Huyết Dạ Dị Văn Lục
Chương 35: Buổi chiều biếng nhác
Chuyện của Nolan, đảo mắt một cái đã qua một tháng, cả tháng này rất yên bình, mọi người cũng tựa hồ quên đi một trận xung đột căng thẳng giữa con người và huyết tộc, mối nguy được bình ổn rất nhanh, có không ít nhân viên của trung tâm được khen ngợi.
Triển Dực cũng được khen thưởng, không biết là tiền hay huy hiệu, dù sao hắn cũng không đi nhận.
Hôm đó Lam Lạc gọi cho hắn, “Trung tâm muốn trao giải thưởng cho cậu.”
Triển Dực chậm rãi trả lời, “Tặng cho anh mua kẹo đó.” Sau đó liền cúp điện thoại, Lam Lạc ở bên kia thì đập nát chiếc điện thoại.
Bạch Vũ phát hiện Triển Dực có tính chậm chạp rất mạnh, qua một tháng nghỉ ngơi, hắn tiếp tục duy trì cuộc sống ngủ hơn mười lăm tiếng một ngày, nhưng vì có huyết thống quá tốt nên chẳng ảnh hưởng gì đến hắn, không hề mập lên, thậm chí da còn trắng ra, rất đẹp…
Đúng rồi, hiện tại Bạch Vũ đang nuôi một con thú.
Bởi vì Triển Dực có chứng dị ứng lông thú, còn rất lười, cho nên Bạch Vũ không mua chó hay mèo, mà là mua một con cá đuôi phượng.
Trải qua nhiều lần biến gien, cá kiểng tính đến hiện tại có rất nhiều loại, hơn nữa còn có năng lực thích ứng với các loại môi trường nước rất mạnh, cá kiểng được xem là có tính trang trí hơn là hoa cỏ thông thường.
Có điều con cá mà Bạch Vũ mua, nó là loại lớn nhất, xinh đẹp nhất cũng cực kì đắt tiền, đầu dài gần nửa mét, trong hồ thủy tinh chỉ nuôi đúng một con cá, màu bạc, đuôi mở rộng, lông tơ màu bạc run run, giống như khi Bạch Vũ vừa tắm xong, đầu tóc rối bù vẫy vẫy vẫy, rất tao nhã mà đồng thời cũng rất muốn đánh.
Một ngày ba buổi, Bạch Vũ luôn tới hồ chào hỏi nó.
Về phần mái tóc dài của Bạch Vũ thì rất được Triển Dực hoan nghênh, khi không có việc làm, hắn rất thích nắm nắm xoa xoa, xúc cảm rất tốt.
Sáng sớm hôm nay, Triển Dực tới trung tâm, cầm tư liệu về nhà, ném lên bàn, sau đó nằm xuống sô pha, ngủ tiếp.
Bạch Vũ ra ngoài mua đồ ăn cho cá và chút trái cây, lúc ôm hai cái bao to đùng về nhà, liền nhìn thấy một thân ảnh màu đen nằm dài trên sô pha màu trắng.
Trên bàn là một đống tư liệu lộn xộn, có vài tấm ảnh còn rớt xuống đất.
Bạch Vũ đặt đồ ăn cho cá lên bàn, cầm tấm ảnh lên xem, phát hiện là ngựa máy.
Bạch Vũ cảm thấy rất hứng thú cầm tư liệu lên xem, tìm được không ít ảnh chụp, đều là ngựa máy, đủ loại màu sắc.
Ngựa là phương tiện giao thông thời xưa của con người, bây giờ chỉ có thể tìm thấy trong công viên sinh thái tự nhiên. Thứ nhất, đây là động vật có máu có thịt, rất dễ mệt mỏi, không thể đi quá xa. Thứ hai, động vật rất dễ bị chấn kinh, không thể khống chế tốt.
Nhưng thân thể của ngựa rất tao nhã, phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ, hơn nữa còn là một dạng vận động rất tốt để giữ dáng, cho nên ngựa máy được ra đời.
Ngựa máy cũng như tên của nó, chính là ngựa robot.
