Huyết Hải Phiêu Hương
Chương 1: Bạch Ngọc Mỹ Nhân
Văn quân hữu bạch ngọc mĩ nhân, diệu thủ điêu thành, cực tẫn nghiên thái bất thắng tâm hướng vãng chi.
Kim dạ tử chính, đương đạp nguyệt lai thủ, quân tố nhã đạt, tất bất trí lệnh ngã đồ lao vãng phản dã.
(Biết ngài có bạch ngọc mỹ nhân, khéo léo khắc thành, vô cùng xinh đẹp, không thể dằn lòng hướng đến.
Giữa đêm nay, đạp trăng tới lấy, ngài vốn thấu hiểu sẽ không để ta đi về tay không).
Bức thư ngắn đặt trên mặt bàn bằng cẩm thạch lộ ra dưới ánh sáng của chụp đèn màu hồng, được ánh nến chiếu thành một màu tím nhạt, cũng khiến cho chữ viết trên đó càng trở nên phiêu dật. Bên dưới không ký tên, nhưng hương thơm uất kim hương tựa có tựa không đã đủ nói lên thân phận người viết.
Người nhận được bức thư này chính là hào phú thế gia công tử thành Bắc Kinh Kim Bạn Hoa. Hắn lúc này ngồi cạnh bàn, gương mặt nho nhã trắng muốt, được bảo trì đúng phương pháp, lại giống như bị người ta chém vào một đao, thống khổ tới méo mó, ánh mắt nhìn bức thư giống như nhìn thấy lệnh bắt của diêm vương.
Trong phòng khách tinh xảo còn có ba người. Một lão nhân vận cẩm y vẻ mặt uy mãnh râu tóc hoa râm, tay chắp sau lưng thong thả đi tới đi lui trong sảnh, cũng không biết đi bao nhiêu lâu rồi. Nếu tính quãng đường, chỉ sợ đã đi được từ Bắc Kinh tới Trương Gia Khẩu. Ngồi cạnh Kim Bạn Hoa là một hắc y nhân. Y có xương gò má nổi lên, ánh mắt như chim ưng, lộ vẻ hung ác nham hiểm âm trầm, hai tay nhẹ vuốt ve cặp phán quan bút bằng thép luyện. Dưới ánh nến, bàn tay khô gầy thon dài, xương khớp tay gồ lên, nhìn qua cũng giống như được luyện bằng thép.
Hai người sắc mặt cũng thập phần trầm trọng, ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại từ cửa sổ tới cửa chính, lại từ cửa chính đến cửa sổ.
Còn có một lão nhân hói đầu thấp bé, ăn mặc giản dị, ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở một góc. Hắn toàn thân cao thấp đều nhìn không ra được chỗ nào đặc biệt, chỉ có đôi tai giả màu xám trắng, cũng không biết được làm bằng gì.
Cẩm bào lão nhân đi tới cái bàn, cầm lấy bức thư cười lạnh: “Cái này gọi là gì đây? Thiệp mời? Giấy vay nợ? Chỉ bằng một tờ giấy đã muốn đem bạch ngọc mỹ nhân trân quý trong kinh thành tứ bảo đi sao”. Y vung đập bàn thật mạnh, lại lạnh lùng nói: “Sở Lưu Hương ơi Sở Lưu Hương! Người cũng không khỏi xem anh hùng cửu thành không ra gì.”
Kim Bạn Hoa mặt khổ mày buồn, ngập ngừng nói: “Nhưng hắn chỉ bằng tờ giấy như thế này, không biết đã lấy đi bao nhiêu kỳ trân dị bảo. Hắn nói phải lấy đồ vật giờ Tý, đừng ai mơ tưởng giữ được đến giờ Sửu.”
Hắc y nhân lạnh lùng hỏi: “Thật sao?”
Kim Bạn Hoa thở dài nói: “Tháng trước Quyển Liêm Tử Khưu tiểu hầu nhận được một phong thư của hắn, nói muốn lấy Cửu Long Bôi gia truyền của hầu gia. Tiểu hầu chẳng những đem chén giấu trong mật thất, lại mời hai vị cao thủ trong thành là Song Chưởng Phiên Thiên Tước Tử Hạc và Mai Hoa Kiếm Phương Hoàn ở ngoài cửa canh phòng. Có thể nói là phòng thủ rất cẩn thận, nhưng quá thời gian liền mở mật thất thấy...Ôi! Cửu Long Bôi đã không còn.”
Hắc y nhân cười lạnh nói: "Vạn lão tiêu đầu không phải Tước Tử Hạc, ta Sinh Tử Phán cũng không phải Phương Hoàn, huống chi..."
Hắn liếc mắt nhìn lão nhân hói đầu một cái, chậm rãi nói tiếp: “Còn có Anh lão tiền bối thiên hạ đạo tặc nghe danh phải vỡ mật ở trong này, chúng ta ba người nếu không chế ngự nổi Sở Lưu Hương, trên đời chỉ sợ không có ai làm được.”
Lão nhân hói đầu nheo ánh mắt cười nói: “Tây Môn huynh chớ thổi phồng lão hủ, từ sau chiến dịch Vân Thai, lão hủ đã vô dụng rồi, lỗ tai kiếm cơm đã bị người ta cắt đi, chẳng lẽ còn không phải giống như con rắn bị kẻ ăn xin chơi đùa?”
Người khác nếu thảm bại như thế, thậm chí ngay cả đôi tai cũng bị cắt đi, đối với chuyện này không những chính mình không muốn đề cập tới, có người nhắc tới cũng phải lập tức rút đao liều mạng, nhưng lão lại mang vẻ mặt mỉm cười, chậm rãi mà nói, giống như là thực sự đắc ý.
Cẩm bão lão nhân đúng là kinh thành Vạn Thắng tiêu cục tổng tiêu đầu Thiết Chưởng Kim Phiêu Vạn Vô Địch, giờ phút này tay vuốt râu dài, cười lớn nói: “Người trong giang hồ ai chẳng biết Ngốc Ưng nhĩ lực thiên hạ vô song, chiến dịch Vân Thai tuy rằng tiểu bại, nhưng Tái ông mất ngựa, ai biết là họa hay phúc, sau khi thay đôi tai giả này, nhĩ lực chỉ có càng hơn ngày trước.”
Ngốc Ưng lắc đầu cười nói: “Già rồi, không dùng được nữa, lần này không phải một lòng muốn biết vị nguyên soái trong bọn cường đạo, công tử trong đám lưu manh này, thì ta đã không bao giờ xuất hiện trong giang hồ nữa.”
Kim Bạn Hoa đột nhiên cười nói: “Nghe được người giang hồ nói, Anh lão tiền bối chỉ cần nghe tiếng thở, liền nhận ra người đó là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, thân phận ra sao. Vô luận là ai, chỉ cần tiếng thở của hắn bị Anh lão tiền bối nghe được, liền cả đời đừng mong chạy thoát, vô luận hắn chạy trốn tới đâu, Anh lão tiền bối đều tìm ra được.”
Ngốc Ưng ánh mắt khẽ nheo lại chỉ còn một đường, cười nói: “Giang hồ đồn thổi luôn luôn có chỗ khoa trương.”
Chỉ nghe trong gió đêm truyền đến tiếng trống canh, Sinh Tử Phán bỗng nhiên đứng dậy nói: “Giờ tý tới rồi”.
