Huyền Thiên
Chương 140: Ma thú
- Không rõ. Ngươi tốt nhất vẫn nên chuyên tâm tu luyện đi. Liên tục tấn cấp mấy lần đạt đến Tinh Giả cấp chín, lần thí luyện tại Hồng Hoang Sơn Mạch này đối với ngươi mà nói, là một cơ hội không tồi. Được rồi! Không có việc gì đừng nên quấy rầy ta thanh tu.
Lăng Hi nói xong, lập tức trở nên hoàn toàn yên lặng.
Điều này khiến Dương Thiên Lôi vô cùng phiền muộn. Có cái gì khó nói sao? Có thì có, không thì nói là không. Ca đâu có để tâm, cần gì phải ra vẻ thần bí như vậy.
Bất quá lần này Dương Thiên Lôi quả thực là đổ oan cho Lăng Hi. Đích xác như lời Lăng Hi nói, nàng không biết rõ. Nếu nhìn bề ngoài, Dương Thiên Lôi đích xác không phải người đại vận khí. Thế nhưng không có đại vận khí, có thể trở thành người hữu duyên với nàng không? Không có đại vận khí, trong đan điền của hắn có thể có một tồn tại thần bí không thua gì nàng, thậm chí còn kinh khủng hơn xa nàng không?
- Hương Hương tỷ, chúng ta trực tiếp vào sâu đi. Mẹ kiếp! Bảo tàng, thần mồ, tiên đan, linh dược, pháp bảo… Hết thảy đều chạy qua đây! Đập giết ca a!
Hai mắt Dương Thiên Lôi phát ra tinh quang, điên cuồng tru lên.
Hồng Hoang Sơn Mạch, kéo dài hàng vạn hàng ngàn dặm, rộng lớn vô ngần.
Chính phái, tà phái, tán tu, lúc nào cũng có vô số tu luyện giả dũng mãnh tiến vào đó, tìm kiếm đại vận khí, đại cơ duyên của chính mình.
Liên tục phi hành mấy canh giờ, khi sắc trời bắt đầu tối, ba người Dương Thiên Lôi, Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm chậm rãi đáp xuống một tòa núi hoang.
Lúc này, ba người cưỡi trên Lôi Cưu đã phi hành mấy ngàn dặm, từ lâu đã không nhìn thấy các đệ tử khác.
Trên núi hoang, tản mát ra khí tức ma thú nồng đậm. Đối với Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương mà nói cũng không có gì cường đại. Nhưng Lục Thanh Âm tu vi thấp hơn, trong lòng đã có chút thấp thỏm.
Suốt dọc đường đi, nàng đã biết Sở Hương Hương đã tấn cấp Tinh Giả cấp tám, Dương Thiên Lôi cũng tới cảnh giới Tinh Giả cấp tám đỉnh phong rồi, mà nàng chỉ vừa mới đột phá cấp sáu đỉnh phong mà thôi, so với hai người thực sự kém một khoảng lớn.
Nhìn hai người vẫn tiếp tục đi tới, căn bản không có ý dừng lại, Lục Thanh Âm sớm đã bắt đầu có chút lo lắng, thế nhưng lại không biết phải nói gì. Dù sao Dương Thiên Lôi không tiếc đắc tội Hải Đại Phú mà cứu nàng, giúp đỡ nàng rất nhiều. Nếu như một lần nữa lại vì mình mà ảnh hưởng đến tu luyện của hai người, thật không thể nào chấp nhận nổi.
- Tiểu Lôi, Thanh Âm, thu liễm khí tức của mình lại, tận lực hạn chế kinh động ma thú. Trời sắp tối rồi, chúng ta trước hết tìm một nơi an toàn nghỉ ngơi trước đã.
Sau khi ba người đáp xuống núi hoang, Sở Hương Hương cảm ứng khí tức ma thu xung quanh, nhẹ giọng nói.
Thanh Âm nhẹ giọng đáp
- Hương Hương tỷ, khí tức ma thú ở đây tựa hồ rất mạnh mẽ, so với lúc chúng ta thí luyện ở Đế Quốc Cát Ương mạnh hơn mấy lần. Nhưng mà cũng không quá cường đại, hẳn đều là ma thú dưới cấp bảy. Thanh Âm nuội muội ở chỗ này tu luyện có lẽ không tồi. Nguồn:
Dương Thiên Lôi cũng cảm ứng khí tức ma thú xung quanh, khẽ nói.
- Không được! Số lượng ma thú ở đây thực sự nhiều lắm! Rất dễ bị ma thú vây công. Một mình Thanh Âm khẳng định là không được. Chúng ta ở cùng một chỗ cũng không ảnh hưởng gì. Ngày mai xem ra không thể thâm nhập vào sâu hơn được, chúng ta cứ bắt đầu tu luyện từ chỗ này đi.
Sở Hương Hương khẽ nhíu mày, nói.
