Huyết Mạch Phượng Hoàng
Chương 7-2
Type: VẠN HOA PHI VŨ
Hàn Ngạo thấy Tô Mạt đi ra từ đại điện, chạy về phía cửa Dương giới thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, anh vội vàng ẩn thân đi theo.
Dọc theo đường đi, Hàn Ngạo nhớ lại chuyện xảy ra sau khi Tô Mạt đi vào đại điện Thập điện.
Đương lúc nhìn thấy Tô Mạt và quỷ sai rời khỏi, anh cũng nhận được một lá thư quỷ sai Thập điện đưa cho mình, sau đó còn dặn dò đây là của Chuyển Luân Vương giao cho, đến thời khắc then chốt thì hãy mở ra, cũng bảo anh đứng chờ ngoài điện, rồi liền quay người rời đi. Hàn Ngạo nhìn lá thư trong tay, quả nhiên được phong ấn rất chặt chẽ bèn cất lá thư, ẩn thân đứng ở ngoài điện đợi Tô Mạt.
Hai người nhanh chóng thấy cửa Dương giới, trong Minh giới xám xịt, cửa ra Dưong giói là nơi sáng rõ nhất, ánh sáng chói lòa khiến người ta cảm thấy ra khỏi đêm tối nhất định sẽ là bầu trời tươi sáng. Nhưng ra khỏi vầng sáng này, liệu thế giới ngoài kia có nhất định không tăm tối?
Đến cùng, món quà của người đàn ông áo đen kia sẽ mang đến mối nguy thế nào?
Băng qua lối đi thông từ địa phủ tới Nhân giới cuối cùng Tô Mạt cũng trở lại nhân gian, cô nhìn lên bầu trời thành phố A, mặt trời cũng mới vừa ló dạng, cô xuống địa phủ lâu như vậy mà nhân gian chỉ mới hửng sáng. Cô còn được thấy cảnh tượng bình minh này bao lần nữa đây? Thiên Niên Kiếp...
Tô Mạt cười khổ, nhìn người tập thể dục buổi sáng bắt đầu xuất hiện trên đường phố, cất bước trở về nhà.
Ở phía sau Hàn Ngạo nhìn từng biểu cảm của Tồ Mạt, anh rất muốn bước tới ôm lấy cô, mấy lần đưa tay ra cuối cùng kìm lòng lại, anh chỉ ẩn thân, yên lặng đi theo sau cô.
Hai người nhanh chóng về đến nhà, Tô Mạt dừng bước ngước mắt nhìn lên tầng trên, đèn trong nhà còn đang sáng. Là Đào Tử sao? Hay là Hàn Ngạo? Cảm giác có người chờ mình ở nhà thật hạnh phúc. Ôi! Không nghĩ nữa, nên xem tình hình trước đã.
Tô Mạt vừa nghĩ vừa đi về nhà, cách đó không xa Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt đi lên lầu, suy nghĩ gì đó rồi quay người rảo bưóc về phía ngược lại.
"Mình đã về rồi.”
Tô Mạt đi đến trước cửa, điều chỉnh lại tâm trạng rồi xuyên qua cửa phòng, gọi vọng vào trong nhà, nghe thấy tiếng của Tô Mạt, Đào Tử đang lim dim buồn ngủ giật mình tỉnh dậy, vội vàng lắc đầu để tỉnh táo hơn, bước ra khỏi phòng ngủ chạy một mạch xuống lầu, đi đến bên cạnh Tô Mạt, nhìn ngó Tô Mạt kỹ lưỡng một hồi mới cất lời hỏi, “Sao rồi? Mọi chuyện thuận lợi không?”
Tô Mạt cười khổ.
“Coi như thuận lợi, mình gặp được Chuyển Luân Vương - Thập điện Diêm Quân, hơn nữa ngài còn cho mình lệnh đặc xá. Tuy nhiên cũng gặp chút phiền phức, không ngờ ở địa phủ cũng gặp phải tên đó, hắn nói đâ chuẩn bị một món quà cho mình, không biết lần này sẽ là phiền phức gì đây. Trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ? Hàn Ngạo đâu?”
Cậu trở về thể xác của mình trước đi, sau đó nói tiếp. Hàn Ngạo...”
