Huyền Vũ Khuynh Tài
Chương 39: Quá khứ
Trời đã về tối, lúc này Mộ Dung Như Ly đang ngồi trên ghế một tay chống cằm, một tay cầm sách dược liệu nghiên cứu. Lơ lửng phiá trên đầu nàng là 3 viên tinh hạch ma thú hệ quang minh tỏa ra ánh sáng nhu hòa soi sáng cả phòng. Đây vốn dĩ là cổ đại nên không có mấy thứ như đèn điện, hầu hết mọi người đều dùng nến, nhà nào có điều kiện hơn thì sẽ dùng tinh hạch ma thú hệ quang minh. Cấp bậc tinh hạch dựa vào cấp bậc của ma thú sở hữu nó, cấp càng cao thì công dụng càng lớn. Vốn dĩ còn có thể hấp thu tinh hạch để thăng cấp nhưng nàng hiện tại vẫn muốn tự lực hơn.
Mộ Dung Như Ly gấp sách lại, phất tay đem ba viên tinh hạch thu về không gian trữ vật rồi nương theo ánh trăng nheo mắt.
“Trăng hôm nay thật sáng...”
Biến mất khỏi phòng, nàng chỉ bỏ lại một câu.
Không gian bên trong Cổ Vạn Phúc…
Không giống với bên ngoài, không gian bên trong không phân biệt ngày đêm, hiện tại vẫn là một mảng sáng sớm.
Lại quan sát cảnh vật lúc này đã có phần thay đổi. Mấy mảnh đất trống đã không còn mà thay vào đó là gần 100 mảnh dược thảo tươi tốt.
Dùng hệ nguyên tố thủy khống chế nước trong hồ để tưới, Mạc Hàn Phong lầm bầm:
“Lấy nhiều dược thảo như vậy làm gì cơ chứ, báo hại ta mất cả một buổi để trồng. “
Hắn đường đường là Huyễn thú cao cao tại thượng, là bậc đế vương cao ngạo đứng từ trên cao nhìn xuống thiên hạ vậy mà lại phải làm công việc vốn dành cho mấy kẻ nhân loại ngu ngốc.
Vốn đang lầm bầm hắn đột nhiên cảm nhận được động tĩnh phía sau lưng. Nở một nụ cười nhạt, hắn nói, trong giọng còn chứa một tia trêu đùa:
“Ngươi cũng đã 21 tuổi rồi mà còn thích chơi trò trẻ con như vậy. “
Mộ Dung Như Ly bĩu môi thu lại hai bàn tay vừa đưa ra. Vốn dĩ còn muốn hù hắn, không ngờ lại bị phát hiện.
“Xì, 21 tuổi thì đã sao chứ? Dù gì hiện tại ta cũng đang mang hình dáng của một nữ hài 10 tuổi, phải chơi đùa một chút. Kiếp trước năm ta 10 tuổi chưa từng được sống một cuộc sống đúng nghĩa... “ Càng về sau giọng nàng càng nhỏ, quanh người tỏa ra cảm xúc ưu thương.
Cảm nhận được sự khác thường của nàng, Mạc Hàn Phong xoay người nhìn lại. Khung cảnh thiên nhiên rộng lớn bên trong không gian kết hợp với thân hình nhỏ bé của nàng khiến hình ảnh nàng mang một sắc thái đau thương, cô độc mỏng manh tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Trong mắt nàng không chứa một tia tiêu cự, nhìn về phía khoảng không vô định. Hắn đoán, hẳn là nàng đang nhớ về quá khứ. Hắn cũng không dám lên tiếng kéo suy nghĩ của nàng trở về, tốt hơn hết nên im lặng.
Mạc Hàn Phong đoán không sai, Mộ Dung Như Ly chính là đang nhớ về quá khứ.
Khoảng thời gian tuổi thơ từ năm nàng 10 tuổi trở đi chính là khoảng thời gian đau khổ nhất.
Đầu tiên 10 tuổi nàng được một người trong tổ chức Tu La sát tìm thấy tại một hòn đảo hoang trong tình trạng đói khát, thân thể suy nhược, gần như không còn hơi thở. Người tìm thấy nàng là một lão giả trung niên chừng 50 tuổi, ông đã đem nàng trở về tổ chức (đương nhiên là đã nhận được sự đồng ý của cấp trên), chăm sóc cho nàng từng li từng tí đến khi nàng khỏe mạnh.
