Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 350: Khô Trần tức giận
Chỉ nghe lão cười nói:
- Khô Trần à, dầu gì bây giờ ngươi cũng là luyện hồn sư tứ phẩm rồi, sao lại có thể thiếu kiên nhẫn như vậy, mấy ngày nay bệnh cũ của bệ hạ tái phát, luyện dược sư cung đình đều bận rộn tối tăm mặt mũi, bất quá ta nghe nói, hiện tại luyện dược sư cung đình đã nghiên cứu chế tạo ra được linh dược thượng cổ trấn linh đan, bệnh tình của bệ hạ sẽ có chuyển biến tốt đẹp hơn, một khi bệ hạ biết được tin tức của ngươi thì nhất định sẽ lập tức tuyên triệu, nếu như ngươi không ở đây thì ta biết ăn nói làm sao?
- Ăn nói gì chứ, ta chỉ là đi ra ngoài tìm một tiểu hữu mà thôi, sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian đâu mà.
- Không chậm trễ thời gian cũng không được, ngươi cứ luôn miệng nhắc tới vị tiểu hữu kia, rốt cuộc người đó là ai? Khiến cho ngươi nhớ mãi không quên như vậy.
- Là một vị tiểu hữu tên gọi là Diệp Huyền, nếu như không phải nhờ có hắn giúp ta giải quyết vấn đề của thập phương thủ hồn trận thì chỉ sợ là bây giờ ta vẫn còn bồi hồi ở luyện hồn sư tam phẩm mà thôi, hơn nữa thiên phú của người này ở phương diện trận pháp quả thực là phi thường lợi hại, khiến cho ta không thể không bội phục.
- A? Cư nhiên còn có kỳ nhân như vậy?
Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Bởi vì lão biết rõ tạo nghệ của Khô Trần trưởng lão ở phương diện trận pháp, tuy rằng lão là hội trưởng hồn sư tháp, nhưng nếu như hỏi cả hồn sư tháp này ai có tạo nghệ trận pháp cao nhất thì lão nhất định sẽ nói là Khô Trần.
Hơn nữa tính tình của Khô Trần vừa thối vừa cứng, người có thể khiến cho lão cũng phải bội phục nhớ nhung, tuyệt đối không phải người tầm thường.
- Không biết vị này có lai lịch thế nào?
Nhất thời, Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng cũng cảm thấy vô cùng tò mò.
- Lai lịch thế nào ta cũng không biết rõ, bất quá theo như ta được biết thì hắn rất có thể là một học viên của Huyền Linh học viện.
- Cái gì? Học viên của Huyền Linh học viện?
Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi.
Lão vừa mới chuẩn bị hỏi kỹ hơn thì đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
- Vào đi!
Câu hỏi của Đông Phương Ngôn Ngữ bị cắt đứt, nhướng mày, lạnh lùng lên tiếng.
Chỉ thấy tổng quản Lưu Chí Văn của khu phục vụ trưởng lão đang khép nép đi vào:
- Đông Phương hội trưởng, Khô Trần trưởng lão, quấy rầy rồi, trưởng lão, bên ngoài có một đội trưởng thành vệ quân trong trị an sở của vương thành tới, nói là có việc muốn cầu kiến ngươi, hắn đợi cũng đã lâu rồi.
- Thành vệ quân của trị an sở?
Khô Trần nhướng mày.
Lão không nhớ là mình có quan hệ gì với thành vệ quân của trị an sở hết, hơn nữa trị an sở có thể có việc gì quan trọng chứ, hay là võ hồn của tên thống lĩnh nào đó xảy ra vấn đề gì, muốn nhờ mình trị liệu?
Chỉ là nếu thật sự là vậy thì cũng không tới mức tới cầu lão chứ.
Cả hồn sư tháp này, nhiều trưởng lão luyện hồn sư như vậy, Khô Trần lão chính là người không màn danh lợi nhất trong số đó, chỉ luôn ru rú trong phòng, kỳ thật bên ngoài có rất ít người biết tới lão.
Đông Phương Ngôn Ngữ vốn còn cho rằng có chuyện lớn gì, lúc này cũng nhíu mày lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng:
- Khô Trần, tổng quản khu trưởng lão này của ngươi hình như không có nhãn giới gì hết, chẳng lẽ bởi vì ngươi rảnh rỗi thì bất kỳ thành vệ quân nào cũng có thể tùy thời tới đây gặp ngươi hay sao?
