé, chạy theo phía sau con tàu vừa chạy. Tam Cường là một người chấp nhất, điểm này tôi biết rõ hơn bất kì ai khác, việc cậu ấy đã nhận thức thì dù cho có chết cũng muốn hoàn thành! Có lẽ người khác sẽ cho rằng cậu ấy không biết suy nghĩ, không biết linh hoạt, nhưng chỉ có một Tam Cường như vậy mới có thể trung thành với niềm tin của mình hơn bất kì ai khác. Chuyện cậu ấy đã nhận định thì quyết sẽ không thay đổi … Cậu ấy từng nói, bây giờ ‘Tôi gọi anh một tiếng đại ca thì cả đời này anh mãi là đại ca của tôi!’ Mà tôi … lại phản bội phần tín nhiệm đó của cậu ấy, khiến cho cậu ấy bắt đầu nghi ngờ niềm tin của bản thân!
Cậu ấy ngồi một mình trên chiếc ghế ngoài sân ga, vẫn không nhúc nhích, nhìn chăm chú vào đường ray trống không. Tôi rất sợ, sợ cậu ấy sẽ cứ như vậy mà lẳng lặng rời bỏ tôi … Chậm rãi đi tới trước mặt cậu ấy, đối phương không hề ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ yên lặng nhìn về phía trước, tôi quỳ xuống, hai tay đặt trên đầu gối …
“Xin lỗi … anh đến muộn!” Xin lỗi!
Một lúc lâu sau … một bàn tay chậm rãi đặt lên đầu tôi. Nhẹ như vậy, tựa như sợ sẽ làm vỡ một vật gì đó quý giá, rất dịu dàng …
“Không có! Tàu vẫn chưa chạy mà …”
Nước mắt rơi xuống như mưa, Tam Cường … cậu … tha thứ cho tôi rồi sao?
Trong xe rất yên tĩnh, chẳng có bao nhiêu người, ai cũng để tâm làm chuyện của mình, không ai chú ý chúng tôi ngồi ở một góc … Tôi cùng Tam Cường ngồi bên cạnh nhau, chẳng ai mở miệng, tôi có thể cảm nhận được hơi thể của cậu ấy đang dần trở nên gấp gáp. Lòng tôi co rút đau đớn nhưng không có cách nào nói ra miệng …
“Trên mặt còn đau không?” Tam Cường nhẹ nhàng hỏi.
Tôi lắc đầu, “Không! Ngày trước luôn là anh đánh các cậu, bây giờ cho cậu trả lại cũng vừa lúc!” Hai người đều nở nụ cười, Tam Cường che miệng khẽ ho khan vài tiếng.
“Hình Dạ đã nói hết với em rồi …” Cậu ấy thở dài một tiếng. Tôi lẳng lặng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, không muốn để cậu ấy thấy. Về phần Hình Dạ đã nói gì với cậu ấy, bây giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
“Nếu nói không hận anh thì là nói dối, nhưng sau khi ngẫm lại … đó thật ra cũng không phải là hận, là giận mới đúng! Chúng ta là anh em, nhưng anh vậy mà lại giấu giếm chúng em lâu như vậy! Anh có còn coi tụi em là anh em không chứ!”
“Cậu không hận anh đã hại chết các anh em sao?” Tôi cắn môi hỏi.
“Anh là cảnh sát, anh có chức trách của mình, hơn nữa trong mắt em, anh là một người có trách nhiệm!” Cậu ấy nhắm mắt lại, “Hình Dạ cũng nói với em, tên đó, trước đây vẫn cho rằng hắn không phải là người, nhưng hiện tại, nói thật ra hắn cũng là một hảo hán!”
Tôi nắm chặt tay, có nhiều lời muốn nói nhưng đều tắc nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không thốt ra nổi!
“Anh nói cho em biết, nói thật đi, anh rốt cuộc có coi Phượng Hoàng hội như gia đình của mình không, hay tất cả thực sự chỉ là nhiệm vụ …” Những lời còn lại bị cơn ho của cậu ấy cắt đứt. Tôi khẽ vuốt lưng cho cậu ấy.
“Anh không coi nó như gia đình …” tôi nhẹ giọng nói.
“Anh …” Cậu ấy trợn mắt nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin được.
Tôi khẽ cười một tiếng, “Anh coi nó như một phần tính mạng của mình!”
Cậu ấy sửng sốt, nụ cười trên mặt dần nở rộ.
“Mất đi nó, sinh mệnh của anh đã không còn hoàn chỉnh, mất đi các cậu … anh sợ chính mình cũng chẳng còn dũng khí để mà sống sót nữa!” Thanh âm của tôi trở nên nghẹn ngào, xin lỗi! Tôi không kiềm chế nổi …
“Đại ca …” Tam Cường cầm lấy tay tôi, tay cậu ấy đang run lên, “Anh phải sống cho thật tốt! Vì chính bản thân anh!”
“Tam Cường …”
“Vài năm kia, anh không sống vì anh, từ hôm nay trở đi, anh nên sống cho bản thân mình!”
Sống cho bản thân? Quay lại là chính mình? Tôi, kẻ luôn sống vì chức trách, nhưng hiện tại, khi đã mất đi vô số thứ quan trọng … cần phải tiếp tục vì bản thân mà sống sót sao?
“Ừ!” Tôi gật đầu, “Anh sẽ sống vì bản thân!”
Tàu ngừng lại, bên trong vốn đã không có mấy người thì giờ lại càng ít hơn, tôi cùng Tam Cường lẳng lặng ngồi, nhìn cảnh vật không ngừng biến đổi ngoài ô cửa sổ đối diện.
“Thì ra thành phố này là như vậy …” Tam Cường nhẹ nhàng nói: “Ở đây đã lâu như thế, nhưng cho tới tận bây giờ mới nhìn kĩ nó! Có phải là rất thất bại hay không?”
