Huyền Thiên Tà Tôn
Chương 60: Dương Thiên Lôi không nói lời vô ích, toàn thân nhất thời giống như thuấn mã, hóa thành một đạo cầu vồng, giản đơ
- Hử? Lôi Hoành? Dừng cái con mẹ ngươi a, đây là tỷ thí, ngươi cho ngươi là ai? Ngươi bảo lão tử dừng tay thì dừng tay?
Dương Thiên Lôi liếc mắt nhìn thấy cái mặt trư nghếch lên trời, tràn đây ngang ngược kiêu ngạo của Lôi Hoành, trong lòng thầm mắng, thân hình vẫn liên tục như trước, không hề để ý dù chỉ một chút.
Lôi Hoành hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên hạ xuống chính giữa Dương Thiên Lôi và Hoàng Phi Long, một quyền đánh ra.
Tinh thần lực thuộc tính kim cuồng bạo mang theo khí sát phạt vô cùng cường đại va chạm với nắm tay của Dương Thiên Lôi.
Oanh một tiếng nổ, thân hình của Lôi Hoành chỉ hơi nhoáng lên, Dương Thiên Lôi thì liên tục bật lui hai bước mới ngừng lại được thân hình.
- Còn không mau dừng tay?
Sau khi đánh một quyền bức lui Dương Thiên Lôi, trên mặt Lôi Hoành không hề có một chút vẻ vui mừng nào, ngược lại khiếp sợ, vội vàng hét lên một lần nữa.
- Dựa vào cái gì?
- Còn phải nói nữa sao? Ngươi dùng linh đan diệu dược tạm thời đề cao lực lượng thân thể của chính mình, bất cứ người nào cũng có thể nhìn ra được, ngươi đã vi phạm vào tôn chỉ của tỷ thí người mới, đối với các tuyển thủ dự thi khác hoàn toàn không công bằng.
- Làm học viện đệ nhất đế quốc Cát Ương, tỷ thí người mới đối với mỗi người chúng ta mà nói đều là một lần cơ hội khó có được, đây là cơ hội cạnh tranh hoàn toàn công bình, công khai, ngươi đầu cơ trục lợi thắng được tỷ thí còn có ý nghĩa gì nữa? Tỷ thí người mới chính là lựa chọn học viên ưu tú nhất cho học viện, không phải lựa chọn linh dược. Tổ trù bị chúng ta quyết không cho phép kẻ chỉ có tài năng bình thường dựa vào linh đan diệu dược thắng lợi, ngươi đây là bóp chết thiên tài!
- Vì vậy, chúng ta nhất trí quyết định, trận tỷ thí này vô hiệu!
Cái mặt trư nghếch cao cái mũi lên trời của Lôi Hoành mang theo cuồng ngạo nhất quán, nhưng lúc này lại lộ vẻ chính khí nghiêm nghị, trong ánh mắt mang theo một tia phẫn nộ xuất phát từ chính nghĩa, lời nói rõ ràng, nói năng có khí phách.
Trên khán đài nhất thời bạo phát một trận gây rối, Lôi Hoành đã thành công khơi mào được sự bất mãn của mọi người, thu được sự tán thành của tuyệt đại đa số người. Bằng vào vũ khí chuyên dụng của Tinh giả cường đại thắng lợi, theo lý theo tình còn có thể bỏ qua, dù sao chỉ cần có thể sở hữu vũ khí đó chính là tượng trưng cho thực lực vĩnh cửu, hế nhưng linh đan diệu dược lại khó có thể tiếp thu.
- Linh dược?
Tuy rằng Dương Thiên Lôi hận không thể lập tức đánh tên này thành đầu heo, thế nhưng suy nghĩ cẩn thận lại để lộ một tia mỉm cười kỳ dị, khóe miệng hơi nhếch lên, không phủ định nhìn Lôi Hoành, nhẹ giọng nói:
- Được rồi, vô hiệu thì vô hiệu, vậy có phải muốn tiến hành tỷ thí một lần nữa?
- Đương nhiên!
Lôi Hoành mỉm cười đáp lời.
- Lúc nào?
- Chờ thời điểm dược hiệu của ngươi tan đi!
- Vậy khi dược hiệu của ta đã qua, hiện tại có phải bắt đầu được rồi?
- Hừ, ngươi qua là có thể qua sao? Ngươi coi thường tất cả mọi người là kẻ ngu si? Trận tỷ thí này, tổ trù bị chúng ta sẽ an bài thời gian!
Lôi Hoành lạnh lùng nói.
- Ta không cho rằng như vậy? Chỉ là cái đầu bị nước vào của ngươi nghĩ vậy, chính là bị lừa đá mà thôi!
