Huyết Phượng Cung
Chương 40: Nghi ngờ
“Hoàng thượng” Bước ra khỏi Di Hòa điện, Lý công công lập tức khoác trường bào màu vàng lên người Cung Lệ Hoa, kính cẩn nói “Chúng ta hồi Chính Kiền cung?”.
Cơn gió lạnh lướt qua làm người ra lạnh đến tận xương tủy, Cung Lệ Hoa tiếp nhận trường bào, ánh mắt sâu thẳm nhìn về một phương hướng, hắn cười cười, thanh âm hơi chuyển: “Đến Ngục thất!”
Ngục thất trong lời nói của Cung Lệ Hoa cũng không phải ngục thất bình thường của, nơi đây chính là một tầng địa lao dưới lòng đất, một chỗ bí mật chuyên giam giữ những phạm nhân quan trọng. Trên đường đi, nước lạnh thỉnh thoảng lại tí tách nhỏ giọt từ trên đỉnh hành lang xuống đất, toàn cảnh mang lại cho người ta cảm giác vừa ẩm ướt lạnh lẽo vừa đè nén.
Phừng!
Trên hành lang dần dần xuất hiện ánh lửa, sau đó một đạo bóng dáng huyết y đỏ rực xuất hiện ở lối vào, theo sau nàng là một vài bóng dáng cầm đuốc cháy rực..
Cước bộ của họ đến đâu liền có ánh sáng chiếu rọi đến đó, thông qua ánh sáng lúc này mới mơ hồ nhìn được bóng dáng mảnh mai cùng gương mặt trắng noãn lạnh lùng của nữ tử, cũng chính là Mạn Châu.
Ánh mắt Mạn Châu đảo qua một vòng những vị trí bí mật trên hành lang, sắc mặt càng thêm âm trầm.
“Nương nương, chính là chỗ này!” Giai Lệ đi đến một cánh cửa gỗ được rào một tấm rào sắt thì dừng lại, cúi người mở cửa nói với Mạn Châu.
Mạn Châu bước một bước vào trong, liền cảm nhận được sự âm u lạnh lẽo, đưa mắt nhìn chung quanh đủ loại các dụng cụ hành hình tra khảo, rồi cuối cùng tập trung ở đám thích khách quần áo tả tơi bị xích chặt trên tường.
“Lạc nhi, nơi này, muội…” Mạn Phi Tần đã từng nghe nói đến ‘ngục thất’ dưới quyền Hoàng thượng, nơi này dùng hình cùng tra khảo giới hạn con người kinh khủng hơn nơi lao ngục bình thường rất nhiều, đến ám vệ như Giai Lệ nghe đến nơi này đều không thể làm ngơ, hiện tại muội muội hắn đến đây là…
Mạn Châu lập tức thản nhiên đánh gãy lời hắn: “Không sao, tất cả theo ý Hoàng thượng.”
Mạn Phi Tần còn muốn nói gì thì Lưu công công đã lên tiếng: “Nương nương, mời đi bên này.”
Thời điểm bọn họ đi đến cắn phòng cuối hành lang, bên ngoài có hai hắc y nhân cùng một tiểu thái giám mặt mũi trắng bệch đứng chờ.
Tiểu thái giám kia vừa nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như phượng hoàng ung dung tao nhã, lập tức đi lên mở cửa, kính cẩn nói: “Nô tài Tiểu Bạch Tử bái kiến quý phi nương nương, chủ tử có lệnh nô tài đến đây dẫn đường cho người.”
Hắn có chút do dự rồi thấp giọng nói tiếp: “Theo lời của nương nương không ngừng tra tấn tinh thần thích khách, trong tất cả chỉ có một mình hắn chưa đến hai canh giờ đã la hét muốn khai ra người đứng sau, nô tài liền nhốt hắn một mình một nơi này.”
“Tra tấn tinh thần? Là cái gì vậy?” Mạn Phi Tần đột nhiên cảm thấy khó hiểu, hắn lần đầu tiên nghe thấy những ngôn từ như vậy.
Hồng Y cùng Lục Y đứng ở phía sau, nghe vậy không khỏi giải thích nói: “Đại thiếu gia, cái này chính là dùng ánh sáng cùng âm thanh tra tấn sức chịu đựng tinh thần của phạm nhân, tiểu thư muốn dùng chính là ánh sáng, nếu là phạm nhân chưa từng biết qua chắc chắn mồ hôi đầm đìa, tinh thần suy sụp, vì thất khiếu đổ máu mà chết.”