Tỉnh dậy nàng không thể nhớ được chính mình là ai, có quá khứ như thế nào, mỗi lần cố gắng nhớ lại đầu đều trở nên đau nhức. Bác sĩ nói rằng có thể nàng đã nhìn thấy một thứ hay sự việc gì đó rất kinh khủng khiến bản thân bị sốc ảnh hưởng đến não bộ, kí ức bị mất. Qua nhiều ngày trong đầu nàng chỉ vang vọng câu nói của một ai đó:
"Phù La, bảo trọng. “
Vì đó mà nàng nhận định "Phù La" chính là tên mình. Không biết bản thân là ai, không có nhà để về, cuối cùng nàng quyết định đi theo tổ chức, trở thành một sát thủ.
7 năm sau đó nàng bắt đầu khóa huấn luyện sát thủ, mà người dạy nàng những điều đó chính là lão giả trung niên khi trước cứu nàng. Nhờ ông mà nàng mới hoàn thành khóa huấn luyện chỉ trong vòng 7 năm. Sau đó nàng liền trở thành thành viên chính thức của tổ chức. Mỗi nhiệm vụ nàng nhận đều chưa từng thất bại, vì đó mà nàng nhận được danh hiệu "nữ sát thủ số một".
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng sư phụ - lão giả trung niên năm đó vẫn luôn bên cạnh giúp đỡ nàng khiến nàng trong lòng ấm áp, đối với ông vô cùng biết ơn. Bên cạnh đó còn có tên sư huynh đê tiện nữa, hắn là sát thủ đầu tiên mà ông đào tạo ra. Hai người chính là gia đình của nàng. Nhưng bị kịch đã xảy ra năm nàng 18 tuổi. Trong một lần làm nhiệm vụ sư phụ đã bỏ mạng, sau đó sư huynh cũng bị tổ chức đưa sang Nhật 3 năm. Mặc dù trong lòng đau khổ nhưng nàng vẫn im lặng một mình gánh chịu.
Nàng gặp Liên Đàm năm 18 tuổi. Ấn tượng đầu tiên của nàng với cô ta chính là cô ta có một tâm hồn trong sáng không chứa tạp chất. Là sát thủ mà vẫn giữ được bản chất ngây thơ như vậy, nàng cảm thấy vô cùng bội phục!
Sau một lần cùng làm nhiệm vụ hai người liền trở thành bạn thân. Nhưng tất cả đã thay đổi từ khi Tử An - tên nhóc vô sỉ xuất hiện. Hắn ta là sát thủ từ một chi nhánh khác của tổ chức chuyển đến, chức vụ không tầm thường. Không rõ vì lí do gì mà về sau hắn bám nàng không dứt, miệng cứ mở ra là một tiếng "lão đại", hai tiếng "đại tỷ". Nàng đối với chuyện này cũng không quá để ý nên mới dẫn đến kết cục ngày hôm đó. Liên Đàm thích Tử An, điều này nàng biết nhưng không muốn quan tâm nhiều, dù sao cũng không phải chuyện của nàng.
Bây giờ nghĩ lại nếu như ngày đó nàng để ý hơn thì có lẽ chuyện ngày đó sẽ không xảy ra.
Còn về phần Dạ Thần Tôn, nàng đối với hắn ta chính là coi trọng, hai người là bằng hữu. Bất quá đó chỉ là suy nghĩ của một mình nàng, còn hắn... Thôi bỏ đi!
Kết thúc hồi tưởng, Mộ Dung Như Ly cúi đầu rũ mắt, thở dài:
“Sư huynh a, huynh hiện tại ra sao...? “
Mặc dù nàng nói rất nhỏ nhưng từng câu từng chữ vẫn lọt vào tai Mạc Hàn Phong vô cùng rõ ràng. Hắn nhíu mày, tim không hiểu sao khẽ nhói đau.
Mạc Hàn Phong chính là giật mình. Tại sao khi nghe nàng nhắc đến mam nhân khác trong lòng hắn lại thoáng tức giận? Tại sao tim hắn lại nhói như vậy? Tại sao? Tất cả điều này, hắn đều không biết. Mạc Hàn Phong tâm tình phức tạp.
“Phong ca, ngươi sao vậy?”
Mộ Dung Như Ly thấy hắn đứng im lặng, vẻ mặt thống khổ thì hỏi. Cố nén xuống cảm xúc khác thường trong lòng, Mạc Hàn Phong lắc đầu:
“Không có gì.”
Nàng nhún vai, lướt qua hắn định bụng xem mấy mảnh vườn.
Bộp—
Mộ Dung Như Ly giật mình, hai mắt trừng to. Mạc Hàn Phong thế nhưng đang nắm chặt lấy cổ tay nàng.