Loại này cũng giống như xe bình thường, có loại cho gia đình, có loại cho thời thượng, cũng có loại cực kì đắc tiền. Thân ngựa được dựng khung bằng kim loại, khống chế bằng máy tính, rất dễ điều khiển, nhưng giá cả thì hơi đắt.
Bạch Vũ bổ nhào vào Triển Dực, “Dực Dực, cậu muốn mua ngựa?”
Triển Dực mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật, đột nhiên bị gọi, hắn liền xoay người ôm gối.
“Dực Dực, tôi muốn con màu trắng!” Bạch Vũ chỉ vào một con trông rất đẹp, chọt chọt lưng Triển Dực.
Triển Dực rốt cuộc cũng xoay người lại, ôm gối liếc Bạch Vũ, thật lâu sau mới mở miệng, “Đây là hiện trường vụ án.”
Bạch Vũ ngẩn người, lật xem tư liệu, “Thi thể đâu?”
Triển Dực ngáp một cái, ngồi dậy, giơ chân đạp đạp đầu gối Bạch Vũ đang ngồi chồm hổm, “Tôi muốn uống cà phê.”
Bạch Vũ lập tức chạy đi pha cho hắn.
Triển Dực mở TV, quả nhiên tất cả các kênh đều đưa tin về vụ án.
Bạch Vũ nhấn máy pha cà phê, nghiêng đầu xem TV — Xế chiều hôm qua, ở sân ngựa đã xảy ra sự cố, 25 con ngựa máy đột nhiên mất khống chế, làm cho chín người chết, mười hai người bị thương, bây giờ cảnh sát đã tham gia điều tra toàn diện.
Bạch Vũ cầm ly cà phê chạy ra, ngồi xuống bên cạnh Triển Dực, nhìn chằm chằm TV, “Ngựa máy sẽ bị mất khống chế hả?”
“Tạm thời vẫn chưa rõ lắm đã xảy ra chuyện gì.” Triển Dực cầm ly cà phê, gác chân lên, “Máy cảnh báo ở gần đó báo động, lúc xế chiều có quỷ đỏ xuất hiện.”
“Xế chiếu? Sao không thấy cậu đi?” Bạch Vũ tò mò, “Cậu ăn xong rồi lăn ra ngủ thẳng cẳng tới giờ nè.”
“Phương Húc nói máy cảnh cáo chỉ kêu lên một chút liền tắt, có thể là quỷ đỏ đi ngang qua thôi.” Triển Dực nhún vai, “Cơ bản là lúc quỷ đỏ xuất hiện, máy cảnh báo sẽ kêu.”
“Nga…” Bạch Vũ gật đầu, có chút hưng phấn, “Lát nữa chúng ta có tới đó không? Tôi muốn cưỡi ngựa!”
Triển Dực nhìn trời, “Tôi đang chuẩn bị ngủ tiếp, vụ này bên Lam Lạc nhận điều tra, cần gì thì nói sau.” Nói xong, đặt ly cà phê xuống, nằm ngủ tiếp.
“Tôi muốn cưỡi ngựa!” Bạch Vũ không cho hắn ngủ, túm áo giật khí thế, Triển Dực cầm cái gối che mặt, mặc kệ Bạch Vũ.
Đang lúc huyên náo, trong TV thông báo một tin chấn động.
“Oa…” Bạch Vũ xem TV, lắp bắp.
Trong thành phố có n cột đèn giao thông trên đường, trong đường sắt và đường hầm xảy ra vấn đề, làm cho giao thông ùn tắc cực kì hỗn loạn, tin tức mô tô đụng phải người đi đường nối gót nhau, số lượng thương vong cứ tăng dần.
Triển Dực ôm gối, tựa vào ghế sô pha nhìn chằm chằm TV.
“Cái này có được xem là hiện tượng bình thường không?” Bạch Vũ xoay đầu lại hỏi hắn.
Triển Dực lắc đầu, hắn thấy tín hiệu đèn đỏ cứ chớp liên tục y như SOS, còn có vài chiếc mô tô không thể không chế và một số thứ khác, tóm lại là hệ thống kiểm soát đang có vấn đề…
Triển Dực xoay người, “Dù sao cũng kẹt xe không đi được, ở nhà ngủ!”