“Lạc nhi nghĩ ra sao?” Gương mặt anh tuấn của hắn nhíu lại nghi hoặc, âm thầm nhìn lướt qua gương mặt bình tĩnh của muội muội.
Mạn Châu ngửi thấy hương khí trong phòng nồng đậm mùi máu tanh, không tự chủ được nhíu mày. Cuối cùng ánh mắt dừng trên người hắc y nhân cả người không chỉnh tề bị treo trên vách tường, tứ chi đều bị móc sắt chọc thủng, trên người vết roi chằng chịt, máu thịt lẫn lộn khó phân biệt, Mạn Châu bước chậm thong thả đến trước hắc y nhân, nhìn đôi mắt nhắm chặt của hắn chảy dài hai vệt máu, đôi môi đỏ thắm khẽ mở, phun ra từng chữ lạnh như băng: “Những lời ngươi đã khai, một chữ ta cũng không tin.”
“Lục Y!” Mạn Châu lùi lại bước chân phân phó.
Dứt lời Lục Y liền buông hộp gỗ sau lưng xuống, nhẹ nhàng mở ra nắp hộp, đặt vật bên trong lên mặt án kỉ sạch sẽ được đặt sẵn trong phòng.
Mạn Phi Tần đứng một bên vừa nhìn liền nhận ra, đây không phải Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm sao?
Trong đêm tối mịt mờ không ngừng có tiếng tiếng côn trùng kêu rả rích khiến cho lòng người không khỏi nảy sinh chán ghét, bầu trời trên cao bị mây đen che khuất âm u mang theo mùi máu. Trong sự yên lặng nói Lãnh cung quanh năm không người lui tới bỗng nhiên vang lên tiếng cầm du dương…
Mắt của hắc y nhân bị xiềng xích trên tường vẫn nhắm chặt lúc này lại chậm rãi mở ra, đôi mắt bị chảy máu vì bị gượng ép mà đau nhói, cảnh tượng phía trước làm hắn mê man, hắn nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, sau đó một lần nữa mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy lại làm hắn giật mình sững sờ.
Ngập tràn trong mắt là hình ảnh hai hắc y nhân ngày đêm trông trừng hắn mất đầu ngã xuống, một trước một sau, ngay cả tiếng kêu rên đều phát ra không kịp. Máu tươi nhuộm đỏ ngục thất.
Phía trước truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, chưa nhìn rõ người tới thì một giọng nói đạm mạc trong trẻo đã vang lên đỉnh đầu của hắn: “Vất vả cho ngươi rồi?”
Hắc y nhân mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn kĩ, gió lạnh thổi ù ù vào ngục thất tối tăm, “Chủ nhân, chủ nhân…” thanh âm hắn có chút khàn, nhìn đôi môi nứt nẻ nhiễm máu của hắn liền hình dung được cực hình hắn nếm trải tàn khốc như thế nào.
Xích cùng móc sắt được chủ nhân giải khai, hắc y nhân lập tức kinh hô từ trong khóe miệng, hắn vội vàng bước xuống trước mũi giày người đến quỳ xuống dập đầu: “Chủ nhân, thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ người giao, thuộc hạ đáng chết…”
Chủ nhân nhìn hắn từ trên cao, tựa hồ người đang cười nói với hắn, thanh âm nhẹ nhàng đầy mê hoặc: “Không sao, chủ nhân không trách ngươi, nói ta biết những gì ngươi nhìn thấy…”
“Thuộc hạ….từ phủ Thừa tướng….đi Huyết Phượng cung…giết Mạn Phi Lạc…”
Hắc y nhân không ngừng nỉ non…
Tiếng đàn thanh tịnh đẹp đẽ như hư ảo không ngừng vang lên, ngón tay sạch sẽ thon gầy của Mạn Châu khẽ lướt qua dây đàn, thanh âm mềm mại mê hoặc giống như dải lụa lúc ẩn lúc hiện vọng ra từ trong u cốc thâm sâu, khiến cho lòng người tĩnh lặng, trống trải,. Bất cứ ai nghe phải tiếng nhạc đều mặc cho người đàn vẽ ra viễn cảnh cho mình trầm mê…
Tầm mắt Mạn Phi Tần bắt đầu mịt mờ không rõ, trước mặt hắn giống như xuất hiện ảo ảnh di động nào đó, ngưng thần lắng nghe làm cho hắn cảm giác như cạnh mình có người đang nói chuyện….