Lưu Chí Văn nghe xong thì trong lòng run lên.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Khô Trần nhìn qua, gã lập tức mở miệng nói:
- Khô Trần trưởng lão, thuộc hạ cũng nghĩ như vậy, đừng nói là một đội trưởng thành vệ quân, cho dù là thống lĩnh thành vệ quân cũng căn bản không có tư cách gặp ngài, chỉ là hắn nhắc tới Diệp Huyền, hơn nữa có vẻ như rất lo lắng, thuộc hạ sợ là thật sự có chuyện gì gấp, cho nên…
Lưu Chí Văn này chính là vị chấp sự cho phép Diệp Huyền sử dụng phòng luyện chế phụ của Khô Trần, kết quả trực tiếp được đề bạt lên làm chấp sự, trở thành tổng quản khu trưởng lão.
Chính là bởi vì biết rõ địa vị của Diệp Huyền ở trong lòng Khô Trần trưởng lão, cho nên sau khi nghe thấy đối phương nhắc tới tên của Diệp Huyền xong thì gã mới liều lĩnh quấy rầy Khô Trần trưởng lão, tiến vào bẩm báo.
- Cái gì? Diệp Huyền?
Khô Trần vốn đang giữ một bộ lười nhác, lập tức nhảy dựng lên, trong đôi mắt đục ngầu đột nhiên bắn ra một cỗ tinh quang, cả người hưng phấn bừng bừng:
- Đội trưởng thành vệ quân kia đâu? Đang ở chỗ nào? Mau, để cho hắn vào đây, ngươi làm sao vậy, chuyện lớn như vậy tới bây giờ mới nói cho ta biết?
Thái độ khác thường thế này khiến cho Lưu Chí Văn trợn mắt há mồm, vội vàng lui xuống.
Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng vốn đang cảm thấy tức giận lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, vừa mới nói tới Diệp Huyền thì đã có người mang tin tức của Diệp Huyền tới, trong lòng của Đông Phương Ngôn Ngữ cũng hết sức tò mò.
- Tại hạ tiểu đội trưởng đội một của trị an sở thành vệ quân, bái kiến Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, Khô Trần trưởng lão, tại hạ mạo muội quấy rầy, kính xin hai vị đại nhân thứ lỗi.
Tiểu đội trưởng kia vừa vào tới nơi thì lập tức quỳ xuống, tim đập bùm bụp.
Gã phụng mệnh của Phiền Hách, tới hồn sư tháp tìm một vị trưởng lão, kỳ thật lấy tư cách của tiểu đội trưởng như gã, ngay cả chấp sự của hồn sư tháp cũng khó mà gặp được, huống hồ gì là một vị trưởng lão.
Nhưng mệnh lệnh của cấp trên, thật sự không thể làm được gì, lúc này gã cũng chỉ có thể kiên trì đi thông báo.
Chỉ là không ngờ tới, dường như Khô Trần trưởng lão chưa từng nghe nói tới này ở hồn sư có địa vị rất cao, cư nhiên đang thương nghị chuyện gì đó cùng với hội trưởng hồn sư tháp, còn vị tổng quản khu trưởng lão của vị trưởng lão kia, sau khi nghe rõ mục đích của mình thì đúng là trực tiếp dẫn mình tới bên ngoài phòng làm việc của hội trưởng, khiến cho tim của gã đập dồn dập như đánh trống.
Hội trưởng của hồn sư tháp là nhân vật thế nào? Đừng nói là một đội trưởng nho nhỏ như gã, cho dù là thống lĩnh thành vệ quân nhìn thấy cũng phải kinh sợ quỳ xuống bái kiến, cho nên vừa mới bước vào thì gã liền phóng tư thái của mình xuống đặc biệt thấp.
Sau khi bái kiến xong, tiểu đội trưởng kia vội vàng nói:
- Thuộc hạ phụng mệnh của Phiền thống lĩnh trị an sở chúng ta, đặc biệt tới đây gặp Khô Trần trưởng lão ngài…
- Được rồi được rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, Phiền thống lĩnh Thí thống lĩnh gì chứ, ta không có hứng thú.