Bạch Vũ xoay đầu lại, thấy Triển Dực cầm cái gối để lên đầu, hắn liền vươn tay chụp cái gối, “Không cho ngủ!”
Đây là trận chiến giành giật nhất định phải xảy ra mỗi ngày, dù sao Bạch Vũ đã ngủ hơn ngàn năm, bình thường không cần ngủ, nhưng Triển Dực hình như cả ngàn năm không được ngủ, mắt lúc nào cũng nhíu lại.
…
Giờ cơm trưa, gọi điện mua đồ ăn không có cách nào liên lạc được, sau khi nối máy bọn họ nói vì giao thông tắc nghẽn nên không thể đi giao, vì thế sau khi Bạch Vũ cho cá ăn xong, hắn ngậm trái táo mở cửa tủ lạnh, phát hiện bên trong không có gì để ăn.
Triển Dực nằm trên sô pha, dù lười nhưng vẫn tao nhã, Bạch Vũ chạy tới nắm cổ áo hắn lắc lắc, “Tôi sắp chết đói đây nè, chủ nhân gì đâu vô trách nhiệm quá! Không nấu cơm cho tôi, tôi ăn cậu bây giờ!”
Triển Dực vung chân đá bay hắn, tiếp tục ngủ.
Bạch Vũ ngồi ở bên cạnh rầu rĩ, đột nhiên ngoài cửa có người bấm chuông.
Bạch Vũ lập tức sáng mắt — Tiệm ăn nào có lương tâm quá vậy?
Lao ra mở cửa, người đứng ngoài đó còn làm cho Bạch Vũ hơi sửng sốt.
Đến gõ cửa không phải tiểu ca của tiệm ăn hay người chuyển phát nhanh, mà là một người hoàn toàn xa lạ.
Bạch Vũ đánh giá người kia, hai mươi mấy tuổi, thoạt nhìn là con người, mặc áo thể dục, bên dưới là quần đùi, mang giày thể thao, đội nón lưỡi trai.
Bạch Vũ cảm thấy tạo hình này rất thú vị.
Đối phương cũng nhìn Bạch Vũ, mái tóc trắng sáng bóng dài tới thắt lưng, khuôn mặt trắng toát gần như trong suốt, nhưng ngũ quan rất hoàn mỹ, còn có đôi mắt màu tím, chẳng lẽ là yêu quái?
Hai người đứng nhìn nhau khoảng ba mươi giây.
Bạch Vũ nghiêng đầu, “Ai vậy?”
Đối phương chớp mắt, “Người đưa tin.”
…
Bạch Vũ xoay đầu nhìn Triển Dực.
Trên sô pha, Triển Dực đã tỉnh lại, hoặc là nên nói Bạch Vũ quấy rầy hắn nên hắn không ngủ được.
Ngồi dậy nhìn ra cửa, Triển Dực vẫy tay, ý bảo — Vào đi.
Bạch Vũ mở cửa, người nọ vào nhà, Bạch Vũ thấy hắn đeo balo, bên ngoài còn treo đôi giầy trượt.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Hôm nay giao thông tắc nghẽn, đây là phương tiện nhanh nhất.” Người kia đặt balo và giày trượt xuống đất, ngồi xuống sô pha.
Bạch Vũ cũng bước tới, tò mò nhìn người nọ.
Nhìn ở cự li gần, người này giống một sinh viên bình thường, hắn có chút huyết thống da đen, tháo nón xuống lộ ra mái tóc xoăn, làn da rám nắng, môi dày, cảm giác rất thông minh.
“Tôi tên là Parsi.” Người nọ tự giới thiệu, chào hỏi với Bạch Vũ.
Bạch Vũ chỉ vào mình, “Bạch Vũ.”
“Nga…” Parsi gật đầu, xoay đầu hỏi Triển Dực, “Búp bê mới?”
Triển Dực liếc nhìn Bạch Vũ, “Thú cưng.”
“Ồ…” Parsi gật đầu, lại đánh giá Bạch Vũ lần nữa, “Chắc đắt lắm hả?”
Bạch Vũ tức giận tới nổi gân xanh.
Triển Dực hỏi Parsi, “Sao cậu lại tới đây?”
