Huyết Mạch Phượng Hoàng
Chương 2-2
Gần đây Tô Mạt hơi nhức đầu, bởi vì khắc tinh của cô đã về nước.
Hàn Ngạo - thanh mai trúc mã của Tô Mạt, lớn hơn cô bốn tuổi, năm nay hai mươi sáu.
Do hai nhà thân thiết từ rất nhiều đời trước, vì vậy lúc Tô Mạt bắt đầu có nhận thức thì Hàn Ngạo đã theo cô như hình với bóng, mà cô từ nhỏ đã lạnh nhạt, không quá chú ý đến xung quanh, nên phần lớn kí ức thời thơ ấu đều có hình bóng chàng trai bảnh bao kia. Lúc nhỏ cô gần như luôn bị anh áp bức, cho đến năm cô mười bốn tuổi, anh bị gia đình đưa ra nước ngoài, sự áp bức của đại gian tặc mới chấm dứt.
Nghĩ đến chiếc máy bay sắp đáp xuống có chàng trai khiến cô nhức đầu kia, Tô Mạt hi vọng mình có thể điều khiển từ xa cho nó bay ngược về trời.
"Em yêu ơi, anh nhớ em quá."
Giọng nói bất chợt vang lên cắt ngang ảo tưởng của Tô Mạt, cô kết thủ ấn đánh về phía đối phương theo bản năng, một bàn tay to ấm áp nắm lấy bàn tay chuẩn bị ra chiêu của cô.
"Nhóc đừng đánh, là anh đây mà."
Tô Mạt ngẩng đầu sững sờ, mấy năm không gặp, tên nhóc hay cười gian manh bắt nạt cô trong kí ức kia đang dịu dàng nhìn cô, đôi mắt còn có cảm
xúc mà Tô Mạt không tài nào hiểu nổi. Người này khi còn bé đã rất bắt mắt, lúc xuất ngoại có rất nhiều cô nàng khóc lóc vì anh, không ngờ trưởng thành rồi còn yêu nghiệt hơn nữa.
Tô Mạt bất giác đỏ ửng mặt nhìn chàng trai cao hơn mình một cái đầu, khẽ mỉm cười, "Mới xuống máy bay có mệt không? Đi tìm khách sạn cho anh ở đã, rồi anh nghĩ xem muốn ăn gì đi."
"Khách sạn? Không thể nào, sao em có thể tàn nhẫn như vậy chứ. Anh vất vả lắm mới được đại xá trở về nước từ cảnh lưu vong, vậy mà em nhẫn tâm để anh lẻ loi ở khách sạn lạnh lẽo ư? Em không biết mấy năm nay anh ở nước ngoài thế nào đâu, cứ như người rừng ấy, thịt để ăn thì tái đến mức còn máu, nhiều khi anh chỉ ăn được như con thỏ thôi. Em nhìn đi, bây giờ anh đã gầy còm đến mức nào rồi này?"
Hàn Ngạo vừa nói vừa kéo tay Tô Mạt, nhìn chàng trai đối diện tỏ vẻ tủi thân đang lay tay mình, Tô Mạt chỉ cảm thấy muốn đánh bay anh đi, không ngờ đã nhiều năm vậy rồi, anh chẳng những không hề thay đổi mà còn tệ hơn, thậm chí còn biết giở trò làm nũng.
Nhác thấy xung quanh càng lúc càng có nhiều người tò mò nhìn hai người họ, Tô Mạt nhức đầu kéo tay Hàn Ngạo lôi anh ra khỏi sân bay.
"Đi theo em trước đã, có việc gì lên xe bàn tiếp."
Cô không thấy khi cô kéo tay Hàn Ngạo, vẻ mặt anh bỗng trở nên rất đỗi dịu dàng, Hàn Ngạo nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt, vui vẻ đi theo sau, mặc cho cô kéo anh ra khỏi sân bay.
