Huyết Phượng Cung
Chương 23: Hắc y nhân
Mạn Châu đứng trước tấm gương đồng hoa lệ, được mài giũa hoa văn vô cùng tinh xảo, không nhịn được nhìn bóng người phản chiếu trong gương chằm chằm.
Trong gương phản chiếu hình ảnh một cô nương, hay nói đúng hơn là một tiểu cô nương, dáng người gầy nhỏ, cơ thể còn chưa trổ mã hoàn toàn, khoác trên người một thân cung trang đỏ thẫm.
Nâng tay lên chạm vào gò má chính mình, làn da nõn nà tinh tế, mịn màng có thể so với mỡ đông giống nhau. Dung mạo của Mạn Phi Lạc này không ngờ cùng với gương mặt của Mạn Châu ở kiếp trước giống nhau như đúc. Ánh chiều tà ngày cuối đông không có nhiều rực rỡ xuyên qua khe hở của cửa sổ phòng rơi trên mặt nàng, vẻ ra khoảng sáng khoảng tối vô cùng khó nắm bắt, chiếu ra vẻ mặt vừa lạnh nhạt xa cách lại không để bất cứ thứ gì xung quanh trong lòng của nàng.
“Tiểu thư, Dược Thùy có chuyện cầu kiến..” Lục Y nhìn tiểu thư tự nhìn hình ảnh của mình trong gương ngẩn người thì trong lòng hiện lên nghi hoặc, nhưng cũng rất nhanh bỏ qua, nàng từ bên ngoài đi vào nội phòng cung kính mở miệng.
“Mang vào đi.” Mạn Châu thu hồi tầm mắt gật gật đầu.
Khi Dược Thùy theo chân Hồng Y đi vào phòng khách, nhìn thoáng qua thấy một nữ nhân mặc huyết y ngồi ở ghế chủ vị, một khuỷu tay chống trên bàn, ống tay áo theo đó chảy xuống lộ ra da thịt trắng nõn trong suốt, một tay kia nàng tùy ý đặt trên đầu gối.
Đây chính là Mạn Phi Lạc sao? Tại sao nàng so với lúc trước khác biệt nhiều đến vậy?
“Dược thùy bái kiếm Quý Phi nương nương.” Dược Thùy quỳ xuống, hành động thập phần cẩn thận.
“Như thế nào?.” Giọng nói từ tính không chứa một tia cảm xúc vang lên trên đỉnh đầu làm cho tâm Dược Thùy có chút run rẩy, mặc dù đang cúi đầu thật sâu nhưng từ đầu đến cuối đều có cảm giác bị người nhìn thấu.
“Nương nương, tạm thời không nguy hại tính mạng, nhưng độc tố không thể giải trừ hoàn toàn được.”
“Có thể lưu đến lúc nào?”
“Nửa năm, cùng lắm là một năm…” Không hổ là người Mạn gia, tuổi còn nhỏ mà đã nhạy bén như vậy, nàng bất quá mới nói mấy chữ liền nắm bắt được điểm mấu chốt.
“Như vậy là đủ rồi.” Mạn Châu duy trì nụ cười nhàn nhạt, nàng gật đầu vung tay áo, “Trở về nói toàn bộ sự việc cho hắn.”
Dược Thùy tự nhiên hiểu ‘hắn’ ở đây chính là Hoàng thượng, nàng biết Mạn Quý Phi hiện tại coi như làm việc vì hoàng thượng nên cũng không nghĩ nhiều nữa, thức thời liền lui xuống.
Nhìn bóng dáng Dược Thùy rời đi, Hồng Y vẫn yên lặng một bên lúc này mới nhíu my nói: “Tiểu thư, mấy ngày nay tiểu thư nói nô tỳ theo dõi vị công chúa Thủy Nguyệt kia, nô tỳ phát hiện ra có người…”
“Hửm?” Mạn Châu nghe vậy liền có chút hứng thú mở ra hai mắt…
…
Thời tiết cuối đông, ban đêm đặc biệt lạnh, gió thổi hiu quạnh vô cùng, Mạn Châu cho lui hết tất cả người trong nội điện, mặc một thân huyền y nhẹ nhàng, tránh thoát ra khỏi Huyết Phượng cung.
Mạn Châu giống như bóng ma trong bóng đêm, từng bước tránh thoát ám vệ bố trí khắp hoàng cung đi đến một tường viện, không tiếng động nhảy qua vách tường kia, bên trong là một viện tử có chút hoang phế.