“Chẳng phải anh nói có manh mối thì liên lạc với anh sao?” Parsi lấy ra xấp ảnh đưa cho Triển Dực, “Lúc nãy tôi chụp được, cảm thấy rất có giá.”
Triển Dực giơ tay muốn cầm, Parsi nói, “Năm trăm.”
Bạch Vũ nheo mắt lại, “Quá mắc.”
Parsi cười tủm tỉm, “Là tiền tiêu vặt.”
Triển Dực đưa bóp cho hắn, bảo hắn tự lấy tiền, sau đó cầm xấp ảnh xem.
Thời gian chụp là khoảng 10h30 sáng nay, phỏng chừng là lúc giao thông bắt đầu ùn tắc.
Trong tấm ảnh đầu tiên là hai chiếc xe chạy trên mặt đất đột nhiên đâm vào nhau.
Những tấm sau hình như tập trung vào một người — Một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc áo sơmi màu trắng, quần bò trắng, đeo kính râm, hơn nữa còn là loại có hạn, khoảng cách hình như cũng khá xa, nhìn không rõ diện mạo.
Người nọ chậm rãi bước ra từ khe hở giữa hai chiếc xe, theo những nơi hắn đi tới, ở đó lập tức xảy ra tai nạn, giống như những thiết bị điện tử xung quanh hắn đều không hoạt động, khi hắn đi trên lề đường, hoa cỏ và thùng rác bằng điện tử cũng xuất hiện trục trặc.
Cuối cùng khi tới gần hắn, máy chụp ảnh không thể hoạt động.
Trước khi máy hư, Parsi chụp được một bức không rõ lắm nhưng vẫn nhìn được, là mặt nghiêng của người kia. Trong đôi mắt dưới kính râm, là một màu đỏ cực kì quỷ dị, Triển Dực rất quen thuộc màu mắt này.
Triển Dực hơi nhíu mày — Quỷ đỏ.
Parsi cất tiền, cười hì hì, “Xem ra lần này không tính là mệt lắm.”
“Lúc trước cậu đã từng gặp người này chưa?” Triển Dực hỏi.
“Chưa, nhưng mà áo sơmi hắn mặc thì tôi có biết.” Parsi nói, “Là đồng phục của học viện âm nhạc Lawrence.”
“Lawrence…” Triển Dực nhíu mày, “Có trường nào tên đó à?”
“Oa, anh đúng là không quan tâm gì tới giới giáo dục a.” Parsi nhăn mặt nhăn mày, “Học viện âm nhạc Lawrence chỉ có thiên tài mới được vào đó học, học phí cực kì cao, trước mắt thì mấy nhà soạn nhạc nổi tiếng nhất khu thứ bảy đều tốt nghiệp từ trường đó.”
“Địa chỉ của trường đó ở đâu?” Triển Dực sau khi tra thử, lập tức nhíu mày, “Ở gần sân ngựa.”
“Nói như vậy chuyện hôm qua không phải ngoài ý muốn, ngựa máy đột nhiên mất khống chế cũng có thể do hắn gây ra?” Bạch Vũ hưng phấn, có lý do đi cưỡi ngựa rồi!
Sau khi được nhận tiền, Parsi vui vẻ đi về, nói lần sau có phát hiện cái gì sẽ tới giao dịch với Triển Dực.
Triển Dực ngồi trên sô pha, nghiêm túc đấu tranh tư tưởng, tựa hồ đang phiền não bây giờ ngủ tiếp hay tới học viện.
Bạch Vũ đã thay quần áo, “Sân ngựa!”
Triển Dực nhìn hắn hồi lâu, xoay người, nằm xuống ngủ tiếp.
Bạch Vũ lập tức nổi điên, bổ nhào vào Triển Dực ra sức lắc, “Rốt cuộc cậu phải ngủ bao nhiêu mới đủ hả!”
Cuối cùng, nguyên buổi chiều đều bị Triển Dực dành cho việc ngủ, Bạch Vũ không có cơm ăn, ôm bịch đồ ăn vặt ngồi trên sô pha chuyển kênh TV.