Kim Bạn Hoa vọt tới góc tường, lật một bức vẽ mỹ nữ tinh tế lên, bên trong có một cửa ngầm. Hắn mở cửa ngầm nhìn thấy hộp gỗ tử đàn được khắc hoa vẫn còn ở trong, không khỏi thở ra nhẹ nhõm, quay đầu cười nói: “Không nghĩ uy danh của ba vị lại thật sự dọa Sở Lưu Hương sợ tới mức không dám tới.”
Sinh Tử Phán ngửa đầu cười nói: “Sở Lưu Hương ơi Sở Lưu Hương, nguyên lai ngươi cũng là thứ...”
Thình lình nghe Ngốc Ưng “Ô...” một tiếng, tiếng cười của Sinh Tử Phán lập tức ngừng lại, ngoài cửa sổ đã có tiếng cười trầm thấp mà hấp dẫn: “Ngọc mỹ nhân đã nhận, Sở Lưu Hương đặc biệt tới cảm ơn.”
Vạn Vô Địch bước một bước dài vọt tới phía trước cửa sổ, một chưởng đánh văng song cửa, chỉ thấy xa xa trong bóng đêm có một bóng người cao lớn đứng thẳng, trong tay nâng một vật dài ba thước, nhìn bóng loáng trong suốt dưới ánh trăng, y cười nói: “Giờ Tuất lấy bảo vật, giờ Tý mới đến bái tạ, lễ nghĩa không chu toàn, thứ tội thứ tội.”
Kim Bạn Hoa mặt đã sớm không còn chút máu, run giọng thốt: "Đuổi! Mau đuổi theo!"
Ánh nến đong đưa, tiếng gió vang lên, Sinh Tử Phán và Vạn Vô Địch đã nhảy cửa sổ mà ra.
Ngốc Ưng trầm giọng nói: “Kia thật sự là ngọc mỹ nhân?”
Kim Bạn Hoa dậm chân nói: “Ta đã coi rõ ràng sẽ không sai đâu.”
Vừa nói vừa dậm chân một cái, cả người cũng nhảy ra. Nguyên lai vị thế gia công tử này võ công cũng không kém.
Ngốc Ưng lại khẽ lắc đầu, cười lạnh nói: “Người khác trúng kế ngươi, nhưng ta ...Hừ!”
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hộp gỗ tử đàn, đi tới một bước.
Thình lình nghe phía sau “Keng” một tiếng lớn, hắn cả người đều nhảy dựng lên.
Nguyên lai đôi tai trắng của lão là hợp ngân chế thành, dẫn âm cực tốt, một tiếng đại chấn này làm màng tai lão bị chấn động. Từ trước tới nay lão đối với đôi thần nhĩ này rất đắc ý, thật nằm mơ cũng không nghĩ tới còn có chỗ bất lợi chết người. Trong lúc kinh hãi, lăng không xoay người một cái, song chưởng đã liên hoàn đánh ra, nhưng phía sau nào có bóng người.
Chỉ nghe ngoài cửa sổ lại “Keng” một tiếng, Ngốc Ưng hai chân đạp lại, thân ảnh bay ra, dưới cửa sổ tiếng “Ong ong” không dứt, thì là tiếng chiêng đồng.
Ngốc Ưng sắc mặt lập tức thảm biến, thất thanh kêu lên: “Hỏng rồi!”
Lão điên cuồng xoay người nhảy vào cửa sổ, chỉ thấy chiếc hộp làm bằng gỗ tử đàn vẫn bình yên vô sự, nhưng tấm màn ở một cửa sổ khác lại không ngừng phiêu động.
Ngốc Ưng đứng sững như đá, trên vẻ mặt biểu tình kỳ lạ, cũng không biết là khóc hay cười, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói: “Sở Lưu Hương ơi Sở Lưu Hương, ngươi quả nhiên lợi hại, nhưng ngươi cũng chớ nên đắc ý, thanh âm của người đã nằm trong tai ta, rồi sẽ có một ngày bị ta tìm được.”
Phía sau tiếng gió vèo vèo, Vạn Vô Địch, Sinh Tử Phán, Kim Bạn Hoa đã liên tiếp quay về. Vạn Vô Địch ôm ngọc mỹ nhân dài ba thước cười nói: “Nguyên lai hắn lừa gạt, ngọc mỹ nhân này là giả.”
Sinh Tử Phán nói: “Tuy là giả, tốt xấu cũng đáng mấy lượng bạc. Cái này gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo, đường đường là Đạo Soái, tối nay cũng coi như là thất bại rồi.”.
Ngốc Ưng hai mắt thất thần nhìn hộp gỗ tử đàn, lẩm bẩm nói: “Đây là ngọc mỹ nhân giả, còn cái thật đâu rồi?”
Kim Bạn Hoa biến sắc, run giọng nói: “Tất...tất nhiên ở...ở trong hộp”.
Miệng vừa nói người đã xông tới mở chiếc hộp. Trong hộp làm gì còn ngọc mỹ nhân. Kim Bạn hoa kinh hô một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Vạn Vô Địch nhìn vào, chỉ thấy trong tráp có một tờ giấy xanh nhạt, phát ra hương thơm lãng mạn như có như không, cùng với chữ viết thanh mảnh:
Công tử bạn hoa thất mĩ, đạo soái đạp nguyệt lưu hương.
Hiện tại chàng thoải mái nằm trên sàn thuyền, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp tháng năm, phơi nắng tấm lưng trần màu cổ đồng. Gió biển ấm áp mà ẩm ướt, theo mạn thuyền thổi tới, làm bay mái tóc đen nhánh của chàng. Bảo vật phía trước cánh tay, nằm trong bàn tay thon dài hữu lực, chính là bạch ngọc mỹ nhân trong suốt bóng loáng.
Chàng lại tựa như được hải dương ôm ấp, chìm vào giấc ngủ.
Đây là chiếc thuyền ba cột buồm tinh xảo, cánh buồm trắng tinh, thân thuyền hẹp dài, làm bằng gỗ kiên cố mà sáng bóng, làm cho người ta có một cảm giác ổn định, nhanh chóng mà hoa lệ.
Giờ là đầu hạ, ánh mặt trời xán lạn, nước biển xanh thẳm, hải âu nhẹ lướt qua giữa cột buồm, sinh mệnh đa dạng phong phú, tràn ngập thanh xuân vui vẻ.
Mặt biển bao la, xa xa đường chân trời đã chỉ còn lại một mảng xám mông lung. Đây chính là thế giới của hắn, tuyệt không có khách khứa mà chàng không thích.
Cửa khoang thuyền mở ra, trong khoang thuyền bất ngờ có tiếng cười đáng yêu truyền đến.
Tiếp đó, một thiếu nữ xinh đẹp bước lên sàn tàu. Nàng mặc một bộ xiêm y đỏ thắm rộng rãi thoải mái, mái tóc vén lên, lộ ra đôi đùi ngọc mịn màng thon dài, đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn hoàn mỹ không tỳ vết uyển chuyển đi qua sàn tàu, đến bên cạnh chàng, khe khẽ dùng ngón chân gãi vào lòng bàn chân của chàng. Trên mặt mỉm cười ngọt ngào quyến rũ, thật giống như trăm hoa đua nở.