Bên trong phòng ánh nến lay động, mũi chân khẽ điểm Mạn Châu liền yên lặng rơi xuống nóc nhà, lật ra mái ngói nhìn xuống bên dưới.
Trong căn phòng không lớn lắm thoang thoảng mùi thuốc, nam tử mặc y phục thái giám yếu ớt dựa trên giường, sắc mặt trắng bệch làm mất đi vẻ tuấn tú bình thường của hắn. Mà ánh mắt hắn vô cùng kìm nén nhìn nữ tử đang đứng trước mặt.
Hai người này không phải ai khác chính là Thế tử thân vương Tư Mã Thiên cùng Thập công chúa Thủy Nguyệt quốc Hàn Ưu.
“A Bệnh, ngươi sẽ không sao chứ?” Hàn Ưu muốn bước đến trước chạm vào người kia nhưng do dự một hồi lại buông xuống, nàng chung quy không còn dung khí để đối mặt với nam tử này nữa rồi.
“Mã Thiên không còn gì đáng ngại, công chúa lo lắng nhiều rồi.” Người được gọi là ‘A Bệnh’ trong miệng Hàn Ưu lên tiếng, trong giọng nói lúc này không che giấu được xa cách.
Hàn Ưu nghe giọng nói kia, giọng nói xa lạ hoàn toàn không giống trong kí ức, trên mặt tràn ra đầy ưu thương, “A Bệnh, ngươi sẽ không tha thứ cho ta sao? Tại sao phải đối với ta như vậy?”
“Công chúa nghĩ nhiều rồi, Mã Thiên không dám!” Tư Mã Thiên lại lên tiếng, trong âm thanh đã nhiễm chút đè nén đến khàn khàn, “Mã Thiên là tội thần Thủy Nguyệt, không thể bất kính với công chúa được, công chúa vẫn nên trở về nghỉ ngơi thôi!”
Hắn dứt lời liền nhắm mắt lại, hơi thở có chút suy yếu nhưng không hề muốn để ý nữ tử trước mặt kia.
Một giọt nước mắt lăn xuống, tiếp theo là hai giọt, ba giọt… Hàn Ưu không dám tin nhìn nam tử trước mắt, nam tử dùng cả tính mệnh bảo vệ nàng ra khỏi trận đảo chính hỗ loạn kia, cùng nàng tìm thi cốt người thân, hi sinh giúp nàng tìm nơi nương tựa, nam tử dùng nửa cuộc đời bảo hộ nàng, hiện tại lại dùng thái độ thờ ơ lạnh nhạt như vậy đối nàng.
A Bệnh, A Bệnh, ngươi sẽ không hiểu đâu, ta là hoàng tộc duy nhất của Thủy Nguyệt, ta phải phục thù, ta muốn một lần nữa giẫm nát những người kia ở dưới chân, cuối cùng ngươi sẽ hiểu, ta làm hết thảy đều muốn tốt cho ngươi….
“A Bệnh, sớm khỏe lại đi, A Ưu chờ ngươi!” Giọng Hàn Ưu rất nhẹ, giống như sợ mình quấy rối nam tử kia, nói xong liền quay người rời đi.
Tại khoảnh khắc cánh cửa kia khép lại, Tư Mã Thiên lại một lần nữa mở ra đôi mắt, đáy mắt không che giấu được thất vọng cùng tình ý không nói nên lời, trước mắt hắn giờ là một Thập công chúa Hàn Ưu, cũng không còn là A Ưu hồn nhiên lương thiện xưa kia nữa, hắn quả thực mỏi mệt rồi…
Một đôi phượng mâu trên nóc nhà cẩn thận nhìn một màn này, phát hiện Hàn Ưu rời đi chẳng những không trở về nơi dành cho cung nữ bình thường, mà là chạy tới một phương hướng khác.
Mạn Châu xoay người, nhanh chóng bám theo nàng ta.
Hàn Ưu đề phòng bốn phía, rất cẩn thận đi tới một địa phương vô cùng hẻo lánh, nơi này giống như bị bỏ hoang đã lâu, lại đánh giá bốn phía một vòng xác định xung quanh không có người nàng ta mới dám cất bước đi vào trong viện.
Mạn Châu một thân y phục dạ hành ban đêm giống như sợi lông tơ nhẹ nhàng, nàng dị thường cẩn thận ẩn nấp trên xà ngang căn phòng, phát hiện bên trong có một bóng đen đã chờ sẵn.