Tới khi mặt trời đã đi ngủ, Triển Dực mới tỉnh lại, túm lấy mái tóc dài của Bạch Vũ, rất dụ dỗ nói, “Tôi đói ~”
…
Bạch Vũ xoay đầu lại, cầm nắm thức ăn cho cá nhét vào miệng hắn.
Triển Dực cũng được khen thưởng, không biết là tiền hay huy hiệu, dù sao hắn cũng không đi nhận.
Hôm đó Lam Lạc gọi cho hắn, “Trung tâm muốn trao giải thưởng cho cậu.”
Triển Dực chậm rãi trả lời, “Tặng cho anh mua kẹo đó.” Sau đó liền cúp điện thoại, Lam Lạc ở bên kia thì đập nát chiếc điện thoại.
Bạch Vũ phát hiện Triển Dực có tính chậm chạp rất mạnh, qua một tháng nghỉ ngơi, hắn tiếp tục duy trì cuộc sống ngủ hơn mười lăm tiếng một ngày, nhưng vì có huyết thống quá tốt nên chẳng ảnh hưởng gì đến hắn, không hề mập lên, thậm chí da còn trắng ra, rất đẹp…
Đúng rồi, hiện tại Bạch Vũ đang nuôi một con thú.
Bởi vì Triển Dực có chứng dị ứng lông thú, còn rất lười, cho nên Bạch Vũ không mua chó hay mèo, mà là mua một con cá đuôi phượng.
Trải qua nhiều lần biến gien, cá kiểng tính đến hiện tại có rất nhiều loại, hơn nữa còn có năng lực thích ứng với các loại môi trường nước rất mạnh, cá kiểng được xem là có tính trang trí hơn là hoa cỏ thông thường.
Có điều con cá mà Bạch Vũ mua, nó là loại lớn nhất, xinh đẹp nhất cũng cực kì đắt tiền, đầu dài gần nửa mét, trong hồ thủy tinh chỉ nuôi đúng một con cá, màu bạc, đuôi mở rộng, lông tơ màu bạc run run, giống như khi Bạch Vũ vừa tắm xong, đầu tóc rối bù vẫy vẫy vẫy, rất tao nhã mà đồng thời cũng rất muốn đánh.
Một ngày ba buổi, Bạch Vũ luôn tới hồ chào hỏi nó.
Về phần mái tóc dài của Bạch Vũ thì rất được Triển Dực hoan nghênh, khi không có việc làm, hắn rất thích nắm nắm xoa xoa, xúc cảm rất tốt.
Sáng sớm hôm nay, Triển Dực tới trung tâm, cầm tư liệu về nhà, ném lên bàn, sau đó nằm xuống sô pha, ngủ tiếp.
Bạch Vũ ra ngoài mua đồ ăn cho cá và chút trái cây, lúc ôm hai cái bao to đùng về nhà, liền nhìn thấy một thân ảnh màu đen nằm dài trên sô pha màu trắng.
Trên bàn là một đống tư liệu lộn xộn, có vài tấm ảnh còn rớt xuống đất.
Bạch Vũ đặt đồ ăn cho cá lên bàn, cầm tấm ảnh lên xem, phát hiện là ngựa máy.
Bạch Vũ cảm thấy rất hứng thú cầm tư liệu lên xem, tìm được không ít ảnh chụp, đều là ngựa máy, đủ loại màu sắc.
Ngựa là phương tiện giao thông thời xưa của con người, bây giờ chỉ có thể tìm thấy trong công viên sinh thái tự nhiên. Thứ nhất, đây là động vật có máu có thịt, rất dễ mệt mỏi, không thể đi quá xa. Thứ hai, động vật rất dễ bị chấn kinh, không thể khống chế tốt.
Nhưng thân thể của ngựa rất tao nhã, phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ, hơn nữa còn là một dạng vận động rất tốt để giữ dáng, cho nên ngựa máy được ra đời.
Ngựa máy cũng như tên của nó, chính là ngựa robot.
Loại này cũng giống như xe bình thường, có loại cho gia đình, có loại cho thời thượng, cũng có loại cực kì đắc tiền. Thân ngựa được dựng khung bằng kim loại, khống chế bằng máy tính, rất dễ điều khiển, nhưng giá cả thì hơi đắt.