Tiếng mở cửa cắt ngang lời Đào Tử sắp thốt ra Hàn Ngạo đi từ ngoài vào. Tay anh cầm mấy chiếc túi, thấy Tô Mạt thì cong khóe môi dịu dàng cưòi, “Không biết bao giờ em về nên anh đến quán ăn sáng em thích nhất mua điểm tâm cho em, đề phòng lỡ em trở về đói bụng lại không có đồ ăn, không ngờ lại đúng lúc như vậy.”
Tô Mạt nhìn bữa sáng trong tay Hàn Ngạo, đôi mắt cay cay, cô quay đầu đi không đế cho Hàn Ngạo thấy vẻ mặt lúc này của mình, sau đó vừa lên lầu vừa nói, “Em đi rửa mặt rồi thay quần áo rồi chúng ta cùng ăn sáng nhé”
“Chắc anh cũng biết chuyện gì xảy ra với cô ấy phải không?”
“Ừ, nhưng tôi vẫn không rõ cuối cùng Thiên Niên Kiếp mà hai người nói là cái gì?”
Đào Tử không trả lời mà hỏi ngược lại, “Anh định gạt cô ấy đến bao giờ? Khả năng của anh không chỉ dừng lại ở mức độ này, tôi chưa thấy có mấy ai dám dùng thân xác đi đến địa phủ như vậy bao giờ.”
“Tạm thời vẫn chưa định nói cho cô ấy biết, tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy bằng cách của mình thôi. Hơn nữa, nếu để cô ấy mỗi ngày lo lắng đến an nguy của tôi như tôi lo lắng cho cô ấy vậy chi bằng không nói, chuyện như vậy một người gánh chịu là được rồi.” Hàn Ngạo vừa bày bữa sáng vừa nói thản nhiên, như thể trong mắt anh những chuyện này rất đỗi bình thường.
Đào Tử nhìn Hàn Ngạo, do dự cất lời, “Thật ra thì...”
“Thơm quá, em đói meo rồi.” Tiếng nói Tô Mạt ngắt ngang lời Đào Tử sắp thốt ra, hai người đồng thời quay đầu lại thấy Tô Mạt đã thay quần áo đứng phía sau, cười khúc khích nhìn họ.
“Sao hai người cứ nhìn tôi mãi thể? Ăn cùng đi, ăn xong chúng ta đến tiệm xem Tử Ngâm và Kiều Dật.”
Trong lòng ba người đều hiểu, qua thời gian này, thòi khắc yên bình thế này sẽ bị phá vỡ, cũng như khoảnh khắc ánh mặt trời vạch đêm đen lúc bình minh, đúng là mặt trời mang đến ánh sáng, song thứ họ sắp phải đối mặt chính là màn đêm bí ẩn.
“Ngạo, anh ở nhà đi, em đã thiết lập kết giới trong nhà, em và Đào Tử ra tiệm một lát sẽ về ngay, anh an tâm chờ bọn em ờ nhà nhé!”
Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ khẽ mỉm cười gật đầu, giống như anh không biết Tô Mạt đi làm chuyện gì, chỉ biết ở nhà đợi cô trở về mà thôi. Lòng anh như đang bị vô số vuốt mèo cào cấu, các trạng thái cảm xúc đan xen lẫn nhau, dù vậy khuôn mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Đào Tử đồng cảm nhìn Hàn Ngạo không nói gì, chỉ gật đầu với anh rồi quay người đi đến cửa đứng đợi Tô Mạt. Dặn dò Hàn Ngạo xong, Tô Mạt quan sát kết giới trong nhà, không ngoảnh đầu lại mà theo Đào Tử rời khỏi nhà đi về hướng cửa tiệm.
Tô Mạt mở cửa, trong tiệm không hề có gì thay đổi, Đào Tử tiến lên một bước mở cánh cửa căn phòng nhỏ bên trong ra, căn phòng trống huơ trống hoác.
Tô Mạt đi theo Đào Tử vào căn phòng nhỏ xung quanh, Tử Ngâm và Kiều Dật không có ở đây.
“Mạt Mạt, anh ta nói thế nào?”
Tô Mạt suy nghĩ một chút, kể tường tận chuyện xảy ra ở địa phủ cho Đào Tử nghe, Đào Tử nghe xong lại hoang mang khó hiểu.
