Huyết Tinh Phong Tình
Chương 11
Đây là chốn tôi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ đến, kể từ ngày bắt đầu cho tới bây giờ tôi chưa từng bước qua nơi đây. Hôm nay là lần đầu tiên đặt chân tới, ở chỗ này, không có một chút hơi thở của sự sống —- Tôi không hiểu, vì sao cậu ta lại có thể ở chỗ này ngốc lâu đến như vậy, thế mà lại còn trở thành ‘vua’ nữa chứ!
Người mà tôi đã từng biết, tuyệt đối không phải như vậy– có lẽ, ngay từ đầu, tôi đã không thực sự hiểu cậu ta — Khu phía bắc của thành phố này, đối với người thường mà nói cũng không có gì đặc biệt, nhưng đối với người trên giang hồ, đó chính là bên kia địa ngục. Nơi đó, chính là địa bàn của Hắc Xà!
Một bến tàu bỏ hoang khổng lồ, vài cái nhà kho, thi thoảng có tiếng còi tàu cập bến, trong không khí tràn ngập một mùi vị, khiến cho người ta cảm thấy phiền muộn. Trong đó một cái nhà kho đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười của đàn ông cùng tiếng thét của đàn bà trộn lẫn thành một loại tạp âm, trong bóng đêm có vẻ đặc biệt chói tai —
“Ở đây à?”
“Đúng vậy!” Đại Cường gật đầu một cái, ném điếu thuốc trong miệng xuống đất dụi bỏ.
Tôi đút tay vào túi, nhìn nhà kho thật lớn phía trước, nửa đùa nửa thật hỏi một câu: “Trong súng của anh có bao nhiêu đạn?”
“Không biết, có lẽ là không có.” Đại Cường nói đâu vào đấy, nghe chẳng khác nào đang nói chuyện tối nay sao rất sáng.
Tôi nở nụ cười, “Anh không sợ lát nữa nóng giận sẽ bị bọn chúng giết chết à?”
“Anh cũng đâu muốn cùng bọn chúng nổ súng đâu, cũng không phải kẻ ngốc. Hơn nữa –” Hắn nhắm mắt, lại lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, “Chẳng qua chỉ là một đám rác rưởi mà thôi!”
Hừ nhẹ một tiếng, tôi tiến về phía cửa nhà kho, “Lần đầu tiên thấy anh cuồng vọng như vậy –” Đại Cường theo phía sau không nói được một lời, tôi lại khẽ hỏi một câu: “Với lại, vì sao vừa dụi bỏ lại châm một điếu thuốc khác –”
“Mỗi điếu tôi chỉ hút một nửa, như thế tốt cho sức khỏe.” Hắn lạnh lùng nói một câu.
Hứ! Vậy anh đem một điếu chia làm hai rồi hút thì có gì khác sao?
Giật cánh cửa nhà kho ra, bên trong là một đám người đang đánh bài với uống rượu, căn phòng rộng lớn tràn ngập mùi rượu và thuốc lá — Nơi đây đã được cải tạo qua, có ba tầng, mỗi tầng đều có người canh giữ, tuần tra qua lại liên tục.
Thấy tôi cùng Đại Cường tiến vào, toàn bộ người trong phòng trở nên yên tĩnh, ngừng chuyện đang làm lại, vô số đường nhìn rơi xuống trên người chúng tôi. Nếu như phải tìm một từ nhình dung bọn họ lúc này, đó chính là — hung thần ác sát.
“Này! Bọn mày! Oắt con từ đâu đến hả?” Một tên cao lớn vẻ mặt dữ tợn đứng lên, trên mặt còn dán mấy cái băng màu trắng, nhưng cũng không che được tầng tầng lớp lớp sẹo trên đó, biểu tình trên mặt so với tướng mạo của hắn cũng thật xứng đôi, chính là điển hình của loại khỉ đột chỉ số IQ thấp!
“Hắc Xà đâu?” Tôi lạnh lùng hỏi một câu, không hề nói thêm lời nào nữa.
“Đkm! Chỉ bằng oắt con mày mà cũng muốn gặp đại ca bọn tao sao! Muốn chết à!”
Những kẻ khác cũng bắt đầu la ó, tôi liếc mắt một vòng, hừ! Quả nhiên như Đại Cường nói — đều là cặn bã!
“Ô hô! Bọn mày nhìn xem, hai tên này trông cũng không tệ lắm nhỉ! Mặt mày trắng nõn –” Một tên gầy như khỉ đi tới, vươn tay muốn sờ mặt tôi —
“A ~~!” Tay hắn còn cách mục tiêu 1 cm thì ngừng lại, sau đó là một tiếng hét đau đớn. Đại Cường nắm cổ tay hắn thật chặt, tiếng xương rạn nứt thập phần rõ ràng. Sau vài giây yên lặng, xung quanh nhất thời sát kí tận trời. Đại Cường mặt không đổi sắc bỏ tay tên kia ra, đứng chắn phía trước tôi. Cái tên vừa bị bẻ gãy tay nằm trên mặt đất, vừa kêu vừa lăn lộn, tôi khẽ nhăn mặt khó chịu! Thật chướng mắt!
“Đại Cường, ” Tôi khẽ gọi một tiếng, hắn vô thanh vô tức lùi về phía sau tôi.
“Mày! Oắt con lớn mật! Dám ở chỗ của chúng tao dương oai hả? Con bà nó! Hôm nay đừng mong thoát ra khỏi đây!” Một tên vẻ mặt dữ tợn hét lên, một tay xé bỏ băng trên mặt, tiện tay cầm lấy chai rượu trên bàn đi về phía tôi.
“Tao hỏi lại lần nữa, Hắc Xà đâu?”
“Chờ ông mày dẫm nát đầu mày rồi nói tiếp!”
“Chờ một chút!” Bên cạnh chợt có người kêu lên, tên kia quay đầu lại: “Chờ cái rắm!”
“Mặt tên kia có vẻ quen quen –‘” người kia tự hỏi.
“Công tử bột chỗ nào chả có, ông đây thấy hắn trông giống con đàn bà mấy hôm trước ông ngủ cùng!” Tên dữ tợn vừa nói xong, tiếng cười nổi lên bốn phía. Đại Cường nắm chặt tay đi về phía tên dữ tợn đang cười to kia, tôi đưa tay kéo hắn lại, lắc đầu, ý bảo hắn đừng động.
“Oắt con, sợ rồi phải không? Bây giờ hầu hạ tao cho tốt, đại gia đây sẽ rộng lòng bỏ qua cho!” Tên kia vẫn cầm chai rượu trong tay,cả người run run cười đáng khinh.
“Tao hỏi lần cuối, Hắc Xà đâu?” Tôi lại mặt không đổi sắc hỏi một câu, tên khốn, chớ có chọc ông đây nổi giận.
“Mẹ nó! Muốn gặp đại ca chúng tao, qua được cửa này hãng nói!” Gã mặt mày dữ tợn cầm chai rượu đã bị đập vỡ lao về phía chúng tôi, hướng đầu tôi muốn đập xuống —
“Hừ!” Tôi hừ lạnh một tiếng, không tự lượng sức! Tôi hai tay đút trong túi, phi người nhảy lên giống như thần long vẫy đuôi, một cước đá vào mặt gã.
“Bốp!” một tiếng! Nếu như lực đạo dùng đủ — hẳn là có thể đá rơi hàm răng của gã!
Tên kia co quắp trên mặt đất, kêu cũng không thành tiếng, đám người bên cạnh cũng không cười nổi nữa, bị dọa cho sợ trắng mặt — Một cước đạp vỡ đầu gã dữ tợn, xung quanh truyền đến từng trận tiếng hít vào, tôi yên lặng liếc mắt nhìn một tên trong số đó, hắn lập tức lắp bắp chỉ lên tầng ba, “Đại ca ở, ở phòng cuối cùng bên trái trên tầng ba!”
Hừ! Nói sớm có phải tốt không! Cứ muốn ông đây đại khai sát giới mới chịu nói!
Tôi cùng Đại Cường xuyên qua đoàn người tiến lên lầu ba, phía sau đột nhiên có người kêu lên: “A~! Tôi nhớ ra rồi! Bọn họ là Phượng hoàng hội! Người kia là Đại ca của Phượng hoàng hội! Nổi tiếng tàn nhẫn đó!”
“Mẹ mày! Bây giờ mới nói có ích gì! Vừa nãy con mẹ nó sao mày không nhớ ra!”
Không gõ cửa, trực tếp đạp cửa tiến vào, một cước đã mở, xem ra cửa này chất lượng không được tốt lắm. Hắc Xà ngồi ở phía sau chiếc bàn duy nhất trong phòng, đang xem tư liệu trên tay, hắn ngẩng đầu thấy tôi, không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ là khẽ nở nụ cười nơi khóe môi, buông thứ đang cầm ra chờ tôi tiến đến.