Chàng co chân lại, khẽ thở dài: “Điềm nhi, ngươi chẳng lẽ vĩnh viễn không thể an tĩnh trong chốc lát được à?”
Ngữ thanh trầm thấp, tràn ngập sự hấp dẫn.
Nàng cười vang lên như chuông bạc, nói: “Cuối cùng huynh cũng đoán sai.”
Chàng lười biếng trở mình, liền bị ánh mặt trời chiếu lên mặt.
Chàng có hai hàng lông mày rậm mà dài, tràn ngập vẻ mị lực nam tính, nhưng trong ánh mắt lại lộ xuất sắc, sống mũi thẳng, tượng trưng cho sự kiên cường, cùng ý chí sắt đá quyết đoán. Đôi môi mỏng nhếch lên xem ra có chút lãnh khốc, nhưng chỉ cần chàng cười lên, kiên cường liền biến thành ôn nhu, lãnh khốc cũng biến thành đồng tình, giống như gió xuân thổi vào đất liền.
Chàng đưa tay che ánh mặt trời chói mắt, chớp mắt nở nụ cười, trong mắt chợt hiện lên vẻ tinh quái, quang mang hóm hỉnh nhưng lại tràn ngập cơ trí.
Chàng chớp mắt cười: “Lý Hồng Tụ cô nương, cô nương cũng đừng nghịch ngợm nữa. Có một Tống Điềm Nhi ta còn chưa chịu đủ sao?”
Lý Hồng Tụ cười đến cong người, lại cố nhịn nói: “Sở Lưu Hương thiếu gia, ngoài Tống Điềm Nhi ra, người khác không thể nghịch ngợm à?”
Sở Lưu Hương vỗ vào sàn tàu nói: “Ngoan ngoãn ngồi xuống, cùng huynh sưởi nắng, kể cố sự cho huynh nghe, phải là chuyện vui vẻ, kết thúc có hậu, trên đời này chuyện bi thảm đã quá nhiều rồi.”
Lý Hồng Tụ cắn môi nói: “Muội không ngồi xuống, cũng không kể cố sự, cũng không tắm nắng. Ánh mặt trời đáng ghét làm muội đau đầu. Muội thật không hiểu vì sao huynh thích ánh mặt trời.”
Nàng nói không ngồi xuống, người đã ngồi xuống. Nàng nói không tắm nắng, lại đã duỗi thẳng hai chân dưới ánh mặt trời.
Sở Lưu Hương cười nói: “Tắm nắng có gì không tốt? Một người nếu có thể tắm nắng nhiều một chút, sẽ bớt làm chuyện ti bỉ vô sỉ. Vô luận là ai, ở dưới ánh mặt trời khả ái, đều không nghĩ tới chủ ý xấu xa.”
Lý Hồng Tụ sóng mắt lưu chuyển nói: “Muội hiện tại lại đang nghĩ tới một chủ ý xấu xa.”
Sở Lưu Hương nói: “Muội đang nghĩ làm thế nào khiến huynh đứng lên làm việc có phải không?”
Lý Hồng Tụ khúc khích cười duyên: “Huynh thật sự là quỷ, chuyện gì cũng không gạt được huynh.”
Nàng dần ngừng cười nói: “Nhưng huynh cũng nên dậy đi, từ lúc ở kinh thành trở về, huynh liền ngay cả nhúc nhích cũng không muốn. Cứ như vậy huynh liền biến thành lưu manh mất.”
Sở Lưu Hương cố ý thở dài nói: “Muội thật giống ông thầy dạy ta đọc sách lúc nhỏ, chỉ thiếu hai chòm râu.”
Lý Hồng Tụ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, Sở Lưu Hương lại mỉm cười nói: “Lần này ở kinh thành, huynh cũng thật nhận biết mặt mũi không ít anh hùng có tiếng. Trừ bỏ Ngốc Ưng lão nhân còn có chút cân lượng, những kẻ khác đều là vô dụng. Nghe nói Sinh Tử Phán võ công không kém, trong tay một đôi phán quan bút, có thể điểm hết hai trăm mười tám huyệt đạo trên người, nhưng huynh lướt qua bên cạnh hắn, hắn cứ như còn nằm mơ.”
Lý Hồng Tụ bĩu môi nói: “Sở đại thiếu gia khinh công thiên hạ vô song, trên giang hồ có ai không biết. Sở đại thiếu gia huynh đã khoác lác xong chưa?”
Sở Lưu Hương nói: “Đã xong rồi, Lý cô nương có gì phân phó?”
Lý Hồng Tụ nói: “Trước tiên muội nói vài chuyện cho huynh nghe.”
Nàng từ trong tay áo rộng lấy ra một cuốn sổ ghi chép nhỏ, vừa mở vừa đọc: “Lần trước huynh từ Tế Nam đem về một đống hàng đã bán ba mươi vạn lượng, trừ bỏ cứu tế góa phụ của Vương tiêu đầu ở Long Hổ tiêu cục một vạn lượng. Gia quyến vợ con hai người Trương, Triệu năm ngàn lượng. Thay Hoàng tú tài thanh toán một ngàn lượng phí mai táng, lại thay Triệu Quốc Minh thanh toán một ngàn năm trăm lượng rượu mừng sính lễ, thay Trịnh...”
Sở Lưu Hương thở dài: “Việc này chẳng lẽ huynh chưa biết?”
Lý Hồng Tụ liếc hắn một cái nói: “Tóm lại, ba mươi vạn lượng đều đã phân phối ra, bên trong điền trang của huynh thu năm vạn lượng, muội cũng thay huynh chi ra bốn vạn.”
Sở Lưu Hương cười khổ nói: “Cô nương, chẳng lẽ muội không thể để cho ta nhiều hơn một chút à?”
Lý Hồng Tụ nói: “Huynh hưởng thụ còn chưa đủ sao? Trong giang hồ đã có không ít người phàn nàn về huynh, đều nói huynh lấy việc công làm việc tư, cũng không biết huynh bỏ hết tài sản của mình ra...”
Sở Lưu Hương nhíu mày nói: “Người khác nói thế nào thì nói, quan hệ gì tới chúng ta? Người sống trên đời vì cái gì không thể hưởng thụ, vì cái gì phải chịu khổ? Muội lẽ nào cũng trở nên phàm tục như vậy?”
Lý Hồng Tụ thản nhiên cười nói: “Muội cũng không bảo huynh phải chịu khổ, muội chỉ...”
Đột nhiên nghe dưới khoang thuyền có tiếng gọi: “Hai người kia nói chuyện đã xong chưa? Có muốn ăn cơm không?”
Giọng nói phương nam ngọt ngào, nghe thấy thật sự có một loại phong tình khác, một tư vị khác. Lý Hồng Tụ lại giơ cao hai tay, cười nói: “Trời đất, nàng ta không thể nói để người khác dễ nghe hơn sao?”
Sở Lưu Hương cười nói: “Muội cũng chớ nên trách nàng, nàng khổ khổ sở sở làm đồ ăn, lại không ai vào ăn, cũng khó trách nàng bực bội, lúc bực bội tự nhiên thổ ngữ lại tuôn ra.”
Chàng giống như không cử động gì, lại đã giúp Lý Hồng Tụ đứng dậy.
