Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 553: Huyền thú đóng kịch (1)
- Nghiệt súc, muốn chết sao!
Không chờ đám người Diệp Huyền có hành động, Kim Lân đã ngang nhiên nhào tới, rầm rầm rầm, nó chỉ đánh vài cái đã tiêu diệt toàn bộ hồn thú tứ giai.
- Thật mạnh!
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch trợn mắt há hốc mồm, những ngày qua khi gặp được hồn thú tứ giai, lúc trước ba người bọn họ gặp được liền hao phí tinh lực rất lớn mới có thể đánh chết, hiện giờ thanh niên tóc vàng vung tay đánh ra một chưởng là dễ dàng tiêu diệt như phủi bụi.
Rốt cuộc gia hỏa này là người nào?
Hai người Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch thập phần khiếp sợ.
- Huyền thiếu, vài đầu súc sinh không có mắt đã bị ta tiêu diệt...
Sau khi thu mấy viên hồn châu, Kim Lân xoay người nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
Trong nội tâm Kim Lân chấn động vài lần, nó có chút chột dạ nhìn Diệp Huyền mặt không biểu tình.
Nghĩ đến Diệp Huyền trước kia bảo mình ẩn giấu thực lực, Kim Lân lập tức đổ mồ hôi lạnh, nhìn chung quanh một chút sau đó nói:
- Khục khục, vì sao những hồn thú này lại yếu như thế, kỳ quái? Trước kia cả buổi mới có thể đánh chết một con, lần này có thể đánh chết nhẹ nhõm như thế, ha ha ha, vận khí tốt.
Thật không?
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch nghi hoặc liếc nhau, chẳng lẽ hồn thú ngang giai cũng phân mạnh yếu.
- Có lẽ hồn lực của ngươi có thể khắc chế hồn thú.
Nhìn thấy bộ dạng Kim Lân chột dạ, Diệp Huyền buồn cười, cố ý suy nghĩ sau đó thản nhiên nói:
- Như vậy về sau gặp được hồn thú, tất cả đều do ngươi đến giải quyết.
- Ha ha, vẫn là Huyền thiếu thông minh, ta nói tại sao yếu như thế, thì ra hồn lực khắc chế.
Kim Lân cười nói, thầm nghĩ điện hạ chính là điện hạ, trong nháy mắt đã tìm ra lý do tốt, vì sao mình vừa rồi không nghĩ tới chứ? Quả nhiên yêu và yêu vẫn có chênh lệch ah.
- Đúng rồi, hồn thú hồn châu có công dụng với ta, nếu như ngươi không cần cứ giao cho ta.
Diệp Huyền lại nói.
- Được rồi, Huyền thiếu.
Kim Lân không chút do dự giao mấy viên hồn châu tứ giai cho Diệp Huyền, đối với nó mà nói hồn châu chỉ là đồ ăn vặt mà thôi, nếu điện hạ cần, nó ước gì có thể chuẩn bị cho Diệp Huyền nhiều hơn.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đều cau mày, các nàng phát hiện Kim Lân có thái độ quỷ dị với Diệp Huyền, giống như nô bộc gặp được chủ nhân, nói gì nghe nấy.
Kế tiếp mấy người đi trên đường gặp không ít hồn thú, mỗi một lần đều là Kim Lân ra tay.
Vốn Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch còn chuẩn bị ra tay giúp đỡ, sau khi nhìn thấy Kim Lân động thủ vài lần thì hai người bỏ qua tâm tư này trong đầu.
Bởi vì mặc kệ gặp được bao nhiêu đầu hồn thú, Kim Lân mỗi một lần đi ra chỉ dùng vài giây giải quyết vấn đề, qua mấy canh giờ, trên người Diệp Huyền có hơn trăm viên hồn châu.
Ba canh giờ sau, rốt cuộc đám người Diệp Huyền gặp được một con hồn thú ngũ giai.
Rống!
Con hồn thú ngũ giai vừa xuất hiện đã liên tục gào thét với đám người Diệp Huyền, đồng tử đỏ rực như máu của nó tỏa ra sát cơ cực kỳ đáng sợ.
Trào phúng như thế alfm sao Kim Lân có thể nhịn?
- Nghiệt súc, chết đi cho ta!
Kim Lân nổi giận gầm lên một tiếng, nó phi thân bay lên phía trước, lúc này nhớ tới Diệp Huyền phân phó, trong nội tâm kinh ngạc, hắn vội vàng thu lực lượng trở về, rầm rầm rầm, hắn chiến đấu với hồn thú ngũ giai một lúc.