“Không phải! Cũng giống như 80% người Nhật Bản chưa từng đến tháp Tokyo bao giờ vậy! Chúng ta chỉ là không ý thức được thôi!” Tôi cười.
“Đúng vậy! Chỉ là chưa ý thức được thôi, hiện tại, khi đã hiểu ra … có lẽ là không kịp nữa rồi nhỉ? Khụ khụ ~! Khụ!” Cậu ấy lại ho khan một cách kịch liệt.
“Nói vớ vẩn cái cái gì đấy!” Tôi lau mồ hôi trên mặt cậu ấy, khẽ quát một câu, đau đớn nhắm mắt lại.
“Ha ha! Anh cũng biết là cái miệng này của em chẳng thể nói ra lời nào tốt đẹp mà!” Cậu ấy nở nụ cười, sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Anh có tin tức của những người khác không?”
Tôi gật đầu, “Anh để Đại Cường và Tiểu Cường rời đi! Nhị Cường … vẫn chưa tìm được!”
Cậu ấy suy nghĩ một lát, gật đầu, “Vậy là tốt rồi! Đại Cường cuối cùng cũng chịu chấp nhận thằng nhóc kia! Thật không biết hai người bọn họ định ầm ĩ đến khi nào! Như vậy là tốt rồi! Nhị Cường … hắn không chết được! Tên đó chẳng khác gì một con hồ ly giảo hoạt! Không chết được!”
“Vậy … bọn họ sẽ hạnh phúc! Nhất định sẽ …”
Tôi nhịn xuống cảm giác cay cay nơi sống mũi! An Lạc! Giữa chút thể diện đi! Không cho phép khóc! Không cho!
Yên lặng một lúc lâu, Tam Cường từ từ nhắm hai mắt lại, môi khẽ run rẩy, tựa như đang nói gì đó, tôi muốn nghe xem là gì …
“A …” Cậu ấy đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, “Đại ca, chúng ta hiện tại muốn đi đâu đây?”
Tôi liếc mắt nhìn bầu trời bên ngoài, ánh hoàng hôn sáng rực một màu đỏ thẫm, tựa như máu vậy, chậm rãi nhiễm đỏ đường chân trời của thành phố này, hoàng hôn như vậy, chính là thứ nơi đây đặc biệt có … là thứ chỉ thuộc về nơi đây …
“Về nhà!” Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy nói: “Chúng ta cùng nhau về nhà!” Cậu ấy nở nụ cười kèm theo từng cơn ho khan đến khàn cả giọng, hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
“Nhà sao …” Đầu cậu ấy chậm rãi ngả xuống, tôi đưa tay kéo cậu ấy dựa vào người, để đầu cậu ấy đặt trên vai mình. Ánh mặt trời vào lúc này đột nhiên trở nên vô cùng chói mắt, xuyên qua ô cửa sổ chiếu rọi toàn bộ thùng xe, phủ lên mọi nơi một màu vàng óng ánh …
“Đại ca, chúng ta còn có thể giống như trước đây không? Khụ khụ khụ ~! Khụ khụ!” Tam Cường nhẹ giọng hỏi. Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trước mắt là một mảnh mơ hồ …
“Đương nhiên!” Tôi nắm chặt tay cậu ấy, “Lại giống như trước kia! Cùng nhau uống rượu, cùng nhau ẩu đả, cùng nhau …”
“Ha ha a~ Khụ khụ! Khụ!” Khẽ cười, Tam Cường dần dần an ổn, hơi thở yếu ớt của cậu ấy phả vào cổ tôi, mãi cho đến khi … chất lỏng ấm áp rơi xuống ngực tôi, tôi nhẹ nhàng lau một chút, bàn tay nhiễm một màu đỏ tươi … nước mắt … phút chốc tràn ra …
“Chúng ta … chia ngọt sẻ bùi … có nạn cùng chịu … mỗi ngày cậu và Tứ Cường sẽ đến đón anh, Đại Cường lái xe đưa chúng ta đến tổng bộ … chúng ta lại cùng nhau thi uống rượu, ai thua thì phải khiêu vũ thoát y, Đại Cường uống rất tốt, chúng ta cùng nhau uống với hắn … uống thắng hắn thì thôi ..” Tôi nghẹn ngào nói, nói cho Tam Cường nghe, tôi biết cậu ấy đang nghe, cậu ấy vẫn luôn chăm chú nghe, chỉ là không thể trả lời mà thôi. Tôi còn có thể cảm giác được độ ấm trên người cậu ấy …..
Tất cả cuối cùng là làm sao vậy … rốt cục đã xảy ra chuyện gì … ai có thể nói cho tôi biết, tất cả làm sao vậy? Vì sao lại bắt tôi phải nhìn cảnh những người anh em của tôi chết trước mặt mình … Vì sao … là hình phạt sao … chúng tôi đều có tội, nhưng tôi mới là kẻ gây ra tất cả … làm ơn hãy để một mình tôi gánh chịu … trả bọn họ lại cho tôi … tại sao … tại sao lại muốn đem cậu ấy đi ….
Chiếc loa phát thanh trên tàu lên tiếng thông báo đã đến điểm dừng, khoang tàu chỉ còn hai người đột nhiên trở nên vô cùng trống trải …
“Tam Cường, cậu nghe thấy không?” Tôi khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu ấy, nhìn tia nằng cuối cùng đang dần biến mất ngoài cửa sổ …
“Chúng ta đến đích rồi .. chúng ta … đã về nhà …” Tôi ôm Tam Cường đi trên đường, bốn phía tối đen như mực, không biết nơi đây là đâu, không biết phải đi về đâu … Tam Cường, chúng ta rất nhanh sẽ về đến nhà, chờ thêm một lát nữa thôi …
Tôi ngồi xuống ghế đá trong công viên vắng lặng, để Tam Cường nằm xuống, đầu gối lên đùi mình. Vuốt ve khuôn mặt cậu ấy, tôi khẽ lau vết máu vẫn còn vương nơi khóe miệng kia …
Rất mơ màng, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì chứ? Bọn họ đều đi đâu cả rồi … vì sao để tôi lại một mình … vì sao … ngọn đèn ven đường chợt bị một người che khuất, tôi ngẩng đầu, thấy không rõ khuôn mặt người đang đứng phía trước.