“Đại Cường anh –”
“Tôi chờ ở đây, có chuyện gì thì gọi tôi.” Không đợi tôi nói xong, Đại Cường đã trước một bước nói ra điều tôi muốn. Tôi gật đầu, đi vào phòng đóng cửa lại. Ánh mắt của Hắc Xà, trong khoảnh khắc nhìn Đại Cường, ẩn chứa một loại hàm nghĩ không thể đoán ra.
“Lâu rồi không gặp — không! Phải nói là chưa từng gặp cậu ở đây chứ nhỉ?” Hắc Xà khẽ cười, vươn tay ý bảo tôi ngồi xuống.
“Nếu như có thể tôi muốn cả đời không phải đến đây gặp cậu.”
“Ha ha! Thật lạnh lùng –” Hắn lắc đầu.
“Tay chân của cậu nhưng thật ra lại rất ‘nhiệt tình’ đón tiếp tôi!” Tôi cười nhạt một tiếng, “Chiêu đãi vô cùng ‘nhiệt tình’ đó!”
“Đừng giận, đợt lát nữa tôi giao bọn chúng cho cậu toàn quyền xử trí! Giết cũng được, chỉ cần cậu nguôi giận.” Hắn rất nghiêm túc nói.
“Có thể đối xử như thế với thủ hạ của cậu sao?” Tôi nhíu mày.
“Hừ! Chẳng qua chỉ là một đám rác rưởi, chẳng mấy tên có giá trị lợi dụng!” Hắn khinh miệt nói, khiến tôi biết hắn không nói dối.
“Bọn họ không phải anh em của cậu sao?”
“Ha ha! Chẳng lẽ cậu không biết ai mới là anh em của tôi sao? Đám người ở đây — chỉ là những quân cờ giúp tôi đạt được mục đích thôi, nhiều hơn mấy người hay bớt đi vài người đối với tôi không quan trọng.”
Tại sao? Tại sao phải nói như vậy! Bọn họ cũng là người! Là anh em trong bang của cậu vì cậu mà vào sinh ra tử mà!
Tôi đột nhiên nghĩ, người trước mắt này — tôi chưa bao giờ thực sự hiểu rõ, cho dù đã ở chung nhiều năm như thế — lẽ nào thời gian đã làm cậu ta thay đổi — hay là do tất cả những điều chúng tôi đã trải qua –
Thấy tôi không nói lời nào, cậu ta cười cười, thở dài nói: “Lạc, chúng ta gặp mặt chỉ có thể nói những chuyện nhàm chán này sao? Ngày xưa khi còn đi học, chúng ta không như thế này –”
Tôi nhíu mày, lạnh lùng đáp lại một câu, “Trước đây khi còn đi học, cậu cũng không như thế này!”
Hắn Xà khẽ nheo mắt, nhưng trong con ngươi kia lại lộ ra một tia lạnh lẽo, ngữ khí không rõ ràng nói: “Lập trường trước kia của chúng ta so với hôm nay hoàn toàn khác biệt, hiện tại, vị trí của chúng ta không cho phép ! Điểm ấy tôi tin là cậu hiểu!”
“Được rồi! Hiện tại tôi tới không phải để cùng cậu thảo luận về vị trí cũng như lập trường của bản thân, cậu cũng không cần phải giả ngu với tôi nữa, nói đi! Nếu như không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, cậu biết tôi có thể làm gì rồi đấy!” Tôi nắm chặt tay nhìn Hắc Xà, hỏi từng chữ từng chữ một: “Vì sao kẻ đi chặn Hình Dạ lại là người của cậu? Mà không phải là –”
“Ha ha!” Hắc Xà cười to.
“Tôi không nghĩ điều này lại là lí do khiến cậu hôm nay phải thân chinh đến đây khởi binh vấn tội, hơn nữa tôi nghĩ người phải hỏi là tôi mới đúng!” Cậu ta biến sắc, “Vì sao kế hoạch lại thất bại? Cậu hẳn là hiểu rõ hơn ai hết!”
“Cậu –” tôi xác thực có chút chột dạ, nhưng sự tình phát triển thành ra thế này, tuyệt đối không thể lùi bước!
“Thế nào? Muốn dùng quy củ nghiêm phạt tôi sao? Dùng quy củ của cậu hả?” Tôi làm như không có gì nói.
Cậu ta than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Lạc, cậu biết tôi sẽ không làm như thế, nhưng tôi muốn cậu có thể cho tôi một lời giải thích. Tôi phái người của mình đi là để cho cậu một đường lui, nếu như Hình Dạ bị bắt thì tốt, nếu như hắn chạy thoát, cậu sẽ bị lộ! Dùng người của tôi, tiện hơn rất nhiều, chí ít hắn sẽ không hoài nghi thân phận thực sự của cậu!”
Có Trời mới biết! Tôi đã lộ từ lâu rồi! Hơn nữa lại còn là ngay từ đầu!
“Nhưng như thế không giống kế hoạch ban đầu của chúng ta!”
“Kế hoạch luôn không thể lường được biến đổi, hiểu được phải dựa theo tình hình mà thay đổi mới là quan trọng nhất! Chúng ta chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng thôi!”
“Thế nhưng –” tôi khẽ cắn môi, thấp giọng nói một câu: “Hình Dạ căn bản không mua thuốc phiện, mà ‘Anh đào’ từ lâu cũng không còn bán nữa –”
“Được rồi!” Hắc Xà kêu to, vỗ bàn một cái, phát ra tiếng động thật lớn, “An Lạc! Tôi không nghĩ có một ngày cậu lại biện hộ giúp chúng! Cậu đã quên mình là ai sao? Hả?”
Tôi quay đầu sang hướng khác, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi là người như thế nào? Hay thực sự tôi đã quên bản thân là ai! Hiện tại tôi — hay là tôi của quá khứ — đâu mới thực sự là tôi đây —
“Cậu phải nhớ kĩ, bọn chúng dù không mua bán thuốc phiện, cũng là một trong nhưng kẻ đứng đầu có tiếng trong giới xã hội đen, là vật cản lớn nhất của chúng ta!”
“Chúng ta nào?” Tôi khẽ hỏi một câu: “Chúng ta đây hiện tại tính là cái gì?”
“Cậu –” Hắc Xà ngừng một chút, thở dài, đứng lên đi tới bên cạnh tôi, đặt tay lên vai tôi nhẹ giọng nói: “Tôi biết cậu rất mệt mỏi, mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi, kiên trì thêm một chút, chúng ta sẽ có thể nhanh chóng thoát khỏi tất cả, lại quay về những ngày như trước kai –”
Tôi nhắm mắt lại, chua xót cùng khổ sở liên tục nảy lên trong ngực. Trước kia — vĩnh viễn không thể như trước kia được nữa — bởi vì — lúc đó tôi không yêu ai cả —
Tôi khẽ gạt tay hắn ra nói: “Tôi đã từng nói với cậu, chúng ta sau này là cái gì cũng được, nhưng — đã không thể trở lại như lúc xưa nữa –”
Xoay người, đi về phía cửa, tôi nghĩ, bản thân cần yên tĩnh một chút, ở đây — khiến cho người ta có cảm giác không thể thở nổi!
“An Lạc, cậu muốn phản bội chúng tôi sao?” Phía sau truyền đến tiếng nói của Hắc Xà, cũng không phải hỏi, càng giống như là đang thử. Tôi khẽ cười lạnh ở trong lòng một tiếng, bản thân rốt cục có một ngày cũng không được người ta tín nhiệm nữa sao? Đây là cái giá phải không? Hừ! Cũng khó trách, cho tới bây giờ chính mình cũng không phải một người đáng được tín nhiệm —
“Tôi, điều phải làm ngay từ đâu, không phải chính là phản bội sao?”
“Phản bội là chuyện chúng tôi tuyệt đối không cho phép xảy ra, cậu hẵn là rõ hơn ai hết! Thương thần!”
Tôi dừng lại, cười cười tự giễu, cũng không quay đầu lại, nói: “Cái danh hiệu kia với tôi mà nói cũng chỉ là một thứ xiềng xích mà thôi! Hắc Xà!”
Nói xong, tôi quay đầu rời khỏi đó. Ngoài cửa Đại Cường vẫn đang dựa lưng vào tường hút thuốc, tàn thuốc đã rất dài, lung lay như sắp rơi xuống, hắn ngẩng đầu nhìn thấy tôi, tàn thuốc rụng dần, toàn bộ điếu thuốc đã không còn nhiều nữa —
“Chúng ta đi thôi!” Tôi vỗ vỗ vai hắn, trực tiếp đi xuống dưới lầu, mới vừa bước được vài bước lại bị hắn kéo lại —
Tôi quay đầu nhìn hắn không hiểu, hắn khẽ nhíu mày, hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Tất nhiên! Có gì không ổn à?” Tôi buồn cười nói: “Thế nào? Sao vẻ mặt lại cổ quái vậy!”
Hắn vẫn đứng yên nhìn tôi vài giây, cuối cùng lắc đầu nói: “Không sao, tôi đưa anh về. Về thẳng nhà hả?”