Nhiều năm trôi qua, tuy Tô Mạt có vẻ lạnh lùng, nhưng cô vẫn là cô bé miệng cứng lòng mềm năm nào, đợi bao nhiêu năm cụối cùng cô đã trưởng thành rồi.
Trong bệnh viện, Văn Huyên vừa mới được xét nghiệm xong, ngồi trong phòng bác sĩ chờ kết quả.
Bác sĩ chẩn trị xem báo cáo kiểm tra của cô xong lên tiếng trấn an, "Không sao đâu, kết quả kiểm tra hoàn toàn bình thường, thai nhi cũng rất khỏe mạnh, yên tâm đi."
"Bác sĩ, thế còn vết bầm trên tay tôi thì sao ạ?"
"Không sao, trong thời gian mang thai thì thai phụ rất dễ bị phù nề, bất cẩn va chạm nhẹ cũng có thể bầm tím, cứ thoải mái đi. Tâm trạng của người mẹ rất quan trọng với thai nhi, cô phải luôn vui vẻ đừng căng thẳng quá mức, khám thai đúng kì là được." Bác sĩ nói xong ra hiệu cho y tá gọi người bệnh tiếp theo, sau đó đưa kết quả kiểm tra và sổ dưỡng thai cho chồng Văn Huyên, Minh Viễn nhận lấy những thứ này xong thì chào bác sĩ rồi đưa vợ rời khỏi bệnh viện.
Hai người ngồi vào xe, Minh Viễn kéo tay Văn Huyên dịu dàng nói, "Em xem, anh đã nói không sao rồi mà. Em đó, đừng có suy nghĩ lung tung, nhân lúc bụng em còn nhỏ, bao giờ hết bận anh sẽ đưa em đi du lịch. Không phải em vẫn muốn đi Paris sao?"
Văn Huyên nhìn khuôn mặt tươi cười của chồng, dường như trái tim thấp thỏm đã an ổn phần nào.
"Được, vậy em sẽ mua sắm thả ga đấy."
"Vợ ơi, đừng chi mạnh tay quá, để lại cho con anh chút tiền mua sữa nhé."
Nghe chồng vờ tủi thân, Văn Huyên cười khúc khích, tảng đá vẫn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng biến mất.
Vài ngày trôi qua Văn Huyên cảm thấy đúng là mình chỉ căng thẳng quá mức thôi, mấy đêm nay cô vẫn ngủ ngon lành. Nghĩ chồng đã nói vài ngày nữa sẽ đưa mình đi Paris du lịch, Văn Huyên cảm thấy lòng đầy ắp ngọt ngào, hồi cô nói muốn đi Paris là lúc hai người đang yêu đương, không ngờ anh vẫn còn nhớ.
Nghĩ đến đây Văn Huyên cầm điện thoại gọi cho Minh Viễn, hỏi xem khi nào anh về, điện thoại đổ chuông khá lâu nhưng bên kia không có người nghe, cô ủ ê cúp máy, tiện tay bật ti vi lên.
Một lát sau điện thoại báo có tin nhắn, Văn Huyên cầm lên xem, là tin nhắn chồng cô gửi, anh đang bàn công việc ở ngoài có thể sẽ về rất muộn, sau đó dặn cô đi ngủ sớm một chút xong việc sẽ về ngay. Vì tín hiệu không tốt nên không gọi cho cô được, cuối cùng còn bảo cô không thích nấu cơm thì ra ngoài ăn chút gì đó đi. Văn Huyên xem xong cảm thấy hơi đói bụng thật nên tắt ti vi, thay quần áo định đến nhà hàng Tây mà hôm trước bạn cô giới thiệu để dùng cơm, nếu ngon thật thì lần sau có thể rủ chồng đến đây ăn.
Cô thay quần áo, kiểm tra công tắc điện trong phòng rồi rời khỏi nhà, lúc cửa đóng lại chiếc ti vi trong phòng khách vốn đã tắt đột ngột bật lên, mà giờ phút này trong phòng không hề có một bóng người.