“Trở về đi!”
Nước mắt trong chớp mắt đã tràn ra, toàn thân tôi run rẩy, ngẩng đầu nhìn hắn, nghẹn ngào nói. “Cậu ấy chỉ là đang ngủ ….”
“Tôi biết!” Hắn cúi người xuống ôm lấy tôi, hơi thở quen thuộc quanh quẩn xung quanh mũi khiến tôi không thể ngừng rơi nước mắt …
Hình Dạ, đêm nay … cho phép tôi được ảo tưởng đi! Dù chỉ là một lời nói dối cũng tốt … đêm nay … đừng để tôi phải đối mặt với hiện thực … tôi mệt mỏi quá! Thực sự mệt mỏi quá ….
Tôi ngã xuống giường, tất cả mọi thứ trong đầu đều hỗn loạn, từ lúc trở về vẫn không nói được một lời. Muốn tìm ra một chút manh mối nào đó để cân nhắc xem tiếp theo phải làm như thế nào nhưng tôi hoàn toàn bất lực! Cảm giác sợ hãi ngày càng mãnh liệt, tiếp theo Tam Cường muốn làm gì? Hình Dạ muốn làm gì? Hắn sẽ nhanh chóng phát hiện Tam Cường đã quay về, thậm chí có khả năng hắn đã biết sớm rồi. Tôi bắt đầu hoài nghi liệu cuộc gặp ngày hôm nay có khi nào là do Hình Dạ an bài không, để khiến tôi … tỉnh ngộ!
Tôi muốn Tam Cường rời khỏi đây, an toàn rời khỏi đây! Tôi không thể mất đi cậu ấy một lần nữa, mặc kệ là đi đâu, chỉ cần biết cậu ấy còn sống là được rồi! Nhưng tôi của hiện tại còn năng lực gì để đối đầu với Hình Dạ đây? Nhất cử nhất động của bản thân đều chịu sự khống chế của hắn, phải làm sao mới có thể giúp Tam Cường trốn đi?
Hơn nữa … tôi phải làm thế nào để nói cho Tam Cường … chân tướng sự thật đây? Tôi không muốn lừa dối cậu ấy, thế nhưng, nếu biết thì cũng chỉ càng thêm thống khổ mà thôi … Đó cũng chẳng phải là mượn cớ, nhưng tôi thực sự không muốn tổn thương bất kì ai …
“Thế nào? Đi dạo vui vẻ chứ?” Giọng nói mỉa mai vang lên từ phía sau.
Không ngẩng đầu lên, mí mắt cũng không động đậy, tôi nằm trên giường khẽ cười lạnh một tiếng, “So với tưởng tượng thì tốt hơn nhiều lắm!”
“Vậy sao? Thế nào? Gặp lại thuộc hạ cũ không thấy thân thương à?”
Quả nhiên!
“Tôi nên cảm ơn anh sao?”
“Cậu hẳn là nên ngẫm lại xem phải giải thích với tôi thế nào, hai người hôm nay theo cậu là trợ thủ đắc lực của tôi. Giờ một trong số bọn họ lại bị cậu vặn gãy xương cổ tay!” Trong giọng nói Hình Dạ tiềm ẩn sự phẫn nộ. Gãy sao? Xem ra là không khống chế được lực rồi, “Tôi không cố ý! Muốn tôi xin lỗi anh ta sao? Có thể …” Chưa nói xong, cằm đã bị hung hăng nắm lấy, tôi cảm giác được một thân thể từ phía trên đè ép xuống, mở mắt ra chính là hình ảnh Hình Dạ đang híp mắt theo dõi mình.
“Cậu trở nên nghe lời như thế này từ bao giờ thế?” Lửa giận của hắn có xu hướng tăng cao.
“Tôi không rõ anh có ý gì …” thực sự không rõ!
“Trước đây cậu không như thế, An Lạc, cái con người miệng lưỡi sắc bén trước kia đi đâu mất rồi?” Lực trên tay càng mạnh thêm, tôi muốn mở miệng ra cũng khó khăn. Hơi thở Hình Dạ phả vào mặt tôi, thật hiếm thấy, không có mùi rượu. Cứ như vậy mà nhìn đối phương, mãi cho đến khi lực đạo trên tay hắn thả lỏng, lúc này tôi mới khẽ cười một tiếng, nói: “An Lạc của ngày xưa … đã không còn tồn tại nữa!”
“Chát!” một tiếng, trên mặt lập tức thấy bỏng rát đau đớn, tôi khẽ run khóe miệng, cảm thấy chất lỏng ấm nóng bắt đầu chảy ra từ đó … Hình Dạ quỳ gối trên người tôi, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, ngực không ngừng phập phồng, “Không tồn tại nữa? Không tồn tại nữa sao? Cậu căn bản muốn nói với tôi là tôi đã bắt sai người có phải không? Tưởng nói một câu không tồn tại thì hiện tại có thể thoát tội sao? Tôi nói cho cậu biết, An Lạc, tôi mặc kệ cậu là An Lạc nào, trước đây cũng tốt, bây giờ cũng được, chỉ cần cậu là An Lạc, đừng hòng trốn thoát khỏi tay tôi!”