“Nếu như nói có quà cho cậu, không thể có chuyện anh ta rảnh rỗi nói giỡn chơi rồi, nhưng trong nhà không có thay đổi, trong tiệm cũng không thấy gì cả. Ôi, Kiều Dật và Tử Ngâm đã đi đâu đây?” Đào Tử nói xong thì ngồi xuống sô pha.
“Đây là cái gì?”
Đào Tử vừa mới ngồi xuống đã phát hiện có một chiếc bình nhỏ màu đen đặt trên bàn trà, trên bình còn khắc một loạt bùa chú, nhìn có vẻ rất kì dị.
Tô Mạt sừng sốt, dòng bùa chú này hình như hơi quen, đây là...
Nguy rồi, không đợi Tô Mạt bảo Đào Tử bỏ chiếc bình xuống, dòng bùa chú bỗng rời khỏi bình, trong nháy mắt cả căn phòng bị bùa chú vây quanh tạo thành một kết giới màu đen, chính giữa kết giới thình lình xuất hiện một khe nứt, một lực hút khổng lồ phát ra từ cái khe đó. Đào Tử không phòng bị nên bị hút vào khe ngay lập tức, còn Tô Mạt tuy vừa nhìn thấy bùa chú triển khai đã có dề phòng, có điểu bởi vì lực hút kia quá mạnh, chưa kịp phản kháng cô đã bị nó hút vào không gian của kết giới.
Khi hai người bị kết giới cuốn đi, cái khe xuất hiện tại kết giới bắt đầu thu hẹp dần, lúc sắp biến mất, một bóng đen cũng chui vào theo, sau đó căn phòng yên tĩnh trở lại.
Trong một căn phòng nhỏ nào đó tại thành phố A, một trận pháp mở ra ngay sau khi kết giới biến mất, căn phòng đó không bật đèn nên nhuốm màu âm u, có bày giá nến được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn ở giữa phòng, những chiếc giá đó đều được cắm nến trắng, sắp hàng theo thứ tự. Khi kết giới tạo ra bởi bùa chú trong tiệm của Tô Mạt biến mất, cây nến đầu tiên trên giá cắm cũng lặng lẽ tắt ngúm. Tại góc phòng, một người đàn ông mặc áo đen đứng đó nhìn ánh lửa lụi tàn, nở nụ cười nham hiểm.
Hàn Ngạo thấy Tô Mạt đi ra từ đại điện, chạy về phía cửa Dương giới thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, anh vội vàng ẩn thân đi theo.
Dọc theo đường đi, Hàn Ngạo nhớ lại chuyện xảy ra sau khi Tô Mạt đi vào đại điện Thập điện.
Đương lúc nhìn thấy Tô Mạt và quỷ sai rời khỏi, anh cũng nhận được một lá thư quỷ sai Thập điện đưa cho mình, sau đó còn dặn dò đây là của Chuyển Luân Vương giao cho, đến thời khắc then chốt thì hãy mở ra, cũng bảo anh đứng chờ ngoài điện, rồi liền quay người rời đi. Hàn Ngạo nhìn lá thư trong tay, quả nhiên được phong ấn rất chặt chẽ bèn cất lá thư, ẩn thân đứng ở ngoài điện đợi Tô Mạt.
Hai người nhanh chóng thấy cửa Dương giới, trong Minh giới xám xịt, cửa ra Dưong giói là nơi sáng rõ nhất, ánh sáng chói lòa khiến người ta cảm thấy ra khỏi đêm tối nhất định sẽ là bầu trời tươi sáng. Nhưng ra khỏi vầng sáng này, liệu thế giới ngoài kia có nhất định không tăm tối?
Đến cùng, món quà của người đàn ông áo đen kia sẽ mang đến mối nguy thế nào?
Băng qua lối đi thông từ địa phủ tới Nhân giới cuối cùng Tô Mạt cũng trở lại nhân gian, cô nhìn lên bầu trời thành phố A, mặt trời cũng mới vừa ló dạng, cô xuống địa phủ lâu như vậy mà nhân gian chỉ mới hửng sáng. Cô còn được thấy cảnh tượng bình minh này bao lần nữa đây? Thiên Niên Kiếp...
Tô Mạt cười khổ, nhìn người tập thể dục buổi sáng bắt đầu xuất hiện trên đường phố, cất bước trở về nhà.
