Huyết Lang Báo Thù
Chương 137 Món Quà
“Tuy nói vậy, nhưng Lang Quân chưa ổn định, cho dù cậu ta có đáng sợ, cũng chỉ là một người! Muốn đánh Tào Bang, không dễ như vậy, cho nên, chúng ta phải liên thủ với Lang Quân trước.
Bang chủ, bối cảnh của Huyết Lang Lang Quân hiển hách, chỗ dựa của chúng ta không là gì trước mặt ông cụ nhà họ Đông Phương, sao không thể lợi dụng Lang Quân!”
Mẹ kiếp, Trương Vũ Trạch của Hải Bang cũng là người tâm cơ thâm sâu, muốn lợi dụng người phía sau Đông Phương Hạ đối phó Tào Bang, đây là kế sách hay! Nhưng hắn không biết, Đông Phương Hạ cũng đang tính kế Hải Bang họ!
Bây giờ, ba bên Tào Bang, Hải Bang, Lang Quân đều đang tính kế lẫn nhau! Người thắng cuối cùng sẽ là ai! Thế lực Tào Bang dường như trải khắp phương Bắc nước Z, có nhà họ Tư Mã chống lưng.
Tuy Hải Bang không bằng Tào Bang, thế lực cũng không thể coi thường! Lang Quân, căn cơ chưa ổn định, tuy bối cảnh của Đông Phương Hạ, đám Tần Hạo Kiệt hiển hách, nhưng Đông Phương Hạ đã từng nói không để người nhà trợ giúp, đây là chuyện của xã hội đen, cũng là việc anh tìm nhà họ Tư Mã báo thù cho anh em!
Tuy trong tay Đông Phương Hạ có mấy tấm vương bài, nhưng trận này, không dễ đánh.
Đông Phương Hạ tính kế Hải Bang, để Hải Bang tham chiến, nhưng thực lực của Tào Bang đã vượt qua tưởng tượng của anh, cho dù thực sự liên thủ với Hải Bang, Tào Bang tổn thương nặng, Lang Quân cũng bị tổn thương nguyên khí nặng.
Những điều này, là điều Đông Phương Hạ không muốn thấy nhất! Cho dù mở toàn diện võng đạo, anh em Lang Quân tấn công Tào Bang từ võng đạo, Đông Phương Hạ lo lắng người của mình bị phân tán mà bị Tào Bang gói thành sủi cảo! Lang Quân không những không đủ người, ngoại trừ Thiên Lang Đường, thực lực của các đường khác quá yếu!
Hiện tại, Đông Phương Hạ buộc phải mau chóng nâng cao thực lực của các đường.
Đường của Hải Bang gặp phải rửa máu, Tào Bang và Hải Bang đều không có động tĩnh! Không phải họ không muốn hành động, mà là do ràng buộc bên trên! Trong một đêm, nhiều người chết như vậy, phải có thời gian đi hòa hoãn xung đột!
Bây giờ, Tào Bang chuẩn bị chiến đấu, Hải Bang cũng chuẩn bị chiến đấu, chỉ có Lang Quân, giống như không có việc gì, các anh em bị thương đang dưỡng thương, tiếp tục mở cửa kinh doanh! Các đường chủ không có chút cảm giác nóng vội! Tình hình này, được các tai mắt của Tào Bang và Hải Bang báo cáo lên trên! Lập tức, khiến Tào Nghị Hùng và Tống Thành Hải mơ hồ khó hiểu, không biết Lang Quân đang chơi trò gì.
Thực ra, không phải Lang Quân không nóng vội, mà là Đông Phương Hạ sớm biết cục trưởng Phương ràng buộc Hải Bang và Tào Bang không được khai chiến lúc này! Đã như vậy, hà tất phải căng thẳng! Nếu Tào Bang và Hải Bang, một bên trong đó dám hành động bừa bãi gây loạn, cục trưởng Phương sẽ thẳng tay đàn áp mạnh mẽ bên hành động gây loạn để tăng thêm thành tích chính trị của mình.