Trước đây cũng tốt … bây giờ cũng được … chỉ cần là An Lạc sao? Đến bản thân tôi cũng không thể phân biệt đâu mới là An Lạc thực sự, e rằng …
“Hình Dạ, cần gì phải như vậy chứ?” Tôi khẽ cười một tiếng, “Người anh yêu, là An Lạc của Phượng Hoàng hội trước đây, An Lạc đó đã không còn tồn tại nữa rồi!” Không tồn tại nữa! Người mà Hình Dạ yêu, An Lạc của Phượng Hoàng hội, từ ngày đó đã không còn nữa rồi!
Hình Dạ không nói gì, chỉ nhìn tôi, dường như muốn tìm ra thứ gì đó trên mặt tôi, lâu thật lâu, tôi nhắm mắt lại, cảm thấy hắn rời khỏi người mình. Nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, tôi chậm rãi thả lỏng toàn thân …
“Nếu như cậu thật sự nghĩ như vậy thì … tại sao lại khóc?”
Mạnh mẽ mở mắt ra, tôi phát hiện tầm nhìn đã bị nước mắt che khuất, tất cả là một mảnh lờ mờ không rõ ràng … Nhắm mắt lại, tôi khẽ lẩm nhẩm … anh nhìn nhầm rồi … tôi không khóc … nhìn nhầm rồi … An Lạc sẽ không khóc … nhất định là như vậy! Tôi cũng nhìn nhầm rồi! An Lạc … sẽ không khóc đâu!
Mày sai rồi! An Lạc của hiện tại, thường lúc nào cũng khóc….
Sáng sớm thức dậy mặt trời đã lên rất cao, nhìn thoáng qua đồng hồ tôi mới phát hiện đã hơn bốn giờ chiều rồi. Đêm qua cũng chẳng biết mình ngủ từ lúc nào, tôi vừa thức dậy, mới đánh răng rửa mặt xong thì đã có người tới tìm, nói Hình Dạ đang chờ tôi ngoài phòng khách, không thể hiểu nổi! Sáng sớm hắn đã … à mà cũng không phải sáng sớm, giờ này hắn tới làm gì? Chậm rãi đi vào phòng khách, tôi phát hiện Anh Đình Tuấn Ngộ cũng đang ở đó. Anh ta thấy tôi tới thì mỉm cười, chỉ là nụ cười ôn hòa kia khiến cho tôi thấy có chút kì lạ.
“Đến rồi à?” Thấy tôi, Hình Dạ buông điếu thuốc trong tay xuống.
“Ngồi đi!”
Tôi khẽ nhíu mày, hôm nay hắn uống lộn thuốc à? Ngay cả Anh Đình Tuấn Ngộ ngồi bên cạnh cũng nháy mắt với tôi! Vết thương trên mặt anh ta đã khá hơn nhiều rồi, băng gạc các kiểu cũng đã được tháo xuống. Tôi đi về phía bọn họ, ngồi xuống bên cạnh Anh Đình Tuấn Ngộ, lúc ngồi xuống chợt thấy Anh Đình Tuấn Ngộ khẽ rùng mình một cái, lạnh à? Tôi nhìn anh ta, đối phương có vẻ ngượng ngùng nói: “Yêu tinh, chuyện là …”
“Hôm nay có một món quà đặc biệt muốn tặng cậu! Tôi tin cậu nhất định sẽ rất thích!” Hình Dạ mở miệng cắt lời anh ta. Tôi quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc. Khóe miệng hắn cong lên thành một đường cong duyên dáng, khẽ búng ngón tay, người ở bên ngoài lặng lẽ rời đi. Không đầy một phút sau, từ xa truyền đến một trận tiếng chửi rủa …
“Buông ông mày ra! Mẹ nó! Bọn khốn khiếp các người có bản lĩnh thì thả ông đây ra cùng đại ca các người một chọi một! Họ Hình kia nhất định không được chết tử tế!”
Tôi hít một ngụm khí lạnh! Tam Cường!
Hai người đem Tam Cường đang bị trói gô đến, ném xuống trước mặt bọn tôi rồi lùi ra ngoài.
“Tam Cường!” Tôi gọi một tiếng, vội vọt tới, “Cậu không sao chứ? Có bị thương không?”
“Đại …” Cậu ấy gọi một tiếng, rồi ngừng lại, nhìn tôi, cuối cùng căm giận quay sang hướng khác. Tôi cởi dây trói trên người cậu ấy ra, không bị thương nặng, xem ra mới chỉ bị giáo huấn một chút thôi.
“Ha ha! Xem ra một màn chủ tớ tương phùng không có cảm động như trong tưởng tượng nhỉ! Thủ hạ của cậu hình như không muốn nhận cậu nữa rồi!” Hình Dạ một tay chống cằm dựa vào bên bàn, Anh Đình Tuấn Ngộ lớn tiếng rên rỉ.
“Tam Cường, cậu làm sao vậy? Bọn họ bắt cậu đến đây sao?” Tôi nâng cậu ấy dậy, thấy miệng đối phương dính máu, muốn đưa tay giúp cậu ấy lau đi nhưng cậu ấy lại khẽ quay đầu, tự mình xát xát vài cái, “Tam Cường?”
Không đúng! Cảm giác không đúng! Cậu ấy có chuyện gì …
“Tôi cũng chẳng có tâm tư đi bắt một tên tiểu lâu la như thế này, là hắn tự mình đến tận cửa, nói cái gì mà tôi bắt cóc cậu, muốn liều mạng với tôi,” Hình Dạ mở miệng nói: “Nhóc con này tuy rằng không có suy nghĩ nhưng cũng đã cố hết sức, chỉ là muốn đánh với tôi thì còn non lắm!”
Tam cường ‘phi’ một tiếng, đột nhiên ho khan, “Tam Cường, cậu rốt cục …”
“Yêu tinh.” Cuối cùng Anh Đình Tuấn Ngộ cũng đứng đậy, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, đối phương thở dài nói: “Hắn biết hết rồi!”