Lý Hồng Tụ cố ý gắt giọng: “Huynh chuyện gì cũng bênh Điềm nhi, cho nên nàng mới..”
Nói chưa dứt câu, sắc mặt đột nhiên thay đổi, kêu thất thanh: “Huynh coi, coi cái kia là cái gì?”
Ánh mặt trời chiếu trên mặt biển, lại có một người trôi đến, một cái tử thi.
Sở Lưu Hương chuyển người tới cạnh mạn thuyền, cầm lấy dây thừng thắt nút thòng lọng, nhẹ nhàng tung ra, dây thừng dài liền giống như mũi tên thẳng tắp bay đi.
Sợi dây thừng dài tựa như có mắt, thẳng tắp buộc lấy thi thể.
Thi thể mặc trang phục bằng gấm quý, bên thắt lưng treo lọ thuốc hít bằng ngọc quý, gương mặt ngăm đen đã bị nước biển ngâm đến trương sình.
Sở Lưu Hương đặt hắn ở trên sàn tàu, lắc đầu nói: “Không cứu được nữa.”
Lý Hồng Tụ nhìn đôi tay thi thể, trên ngón giữa và ngón áp út của bàn tay trái mỗi ngón có ba chiếc nhẫn làm bằng thép luyện.
Bên tay phải mặc dù không có nhẫn, lại có vết hằn của nhẫn trên ngón tay.
Lý Hồng Tụ nhíu mày nói: "Thất Tinh Phi Hoàn! Người này chẳng lẽ là môn hạ Thiên Tinh Bang?”
Sở Lưu Hương nói: “Không chỉ môn hạ Thiên Tinh Bang, người này chính là Thiên Tinh bang chủ Thất Tinh Đoạt Hồn Tả Hựu Tranh, nhưng Thiên Tinh Bang địa bàn ở Hoàn Nam, không biết tại sao lại chết ở đây.”
Lý Hồng Tụ nói: “Trên người hắn không có vết thương, lẽ nào là chết đuối?”
Sở Lưu Hương lắc đầu, cởi y phục hắn, chỉ thấy giữa huyện Nhũ Căn và Kỳ Môn bên dưới xương sườn thứ năm bên ngực trái của hắn lưu lại vết chưởng màu đỏ.
Lý Hồng Tụ thở dài thốt: “Thi Sa Chưởng.”
Sở Lưu Hương nói: “Thi Sa Môn những năm gần đây tuy rằng nhân tài cường thịnh, môn hạ đệ tử đã có hơn một trăm bảy mươi người, nhưng có thể đưa Thất Tinh Đoạt Hồn vào chỗ chết, nhiều nhất cũng không vượt quá ba kẻ.”
Lý Hồng Tụ nói: “Phải, Phùng, Dương, Tây Môn...Ba người này chỉ sợ so với Tả Hựu Tranh còn mạnh hơn.”
Sở Lưu Hương hỏi: “Thi Sa Môn cùng Thiên Tinh Bang có ân oán gì?”
Lý Hồng Tụ suy nghĩ rồi đáp: “Ba mươi sáu năm trước, hình đường hương chủ của Thiên Tinh Bang lúc ấy cưới con gái thứ hai của Thi Sa chưởng môn Phùng Phong, hai năm sau vị Phùng cô nương đó đột nhiên chết đi, Phùng Phong từng đích thân đến Hoàn Nam hưng binh vấn tội, sau đó mặc dù điều tra được con gái hắn thực sự bị bệnh nặng mà chết, nhưng hai nhà này cũng không qua lại nữa.”
Sở Lưu Hương hỏi: “Còn gì nữa không?”
Lý Hồng Tụ nói: “Hai mươi sáu...Có lẽ là hai mươi lăm năm trước Thiên Tinh Bang còn cướp một chuyến bảo tiêu của đệ tử Thi Sa Môn, khi đó chính lúc Phùng Phong ốm chết, Thi Sa Môn tuyển chưởng môn, cho nên chuyện này bẵng đi một năm, sau đó đệ tử cướp tiêu của Thiên Tinh Bang cũng từng đến đăng môn chịu tội, nhưng tiêu ngân thủy chung chưa từng trả lại.”
Nàng đem sự tình võ lâm phát sinh từ hơn hai mươi năm trước nhẹ nhàng nói ra giống như việc vặt trong nhà mình.
Sở Lưu Hương mỉm cười nói: “Trí nhớ của muội, đích xác chưa bao giờ làm người ta thất vọng... Nhưng việc này cũng đã qua, hơn nữa cũng không coi là thâm cừu đại hận gì, Thi Sa Môn chắc sẽ không vì loại sự tình này đuổi tới tận đây để hạ độc thủ, trong đó nhất định có duyên cớ khác.”
Đột nhiên có một thiếu nữ từ trong khoang thuyền đi ra gắt giọng: “Hai người rốt cuộc đang làm chuyện gì thế?”
Nàng cũng mặc trang phục rộng rãi màu vàng nhạt, lộ ra một đôi đùi ngọc đường nét mềm mại mỹ lệ.
Mái tóc đen nhánh của nàng được chải thành hai bím tóc dài thả xuống vai, lay động theo thân thể mềm mại. Khuôn mặt trái xoan hơi nâu được điểm bởi cặp mắt to trắng đen rõ ràng, lại càng quyến rũ. Nàng cười khẽ, trên mặt cố ý làm bộ như hờn dỗi, nhưng vừa nhìn thấy tử thi liền kinh hô một tiếng, xoay đầu bỏ chạy, so với lúc xuất hiện còn muốn nhanh hơn nhiều lắm.
Lý Hồng Tụ cười nói: “Điềm nhi vô luận làm chuyện gì lá gan cũng đều rất lớn, nhưng chỉ phải gặp người chết liền sợ hãi vô cùng. Cho nên muội thường nói người sống chẳng ai làm gì được nàng, chỉ có người chết mới làm nổi.”
Sở Lưu Hương ngưng đọng nhìn xuống mặt biển chậm rãi nói: “Muội cứ chờ coi, số người chết từ bên kia trôi tới, tuyệt không chỉ một người.”
Lý Hồng Tụ sóng mắt lay chuyển không đáp. Chỉ thấy trong khoang thuyền đã vươn ra một đôi cánh tay nhỏ thanh tú, trong tay bưng một mâm lớn.
Trên mâm có hai con bồ câu nướng vàng rộm, điểm thêm hai miếng chanh, mấy miếng thịt bò tươm nước, nửa con gà luộc, một đĩa cá chưng, còn có một bát canh lớn, hai bát cơm, hai chén rượu bồ đào đỏ tía, bên ngoài chén ngưng kết hơi nước như đã qua từ lâu.
Tống Điềm Nhi cười ngọt ngào từ trong khoang thuyền gọi: “Này, vào đây lấy ra nhé.”
Lý Hồng Tụ cười nói: “Tôi nghe không hiểu, sao cô không tự mình đem ra?”
Tống Điềm Nhi nói: “Xì, tỷ nếu nghe không hiểu sao biết muội nói tỷ đem ra?”
Lần này nàng nói bằng giọng kinh thành, nhưng chẳng khác gì thì thầm, giọng nói mềm mại lại tăng thêm một phần thú vị. Lý Hồng Tụ vỗ tay cười nói: “Tới nghe này, Điềm cô nương của chúng ta cuối cùng cũng nói tiếng phổ thông.”