Dương Thiên Lôi nhếch nhếch miệng, khinh thường nói. Không hề để ý tới Lôi Hoành đang nổi giận, thân hình nhẹ nhàng nhẩy lên, nhất thời giống như chim yến lướt qua, nhẹ nhàng không gì sánh được bay lên trời, xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng, tiêu sái tới cực điểm trở về trước mặt Trương Tử Hàm, kéo tay Trương Tử Hàm có điểm sững sờ, trực tiếp bước ra ngoài.
Phong Mã Ngưu còn muốn nói cái gì, thế nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, nhìn bóng lưng của Dương Thiên Lôi đi xa, hơi lắc đầu:
- Lão đại, thực sự đã ăn linh dược sao?
Dưới ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, sau khi đi khỏi sân đấu, Trương Tử Hàm nhìn Dương Thiên Lôi không có một chút biểu tình phật lòn, nhịn không được hỏi:
- Tiểu Lôi, ngươi thực sự ăn linh dược sao? Rốt cuộc là ăn cái gì?
Tuy rằng Dương Thiên Lôi không phủ nhận ăn linh dược trên lôi đài, thế nhưng Trương Tử Hàm mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, cộng thêm hai ngày nay cơ bản nàng ở cùng một chỗ với Dương Thiên Lôi, tối ngày hôm qua xa nhau cũng là tới tận khuya, hơn nữa Trương Tử Hàm cũng không cho là Dương Thiên Lôi sẽ ăn linh dược vì tỷ thí.
- Tham ô nghìn năm a, thân ái!
Dương Thiên Lôi nhìn ánh mắt thân thiết của Trương Tử Hàm, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa, nhẹ giọng nói.
- Đừng nói bậy, nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
- Nghiêm ngặt mà nói có vẻ như đúng là ta đã ăn linh dược… Vì vậy, nếu như Lôi Hoành đã nói như vậy, ta cũng không cần phải phủ nhận!
- Vậy ngươi rốt cuộc ăn cái gì?
- Tảng đá, tảng đá màu đen bị ta ăn tươi!
Dương Thiên Lôi ghé sát bên tai Trương Tử Hàm, nhẹ giọng nói.
- Cái gì?
Trương Tử Hàm nhất thời thất kinh.
- Đừng kích động… Đích xác có điểm thần quái, bất quá ta cũng không hiểu lắm, ta chỉ ôm nó ngủ, sáng sớm hôm nay đã không nhìn thấy nó nữa rồi, mà ta lại biến thành màu đen giống như nó, thực sự quá mức mơ mơ hồ hồ!
Dương Thiên Lôi lắc đầu nói.
- Ngươi… Còn ăn cái gì khác hay không?
Trương Tử Hàm không thể tin được, tiên thảo linh vật có thể ăn, nhưng khối đá lớn màu đen ngay cả Dương lão cũng không có biện pháp luyện hóa cũng có thể ăn sao? Điều này thực sự quá khó có thể tin tưởng.
- Không có! Không cần nghĩ nhiều như vậy, dù sao bí mật trên người ta cũng không phải chỉ một hai cái, chỉ cần không phải là chuyện xấu là tốt rồi. Ta có thể xác định, thực lực của ta đã đề cao rất nhiều! Ta đã rất mạnh rồi! Hắc hắc, thân ái… Đừng quên ước định của chúng tan ha!
- Phi!
Trương Tử Hàm khẽ gắt một ngụm:
- Ngươi cho rằng ngươi rất mạnh sao? Để ta cho ngươi hiểu rõ, ngươi có bao nhiêu “mạnh”!
Ánh dương quang chính ngộ chiếu vào làn da trắng noãn như bạch ngọc của Trương Tử Hàm, nàng mang theo một nụ cười e thẹn, dưới ánh mặt trời chói lọi có vẻ như thánh khiết mà thanh thuần, vẻ khẽ gắt hờn dỗi của nàng tản ra sức quyến rũ vô cùng kinh người, để Dương Thiên Lôi có điểm sững sờ.
- Tốt! Ca… Ta nhất định để nàng biết ta có bao nhiêu mạnh! Vô luận là phương diện gì!
Dương Thiên Lôi không kìm lòng được trêu đùa.
Nhất thời tiếng vui cười tức giận mắng mỏ, hai người người đuổi ta chạy, rất nhanh trở về ký túc xá của Dương Thiên Lôi.
Tâm tình của Trương Tử Hàm rất tốt, nhìn Dương Thiên Lôi giống như kỳ tích chỉ trong một ngày một đêm trở nên mạnh mẽ, tâm tình của nàng cũng vui vẻ thay hắn. Nhất là loại chuyện gần như thần quái nhưng lại xác thực xảy ra trên người Dương Thiên Lôi để tâm tình của nàng càng tốt hơn. Bởi vì nàng biết, loại dị năng thiên phú này đã tạo thành lợi thế quan trọng cho Dương Thiên Lôi trên con đường trở thành cường giả, cũng chính là đòn sát thủ sinh tồn của hắn.
