Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 169: Nửa đoạn mũi thương (2)
- Tiểu súc sinh, ngươi mà còn nói bậy nữa thì ta sẽ giết ngươi!
Vẻ mặt của Chu Thông vô cùng dữ tợn, vẻ mặt tức giận, huyền khí địa võ sư tam trọng đột nhiên giăng lên như cuồng phong sóng lớn, cuốn về phía Diệp Huyền.
- Làm càn.
Hắc Trác gầm lên một tiếng, chặn lại trước mặt Diệp Huyền.
- Chu Thông, dám động thủ ở yến hội của thành chủ đại nhân, ngươi muốn tạo phản sao?
Chu Thông giật mình hoảng hốt, lập tức thu liễm khí thế trên người, vội vàng nói:
- Thành chủ đại nhân, tại hạ vừa rồi đã thất thố, nhưng chuyện thanh diệt thương này tại hạ xin thề với trời là ta thật sự không biết gì hết.
Sắc mặt của Lãnh Thiên xanh mét, không nói một lời, nhíu mày một hồi, sau đó mới lạnh lùng hừ khẽ một tiếng:
- Ngươi có biết hay không thì chỉ có bản thân ngươi biết mà thôi, được rồi, hôm nay ta hơi mệt, Hắc Trác, chúng ta trở về đi, các vị, xin ngồi chơi một chút…
Trải qua mấy chuyện vừa rồi, hứng thú của Lãnh Thiên đã hoàn toàn mất hết.
Mọi người cũng đều mở miệng tiễn chân thành chủ, ánh mắt nhìn về phía Chu Thông giống như nhìn kẻ đã chết vậy.
Hắc Trác lập tức kêu người thu hồi hết lễ vật trên bàn, trong đó có viên dưỡng mạch đan kia thì được gã cẩn thận cất kỹ, đi về phía bên trong phủ thành chủ.
- Hắc Trác, đợi đã.
Diệp Huyền đột nhiên kêu lên.
- Ta thấy ngươi đừng nên dùng viên dưỡng mạch đan kia thì hơn.
Bước chân của Hắc Trác đột nhiên khựng lại, ngay cả thành chủ Lãnh Thiên cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn.
Khách khứa đều ồn ào lên, chẳng lẽ viên dưỡng mạch đan này cũng có vấn đề gì hay sao, nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía
Vương Hải và Diệp Huyền.
Vương Hải trầm mặt quát lên:
- Diệp Huyền, ngươi có ý gì đây?
Diệp Huyền cười lạnh:
- Vương gia chủ, ta có ý gì thì bản thân ngươi tự biết, ngươi và Chu gia âm thầm cấu kết, chẳng lẽ không dùng thủ đoạn gì với viên đan dược này?
- Thành chủ đại nhân, kẻ này ngậm máu phun người.
Sắc mặt của Vương Hải vô cùng khó coi, vội vàng nói:
- Viên dưỡng mạch đan này là ta đấu giá được ở đấu giá hội, còn có giấy giám định của đấu giá hội, sao có thể là giả được? Kính xin thành chủ đại nhân nhất định đừng tin lời nói bậy của kẻ này.
- Ha ha.
Diệp Huyền miệt thị cười một tiếng:
- Nói vậy, lẽ nào Vương gia chủ cho rằng ta ‘lại’ nói dối đúng không?
Chữ ‘lại’ này, Diệp Huyền cắn rất nặng.
Vương Hải sững sờ, nhìn mũi thương gãy làm đôi ở trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, sau đó đột nhiên giải thích:
- Thanh diệt hồn này là do Chu gia dâng lên, liên quan gì tới Vương gia ta.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Chẳng lẽ dưỡng tâm ngọc cũng không liên quan gì tới các hạ?
- Ngươi…
Lúc này Vương gia cũng nghẹn lời không nói gì được, nhưng ánh mắt kia đủ để thiêu đốt Diệp Huyền thành tro bụi!
Sắc mặt Lãnh Thiên tái nhợt, quay đầu nhìn về phía mấy người Hoa La Huyên và La Chân:
- Hoa hội trưởng, La Chân đại sư, các ngươi xem thử đan dược này được không?
Hai người tiến lên cẩn thận quan sát một hồi, sau đó lắc đầu nói:
- Thành chủ đại nhân, viên đan dược này nhìn qua thì giống như không có gì. Chỉ là đẳng cấp quá cao, chúng ta không dám xác định.