Kim dạ tử chính, đương đạp nguyệt lai thủ, quân tố nhã đạt, tất bất trí lệnh ngã đồ lao vãng phản dã.
(Biết ngài có bạch ngọc mỹ nhân, khéo léo khắc thành, vô cùng xinh đẹp, không thể dằn lòng hướng đến.
Giữa đêm nay, đạp trăng tới lấy, ngài vốn thấu hiểu sẽ không để ta đi về tay không).
Bức thư ngắn đặt trên mặt bàn bằng cẩm thạch lộ ra dưới ánh sáng của chụp đèn màu hồng, được ánh nến chiếu thành một màu tím nhạt, cũng khiến cho chữ viết trên đó càng trở nên phiêu dật. Bên dưới không ký tên, nhưng hương thơm uất kim hương tựa có tựa không đã đủ nói lên thân phận người viết.
Người nhận được bức thư này chính là hào phú thế gia công tử thành Bắc Kinh Kim Bạn Hoa. Hắn lúc này ngồi cạnh bàn, gương mặt nho nhã trắng muốt, được bảo trì đúng phương pháp, lại giống như bị người ta chém vào một đao, thống khổ tới méo mó, ánh mắt nhìn bức thư giống như nhìn thấy lệnh bắt của diêm vương.
Trong phòng khách tinh xảo còn có ba người. Một lão nhân vận cẩm y vẻ mặt uy mãnh râu tóc hoa râm, tay chắp sau lưng thong thả đi tới đi lui trong sảnh, cũng không biết đi bao nhiêu lâu rồi. Nếu tính quãng đường, chỉ sợ đã đi được từ Bắc Kinh tới Trương Gia Khẩu. Ngồi cạnh Kim Bạn Hoa là một hắc y nhân. Y có xương gò má nổi lên, ánh mắt như chim ưng, lộ vẻ hung ác nham hiểm âm trầm, hai tay nhẹ vuốt ve cặp phán quan bút bằng thép luyện. Dưới ánh nến, bàn tay khô gầy thon dài, xương khớp tay gồ lên, nhìn qua cũng giống như được luyện bằng thép.
Hai người sắc mặt cũng thập phần trầm trọng, ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại từ cửa sổ tới cửa chính, lại từ cửa chính đến cửa sổ.
Còn có một lão nhân hói đầu thấp bé, ăn mặc giản dị, ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở một góc. Hắn toàn thân cao thấp đều nhìn không ra được chỗ nào đặc biệt, chỉ có đôi tai giả màu xám trắng, cũng không biết được làm bằng gì.
Cẩm bào lão nhân đi tới cái bàn, cầm lấy bức thư cười lạnh: “Cái này gọi là gì đây? Thiệp mời? Giấy vay nợ? Chỉ bằng một tờ giấy đã muốn đem bạch ngọc mỹ nhân trân quý trong kinh thành tứ bảo đi sao”. Y vung đập bàn thật mạnh, lại lạnh lùng nói: “Sở Lưu Hương ơi Sở Lưu Hương! Người cũng không khỏi xem anh hùng cửu thành không ra gì.”
Kim Bạn Hoa mặt khổ mày buồn, ngập ngừng nói: “Nhưng hắn chỉ bằng tờ giấy như thế này, không biết đã lấy đi bao nhiêu kỳ trân dị bảo. Hắn nói phải lấy đồ vật giờ Tý, đừng ai mơ tưởng giữ được đến giờ Sửu.”
Hắc y nhân lạnh lùng hỏi: “Thật sao?”
Kim Bạn Hoa thở dài nói: “Tháng trước Quyển Liêm Tử Khưu tiểu hầu nhận được một phong thư của hắn, nói muốn lấy Cửu Long Bôi gia truyền của hầu gia. Tiểu hầu chẳng những đem chén giấu trong mật thất, lại mời hai vị cao thủ trong thành là Song Chưởng Phiên Thiên Tước Tử Hạc và Mai Hoa Kiếm Phương Hoàn ở ngoài cửa canh phòng. Có thể nói là phòng thủ rất cẩn thận, nhưng quá thời gian liền mở mật thất thấy...Ôi! Cửu Long Bôi đã không còn.”
Hắc y nhân cười lạnh nói: "Vạn lão tiêu đầu không phải Tước Tử Hạc, ta Sinh Tử Phán cũng không phải Phương Hoàn, huống chi..."
Hắn liếc mắt nhìn lão nhân hói đầu một cái, chậm rãi nói tiếp: “Còn có Anh lão tiền bối thiên hạ đạo tặc nghe danh phải vỡ mật ở trong này, chúng ta ba người nếu không chế ngự nổi Sở Lưu Hương, trên đời chỉ sợ không có ai làm được.”
Lão nhân hói đầu nheo ánh mắt cười nói: “Tây Môn huynh chớ thổi phồng lão hủ, từ sau chiến dịch Vân Thai, lão hủ đã vô dụng rồi, lỗ tai kiếm cơm đã bị người ta cắt đi, chẳng lẽ còn không phải giống như con rắn bị kẻ ăn xin chơi đùa?”
Người khác nếu thảm bại như thế, thậm chí ngay cả đôi tai cũng bị cắt đi, đối với chuyện này không những chính mình không muốn đề cập tới, có người nhắc tới cũng phải lập tức rút đao liều mạng, nhưng lão lại mang vẻ mặt mỉm cười, chậm rãi mà nói, giống như là thực sự đắc ý.
Cẩm bão lão nhân đúng là kinh thành Vạn Thắng tiêu cục tổng tiêu đầu Thiết Chưởng Kim Phiêu Vạn Vô Địch, giờ phút này tay vuốt râu dài, cười lớn nói: “Người trong giang hồ ai chẳng biết Ngốc Ưng nhĩ lực thiên hạ vô song, chiến dịch Vân Thai tuy rằng tiểu bại, nhưng Tái ông mất ngựa, ai biết là họa hay phúc, sau khi thay đôi tai giả này, nhĩ lực chỉ có càng hơn ngày trước.”
Ngốc Ưng lắc đầu cười nói: “Già rồi, không dùng được nữa, lần này không phải một lòng muốn biết vị nguyên soái trong bọn cường đạo, công tử trong đám lưu manh này, thì ta đã không bao giờ xuất hiện trong giang hồ nữa.”
Kim Bạn Hoa đột nhiên cười nói: “Nghe được người giang hồ nói, Anh lão tiền bối chỉ cần nghe tiếng thở, liền nhận ra người đó là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, thân phận ra sao. Vô luận là ai, chỉ cần tiếng thở của hắn bị Anh lão tiền bối nghe được, liền cả đời đừng mong chạy thoát, vô luận hắn chạy trốn tới đâu, Anh lão tiền bối đều tìm ra được.”
Ngốc Ưng ánh mắt khẽ nheo lại chỉ còn một đường, cười nói: “Giang hồ đồn thổi luôn luôn có chỗ khoa trương.”
Chỉ nghe trong gió đêm truyền đến tiếng trống canh, Sinh Tử Phán bỗng nhiên đứng dậy nói: “Giờ tý tới rồi”.