“Làm gì đấy?!” Nàng hỏi, vẻ mặt thập phần khó coi.
“Qua phòng Triệu hồi sư trước đi.” (căn phòng thứ ba cùng với phòng ma pháp sư ý)
Nói rồi thả tay ra, nhanh chóng đi về phía căn viện. Xoa xoa chỗ cổ tay đau nhức, Mộ Dung Như Ly khó hiểu:
“Hắn ta bị sao vậy?”
Mộ Dung Như Ly gấp sách lại, phất tay đem ba viên tinh hạch thu về không gian trữ vật rồi nương theo ánh trăng nheo mắt.
“Trăng hôm nay thật sáng...”
Biến mất khỏi phòng, nàng chỉ bỏ lại một câu.
Không gian bên trong Cổ Vạn Phúc…
Không giống với bên ngoài, không gian bên trong không phân biệt ngày đêm, hiện tại vẫn là một mảng sáng sớm.
Lại quan sát cảnh vật lúc này đã có phần thay đổi. Mấy mảnh đất trống đã không còn mà thay vào đó là gần 100 mảnh dược thảo tươi tốt.
Dùng hệ nguyên tố thủy khống chế nước trong hồ để tưới, Mạc Hàn Phong lầm bầm:
“Lấy nhiều dược thảo như vậy làm gì cơ chứ, báo hại ta mất cả một buổi để trồng. “
Hắn đường đường là Huyễn thú cao cao tại thượng, là bậc đế vương cao ngạo đứng từ trên cao nhìn xuống thiên hạ vậy mà lại phải làm công việc vốn dành cho mấy kẻ nhân loại ngu ngốc.
Vốn đang lầm bầm hắn đột nhiên cảm nhận được động tĩnh phía sau lưng. Nở một nụ cười nhạt, hắn nói, trong giọng còn chứa một tia trêu đùa:
“Ngươi cũng đã 21 tuổi rồi mà còn thích chơi trò trẻ con như vậy. “
Mộ Dung Như Ly bĩu môi thu lại hai bàn tay vừa đưa ra. Vốn dĩ còn muốn hù hắn, không ngờ lại bị phát hiện.
“Xì, 21 tuổi thì đã sao chứ? Dù gì hiện tại ta cũng đang mang hình dáng của một nữ hài 10 tuổi, phải chơi đùa một chút. Kiếp trước năm ta 10 tuổi chưa từng được sống một cuộc sống đúng nghĩa... “ Càng về sau giọng nàng càng nhỏ, quanh người tỏa ra cảm xúc ưu thương.
Cảm nhận được sự khác thường của nàng, Mạc Hàn Phong xoay người nhìn lại. Khung cảnh thiên nhiên rộng lớn bên trong không gian kết hợp với thân hình nhỏ bé của nàng khiến hình ảnh nàng mang một sắc thái đau thương, cô độc mỏng manh tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Trong mắt nàng không chứa một tia tiêu cự, nhìn về phía khoảng không vô định. Hắn đoán, hẳn là nàng đang nhớ về quá khứ. Hắn cũng không dám lên tiếng kéo suy nghĩ của nàng trở về, tốt hơn hết nên im lặng.
Mạc Hàn Phong đoán không sai, Mộ Dung Như Ly chính là đang nhớ về quá khứ.
Khoảng thời gian tuổi thơ từ năm nàng 10 tuổi trở đi chính là khoảng thời gian đau khổ nhất.
Đầu tiên 10 tuổi nàng được một người trong tổ chức Tu La sát tìm thấy tại một hòn đảo hoang trong tình trạng đói khát, thân thể suy nhược, gần như không còn hơi thở. Người tìm thấy nàng là một lão giả trung niên chừng 50 tuổi, ông đã đem nàng trở về tổ chức (đương nhiên là đã nhận được sự đồng ý của cấp trên), chăm sóc cho nàng từng li từng tí đến khi nàng khỏe mạnh.
Tỉnh dậy nàng không thể nhớ được chính mình là ai, có quá khứ như thế nào, mỗi lần cố gắng nhớ lại đầu đều trở nên đau nhức. Bác sĩ nói rằng có thể nàng đã nhìn thấy một thứ hay sự việc gì đó rất kinh khủng khiến bản thân bị sốc ảnh hưởng đến não bộ, kí ức bị mất. Qua nhiều ngày trong đầu nàng chỉ vang vọng câu nói của một ai đó:
"Phù La, bảo trọng. “
Vì đó mà nàng nhận định "Phù La" chính là tên mình. Không biết bản thân là ai, không có nhà để về, cuối cùng nàng quyết định đi theo tổ chức, trở thành một sát thủ.