Tiếng đàn đột ngột dừng, đem hắc y nhân từ trong sự trầm mê tỉnh lại, hai mắt nhắm nghiền không rõ tình huống gì, trong đầu hắn trống rỗng, tựa hồ đã quên mất cái gì, lại ngưng thần cảm nhận được nhiều hơi thở đứng trước mặt mình, bỗng lạnh như băng nói: “Các ngươi còn muốn cái gì nữa?”
Mạn Châu chậm rãi đứng lên từ kỉ án, ánh mắt lạnh bạc, nhìn mọi người trong phòng thản nhiên nói: “Không gì cả, ngươi sống đến đây được rồi.”
Dứt lời nàng liền khoát tay, ý bảo Lục Y thu dọn, cuối cùng chính mình dẫn đầu ra ngoài.
Mạn Phi Tần nháy mắt bừng tỉnh, có chút khiếp sợ nhìn bóng lưng Mạn Châu, đây thực là muội muội hắn sao, hắn đẩy nhanh cước bộ sóng vai đi cùng nàng, nhìn gương mặt muội muội quen thuộc không thể quen thuộc hơn trước mặt nhưng hắn không cảm nhận được bao nhiêu thân thiết. Muội muội của hắn vốn đơn thuần trong sáng, sau khi mẫu thân qua đời muội ấy trở thành người nhu nhược, luôn trốn trong lòng hắn né tránh tiếp xúc với bên ngoài…..
Mạn Phi Tần sửng sốt liên tục lắc đầu, thanh âm có chút mờ mịt: “Lạc nhi, muội có nhớ sinh thần của đại ca, muội tặng ca cái gì không?”
Lục Y ôm đàn cùng Hồng Y lúc này cũng đuổi kịp hai người, vừa nghe được lời câu hỏi của Mạn Phi Tần trên mặt tràn đầy khiếp sợ, tầm mắt nhất tề dừng lại ở người Nhị tiểu thư vẫn quay lưng về phía các nàng.
Giai Lệ cùng Lưu công công không lên tiếng, chỉ nhíu mày một chút, nhưng nếu để ý sẽ thấy cơ bắp hai người đều căng cứng, cánh tay di động đến vũ khí ở trong người, giống như Mạn Châu chỉ cần trả lời sai một chữ sẽ đồng thời ra tay.
“Ngươi nghi ngờ ta?” Mạn Châu đột nhiên nhíu mày, không khí xung quanh nháy mắt ngập tràn hàn khí, làm cho người ta không rét mà run, nàng chậm rãi xoay người, ánh mắt xa xăm sâu không lường được dừng trên gương mặt anh tuấn của Mạn Phi Tần.
Không hiểu sao, ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nào của muội muội lại làm cho lòng Mạn Phi Tần có chút bất an, hắn quả thực đang nghi ngờ nàng, từ lúc nhìn thấy nàng trên yến tiệc hắn đã cảm thấy không giống, hiện tại muốn thử nàng mà thôi.
Tầm mắt Mạn Châu thong thả rời đến vạt áo trước ngực Mạn Phi Tần, “Không phải ngươi nói sẽ luôn mang theo trên người mình sao? Đại ca…” Mạn Châu lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt hơi nheo lại.
Mạn Châu dứt lời liền không nhìn bất cứ người nào nữa, nàng phất tay áo quay người một mình rời đi.
Giai Lệ cùng Lưu công công vội vàng đi theo.
“Đại thiếu gia?” Lục Y ôm hộp gỗ, bất an kêu Mạn Phi Tần.
“Thật sự là nàng…” Mạn Phi Tần lấy từ trong ngực ra một tấm khăn lụa, vuốt ve một con chim ưng dương cánh bay lượn được người khéo léo thêu lên trên đó, không hẹn mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nương nương…” Giai Lệ có chút lo lắng nhìn về phía Mạn Châu, đang lúc nói ra cái gì thì một bóng dáng màu hồng xuất hiện làm nàng ta lập tức căng thẳng thân người.
Phượng mâu của Mạn Châu lập tức nheo lại, trong mắt có chút mất kiên nhẫn. Đêm nay thật lắm chuyện xảy ra.
“Tiểu Lạc Nhi, động tác ngươi thực chậm, biết bản các chủ đợi ngươi bao lâu rồi không?” Hồng y nam tử cười cười, đôi môi đỏ như máu dưới mặt nạ bạc không ngừng nở nụ cười huyết tinh tàn nhẫn.
