Huyền Thiên Tà Tôn
Chương 121: Phương pháp thổ nạp
Nguyên Thần, một khi tự do ở ngoài thân thể, sẽ trở thành thuốc bổ siêu cấp cho người trong Thần Đạo, sau khi luyện hóa liền có thể dễ dàng đạt được tất cả thần niệm của Nguyên Thần. Lăng Hi tu luyện ngàn năm, cũng có nghĩa rằng, một khi người trong Thần Đạo luyện hóa được Nguyên Thần của nàng, sẽ khơi khơi thu được tu vi ngàn năm của nàng.
Lợi ích này có sức mê hoặc thật lớn. Ai sẽ có khả năng buông tha đây?
Nhưng lúc đó thọ nguyên của Lăng Hi đã hết, nếu đã cảm ngộ được thiên đạo rồi, cũng rõ ràng lời chỉ dẫn của thiên đạo. Cho nên, tuy rằng trong lòng có nhiều nghi vấn không giải thích được, nhưng nào không có bất kỳ lựa chọn nào khác. Đó là cơ hội duy nhất của nàng.
Mà hiện tại, khi Lăng Hi chân chính gặp “người hữu duyên” Dương Thiên Lôi, đồng thời cũng hiểu rõ tu vi của Dương Thiên Lôi, nàng rốt cuộc minh bạch vì sao thiên đạo lại chỉ nàng tới chỗ này.
Một Tinh Giả cấp bốn lại có được thân thể Huyền Thiên, nàng căn bản không cần lo lắng Dương Thiên Lôi sẽ luyện hóa Nguyên Thần của nàng. Bởi vì Dương Thiên Lôi còn chưa có năng lực như vậy.
Cái này còn không phải là thiên ý sao?
- Cái gì là cảnh giới Thần Đạo? Thiên đạo là cái gì?
Dương Thiên Lôi nghe Lăng Hi nói, nhất thời cảm thấy đầu mình to ra. Tuy nhiên, hắn loáng thoáng nhận ra, thân thể Huyền Thiên tựa hồ rất trâu bò, hơn nữa chỉ có cái gì “người trong Thần Đạo” trải qua sấm sét rèn luyện mới có thể trở thành thân thể Huyền Thiên. Mà hiện tại, có vẻ như mình có tu vi cấp thấp mà lại có được thân thể Huyền Thiên. Đây là chuyện gì vậy? Trong lòng Dương Thiên Lôi nhất thời xuất hiện một đống vấn đề, không cần nghĩ ngợi liền hỏi.
- Cảnh giới tu luyện của con người chia làm ba đại cảnh giới: dưới Tinh Giả cấp chín là cảnh giới Hậu Thiên, trên cấp chín liền bước vào cảnh giới Tiên Thiên, trên Tiên Thiên cấp chín, chính là cảnh giới Thần Đạo. Mà thiên đạo… Chờ thực lực ngươi đủ mạnh, lúc đó tự nhiên sẽ biết thôi. Ngươi hiện tại tựa hồ có thể rèn luyện lục phủ ngũ tạng, tại sao lại luyện đến xương cốt rồi dừng lại?
Lăng Hi dường như đã khôi phục lại bình tĩnh, vẻ thất vọng trước đó đã hoàn toàn biến mất không thấy, liền bắt đầu quan tâm đến tu vi của Dương Thiên Lôi.
Tuy rằng nàng đã một lần nữa khôi phục ý thức, Nguyên Thần cũng đã tìm được nơi sống nhờ, nhưng muốn cô đọng ra thực lực bản thân, một lần nữa khôi phục tu vi, lại hoàn toàn ký thác trên người Dương Thiên Lôi. Chỉ khi Dương Thiên Lôi thực sự mạnh lên, đạt tới cảnh giới Thần Đạo, nàng mới có thể mau chóng khôi phục. Bằng không, chỉ dựa vào một Tinh Giả Hậu Thiên như Dương Thiên Lôi, làm sao có thể đủ cung cấp lượng thiên địa linh khí khổng lồ cho nàng đây?
- Hắc hắc … Việc này…
Dương Thiên Lôi nhất thời xấu hổ gãi gãi đầu. Hắn chỉ mới vừa tấn cấp Tinh Giả cấp bốn mà thôi, về phần công pháp cấp năm này, hắn căn bản còn chưa có học qua.
Đạo tu luyện từng nói, kiêng kị nhất chính là chỉ vì cái trước mắt, cho nên trăm ngàn năm truyền thừa xuống dưới, để tránh tình huống này xuất hiện, tu luyện giả khi đạt tới cấp độ tu luyện nào thì chỉ được truyền thụ công pháp của cấp độ đó.
