Huyền Vũ Dạ Nguyệt
Chương 5: Sinh thần mỹ nhân tỷ tỷ
Mặt trời ca ca xuống núi để nhường lại phần công việc cho mặt trăng muội muội, tại một con phố của kinh thành, nhiều cỗ ngựa xa xỉ, bước xuống đều là những thượng khách xa xỉ vận quần áo xa xỉ, đi qua một cánh cổng xa xỉ, để bước vào một tòa nhà xa xỉ, tiếng ồn ào bát nháo, tiếng giày của nhiều thượng khách…v.v.., tiếng xe ngựa hí…hí, vì hôm nay là sinh thần của
Là gia tộc thượng đảng đứng thứ 2 kinh thành không ít công tử, hoàng thân, quí tộc đều đến góp vui, 1 là để gặp mặt mỹ nhân, 2 là bàn chuyện cưới hỏi, nhân tiện đến bàn chuyện làm ăn.
Sâu nhất, xa nhất trong căn nhà xa xỉ (do từ nhỏ Nguyệt rất ư là thích tĩnh lặng không thích ai làm phiền trong lúc gặp chu công, nên phụ thân đại đã xây riêng một phòng cho nàng), bất chợt trong căn phòng xa xỉ đột nhiên hét lên, phá tan màn đêm tĩnh lặng “Á á á,hảo ồn,hảo buồn ngủ, ồn chết đi được, mụ nội nó”
Một con heo, ủa một cô nương từ trong chăn từ từ lếch ra, cái miệng chu chu, lầm bầm, đột nhiên cửa phòng mở ra, một cô gái khoảng chừng 15t, 16t, mặc áo nha hoàn, tóc được búi thành hình tròn vấn sang 2 bên, được thắt lại bởi 1 cộng tơ hình con bướm, nhìn phi thường lanh lợi, nhanh nhẩu đáp “ Tiểu thơ người đã tỉnh, nô tỳ tên Di nhi từ nay hầu hạ tiểu thơ”
“Ách, Di nhi chuyện gì mà hảo ồn thế, ta ngủ không được” tùy hứng ta trào phúng hỏi.
“Ngô, tiểu thơ người đã quên tối nay là sinh thần của nhị tiểu thơ sao”, Di nhi ngạc nhiên nói, mặt ta đỏ bừng, trời ạ sao ta lại nhanh quên thế? Một tiếng hừ lạnh, ta nói “Con mắt nào ngươi thấy ta quên”
Di nhi bị vẻ mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt lạnh băng làm đến sợ hãi vội lắc đầu rồi nói “Ân, để nô tỳ giúp tiểu thơ ‘mục dục căn y’! ”
“Cái cái gì mục dục căn y?” ngơ người ra ta hỏi, Di nhi nhăn mày “Là vệ sinh thân thể”
Ồh, hóa ra là thế ta vội lắc đầu ngăn cản Di nhi bước vào phòng ta “Ân, được rồi, không cần em lo lắng, ta biết tự xử”
“Tự xử?” Di nhi nhăn mặt như khỉ ăn ớt mà hỏi, “Ách, ý là để ta tự làm” ta làm sao có thể quên được đây là ‘cổ đại’ đi dùng ngôn ngữ ‘hiện đại’ nói với nàng ta cứ như ‘ông nói gà, bà nói vịt’ vậy, aiz.
“Ngô, không được theo lệnh của lão gia….” Di nhi vội im miệng, thu hồi lại ánh mắt băng giá mỗi khi ai dám cãi lời ta, ta liền hung hăng bày ra bộ mặt của ta “Di nhi, em không nói, ta không nói thì ai biết được”
“Nhưng là….” Cúi đầu tận ngực Di nhi thật sự là tội nghiệp phải hầu hạ một người ‘lạnh hơn băng’ như Khả Tâm Nguyệt, nàng liền nói “Được rồi, lui ra”, nàng không thích ai hầu hạ cả, nàng muốn tự do.
“Khoan đã”, đang muốn cất bước ra đi liền dừng lại cước bộ, Di nhi sợ hãi run rẩy, nàng cười thật dâm, nói “Cởi ra”
Quay đầu lại Di nhi kinh hách lên “Nga~”, chưa kịp nói gì liền bị nàng lôi kéo vào trong phòng.