Nhà của Văn Huyên ở tầng mười bảy vì vậy thời gian chờ thang máy khá lâu, lần này khá may mắn, Văn Huyên vừa đến cửa thang máy đã thấy thang máy đang đi xuống từ tầng mười chín, cô vội vàng nhấn nút, cửa thang máy từ từ mớ ra, bên trong có hai người trung niên có vẻ là một cặp vợ chồng, cô bèn cười với họ sau đó bước vào thang máy. Hai vợ chồng nọ thấy Văn Huyên cười với mình cũng gật đầu chào cô, người phụ nữ trung niên thấy cô ở tầng mười bảy thì cất lời hỏi thăm, "Cô ở nhà số mấy?"
“1703 ạ, cháu mới dọn đến được tầm nửa năm nay"
“1703?” Người phụ nữ trung niên hỏi lại, vẻ mặt kì quái. “Ở đó có tốt không? Hình như cô đang mang thai thì phải?”
“Dạ vâng, gần bốn tháng rồi. Cháu sống ở đó cũng được, sao vậy ạ?” Thấy phản ứng của người phụ nữ trung niên, Văn Huyên lo lắng hỏi.
“Ồ, không có gì, tôi…” Người phụ nữ đang định nói gì đó, người đàn ông trung niên bên cạnh như vô tình huých bà, bà lập tức im bặt, người đàn ông trung niên tiếp lời, “Không có gì, nếu đã là hàng xóm, sau này có việc cứ mở lời. Chúng tôi ở tầng hai mươi, căn hộ số 2005, hoan nghênh cô và chồng cô lên chơi."
"Vâng, cháu cảm ơn ạ."
Đang lúc nói chuyện thang máy đã đến tầng trệt, Văn Huyên cười nói với hai vợ chồng nọ rồi bước ra khỏi thang may. Hai vợ chồng này thật dễ gần, Văn Huyên vừa nghĩ vừa vuốt ve bụng.
“Con cưng, con đói bụng rồi phải không? Bây giờ mẹ dẫn con đi ăn nhé.”
Ra khỏi cổng chung cư, Văn Huyên vẫy tay bắt một chiếc taxi, sau khi nói địa điểm cô tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Văn Huyên mở mắt ra, tiếng chuông đó là của tài xế, tài xế thấy cô bị đánh thức thì áy náy gật đầu với cô, sau đó đeo tai nghe rồi bắt máy.
Văn Huyên vốn không quan tâm, nhưng nội dung cuộc trò chuyện lại khiến cô tập trung chú ý.
"A lô, bà xã, Tiểu Tân thế nào rồi? Vẫn sốt hả? Em nói xem thằng nhóc này nghỉ hè còn bày đặt tham gia liên hoan gì không biết, lần này thì hay rồi, chắc là mẹ anh nói đúng đó, có phải con trai đã gặp phải thứ gì không? Sao tự nhiên tối nào cũng sốt vậy, hơn nữa còn nói sảng mấy thứ anh chẳng hiểu gì cả? Lúc nào rồi còn quan tâm mê tín không mê tín gì nữa, con cứ sốt vậy sẽ ngớ ngẩn luôn cho xem. Vậy đi, sáng mai anh không chạy xe, chúng ta đưa con đến đường Thanh Lâm xem thử, nghe nói ở đó có một thầy rất lợi hại, ừ, được, cứ vậy nhé. Anh đang lái xe, về nhà nói sau."
Có lẽ bởi vì lái xe, cũng có lẽ tính cách tài xế vốn nhanh nhẹn nên nói vài câu đã cúp máy tháo tai nghe ra.
"Anh nói đường Thanh Lâm là con đường có chùa Bát Nhã sao? Con anh bị sao vậy?" Thấy tài xế cúp điện thoại, Văn Huyên bèn hỏi thăm.