▲
Dương Thiên Lôi liếc mắt nhìn thấy cái mặt trư nghếch lên trời, tràn đây ngang ngược kiêu ngạo của Lôi Hoành, trong lòng thầm mắng, thân hình vẫn liên tục như trước, không hề để ý dù chỉ một chút.
Lôi Hoành hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên hạ xuống chính giữa Dương Thiên Lôi và Hoàng Phi Long, một quyền đánh ra.
Tinh thần lực thuộc tính kim cuồng bạo mang theo khí sát phạt vô cùng cường đại va chạm với nắm tay của Dương Thiên Lôi.
Oanh một tiếng nổ, thân hình của Lôi Hoành chỉ hơi nhoáng lên, Dương Thiên Lôi thì liên tục bật lui hai bước mới ngừng lại được thân hình.
- Còn không mau dừng tay?
Sau khi đánh một quyền bức lui Dương Thiên Lôi, trên mặt Lôi Hoành không hề có một chút vẻ vui mừng nào, ngược lại khiếp sợ, vội vàng hét lên một lần nữa.
- Dựa vào cái gì?
- Còn phải nói nữa sao? Ngươi dùng linh đan diệu dược tạm thời đề cao lực lượng thân thể của chính mình, bất cứ người nào cũng có thể nhìn ra được, ngươi đã vi phạm vào tôn chỉ của tỷ thí người mới, đối với các tuyển thủ dự thi khác hoàn toàn không công bằng.
- Làm học viện đệ nhất đế quốc Cát Ương, tỷ thí người mới đối với mỗi người chúng ta mà nói đều là một lần cơ hội khó có được, đây là cơ hội cạnh tranh hoàn toàn công bình, công khai, ngươi đầu cơ trục lợi thắng được tỷ thí còn có ý nghĩa gì nữa? Tỷ thí người mới chính là lựa chọn học viên ưu tú nhất cho học viện, không phải lựa chọn linh dược. Tổ trù bị chúng ta quyết không cho phép kẻ chỉ có tài năng bình thường dựa vào linh đan diệu dược thắng lợi, ngươi đây là bóp chết thiên tài!
- Vì vậy, chúng ta nhất trí quyết định, trận tỷ thí này vô hiệu!
Cái mặt trư nghếch cao cái mũi lên trời của Lôi Hoành mang theo cuồng ngạo nhất quán, nhưng lúc này lại lộ vẻ chính khí nghiêm nghị, trong ánh mắt mang theo một tia phẫn nộ xuất phát từ chính nghĩa, lời nói rõ ràng, nói năng có khí phách.
Trên khán đài nhất thời bạo phát một trận gây rối, Lôi Hoành đã thành công khơi mào được sự bất mãn của mọi người, thu được sự tán thành của tuyệt đại đa số người. Bằng vào vũ khí chuyên dụng của Tinh giả cường đại thắng lợi, theo lý theo tình còn có thể bỏ qua, dù sao chỉ cần có thể sở hữu vũ khí đó chính là tượng trưng cho thực lực vĩnh cửu, hế nhưng linh đan diệu dược lại khó có thể tiếp thu.
- Linh dược?
Tuy rằng Dương Thiên Lôi hận không thể lập tức đánh tên này thành đầu heo, thế nhưng suy nghĩ cẩn thận lại để lộ một tia mỉm cười kỳ dị, khóe miệng hơi nhếch lên, không phủ định nhìn Lôi Hoành, nhẹ giọng nói:
- Được rồi, vô hiệu thì vô hiệu, vậy có phải muốn tiến hành tỷ thí một lần nữa?
- Đương nhiên!
Lôi Hoành mỉm cười đáp lời.
- Lúc nào?
- Chờ thời điểm dược hiệu của ngươi tan đi!
- Vậy khi dược hiệu của ta đã qua, hiện tại có phải bắt đầu được rồi?
- Hừ, ngươi qua là có thể qua sao? Ngươi coi thường tất cả mọi người là kẻ ngu si? Trận tỷ thí này, tổ trù bị chúng ta sẽ an bài thời gian!
Lôi Hoành lạnh lùng nói.
- Ta không cho rằng như vậy? Chỉ là cái đầu bị nước vào của ngươi nghĩ vậy, chính là bị lừa đá mà thôi!
Dương Thiên Lôi nhếch nhếch miệng, khinh thường nói. Không hề để ý tới Lôi Hoành đang nổi giận, thân hình nhẹ nhàng nhẩy lên, nhất thời giống như chim yến lướt qua, nhẹ nhàng không gì sánh được bay lên trời, xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng, tiêu sái tới cực điểm trở về trước mặt Trương Tử Hàm, kéo tay Trương Tử Hàm có điểm sững sờ, trực tiếp bước ra ngoài.