Bạch Vũ bổ nhào vào Triển Dực, “Dực Dực, cậu muốn mua ngựa?”
Triển Dực mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật, đột nhiên bị gọi, hắn liền xoay người ôm gối.
“Dực Dực, tôi muốn con màu trắng!” Bạch Vũ chỉ vào một con trông rất đẹp, chọt chọt lưng Triển Dực.
Triển Dực rốt cuộc cũng xoay người lại, ôm gối liếc Bạch Vũ, thật lâu sau mới mở miệng, “Đây là hiện trường vụ án.”
Bạch Vũ ngẩn người, lật xem tư liệu, “Thi thể đâu?”
Triển Dực ngáp một cái, ngồi dậy, giơ chân đạp đạp đầu gối Bạch Vũ đang ngồi chồm hổm, “Tôi muốn uống cà phê.”
Bạch Vũ lập tức chạy đi pha cho hắn.
Triển Dực mở TV, quả nhiên tất cả các kênh đều đưa tin về vụ án.
Bạch Vũ nhấn máy pha cà phê, nghiêng đầu xem TV — Xế chiều hôm qua, ở sân ngựa đã xảy ra sự cố, 25 con ngựa máy đột nhiên mất khống chế, làm cho chín người chết, mười hai người bị thương, bây giờ cảnh sát đã tham gia điều tra toàn diện.
Bạch Vũ cầm ly cà phê chạy ra, ngồi xuống bên cạnh Triển Dực, nhìn chằm chằm TV, “Ngựa máy sẽ bị mất khống chế hả?”
“Tạm thời vẫn chưa rõ lắm đã xảy ra chuyện gì.” Triển Dực cầm ly cà phê, gác chân lên, “Máy cảnh báo ở gần đó báo động, lúc xế chiều có quỷ đỏ xuất hiện.”
“Xế chiếu? Sao không thấy cậu đi?” Bạch Vũ tò mò, “Cậu ăn xong rồi lăn ra ngủ thẳng cẳng tới giờ nè.”
“Phương Húc nói máy cảnh cáo chỉ kêu lên một chút liền tắt, có thể là quỷ đỏ đi ngang qua thôi.” Triển Dực nhún vai, “Cơ bản là lúc quỷ đỏ xuất hiện, máy cảnh báo sẽ kêu.”
“Nga…” Bạch Vũ gật đầu, có chút hưng phấn, “Lát nữa chúng ta có tới đó không? Tôi muốn cưỡi ngựa!”
Triển Dực nhìn trời, “Tôi đang chuẩn bị ngủ tiếp, vụ này bên Lam Lạc nhận điều tra, cần gì thì nói sau.” Nói xong, đặt ly cà phê xuống, nằm ngủ tiếp.
“Tôi muốn cưỡi ngựa!” Bạch Vũ không cho hắn ngủ, túm áo giật khí thế, Triển Dực cầm cái gối che mặt, mặc kệ Bạch Vũ.
Đang lúc huyên náo, trong TV thông báo một tin chấn động.
“Oa…” Bạch Vũ xem TV, lắp bắp.
Trong thành phố có n cột đèn giao thông trên đường, trong đường sắt và đường hầm xảy ra vấn đề, làm cho giao thông ùn tắc cực kì hỗn loạn, tin tức mô tô đụng phải người đi đường nối gót nhau, số lượng thương vong cứ tăng dần.
Triển Dực ôm gối, tựa vào ghế sô pha nhìn chằm chằm TV.
“Cái này có được xem là hiện tượng bình thường không?” Bạch Vũ xoay đầu lại hỏi hắn.
Triển Dực lắc đầu, hắn thấy tín hiệu đèn đỏ cứ chớp liên tục y như SOS, còn có vài chiếc mô tô không thể không chế và một số thứ khác, tóm lại là hệ thống kiểm soát đang có vấn đề…
Triển Dực xoay người, “Dù sao cũng kẹt xe không đi được, ở nhà ngủ!”
Bạch Vũ xoay đầu lại, thấy Triển Dực cầm cái gối để lên đầu, hắn liền vươn tay chụp cái gối, “Không cho ngủ!”