Cơn gió lạnh lướt qua làm người ra lạnh đến tận xương tủy, Cung Lệ Hoa tiếp nhận trường bào, ánh mắt sâu thẳm nhìn về một phương hướng, hắn cười cười, thanh âm hơi chuyển: “Đến Ngục thất!”
Ngục thất trong lời nói của Cung Lệ Hoa cũng không phải ngục thất bình thường của, nơi đây chính là một tầng địa lao dưới lòng đất, một chỗ bí mật chuyên giam giữ những phạm nhân quan trọng. Trên đường đi, nước lạnh thỉnh thoảng lại tí tách nhỏ giọt từ trên đỉnh hành lang xuống đất, toàn cảnh mang lại cho người ta cảm giác vừa ẩm ướt lạnh lẽo vừa đè nén.
Phừng!
Trên hành lang dần dần xuất hiện ánh lửa, sau đó một đạo bóng dáng huyết y đỏ rực xuất hiện ở lối vào, theo sau nàng là một vài bóng dáng cầm đuốc cháy rực..
Cước bộ của họ đến đâu liền có ánh sáng chiếu rọi đến đó, thông qua ánh sáng lúc này mới mơ hồ nhìn được bóng dáng mảnh mai cùng gương mặt trắng noãn lạnh lùng của nữ tử, cũng chính là Mạn Châu.
Ánh mắt Mạn Châu đảo qua một vòng những vị trí bí mật trên hành lang, sắc mặt càng thêm âm trầm.
“Nương nương, chính là chỗ này!” Giai Lệ đi đến một cánh cửa gỗ được rào một tấm rào sắt thì dừng lại, cúi người mở cửa nói với Mạn Châu.
Mạn Châu bước một bước vào trong, liền cảm nhận được sự âm u lạnh lẽo, đưa mắt nhìn chung quanh đủ loại các dụng cụ hành hình tra khảo, rồi cuối cùng tập trung ở đám thích khách quần áo tả tơi bị xích chặt trên tường.
“Lạc nhi, nơi này, muội…” Mạn Phi Tần đã từng nghe nói đến ‘ngục thất’ dưới quyền Hoàng thượng, nơi này dùng hình cùng tra khảo giới hạn con người kinh khủng hơn nơi lao ngục bình thường rất nhiều, đến ám vệ như Giai Lệ nghe đến nơi này đều không thể làm ngơ, hiện tại muội muội hắn đến đây là…
Mạn Châu lập tức thản nhiên đánh gãy lời hắn: “Không sao, tất cả theo ý Hoàng thượng.”
Mạn Phi Tần còn muốn nói gì thì Lưu công công đã lên tiếng: “Nương nương, mời đi bên này.”
Thời điểm bọn họ đi đến cắn phòng cuối hành lang, bên ngoài có hai hắc y nhân cùng một tiểu thái giám mặt mũi trắng bệch đứng chờ.
Tiểu thái giám kia vừa nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như phượng hoàng ung dung tao nhã, lập tức đi lên mở cửa, kính cẩn nói: “Nô tài Tiểu Bạch Tử bái kiến quý phi nương nương, chủ tử có lệnh nô tài đến đây dẫn đường cho người.”
Hắn có chút do dự rồi thấp giọng nói tiếp: “Theo lời của nương nương không ngừng tra tấn tinh thần thích khách, trong tất cả chỉ có một mình hắn chưa đến hai canh giờ đã la hét muốn khai ra người đứng sau, nô tài liền nhốt hắn một mình một nơi này.”
“Tra tấn tinh thần? Là cái gì vậy?” Mạn Phi Tần đột nhiên cảm thấy khó hiểu, hắn lần đầu tiên nghe thấy những ngôn từ như vậy.
Hồng Y cùng Lục Y đứng ở phía sau, nghe vậy không khỏi giải thích nói: “Đại thiếu gia, cái này chính là dùng ánh sáng cùng âm thanh tra tấn sức chịu đựng tinh thần của phạm nhân, tiểu thư muốn dùng chính là ánh sáng, nếu là phạm nhân chưa từng biết qua chắc chắn mồ hôi đầm đìa, tinh thần suy sụp, vì thất khiếu đổ máu mà chết.”