Hắc Trác cố nén tâm tình, trầm giọng nói:
- Diệp Huyền, ngươi nói đan dược này có vấn đề, có chứng cứ gì không?
Nếu như ngay từ đầu Diệp Huyền nói như vậy thì mấy người Hắc Trác nhất định sẽ không tin, nhưng trải qua chuyện lúc này, lời Diệp Huyền nói ra không thể nghi ngờ đã trở thành chân lý trong lòng mọi người.
Chính là thương thể trong người Hắc Trác đã kéo dài rất lâu rồi, luôn muốn trị hết, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy một tia hy vọng, nếu cứ từ bỏ như vậy thì lại cảm thấy rất không cam lòng.
Diệp Huyền cười khẽ:
- Chứng cứ thì ta không có, bởi vì giám định dược tính vô cùng phức tạp, nhưng ta dám khẳng định, bên trong đan dược này có chứa kịch độc, sau khi Hắc Trác thống lĩnh dùng thì chẳng những thương thế không khỏi được, mà còn chậm rãi trúng độc, cuối cùng bỏ mình, phải biết là Vương gia có nghiên cứu rất nhiều đối với độc dược.
- Cái gì?
Lãnh Thiên đột nhiên biến sắc, tức giận nhìn về phía Vương Hải.
Nếu thật sự như lời Diệp Huyền nói thì dã tâm của Vương gia thật sự không thể tha thứ.
Vương Hải bị doạ cho đổ một thân mồ hôi, vội vàng nói:
- Thành chủ đại nhân, có cho tại hạ mười lá gan tại hạ cũng không dám hạ độc Hắc Trác thống lĩnh đâu, dưỡng mạch đan này chính là Vương gia ta bỏ ra số tiền lớn mới mua được, chỉ cần Hắc Trác thống lĩnh dùng xong nhất định có thể chữa khỏi cho hắn.
Vương Hải nói lời sắc son, ngữ khí vô cùng thành khẩn.
- Hai nhà các ngươi đúng là gian xảo, bảo vật đều là thứ phải bỏ ra số tiền lớn mới mua được, xem ra bảo vật đối với các ngươi mà nói, cứ muốn là dễ dàng tìm được nha!
Diệp Huyền cười lạnh:
- Có độc hay không thì không phải ngươi nói là được, nếu như Hắc Trác thống lĩnh dùng xong liền chết thì chẳng lẽ ngươi có thể trả mạng lại cho hắn được hay sao?
Vương Hải tức giận nói:
- Tiểu súc sinh, ngươi đừng có ăn nói bậy bạ, bịa chuyện mê hoặc người khác, chuyện này tuyệt đối không thể nào!
- Có độc hay không thì trong lòng ngươi tự biết.
Diệp Huyền nhìn về phía Hắc Trác:
- Hắc Trác thống lĩnh, nếu như ngươi không tin lời ta thì cứ dùng thử sẽ biết.
- Đây…
Trong lòng Hắc Trác vô cùng rối rắm.
Diệp Huyền đột nhiên lại cười nói:
- Bất quá, ta xem thân thể của Hắc Trác thống lĩnh cũng không phải chuyện lớn, cho dù không dùng dưỡng mạch đan này thì chỉ cần dùng thiên tâm hoàng quả mà Diệp gia ta dâng tặng cũng có thể chữa khỏi cho thân thể của ngươi.
- Cái gì? Ngươi nói thật sao?
Trong mắt Hắc Trác đột nhiên loé lên.
- Có thật hay không thì Hắc Trác thống lĩnh có thể tự mình phán đoán đi, ta hỏi ngươi, lúc trước phá công, ngươi gặp phải trùng kích đánh sâu vào ba huyệt tâm tỉnh, đối môn và phiến môn đúng không?
- Đúng vậy!
- Ba huyệt này lúc đầu chỉ thấy hơi tê tê, tới hơn một năm trước thì cảm giác tê dại này đã lan ra tới ba huyệt thiên đột, thiên trung, cưu vĩ, sau đó cứ mỗi khi tới giờ thìn và giờ mão thì lại càng nghiêm trọng hơn đúng không?
- Đúng vậy!
- Có phải ngươi đã dùng không ít đan dược ôn dưỡng kinh mạch, lúc đầu thì còn có tác dụng, nhưng bây giờ công hiệu ngày càng thấp, thậm chí sau khi dùng thì mạch huyện ngày càng đau hơn? Đặc biệt là âm khiêu mạch, dương khiêu mạch, có phải từ một năm trước cứ tới đêm khuya sẽ đau đớn, tới bây giờ thì đổi thành sáng, trưa, tối đều sẽ đau hay không?