Đây là trận chiến giành giật nhất định phải xảy ra mỗi ngày, dù sao Bạch Vũ đã ngủ hơn ngàn năm, bình thường không cần ngủ, nhưng Triển Dực hình như cả ngàn năm không được ngủ, mắt lúc nào cũng nhíu lại.
…
Giờ cơm trưa, gọi điện mua đồ ăn không có cách nào liên lạc được, sau khi nối máy bọn họ nói vì giao thông tắc nghẽn nên không thể đi giao, vì thế sau khi Bạch Vũ cho cá ăn xong, hắn ngậm trái táo mở cửa tủ lạnh, phát hiện bên trong không có gì để ăn.
Triển Dực nằm trên sô pha, dù lười nhưng vẫn tao nhã, Bạch Vũ chạy tới nắm cổ áo hắn lắc lắc, “Tôi sắp chết đói đây nè, chủ nhân gì đâu vô trách nhiệm quá! Không nấu cơm cho tôi, tôi ăn cậu bây giờ!”
Triển Dực vung chân đá bay hắn, tiếp tục ngủ.
Bạch Vũ ngồi ở bên cạnh rầu rĩ, đột nhiên ngoài cửa có người bấm chuông.
Bạch Vũ lập tức sáng mắt — Tiệm ăn nào có lương tâm quá vậy?
Lao ra mở cửa, người đứng ngoài đó còn làm cho Bạch Vũ hơi sửng sốt.
Đến gõ cửa không phải tiểu ca của tiệm ăn hay người chuyển phát nhanh, mà là một người hoàn toàn xa lạ.
Bạch Vũ đánh giá người kia, hai mươi mấy tuổi, thoạt nhìn là con người, mặc áo thể dục, bên dưới là quần đùi, mang giày thể thao, đội nón lưỡi trai.
Bạch Vũ cảm thấy tạo hình này rất thú vị.
Đối phương cũng nhìn Bạch Vũ, mái tóc trắng sáng bóng dài tới thắt lưng, khuôn mặt trắng toát gần như trong suốt, nhưng ngũ quan rất hoàn mỹ, còn có đôi mắt màu tím, chẳng lẽ là yêu quái?
Hai người đứng nhìn nhau khoảng ba mươi giây.
Bạch Vũ nghiêng đầu, “Ai vậy?”
Đối phương chớp mắt, “Người đưa tin.”
…
Bạch Vũ xoay đầu nhìn Triển Dực.
Trên sô pha, Triển Dực đã tỉnh lại, hoặc là nên nói Bạch Vũ quấy rầy hắn nên hắn không ngủ được.
Ngồi dậy nhìn ra cửa, Triển Dực vẫy tay, ý bảo — Vào đi.
Bạch Vũ mở cửa, người nọ vào nhà, Bạch Vũ thấy hắn đeo balo, bên ngoài còn treo đôi giầy trượt.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Hôm nay giao thông tắc nghẽn, đây là phương tiện nhanh nhất.” Người kia đặt balo và giày trượt xuống đất, ngồi xuống sô pha.
Bạch Vũ cũng bước tới, tò mò nhìn người nọ.
Nhìn ở cự li gần, người này giống một sinh viên bình thường, hắn có chút huyết thống da đen, tháo nón xuống lộ ra mái tóc xoăn, làn da rám nắng, môi dày, cảm giác rất thông minh.
“Tôi tên là Parsi.” Người nọ tự giới thiệu, chào hỏi với Bạch Vũ.
Bạch Vũ chỉ vào mình, “Bạch Vũ.”
“Nga…” Parsi gật đầu, xoay đầu hỏi Triển Dực, “Búp bê mới?”
Triển Dực liếc nhìn Bạch Vũ, “Thú cưng.”
“Ồ…” Parsi gật đầu, lại đánh giá Bạch Vũ lần nữa, “Chắc đắt lắm hả?”
Bạch Vũ tức giận tới nổi gân xanh.
Triển Dực hỏi Parsi, “Sao cậu lại tới đây?”
“Chẳng phải anh nói có manh mối thì liên lạc với anh sao?” Parsi lấy ra xấp ảnh đưa cho Triển Dực, “Lúc nãy tôi chụp được, cảm thấy rất có giá.”