Nàng tự nhiên hiểu, người này là một cao thủ thượng thừa.
Trong căn phòng này không có một chút ánh nến nào, toàn bộ đều là một mảnh đen kịt.
Mà Hàn Ưu kia vừa mới đặt chân vào trong phòng, liền bị hắc y ở bên trong kéo đến, chặt chẽ ôm lấy kéo lên cái sập lành lặn duy nhất trong phòng.
Hàn Ưu bị tập kích bất ngờ mà không một chút hoảng loạn cũng không có, ngược lại còn nhắm mắt lại mặc người bắt đầu kia tàn sát bừa bãi trên người mình.
Phát hiện trên gương mặt nữ nhân còn vương lại nước mắt, nam tử bỗng chốc dừng lại động tác, như có như không nheo lại đôi mắt hẹp: “Ngươi vì tiện tử kia rơi lệ?”
Hàn Ưu từ trong cõi mộng phục hồi lại tinh thần, nghe thấy hắn hỏi như vậy thì lạnh lùng lên tiếng, “Không liên quan tới ngươi?”
Nam tử nhìn Hàn Ưu không giận phản cười, nhân tiện cởi ra dây lưng của Hàn Ưu, thuận tay kéo lấy bàn tay nàng mà gặm cắn: “Không ngờ Thập công chúa là người cứng rắn như vậy, bản vương thực vinh dự là người năm ngươi trong tay, có phải không?”
Giọng nói thì thầm của hắn không che giấu mấy phần khinh miệt, mang theo hương thơm lả lướt mê hoặc, không để cho nàng chuẩn bị liền động thân một cái, mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể Hàn Ưu.
“A…Ưm…” Tiếng thở dốc rất nhỏ vang lên trong điện, Hàn Ưu giống như đã quen thuộc với sự thô bạo của nam tử kia, đau đơn qua đi rất nhanh liền hòa cùng nhịp độ với hắn, nhất thời trong phòng tràn đầy âm thanh dâm mỹ…
“Ngươi đã đưa ngọc tỷ cho nàng ta?” Nam tử vừa động thân người vừa trêu chọc thân thể Hàn Ưu hỏi.
Hàn Ưu có chút không chịu được thô bạo của hắn, nhưng vẫn cố gắng gật gật đầu, “Ân, nàng ta đã nhận lời rồi… Bất quá…ân…chỉ là đồ giả mà thôi.” Trong thanh âm không che giấu được tiếng thở dốc.
Mạn Châu khêu mi, nhưng cũng không làm ra bất cứ hành động nào.
Nam nhân kia giống như nở nụ cười giả dối, “Thập công chúa quả thực thức thời, ngày bản vương giúp ngươi phục quốc sẽ không còn xa đâu…” Nam tử nhìn nữ nhân dưới thân đã sắp không khống chế được nữa.
Sau đó Thủy Nguyệt quốc của ngươi sẽ là của ta, còn có Tây Lãnh quốc, cũng không còn xa nữa…
Thanh âm lãnh lệ của nam tử làm cho Hàn Ưu chợt tỉnh một chút, trong đôi mắt tràn đầy dục sắc mơ màng nhìn trần nhà, một khắc kia, trong đáy mắt nàng có hi vọng, nhưng có nhiều hơn một loại tuyệt vọng.
A Bệnh, xin lỗi ngươi…
Hàn Ưu nén bi phẫn trong lòng, ghì chặt cánh tay nam nhân nói: “Ngươi không phục Cung Lệ Hoa?”
“Ha ha..” Nam nhân nghe vậy đột nhiên bật cười lớn, “Làm cho bản vương cúi đầu xưng thần với tiểu tử đó, không cảm thấy buồn cười sao? Tiểu Ưu nhi…” Dứt lời hắn lại động thân một lần thật mạnh, Hàn Ưu không thể khống chế được thân người mềm nhũn ngã trong lòng lòng hắn, mặc cho hắn thích làm gì thì làm….
Lúc hai người kia lại muốn dây dưa một lần nữa với nhau, Mạn Châu đã có chút mất kiên nhẫn nhíu mày, nhìn xà ngang nhiễm một tầng bụi bặm mà cả người đều khó chịu. Thân thể nàng nhẹ nhàng, không một tiếng động muốn rời đi.