- Khô Trần à, dầu gì bây giờ ngươi cũng là luyện hồn sư tứ phẩm rồi, sao lại có thể thiếu kiên nhẫn như vậy, mấy ngày nay bệnh cũ của bệ hạ tái phát, luyện dược sư cung đình đều bận rộn tối tăm mặt mũi, bất quá ta nghe nói, hiện tại luyện dược sư cung đình đã nghiên cứu chế tạo ra được linh dược thượng cổ trấn linh đan, bệnh tình của bệ hạ sẽ có chuyển biến tốt đẹp hơn, một khi bệ hạ biết được tin tức của ngươi thì nhất định sẽ lập tức tuyên triệu, nếu như ngươi không ở đây thì ta biết ăn nói làm sao?
- Ăn nói gì chứ, ta chỉ là đi ra ngoài tìm một tiểu hữu mà thôi, sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian đâu mà.
- Không chậm trễ thời gian cũng không được, ngươi cứ luôn miệng nhắc tới vị tiểu hữu kia, rốt cuộc người đó là ai? Khiến cho ngươi nhớ mãi không quên như vậy.
- Là một vị tiểu hữu tên gọi là Diệp Huyền, nếu như không phải nhờ có hắn giúp ta giải quyết vấn đề của thập phương thủ hồn trận thì chỉ sợ là bây giờ ta vẫn còn bồi hồi ở luyện hồn sư tam phẩm mà thôi, hơn nữa thiên phú của người này ở phương diện trận pháp quả thực là phi thường lợi hại, khiến cho ta không thể không bội phục.
- A? Cư nhiên còn có kỳ nhân như vậy?
Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Bởi vì lão biết rõ tạo nghệ của Khô Trần trưởng lão ở phương diện trận pháp, tuy rằng lão là hội trưởng hồn sư tháp, nhưng nếu như hỏi cả hồn sư tháp này ai có tạo nghệ trận pháp cao nhất thì lão nhất định sẽ nói là Khô Trần.
Hơn nữa tính tình của Khô Trần vừa thối vừa cứng, người có thể khiến cho lão cũng phải bội phục nhớ nhung, tuyệt đối không phải người tầm thường.
- Không biết vị này có lai lịch thế nào?
Nhất thời, Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng cũng cảm thấy vô cùng tò mò.
- Lai lịch thế nào ta cũng không biết rõ, bất quá theo như ta được biết thì hắn rất có thể là một học viên của Huyền Linh học viện.
- Cái gì? Học viên của Huyền Linh học viện?
Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi.
Lão vừa mới chuẩn bị hỏi kỹ hơn thì đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
- Vào đi!
Câu hỏi của Đông Phương Ngôn Ngữ bị cắt đứt, nhướng mày, lạnh lùng lên tiếng.
Chỉ thấy tổng quản Lưu Chí Văn của khu phục vụ trưởng lão đang khép nép đi vào:
- Đông Phương hội trưởng, Khô Trần trưởng lão, quấy rầy rồi, trưởng lão, bên ngoài có một đội trưởng thành vệ quân trong trị an sở của vương thành tới, nói là có việc muốn cầu kiến ngươi, hắn đợi cũng đã lâu rồi.
- Thành vệ quân của trị an sở?
Khô Trần nhướng mày.
Lão không nhớ là mình có quan hệ gì với thành vệ quân của trị an sở hết, hơn nữa trị an sở có thể có việc gì quan trọng chứ, hay là võ hồn của tên thống lĩnh nào đó xảy ra vấn đề gì, muốn nhờ mình trị liệu?
Chỉ là nếu thật sự là vậy thì cũng không tới mức tới cầu lão chứ.
Cả hồn sư tháp này, nhiều trưởng lão luyện hồn sư như vậy, Khô Trần lão chính là người không màn danh lợi nhất trong số đó, chỉ luôn ru rú trong phòng, kỳ thật bên ngoài có rất ít người biết tới lão.
Đông Phương Ngôn Ngữ vốn còn cho rằng có chuyện lớn gì, lúc này cũng nhíu mày lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng:
- Khô Trần, tổng quản khu trưởng lão này của ngươi hình như không có nhãn giới gì hết, chẳng lẽ bởi vì ngươi rảnh rỗi thì bất kỳ thành vệ quân nào cũng có thể tùy thời tới đây gặp ngươi hay sao?