Vẻ mặt của Chu Thông vô cùng dữ tợn, vẻ mặt tức giận, huyền khí địa võ sư tam trọng đột nhiên giăng lên như cuồng phong sóng lớn, cuốn về phía Diệp Huyền.
- Làm càn.
Hắc Trác gầm lên một tiếng, chặn lại trước mặt Diệp Huyền.
- Chu Thông, dám động thủ ở yến hội của thành chủ đại nhân, ngươi muốn tạo phản sao?
Chu Thông giật mình hoảng hốt, lập tức thu liễm khí thế trên người, vội vàng nói:
- Thành chủ đại nhân, tại hạ vừa rồi đã thất thố, nhưng chuyện thanh diệt thương này tại hạ xin thề với trời là ta thật sự không biết gì hết.
Sắc mặt của Lãnh Thiên xanh mét, không nói một lời, nhíu mày một hồi, sau đó mới lạnh lùng hừ khẽ một tiếng:
- Ngươi có biết hay không thì chỉ có bản thân ngươi biết mà thôi, được rồi, hôm nay ta hơi mệt, Hắc Trác, chúng ta trở về đi, các vị, xin ngồi chơi một chút…
Trải qua mấy chuyện vừa rồi, hứng thú của Lãnh Thiên đã hoàn toàn mất hết.
Mọi người cũng đều mở miệng tiễn chân thành chủ, ánh mắt nhìn về phía Chu Thông giống như nhìn kẻ đã chết vậy.
Hắc Trác lập tức kêu người thu hồi hết lễ vật trên bàn, trong đó có viên dưỡng mạch đan kia thì được gã cẩn thận cất kỹ, đi về phía bên trong phủ thành chủ.
- Hắc Trác, đợi đã.
Diệp Huyền đột nhiên kêu lên.
- Ta thấy ngươi đừng nên dùng viên dưỡng mạch đan kia thì hơn.
Bước chân của Hắc Trác đột nhiên khựng lại, ngay cả thành chủ Lãnh Thiên cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn.
Khách khứa đều ồn ào lên, chẳng lẽ viên dưỡng mạch đan này cũng có vấn đề gì hay sao, nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía
Vương Hải và Diệp Huyền.
Vương Hải trầm mặt quát lên:
- Diệp Huyền, ngươi có ý gì đây?
Diệp Huyền cười lạnh:
- Vương gia chủ, ta có ý gì thì bản thân ngươi tự biết, ngươi và Chu gia âm thầm cấu kết, chẳng lẽ không dùng thủ đoạn gì với viên đan dược này?
- Thành chủ đại nhân, kẻ này ngậm máu phun người.
Sắc mặt của Vương Hải vô cùng khó coi, vội vàng nói:
- Viên dưỡng mạch đan này là ta đấu giá được ở đấu giá hội, còn có giấy giám định của đấu giá hội, sao có thể là giả được? Kính xin thành chủ đại nhân nhất định đừng tin lời nói bậy của kẻ này.
- Ha ha.
Diệp Huyền miệt thị cười một tiếng:
- Nói vậy, lẽ nào Vương gia chủ cho rằng ta ‘lại’ nói dối đúng không?
Chữ ‘lại’ này, Diệp Huyền cắn rất nặng.
Vương Hải sững sờ, nhìn mũi thương gãy làm đôi ở trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, sau đó đột nhiên giải thích:
- Thanh diệt hồn này là do Chu gia dâng lên, liên quan gì tới Vương gia ta.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Chẳng lẽ dưỡng tâm ngọc cũng không liên quan gì tới các hạ?
- Ngươi…
Lúc này Vương gia cũng nghẹn lời không nói gì được, nhưng ánh mắt kia đủ để thiêu đốt Diệp Huyền thành tro bụi!
Sắc mặt Lãnh Thiên tái nhợt, quay đầu nhìn về phía mấy người Hoa La Huyên và La Chân:
- Hoa hội trưởng, La Chân đại sư, các ngươi xem thử đan dược này được không?
Hai người tiến lên cẩn thận quan sát một hồi, sau đó lắc đầu nói:
- Thành chủ đại nhân, viên đan dược này nhìn qua thì giống như không có gì. Chỉ là đẳng cấp quá cao, chúng ta không dám xác định.
Hắc Trác cố nén tâm tình, trầm giọng nói:
- Diệp Huyền, ngươi nói đan dược này có vấn đề, có chứng cứ gì không?