- Thì ra ngươi còn chưa học tập công pháp cấp năm, trách không được… Đã như vậy, ta liền truyền cho ngươi phương pháp thổ nạp.
Lăng Hi nhẹ giọng nói. Thanh âm chưa dứt, tâm thần Dương Thiên Lôi bỗng nhiên rung động, trong sát na liền cảm giác như trời đất chuyển vần. Sau đó, hắn thấy mình xuất hiện trong một không gian kỳ dị.
Toàn bộ không gian là một mảnh hỗn độn, không có trời, không có đất, không sáng, cũng không tối, phảng phất giống như tiến nhập vào trong hư không. Dương Thiên Lôi giống như đang phiêu đãng trong đó.
Càng khiến cho Dương Thiên Lôi khiếp sợ chính là, trong không gian kỳ dị này, hắn không ngờ lại thấy một bóng dáng tuyệt mỹ. Hầu như liếc mắt, hắn liền nhận ra bóng dáng đó là ai. Bất quá lúc này, nàng đã không còn xích lõa nữa, mà mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, che khuất đi thân thể hoàn mỹ của nàng. Nàng đang mỉm cười nhìn Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi mở to hai mắt, vẻ mặt ngơ ngẩn, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn mỹ làm cho người ta hít thở không thông của nàng, hô hấp và nhịp tim trong nháy mắt liền tăng vọt lên. Hắn vốn là một tên hèn mọn, trong nháy mắt vừa nhìn thấy mỹ nữ, liền quên đi tất cả, trong đầu duy chỉ xuất hiện một hình ảnh, đó là thân thể mềm mại, mê hoặc của mỹ nữ kia khi nàng hoàn toàn xích lõa.
Hắn thấy lúc đó chỉ là một người không có khí tức sinh mệnh, giống như là một pho tượng, mà lúc này, khi mỹ nữ rõ ràng xuất hiện trước mắt hắn, lại mang đến cho hắn cảm giác hoàn toàn khác nhau. Nếu như không phải đã từng nhìn qua thân thể mỹ nữ này, Dương Thiên Lôi cho dù có hèn mọn hơn nữa cũng tuyệt đối sẽ không sinh ra bất luận ý niệm khinh nhờn nào trong đầu. Bởi vì, nàng thật sự là quá thánh khiết, nhất là tia mỉm cười nhàn nhạt kia, đường như có thể hòa tan tất cả những dơ bẩn và đáng ghê tởm của thế gian. Cho dù là bất luận kẻ nào cũng đều không mảy may có ý niệm khinh nhờn nào trong đầu.
Nhưng, sai thì cũng đã sai rồi. Lúc đó, Dương Thiên Lôi không chỉ nhìn thấy thân thể của mỹ nữ, lại còn nghiên cứu vô cùng tỉ mỉ. Cho nên, hắn kìm lòng không được, liền đem thân thể hoàn mỹ kia so sánh với bộ dáng thánh khiết hiện tại, nước bọt hầu như trong nháy mắt nhỏ xuống tong tong.
- Ngươi nghĩ cái gì?
Mỹ nữ vốn còn đang mỉm cười, nhất thời biểu tình biến đổi, tức giân nói.
Tư tưởng của Dương Thiên Lôi căn bản tránh không khỏi cảm ứng của Lăng Hi, nàng há lại không biết hắn nghĩ cái gì trong đầu?
- Khụ khụ…
Dương Thiên Lôi nhất thời lại càng hoảng sợ, vội vàng thu liễm tâm thần, xấu hổ hỏi:
- Mỹ nữ… Đây là nơi nào? Vì sao ta lại đến đây?
- Gọi Lăng Hi đi! Đây chính là trong đầu của ngươi, cũng chính là không gian ý thức của ngươi. Được rồi, ta vừa mới thức tỉnh, Nguyên Thần còn rất yếu ớt, đưa ngươi vào không gian ý thức đã tiêu hao rất nhiều niệm lực của ta. Thời gian của ta không nhiều lắm, ngươi phải cẩn thận ghi nhớ, cũng phải cảm nhận tâm cảnh của ta.
Lăng Hi nói xong, liền quay qua Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng vẫy tay. Dương Thiên Lôi nhất thời bay tới trước mặt nàng.
- Ngũ tâm hướng lên trời, ngồi xếp bằng xuống.
Lăng Hi trầm giọng nói.
Ngũ tâm, chính là đỉnh đầu, hai tay và hai chân, hợp lại thành ngũ tâm. Ngũ tâm hướng lên trời còn gọi là “song bàn”. Loại tư thế này chính là thường dùng để tu tập thổ nạp.
Dương Thiên Lôi lúc này cũng không dám hàm hồ.