Không thể hiểu nổi! Nhưng tôi cũng không tiếp tục hỏi, bởi vì Đại Cường là người như vậy, nếu hắn đã không muốn nói thì dù có kề dao vào cổ hắn cũng không mở miệng lấy một lời.
“Không! Trước tiên về Dạ đi!”
“Đã khuya rồi, anh không về nghỉ ngơi sao?” Đại Cường dừng xe lại, nhìn tôi xuống xe, tôi ngăn hắn lại, bảo hắn cứ ở trên xe.
“Tôi có một số việc cần làm, anh về trước đi!” tôi khẽ vặn vặn khớp cổ. “Còn nữa, đừng nói cho bọn Tam Cường biết chúng ta đã gặp Hắc Xà! Bọn nhóc đó mà biết thể nào cũng làm loạn lên!”
Cậu ta nếu như biết mình đã bỏ lỡ cơ hội đánh nhau tốt như thế thì sẽ lải nhải bên tai tôi suốt ngày mất thôi, phiền lắm!
“Vâng!” Đại Cường gật đầu. Sau khi khởi động xe lại hỏi tôi lần nữa: “Lát nữa anh thực sự có thể về một mình chứ!”
“Đi đi!” Tôi nhịn không được gật đầu nói: “Lúc nào anh cũng lề mề như thế! Hôm nay không mở quán, trong này cũng không có ai, anh còn lo cái gì! Về đi! Lái xe cẩn thận một chút!”
Thấy tôi kiên trì, cuối cùng Đại Cường đành phải lái xe đi, nhìn chiếc xe dần mất hút, trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mác. Dường như hắn sẽ cứ như vậy mà rời bỏ tôi — đó cũng không phải là một dự cảm tốt, tôi biết —
Gió đêm luôn mang theo cảm giác lạnh lẽo, tiến thẳng vào trong ngực người ta — Tôi xát xát đôi tay, lấy chìa khóa ra đi vào phòng. Rất tối — không có một ai, chỉ có tôi — mắt tôi có thể nhìn rõ trong bóng tối, nhưng tôi không biết đó có phải là thật không. Có lẽ những gì chúng ta thấy tất cả đều không hẳn là thật, chỉ có dùng tâm để nhìn thì mới có thể tin tưởng mà thôi. Ngồi trên ghế hưởng thụ từng con gió phe phẩy thổi vào từ ngoài cửa sổ, giờ khắc này — có thứ gì đó chậm rãi dâng lên trong lòng — qua một hồi lâu, bỗng nhiên hiểu rõ, loại cảm giác này là — cô đơn!
An Lạc, thương thần, An Lạc, thương thần — An Lạc — mày rốt cục phải làm sao bây giờ? Mày rốt cục muốn làm gì? Rốt cục — ai mới chính là mày?
Xoa xoa huyệt thái dương đã phát đau, tôi lắc đầu, di động đột nhiên vang lên giai điệu quen thuộc — Hình Dạ! Tôi không phải đàn bà, không biết làm sao để hình dung cảm giác hiện tại của bản thân, nếu như không sợ người ta buồn nôn – thì tôi phải thừa nhận, thực sự rất… ngọt ngào!
Đột nhiên nghĩ đến một câu nói của Tiểu Cường: tên đàn ông đang yêu nào cũng như thế này sao! Yêu? Người đàn ông ngoài hai mươi — yêu! Là loại cảm giác này ư —
“A lô?”
“Đang ở đâu vậy? Đã ăn tối chưa?” Giọng nói êm tai không thể chống cự của Hình Dạ vang lên.
“Ở trong quán.” Khóe miệng tự giác cong lên, tôi nói: “Tất nhiên là ăn rồi, giờ này còn chưa ăn tối thì phải gọi là ăn đêm chứ?”
Đầu kia khẽ than nhẹ một tiếng. “Em cũng biết bây giờ là mấy giờ à, vì sao còn chưa về nhà!”
“Có chút việc –” Tôi thoáng dừng lại, chiếc móc điện thoại hình cỏ bốn lá nhẹ nhàng lay động, lóe sáng trong bóng đêm.
“Khi nào thì về?”
“Hử — về ngay đây! Anh ở đâu?”
“Anh ở biệt thự bên bờ biển, ngày mai có việc phải bàn bạc ở đây.”
“Hả? Bên bờ biển, là tòa biệt thự lớn ở Đông Hải à?” Tôi khẽ hồi tưởng, nơi đó có một căn biệt thự lớn, là tài sản của Hình Dạ.
“Ừ! Hành động bí mật, không ai biết đâu! Phải nói cho em một tiếng, sợ em tìm không thấy anh! Tối mai anh sẽ về, ở nhà chờ anh!” Hắn hạ giọng khẽ dặn một tiếng, gợi cảm không gì sánh được, người thường hẳn là không thể chống cự nổi được đâu nhỉ!
“Chuyện này –” tôi ngượng ngùng gãi gãi mặt, nói lảng sang chuyện khác, “Hành động bí mật mà lại nói cho em biết sao? Anh lại muốn đi gặp tên bác sĩ biến thái mua thuốc phiện phải không?”
“Ha ha ha ha!” Hắn sảng khoái bật cười, vừa cười vừa nói: “Không sai! Anh muốn đi gặp tên đó mua loại thuốc phiện đặc biệt, để cho em cả đời nằm ở trên giường không thể thiếu anh!”
“Anh –” Tôi cả đời cũng không thể đấu võ mồm thắng nổi hắn! Ông trời ơi! Không công bằng!
“Anh đi mà mua đi! Mua rồi thì đi mà dùng thử với Anh Đình Tuấn Ngộ ấy, xem có hiệu quả hay không nhé!”
“Mèo con! Những lời này của em thật độc ác đó nha!”
Hai người đấu võ mồm, giằng co vài phút, cuối cùng Hình Dạ có chuyện phải xử lí nên treo điện thoại. Nhìn báo hiệu kết thúc trò chuyện trên di động, tôi đột nhiên có loại cảm giác kì lạ — giống như cuộc nói chuyện này — sẽ là lần cuối cùng vậy. Vỗ vỗ cái trán, tôi không muốn nghĩ tiếp nữa, Gần đây mình quá nhạy cảm hay sao ấy?
Tốt! Về nhà thôi! Về ngôi ngà vừa nhỏ vừa đáng yêu của tôi! (=.=)
Vừa đứng dậy, tiếng động ngoài cửa vang lên khiến tôi khựng lại — có người!
“Ai ở ngoài đó?” Tôi cao giọng quát to một tiếng. Một lát sau, cửa chậm rãi mở ra, một bóng người đi vào, nhìn lướt qua —
“Chị Tịnh?” tôi khẽ gọi. Chị ngẩng đầu, cau mày nhìn tôi, có vẻ muốn nói lại thôi. Bầu không khí có chút xấu hổ, từ ngày tôi bị chị nhìn thấy đang ở cùng Hình Dạ, chúng tôi đã không gặp nhau nữa, tuy rằng cùng dưới một mái hiên, nhưng cả hai lại tận lực lảng tránh đối phương, không nghĩ tới đêm nay lại đột nhiên gặp chị.
“Chị –” Cuối cùng tôi mở miệng trước, “Trễ thế này rồi còn không về nhà sao?”
Không có gì để nói. Chị nhìn tôi, cúi đầu, “Cậu cũng không về sao?”
“Hả –” Tôi chảy mồ hôi! Thật sự khó nói a! Thôi thì đi trước có được không?
“Nếu như không có việc gì tôi –” cầm áo khoác lên chuẩn bị chuồn.
“Cậu thực sự yêu Hình Dạ rồi sao?”
“A?”
Chị thình lình hỏi một câu, tôi sững sờ tại chỗ, nhất thời không phản ứng.
“Lạc, cậu yêu Hình Dạ thật rồi, hay là tiếp cận hắn với ý đồ khác?”
Tôi đột nhiên nghĩ có lẽ đêm này không gặp chị Tịnh thì tốt hơn, vấn đề chị hỏi — bản thân tôi cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Chị Tịnh, chị không thấy câu hỏi của mình đi quá đà sao?”
“Cậu đã nói là sẽ cho tôi một lời giải thích!” Chị đột nhiên hét lên, “Cậu không muốn nói với bất kì ai đúng không? Cậu muốn lừa mọi người! Để cho bọn họ không biết chân tướng, không biết đại ca của bọn họ đang ở cũng một chỗ với kẻ thù! Cậu –”
“Đủ rồi!” Tôi rống lên, chị sợ hãi lui về sau, tôi không biết mặt mình bây giờ có phải rất dữ tợn hay không, bời vì khuôn mặt chị Tịnh đã trắng bệch cả rồi, nhưng tôi cũng không có tâm tình đi để ý mấy chuyện đó, tôi giận tái mặt lạnh lùng nói: “Trần Tịnh, chị phải biết thân phận của chính mình, chị hiện tại đang nói giống như thủ hạ nói với đại ca sao? Tôi tôn trọng chị, nhưng chị cũng phải biết đúng mực, nói những lời khiến tôi tức giận như thế này — chị hẳn là biết sẽ có hậu quả gì!” Đây là lần đầu tiên tôi dùng loại khẩu khí này nói với chị, tôi rất phẫn nộ, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, hôm nay rốt cục cũng không thể nể mặt nữa rồi sao?