- Ah, thật là lợi hại.
- Nghiệt súc, ngươi dám làm tổn thương ta!
- Tiểu tử, xem một quyền của ta.
Kim Lân vừa chiến đấu vừa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cố ý đánh khó phân thắng bại với con hồn thú ngũ, có đôi khi còn bị hồn thú ngũ giai đánh liên tiếp lui về phía sau, sau khi lui về phía sau, ánh mắt của nó thỉnh thoảng nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền im lặng đến cực điểm.
Kim Lân cũng quá biết giả vờ, quả thực là vua màn ảnh trong Huyền thú.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch không rõ chân tướng nhưng trong lòng vô cùng khẩn trương.
- Diệp Huyền, chúng ta đi lên hỗ trợ đi, ta thấy Kim Lân có phần không kiên trì nổi.
Hai người vô cùng lo lắng, đây chính là hồn thú ngũ giai ah, vừa rồi ba người bọn họ liên thủ suýt nữa không kiên trì nổi, Kim Lân có thể đánh bại sao? Không bị giết sao?
- Yên tâm đi, một mình Kim Lân là có thể, hắn đang tiêu hao lực lượng hồn thú ngũ giai đấy, các ngươi nhìn xem, không quá ba giây hắn sẽ giết hồn thú.
Diệp Huyền cố ý nói lớn.
Nghĩ đến một đầu yêu vương cố ý đánh với một con hồn thú ngũ giai khó phân thắng bại, Diệp Huyền thật sự không đành lòng nhìn thẳng.
- Đúng thế, các ngươi yên tâm đi, chỉ là hồn thú ngũ giai, Kim Lân ta còn không để vào mắt.
Kim Lân hét lớn một tiếng, lúc này nó dùng một chưởng đánh ants hồn thú ngũ.
- Hô, hô... Hồn thú đúng là mạnh, mệt chết ta, vẫn là Huyền thiếu ánh mắt cao, biết rõ ta có thể đánh chết hồn thú.
Kim Lân thở hồng hộc nói một câu, bộ dạng mệt mỏi tới cực độ, vẫn không quên vuốt mông ngựa với Diệp Huyền.
Ai, làm con người thực mệt mỏi ah, thật sự khó quấn.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch liếc nhau, bọn họ không nói gì.
- Điện hạ, vừa rồi ta biểu hiện như thế nào?
Sau khi giao hồn châu cho Diệp Huyền, Kim Lân không nhịn được truyền âm hỏi Diệp Huyền.
- Ân, cũng tạm được a, biểu lộ làm hơi quá, hơi có vẻ quá mức.
- Khục khục, đúng thế, đương nhiên Tiểu Kim không thể so với điện hạ, không biết vì sao điện hạ phải trà trộn vào trong nhân loại?
Kim Lân không nhịn được mở miệng, nó hỏi ra nghi vấn trong lòng.
- Ngươi có chỗ không hiểu.
Diệp Huyền cao thâm mạt trắc nói:
- Đại lục Thiên Huyền diện tích lãnh thổ bao la, bách tộc mọc lên san sát như rừng, mà số lượng nhiều nhất chính là Nhân tộc, Huyền thú và yêu thú các chủng tộc, luận thiên phú, Nhân tộc không bằng Huyền thú, luận thân thể Nhân tộc cũng không bằng yêu thú nhưng nhân loại lại là chúa tể trên đại lục, thành lập Huyền Vực uy chấn tứ phương, có chút đại năng Nhân tộc có năng lực thông thiên triệt địa, vũ phá hư không bước vào Thiên Giới cũng không phải không có nguyên nhân.
- Cho nên Huyền thú nhất tộc muốn quật khởi nhất định phải học tập Nhân tộc, hiểu Nhân tộc, chỉ có hoàn toàn thấu hiểu bọn chúng triệt để mới có thể biết vì sao bọn chúng cường đại.
Kim Lân nghe xong tâm thần chập chờn, tâm huyết bành trướng.
- Điện hạ tâm có thiên hạ, Tiểu Kim bội phục ah.
Nhớ tới tình huống năm đó nó bị phong ấn, Kim Lân lúc này hơi run rẩy, năm đó nó thực lực thông thiên trấn áp thời đại, tung hoành vô địch, kết quả trong lúc vô tình gặp được một tên cường giả nhân loại lật tay trấn áp nó.