Một tiếng sấm nổ vang trong đầu tôi! Đánh cho tôi cứng ngắc tại chỗ! Cậu ấy … biết hết rồi sao?
“So với để cậu nói không bằng để chúng tôi nói, biết cậu không thể mở miệng được …”
“Cậu nói nhiều quá rồi đấy, Tuấn Ngộ!”
Tam Cường cúi đầu, một chữ cũng không nói. Tôi muốn đưa tay vỗ cậu ấy nhưng đến nửa đường lại thu về. Hiện tại, có lẽ cậu ấy sẽ cảm thấy chán ghét đụng chạm với tôi!
“Tam Cường, tôi …” vừa mở miệng lại phát hiện chẳng thể thốt thành lời, căn bản là không biết phải nói gì cho phải! Giải thích? Còn có thể giải thích cái gì đây? Đó là sự thật! Xin tha thứ? Tôi không có tư cách đó!
“Xin lỗi …” nghìn nghĩ vạn nghĩ, chỉ có hai chữ này thôi!
“Lời bọn họ nói là thật sao?” Tam Cường hỏi một câu.
“Tôi …”
“Nói cho tôi biết có đúng là sự thật không?” Cậu ta đột nhiên nắm tay tôi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi, lớn tiếng hỏi.
Nhìn hình ảnh chính mình trong mắt đối phương, lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn! Quay đầu, né tránh ánh mắt của cậu ấy, tôi vô lực gật đầu.
“Anh!” Cậu ấy gọi một tiếng, một quyền đánh vào sườn mặt bên trái tôi. Tôi mất đi trọng tâm ngã về phía sau, tuy rằng một quyền này của cậu ấy lực không lớn, nhưng cả người tôi vẫn trượt về phía sau khoảng ba thước. Tôi nâng đầu chậm rãi đứng dậy, Tam Cường còn muốn xông lên lại bị Anh Đình Tuấn Ngộ giữ trên mặt đất. Hình Dạ ở một bên cau mày nhìn tôi.
“Buông ra! Các người … khốn khiếp! Tôi muốn giết các người báo thù cho các anh em!” Tam Cường giương nanh múa vuốt giãy dụa trên mặt đất, Anh Đình Tuấn Ngộ giữ chặt bả vai cậu ta, ngón tay đè lên mạch cổ cậu ta, đột nhiên nhíu mày một cái.
“Báo thù cái gì! Cũng không phải chúng tôi giết anh em của cậu! Đại ca cậu hẳn là hiểu rõ chuyện đó.” Hình Dạ khinh thường nói.
“Buông cậu ấy ra! Để cho cậu ấy đánh!” Tôi khẽ phun một ngụm, đứng dậy đi về phía Tam Cường, bởi vì có phần choáng váng lên thân hình khẽ lung lay.
“Nhưng …”
“Tôi nói buông ra!” Tôi gầm nhẹ một tiếng. Anh Đình Tuấn Ngộ nhún nhún vai, buông tay. Tam Cường thoáng cái đã đứng lên khỏi mặt đất nhưng giây tiếp theo lại ôm lấy bụng, gục người xuống, dường như đang phải chịu một nỗi đau rất lớn, cả người bắt đầu run lên.
“Cậu sao thế?” Tôi đi tới đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống của cậu ấy, cậu ấy liếc mắt nhìn tôi, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống.
“Các anh làm cậu ấy bị thương?” Tôi quay đầu lại nhìn hai người bọn họ. Anh Đình Tuấn Ngộ đang thì thầm gì đó bên tai Hình Dạ, nghe thấy tôi hỏi, anh ta khẽ lắc đầu, sắc mặt Hình Dạ có chút kỳ quái.
“Tam Cường …” không đợi tôi nói xong, cậu ta đột nhiên gạt tay tôi ra, chạy ra ngoài cửa. Tôi nhất thời không phản ứng kịp, người ngoài cửa muốn chặn cậu ấy lại, Hình Dạ chợt nói không cần!
“Tam Cường! Chờ một chút …” không suy nghĩ nhiều, tôi nhấc chân muốn đuổi theo cậu ấy. Còn chưa chạy được hai bước đã bị Hình Dạ kéo lại.
“Buông ra!” Tôi kêu lên một tiếng, cố giãy dụa. Hắn cau mày lắc đầu.
“Đừng đuổi theo!”
“Anh buông ra! Tôi muốn đi tìm cậu ấy, không thể để cậu ấy một mình ở bên ngoài …” Tôi gạt tay hắn ra.
“Không còn kịp nữa rồi!” Hắn đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, nói một câu.
Có ý gì? Tôi nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu, không kịp cái gì?
“Đừng đi, hắn không muốn để cậu nhìn thấy.”
“Anh … có ý gì?”
“Hắn chẳng còn sống được bao lâu nữa!” Hình Dạ nhắm mặt lại, nói.
Nói cái gì?
“Anh nói gì? Lặp lại lần nữa …” Giọng nói của tôi bắt đầu run rẩy, hai chân cũng nhũn ra, không đứng vững nữa.
“Hắn không còn sống được bao lâu nữa!” Hình Dạ mở mắt ra nhìn tôi, từng chữ từng chữ nói một lần nữa.
“Gạt người! Anh gạt tôi!” Tôi gầm lên, cố sức giãy dụa, kẻ lừa gạt! Gạt người! Sao có thể như thế chứ?
“Buông ra! Tôi muốn đi tìm cậu ấy! Anh buông ra! Hình Dạ, anh con mẹ nó buông tay!”
“Cậu ta nói không sai!” Anh Đình Tuấn Ngộ đang đứng một bên lên tiếng. Tôi dừng lại nhìn anh ta.