Cả người chị khẽ run, mắt rưng rưng như không thể tin được nhìn tôi, cuối cùng nghẹn nào nói: “Cậu lần đầu tiên đối xử với tôi như vậy, lần đầu tiên — hơn nữa — vậy mà lại vì Hình Dạ!”
“Chị –” tôi không biết nên tiếp tục nói với chị như thế nào nữa, có một số việc — chính bản thân tôi cũng không rõ ràng, sao có thể khiến cho chị hiểu được đây?
“Về đi! Khuya rồi!” Tôi đi tới trước mặt chị, khẽ vỗ vai chị, chị còn đang run, tôi thực sự đã khiến chị sợ hãi rồi.
“Xin lỗi –” Chị nhẹ giọng nói: “Lạc, Xin lỗi — xin lỗi –” có chút đau lòng, ngay từ đầu để chị vào Phượng hoàng hội, chính là bởi vì thương hại chị! Một người phụ nữ bị vứt bỏ, phải có dũng khí rất lớn mới có thể đến bên cạnh đối thủ của tên đã vứt bỏ cô để sinh tồn, phải không?
“Nhưng, tôi cũng không sai –”
“Nói cho tôi biết! Cậu tiếp cận Hình Dạ là có nguyên nhân, có được không! Cậu không có khả năng yêu hắn, hắn là người cậu không nên yêu nhất trên đời! Có phải không?”
Chị ngẩng đầu, trong đôi mắt rưng rưng kia là hình bóng của tôi. Vì sao nhất định phải có đáp án? Hay là hiện tại vào lúc này, cho dù là một lời nói dối cũng có thể tạm thời khiến chị thoải mái một chút? Nhưng lời chị nói cũng không sai: Hình Dạ, là người tôi không nên yêu nhất trên đời này!
“Tôi không biết phải nói với chị như thế nào, có một số việc biết ít thì tốt hơn.” Tôi thở dài nói: “Chính là như chị nói, tôi tiếp cận Hình Dạ quả thực là có mục đích, nếu như như không đạt được nó, cả đời tôi sẽ phải sống dưới bóng ma của hắn, tất cả những gì tôi cố gắng, chờ đợi — chỉ là thời điểm một khắc kia đến!”
Tôi không nói cho chị, hiện tại Hình Dạ với tôi mà nói, đã không còn là bóng ma — mà là thứ ánh sáng có thể chiếu rọi cuộc sống của tôi! Chị không cần biết những điều này, lời dối trá có thể khiến chị thoải mái, tôi không cần nói thật, hơn nữa, người biết tình hình thực tế — không được phép tồn tại!
“Hình Dạ trói buộc cậu –” chị thì thào như tự nói, “Cậu muốn tự do?”
Tôi không quá hiểu rõ những gì chị nói, nhưng tôi nghĩ muốn tự do, bản thân đã bị ràng buộc quá lâu rồi —
“Đúng vậy. Tôi muốn tự do!” Nhưng thứ trói buộc tôi không phải Hình Dạ!
“Tự do –” Chị nhẹ nhàng lẩm bẩm, sau đó xoay người đi về phía cửa, trong nháy mắt mở cửa, chị quay đầu nhìn tôi nói: “Lạc! Tôi bây giờ vẫn yêu cậu! Ngay từ đầu đến nay, đều yêu cậu! Sẽ không thay đổi!”
Dừng ở cửa, thật lâu tôi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, vì sao? Vì sao chị nói yêu tôi — nhưng lại khiến tôi thấy run sợ như thế?
Tình yêu, có lúc sẽ trở thành thứ vũ khí đáng sợ nhất!
Nằm trên giường, hầu như là cả đêm không ngủ, mắt có chút cay, không muốn đứng lên, nếu soi gương hẳn là đỏ không khác gì mắt thỏ!
Cầm lấy chiếc đồng hồ báo thức trên giường, nhìn lướt qua, mới có bảy giờ. Hôm nay phải làm gì đây? Không muốn đến tổng bộ, trong đầu hỗn loạn không nghĩ được gì, đến cũng không làm gì!
“Aiz ~!” Tôi cuộn chăn lại tự gói mình như cái bánh chưng, co người nằm ở trên giường không nhúc nhích — không biết Hình Dạ bây giờ đang làm gì nhỉ?
Hả? Sao lại nhớ tới hắn chứ? (Vừa ngủ dậy đã nhớ người ta kìa, đúng là người đang yêu *thở dài* =))))~)
Tôi đang chờ đợi gì chứ? Trong nháy mắt, tôi thậm chí nghĩ tới, nếu mình chỉ là đại ca của Phượng Hoàng Hội thì tốt rồi! Nhưng giây tiêp theo, tôi sẽ vì chính suy nghĩ này của mình mà buồn cười, suy nghĩ này thật quá ngây thơ mà. An Lạc, không nghĩ mày còn có thể có suy nghĩ ấu trĩ như vậy, lẽ nào mày đã quên, tất cả đều là sự thật, chỉ có mày của hiện tại — là hư ảo thôi! Một ngày nào đó, mày phải nói cho toàn bộ mọi người, mày là một tên dối trá đáng chết! Mày lừa mọi người! Mày lừa người bên cạnh mình! Mà hiện tại — mày đang lừa gạt chính bản thân mình!
Bên tai văng vẳng tiếng nhạc, đầu óc dần thanh tỉnh, đã có thể nghe rõ tiếng hát! Mẹ nó! Ai con mẹ nó sáng sớm đã hát trong nhà người ta? Ông đây — hả! Là điện thoại của tôi! Không biết mình đã ngủ từ lúc nào, nếu như không phải điện thoại kêu thì còn có thể tiếp tục ngủ ấy chứ!
Vừa tìm điện thoại vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, trời có chút xám xịt, ah — bụng có chút đói nha!
“Ai vậy?” Tôi lẩm bẩm một tiếng.
“Đại ca! Là em!” Tam Cường ở đầu kia kêu một tiếng, aiz! Đau đầu!
“Biết là cậu rồi! Kêu cái rắm! Đâu phải người điếc!” Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, “Có chuyện gì! Không phải nói hôm nay không đến tổng bộ sao?”
“Muốn xác định xem anh có ổn không! Gần đây đại ca nhìn rất nghiêm trọng, chúng em sợ anh nghĩ quẩn mà!” Tam Cường ngây ngô cười ngốc!
“Mẹ nó! Trù ông đây à!” Tôi ngồi dậy cào cào tóc mái mắng: “Tận thế còn chưa tới, anh mày có gì mà nghĩ quẩn chứ! Ít nói vớ vẩn đi! Tự lo cho mình ấy!”
“Biết rồi biết rồi!” Nó cười mỉa vài tiếng, nhưng lại đột nhiên không nói gì.
“Sao thế?” Tôi thiêu mi, cảm giác Tam Cường không giống như bình thường.
“Đại ca, lòng em rất buồn bực — cứ có cảm giác như có chuyện gì sắp xảy ra vậy –” Tam Cường nhẹ nhàng nói một câu. Tôi sửng sốt một chút, Tam Cường — Tôi phát hiện bản thân là một người đại ca rất không có trách nhiệm —
“Đừng nghĩ linh tinh!” Tôi khẽ quát một tiếng, “Sẽ không có chuyện gì đâu! Có anh ở đây — không ai có thể đụng đến Phượng Hoàng Hội! Anh — sẽ bảo vệ các cậu!”
Tam Cường thật lâu không nói gì, nhưng tôi nghe dược tiếng nóhít vào, đầu kia vang lên tiếng kêu của tên đàn em: “Tam Cường ca sao lại đỏ mắt như thế? Bị cái bô quăng trúng à?”
“Cút sang một bên! Nói bậy!”
Tôi khẽ cười, Tam Cường vẫn ngốc ngốc như mọi khi nói: “Đại ca, lần đầu tiên anh nói chuyện sến súa như thế với bọn em! Thật là không quen mà!”
“Được rồi! Anh mày còn không quen nữa là! Cúp máy đây!” Tôi cười cười ngắt máy. Vừa nằm chưa được vài giây, di động lại vang lên.
“Làm gì? Còn muốn nghe mấy lời buồn nôn một lần nữa có phải không?” Tôi tức giận tiếp điện thoại.
“Lạc –” không phải Tam Cường, ý cười trên mặt dần biến mất — “Hắc Xà!”
“Nghe được là tôi hình như cậu không vui nhỉ!”
“Có chuyện gì nói nhanh đi!” Tôi xuống giường, đi đến bên cửa sổ hóng gió.
“Là tin tốt đây!” Trong giọng nói của Hắc Xà có loại hưng phấn khó có thể nói thành lời.
Tôi nhíu mày. Tin tốt? Đã tám trăm năm rồi tôi không nghe đến tin tốt nữa rồi!