Dang tay ra tỏ ra bộ dạng nhàm chán ngáp một cái, ta bắt Di nhi vào phòng là để lột áo nha hoàn của nàng ta, chứ không hề có ý đồ bất lương đâu.
Ta chỉ muốn làm một người tàng hình, sống bình bình thản thản, tự do tự tại là mãn nguyện rồi, không nhất thiết phải lui tới cái nơi quyền quý cao sang đó.
Vì kiếp trước ta cũng chính là một trong những kẻ đó, ta không muốn phải bị những lễ nghi phiền phức kia níu giữ thêm một lần nữa, quá đủ rồi, ta muốn giống những chú chim trên trời dang cánh bay cao.
Tự chỉnh trang y phục của bản thân ta, xẹo, khăn che, y phục nha hoàn, đủ, hoàn hảo.
Ta liền ung dung tiến vào nơi của mỹ nữ tỷ tỷ ta, để tặng quà, ta không muốn phải ra gặp mặt chỉ tổ làm mất mặt gia đình thôi, khi bước chân vào, không thấy tuyết ở đâu cả? Ngược lại là có những hoa liên đường xinh đẹp ngọt ngào xung quanh rất thơm, xung quanh tràn đầy sức sống không hề lạnh lẽo.
Bất chợt ta nghe thấy có tiếng bước chân đang đi tới, theo bản năng ta liền phi thân vào ngọn núi giả nấp đi, nga~, nguyên lai ta biết võ công sao? ==’
Hảo vui, hảo vui, ta vội ngắm nhìn hai người đang di chuyển tới đây, thì miệng ta liền há ra tới mang tai.
Một nam tử vận áo lam bào, tóc xõa xuống tới đai hông, đôi mắt chim ưng không lạnh băng mà nhu tình, ngũ quan tuấn mỹ, cả người đều toát nên cái đẹp và sự sang trọng, trong phong lưu có chút tiêu soái, thân hình cao to ngất ngưỡng ướt chừng 1m85, nơng theo ánh trăng chiếu lọi vào mặt của đại nam nhân kia.
Ta liền tự lấy tay bịt miệng lại kẻo không chịu được xúc động la lên thì chết mất, theo sau là tỷ tỷ mỹ nhân của ta, a, nguyên lai là thế, khỏi cần xem đoạn sau ta cũng biết là chuyện gì rồi.
Bất chợt tim ta nhói đau lên, hảo đau, vừa được lên thiên đường phút chốc lại rơi thẳng xuống địa ngục
Vị soái ca đoán cũng không cần đoán ta biết ngay là Hoàng Bá Thuần rồi là tỷ phu tương lai của ta, giọng hắn trầm ổn rất mị hoặc nhân tâm hắn giành chức là chuẩn xác nhất và không ai dám bức mãn cả “Tuyết nhi, đây là quà sinh thần của huynh tặng muội hài lòng chứ?” nói xong khóe môi hắn không tự giác gương lên, khiến cho kẻ đang núp đùm nước miếng chảy ròng ròng
Dứt lời bàn tay thon dài chìa ra một chiếc sáo bằng thủy tinh trong suốt được điêu khắc khá tinh tế và đẹp “Oa, thật đẹp nha Thuần caaa, quá quí giá rồi, muội, muội sợ….” Huyền Vũ Dạ Tuyết mặc dù vui nhưng có chút ái ngại nói
“Không, tặng cho muội, cái gì cũng không quí giá cả, muội là nhất mà”, bất chợt hắn cười lên, nụ cười đủ điên đảo chúng sinh.
Trời ạ, không cười thì thôi đã cười thì không ai sánh bằng, thật là suất quá á á á, bất chợt đầu nàng lại hiện về tư chất của một ‘gian thương’, chặc chặc, chà bán hắn ta đi làm nam kỹ chắc thu được một đống tiền!