“Vừa nãy khi tôi đè cậu ta xuống thì phát hiện cậu ta đã từng trúng đạn, không ít hơn hai phát. Hơn nữa, đầu đạn hẳn là bị lấy ra một các gượng ép, khả năng là không sát trùng, vết thương bị nhiễm trùng, vì vậy người cậu ta mới nóng rần lên. Trong phổi cậu ta có thứ gì đó, có thể là do hít phải quá nhiều khí độc hoặc khói đặc tạo thành, hiện tại có lẽ đã bị hỏng mất một phần ba rồi, thêm vào đó dạ dày còn bị xuất huyết …”
“Đủ rồi!” Tôi rống lên một tiếng, chậm rãi ngồi phịch xuống mặt đất, nước mắt không ngừng tuôn ra …
Đó không phải sự thực! Ai đó làm ơn đến nói cho tôi biết … đó không phải sự thực! Tại sao! Tại sao phải đối với cậu ấy như thế? Tại sao sau khi tôi tìm được lại muốn cậu ấy rời bỏ tôi …
“Nói như thế này có vẻ tàn nhẫn,” Anh Đình Tuấn Ngộ vỗ vai tôi, “Nhưng cậu ta sống không được bao lâu nữa …”
Tôi vô thanh khóc nức nở, tại sao? Đã từng không tìm thấy cậu giữa đống thi thể, tôi cho rằng bản thân sẽ không mất cậu, nhưng hiện tại, tại sao lại cho tôi hi vọng, sau đó để tôi phải tuyệt vọng. Là ông trời muốn trừng phạt tôi sao? Tôi nguyện ý một mình gánh chịu tất cả hình phạt do tội lỗi mình gây ra, nhưng xin hãy buông tha cho những người bên cạnh tôi … xin ông đấy …
“Tôi muốn đi tìm cậu ấy!” Ngẩng đầu lên, tôi nhìn Hình Dạ cùng Anh Đình Tuấn Ngộ, bỏ qua nét thương hại trên mặt họ, gằn từng chữ: “Tôi muốn đi tìm cậu ấy! Tôi không thể để cậu ấy cô đơn lẻ loi ở bên ngoài …”
Tôi đi về phía cửa, người bên ngoài muốn ngăn cản nhưng lập tức lùi lại. Tôi biết là ai hạ lệnh, ngừng một chút, tôi để lại một câu: “Hình Dạ, tôi sẽ trở về!”
Vì lúc đi ra ngoài cũng không mang giày lên lúc này tôi đang chân trần chạy bộ trên con đường đông đúc … Tôi tìm kiếm xung quanh, không có! Không có! Nơi nào cũng không có! Cậu ấy vừa mới đi chưa được bao lâu, huống chi trên người lại bị thương, không thể đi xa! Tôi không ngừng đi về phía trước, hỏi thăm người ven đường, mãi cho đến khi yết hầu đau rát tôi mới dừng lại, cúi người xuống thở hổn hển. Đến cả nước bọt trong miệng cũng khô hết rồi!
Tam Cường! Cậu ở đâu! Xin cậu ra đây đi!
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng vang nho nhỏ, tôi ngẩng đầu, thấy chiếc tàu điện đang chạy …
Đại ca, anh biết không? Em thích nhất là ngồi tàu điện đấy! Trước đây, khi cha mẹ em vẫn chưa qua đời, em luôn bất hòa với bọn họ, mỗi lần bị cha đánh em đều trốn đi. Mà lúc đó còn nhỏ, căn bản cũng chẳng đi xa được. Hồi ấy gần nhà có một trạm tàu điện, em thường trốn ra đó ngồi, không có tiền mua vé, nhưng vì còn nhỏ nên có thể trực tiếp chui qua cửa soát vé để vào! Có khi cũng bị bắt. Nhìn con tàu chậm rãi đi xa, mãi đến khi chẳng thấy gì nữa mới thôi … Em cũng không biết mình đang nhìn gì, có lẽ là trẻ con thì lúc nào cũng hiếu kì với thế giới bên ngoài nhỉ! Nhưng thời gian qua đi, em phát hiện mình thực sự rất thích nơi đó, cũng không biết vì sao bản thân lại chấp nhất như vậy nữa …
Tôi đi tới cửa lớn nhà ga, lúc này cũng chưa đến giờ cao tầm nên toàn bộ trạm không có mấy người, chỉ có vài nhân viên nhìn tôi kinh ngạc. Tôi nhìn lướt qua xung quanh, không phát hiện Tam Cường. Vì vậy nhân lúc nhân viên bảo an không chú ý, tôi thoáng cái nhảy vọt qua cửa soát vé, chạy theo phía sau con tàu vừa chạy. Tam Cường là một người chấp nhất, điểm này tôi biết rõ hơn bất kì ai khác, việc cậu ấy đã nhận thức thì dù cho có chết cũng muốn hoàn thành! Có lẽ người khác sẽ cho rằng cậu ấy không biết suy nghĩ, không biết linh hoạt, nhưng chỉ có một Tam Cường như vậy mới có thể trung thành với niềm tin của mình hơn bất kì ai khác. Chuyện cậu ấy đã nhận định thì quyết sẽ không thay đổi … Cậu ấy từng nói, bây giờ ‘Tôi gọi anh một tiếng đại ca thì cả đời này anh mãi là đại ca của tôi!’ Mà tôi … lại phản bội phần tín nhiệm đó của cậu ấy, khiến cho cậu ấy bắt đầu nghi ngờ niềm tin của bản thân!
Cậu ấy ngồi một mình trên chiếc ghế ngoài sân ga, vẫn không nhúc nhích, nhìn chăm chú vào đường ray trống không. Tôi rất sợ, sợ cậu ấy sẽ cứ như vậy mà lẳng lặng rời bỏ tôi … Chậm rãi đi tới trước mặt cậu ấy, đối phương không hề ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ yên lặng nhìn về phía trước, tôi quỳ xuống, hai tay đặt trên đầu gối …
“Xin lỗi … anh đến muộn!” Xin lỗi!