“Rốt cục là chuyện gì?”
“Nói cho cậu một tiếng, qua đêm nay — tất cả có thể kết thúc!”
Đêm nay —- kết thúc?
—–
Hết
Người mà tôi đã từng biết, tuyệt đối không phải như vậy– có lẽ, ngay từ đầu, tôi đã không thực sự hiểu cậu ta — Khu phía bắc của thành phố này, đối với người thường mà nói cũng không có gì đặc biệt, nhưng đối với người trên giang hồ, đó chính là bên kia địa ngục. Nơi đó, chính là địa bàn của Hắc Xà!
Một bến tàu bỏ hoang khổng lồ, vài cái nhà kho, thi thoảng có tiếng còi tàu cập bến, trong không khí tràn ngập một mùi vị, khiến cho người ta cảm thấy phiền muộn. Trong đó một cái nhà kho đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười của đàn ông cùng tiếng thét của đàn bà trộn lẫn thành một loại tạp âm, trong bóng đêm có vẻ đặc biệt chói tai —
“Ở đây à?”
“Đúng vậy!” Đại Cường gật đầu một cái, ném điếu thuốc trong miệng xuống đất dụi bỏ.
Tôi đút tay vào túi, nhìn nhà kho thật lớn phía trước, nửa đùa nửa thật hỏi một câu: “Trong súng của anh có bao nhiêu đạn?”
“Không biết, có lẽ là không có.” Đại Cường nói đâu vào đấy, nghe chẳng khác nào đang nói chuyện tối nay sao rất sáng.
Tôi nở nụ cười, “Anh không sợ lát nữa nóng giận sẽ bị bọn chúng giết chết à?”
“Anh cũng đâu muốn cùng bọn chúng nổ súng đâu, cũng không phải kẻ ngốc. Hơn nữa –” Hắn nhắm mắt, lại lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, “Chẳng qua chỉ là một đám rác rưởi mà thôi!”
Hừ nhẹ một tiếng, tôi tiến về phía cửa nhà kho, “Lần đầu tiên thấy anh cuồng vọng như vậy –” Đại Cường theo phía sau không nói được một lời, tôi lại khẽ hỏi một câu: “Với lại, vì sao vừa dụi bỏ lại châm một điếu thuốc khác –”
“Mỗi điếu tôi chỉ hút một nửa, như thế tốt cho sức khỏe.” Hắn lạnh lùng nói một câu.
Hứ! Vậy anh đem một điếu chia làm hai rồi hút thì có gì khác sao?
Giật cánh cửa nhà kho ra, bên trong là một đám người đang đánh bài với uống rượu, căn phòng rộng lớn tràn ngập mùi rượu và thuốc lá — Nơi đây đã được cải tạo qua, có ba tầng, mỗi tầng đều có người canh giữ, tuần tra qua lại liên tục.
Thấy tôi cùng Đại Cường tiến vào, toàn bộ người trong phòng trở nên yên tĩnh, ngừng chuyện đang làm lại, vô số đường nhìn rơi xuống trên người chúng tôi. Nếu như phải tìm một từ nhình dung bọn họ lúc này, đó chính là — hung thần ác sát.
“Này! Bọn mày! Oắt con từ đâu đến hả?” Một tên cao lớn vẻ mặt dữ tợn đứng lên, trên mặt còn dán mấy cái băng màu trắng, nhưng cũng không che được tầng tầng lớp lớp sẹo trên đó, biểu tình trên mặt so với tướng mạo của hắn cũng thật xứng đôi, chính là điển hình của loại khỉ đột chỉ số IQ thấp!
“Hắc Xà đâu?” Tôi lạnh lùng hỏi một câu, không hề nói thêm lời nào nữa.
“Đkm! Chỉ bằng oắt con mày mà cũng muốn gặp đại ca bọn tao sao! Muốn chết à!”
Những kẻ khác cũng bắt đầu la ó, tôi liếc mắt một vòng, hừ! Quả nhiên như Đại Cường nói — đều là cặn bã!
“Ô hô! Bọn mày nhìn xem, hai tên này trông cũng không tệ lắm nhỉ! Mặt mày trắng nõn –” Một tên gầy như khỉ đi tới, vươn tay muốn sờ mặt tôi —
“A ~~!” Tay hắn còn cách mục tiêu 1 cm thì ngừng lại, sau đó là một tiếng hét đau đớn. Đại Cường nắm cổ tay hắn thật chặt, tiếng xương rạn nứt thập phần rõ ràng. Sau vài giây yên lặng, xung quanh nhất thời sát kí tận trời. Đại Cường mặt không đổi sắc bỏ tay tên kia ra, đứng chắn phía trước tôi. Cái tên vừa bị bẻ gãy tay nằm trên mặt đất, vừa kêu vừa lăn lộn, tôi khẽ nhăn mặt khó chịu! Thật chướng mắt!
“Đại Cường, ” Tôi khẽ gọi một tiếng, hắn vô thanh vô tức lùi về phía sau tôi.
“Mày! Oắt con lớn mật! Dám ở chỗ của chúng tao dương oai hả? Con bà nó! Hôm nay đừng mong thoát ra khỏi đây!” Một tên vẻ mặt dữ tợn hét lên, một tay xé bỏ băng trên mặt, tiện tay cầm lấy chai rượu trên bàn đi về phía tôi.
“Tao hỏi lại lần nữa, Hắc Xà đâu?”
“Chờ ông mày dẫm nát đầu mày rồi nói tiếp!”
“Chờ một chút!” Bên cạnh chợt có người kêu lên, tên kia quay đầu lại: “Chờ cái rắm!”
“Mặt tên kia có vẻ quen quen –‘” người kia tự hỏi.
“Công tử bột chỗ nào chả có, ông đây thấy hắn trông giống con đàn bà mấy hôm trước ông ngủ cùng!” Tên dữ tợn vừa nói xong, tiếng cười nổi lên bốn phía. Đại Cường nắm chặt tay đi về phía tên dữ tợn đang cười to kia, tôi đưa tay kéo hắn lại, lắc đầu, ý bảo hắn đừng động.
“Oắt con, sợ rồi phải không? Bây giờ hầu hạ tao cho tốt, đại gia đây sẽ rộng lòng bỏ qua cho!” Tên kia vẫn cầm chai rượu trong tay,cả người run run cười đáng khinh.
“Tao hỏi lần cuối, Hắc Xà đâu?” Tôi lại mặt không đổi sắc hỏi một câu, tên khốn, chớ có chọc ông đây nổi giận.
“Mẹ nó! Muốn gặp đại ca chúng tao, qua được cửa này hãng nói!” Gã mặt mày dữ tợn cầm chai rượu đã bị đập vỡ lao về phía chúng tôi, hướng đầu tôi muốn đập xuống —
“Hừ!” Tôi hừ lạnh một tiếng, không tự lượng sức! Tôi hai tay đút trong túi, phi người nhảy lên giống như thần long vẫy đuôi, một cước đá vào mặt gã.
“Bốp!” một tiếng! Nếu như lực đạo dùng đủ — hẳn là có thể đá rơi hàm răng của gã!
Tên kia co quắp trên mặt đất, kêu cũng không thành tiếng, đám người bên cạnh cũng không cười nổi nữa, bị dọa cho sợ trắng mặt — Một cước đạp vỡ đầu gã dữ tợn, xung quanh truyền đến từng trận tiếng hít vào, tôi yên lặng liếc mắt nhìn một tên trong số đó, hắn lập tức lắp bắp chỉ lên tầng ba, “Đại ca ở, ở phòng cuối cùng bên trái trên tầng ba!”
Hừ! Nói sớm có phải tốt không! Cứ muốn ông đây đại khai sát giới mới chịu nói!
Tôi cùng Đại Cường xuyên qua đoàn người tiến lên lầu ba, phía sau đột nhiên có người kêu lên: “A~! Tôi nhớ ra rồi! Bọn họ là Phượng hoàng hội! Người kia là Đại ca của Phượng hoàng hội! Nổi tiếng tàn nhẫn đó!”
“Mẹ mày! Bây giờ mới nói có ích gì! Vừa nãy con mẹ nó sao mày không nhớ ra!”
Không gõ cửa, trực tếp đạp cửa tiến vào, một cước đã mở, xem ra cửa này chất lượng không được tốt lắm. Hắc Xà ngồi ở phía sau chiếc bàn duy nhất trong phòng, đang xem tư liệu trên tay, hắn ngẩng đầu thấy tôi, không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ là khẽ nở nụ cười nơi khóe môi, buông thứ đang cầm ra chờ tôi tiến đến.
“Đại Cường anh –”
“Tôi chờ ở đây, có chuyện gì thì gọi tôi.” Không đợi tôi nói xong, Đại Cường đã trước một bước nói ra điều tôi muốn. Tôi gật đầu, đi vào phòng đóng cửa lại. Ánh mắt của Hắc Xà, trong khoảnh khắc nhìn Đại Cường, ẩn chứa một loại hàm nghĩ không thể đoán ra.