Triển Dực giơ tay muốn cầm, Parsi nói, “Năm trăm.”
Bạch Vũ nheo mắt lại, “Quá mắc.”
Parsi cười tủm tỉm, “Là tiền tiêu vặt.”
Triển Dực đưa bóp cho hắn, bảo hắn tự lấy tiền, sau đó cầm xấp ảnh xem.
Thời gian chụp là khoảng 10h30 sáng nay, phỏng chừng là lúc giao thông bắt đầu ùn tắc.
Trong tấm ảnh đầu tiên là hai chiếc xe chạy trên mặt đất đột nhiên đâm vào nhau.
Những tấm sau hình như tập trung vào một người — Một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc áo sơmi màu trắng, quần bò trắng, đeo kính râm, hơn nữa còn là loại có hạn, khoảng cách hình như cũng khá xa, nhìn không rõ diện mạo.
Người nọ chậm rãi bước ra từ khe hở giữa hai chiếc xe, theo những nơi hắn đi tới, ở đó lập tức xảy ra tai nạn, giống như những thiết bị điện tử xung quanh hắn đều không hoạt động, khi hắn đi trên lề đường, hoa cỏ và thùng rác bằng điện tử cũng xuất hiện trục trặc.
Cuối cùng khi tới gần hắn, máy chụp ảnh không thể hoạt động.
Trước khi máy hư, Parsi chụp được một bức không rõ lắm nhưng vẫn nhìn được, là mặt nghiêng của người kia. Trong đôi mắt dưới kính râm, là một màu đỏ cực kì quỷ dị, Triển Dực rất quen thuộc màu mắt này.
Triển Dực hơi nhíu mày — Quỷ đỏ.
Parsi cất tiền, cười hì hì, “Xem ra lần này không tính là mệt lắm.”
“Lúc trước cậu đã từng gặp người này chưa?” Triển Dực hỏi.
“Chưa, nhưng mà áo sơmi hắn mặc thì tôi có biết.” Parsi nói, “Là đồng phục của học viện âm nhạc Lawrence.”
“Lawrence…” Triển Dực nhíu mày, “Có trường nào tên đó à?”
“Oa, anh đúng là không quan tâm gì tới giới giáo dục a.” Parsi nhăn mặt nhăn mày, “Học viện âm nhạc Lawrence chỉ có thiên tài mới được vào đó học, học phí cực kì cao, trước mắt thì mấy nhà soạn nhạc nổi tiếng nhất khu thứ bảy đều tốt nghiệp từ trường đó.”
“Địa chỉ của trường đó ở đâu?” Triển Dực sau khi tra thử, lập tức nhíu mày, “Ở gần sân ngựa.”
“Nói như vậy chuyện hôm qua không phải ngoài ý muốn, ngựa máy đột nhiên mất khống chế cũng có thể do hắn gây ra?” Bạch Vũ hưng phấn, có lý do đi cưỡi ngựa rồi!
Sau khi được nhận tiền, Parsi vui vẻ đi về, nói lần sau có phát hiện cái gì sẽ tới giao dịch với Triển Dực.
Triển Dực ngồi trên sô pha, nghiêm túc đấu tranh tư tưởng, tựa hồ đang phiền não bây giờ ngủ tiếp hay tới học viện.
Bạch Vũ đã thay quần áo, “Sân ngựa!”
Triển Dực nhìn hắn hồi lâu, xoay người, nằm xuống ngủ tiếp.
Bạch Vũ lập tức nổi điên, bổ nhào vào Triển Dực ra sức lắc, “Rốt cuộc cậu phải ngủ bao nhiêu mới đủ hả!”
Cuối cùng, nguyên buổi chiều đều bị Triển Dực dành cho việc ngủ, Bạch Vũ không có cơm ăn, ôm bịch đồ ăn vặt ngồi trên sô pha chuyển kênh TV.
Tới khi mặt trời đã đi ngủ, Triển Dực mới tỉnh lại, túm lấy mái tóc dài của Bạch Vũ, rất dụ dỗ nói, “Tôi đói ~”
…
Bạch Vũ xoay đầu lại, cầm nắm thức ăn cho cá nhét vào miệng hắn.
Tác giả :
Nhĩ Nhã