Kim Bạn Hoa vọt tới góc tường, lật một bức vẽ mỹ nữ tinh tế lên, bên trong có một cửa ngầm. Hắn mở cửa ngầm nhìn thấy hộp gỗ tử đàn được khắc hoa vẫn còn ở trong, không khỏi thở ra nhẹ nhõm, quay đầu cười nói: “Không nghĩ uy danh của ba vị lại thật sự dọa Sở Lưu Hương sợ tới mức không dám tới.”
Sinh Tử Phán ngửa đầu cười nói: “Sở Lưu Hương ơi Sở Lưu Hương, nguyên lai ngươi cũng là thứ...”
Thình lình nghe Ngốc Ưng “Ô...” một tiếng, tiếng cười của Sinh Tử Phán lập tức ngừng lại, ngoài cửa sổ đã có tiếng cười trầm thấp mà hấp dẫn: “Ngọc mỹ nhân đã nhận, Sở Lưu Hương đặc biệt tới cảm ơn.”
Vạn Vô Địch bước một bước dài vọt tới phía trước cửa sổ, một chưởng đánh văng song cửa, chỉ thấy xa xa trong bóng đêm có một bóng người cao lớn đứng thẳng, trong tay nâng một vật dài ba thước, nhìn bóng loáng trong suốt dưới ánh trăng, y cười nói: “Giờ Tuất lấy bảo vật, giờ Tý mới đến bái tạ, lễ nghĩa không chu toàn, thứ tội thứ tội.”
Kim Bạn Hoa mặt đã sớm không còn chút máu, run giọng thốt: "Đuổi! Mau đuổi theo!"
Ánh nến đong đưa, tiếng gió vang lên, Sinh Tử Phán và Vạn Vô Địch đã nhảy cửa sổ mà ra.
Ngốc Ưng trầm giọng nói: “Kia thật sự là ngọc mỹ nhân?”
Kim Bạn Hoa dậm chân nói: “Ta đã coi rõ ràng sẽ không sai đâu.”
Vừa nói vừa dậm chân một cái, cả người cũng nhảy ra. Nguyên lai vị thế gia công tử này võ công cũng không kém.
Ngốc Ưng lại khẽ lắc đầu, cười lạnh nói: “Người khác trúng kế ngươi, nhưng ta ...Hừ!”
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hộp gỗ tử đàn, đi tới một bước.
Thình lình nghe phía sau “Keng” một tiếng lớn, hắn cả người đều nhảy dựng lên.
Nguyên lai đôi tai trắng của lão là hợp ngân chế thành, dẫn âm cực tốt, một tiếng đại chấn này làm màng tai lão bị chấn động. Từ trước tới nay lão đối với đôi thần nhĩ này rất đắc ý, thật nằm mơ cũng không nghĩ tới còn có chỗ bất lợi chết người. Trong lúc kinh hãi, lăng không xoay người một cái, song chưởng đã liên hoàn đánh ra, nhưng phía sau nào có bóng người.
Chỉ nghe ngoài cửa sổ lại “Keng” một tiếng, Ngốc Ưng hai chân đạp lại, thân ảnh bay ra, dưới cửa sổ tiếng “Ong ong” không dứt, thì là tiếng chiêng đồng.
Ngốc Ưng sắc mặt lập tức thảm biến, thất thanh kêu lên: “Hỏng rồi!”
Lão điên cuồng xoay người nhảy vào cửa sổ, chỉ thấy chiếc hộp làm bằng gỗ tử đàn vẫn bình yên vô sự, nhưng tấm màn ở một cửa sổ khác lại không ngừng phiêu động.
Ngốc Ưng đứng sững như đá, trên vẻ mặt biểu tình kỳ lạ, cũng không biết là khóc hay cười, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói: “Sở Lưu Hương ơi Sở Lưu Hương, ngươi quả nhiên lợi hại, nhưng ngươi cũng chớ nên đắc ý, thanh âm của người đã nằm trong tai ta, rồi sẽ có một ngày bị ta tìm được.”
Phía sau tiếng gió vèo vèo, Vạn Vô Địch, Sinh Tử Phán, Kim Bạn Hoa đã liên tiếp quay về. Vạn Vô Địch ôm ngọc mỹ nhân dài ba thước cười nói: “Nguyên lai hắn lừa gạt, ngọc mỹ nhân này là giả.”
Sinh Tử Phán nói: “Tuy là giả, tốt xấu cũng đáng mấy lượng bạc. Cái này gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo, đường đường là Đạo Soái, tối nay cũng coi như là thất bại rồi.”.
Ngốc Ưng hai mắt thất thần nhìn hộp gỗ tử đàn, lẩm bẩm nói: “Đây là ngọc mỹ nhân giả, còn cái thật đâu rồi?”
Kim Bạn Hoa biến sắc, run giọng nói: “Tất...tất nhiên ở...ở trong hộp”.
Miệng vừa nói người đã xông tới mở chiếc hộp. Trong hộp làm gì còn ngọc mỹ nhân. Kim Bạn hoa kinh hô một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Vạn Vô Địch nhìn vào, chỉ thấy trong tráp có một tờ giấy xanh nhạt, phát ra hương thơm lãng mạn như có như không, cùng với chữ viết thanh mảnh:
Công tử bạn hoa thất mĩ, đạo soái đạp nguyệt lưu hương.
Hiện tại chàng thoải mái nằm trên sàn thuyền, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp tháng năm, phơi nắng tấm lưng trần màu cổ đồng. Gió biển ấm áp mà ẩm ướt, theo mạn thuyền thổi tới, làm bay mái tóc đen nhánh của chàng. Bảo vật phía trước cánh tay, nằm trong bàn tay thon dài hữu lực, chính là bạch ngọc mỹ nhân trong suốt bóng loáng.
Chàng lại tựa như được hải dương ôm ấp, chìm vào giấc ngủ.
Đây là chiếc thuyền ba cột buồm tinh xảo, cánh buồm trắng tinh, thân thuyền hẹp dài, làm bằng gỗ kiên cố mà sáng bóng, làm cho người ta có một cảm giác ổn định, nhanh chóng mà hoa lệ.
Giờ là đầu hạ, ánh mặt trời xán lạn, nước biển xanh thẳm, hải âu nhẹ lướt qua giữa cột buồm, sinh mệnh đa dạng phong phú, tràn ngập thanh xuân vui vẻ.
Mặt biển bao la, xa xa đường chân trời đã chỉ còn lại một mảng xám mông lung. Đây chính là thế giới của hắn, tuyệt không có khách khứa mà chàng không thích.
Cửa khoang thuyền mở ra, trong khoang thuyền bất ngờ có tiếng cười đáng yêu truyền đến.
Tiếp đó, một thiếu nữ xinh đẹp bước lên sàn tàu. Nàng mặc một bộ xiêm y đỏ thắm rộng rãi thoải mái, mái tóc vén lên, lộ ra đôi đùi ngọc mịn màng thon dài, đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn hoàn mỹ không tỳ vết uyển chuyển đi qua sàn tàu, đến bên cạnh chàng, khe khẽ dùng ngón chân gãi vào lòng bàn chân của chàng. Trên mặt mỉm cười ngọt ngào quyến rũ, thật giống như trăm hoa đua nở.
Chàng co chân lại, khẽ thở dài: “Điềm nhi, ngươi chẳng lẽ vĩnh viễn không thể an tĩnh trong chốc lát được à?”