Cùng lúc này, nàng nghe được âm phong sát khí ập tới từ sau lưng mình.
Trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, nàng bị phát hiện?
Trong gương phản chiếu hình ảnh một cô nương, hay nói đúng hơn là một tiểu cô nương, dáng người gầy nhỏ, cơ thể còn chưa trổ mã hoàn toàn, khoác trên người một thân cung trang đỏ thẫm.
Nâng tay lên chạm vào gò má chính mình, làn da nõn nà tinh tế, mịn màng có thể so với mỡ đông giống nhau. Dung mạo của Mạn Phi Lạc này không ngờ cùng với gương mặt của Mạn Châu ở kiếp trước giống nhau như đúc. Ánh chiều tà ngày cuối đông không có nhiều rực rỡ xuyên qua khe hở của cửa sổ phòng rơi trên mặt nàng, vẻ ra khoảng sáng khoảng tối vô cùng khó nắm bắt, chiếu ra vẻ mặt vừa lạnh nhạt xa cách lại không để bất cứ thứ gì xung quanh trong lòng của nàng.
“Tiểu thư, Dược Thùy có chuyện cầu kiến..” Lục Y nhìn tiểu thư tự nhìn hình ảnh của mình trong gương ngẩn người thì trong lòng hiện lên nghi hoặc, nhưng cũng rất nhanh bỏ qua, nàng từ bên ngoài đi vào nội phòng cung kính mở miệng.
“Mang vào đi.” Mạn Châu thu hồi tầm mắt gật gật đầu.
Khi Dược Thùy theo chân Hồng Y đi vào phòng khách, nhìn thoáng qua thấy một nữ nhân mặc huyết y ngồi ở ghế chủ vị, một khuỷu tay chống trên bàn, ống tay áo theo đó chảy xuống lộ ra da thịt trắng nõn trong suốt, một tay kia nàng tùy ý đặt trên đầu gối.
Đây chính là Mạn Phi Lạc sao? Tại sao nàng so với lúc trước khác biệt nhiều đến vậy?
“Dược thùy bái kiếm Quý Phi nương nương.” Dược Thùy quỳ xuống, hành động thập phần cẩn thận.
“Như thế nào?.” Giọng nói từ tính không chứa một tia cảm xúc vang lên trên đỉnh đầu làm cho tâm Dược Thùy có chút run rẩy, mặc dù đang cúi đầu thật sâu nhưng từ đầu đến cuối đều có cảm giác bị người nhìn thấu.
“Nương nương, tạm thời không nguy hại tính mạng, nhưng độc tố không thể giải trừ hoàn toàn được.”
“Có thể lưu đến lúc nào?”
“Nửa năm, cùng lắm là một năm…” Không hổ là người Mạn gia, tuổi còn nhỏ mà đã nhạy bén như vậy, nàng bất quá mới nói mấy chữ liền nắm bắt được điểm mấu chốt.
“Như vậy là đủ rồi.” Mạn Châu duy trì nụ cười nhàn nhạt, nàng gật đầu vung tay áo, “Trở về nói toàn bộ sự việc cho hắn.”
Dược Thùy tự nhiên hiểu ‘hắn’ ở đây chính là Hoàng thượng, nàng biết Mạn Quý Phi hiện tại coi như làm việc vì hoàng thượng nên cũng không nghĩ nhiều nữa, thức thời liền lui xuống.
Nhìn bóng dáng Dược Thùy rời đi, Hồng Y vẫn yên lặng một bên lúc này mới nhíu my nói: “Tiểu thư, mấy ngày nay tiểu thư nói nô tỳ theo dõi vị công chúa Thủy Nguyệt kia, nô tỳ phát hiện ra có người…”
“Hửm?” Mạn Châu nghe vậy liền có chút hứng thú mở ra hai mắt…
…
Thời tiết cuối đông, ban đêm đặc biệt lạnh, gió thổi hiu quạnh vô cùng, Mạn Châu cho lui hết tất cả người trong nội điện, mặc một thân huyền y nhẹ nhàng, tránh thoát ra khỏi Huyết Phượng cung.
Mạn Châu giống như bóng ma trong bóng đêm, từng bước tránh thoát ám vệ bố trí khắp hoàng cung đi đến một tường viện, không tiếng động nhảy qua vách tường kia, bên trong là một viện tử có chút hoang phế.