Ta thở dài khi thấy hai người ân ân ái ái nắm tay nhau đi ra ngoài, bước ra ta liền cười gượng gạo, trở lại <Đào Thanh Các> của, ngắm nhìn ánh trăng bạc sáng lấp lánh trên kia, ta không còn dũng khí để đi gặp mặt tỷ tỷ nữa, vì ta đã phạm một sai lầm đó là ‘yêu’ nam nhân của tỷ tỷ, ta vội lắc đầu, tự cắn môi thề rằng không được tái phạm.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, cười nhạt nhẽo ta liền đọc lên bài thơ này, chúc tỷ hạnh phúc!
“Hay cho câu ‘yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu’” Xoay người qua thì thấy một mỹ nam nhân khác hắn vận áo bạch bào, phía dưới phụ hoa thêm vài cây trúc, một nụ cười ôn nhu khắc trên môi không quá mức ma mị, ánh mắt không quá gian tà, hắn có đôi nét giống với đại ca của hắn, hắn chính là – Hoàng Bá Thuật, mỉm cười trong khăn che mặt, ta cúi người xuống giống như các tỳ nữ hành lễ với đại nhân nói “Nô tỳ tham kiến Hoàng Bá công tử”
Hắn gật đầu hỏi “Ngươi là người mới? Ngươi nhìn từ trên xuống dưới không giống một nha hoàn tý nào cả, nhất là đôi mắt, thật đẹp, ta hảo thích”
“Ngô”, ta tròn mắt nhìn hắn, thích cái rắm, rồi lại cười nũng nịu nói “Công tử đừng trêu ghẹo nô tỳ nữa, nô tỳ vừa mới được chuyển vào đây đã một”
Hắn cười nhẹ với hành động khả ái của nàng, hắn nói “Ân, ngươi có thể cởi khăn sa cho bổn công tử ngắm chứ” đôi mắt của cô nương này tuyệt đối thuộc hàng thượng phẩm, chắc chắn là một đại mỹ nhân!
Nghe thấy câu nói này liền mất hết tình cảm, nhưng ta đang giả trang làm ‘người hầu’ sao có thể thưởng hắn một chưởng được?
Được không làm thì thôi đã làm thì liền làm cho chót, vội rặn ra nước mắt ta nói “Không giấu gì công tử, từ nhỏ nô tỳ đã có một vết xẹo ở mặt rất xấu xí, nên lão gia trước khi mua nô tỳ về căn dặn không được tháo khăn che ra nếu không sẽ phạt nô tỳ vì dám dọa khách nhân trong phủ, nô tỳ…nô…tỳ”
Vừa nói xong, thỳ vị Hoàng Bá Thuật này nhìn ta bằng ánh mắt khác, cũng giống như đại ca ca ta vậy “Tại hạ xin lỗi vị cô nương này mới đúng, thật thất lễ, đã mạo phạm cô nương, làm cô nương nhớ lại chuyện không vui”
Là gia tộc thượng đảng đứng thứ 2 kinh thành không ít công tử, hoàng thân, quí tộc đều đến góp vui, 1 là để gặp mặt mỹ nhân, 2 là bàn chuyện cưới hỏi, nhân tiện đến bàn chuyện làm ăn.
Sâu nhất, xa nhất trong căn nhà xa xỉ (do từ nhỏ Nguyệt rất ư là thích tĩnh lặng không thích ai làm phiền trong lúc gặp chu công, nên phụ thân đại đã xây riêng một phòng cho nàng), bất chợt trong căn phòng xa xỉ đột nhiên hét lên, phá tan màn đêm tĩnh lặng “Á á á,hảo ồn,hảo buồn ngủ, ồn chết đi được, mụ nội nó”
Một con heo, ủa một cô nương từ trong chăn từ từ lếch ra, cái miệng chu chu, lầm bầm, đột nhiên cửa phòng mở ra, một cô gái khoảng chừng 15t, 16t, mặc áo nha hoàn, tóc được búi thành hình tròn vấn sang 2 bên, được thắt lại bởi 1 cộng tơ hình con bướm, nhìn phi thường lanh lợi, nhanh nhẩu đáp “ Tiểu thơ người đã tỉnh, nô tỳ tên Di nhi từ nay hầu hạ tiểu thơ”
“Ách, Di nhi chuyện gì mà hảo ồn thế, ta ngủ không được” tùy hứng ta trào phúng hỏi.