Ở phía sau Hàn Ngạo nhìn từng biểu cảm của Tồ Mạt, anh rất muốn bước tới ôm lấy cô, mấy lần đưa tay ra cuối cùng kìm lòng lại, anh chỉ ẩn thân, yên lặng đi theo sau cô.
Hai người nhanh chóng về đến nhà, Tô Mạt dừng bước ngước mắt nhìn lên tầng trên, đèn trong nhà còn đang sáng. Là Đào Tử sao? Hay là Hàn Ngạo? Cảm giác có người chờ mình ở nhà thật hạnh phúc. Ôi! Không nghĩ nữa, nên xem tình hình trước đã.
Tô Mạt vừa nghĩ vừa đi về nhà, cách đó không xa Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt đi lên lầu, suy nghĩ gì đó rồi quay người rảo bưóc về phía ngược lại.
"Mình đã về rồi.”
Tô Mạt đi đến trước cửa, điều chỉnh lại tâm trạng rồi xuyên qua cửa phòng, gọi vọng vào trong nhà, nghe thấy tiếng của Tô Mạt, Đào Tử đang lim dim buồn ngủ giật mình tỉnh dậy, vội vàng lắc đầu để tỉnh táo hơn, bước ra khỏi phòng ngủ chạy một mạch xuống lầu, đi đến bên cạnh Tô Mạt, nhìn ngó Tô Mạt kỹ lưỡng một hồi mới cất lời hỏi, “Sao rồi? Mọi chuyện thuận lợi không?”
Tô Mạt cười khổ.
“Coi như thuận lợi, mình gặp được Chuyển Luân Vương - Thập điện Diêm Quân, hơn nữa ngài còn cho mình lệnh đặc xá. Tuy nhiên cũng gặp chút phiền phức, không ngờ ở địa phủ cũng gặp phải tên đó, hắn nói đâ chuẩn bị một món quà cho mình, không biết lần này sẽ là phiền phức gì đây. Trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ? Hàn Ngạo đâu?”
Cậu trở về thể xác của mình trước đi, sau đó nói tiếp. Hàn Ngạo...”
Tiếng mở cửa cắt ngang lời Đào Tử sắp thốt ra Hàn Ngạo đi từ ngoài vào. Tay anh cầm mấy chiếc túi, thấy Tô Mạt thì cong khóe môi dịu dàng cưòi, “Không biết bao giờ em về nên anh đến quán ăn sáng em thích nhất mua điểm tâm cho em, đề phòng lỡ em trở về đói bụng lại không có đồ ăn, không ngờ lại đúng lúc như vậy.”
Tô Mạt nhìn bữa sáng trong tay Hàn Ngạo, đôi mắt cay cay, cô quay đầu đi không đế cho Hàn Ngạo thấy vẻ mặt lúc này của mình, sau đó vừa lên lầu vừa nói, “Em đi rửa mặt rồi thay quần áo rồi chúng ta cùng ăn sáng nhé”
“Chắc anh cũng biết chuyện gì xảy ra với cô ấy phải không?”
“Ừ, nhưng tôi vẫn không rõ cuối cùng Thiên Niên Kiếp mà hai người nói là cái gì?”
Đào Tử không trả lời mà hỏi ngược lại, “Anh định gạt cô ấy đến bao giờ? Khả năng của anh không chỉ dừng lại ở mức độ này, tôi chưa thấy có mấy ai dám dùng thân xác đi đến địa phủ như vậy bao giờ.”
“Tạm thời vẫn chưa định nói cho cô ấy biết, tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy bằng cách của mình thôi. Hơn nữa, nếu để cô ấy mỗi ngày lo lắng đến an nguy của tôi như tôi lo lắng cho cô ấy vậy chi bằng không nói, chuyện như vậy một người gánh chịu là được rồi.” Hàn Ngạo vừa bày bữa sáng vừa nói thản nhiên, như thể trong mắt anh những chuyện này rất đỗi bình thường.
Đào Tử nhìn Hàn Ngạo, do dự cất lời, “Thật ra thì...”
“Thơm quá, em đói meo rồi.” Tiếng nói Tô Mạt ngắt ngang lời Đào Tử sắp thốt ra, hai người đồng thời quay đầu lại thấy Tô Mạt đã thay quần áo đứng phía sau, cười khúc khích nhìn họ.
“Sao hai người cứ nhìn tôi mãi thể? Ăn cùng đi, ăn xong chúng ta đến tiệm xem Tử Ngâm và Kiều Dật.”