Bên trong phòng ánh nến lay động, mũi chân khẽ điểm Mạn Châu liền yên lặng rơi xuống nóc nhà, lật ra mái ngói nhìn xuống bên dưới.
Trong căn phòng không lớn lắm thoang thoảng mùi thuốc, nam tử mặc y phục thái giám yếu ớt dựa trên giường, sắc mặt trắng bệch làm mất đi vẻ tuấn tú bình thường của hắn. Mà ánh mắt hắn vô cùng kìm nén nhìn nữ tử đang đứng trước mặt.
Hai người này không phải ai khác chính là Thế tử thân vương Tư Mã Thiên cùng Thập công chúa Thủy Nguyệt quốc Hàn Ưu.
“A Bệnh, ngươi sẽ không sao chứ?” Hàn Ưu muốn bước đến trước chạm vào người kia nhưng do dự một hồi lại buông xuống, nàng chung quy không còn dung khí để đối mặt với nam tử này nữa rồi.
“Mã Thiên không còn gì đáng ngại, công chúa lo lắng nhiều rồi.” Người được gọi là ‘A Bệnh’ trong miệng Hàn Ưu lên tiếng, trong giọng nói lúc này không che giấu được xa cách.
Hàn Ưu nghe giọng nói kia, giọng nói xa lạ hoàn toàn không giống trong kí ức, trên mặt tràn ra đầy ưu thương, “A Bệnh, ngươi sẽ không tha thứ cho ta sao? Tại sao phải đối với ta như vậy?”
“Công chúa nghĩ nhiều rồi, Mã Thiên không dám!” Tư Mã Thiên lại lên tiếng, trong âm thanh đã nhiễm chút đè nén đến khàn khàn, “Mã Thiên là tội thần Thủy Nguyệt, không thể bất kính với công chúa được, công chúa vẫn nên trở về nghỉ ngơi thôi!”
Hắn dứt lời liền nhắm mắt lại, hơi thở có chút suy yếu nhưng không hề muốn để ý nữ tử trước mặt kia.
Một giọt nước mắt lăn xuống, tiếp theo là hai giọt, ba giọt… Hàn Ưu không dám tin nhìn nam tử trước mắt, nam tử dùng cả tính mệnh bảo vệ nàng ra khỏi trận đảo chính hỗ loạn kia, cùng nàng tìm thi cốt người thân, hi sinh giúp nàng tìm nơi nương tựa, nam tử dùng nửa cuộc đời bảo hộ nàng, hiện tại lại dùng thái độ thờ ơ lạnh nhạt như vậy đối nàng.
A Bệnh, A Bệnh, ngươi sẽ không hiểu đâu, ta là hoàng tộc duy nhất của Thủy Nguyệt, ta phải phục thù, ta muốn một lần nữa giẫm nát những người kia ở dưới chân, cuối cùng ngươi sẽ hiểu, ta làm hết thảy đều muốn tốt cho ngươi….
“A Bệnh, sớm khỏe lại đi, A Ưu chờ ngươi!” Giọng Hàn Ưu rất nhẹ, giống như sợ mình quấy rối nam tử kia, nói xong liền quay người rời đi.
Tại khoảnh khắc cánh cửa kia khép lại, Tư Mã Thiên lại một lần nữa mở ra đôi mắt, đáy mắt không che giấu được thất vọng cùng tình ý không nói nên lời, trước mắt hắn giờ là một Thập công chúa Hàn Ưu, cũng không còn là A Ưu hồn nhiên lương thiện xưa kia nữa, hắn quả thực mỏi mệt rồi…
Một đôi phượng mâu trên nóc nhà cẩn thận nhìn một màn này, phát hiện Hàn Ưu rời đi chẳng những không trở về nơi dành cho cung nữ bình thường, mà là chạy tới một phương hướng khác.
Mạn Châu xoay người, nhanh chóng bám theo nàng ta.
Hàn Ưu đề phòng bốn phía, rất cẩn thận đi tới một địa phương vô cùng hẻo lánh, nơi này giống như bị bỏ hoang đã lâu, lại đánh giá bốn phía một vòng xác định xung quanh không có người nàng ta mới dám cất bước đi vào trong viện.
Mạn Châu một thân y phục dạ hành ban đêm giống như sợi lông tơ nhẹ nhàng, nàng dị thường cẩn thận ẩn nấp trên xà ngang căn phòng, phát hiện bên trong có một bóng đen đã chờ sẵn.
Nàng tự nhiên hiểu, người này là một cao thủ thượng thừa.