“Ngô, tiểu thơ người đã quên tối nay là sinh thần của nhị tiểu thơ sao”, Di nhi ngạc nhiên nói, mặt ta đỏ bừng, trời ạ sao ta lại nhanh quên thế? Một tiếng hừ lạnh, ta nói “Con mắt nào ngươi thấy ta quên”
Di nhi bị vẻ mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt lạnh băng làm đến sợ hãi vội lắc đầu rồi nói “Ân, để nô tỳ giúp tiểu thơ ‘mục dục căn y’! ”
“Cái cái gì mục dục căn y?” ngơ người ra ta hỏi, Di nhi nhăn mày “Là vệ sinh thân thể”
Ồh, hóa ra là thế ta vội lắc đầu ngăn cản Di nhi bước vào phòng ta “Ân, được rồi, không cần em lo lắng, ta biết tự xử”
“Tự xử?” Di nhi nhăn mặt như khỉ ăn ớt mà hỏi, “Ách, ý là để ta tự làm” ta làm sao có thể quên được đây là ‘cổ đại’ đi dùng ngôn ngữ ‘hiện đại’ nói với nàng ta cứ như ‘ông nói gà, bà nói vịt’ vậy, aiz.
“Ngô, không được theo lệnh của lão gia….” Di nhi vội im miệng, thu hồi lại ánh mắt băng giá mỗi khi ai dám cãi lời ta, ta liền hung hăng bày ra bộ mặt của ta “Di nhi, em không nói, ta không nói thì ai biết được”
“Nhưng là….” Cúi đầu tận ngực Di nhi thật sự là tội nghiệp phải hầu hạ một người ‘lạnh hơn băng’ như Khả Tâm Nguyệt, nàng liền nói “Được rồi, lui ra”, nàng không thích ai hầu hạ cả, nàng muốn tự do.
“Khoan đã”, đang muốn cất bước ra đi liền dừng lại cước bộ, Di nhi sợ hãi run rẩy, nàng cười thật dâm, nói “Cởi ra”
Quay đầu lại Di nhi kinh hách lên “Nga~”, chưa kịp nói gì liền bị nàng lôi kéo vào trong phòng.
Dang tay ra tỏ ra bộ dạng nhàm chán ngáp một cái, ta bắt Di nhi vào phòng là để lột áo nha hoàn của nàng ta, chứ không hề có ý đồ bất lương đâu.
Ta chỉ muốn làm một người tàng hình, sống bình bình thản thản, tự do tự tại là mãn nguyện rồi, không nhất thiết phải lui tới cái nơi quyền quý cao sang đó.
Vì kiếp trước ta cũng chính là một trong những kẻ đó, ta không muốn phải bị những lễ nghi phiền phức kia níu giữ thêm một lần nữa, quá đủ rồi, ta muốn giống những chú chim trên trời dang cánh bay cao.
Tự chỉnh trang y phục của bản thân ta, xẹo, khăn che, y phục nha hoàn, đủ, hoàn hảo.
Ta liền ung dung tiến vào
Bất chợt ta nghe thấy có tiếng bước chân đang đi tới, theo bản năng ta liền phi thân vào ngọn núi giả nấp đi, nga~, nguyên lai ta biết võ công sao? ==’
Hảo vui, hảo vui, ta vội ngắm nhìn hai người đang di chuyển tới đây, thì miệng ta liền há ra tới mang tai.
Một nam tử vận áo lam bào, tóc xõa xuống tới đai hông, đôi mắt chim ưng không lạnh băng mà nhu tình, ngũ quan tuấn mỹ, cả người đều toát nên cái đẹp và sự sang trọng, trong phong lưu có chút tiêu soái, thân hình cao to ngất ngưỡng ướt chừng 1m85, nơng theo ánh trăng chiếu lọi vào mặt của đại nam nhân kia.
Ta liền tự lấy tay bịt miệng lại kẻo không chịu được xúc động la lên thì chết mất, theo sau là tỷ tỷ mỹ nhân của ta, a, nguyên lai là thế, khỏi cần xem đoạn sau ta cũng biết là chuyện gì rồi.