Một lúc lâu sau … một bàn tay chậm rãi đặt lên đầu tôi. Nhẹ như vậy, tựa như sợ sẽ làm vỡ một vật gì đó quý giá, rất dịu dàng …
“Không có! Tàu vẫn chưa chạy mà …”
Nước mắt rơi xuống như mưa, Tam Cường … cậu … tha thứ cho tôi rồi sao?
Trong xe rất yên tĩnh, chẳng có bao nhiêu người, ai cũng để tâm làm chuyện của mình, không ai chú ý chúng tôi ngồi ở một góc … Tôi cùng Tam Cường ngồi bên cạnh nhau, chẳng ai mở miệng, tôi có thể cảm nhận được hơi thể của cậu ấy đang dần trở nên gấp gáp. Lòng tôi co rút đau đớn nhưng không có cách nào nói ra miệng …
“Trên mặt còn đau không?” Tam Cường nhẹ nhàng hỏi.
Tôi lắc đầu, “Không! Ngày trước luôn là anh đánh các cậu, bây giờ cho cậu trả lại cũng vừa lúc!” Hai người đều nở nụ cười, Tam Cường che miệng khẽ ho khan vài tiếng.
“Hình Dạ đã nói hết với em rồi …” Cậu ấy thở dài một tiếng. Tôi lẳng lặng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, không muốn để cậu ấy thấy. Về phần Hình Dạ đã nói gì với cậu ấy, bây giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
“Nếu nói không hận anh thì là nói dối, nhưng sau khi ngẫm lại … đó thật ra cũng không phải là hận, là giận mới đúng! Chúng ta là anh em, nhưng anh vậy mà lại giấu giếm chúng em lâu như vậy! Anh có còn coi tụi em là anh em không chứ!”
“Cậu không hận anh đã hại chết các anh em sao?” Tôi cắn môi hỏi.
“Anh là cảnh sát, anh có chức trách của mình, hơn nữa trong mắt em, anh là một người có trách nhiệm!” Cậu ấy nhắm mắt lại, “Hình Dạ cũng nói với em, tên đó, trước đây vẫn cho rằng hắn không phải là người, nhưng hiện tại, nói thật ra hắn cũng là một hảo hán!”
Tôi nắm chặt tay, có nhiều lời muốn nói nhưng đều tắc nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không thốt ra nổi!
“Anh nói cho em biết, nói thật đi, anh rốt cuộc có coi Phượng Hoàng hội như gia đình của mình không, hay tất cả thực sự chỉ là nhiệm vụ …” Những lời còn lại bị cơn ho của cậu ấy cắt đứt. Tôi khẽ vuốt lưng cho cậu ấy.
“Anh không coi nó như gia đình …” tôi nhẹ giọng nói.
“Anh …” Cậu ấy trợn mắt nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin được.
Tôi khẽ cười một tiếng, “Anh coi nó như một phần tính mạng của mình!”
Cậu ấy sửng sốt, nụ cười trên mặt dần nở rộ.
“Mất đi nó, sinh mệnh của anh đã không còn hoàn chỉnh, mất đi các cậu … anh sợ chính mình cũng chẳng còn dũng khí để mà sống sót nữa!” Thanh âm của tôi trở nên nghẹn ngào, xin lỗi! Tôi không kiềm chế nổi …
“Đại ca …” Tam Cường cầm lấy tay tôi, tay cậu ấy đang run lên, “Anh phải sống cho thật tốt! Vì chính bản thân anh!”
“Tam Cường …”
“Vài năm kia, anh không sống vì anh, từ hôm nay trở đi, anh nên sống cho bản thân mình!”
Sống cho bản thân? Quay lại là chính mình? Tôi, kẻ luôn sống vì chức trách, nhưng hiện tại, khi đã mất đi vô số thứ quan trọng … cần phải tiếp tục vì bản thân mà sống sót sao?
“Ừ!” Tôi gật đầu, “Anh sẽ sống vì bản thân!”
Tàu ngừng lại, bên trong vốn đã không có mấy người thì giờ lại càng ít hơn, tôi cùng Tam Cường lẳng lặng ngồi, nhìn cảnh vật không ngừng biến đổi ngoài ô cửa sổ đối diện.
“Thì ra thành phố này là như vậy …” Tam Cường nhẹ nhàng nói: “Ở đây đã lâu như thế, nhưng cho tới tận bây giờ mới nhìn kĩ nó! Có phải là rất thất bại hay không?”
“Không phải! Cũng giống như 80% người Nhật Bản chưa từng đến tháp Tokyo bao giờ vậy! Chúng ta chỉ là không ý thức được thôi!” Tôi cười.
“Đúng vậy! Chỉ là chưa ý thức được thôi, hiện tại, khi đã hiểu ra … có lẽ là không kịp nữa rồi nhỉ? Khụ khụ ~! Khụ!” Cậu ấy lại ho khan một cách kịch liệt.
“Nói vớ vẩn cái cái gì đấy!” Tôi lau mồ hôi trên mặt cậu ấy, khẽ quát một câu, đau đớn nhắm mắt lại.
“Ha ha! Anh cũng biết là cái miệng này của em chẳng thể nói ra lời nào tốt đẹp mà!” Cậu ấy nở nụ cười, sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Anh có tin tức của những người khác không?”
Tôi gật đầu, “Anh để Đại Cường và Tiểu Cường rời đi! Nhị Cường … vẫn chưa tìm được!”
Cậu ấy suy nghĩ một lát, gật đầu, “Vậy là tốt rồi! Đại Cường cuối cùng cũng chịu chấp nhận thằng nhóc kia! Thật không biết hai người bọn họ định ầm ĩ đến khi nào! Như vậy là tốt rồi! Nhị Cường … hắn không chết được! Tên đó chẳng khác gì một con hồ ly giảo hoạt! Không chết được!”