Trong căn phòng này không có một chút ánh nến nào, toàn bộ đều là một mảnh đen kịt.
Mà Hàn Ưu kia vừa mới đặt chân vào trong phòng, liền bị hắc y ở bên trong kéo đến, chặt chẽ ôm lấy kéo lên cái sập lành lặn duy nhất trong phòng.
Hàn Ưu bị tập kích bất ngờ mà không một chút hoảng loạn cũng không có, ngược lại còn nhắm mắt lại mặc người bắt đầu kia tàn sát bừa bãi trên người mình.
Phát hiện trên gương mặt nữ nhân còn vương lại nước mắt, nam tử bỗng chốc dừng lại động tác, như có như không nheo lại đôi mắt hẹp: “Ngươi vì tiện tử kia rơi lệ?”
Hàn Ưu từ trong cõi mộng phục hồi lại tinh thần, nghe thấy hắn hỏi như vậy thì lạnh lùng lên tiếng, “Không liên quan tới ngươi?”
Nam tử nhìn Hàn Ưu không giận phản cười, nhân tiện cởi ra dây lưng của Hàn Ưu, thuận tay kéo lấy bàn tay nàng mà gặm cắn: “Không ngờ Thập công chúa là người cứng rắn như vậy, bản vương thực vinh dự là người năm ngươi trong tay, có phải không?”
Giọng nói thì thầm của hắn không che giấu mấy phần khinh miệt, mang theo hương thơm lả lướt mê hoặc, không để cho nàng chuẩn bị liền động thân một cái, mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể Hàn Ưu.
“A…Ưm…” Tiếng thở dốc rất nhỏ vang lên trong điện, Hàn Ưu giống như đã quen thuộc với sự thô bạo của nam tử kia, đau đơn qua đi rất nhanh liền hòa cùng nhịp độ với hắn, nhất thời trong phòng tràn đầy âm thanh dâm mỹ…
“Ngươi đã đưa ngọc tỷ cho nàng ta?” Nam tử vừa động thân người vừa trêu chọc thân thể Hàn Ưu hỏi.
Hàn Ưu có chút không chịu được thô bạo của hắn, nhưng vẫn cố gắng gật gật đầu, “Ân, nàng ta đã nhận lời rồi… Bất quá…ân…chỉ là đồ giả mà thôi.” Trong thanh âm không che giấu được tiếng thở dốc.
Mạn Châu khêu mi, nhưng cũng không làm ra bất cứ hành động nào.
Nam nhân kia giống như nở nụ cười giả dối, “Thập công chúa quả thực thức thời, ngày bản vương giúp ngươi phục quốc sẽ không còn xa đâu…” Nam tử nhìn nữ nhân dưới thân đã sắp không khống chế được nữa.
Sau đó Thủy Nguyệt quốc của ngươi sẽ là của ta, còn có Tây Lãnh quốc, cũng không còn xa nữa…
Thanh âm lãnh lệ của nam tử làm cho Hàn Ưu chợt tỉnh một chút, trong đôi mắt tràn đầy dục sắc mơ màng nhìn trần nhà, một khắc kia, trong đáy mắt nàng có hi vọng, nhưng có nhiều hơn một loại tuyệt vọng.
A Bệnh, xin lỗi ngươi…
Hàn Ưu nén bi phẫn trong lòng, ghì chặt cánh tay nam nhân nói: “Ngươi không phục Cung Lệ Hoa?”
“Ha ha..” Nam nhân nghe vậy đột nhiên bật cười lớn, “Làm cho bản vương cúi đầu xưng thần với tiểu tử đó, không cảm thấy buồn cười sao? Tiểu Ưu nhi…” Dứt lời hắn lại động thân một lần thật mạnh, Hàn Ưu không thể khống chế được thân người mềm nhũn ngã trong lòng lòng hắn, mặc cho hắn thích làm gì thì làm….
Lúc hai người kia lại muốn dây dưa một lần nữa với nhau, Mạn Châu đã có chút mất kiên nhẫn nhíu mày, nhìn xà ngang nhiễm một tầng bụi bặm mà cả người đều khó chịu. Thân thể nàng nhẹ nhàng, không một tiếng động muốn rời đi.
Cùng lúc này, nàng nghe được âm phong sát khí ập tới từ sau lưng mình.
Trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, nàng bị phát hiện?
Tác giả :
Cung Trường Nguyệt