“Lạc nhi nghĩ ra sao?” Gương mặt anh tuấn của hắn nhíu lại nghi hoặc, âm thầm nhìn lướt qua gương mặt bình tĩnh của muội muội.
Mạn Châu ngửi thấy hương khí trong phòng nồng đậm mùi máu tanh, không tự chủ được nhíu mày. Cuối cùng ánh mắt dừng trên người hắc y nhân cả người không chỉnh tề bị treo trên vách tường, tứ chi đều bị móc sắt chọc thủng, trên người vết roi chằng chịt, máu thịt lẫn lộn khó phân biệt, Mạn Châu bước chậm thong thả đến trước hắc y nhân, nhìn đôi mắt nhắm chặt của hắn chảy dài hai vệt máu, đôi môi đỏ thắm khẽ mở, phun ra từng chữ lạnh như băng: “Những lời ngươi đã khai, một chữ ta cũng không tin.”
“Lục Y!” Mạn Châu lùi lại bước chân phân phó.
Dứt lời Lục Y liền buông hộp gỗ sau lưng xuống, nhẹ nhàng mở ra nắp hộp, đặt vật bên trong lên mặt án kỉ sạch sẽ được đặt sẵn trong phòng.
Mạn Phi Tần đứng một bên vừa nhìn liền nhận ra, đây không phải Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm sao?
Trong đêm tối mịt mờ không ngừng có tiếng tiếng côn trùng kêu rả rích khiến cho lòng người không khỏi nảy sinh chán ghét, bầu trời trên cao bị mây đen che khuất âm u mang theo mùi máu. Trong sự yên lặng nói Lãnh cung quanh năm không người lui tới bỗng nhiên vang lên tiếng cầm du dương…
Mắt của hắc y nhân bị xiềng xích trên tường vẫn nhắm chặt lúc này lại chậm rãi mở ra, đôi mắt bị chảy máu vì bị gượng ép mà đau nhói, cảnh tượng phía trước làm hắn mê man, hắn nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, sau đó một lần nữa mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy lại làm hắn giật mình sững sờ.
Ngập tràn trong mắt là hình ảnh hai hắc y nhân ngày đêm trông trừng hắn mất đầu ngã xuống, một trước một sau, ngay cả tiếng kêu rên đều phát ra không kịp. Máu tươi nhuộm đỏ ngục thất.
Phía trước truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, chưa nhìn rõ người tới thì một giọng nói đạm mạc trong trẻo đã vang lên đỉnh đầu của hắn: “Vất vả cho ngươi rồi?”
Hắc y nhân mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn kĩ, gió lạnh thổi ù ù vào ngục thất tối tăm, “Chủ nhân, chủ nhân…” thanh âm hắn có chút khàn, nhìn đôi môi nứt nẻ nhiễm máu của hắn liền hình dung được cực hình hắn nếm trải tàn khốc như thế nào.
Xích cùng móc sắt được chủ nhân giải khai, hắc y nhân lập tức kinh hô từ trong khóe miệng, hắn vội vàng bước xuống trước mũi giày người đến quỳ xuống dập đầu: “Chủ nhân, thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ người giao, thuộc hạ đáng chết…”
Chủ nhân nhìn hắn từ trên cao, tựa hồ người đang cười nói với hắn, thanh âm nhẹ nhàng đầy mê hoặc: “Không sao, chủ nhân không trách ngươi, nói ta biết những gì ngươi nhìn thấy…”
“Thuộc hạ….từ phủ Thừa tướng….đi Huyết Phượng cung…giết Mạn Phi Lạc…”
Hắc y nhân không ngừng nỉ non…
Tiếng đàn thanh tịnh đẹp đẽ như hư ảo không ngừng vang lên, ngón tay sạch sẽ thon gầy của Mạn Châu khẽ lướt qua dây đàn, thanh âm mềm mại mê hoặc giống như dải lụa lúc ẩn lúc hiện vọng ra từ trong u cốc thâm sâu, khiến cho lòng người tĩnh lặng, trống trải,. Bất cứ ai nghe phải tiếng nhạc đều mặc cho người đàn vẽ ra viễn cảnh cho mình trầm mê…
Tầm mắt Mạn Phi Tần bắt đầu mịt mờ không rõ, trước mặt hắn giống như xuất hiện ảo ảnh di động nào đó, ngưng thần lắng nghe làm cho hắn cảm giác như cạnh mình có người đang nói chuyện….