“Lâu rồi không gặp — không! Phải nói là chưa từng gặp cậu ở đây chứ nhỉ?” Hắc Xà khẽ cười, vươn tay ý bảo tôi ngồi xuống.
“Nếu như có thể tôi muốn cả đời không phải đến đây gặp cậu.”
“Ha ha! Thật lạnh lùng –” Hắn lắc đầu.
“Tay chân của cậu nhưng thật ra lại rất ‘nhiệt tình’ đón tiếp tôi!” Tôi cười nhạt một tiếng, “Chiêu đãi vô cùng ‘nhiệt tình’ đó!”
“Đừng giận, đợt lát nữa tôi giao bọn chúng cho cậu toàn quyền xử trí! Giết cũng được, chỉ cần cậu nguôi giận.” Hắn rất nghiêm túc nói.
“Có thể đối xử như thế với thủ hạ của cậu sao?” Tôi nhíu mày.
“Hừ! Chẳng qua chỉ là một đám rác rưởi, chẳng mấy tên có giá trị lợi dụng!” Hắn khinh miệt nói, khiến tôi biết hắn không nói dối.
“Bọn họ không phải anh em của cậu sao?”
“Ha ha! Chẳng lẽ cậu không biết ai mới là anh em của tôi sao? Đám người ở đây — chỉ là những quân cờ giúp tôi đạt được mục đích thôi, nhiều hơn mấy người hay bớt đi vài người đối với tôi không quan trọng.”
Tại sao? Tại sao phải nói như vậy! Bọn họ cũng là người! Là anh em trong bang của cậu vì cậu mà vào sinh ra tử mà!
Tôi đột nhiên nghĩ, người trước mắt này — tôi chưa bao giờ thực sự hiểu rõ, cho dù đã ở chung nhiều năm như thế — lẽ nào thời gian đã làm cậu ta thay đổi — hay là do tất cả những điều chúng tôi đã trải qua –
Thấy tôi không nói lời nào, cậu ta cười cười, thở dài nói: “Lạc, chúng ta gặp mặt chỉ có thể nói những chuyện nhàm chán này sao? Ngày xưa khi còn đi học, chúng ta không như thế này –”
Tôi nhíu mày, lạnh lùng đáp lại một câu, “Trước đây khi còn đi học, cậu cũng không như thế này!”
Hắn Xà khẽ nheo mắt, nhưng trong con ngươi kia lại lộ ra một tia lạnh lẽo, ngữ khí không rõ ràng nói: “Lập trường trước kia của chúng ta so với hôm nay hoàn toàn khác biệt, hiện tại, vị trí của chúng ta không cho phép ! Điểm ấy tôi tin là cậu hiểu!”
“Được rồi! Hiện tại tôi tới không phải để cùng cậu thảo luận về vị trí cũng như lập trường của bản thân, cậu cũng không cần phải giả ngu với tôi nữa, nói đi! Nếu như không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, cậu biết tôi có thể làm gì rồi đấy!” Tôi nắm chặt tay nhìn Hắc Xà, hỏi từng chữ từng chữ một: “Vì sao kẻ đi chặn Hình Dạ lại là người của cậu? Mà không phải là –”
“Ha ha!” Hắc Xà cười to.
“Tôi không nghĩ điều này lại là lí do khiến cậu hôm nay phải thân chinh đến đây khởi binh vấn tội, hơn nữa tôi nghĩ người phải hỏi là tôi mới đúng!” Cậu ta biến sắc, “Vì sao kế hoạch lại thất bại? Cậu hẳn là hiểu rõ hơn ai hết!”
“Cậu –” tôi xác thực có chút chột dạ, nhưng sự tình phát triển thành ra thế này, tuyệt đối không thể lùi bước!
“Thế nào? Muốn dùng quy củ nghiêm phạt tôi sao? Dùng quy củ của cậu hả?” Tôi làm như không có gì nói.
Cậu ta than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Lạc, cậu biết tôi sẽ không làm như thế, nhưng tôi muốn cậu có thể cho tôi một lời giải thích. Tôi phái người của mình đi là để cho cậu một đường lui, nếu như Hình Dạ bị bắt thì tốt, nếu như hắn chạy thoát, cậu sẽ bị lộ! Dùng người của tôi, tiện hơn rất nhiều, chí ít hắn sẽ không hoài nghi thân phận thực sự của cậu!”
Có Trời mới biết! Tôi đã lộ từ lâu rồi! Hơn nữa lại còn là ngay từ đầu!
“Nhưng như thế không giống kế hoạch ban đầu của chúng ta!”
“Kế hoạch luôn không thể lường được biến đổi, hiểu được phải dựa theo tình hình mà thay đổi mới là quan trọng nhất! Chúng ta chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng thôi!”
“Thế nhưng –” tôi khẽ cắn môi, thấp giọng nói một câu: “Hình Dạ căn bản không mua thuốc phiện, mà ‘Anh đào’ từ lâu cũng không còn bán nữa –”
“Được rồi!” Hắc Xà kêu to, vỗ bàn một cái, phát ra tiếng động thật lớn, “An Lạc! Tôi không nghĩ có một ngày cậu lại biện hộ giúp chúng! Cậu đã quên mình là ai sao? Hả?”
Tôi quay đầu sang hướng khác, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi là người như thế nào? Hay thực sự tôi đã quên bản thân là ai! Hiện tại tôi — hay là tôi của quá khứ — đâu mới thực sự là tôi đây —
“Cậu phải nhớ kĩ, bọn chúng dù không mua bán thuốc phiện, cũng là một trong nhưng kẻ đứng đầu có tiếng trong giới xã hội đen, là vật cản lớn nhất của chúng ta!”
“Chúng ta nào?” Tôi khẽ hỏi một câu: “Chúng ta đây hiện tại tính là cái gì?”
“Cậu –” Hắc Xà ngừng một chút, thở dài, đứng lên đi tới bên cạnh tôi, đặt tay lên vai tôi nhẹ giọng nói: “Tôi biết cậu rất mệt mỏi, mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi, kiên trì thêm một chút, chúng ta sẽ có thể nhanh chóng thoát khỏi tất cả, lại quay về những ngày như trước kai –”
Tôi nhắm mắt lại, chua xót cùng khổ sở liên tục nảy lên trong ngực. Trước kia — vĩnh viễn không thể như trước kia được nữa — bởi vì — lúc đó tôi không yêu ai cả —
Tôi khẽ gạt tay hắn ra nói: “Tôi đã từng nói với cậu, chúng ta sau này là cái gì cũng được, nhưng — đã không thể trở lại như lúc xưa nữa –”
Xoay người, đi về phía cửa, tôi nghĩ, bản thân cần yên tĩnh một chút, ở đây — khiến cho người ta có cảm giác không thể thở nổi!
“An Lạc, cậu muốn phản bội chúng tôi sao?” Phía sau truyền đến tiếng nói của Hắc Xà, cũng không phải hỏi, càng giống như là đang thử. Tôi khẽ cười lạnh ở trong lòng một tiếng, bản thân rốt cục có một ngày cũng không được người ta tín nhiệm nữa sao? Đây là cái giá phải không? Hừ! Cũng khó trách, cho tới bây giờ chính mình cũng không phải một người đáng được tín nhiệm —
“Tôi, điều phải làm ngay từ đâu, không phải chính là phản bội sao?”
“Phản bội là chuyện chúng tôi tuyệt đối không cho phép xảy ra, cậu hẵn là rõ hơn ai hết! Thương thần!”
Tôi dừng lại, cười cười tự giễu, cũng không quay đầu lại, nói: “Cái danh hiệu kia với tôi mà nói cũng chỉ là một thứ xiềng xích mà thôi! Hắc Xà!”
Nói xong, tôi quay đầu rời khỏi đó. Ngoài cửa Đại Cường vẫn đang dựa lưng vào tường hút thuốc, tàn thuốc đã rất dài, lung lay như sắp rơi xuống, hắn ngẩng đầu nhìn thấy tôi, tàn thuốc rụng dần, toàn bộ điếu thuốc đã không còn nhiều nữa —
“Chúng ta đi thôi!” Tôi vỗ vỗ vai hắn, trực tiếp đi xuống dưới lầu, mới vừa bước được vài bước lại bị hắn kéo lại —
Tôi quay đầu nhìn hắn không hiểu, hắn khẽ nhíu mày, hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Tất nhiên! Có gì không ổn à?” Tôi buồn cười nói: “Thế nào? Sao vẻ mặt lại cổ quái vậy!”
Hắn vẫn đứng yên nhìn tôi vài giây, cuối cùng lắc đầu nói: “Không sao, tôi đưa anh về. Về thẳng nhà hả?”
Không thể hiểu nổi! Nhưng tôi cũng không tiếp tục hỏi, bởi vì Đại Cường là người như vậy, nếu hắn đã không muốn nói thì dù có kề dao vào cổ hắn cũng không mở miệng lấy một lời.
“Không! Trước tiên về Dạ đi!”