Không chờ đám người Diệp Huyền có hành động, Kim Lân đã ngang nhiên nhào tới, rầm rầm rầm, nó chỉ đánh vài cái đã tiêu diệt toàn bộ hồn thú tứ giai.
- Thật mạnh!
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch trợn mắt há hốc mồm, những ngày qua khi gặp được hồn thú tứ giai, lúc trước ba người bọn họ gặp được liền hao phí tinh lực rất lớn mới có thể đánh chết, hiện giờ thanh niên tóc vàng vung tay đánh ra một chưởng là dễ dàng tiêu diệt như phủi bụi.
Rốt cuộc gia hỏa này là người nào?
Hai người Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch thập phần khiếp sợ.
- Huyền thiếu, vài đầu súc sinh không có mắt đã bị ta tiêu diệt...
Sau khi thu mấy viên hồn châu, Kim Lân xoay người nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
Trong nội tâm Kim Lân chấn động vài lần, nó có chút chột dạ nhìn Diệp Huyền mặt không biểu tình.
Nghĩ đến Diệp Huyền trước kia bảo mình ẩn giấu thực lực, Kim Lân lập tức đổ mồ hôi lạnh, nhìn chung quanh một chút sau đó nói:
- Khục khục, vì sao những hồn thú này lại yếu như thế, kỳ quái? Trước kia cả buổi mới có thể đánh chết một con, lần này có thể đánh chết nhẹ nhõm như thế, ha ha ha, vận khí tốt.
Thật không?
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch nghi hoặc liếc nhau, chẳng lẽ hồn thú ngang giai cũng phân mạnh yếu.
- Có lẽ hồn lực của ngươi có thể khắc chế hồn thú.
Nhìn thấy bộ dạng Kim Lân chột dạ, Diệp Huyền buồn cười, cố ý suy nghĩ sau đó thản nhiên nói:
- Như vậy về sau gặp được hồn thú, tất cả đều do ngươi đến giải quyết.
- Ha ha, vẫn là Huyền thiếu thông minh, ta nói tại sao yếu như thế, thì ra hồn lực khắc chế.
Kim Lân cười nói, thầm nghĩ điện hạ chính là điện hạ, trong nháy mắt đã tìm ra lý do tốt, vì sao mình vừa rồi không nghĩ tới chứ? Quả nhiên yêu và yêu vẫn có chênh lệch ah.
- Đúng rồi, hồn thú hồn châu có công dụng với ta, nếu như ngươi không cần cứ giao cho ta.
Diệp Huyền lại nói.
- Được rồi, Huyền thiếu.
Kim Lân không chút do dự giao mấy viên hồn châu tứ giai cho Diệp Huyền, đối với nó mà nói hồn châu chỉ là đồ ăn vặt mà thôi, nếu điện hạ cần, nó ước gì có thể chuẩn bị cho Diệp Huyền nhiều hơn.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đều cau mày, các nàng phát hiện Kim Lân có thái độ quỷ dị với Diệp Huyền, giống như nô bộc gặp được chủ nhân, nói gì nghe nấy.
Kế tiếp mấy người đi trên đường gặp không ít hồn thú, mỗi một lần đều là Kim Lân ra tay.
Vốn Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch còn chuẩn bị ra tay giúp đỡ, sau khi nhìn thấy Kim Lân động thủ vài lần thì hai người bỏ qua tâm tư này trong đầu.
Bởi vì mặc kệ gặp được bao nhiêu đầu hồn thú, Kim Lân mỗi một lần đi ra chỉ dùng vài giây giải quyết vấn đề, qua mấy canh giờ, trên người Diệp Huyền có hơn trăm viên hồn châu.
Ba canh giờ sau, rốt cuộc đám người Diệp Huyền gặp được một con hồn thú ngũ giai.
Rống!
Con hồn thú ngũ giai vừa xuất hiện đã liên tục gào thét với đám người Diệp Huyền, đồng tử đỏ rực như máu của nó tỏa ra sát cơ cực kỳ đáng sợ.
Trào phúng như thế alfm sao Kim Lân có thể nhịn?
- Nghiệt súc, chết đi cho ta!
Kim Lân nổi giận gầm lên một tiếng, nó phi thân bay lên phía trước, lúc này nhớ tới Diệp Huyền phân phó, trong nội tâm kinh ngạc, hắn vội vàng thu lực lượng trở về, rầm rầm rầm, hắn chiến đấu với hồn thú ngũ giai một lúc.