Tiếng đàn đột ngột dừng, đem hắc y nhân từ trong sự trầm mê tỉnh lại, hai mắt nhắm nghiền không rõ tình huống gì, trong đầu hắn trống rỗng, tựa hồ đã quên mất cái gì, lại ngưng thần cảm nhận được nhiều hơi thở đứng trước mặt mình, bỗng lạnh như băng nói: “Các ngươi còn muốn cái gì nữa?”
Mạn Châu chậm rãi đứng lên từ kỉ án, ánh mắt lạnh bạc, nhìn mọi người trong phòng thản nhiên nói: “Không gì cả, ngươi sống đến đây được rồi.”
Dứt lời nàng liền khoát tay, ý bảo Lục Y thu dọn, cuối cùng chính mình dẫn đầu ra ngoài.
Mạn Phi Tần nháy mắt bừng tỉnh, có chút khiếp sợ nhìn bóng lưng Mạn Châu, đây thực là muội muội hắn sao, hắn đẩy nhanh cước bộ sóng vai đi cùng nàng, nhìn gương mặt muội muội quen thuộc không thể quen thuộc hơn trước mặt nhưng hắn không cảm nhận được bao nhiêu thân thiết. Muội muội của hắn vốn đơn thuần trong sáng, sau khi mẫu thân qua đời muội ấy trở thành người nhu nhược, luôn trốn trong lòng hắn né tránh tiếp xúc với bên ngoài…..
Mạn Phi Tần sửng sốt liên tục lắc đầu, thanh âm có chút mờ mịt: “Lạc nhi, muội có nhớ sinh thần của đại ca, muội tặng ca cái gì không?”
Lục Y ôm đàn cùng Hồng Y lúc này cũng đuổi kịp hai người, vừa nghe được lời câu hỏi của Mạn Phi Tần trên mặt tràn đầy khiếp sợ, tầm mắt nhất tề dừng lại ở người Nhị tiểu thư vẫn quay lưng về phía các nàng.
Giai Lệ cùng Lưu công công không lên tiếng, chỉ nhíu mày một chút, nhưng nếu để ý sẽ thấy cơ bắp hai người đều căng cứng, cánh tay di động đến vũ khí ở trong người, giống như Mạn Châu chỉ cần trả lời sai một chữ sẽ đồng thời ra tay.
“Ngươi nghi ngờ ta?” Mạn Châu đột nhiên nhíu mày, không khí xung quanh nháy mắt ngập tràn hàn khí, làm cho người ta không rét mà run, nàng chậm rãi xoay người, ánh mắt xa xăm sâu không lường được dừng trên gương mặt anh tuấn của Mạn Phi Tần.
Không hiểu sao, ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nào của muội muội lại làm cho lòng Mạn Phi Tần có chút bất an, hắn quả thực đang nghi ngờ nàng, từ lúc nhìn thấy nàng trên yến tiệc hắn đã cảm thấy không giống, hiện tại muốn thử nàng mà thôi.
Tầm mắt Mạn Châu thong thả rời đến vạt áo trước ngực Mạn Phi Tần, “Không phải ngươi nói sẽ luôn mang theo trên người mình sao? Đại ca…” Mạn Châu lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt hơi nheo lại.
Mạn Châu dứt lời liền không nhìn bất cứ người nào nữa, nàng phất tay áo quay người một mình rời đi.
Giai Lệ cùng Lưu công công vội vàng đi theo.
“Đại thiếu gia?” Lục Y ôm hộp gỗ, bất an kêu Mạn Phi Tần.
“Thật sự là nàng…” Mạn Phi Tần lấy từ trong ngực ra một tấm khăn lụa, vuốt ve một con chim ưng dương cánh bay lượn được người khéo léo thêu lên trên đó, không hẹn mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nương nương…” Giai Lệ có chút lo lắng nhìn về phía Mạn Châu, đang lúc nói ra cái gì thì một bóng dáng màu hồng xuất hiện làm nàng ta lập tức căng thẳng thân người.
Phượng mâu của Mạn Châu lập tức nheo lại, trong mắt có chút mất kiên nhẫn. Đêm nay thật lắm chuyện xảy ra.
“Tiểu Lạc Nhi, động tác ngươi thực chậm, biết bản các chủ đợi ngươi bao lâu rồi không?” Hồng y nam tử cười cười, đôi môi đỏ như máu dưới mặt nạ bạc không ngừng nở nụ cười huyết tinh tàn nhẫn.
Tác giả :
Cung Trường Nguyệt