Ngữ thanh trầm thấp, tràn ngập sự hấp dẫn.
Nàng cười vang lên như chuông bạc, nói: “Cuối cùng huynh cũng đoán sai.”
Chàng lười biếng trở mình, liền bị ánh mặt trời chiếu lên mặt.
Chàng có hai hàng lông mày rậm mà dài, tràn ngập vẻ mị lực nam tính, nhưng trong ánh mắt lại lộ xuất sắc, sống mũi thẳng, tượng trưng cho sự kiên cường, cùng ý chí sắt đá quyết đoán. Đôi môi mỏng nhếch lên xem ra có chút lãnh khốc, nhưng chỉ cần chàng cười lên, kiên cường liền biến thành ôn nhu, lãnh khốc cũng biến thành đồng tình, giống như gió xuân thổi vào đất liền.
Chàng đưa tay che ánh mặt trời chói mắt, chớp mắt nở nụ cười, trong mắt chợt hiện lên vẻ tinh quái, quang mang hóm hỉnh nhưng lại tràn ngập cơ trí.
Chàng chớp mắt cười: “Lý Hồng Tụ cô nương, cô nương cũng đừng nghịch ngợm nữa. Có một Tống Điềm Nhi ta còn chưa chịu đủ sao?”
Lý Hồng Tụ cười đến cong người, lại cố nhịn nói: “Sở Lưu Hương thiếu gia, ngoài Tống Điềm Nhi ra, người khác không thể nghịch ngợm à?”
Sở Lưu Hương vỗ vào sàn tàu nói: “Ngoan ngoãn ngồi xuống, cùng huynh sưởi nắng, kể cố sự cho huynh nghe, phải là chuyện vui vẻ, kết thúc có hậu, trên đời này chuyện bi thảm đã quá nhiều rồi.”
Lý Hồng Tụ cắn môi nói: “Muội không ngồi xuống, cũng không kể cố sự, cũng không tắm nắng. Ánh mặt trời đáng ghét làm muội đau đầu. Muội thật không hiểu vì sao huynh thích ánh mặt trời.”
Nàng nói không ngồi xuống, người đã ngồi xuống. Nàng nói không tắm nắng, lại đã duỗi thẳng hai chân dưới ánh mặt trời.
Sở Lưu Hương cười nói: “Tắm nắng có gì không tốt? Một người nếu có thể tắm nắng nhiều một chút, sẽ bớt làm chuyện ti bỉ vô sỉ. Vô luận là ai, ở dưới ánh mặt trời khả ái, đều không nghĩ tới chủ ý xấu xa.”
Lý Hồng Tụ sóng mắt lưu chuyển nói: “Muội hiện tại lại đang nghĩ tới một chủ ý xấu xa.”
Sở Lưu Hương nói: “Muội đang nghĩ làm thế nào khiến huynh đứng lên làm việc có phải không?”
Lý Hồng Tụ khúc khích cười duyên: “Huynh thật sự là quỷ, chuyện gì cũng không gạt được huynh.”
Nàng dần ngừng cười nói: “Nhưng huynh cũng nên dậy đi, từ lúc ở kinh thành trở về, huynh liền ngay cả nhúc nhích cũng không muốn. Cứ như vậy huynh liền biến thành lưu manh mất.”
Sở Lưu Hương cố ý thở dài nói: “Muội thật giống ông thầy dạy ta đọc sách lúc nhỏ, chỉ thiếu hai chòm râu.”
Lý Hồng Tụ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, Sở Lưu Hương lại mỉm cười nói: “Lần này ở kinh thành, huynh cũng thật nhận biết mặt mũi không ít anh hùng có tiếng. Trừ bỏ Ngốc Ưng lão nhân còn có chút cân lượng, những kẻ khác đều là vô dụng. Nghe nói Sinh Tử Phán võ công không kém, trong tay một đôi phán quan bút, có thể điểm hết hai trăm mười tám huyệt đạo trên người, nhưng huynh lướt qua bên cạnh hắn, hắn cứ như còn nằm mơ.”
Lý Hồng Tụ bĩu môi nói: “Sở đại thiếu gia khinh công thiên hạ vô song, trên giang hồ có ai không biết. Sở đại thiếu gia huynh đã khoác lác xong chưa?”
Sở Lưu Hương nói: “Đã xong rồi, Lý cô nương có gì phân phó?”
Lý Hồng Tụ nói: “Trước tiên muội nói vài chuyện cho huynh nghe.”
Nàng từ trong tay áo rộng lấy ra một cuốn sổ ghi chép nhỏ, vừa mở vừa đọc: “Lần trước huynh từ Tế Nam đem về một đống hàng đã bán ba mươi vạn lượng, trừ bỏ cứu tế góa phụ của Vương tiêu đầu ở Long Hổ tiêu cục một vạn lượng. Gia quyến vợ con hai người Trương, Triệu năm ngàn lượng. Thay Hoàng tú tài thanh toán một ngàn lượng phí mai táng, lại thay Triệu Quốc Minh thanh toán một ngàn năm trăm lượng rượu mừng sính lễ, thay Trịnh...”
Sở Lưu Hương thở dài: “Việc này chẳng lẽ huynh chưa biết?”
Lý Hồng Tụ liếc hắn một cái nói: “Tóm lại, ba mươi vạn lượng đều đã phân phối ra, bên trong điền trang của huynh thu năm vạn lượng, muội cũng thay huynh chi ra bốn vạn.”
Sở Lưu Hương cười khổ nói: “Cô nương, chẳng lẽ muội không thể để cho ta nhiều hơn một chút à?”
Lý Hồng Tụ nói: “Huynh hưởng thụ còn chưa đủ sao? Trong giang hồ đã có không ít người phàn nàn về huynh, đều nói huynh lấy việc công làm việc tư, cũng không biết huynh bỏ hết tài sản của mình ra...”
Sở Lưu Hương nhíu mày nói: “Người khác nói thế nào thì nói, quan hệ gì tới chúng ta? Người sống trên đời vì cái gì không thể hưởng thụ, vì cái gì phải chịu khổ? Muội lẽ nào cũng trở nên phàm tục như vậy?”
Lý Hồng Tụ thản nhiên cười nói: “Muội cũng không bảo huynh phải chịu khổ, muội chỉ...”
Đột nhiên nghe dưới khoang thuyền có tiếng gọi: “Hai người kia nói chuyện đã xong chưa? Có muốn ăn cơm không?”
Giọng nói phương nam ngọt ngào, nghe thấy thật sự có một loại phong tình khác, một tư vị khác. Lý Hồng Tụ lại giơ cao hai tay, cười nói: “Trời đất, nàng ta không thể nói để người khác dễ nghe hơn sao?”
Sở Lưu Hương cười nói: “Muội cũng chớ nên trách nàng, nàng khổ khổ sở sở làm đồ ăn, lại không ai vào ăn, cũng khó trách nàng bực bội, lúc bực bội tự nhiên thổ ngữ lại tuôn ra.”
Chàng giống như không cử động gì, lại đã giúp Lý Hồng Tụ đứng dậy.
Lý Hồng Tụ cố ý gắt giọng: “Huynh chuyện gì cũng bênh Điềm nhi, cho nên nàng mới..”