Huống hồ, Đông Phương Hạ đã nghĩ được cách khiến các đường của Lang Quân mau chóng tăng thực lực!
Mấy ngày trước, Nam Cung Diệc Phi đã nói, muốn Đông Phương Hạ đến Trung Nam Hải gặp ông nội của cô, hôm nay, Đông Phương Hạ vừa hay có thời gian! Sau khi bảo Tây Môn Kiếm chuẩn bị vài món quà, Đông Phương Hạ gọi điện cho Diệc Phi, hai người ngồi trên chiếc xe hồng kỳ chuyên dụng, đi về phía Trung Nam Hải.
Người đến đón Đông Phương Hạ và Diệc Phi là vệ sĩ của Trung Nam Hải! Trên xe, Diệc Phi nhìn đồ mà Đông Phương Hạ cầm trong tay, con mắt suýt rớt xuống, sau đó, không thể tin nổi nhìn Đông Phương Hạ.
Không phải món quà của Đông Phương Hạ quá đắt, mà là rất bình thường, bình thường đến mức khắp thành phố Yên Kinh đều có! Tuy Diệc Phi không để ý những việc này, nhưng dù sao cũng là đưa bạn trai về nhà, sợ là Đông Phương Hạ như vậy không hay lắm!
Đông Phương Hạ thấy ánh mắt của Diệc Phi, liền mỉm cười, nhìn món quà trong tay, mới nói: “Sao thế, có phải cảm thấy anh không coi trọng lễ tiết không?”
“Muốn nghe nói thật hay nói dối?”
“…Đương nhiên là nói thật rồi!”, Đông Phương Hạ cạn lời.
Diệc Phi nhìn biểu cảm như không có gì của Đông Phương Hạ, do dự một lúc: “Đông Phương Hạ, tuy em không để ý, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, nếu biết anh bận đến mức ngay cả món quà cũng không chuẩn bị kịp, em chuẩn bị cho anh”.
Đông Phương Hạ nghe xong liền ngẩn cười, sau đó cười ha ha, ôm Diệc Phi vào lòng: “Từ lâu, không phải anh đã nói muốn cho ông nội em và mọi người bất ngờ sao! Anh đang đợi thứ này! Hơn nữa, em là vợ tương lai của anh, sao anh có thể để em khó xử!”, Đông Phương Hạ nói xong, lắc lắc món quà trong tay trước mắt Diệc Phi.
“Không phải chứ, thứ em phải đợi là một quả táo hỏng, và gói lá trà khắp nơi đều thấy!”
“Nói gì vậy! Người đàn ông của em cho dù thiếu tiền thế nào, lần đầu tiên đến thăm ông nội cũng sẽ không bủn xỉn như vậy chứ!”, Đông Phương Hạ bật cười khúc khích.
“Vậy sao! Thế sao anh lại dùng túi ni lông này để đựng!”, Diệc Phi thắc mắc.
Đông Phương Hạ cố kiềm chế cơn kích động muốn đánh Diệc Phi: “Nói phụ nữ các em tóc dài nhận thức ngắn còn không thừa nhận! Đây gọi là “nhìn bản chất qua hiện tượng” hiểu không? Thật không biết giáo viên lịch sử thời cấp ba của em dạy các em thế nào”.
“Xí!”
Diệc Phi che miệng cười! Đông Phương Hạ cũng thật ba hoa! Còn nhìn bản chất qua hiện tượng! Những lời từ miệng anh nói ra đều thay đổi ý vị.
“Thế hoa quả của anh là loại gì! Còn cả lá trà nữa!”
“Không nói cho em… Dù sao anh dám bảo đảm, sau khi ông nội em nhìn thấy, anh mà mang về, nhất định ông ấy sẽ cho vệ sĩ của Trung Nam Hải bắn chết anh!”
“Anh…”
Diệc Phi cạn lời! Đồ tặng đi còn muốn mang về, còn là đến nhà mình chứ! Thế mà cậu ấm này cũng nói ra được!