Tài xế nghe Văn Huyên hỏi mình cũng ngại ngùng gãi đầu, "Ôi, gần đây bọn trẻ thi xong đều được nghỉ hè, con tôi nói muốn tham gia lien hoan gì đó, tôi và mẹ nó nghĩ để nó thư giãn một chút cũng tốt nên đồng ý, nào ngờ nó về thì bắt đầu sốt, hơn nữa còn sốt đêm. Ban ngày tuy không sốt song cứ ngủ mê man, còn mê sảng nói mấy thứ mà chúng tôi chẳng hiểu gì cả. Chuyện này đã xảy ra vài ngày rồi, tôi nghĩ cứ sốt thế này con sẽ ngớ ngẩn mất, bà nội nó nói có lẽ thằng bé này gặp phải thứ gì đó. Bây giờ còn quan tâm mê tín với không mê tín gì nữa chứ, nghe nói bên đường Thanh Lâm có thầy Tô, tuy còn trẻ nhưng rất cao tay, tên tiệm hình như chỉ có một chữ 'Điếm'. Em gái này, không phải em cũng gặp chuyện đấy chứ?"
"Ơ, không, chỉ tò mò chút thôi."
Đường Thanh Lâm, Văn Huyên thầm ghi nhớ tên tiệm.
"Em gái, đến rồi, tổng cộng ba mươi hai đồng."
Văn Huyên trả tiền xe xong đẩy cửa đi xuống, vài giọt mưa lất phất rơi trên mặt cô. Trời mưa rồi sao? Cô không khỏi hồi tưởng lại đêm mưa dông kinh khủng ấy, bất giác rùng mình, đẩy cửa vào nhà hàng Tây.
Cơm nước xong xuôi Văn Huyên nhìn bầu trời âm u, bắt xe trở về nhà trong tâm trạng thấp thỏm lo âu.
Vừa đẩy cửa ra Văn Huyên liền sửng sốt, hình như lúc đi cô có kiểm tra công tắc nguồn, lúc đó ti vi đã tắt mà.
Văn Huyên nghi ngờ bật đèn phòng khách, đóng cửa nhà rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Hàn Ngạo - thanh mai trúc mã của Tô Mạt, lớn hơn cô bốn tuổi, năm nay hai mươi sáu.
Do hai nhà thân thiết từ rất nhiều đời trước, vì vậy lúc Tô Mạt bắt đầu có nhận thức thì Hàn Ngạo đã theo cô như hình với bóng, mà cô từ nhỏ đã lạnh nhạt, không quá chú ý đến xung quanh, nên phần lớn kí ức thời thơ ấu đều có hình bóng chàng trai bảnh bao kia. Lúc nhỏ cô gần như luôn bị anh áp bức, cho đến năm cô mười bốn tuổi, anh bị gia đình đưa ra nước ngoài, sự áp bức của đại gian tặc mới chấm dứt.
Nghĩ đến chiếc máy bay sắp đáp xuống có chàng trai khiến cô nhức đầu kia, Tô Mạt hi vọng mình có thể điều khiển từ xa cho nó bay ngược về trời.
"Em yêu ơi, anh nhớ em quá."
Giọng nói bất chợt vang lên cắt ngang ảo tưởng của Tô Mạt, cô kết thủ ấn đánh về phía đối phương theo bản năng, một bàn tay to ấm áp nắm lấy bàn tay chuẩn bị ra chiêu của cô.
"Nhóc đừng đánh, là anh đây mà."
Tô Mạt ngẩng đầu sững sờ, mấy năm không gặp, tên nhóc hay cười gian manh bắt nạt cô trong kí ức kia đang dịu dàng nhìn cô, đôi mắt còn có cảm
xúc mà Tô Mạt không tài nào hiểu nổi. Người này khi còn bé đã rất bắt mắt, lúc xuất ngoại có rất nhiều cô nàng khóc lóc vì anh, không ngờ trưởng thành rồi còn yêu nghiệt hơn nữa.