“Vậy … bọn họ sẽ hạnh phúc! Nhất định sẽ …”
Tôi nhịn xuống cảm giác cay cay nơi sống mũi! An Lạc! Giữa chút thể diện đi! Không cho phép khóc! Không cho!
Yên lặng một lúc lâu, Tam Cường từ từ nhắm hai mắt lại, môi khẽ run rẩy, tựa như đang nói gì đó, tôi muốn nghe xem là gì …
“A …” Cậu ấy đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, “Đại ca, chúng ta hiện tại muốn đi đâu đây?”
Tôi liếc mắt nhìn bầu trời bên ngoài, ánh hoàng hôn sáng rực một màu đỏ thẫm, tựa như máu vậy, chậm rãi nhiễm đỏ đường chân trời của thành phố này, hoàng hôn như vậy, chính là thứ nơi đây đặc biệt có … là thứ chỉ thuộc về nơi đây …
“Về nhà!” Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy nói: “Chúng ta cùng nhau về nhà!” Cậu ấy nở nụ cười kèm theo từng cơn ho khan đến khàn cả giọng, hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
“Nhà sao …” Đầu cậu ấy chậm rãi ngả xuống, tôi đưa tay kéo cậu ấy dựa vào người, để đầu cậu ấy đặt trên vai mình. Ánh mặt trời vào lúc này đột nhiên trở nên vô cùng chói mắt, xuyên qua ô cửa sổ chiếu rọi toàn bộ thùng xe, phủ lên mọi nơi một màu vàng óng ánh …
“Đại ca, chúng ta còn có thể giống như trước đây không? Khụ khụ khụ ~! Khụ khụ!” Tam Cường nhẹ giọng hỏi. Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trước mắt là một mảnh mơ hồ …
“Đương nhiên!” Tôi nắm chặt tay cậu ấy, “Lại giống như trước kia! Cùng nhau uống rượu, cùng nhau ẩu đả, cùng nhau …”
“Ha ha a~ Khụ khụ! Khụ!” Khẽ cười, Tam Cường dần dần an ổn, hơi thở yếu ớt của cậu ấy phả vào cổ tôi, mãi cho đến khi … chất lỏng ấm áp rơi xuống ngực tôi, tôi nhẹ nhàng lau một chút, bàn tay nhiễm một màu đỏ tươi … nước mắt … phút chốc tràn ra …
“Chúng ta … chia ngọt sẻ bùi … có nạn cùng chịu … mỗi ngày cậu và Tứ Cường sẽ đến đón anh, Đại Cường lái xe đưa chúng ta đến tổng bộ … chúng ta lại cùng nhau thi uống rượu, ai thua thì phải khiêu vũ thoát y, Đại Cường uống rất tốt, chúng ta cùng nhau uống với hắn … uống thắng hắn thì thôi ..” Tôi nghẹn ngào nói, nói cho Tam Cường nghe, tôi biết cậu ấy đang nghe, cậu ấy vẫn luôn chăm chú nghe, chỉ là không thể trả lời mà thôi. Tôi còn có thể cảm giác được độ ấm trên người cậu ấy …..
Tất cả cuối cùng là làm sao vậy … rốt cục đã xảy ra chuyện gì … ai có thể nói cho tôi biết, tất cả làm sao vậy? Vì sao lại bắt tôi phải nhìn cảnh những người anh em của tôi chết trước mặt mình … Vì sao … là hình phạt sao … chúng tôi đều có tội, nhưng tôi mới là kẻ gây ra tất cả … làm ơn hãy để một mình tôi gánh chịu … trả bọn họ lại cho tôi … tại sao … tại sao lại muốn đem cậu ấy đi ….
Chiếc loa phát thanh trên tàu lên tiếng thông báo đã đến điểm dừng, khoang tàu chỉ còn hai người đột nhiên trở nên vô cùng trống trải …
“Tam Cường, cậu nghe thấy không?” Tôi khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu ấy, nhìn tia nằng cuối cùng đang dần biến mất ngoài cửa sổ …
“Chúng ta đến đích rồi .. chúng ta … đã về nhà …” Tôi ôm Tam Cường đi trên đường, bốn phía tối đen như mực, không biết nơi đây là đâu, không biết phải đi về đâu … Tam Cường, chúng ta rất nhanh sẽ về đến nhà, chờ thêm một lát nữa thôi …
Tôi ngồi xuống ghế đá trong công viên vắng lặng, để Tam Cường nằm xuống, đầu gối lên đùi mình. Vuốt ve khuôn mặt cậu ấy, tôi khẽ lau vết máu vẫn còn vương nơi khóe miệng kia …
Rất mơ màng, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì chứ? Bọn họ đều đi đâu cả rồi … vì sao để tôi lại một mình … vì sao … ngọn đèn ven đường chợt bị một người che khuất, tôi ngẩng đầu, thấy không rõ khuôn mặt người đang đứng phía trước.
“Trở về đi!”
Nước mắt trong chớp mắt đã tràn ra, toàn thân tôi run rẩy, ngẩng đầu nhìn hắn, nghẹn ngào nói. “Cậu ấy chỉ là đang ngủ ….”
“Tôi biết!” Hắn cúi người xuống ôm lấy tôi, hơi thở quen thuộc quanh quẩn xung quanh mũi khiến tôi không thể ngừng rơi nước mắt …
Hình Dạ, đêm nay … cho phép tôi được ảo tưởng đi! Dù chỉ là một lời nói dối cũng tốt … đêm nay … đừng để tôi phải đối mặt với hiện thực … tôi mệt mỏi quá! Thực sự mệt mỏi quá ….
Tác giả :
Phong Dạ Hân