Trở thành cường giả, bằng tuyệt thế thần công khiến cho vô số muội muội say mê, chính là lý tưởng vĩ đại của hắn. Mỹ nữ tuy rằng quan trọng, nhưng không có đủ thực lực, làm sao có thể được mỹ nữ yêu mến?
Lợi ích này có sức mê hoặc thật lớn. Ai sẽ có khả năng buông tha đây?
Nhưng lúc đó thọ nguyên của Lăng Hi đã hết, nếu đã cảm ngộ được thiên đạo rồi, cũng rõ ràng lời chỉ dẫn của thiên đạo. Cho nên, tuy rằng trong lòng có nhiều nghi vấn không giải thích được, nhưng nào không có bất kỳ lựa chọn nào khác. Đó là cơ hội duy nhất của nàng.
Mà hiện tại, khi Lăng Hi chân chính gặp “người hữu duyên” Dương Thiên Lôi, đồng thời cũng hiểu rõ tu vi của Dương Thiên Lôi, nàng rốt cuộc minh bạch vì sao thiên đạo lại chỉ nàng tới chỗ này.
Một Tinh Giả cấp bốn lại có được thân thể Huyền Thiên, nàng căn bản không cần lo lắng Dương Thiên Lôi sẽ luyện hóa Nguyên Thần của nàng. Bởi vì Dương Thiên Lôi còn chưa có năng lực như vậy.
Cái này còn không phải là thiên ý sao?
- Cái gì là cảnh giới Thần Đạo? Thiên đạo là cái gì?
Dương Thiên Lôi nghe Lăng Hi nói, nhất thời cảm thấy đầu mình to ra. Tuy nhiên, hắn loáng thoáng nhận ra, thân thể Huyền Thiên tựa hồ rất trâu bò, hơn nữa chỉ có cái gì “người trong Thần Đạo” trải qua sấm sét rèn luyện mới có thể trở thành thân thể Huyền Thiên. Mà hiện tại, có vẻ như mình có tu vi cấp thấp mà lại có được thân thể Huyền Thiên. Đây là chuyện gì vậy? Trong lòng Dương Thiên Lôi nhất thời xuất hiện một đống vấn đề, không cần nghĩ ngợi liền hỏi.
- Cảnh giới tu luyện của con người chia làm ba đại cảnh giới: dưới Tinh Giả cấp chín là cảnh giới Hậu Thiên, trên cấp chín liền bước vào cảnh giới Tiên Thiên, trên Tiên Thiên cấp chín, chính là cảnh giới Thần Đạo. Mà thiên đạo… Chờ thực lực ngươi đủ mạnh, lúc đó tự nhiên sẽ biết thôi. Ngươi hiện tại tựa hồ có thể rèn luyện lục phủ ngũ tạng, tại sao lại luyện đến xương cốt rồi dừng lại?
Lăng Hi dường như đã khôi phục lại bình tĩnh, vẻ thất vọng trước đó đã hoàn toàn biến mất không thấy, liền bắt đầu quan tâm đến tu vi của Dương Thiên Lôi.
Tuy rằng nàng đã một lần nữa khôi phục ý thức, Nguyên Thần cũng đã tìm được nơi sống nhờ, nhưng muốn cô đọng ra thực lực bản thân, một lần nữa khôi phục tu vi, lại hoàn toàn ký thác trên người Dương Thiên Lôi. Chỉ khi Dương Thiên Lôi thực sự mạnh lên, đạt tới cảnh giới Thần Đạo, nàng mới có thể mau chóng khôi phục. Bằng không, chỉ dựa vào một Tinh Giả Hậu Thiên như Dương Thiên Lôi, làm sao có thể đủ cung cấp lượng thiên địa linh khí khổng lồ cho nàng đây?
- Hắc hắc … Việc này…
Dương Thiên Lôi nhất thời xấu hổ gãi gãi đầu. Hắn chỉ mới vừa tấn cấp Tinh Giả cấp bốn mà thôi, về phần công pháp cấp năm này, hắn căn bản còn chưa có học qua.
Đạo tu luyện từng nói, kiêng kị nhất chính là chỉ vì cái trước mắt, cho nên trăm ngàn năm truyền thừa xuống dưới, để tránh tình huống này xuất hiện, tu luyện giả khi đạt tới cấp độ tu luyện nào thì chỉ được truyền thụ công pháp của cấp độ đó.
- Thì ra ngươi còn chưa học tập công pháp cấp năm, trách không được… Đã như vậy, ta liền truyền cho ngươi phương pháp thổ nạp.
Lăng Hi nhẹ giọng nói. Thanh âm chưa dứt, tâm thần Dương Thiên Lôi bỗng nhiên rung động, trong sát na liền cảm giác như trời đất chuyển vần. Sau đó, hắn thấy mình xuất hiện trong một không gian kỳ dị.