Nói chưa dứt câu, sắc mặt đột nhiên thay đổi, kêu thất thanh: “Huynh coi, coi cái kia là cái gì?”
Ánh mặt trời chiếu trên mặt biển, lại có một người trôi đến, một cái tử thi.
Sở Lưu Hương chuyển người tới cạnh mạn thuyền, cầm lấy dây thừng thắt nút thòng lọng, nhẹ nhàng tung ra, dây thừng dài liền giống như mũi tên thẳng tắp bay đi.
Sợi dây thừng dài tựa như có mắt, thẳng tắp buộc lấy thi thể.
Thi thể mặc trang phục bằng gấm quý, bên thắt lưng treo lọ thuốc hít bằng ngọc quý, gương mặt ngăm đen đã bị nước biển ngâm đến trương sình.
Sở Lưu Hương đặt hắn ở trên sàn tàu, lắc đầu nói: “Không cứu được nữa.”
Lý Hồng Tụ nhìn đôi tay thi thể, trên ngón giữa và ngón áp út của bàn tay trái mỗi ngón có ba chiếc nhẫn làm bằng thép luyện.
Bên tay phải mặc dù không có nhẫn, lại có vết hằn của nhẫn trên ngón tay.
Lý Hồng Tụ nhíu mày nói: "Thất Tinh Phi Hoàn! Người này chẳng lẽ là môn hạ Thiên Tinh Bang?”
Sở Lưu Hương nói: “Không chỉ môn hạ Thiên Tinh Bang, người này chính là Thiên Tinh bang chủ Thất Tinh Đoạt Hồn Tả Hựu Tranh, nhưng Thiên Tinh Bang địa bàn ở Hoàn Nam, không biết tại sao lại chết ở đây.”
Lý Hồng Tụ nói: “Trên người hắn không có vết thương, lẽ nào là chết đuối?”
Sở Lưu Hương lắc đầu, cởi y phục hắn, chỉ thấy giữa huyện Nhũ Căn và Kỳ Môn bên dưới xương sườn thứ năm bên ngực trái của hắn lưu lại vết chưởng màu đỏ.
Lý Hồng Tụ thở dài thốt: “Thi Sa Chưởng.”
Sở Lưu Hương nói: “Thi Sa Môn những năm gần đây tuy rằng nhân tài cường thịnh, môn hạ đệ tử đã có hơn một trăm bảy mươi người, nhưng có thể đưa Thất Tinh Đoạt Hồn vào chỗ chết, nhiều nhất cũng không vượt quá ba kẻ.”
Lý Hồng Tụ nói: “Phải, Phùng, Dương, Tây Môn...Ba người này chỉ sợ so với Tả Hựu Tranh còn mạnh hơn.”
Sở Lưu Hương hỏi: “Thi Sa Môn cùng Thiên Tinh Bang có ân oán gì?”
Lý Hồng Tụ suy nghĩ rồi đáp: “Ba mươi sáu năm trước, hình đường hương chủ của Thiên Tinh Bang lúc ấy cưới con gái thứ hai của Thi Sa chưởng môn Phùng Phong, hai năm sau vị Phùng cô nương đó đột nhiên chết đi, Phùng Phong từng đích thân đến Hoàn Nam hưng binh vấn tội, sau đó mặc dù điều tra được con gái hắn thực sự bị bệnh nặng mà chết, nhưng hai nhà này cũng không qua lại nữa.”
Sở Lưu Hương hỏi: “Còn gì nữa không?”
Lý Hồng Tụ nói: “Hai mươi sáu...Có lẽ là hai mươi lăm năm trước Thiên Tinh Bang còn cướp một chuyến bảo tiêu của đệ tử Thi Sa Môn, khi đó chính lúc Phùng Phong ốm chết, Thi Sa Môn tuyển chưởng môn, cho nên chuyện này bẵng đi một năm, sau đó đệ tử cướp tiêu của Thiên Tinh Bang cũng từng đến đăng môn chịu tội, nhưng tiêu ngân thủy chung chưa từng trả lại.”
Nàng đem sự tình võ lâm phát sinh từ hơn hai mươi năm trước nhẹ nhàng nói ra giống như việc vặt trong nhà mình.
Sở Lưu Hương mỉm cười nói: “Trí nhớ của muội, đích xác chưa bao giờ làm người ta thất vọng... Nhưng việc này cũng đã qua, hơn nữa cũng không coi là thâm cừu đại hận gì, Thi Sa Môn chắc sẽ không vì loại sự tình này đuổi tới tận đây để hạ độc thủ, trong đó nhất định có duyên cớ khác.”
Đột nhiên có một thiếu nữ từ trong khoang thuyền đi ra gắt giọng: “Hai người rốt cuộc đang làm chuyện gì thế?”
Nàng cũng mặc trang phục rộng rãi màu vàng nhạt, lộ ra một đôi đùi ngọc đường nét mềm mại mỹ lệ.
Mái tóc đen nhánh của nàng được chải thành hai bím tóc dài thả xuống vai, lay động theo thân thể mềm mại. Khuôn mặt trái xoan hơi nâu được điểm bởi cặp mắt to trắng đen rõ ràng, lại càng quyến rũ. Nàng cười khẽ, trên mặt cố ý làm bộ như hờn dỗi, nhưng vừa nhìn thấy tử thi liền kinh hô một tiếng, xoay đầu bỏ chạy, so với lúc xuất hiện còn muốn nhanh hơn nhiều lắm.
Lý Hồng Tụ cười nói: “Điềm nhi vô luận làm chuyện gì lá gan cũng đều rất lớn, nhưng chỉ phải gặp người chết liền sợ hãi vô cùng. Cho nên muội thường nói người sống chẳng ai làm gì được nàng, chỉ có người chết mới làm nổi.”
Sở Lưu Hương ngưng đọng nhìn xuống mặt biển chậm rãi nói: “Muội cứ chờ coi, số người chết từ bên kia trôi tới, tuyệt không chỉ một người.”
Lý Hồng Tụ sóng mắt lay chuyển không đáp. Chỉ thấy trong khoang thuyền đã vươn ra một đôi cánh tay nhỏ thanh tú, trong tay bưng một mâm lớn.
Trên mâm có hai con bồ câu nướng vàng rộm, điểm thêm hai miếng chanh, mấy miếng thịt bò tươm nước, nửa con gà luộc, một đĩa cá chưng, còn có một bát canh lớn, hai bát cơm, hai chén rượu bồ đào đỏ tía, bên ngoài chén ngưng kết hơi nước như đã qua từ lâu.
Tống Điềm Nhi cười ngọt ngào từ trong khoang thuyền gọi: “Này, vào đây lấy ra nhé.”
Lý Hồng Tụ cười nói: “Tôi nghe không hiểu, sao cô không tự mình đem ra?”
Tống Điềm Nhi nói: “Xì, tỷ nếu nghe không hiểu sao biết muội nói tỷ đem ra?”
Lần này nàng nói bằng giọng kinh thành, nhưng chẳng khác gì thì thầm, giọng nói mềm mại lại tăng thêm một phần thú vị. Lý Hồng Tụ vỗ tay cười nói: “Tới nghe này, Điềm cô nương của chúng ta cuối cùng cũng nói tiếng phổ thông.”
Tác giả :
Cổ Long