Bất chợt tim ta nhói đau lên, hảo đau, vừa được lên thiên đường phút chốc lại rơi thẳng xuống địa ngục
Vị soái ca đoán cũng không cần đoán ta biết ngay là Hoàng Bá Thuần rồi là tỷ phu tương lai của ta, giọng hắn trầm ổn rất mị hoặc nhân tâm hắn giành chức
Dứt lời bàn tay thon dài chìa ra một chiếc sáo bằng thủy tinh trong suốt được điêu khắc khá tinh tế và đẹp “Oa, thật đẹp nha Thuần caaa, quá quí giá rồi, muội, muội sợ….” Huyền Vũ Dạ Tuyết mặc dù vui nhưng có chút ái ngại nói
“Không, tặng cho muội, cái gì cũng không quí giá cả, muội là nhất mà”, bất chợt hắn cười lên, nụ cười đủ điên đảo chúng sinh.
Trời ạ, không cười thì thôi đã cười thì không ai sánh bằng, thật là suất quá á á á, bất chợt đầu nàng lại hiện về tư chất của một ‘gian thương’, chặc chặc, chà bán hắn ta đi làm nam kỹ chắc thu được một đống tiền!
Ta thở dài khi thấy hai người ân ân ái ái nắm tay nhau đi ra ngoài, bước ra ta liền cười gượng gạo, trở lại <Đào Thanh Các> của, ngắm nhìn ánh trăng bạc sáng lấp lánh trên kia, ta không còn dũng khí để đi gặp mặt tỷ tỷ nữa, vì ta đã phạm một sai lầm đó là ‘yêu’ nam nhân của tỷ tỷ, ta vội lắc đầu, tự cắn môi thề rằng không được tái phạm.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, cười nhạt nhẽo ta liền đọc lên bài thơ này, chúc tỷ hạnh phúc!
“Hay cho câu ‘yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu’” Xoay người qua thì thấy một mỹ nam nhân khác hắn vận áo bạch bào, phía dưới phụ hoa thêm vài cây trúc, một nụ cười ôn nhu khắc trên môi không quá mức ma mị, ánh mắt không quá gian tà, hắn có đôi nét giống với đại ca của hắn, hắn chính là – Hoàng Bá Thuật, mỉm cười trong khăn che mặt, ta cúi người xuống giống như các tỳ nữ hành lễ với đại nhân nói “Nô tỳ tham kiến Hoàng Bá công tử”
Hắn gật đầu hỏi “Ngươi là người mới? Ngươi nhìn từ trên xuống dưới không giống một nha hoàn tý nào cả, nhất là đôi mắt, thật đẹp, ta hảo thích”
“Ngô”, ta tròn mắt nhìn hắn, thích cái rắm, rồi lại cười nũng nịu nói “Công tử đừng trêu ghẹo nô tỳ nữa, nô tỳ vừa mới được chuyển vào đây đã một”
Hắn cười nhẹ với hành động khả ái của nàng, hắn nói “Ân, ngươi có thể cởi khăn sa cho bổn công tử ngắm chứ” đôi mắt của cô nương này tuyệt đối thuộc hàng thượng phẩm, chắc chắn là một đại mỹ nhân!
Nghe thấy câu nói này liền mất hết tình cảm, nhưng ta đang giả trang làm ‘người hầu’ sao có thể thưởng hắn một chưởng được?
Được không làm thì thôi đã làm thì liền làm cho chót, vội rặn ra nước mắt ta nói “Không giấu gì công tử, từ nhỏ nô tỳ đã có một vết xẹo ở mặt rất xấu xí, nên lão gia trước khi mua nô tỳ về căn dặn không được tháo khăn che ra nếu không sẽ phạt nô tỳ vì dám dọa khách nhân trong phủ, nô tỳ…nô…tỳ”
Vừa nói xong, thỳ vị Hoàng Bá Thuật này nhìn ta bằng ánh mắt khác, cũng giống như đại ca ca ta vậy “Tại hạ xin lỗi vị cô nương này mới đúng, thật thất lễ, đã mạo phạm cô nương, làm cô nương nhớ lại chuyện không vui”
Tác giả :
Tiểu Mạc Tử