- Ah, thật là lợi hại.
- Nghiệt súc, ngươi dám làm tổn thương ta!
- Tiểu tử, xem một quyền của ta.
Kim Lân vừa chiến đấu vừa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cố ý đánh khó phân thắng bại với con hồn thú ngũ, có đôi khi còn bị hồn thú ngũ giai đánh liên tiếp lui về phía sau, sau khi lui về phía sau, ánh mắt của nó thỉnh thoảng nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền im lặng đến cực điểm.
Kim Lân cũng quá biết giả vờ, quả thực là vua màn ảnh trong Huyền thú.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch không rõ chân tướng nhưng trong lòng vô cùng khẩn trương.
- Diệp Huyền, chúng ta đi lên hỗ trợ đi, ta thấy Kim Lân có phần không kiên trì nổi.
Hai người vô cùng lo lắng, đây chính là hồn thú ngũ giai ah, vừa rồi ba người bọn họ liên thủ suýt nữa không kiên trì nổi, Kim Lân có thể đánh bại sao? Không bị giết sao?
- Yên tâm đi, một mình Kim Lân là có thể, hắn đang tiêu hao lực lượng hồn thú ngũ giai đấy, các ngươi nhìn xem, không quá ba giây hắn sẽ giết hồn thú.
Diệp Huyền cố ý nói lớn.
Nghĩ đến một đầu yêu vương cố ý đánh với một con hồn thú ngũ giai khó phân thắng bại, Diệp Huyền thật sự không đành lòng nhìn thẳng.
- Đúng thế, các ngươi yên tâm đi, chỉ là hồn thú ngũ giai, Kim Lân ta còn không để vào mắt.
Kim Lân hét lớn một tiếng, lúc này nó dùng một chưởng đánh ants hồn thú ngũ.
- Hô, hô... Hồn thú đúng là mạnh, mệt chết ta, vẫn là Huyền thiếu ánh mắt cao, biết rõ ta có thể đánh chết hồn thú.
Kim Lân thở hồng hộc nói một câu, bộ dạng mệt mỏi tới cực độ, vẫn không quên vuốt mông ngựa với Diệp Huyền.
Ai, làm con người thực mệt mỏi ah, thật sự khó quấn.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch liếc nhau, bọn họ không nói gì.
- Điện hạ, vừa rồi ta biểu hiện như thế nào?
Sau khi giao hồn châu cho Diệp Huyền, Kim Lân không nhịn được truyền âm hỏi Diệp Huyền.
- Ân, cũng tạm được a, biểu lộ làm hơi quá, hơi có vẻ quá mức.
- Khục khục, đúng thế, đương nhiên Tiểu Kim không thể so với điện hạ, không biết vì sao điện hạ phải trà trộn vào trong nhân loại?
Kim Lân không nhịn được mở miệng, nó hỏi ra nghi vấn trong lòng.
- Ngươi có chỗ không hiểu.
Diệp Huyền cao thâm mạt trắc nói:
- Đại lục Thiên Huyền diện tích lãnh thổ bao la, bách tộc mọc lên san sát như rừng, mà số lượng nhiều nhất chính là Nhân tộc, Huyền thú và yêu thú các chủng tộc, luận thiên phú, Nhân tộc không bằng Huyền thú, luận thân thể Nhân tộc cũng không bằng yêu thú nhưng nhân loại lại là chúa tể trên đại lục, thành lập Huyền Vực uy chấn tứ phương, có chút đại năng Nhân tộc có năng lực thông thiên triệt địa, vũ phá hư không bước vào Thiên Giới cũng không phải không có nguyên nhân.
- Cho nên Huyền thú nhất tộc muốn quật khởi nhất định phải học tập Nhân tộc, hiểu Nhân tộc, chỉ có hoàn toàn thấu hiểu bọn chúng triệt để mới có thể biết vì sao bọn chúng cường đại.
Kim Lân nghe xong tâm thần chập chờn, tâm huyết bành trướng.
- Điện hạ tâm có thiên hạ, Tiểu Kim bội phục ah.
Nhớ tới tình huống năm đó nó bị phong ấn, Kim Lân lúc này hơi run rẩy, năm đó nó thực lực thông thiên trấn áp thời đại, tung hoành vô địch, kết quả trong lúc vô tình gặp được một tên cường giả nhân loại lật tay trấn áp nó.
Tác giả :
Ám Ma Sư