Tô Mạt bất giác đỏ ửng mặt nhìn chàng trai cao hơn mình một cái đầu, khẽ mỉm cười, "Mới xuống máy bay có mệt không? Đi tìm khách sạn cho anh ở đã, rồi anh nghĩ xem muốn ăn gì đi."
"Khách sạn? Không thể nào, sao em có thể tàn nhẫn như vậy chứ. Anh vất vả lắm mới được đại xá trở về nước từ cảnh lưu vong, vậy mà em nhẫn tâm để anh lẻ loi ở khách sạn lạnh lẽo ư? Em không biết mấy năm nay anh ở nước ngoài thế nào đâu, cứ như người rừng ấy, thịt để ăn thì tái đến mức còn máu, nhiều khi anh chỉ ăn được như con thỏ thôi. Em nhìn đi, bây giờ anh đã gầy còm đến mức nào rồi này?"
Hàn Ngạo vừa nói vừa kéo tay Tô Mạt, nhìn chàng trai đối diện tỏ vẻ tủi thân đang lay tay mình, Tô Mạt chỉ cảm thấy muốn đánh bay anh đi, không ngờ đã nhiều năm vậy rồi, anh chẳng những không hề thay đổi mà còn tệ hơn, thậm chí còn biết giở trò làm nũng.
Nhác thấy xung quanh càng lúc càng có nhiều người tò mò nhìn hai người họ, Tô Mạt nhức đầu kéo tay Hàn Ngạo lôi anh ra khỏi sân bay.
"Đi theo em trước đã, có việc gì lên xe bàn tiếp."
Cô không thấy khi cô kéo tay Hàn Ngạo, vẻ mặt anh bỗng trở nên rất đỗi dịu dàng, Hàn Ngạo nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt, vui vẻ đi theo sau, mặc cho cô kéo anh ra khỏi sân bay.
Nhiều năm trôi qua, tuy Tô Mạt có vẻ lạnh lùng, nhưng cô vẫn là cô bé miệng cứng lòng mềm năm nào, đợi bao nhiêu năm cụối cùng cô đã trưởng thành rồi.
Trong bệnh viện, Văn Huyên vừa mới được xét nghiệm xong, ngồi trong phòng bác sĩ chờ kết quả.
Bác sĩ chẩn trị xem báo cáo kiểm tra của cô xong lên tiếng trấn an, "Không sao đâu, kết quả kiểm tra hoàn toàn bình thường, thai nhi cũng rất khỏe mạnh, yên tâm đi."
"Bác sĩ, thế còn vết bầm trên tay tôi thì sao ạ?"
"Không sao, trong thời gian mang thai thì thai phụ rất dễ bị phù nề, bất cẩn va chạm nhẹ cũng có thể bầm tím, cứ thoải mái đi. Tâm trạng của người mẹ rất quan trọng với thai nhi, cô phải luôn vui vẻ đừng căng thẳng quá mức, khám thai đúng kì là được." Bác sĩ nói xong ra hiệu cho y tá gọi người bệnh tiếp theo, sau đó đưa kết quả kiểm tra và sổ dưỡng thai cho chồng Văn Huyên, Minh Viễn nhận lấy những thứ này xong thì chào bác sĩ rồi đưa vợ rời khỏi bệnh viện.
Hai người ngồi vào xe, Minh Viễn kéo tay Văn Huyên dịu dàng nói, "Em xem, anh đã nói không sao rồi mà. Em đó, đừng có suy nghĩ lung tung, nhân lúc bụng em còn nhỏ, bao giờ hết bận anh sẽ đưa em đi du lịch. Không phải em vẫn muốn đi Paris sao?"
Văn Huyên nhìn khuôn mặt tươi cười của chồng, dường như trái tim thấp thỏm đã an ổn phần nào.
"Được, vậy em sẽ mua sắm thả ga đấy."
"Vợ ơi, đừng chi mạnh tay quá, để lại cho con anh chút tiền mua sữa nhé."