“Đã khuya rồi, anh không về nghỉ ngơi sao?” Đại Cường dừng xe lại, nhìn tôi xuống xe, tôi ngăn hắn lại, bảo hắn cứ ở trên xe.
“Tôi có một số việc cần làm, anh về trước đi!” tôi khẽ vặn vặn khớp cổ. “Còn nữa, đừng nói cho bọn Tam Cường biết chúng ta đã gặp Hắc Xà! Bọn nhóc đó mà biết thể nào cũng làm loạn lên!”
Cậu ta nếu như biết mình đã bỏ lỡ cơ hội đánh nhau tốt như thế thì sẽ lải nhải bên tai tôi suốt ngày mất thôi, phiền lắm!
“Vâng!” Đại Cường gật đầu. Sau khi khởi động xe lại hỏi tôi lần nữa: “Lát nữa anh thực sự có thể về một mình chứ!”
“Đi đi!” Tôi nhịn không được gật đầu nói: “Lúc nào anh cũng lề mề như thế! Hôm nay không mở quán, trong này cũng không có ai, anh còn lo cái gì! Về đi! Lái xe cẩn thận một chút!”
Thấy tôi kiên trì, cuối cùng Đại Cường đành phải lái xe đi, nhìn chiếc xe dần mất hút, trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mác. Dường như hắn sẽ cứ như vậy mà rời bỏ tôi — đó cũng không phải là một dự cảm tốt, tôi biết —
Gió đêm luôn mang theo cảm giác lạnh lẽo, tiến thẳng vào trong ngực người ta — Tôi xát xát đôi tay, lấy chìa khóa ra đi vào phòng. Rất tối — không có một ai, chỉ có tôi — mắt tôi có thể nhìn rõ trong bóng tối, nhưng tôi không biết đó có phải là thật không. Có lẽ những gì chúng ta thấy tất cả đều không hẳn là thật, chỉ có dùng tâm để nhìn thì mới có thể tin tưởng mà thôi. Ngồi trên ghế hưởng thụ từng con gió phe phẩy thổi vào từ ngoài cửa sổ, giờ khắc này — có thứ gì đó chậm rãi dâng lên trong lòng — qua một hồi lâu, bỗng nhiên hiểu rõ, loại cảm giác này là — cô đơn!
An Lạc, thương thần, An Lạc, thương thần — An Lạc — mày rốt cục phải làm sao bây giờ? Mày rốt cục muốn làm gì? Rốt cục — ai mới chính là mày?
Xoa xoa huyệt thái dương đã phát đau, tôi lắc đầu, di động đột nhiên vang lên giai điệu quen thuộc — Hình Dạ! Tôi không phải đàn bà, không biết làm sao để hình dung cảm giác hiện tại của bản thân, nếu như không sợ người ta buồn nôn – thì tôi phải thừa nhận, thực sự rất… ngọt ngào!
Đột nhiên nghĩ đến một câu nói của Tiểu Cường: tên đàn ông đang yêu nào cũng như thế này sao! Yêu? Người đàn ông ngoài hai mươi — yêu! Là loại cảm giác này ư —
“A lô?”
“Đang ở đâu vậy? Đã ăn tối chưa?” Giọng nói êm tai không thể chống cự của Hình Dạ vang lên.
“Ở trong quán.” Khóe miệng tự giác cong lên, tôi nói: “Tất nhiên là ăn rồi, giờ này còn chưa ăn tối thì phải gọi là ăn đêm chứ?”
Đầu kia khẽ than nhẹ một tiếng. “Em cũng biết bây giờ là mấy giờ à, vì sao còn chưa về nhà!”
“Có chút việc –” Tôi thoáng dừng lại, chiếc móc điện thoại hình cỏ bốn lá nhẹ nhàng lay động, lóe sáng trong bóng đêm.
“Khi nào thì về?”
“Hử — về ngay đây! Anh ở đâu?”
“Anh ở biệt thự bên bờ biển, ngày mai có việc phải bàn bạc ở đây.”
“Hả? Bên bờ biển, là tòa biệt thự lớn ở Đông Hải à?” Tôi khẽ hồi tưởng, nơi đó có một căn biệt thự lớn, là tài sản của Hình Dạ.
“Ừ! Hành động bí mật, không ai biết đâu! Phải nói cho em một tiếng, sợ em tìm không thấy anh! Tối mai anh sẽ về, ở nhà chờ anh!” Hắn hạ giọng khẽ dặn một tiếng, gợi cảm không gì sánh được, người thường hẳn là không thể chống cự nổi được đâu nhỉ!
“Chuyện này –” tôi ngượng ngùng gãi gãi mặt, nói lảng sang chuyện khác, “Hành động bí mật mà lại nói cho em biết sao? Anh lại muốn đi gặp tên bác sĩ biến thái mua thuốc phiện phải không?”
“Ha ha ha ha!” Hắn sảng khoái bật cười, vừa cười vừa nói: “Không sai! Anh muốn đi gặp tên đó mua loại thuốc phiện đặc biệt, để cho em cả đời nằm ở trên giường không thể thiếu anh!”
“Anh –” Tôi cả đời cũng không thể đấu võ mồm thắng nổi hắn! Ông trời ơi! Không công bằng!
“Anh đi mà mua đi! Mua rồi thì đi mà dùng thử với Anh Đình Tuấn Ngộ ấy, xem có hiệu quả hay không nhé!”
“Mèo con! Những lời này của em thật độc ác đó nha!”
Hai người đấu võ mồm, giằng co vài phút, cuối cùng Hình Dạ có chuyện phải xử lí nên treo điện thoại. Nhìn báo hiệu kết thúc trò chuyện trên di động, tôi đột nhiên có loại cảm giác kì lạ — giống như cuộc nói chuyện này — sẽ là lần cuối cùng vậy. Vỗ vỗ cái trán, tôi không muốn nghĩ tiếp nữa, Gần đây mình quá nhạy cảm hay sao ấy?
Tốt! Về nhà thôi! Về ngôi ngà vừa nhỏ vừa đáng yêu của tôi! (=.=)
Vừa đứng dậy, tiếng động ngoài cửa vang lên khiến tôi khựng lại — có người!
“Ai ở ngoài đó?” Tôi cao giọng quát to một tiếng. Một lát sau, cửa chậm rãi mở ra, một bóng người đi vào, nhìn lướt qua —
“Chị Tịnh?” tôi khẽ gọi. Chị ngẩng đầu, cau mày nhìn tôi, có vẻ muốn nói lại thôi. Bầu không khí có chút xấu hổ, từ ngày tôi bị chị nhìn thấy đang ở cùng Hình Dạ, chúng tôi đã không gặp nhau nữa, tuy rằng cùng dưới một mái hiên, nhưng cả hai lại tận lực lảng tránh đối phương, không nghĩ tới đêm nay lại đột nhiên gặp chị.
“Chị –” Cuối cùng tôi mở miệng trước, “Trễ thế này rồi còn không về nhà sao?”
Không có gì để nói. Chị nhìn tôi, cúi đầu, “Cậu cũng không về sao?”
“Hả –” Tôi chảy mồ hôi! Thật sự khó nói a! Thôi thì đi trước có được không?
“Nếu như không có việc gì tôi –” cầm áo khoác lên chuẩn bị chuồn.
“Cậu thực sự yêu Hình Dạ rồi sao?”
“A?”
Chị thình lình hỏi một câu, tôi sững sờ tại chỗ, nhất thời không phản ứng.
“Lạc, cậu yêu Hình Dạ thật rồi, hay là tiếp cận hắn với ý đồ khác?”
Tôi đột nhiên nghĩ có lẽ đêm này không gặp chị Tịnh thì tốt hơn, vấn đề chị hỏi — bản thân tôi cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Chị Tịnh, chị không thấy câu hỏi của mình đi quá đà sao?”
“Cậu đã nói là sẽ cho tôi một lời giải thích!” Chị đột nhiên hét lên, “Cậu không muốn nói với bất kì ai đúng không? Cậu muốn lừa mọi người! Để cho bọn họ không biết chân tướng, không biết đại ca của bọn họ đang ở cũng một chỗ với kẻ thù! Cậu –”
“Đủ rồi!” Tôi rống lên, chị sợ hãi lui về sau, tôi không biết mặt mình bây giờ có phải rất dữ tợn hay không, bời vì khuôn mặt chị Tịnh đã trắng bệch cả rồi, nhưng tôi cũng không có tâm tình đi để ý mấy chuyện đó, tôi giận tái mặt lạnh lùng nói: “Trần Tịnh, chị phải biết thân phận của chính mình, chị hiện tại đang nói giống như thủ hạ nói với đại ca sao? Tôi tôn trọng chị, nhưng chị cũng phải biết đúng mực, nói những lời khiến tôi tức giận như thế này — chị hẳn là biết sẽ có hậu quả gì!” Đây là lần đầu tiên tôi dùng loại khẩu khí này nói với chị, tôi rất phẫn nộ, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, hôm nay rốt cục cũng không thể nể mặt nữa rồi sao?