- Ách! Hình như hơi thấp a. Ba người chúng ta đi cùng nhau, thâm nhập sâu hơn nữa cũng không sao mà.
Dương Thiên Lôi nói.
- Ngày mai trước tiên cứ thử xem sao đã. Dù sao chúng ta cũng lần đầu tiên đến Hồng Hoang Sơn Mạch, tình hình cụ thể còn không rõ ràng lắm. Hơn nữa, Thanh Âm chỉ là Tinh Giả cấp sáu đỉnh phong, tốt nhất cẩn thận vẫn hơn.
Sở Hương Hương nhẹ giọng đáp.
- Hương Hương tỷ, Thiên Lôi, mọi người đã giúp muội rất nhiều. Muội không thể liên lụy hai người tu luyện nữa. Ma thú cấp bảy đối với hai người mà nói, căn bản không có tác dụng tu luyện. Hay là ngày mai cứ thâm nhập đi, bên trong nhất định cũng có ma thú cấp thấp. Muội theo hai người giết ma thú cấp thấp là được.
Lục Thanh Âm ngượng ngùng thấp giọng nói.
- Để xem tình hình thế nào. Chúng ta trước hết cứ đi tìm chỗ nghỉ ngơi đi đã.
Sở Hương Hương đáp.
Dương Thiên Lôi quả thực rất bối rối. Nếu như chỉ có mình hắn mà nói, tất nhiên là sẽ tiếp tục thâm nhập. Bất quá còn có Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm. Hắn không thể không chiếu cố hai nàng. Các đệ tử khác hiển nhiên đều là tụ tập thành đội, tác chiến tập thể. Bọn họ có ba người vốn đã ít rồi, nếu như lại tách ra nữa, đừng nói Lục Thanh Âm, ngay cả Sở Hương Hương e rằng cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hồng Hoang Sơn Mạch, vương quốc của ma thú, một trong năm địa điểm nguy hiểm nhất của đại lục Huyền Thiên. Tuy rằng Dương Thiên Lôi chưa thực sự bắt đầu chiến đấu, nhưng đã cảm ứng được khí tức kinh khủng, tuyệt đối không phải nơi mà hắn đã từng thí luyện có thể bằng được.
Sau nửa canh giờ, ba người tránh được vô số ma thú, tại lưng chừng núi hoang phát hiện một huyệt động tự nhiên.
- Sơn động này không tồi. Đêm nay chúng ta nghỉ ở chỗ này đi.
Khi tới trước cửa động, ba người dừng lại. Dương Thiên Lôi nhìn vào nơi tối om giống như một sơn động rất lớn, nhẹ giọng nói.
- Khí tức ma thú rất mạnh. Bên trong phỏng chừng có ma thú. Chúng ta hay là tìm chỗ khác đi.
Sở Hương Hương ngưng thần cảm ứng khí tức ma thú trong sơn động, khẽ nhíu mày nói.
- Không việc gì. Chỉ là một đầu ma thú cấp bảy mà thôi. Ca có thể giết chết mà không khiến các ma thú xung quanh chú ý. Các nàng ở chỗ này chờ đi, ca vào trước giết nó đã.
Trên thực tế, Dương Thiên Lôi đã tấn cấp đến Tinh Giả cấp chín, năng lực cảm ứng hơn xa Sở Hương Hương. Tuy rằng căn bản không nhìn thấy tình hình trong động, nhưng hắn cũng đã nắm bắt được một phần, khóe miệng hé ra nụ cười tự tin, trầm giọng nói.
- Ngươi xác định?
Sở Hương Hương hơi kỳ quái hỏi.
- Đương nhiên. Yên tâm đi! Các nàng cứ chờ là được rồi.
Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng đáp.
- Được rồi, vậy ngươi cẩn thận một chút.
Sở Hương Hương nói.
Dương Thiên Lôi gật đầu, toàn thân nhất thời nhẹ nhàng như con báo, không hề có dao động tinh thần lực, vô thanh vô tức mà tiến nhập vào trong động.
Phốc!
Một tiếng vang nhỏ truyền tới tai Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm. Một lát sau, thân hình Dương Thiên Lôi liền vô thanh vô tức đi tới trước mặt hai người nói:
- Được rồi. Có thể tiến vào. Hắc hắc… Đêm nay có thể có bữa ăn ngon cho các nàng.
Sở Hương Hương còn đỡ, Dương Thiên Lôi biến thái thế nào nàng cũng ít nhiều biết rõ, cũng đã chân chính lĩnh giáo qua. Nhưng Lục Thanh Âm thì không như vậy. Nàng mặc dù cũng biết Dương Thiên Lôi rất mạnh, nhưng lúc này nhìn thấy hắn giết chết một đầu ma thú cấp bảy dễ dàng như vậy, khiến trong lòng nàng khiếp sợ không thôi.
Tác giả :
Ô Sơn