Nghe chồng vờ tủi thân, Văn Huyên cười khúc khích, tảng đá vẫn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng biến mất.
Vài ngày trôi qua Văn Huyên cảm thấy đúng là mình chỉ căng thẳng quá mức thôi, mấy đêm nay cô vẫn ngủ ngon lành. Nghĩ chồng đã nói vài ngày nữa sẽ đưa mình đi Paris du lịch, Văn Huyên cảm thấy lòng đầy ắp ngọt ngào, hồi cô nói muốn đi Paris là lúc hai người đang yêu đương, không ngờ anh vẫn còn nhớ.
Nghĩ đến đây Văn Huyên cầm điện thoại gọi cho Minh Viễn, hỏi xem khi nào anh về, điện thoại đổ chuông khá lâu nhưng bên kia không có người nghe, cô ủ ê cúp máy, tiện tay bật ti vi lên.
Một lát sau điện thoại báo có tin nhắn, Văn Huyên cầm lên xem, là tin nhắn chồng cô gửi, anh đang bàn công việc ở ngoài có thể sẽ về rất muộn, sau đó dặn cô đi ngủ sớm một chút xong việc sẽ về ngay. Vì tín hiệu không tốt nên không gọi cho cô được, cuối cùng còn bảo cô không thích nấu cơm thì ra ngoài ăn chút gì đó đi. Văn Huyên xem xong cảm thấy hơi đói bụng thật nên tắt ti vi, thay quần áo định đến nhà hàng Tây mà hôm trước bạn cô giới thiệu để dùng cơm, nếu ngon thật thì lần sau có thể rủ chồng đến đây ăn.
Cô thay quần áo, kiểm tra công tắc điện trong phòng rồi rời khỏi nhà, lúc cửa đóng lại chiếc ti vi trong phòng khách vốn đã tắt đột ngột bật lên, mà giờ phút này trong phòng không hề có một bóng người.
Nhà của Văn Huyên ở tầng mười bảy vì vậy thời gian chờ thang máy khá lâu, lần này khá may mắn, Văn Huyên vừa đến cửa thang máy đã thấy thang máy đang đi xuống từ tầng mười chín, cô vội vàng nhấn nút, cửa thang máy từ từ mớ ra, bên trong có hai người trung niên có vẻ là một cặp vợ chồng, cô bèn cười với họ sau đó bước vào thang máy. Hai vợ chồng nọ thấy Văn Huyên cười với mình cũng gật đầu chào cô, người phụ nữ trung niên thấy cô ở tầng mười bảy thì cất lời hỏi thăm, "Cô ở nhà số mấy?"
“1703 ạ, cháu mới dọn đến được tầm nửa năm nay"
“1703?” Người phụ nữ trung niên hỏi lại, vẻ mặt kì quái. “Ở đó có tốt không? Hình như cô đang mang thai thì phải?”
“Dạ vâng, gần bốn tháng rồi. Cháu sống ở đó cũng được, sao vậy ạ?” Thấy phản ứng của người phụ nữ trung niên, Văn Huyên lo lắng hỏi.
“Ồ, không có gì, tôi…” Người phụ nữ đang định nói gì đó, người đàn ông trung niên bên cạnh như vô tình huých bà, bà lập tức im bặt, người đàn ông trung niên tiếp lời, “Không có gì, nếu đã là hàng xóm, sau này có việc cứ mở lời. Chúng tôi ở tầng hai mươi, căn hộ số 2005, hoan nghênh cô và chồng cô lên chơi."
"Vâng, cháu cảm ơn ạ."
Đang lúc nói chuyện thang máy đã đến tầng trệt, Văn Huyên cười nói với hai vợ chồng nọ rồi bước ra khỏi thang may. Hai vợ chồng này thật dễ gần, Văn Huyên vừa nghĩ vừa vuốt ve bụng.
“Con cưng, con đói bụng rồi phải không? Bây giờ mẹ dẫn con đi ăn nhé.”