Nếu như ngay từ đầu Diệp Huyền nói như vậy thì mấy người Hắc Trác nhất định sẽ không tin, nhưng trải qua chuyện lúc này, lời Diệp Huyền nói ra không thể nghi ngờ đã trở thành chân lý trong lòng mọi người.
Chính là thương thể trong người Hắc Trác đã kéo dài rất lâu rồi, luôn muốn trị hết, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy một tia hy vọng, nếu cứ từ bỏ như vậy thì lại cảm thấy rất không cam lòng.
Diệp Huyền cười khẽ:
- Chứng cứ thì ta không có, bởi vì giám định dược tính vô cùng phức tạp, nhưng ta dám khẳng định, bên trong đan dược này có chứa kịch độc, sau khi Hắc Trác thống lĩnh dùng thì chẳng những thương thế không khỏi được, mà còn chậm rãi trúng độc, cuối cùng bỏ mình, phải biết là Vương gia có nghiên cứu rất nhiều đối với độc dược.
- Cái gì?
Lãnh Thiên đột nhiên biến sắc, tức giận nhìn về phía Vương Hải.
Nếu thật sự như lời Diệp Huyền nói thì dã tâm của Vương gia thật sự không thể tha thứ.
Vương Hải bị doạ cho đổ một thân mồ hôi, vội vàng nói:
- Thành chủ đại nhân, có cho tại hạ mười lá gan tại hạ cũng không dám hạ độc Hắc Trác thống lĩnh đâu, dưỡng mạch đan này chính là Vương gia ta bỏ ra số tiền lớn mới mua được, chỉ cần Hắc Trác thống lĩnh dùng xong nhất định có thể chữa khỏi cho hắn.
Vương Hải nói lời sắc son, ngữ khí vô cùng thành khẩn.
- Hai nhà các ngươi đúng là gian xảo, bảo vật đều là thứ phải bỏ ra số tiền lớn mới mua được, xem ra bảo vật đối với các ngươi mà nói, cứ muốn là dễ dàng tìm được nha!
Diệp Huyền cười lạnh:
- Có độc hay không thì không phải ngươi nói là được, nếu như Hắc Trác thống lĩnh dùng xong liền chết thì chẳng lẽ ngươi có thể trả mạng lại cho hắn được hay sao?
Vương Hải tức giận nói:
- Tiểu súc sinh, ngươi đừng có ăn nói bậy bạ, bịa chuyện mê hoặc người khác, chuyện này tuyệt đối không thể nào!
- Có độc hay không thì trong lòng ngươi tự biết.
Diệp Huyền nhìn về phía Hắc Trác:
- Hắc Trác thống lĩnh, nếu như ngươi không tin lời ta thì cứ dùng thử sẽ biết.
- Đây…
Trong lòng Hắc Trác vô cùng rối rắm.
Diệp Huyền đột nhiên lại cười nói:
- Bất quá, ta xem thân thể của Hắc Trác thống lĩnh cũng không phải chuyện lớn, cho dù không dùng dưỡng mạch đan này thì chỉ cần dùng thiên tâm hoàng quả mà Diệp gia ta dâng tặng cũng có thể chữa khỏi cho thân thể của ngươi.
- Cái gì? Ngươi nói thật sao?
Trong mắt Hắc Trác đột nhiên loé lên.
- Có thật hay không thì Hắc Trác thống lĩnh có thể tự mình phán đoán đi, ta hỏi ngươi, lúc trước phá công, ngươi gặp phải trùng kích đánh sâu vào ba huyệt tâm tỉnh, đối môn và phiến môn đúng không?
- Đúng vậy!
- Ba huyệt này lúc đầu chỉ thấy hơi tê tê, tới hơn một năm trước thì cảm giác tê dại này đã lan ra tới ba huyệt thiên đột, thiên trung, cưu vĩ, sau đó cứ mỗi khi tới giờ thìn và giờ mão thì lại càng nghiêm trọng hơn đúng không?
- Đúng vậy!
- Có phải ngươi đã dùng không ít đan dược ôn dưỡng kinh mạch, lúc đầu thì còn có tác dụng, nhưng bây giờ công hiệu ngày càng thấp, thậm chí sau khi dùng thì mạch huyện ngày càng đau hơn? Đặc biệt là âm khiêu mạch, dương khiêu mạch, có phải từ một năm trước cứ tới đêm khuya sẽ đau đớn, tới bây giờ thì đổi thành sáng, trưa, tối đều sẽ đau hay không?
Tác giả :
Ám Ma Sư