Toàn bộ không gian là một mảnh hỗn độn, không có trời, không có đất, không sáng, cũng không tối, phảng phất giống như tiến nhập vào trong hư không. Dương Thiên Lôi giống như đang phiêu đãng trong đó.
Càng khiến cho Dương Thiên Lôi khiếp sợ chính là, trong không gian kỳ dị này, hắn không ngờ lại thấy một bóng dáng tuyệt mỹ. Hầu như liếc mắt, hắn liền nhận ra bóng dáng đó là ai. Bất quá lúc này, nàng đã không còn xích lõa nữa, mà mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, che khuất đi thân thể hoàn mỹ của nàng. Nàng đang mỉm cười nhìn Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi mở to hai mắt, vẻ mặt ngơ ngẩn, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn mỹ làm cho người ta hít thở không thông của nàng, hô hấp và nhịp tim trong nháy mắt liền tăng vọt lên. Hắn vốn là một tên hèn mọn, trong nháy mắt vừa nhìn thấy mỹ nữ, liền quên đi tất cả, trong đầu duy chỉ xuất hiện một hình ảnh, đó là thân thể mềm mại, mê hoặc của mỹ nữ kia khi nàng hoàn toàn xích lõa.
Hắn thấy lúc đó chỉ là một người không có khí tức sinh mệnh, giống như là một pho tượng, mà lúc này, khi mỹ nữ rõ ràng xuất hiện trước mắt hắn, lại mang đến cho hắn cảm giác hoàn toàn khác nhau. Nếu như không phải đã từng nhìn qua thân thể mỹ nữ này, Dương Thiên Lôi cho dù có hèn mọn hơn nữa cũng tuyệt đối sẽ không sinh ra bất luận ý niệm khinh nhờn nào trong đầu. Bởi vì, nàng thật sự là quá thánh khiết, nhất là tia mỉm cười nhàn nhạt kia, đường như có thể hòa tan tất cả những dơ bẩn và đáng ghê tởm của thế gian. Cho dù là bất luận kẻ nào cũng đều không mảy may có ý niệm khinh nhờn nào trong đầu.
Nhưng, sai thì cũng đã sai rồi. Lúc đó, Dương Thiên Lôi không chỉ nhìn thấy thân thể của mỹ nữ, lại còn nghiên cứu vô cùng tỉ mỉ. Cho nên, hắn kìm lòng không được, liền đem thân thể hoàn mỹ kia so sánh với bộ dáng thánh khiết hiện tại, nước bọt hầu như trong nháy mắt nhỏ xuống tong tong.
- Ngươi nghĩ cái gì?
Mỹ nữ vốn còn đang mỉm cười, nhất thời biểu tình biến đổi, tức giân nói.
Tư tưởng của Dương Thiên Lôi căn bản tránh không khỏi cảm ứng của Lăng Hi, nàng há lại không biết hắn nghĩ cái gì trong đầu?
- Khụ khụ…
Dương Thiên Lôi nhất thời lại càng hoảng sợ, vội vàng thu liễm tâm thần, xấu hổ hỏi:
- Mỹ nữ… Đây là nơi nào? Vì sao ta lại đến đây?
- Gọi Lăng Hi đi! Đây chính là trong đầu của ngươi, cũng chính là không gian ý thức của ngươi. Được rồi, ta vừa mới thức tỉnh, Nguyên Thần còn rất yếu ớt, đưa ngươi vào không gian ý thức đã tiêu hao rất nhiều niệm lực của ta. Thời gian của ta không nhiều lắm, ngươi phải cẩn thận ghi nhớ, cũng phải cảm nhận tâm cảnh của ta.
Lăng Hi nói xong, liền quay qua Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng vẫy tay. Dương Thiên Lôi nhất thời bay tới trước mặt nàng.
- Ngũ tâm hướng lên trời, ngồi xếp bằng xuống.
Lăng Hi trầm giọng nói.
Ngũ tâm, chính là đỉnh đầu, hai tay và hai chân, hợp lại thành ngũ tâm. Ngũ tâm hướng lên trời còn gọi là “song bàn”. Loại tư thế này chính là thường dùng để tu tập thổ nạp.
Dương Thiên Lôi lúc này cũng không dám hàm hồ.
Trở thành cường giả, bằng tuyệt thế thần công khiến cho vô số muội muội say mê, chính là lý tưởng vĩ đại của hắn. Mỹ nữ tuy rằng quan trọng, nhưng không có đủ thực lực, làm sao có thể được mỹ nữ yêu mến?
Tác giả :
Ô Sơn Vân Vũ