Lưu Chí Văn nghe xong thì trong lòng run lên.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Khô Trần nhìn qua, gã lập tức mở miệng nói:
- Khô Trần trưởng lão, thuộc hạ cũng nghĩ như vậy, đừng nói là một đội trưởng thành vệ quân, cho dù là thống lĩnh thành vệ quân cũng căn bản không có tư cách gặp ngài, chỉ là hắn nhắc tới Diệp Huyền, hơn nữa có vẻ như rất lo lắng, thuộc hạ sợ là thật sự có chuyện gì gấp, cho nên…
Lưu Chí Văn này chính là vị chấp sự cho phép Diệp Huyền sử dụng phòng luyện chế phụ của Khô Trần, kết quả trực tiếp được đề bạt lên làm chấp sự, trở thành tổng quản khu trưởng lão.
Chính là bởi vì biết rõ địa vị của Diệp Huyền ở trong lòng Khô Trần trưởng lão, cho nên sau khi nghe thấy đối phương nhắc tới tên của Diệp Huyền xong thì gã mới liều lĩnh quấy rầy Khô Trần trưởng lão, tiến vào bẩm báo.
- Cái gì? Diệp Huyền?
Khô Trần vốn đang giữ một bộ lười nhác, lập tức nhảy dựng lên, trong đôi mắt đục ngầu đột nhiên bắn ra một cỗ tinh quang, cả người hưng phấn bừng bừng:
- Đội trưởng thành vệ quân kia đâu? Đang ở chỗ nào? Mau, để cho hắn vào đây, ngươi làm sao vậy, chuyện lớn như vậy tới bây giờ mới nói cho ta biết?
Thái độ khác thường thế này khiến cho Lưu Chí Văn trợn mắt há mồm, vội vàng lui xuống.
Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng vốn đang cảm thấy tức giận lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, vừa mới nói tới Diệp Huyền thì đã có người mang tin tức của Diệp Huyền tới, trong lòng của Đông Phương Ngôn Ngữ cũng hết sức tò mò.
- Tại hạ tiểu đội trưởng đội một của trị an sở thành vệ quân, bái kiến Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, Khô Trần trưởng lão, tại hạ mạo muội quấy rầy, kính xin hai vị đại nhân thứ lỗi.
Tiểu đội trưởng kia vừa vào tới nơi thì lập tức quỳ xuống, tim đập bùm bụp.
Gã phụng mệnh của Phiền Hách, tới hồn sư tháp tìm một vị trưởng lão, kỳ thật lấy tư cách của tiểu đội trưởng như gã, ngay cả chấp sự của hồn sư tháp cũng khó mà gặp được, huống hồ gì là một vị trưởng lão.
Nhưng mệnh lệnh của cấp trên, thật sự không thể làm được gì, lúc này gã cũng chỉ có thể kiên trì đi thông báo.
Chỉ là không ngờ tới, dường như Khô Trần trưởng lão chưa từng nghe nói tới này ở hồn sư có địa vị rất cao, cư nhiên đang thương nghị chuyện gì đó cùng với hội trưởng hồn sư tháp, còn vị tổng quản khu trưởng lão của vị trưởng lão kia, sau khi nghe rõ mục đích của mình thì đúng là trực tiếp dẫn mình tới bên ngoài phòng làm việc của hội trưởng, khiến cho tim của gã đập dồn dập như đánh trống.
Hội trưởng của hồn sư tháp là nhân vật thế nào? Đừng nói là một đội trưởng nho nhỏ như gã, cho dù là thống lĩnh thành vệ quân nhìn thấy cũng phải kinh sợ quỳ xuống bái kiến, cho nên vừa mới bước vào thì gã liền phóng tư thái của mình xuống đặc biệt thấp.
Sau khi bái kiến xong, tiểu đội trưởng kia vội vàng nói:
- Thuộc hạ phụng mệnh của Phiền thống lĩnh trị an sở chúng ta, đặc biệt tới đây gặp Khô Trần trưởng lão ngài…
- Được rồi được rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, Phiền thống lĩnh Thí thống lĩnh gì chứ, ta không có hứng thú.
Tác giả :
Ám Ma Sư