Phong Mã Ngưu còn muốn nói cái gì, thế nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, nhìn bóng lưng của Dương Thiên Lôi đi xa, hơi lắc đầu:
- Lão đại, thực sự đã ăn linh dược sao?
Dưới ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, sau khi đi khỏi sân đấu, Trương Tử Hàm nhìn Dương Thiên Lôi không có một chút biểu tình phật lòn, nhịn không được hỏi:
- Tiểu Lôi, ngươi thực sự ăn linh dược sao? Rốt cuộc là ăn cái gì?
Tuy rằng Dương Thiên Lôi không phủ nhận ăn linh dược trên lôi đài, thế nhưng Trương Tử Hàm mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, cộng thêm hai ngày nay cơ bản nàng ở cùng một chỗ với Dương Thiên Lôi, tối ngày hôm qua xa nhau cũng là tới tận khuya, hơn nữa Trương Tử Hàm cũng không cho là Dương Thiên Lôi sẽ ăn linh dược vì tỷ thí.
- Tham ô nghìn năm a, thân ái!
Dương Thiên Lôi nhìn ánh mắt thân thiết của Trương Tử Hàm, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa, nhẹ giọng nói.
- Đừng nói bậy, nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
- Nghiêm ngặt mà nói có vẻ như đúng là ta đã ăn linh dược… Vì vậy, nếu như Lôi Hoành đã nói như vậy, ta cũng không cần phải phủ nhận!
- Vậy ngươi rốt cuộc ăn cái gì?
- Tảng đá, tảng đá màu đen bị ta ăn tươi!
Dương Thiên Lôi ghé sát bên tai Trương Tử Hàm, nhẹ giọng nói.
- Cái gì?
Trương Tử Hàm nhất thời thất kinh.
- Đừng kích động… Đích xác có điểm thần quái, bất quá ta cũng không hiểu lắm, ta chỉ ôm nó ngủ, sáng sớm hôm nay đã không nhìn thấy nó nữa rồi, mà ta lại biến thành màu đen giống như nó, thực sự quá mức mơ mơ hồ hồ!
Dương Thiên Lôi lắc đầu nói.
- Ngươi… Còn ăn cái gì khác hay không?
Trương Tử Hàm không thể tin được, tiên thảo linh vật có thể ăn, nhưng khối đá lớn màu đen ngay cả Dương lão cũng không có biện pháp luyện hóa cũng có thể ăn sao? Điều này thực sự quá khó có thể tin tưởng.
- Không có! Không cần nghĩ nhiều như vậy, dù sao bí mật trên người ta cũng không phải chỉ một hai cái, chỉ cần không phải là chuyện xấu là tốt rồi. Ta có thể xác định, thực lực của ta đã đề cao rất nhiều! Ta đã rất mạnh rồi! Hắc hắc, thân ái… Đừng quên ước định của chúng tan ha!
- Phi!
Trương Tử Hàm khẽ gắt một ngụm:
- Ngươi cho rằng ngươi rất mạnh sao? Để ta cho ngươi hiểu rõ, ngươi có bao nhiêu “mạnh”!
Ánh dương quang chính ngộ chiếu vào làn da trắng noãn như bạch ngọc của Trương Tử Hàm, nàng mang theo một nụ cười e thẹn, dưới ánh mặt trời chói lọi có vẻ như thánh khiết mà thanh thuần, vẻ khẽ gắt hờn dỗi của nàng tản ra sức quyến rũ vô cùng kinh người, để Dương Thiên Lôi có điểm sững sờ.
- Tốt! Ca… Ta nhất định để nàng biết ta có bao nhiêu mạnh! Vô luận là phương diện gì!
Dương Thiên Lôi không kìm lòng được trêu đùa.
Nhất thời tiếng vui cười tức giận mắng mỏ, hai người người đuổi ta chạy, rất nhanh trở về ký túc xá của Dương Thiên Lôi.
Tâm tình của Trương Tử Hàm rất tốt, nhìn Dương Thiên Lôi giống như kỳ tích chỉ trong một ngày một đêm trở nên mạnh mẽ, tâm tình của nàng cũng vui vẻ thay hắn. Nhất là loại chuyện gần như thần quái nhưng lại xác thực xảy ra trên người Dương Thiên Lôi để tâm tình của nàng càng tốt hơn. Bởi vì nàng biết, loại dị năng thiên phú này đã tạo thành lợi thế quan trọng cho Dương Thiên Lôi trên con đường trở thành cường giả, cũng chính là đòn sát thủ sinh tồn của hắn.
▲
Tác giả :
Ô Sơn Vân Vũ