Ra khỏi cổng chung cư, Văn Huyên vẫy tay bắt một chiếc taxi, sau khi nói địa điểm cô tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Văn Huyên mở mắt ra, tiếng chuông đó là của tài xế, tài xế thấy cô bị đánh thức thì áy náy gật đầu với cô, sau đó đeo tai nghe rồi bắt máy.
Văn Huyên vốn không quan tâm, nhưng nội dung cuộc trò chuyện lại khiến cô tập trung chú ý.
"A lô, bà xã, Tiểu Tân thế nào rồi? Vẫn sốt hả? Em nói xem thằng nhóc này nghỉ hè còn bày đặt tham gia liên hoan gì không biết, lần này thì hay rồi, chắc là mẹ anh nói đúng đó, có phải con trai đã gặp phải thứ gì không? Sao tự nhiên tối nào cũng sốt vậy, hơn nữa còn nói sảng mấy thứ anh chẳng hiểu gì cả? Lúc nào rồi còn quan tâm mê tín không mê tín gì nữa, con cứ sốt vậy sẽ ngớ ngẩn luôn cho xem. Vậy đi, sáng mai anh không chạy xe, chúng ta đưa con đến đường Thanh Lâm xem thử, nghe nói ở đó có một thầy rất lợi hại, ừ, được, cứ vậy nhé. Anh đang lái xe, về nhà nói sau."
Có lẽ bởi vì lái xe, cũng có lẽ tính cách tài xế vốn nhanh nhẹn nên nói vài câu đã cúp máy tháo tai nghe ra.
"Anh nói đường Thanh Lâm là con đường có chùa Bát Nhã sao? Con anh bị sao vậy?" Thấy tài xế cúp điện thoại, Văn Huyên bèn hỏi thăm.
Tài xế nghe Văn Huyên hỏi mình cũng ngại ngùng gãi đầu, "Ôi, gần đây bọn trẻ thi xong đều được nghỉ hè, con tôi nói muốn tham gia lien hoan gì đó, tôi và mẹ nó nghĩ để nó thư giãn một chút cũng tốt nên đồng ý, nào ngờ nó về thì bắt đầu sốt, hơn nữa còn sốt đêm. Ban ngày tuy không sốt song cứ ngủ mê man, còn mê sảng nói mấy thứ mà chúng tôi chẳng hiểu gì cả. Chuyện này đã xảy ra vài ngày rồi, tôi nghĩ cứ sốt thế này con sẽ ngớ ngẩn mất, bà nội nó nói có lẽ thằng bé này gặp phải thứ gì đó. Bây giờ còn quan tâm mê tín với không mê tín gì nữa chứ, nghe nói bên đường Thanh Lâm có thầy Tô, tuy còn trẻ nhưng rất cao tay, tên tiệm hình như chỉ có một chữ 'Điếm'. Em gái này, không phải em cũng gặp chuyện đấy chứ?"
"Ơ, không, chỉ tò mò chút thôi."
Đường Thanh Lâm, Văn Huyên thầm ghi nhớ tên tiệm.
"Em gái, đến rồi, tổng cộng ba mươi hai đồng."
Văn Huyên trả tiền xe xong đẩy cửa đi xuống, vài giọt mưa lất phất rơi trên mặt cô. Trời mưa rồi sao? Cô không khỏi hồi tưởng lại đêm mưa dông kinh khủng ấy, bất giác rùng mình, đẩy cửa vào nhà hàng Tây.
Cơm nước xong xuôi Văn Huyên nhìn bầu trời âm u, bắt xe trở về nhà trong tâm trạng thấp thỏm lo âu.
Vừa đẩy cửa ra Văn Huyên liền sửng sốt, hình như lúc đi cô có kiểm tra công tắc nguồn, lúc đó ti vi đã tắt mà.
Văn Huyên nghi ngờ bật đèn phòng khách, đóng cửa nhà rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Tác giả :
Tô Niên Cận Thời