Cả người chị khẽ run, mắt rưng rưng như không thể tin được nhìn tôi, cuối cùng nghẹn nào nói: “Cậu lần đầu tiên đối xử với tôi như vậy, lần đầu tiên — hơn nữa — vậy mà lại vì Hình Dạ!”
“Chị –” tôi không biết nên tiếp tục nói với chị như thế nào nữa, có một số việc — chính bản thân tôi cũng không rõ ràng, sao có thể khiến cho chị hiểu được đây?
“Về đi! Khuya rồi!” Tôi đi tới trước mặt chị, khẽ vỗ vai chị, chị còn đang run, tôi thực sự đã khiến chị sợ hãi rồi.
“Xin lỗi –” Chị nhẹ giọng nói: “Lạc, Xin lỗi — xin lỗi –” có chút đau lòng, ngay từ đầu để chị vào Phượng hoàng hội, chính là bởi vì thương hại chị! Một người phụ nữ bị vứt bỏ, phải có dũng khí rất lớn mới có thể đến bên cạnh đối thủ của tên đã vứt bỏ cô để sinh tồn, phải không?
“Nhưng, tôi cũng không sai –”
“Nói cho tôi biết! Cậu tiếp cận Hình Dạ là có nguyên nhân, có được không! Cậu không có khả năng yêu hắn, hắn là người cậu không nên yêu nhất trên đời! Có phải không?”
Chị ngẩng đầu, trong đôi mắt rưng rưng kia là hình bóng của tôi. Vì sao nhất định phải có đáp án? Hay là hiện tại vào lúc này, cho dù là một lời nói dối cũng có thể tạm thời khiến chị thoải mái một chút? Nhưng lời chị nói cũng không sai: Hình Dạ, là người tôi không nên yêu nhất trên đời này!
“Tôi không biết phải nói với chị như thế nào, có một số việc biết ít thì tốt hơn.” Tôi thở dài nói: “Chính là như chị nói, tôi tiếp cận Hình Dạ quả thực là có mục đích, nếu như như không đạt được nó, cả đời tôi sẽ phải sống dưới bóng ma của hắn, tất cả những gì tôi cố gắng, chờ đợi — chỉ là thời điểm một khắc kia đến!”
Tôi không nói cho chị, hiện tại Hình Dạ với tôi mà nói, đã không còn là bóng ma — mà là thứ ánh sáng có thể chiếu rọi cuộc sống của tôi! Chị không cần biết những điều này, lời dối trá có thể khiến chị thoải mái, tôi không cần nói thật, hơn nữa, người biết tình hình thực tế — không được phép tồn tại!
“Hình Dạ trói buộc cậu –” chị thì thào như tự nói, “Cậu muốn tự do?”
Tôi không quá hiểu rõ những gì chị nói, nhưng tôi nghĩ muốn tự do, bản thân đã bị ràng buộc quá lâu rồi —
“Đúng vậy. Tôi muốn tự do!” Nhưng thứ trói buộc tôi không phải Hình Dạ!
“Tự do –” Chị nhẹ nhàng lẩm bẩm, sau đó xoay người đi về phía cửa, trong nháy mắt mở cửa, chị quay đầu nhìn tôi nói: “Lạc! Tôi bây giờ vẫn yêu cậu! Ngay từ đầu đến nay, đều yêu cậu! Sẽ không thay đổi!”
Dừng ở cửa, thật lâu tôi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, vì sao? Vì sao chị nói yêu tôi — nhưng lại khiến tôi thấy run sợ như thế?
Tình yêu, có lúc sẽ trở thành thứ vũ khí đáng sợ nhất!
Nằm trên giường, hầu như là cả đêm không ngủ, mắt có chút cay, không muốn đứng lên, nếu soi gương hẳn là đỏ không khác gì mắt thỏ!
Cầm lấy chiếc đồng hồ báo thức trên giường, nhìn lướt qua, mới có bảy giờ. Hôm nay phải làm gì đây? Không muốn đến tổng bộ, trong đầu hỗn loạn không nghĩ được gì, đến cũng không làm gì!
“Aiz ~!” Tôi cuộn chăn lại tự gói mình như cái bánh chưng, co người nằm ở trên giường không nhúc nhích — không biết Hình Dạ bây giờ đang làm gì nhỉ?
Hả? Sao lại nhớ tới hắn chứ? (Vừa ngủ dậy đã nhớ người ta kìa, đúng là người đang yêu *thở dài* =))))~)
Tôi đang chờ đợi gì chứ? Trong nháy mắt, tôi thậm chí nghĩ tới, nếu mình chỉ là đại ca của Phượng Hoàng Hội thì tốt rồi! Nhưng giây tiêp theo, tôi sẽ vì chính suy nghĩ này của mình mà buồn cười, suy nghĩ này thật quá ngây thơ mà. An Lạc, không nghĩ mày còn có thể có suy nghĩ ấu trĩ như vậy, lẽ nào mày đã quên, tất cả đều là sự thật, chỉ có mày của hiện tại — là hư ảo thôi! Một ngày nào đó, mày phải nói cho toàn bộ mọi người, mày là một tên dối trá đáng chết! Mày lừa mọi người! Mày lừa người bên cạnh mình! Mà hiện tại — mày đang lừa gạt chính bản thân mình!
Bên tai văng vẳng tiếng nhạc, đầu óc dần thanh tỉnh, đã có thể nghe rõ tiếng hát! Mẹ nó! Ai con mẹ nó sáng sớm đã hát trong nhà người ta? Ông đây — hả! Là điện thoại của tôi! Không biết mình đã ngủ từ lúc nào, nếu như không phải điện thoại kêu thì còn có thể tiếp tục ngủ ấy chứ!
Vừa tìm điện thoại vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, trời có chút xám xịt, ah — bụng có chút đói nha!
“Ai vậy?” Tôi lẩm bẩm một tiếng.
“Đại ca! Là em!” Tam Cường ở đầu kia kêu một tiếng, aiz! Đau đầu!
“Biết là cậu rồi! Kêu cái rắm! Đâu phải người điếc!” Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, “Có chuyện gì! Không phải nói hôm nay không đến tổng bộ sao?”
“Muốn xác định xem anh có ổn không! Gần đây đại ca nhìn rất nghiêm trọng, chúng em sợ anh nghĩ quẩn mà!” Tam Cường ngây ngô cười ngốc!
“Mẹ nó! Trù ông đây à!” Tôi ngồi dậy cào cào tóc mái mắng: “Tận thế còn chưa tới, anh mày có gì mà nghĩ quẩn chứ! Ít nói vớ vẩn đi! Tự lo cho mình ấy!”
“Biết rồi biết rồi!” Nó cười mỉa vài tiếng, nhưng lại đột nhiên không nói gì.
“Sao thế?” Tôi thiêu mi, cảm giác Tam Cường không giống như bình thường.
“Đại ca, lòng em rất buồn bực — cứ có cảm giác như có chuyện gì sắp xảy ra vậy –” Tam Cường nhẹ nhàng nói một câu. Tôi sửng sốt một chút, Tam Cường — Tôi phát hiện bản thân là một người đại ca rất không có trách nhiệm —
“Đừng nghĩ linh tinh!” Tôi khẽ quát một tiếng, “Sẽ không có chuyện gì đâu! Có anh ở đây — không ai có thể đụng đến Phượng Hoàng Hội! Anh — sẽ bảo vệ các cậu!”
Tam Cường thật lâu không nói gì, nhưng tôi nghe dược tiếng nóhít vào, đầu kia vang lên tiếng kêu của tên đàn em: “Tam Cường ca sao lại đỏ mắt như thế? Bị cái bô quăng trúng à?”
“Cút sang một bên! Nói bậy!”
Tôi khẽ cười, Tam Cường vẫn ngốc ngốc như mọi khi nói: “Đại ca, lần đầu tiên anh nói chuyện sến súa như thế với bọn em! Thật là không quen mà!”
“Được rồi! Anh mày còn không quen nữa là! Cúp máy đây!” Tôi cười cười ngắt máy. Vừa nằm chưa được vài giây, di động lại vang lên.
“Làm gì? Còn muốn nghe mấy lời buồn nôn một lần nữa có phải không?” Tôi tức giận tiếp điện thoại.
“Lạc –” không phải Tam Cường, ý cười trên mặt dần biến mất — “Hắc Xà!”
“Nghe được là tôi hình như cậu không vui nhỉ!”
“Có chuyện gì nói nhanh đi!” Tôi xuống giường, đi đến bên cửa sổ hóng gió.
“Là tin tốt đây!” Trong giọng nói của Hắc Xà có loại hưng phấn khó có thể nói thành lời.
Tôi nhíu mày. Tin tốt? Đã tám trăm năm rồi tôi không nghe đến tin tốt nữa rồi!
“Rốt cục là chuyện gì?”
“Nói cho cậu một tiếng, qua đêm nay — tất cả có thể kết thúc!”
Đêm nay —- kết thúc?
—–
Hết
Tác giả :
Phong Dạ Hân