7 năm sau đó nàng bắt đầu khóa huấn luyện sát thủ, mà người dạy nàng những điều đó chính là lão giả trung niên khi trước cứu nàng. Nhờ ông mà nàng mới hoàn thành khóa huấn luyện chỉ trong vòng 7 năm. Sau đó nàng liền trở thành thành viên chính thức của tổ chức. Mỗi nhiệm vụ nàng nhận đều chưa từng thất bại, vì đó mà nàng nhận được danh hiệu "nữ sát thủ số một".
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng sư phụ - lão giả trung niên năm đó vẫn luôn bên cạnh giúp đỡ nàng khiến nàng trong lòng ấm áp, đối với ông vô cùng biết ơn. Bên cạnh đó còn có tên sư huynh đê tiện nữa, hắn là sát thủ đầu tiên mà ông đào tạo ra. Hai người chính là gia đình của nàng. Nhưng bị kịch đã xảy ra năm nàng 18 tuổi. Trong một lần làm nhiệm vụ sư phụ đã bỏ mạng, sau đó sư huynh cũng bị tổ chức đưa sang Nhật 3 năm. Mặc dù trong lòng đau khổ nhưng nàng vẫn im lặng một mình gánh chịu.
Nàng gặp Liên Đàm năm 18 tuổi. Ấn tượng đầu tiên của nàng với cô ta chính là cô ta có một tâm hồn trong sáng không chứa tạp chất. Là sát thủ mà vẫn giữ được bản chất ngây thơ như vậy, nàng cảm thấy vô cùng bội phục!
Sau một lần cùng làm nhiệm vụ hai người liền trở thành bạn thân. Nhưng tất cả đã thay đổi từ khi Tử An - tên nhóc vô sỉ xuất hiện. Hắn ta là sát thủ từ một chi nhánh khác của tổ chức chuyển đến, chức vụ không tầm thường. Không rõ vì lí do gì mà về sau hắn bám nàng không dứt, miệng cứ mở ra là một tiếng "lão đại", hai tiếng "đại tỷ". Nàng đối với chuyện này cũng không quá để ý nên mới dẫn đến kết cục ngày hôm đó. Liên Đàm thích Tử An, điều này nàng biết nhưng không muốn quan tâm nhiều, dù sao cũng không phải chuyện của nàng.
Bây giờ nghĩ lại nếu như ngày đó nàng để ý hơn thì có lẽ chuyện ngày đó sẽ không xảy ra.
Còn về phần Dạ Thần Tôn, nàng đối với hắn ta chính là coi trọng, hai người là bằng hữu. Bất quá đó chỉ là suy nghĩ của một mình nàng, còn hắn... Thôi bỏ đi!
Kết thúc hồi tưởng, Mộ Dung Như Ly cúi đầu rũ mắt, thở dài:
“Sư huynh a, huynh hiện tại ra sao...? “
Mặc dù nàng nói rất nhỏ nhưng từng câu từng chữ vẫn lọt vào tai Mạc Hàn Phong vô cùng rõ ràng. Hắn nhíu mày, tim không hiểu sao khẽ nhói đau.
Mạc Hàn Phong chính là giật mình. Tại sao khi nghe nàng nhắc đến mam nhân khác trong lòng hắn lại thoáng tức giận? Tại sao tim hắn lại nhói như vậy? Tại sao? Tất cả điều này, hắn đều không biết. Mạc Hàn Phong tâm tình phức tạp.
“Phong ca, ngươi sao vậy?”
Mộ Dung Như Ly thấy hắn đứng im lặng, vẻ mặt thống khổ thì hỏi. Cố nén xuống cảm xúc khác thường trong lòng, Mạc Hàn Phong lắc đầu:
“Không có gì.”
Nàng nhún vai, lướt qua hắn định bụng xem mấy mảnh vườn.
Bộp—
Mộ Dung Như Ly giật mình, hai mắt trừng to. Mạc Hàn Phong thế nhưng đang nắm chặt lấy cổ tay nàng.
“Làm gì đấy?!” Nàng hỏi, vẻ mặt thập phần khó coi.
“Qua phòng Triệu hồi sư trước đi.” (căn phòng thứ ba cùng với phòng ma pháp sư ý)
Nói rồi thả tay ra, nhanh chóng đi về phía căn viện. Xoa xoa chỗ cổ tay đau nhức, Mộ Dung Như Ly khó hiểu:
“Hắn ta bị sao vậy?”
Tác giả :
Hàn Nguyệt