Trong lòng ba người đều hiểu, qua thời gian này, thòi khắc yên bình thế này sẽ bị phá vỡ, cũng như khoảnh khắc ánh mặt trời vạch đêm đen lúc bình minh, đúng là mặt trời mang đến ánh sáng, song thứ họ sắp phải đối mặt chính là màn đêm bí ẩn.
“Ngạo, anh ở nhà đi, em đã thiết lập kết giới trong nhà, em và Đào Tử ra tiệm một lát sẽ về ngay, anh an tâm chờ bọn em ờ nhà nhé!”
Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ khẽ mỉm cười gật đầu, giống như anh không biết Tô Mạt đi làm chuyện gì, chỉ biết ở nhà đợi cô trở về mà thôi. Lòng anh như đang bị vô số vuốt mèo cào cấu, các trạng thái cảm xúc đan xen lẫn nhau, dù vậy khuôn mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Đào Tử đồng cảm nhìn Hàn Ngạo không nói gì, chỉ gật đầu với anh rồi quay người đi đến cửa đứng đợi Tô Mạt. Dặn dò Hàn Ngạo xong, Tô Mạt quan sát kết giới trong nhà, không ngoảnh đầu lại mà theo Đào Tử rời khỏi nhà đi về hướng cửa tiệm.
Tô Mạt mở cửa, trong tiệm không hề có gì thay đổi, Đào Tử tiến lên một bước mở cánh cửa căn phòng nhỏ bên trong ra, căn phòng trống huơ trống hoác.
Tô Mạt đi theo Đào Tử vào căn phòng nhỏ xung quanh, Tử Ngâm và Kiều Dật không có ở đây.
“Mạt Mạt, anh ta nói thế nào?”
Tô Mạt suy nghĩ một chút, kể tường tận chuyện xảy ra ở địa phủ cho Đào Tử nghe, Đào Tử nghe xong lại hoang mang khó hiểu.
“Nếu như nói có quà cho cậu, không thể có chuyện anh ta rảnh rỗi nói giỡn chơi rồi, nhưng trong nhà không có thay đổi, trong tiệm cũng không thấy gì cả. Ôi, Kiều Dật và Tử Ngâm đã đi đâu đây?” Đào Tử nói xong thì ngồi xuống sô pha.
“Đây là cái gì?”
Đào Tử vừa mới ngồi xuống đã phát hiện có một chiếc bình nhỏ màu đen đặt trên bàn trà, trên bình còn khắc một loạt bùa chú, nhìn có vẻ rất kì dị.
Tô Mạt sừng sốt, dòng bùa chú này hình như hơi quen, đây là...
Nguy rồi, không đợi Tô Mạt bảo Đào Tử bỏ chiếc bình xuống, dòng bùa chú bỗng rời khỏi bình, trong nháy mắt cả căn phòng bị bùa chú vây quanh tạo thành một kết giới màu đen, chính giữa kết giới thình lình xuất hiện một khe nứt, một lực hút khổng lồ phát ra từ cái khe đó. Đào Tử không phòng bị nên bị hút vào khe ngay lập tức, còn Tô Mạt tuy vừa nhìn thấy bùa chú triển khai đã có dề phòng, có điểu bởi vì lực hút kia quá mạnh, chưa kịp phản kháng cô đã bị nó hút vào không gian của kết giới.
Khi hai người bị kết giới cuốn đi, cái khe xuất hiện tại kết giới bắt đầu thu hẹp dần, lúc sắp biến mất, một bóng đen cũng chui vào theo, sau đó căn phòng yên tĩnh trở lại.
Trong một căn phòng nhỏ nào đó tại thành phố A, một trận pháp mở ra ngay sau khi kết giới biến mất, căn phòng đó không bật đèn nên nhuốm màu âm u, có bày giá nến được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn ở giữa phòng, những chiếc giá đó đều được cắm nến trắng, sắp hàng theo thứ tự. Khi kết giới tạo ra bởi bùa chú trong tiệm của Tô Mạt biến mất, cây nến đầu tiên trên giá cắm cũng lặng lẽ tắt ngúm. Tại góc phòng, một người đàn ông mặc áo đen đứng đó nhìn ánh lửa lụi tàn, nở nụ cười nham hiểm.
Tác giả :
Tô Niên Cận Thời