Huyễn Phượng Khúc
Chương 11: Trí đoạt binh phù
Trở lại trạm dịch, Tô Thiếu Vân hỏi Hàn Việt Phong: “Hôm nay gặp Triệu Tổ Bình, ngươi có cảm giác gì?”
“Nếu đem ra so sánh, ta thấy Hàn Đằng có khí thế quân chủ, Triệu Tổ Bình tương đối bình thường, về phần Triệu Vu Tân và Triệu Kiệt Nhâm tuy có chí lớn, nhưng lại không có quyết đoán. Chỉ có Triệu Duy Chi là khác biệt, hắn mới là chân chính kình địch”
“Như vậy…ngươi nghĩ như thế nào để ngăn cản liên minh lưỡng quốc?”
Hàn Việt Phong lắc đầu: “Ta xem Triệu Tổ Bình cũng có ý liên hợp, chỉ sợ không dễ dàng để hắn buông tha chuyện liên minh này. Có lẽ ta đành phải hướng Hàn Đằng thuyết phục từ bỏ liên minh thôi”
“Thuyết phục Hàn Đằng cũng không phải là biện pháp tốt nhất, ta trái lại nghĩ chuyện này nên cùng Triệu Duy Chi”
“Vì sao nói như vậy?”
Tô Thiếu Vân chậm rãi nói: “Bởi vì căn cứ theo tin tức Hàn Nhật tìm hiểu được…”
“Ngươi khi nào kêu Hàn Nhật đi thăm dò việc này?” – Hàn Việt Phong cảm thấy kì quái
“Ngày hôm qua”
“Ngươi thật sự là phòng ngừa chu đáo” – Hàn Việt Phong khẽ cười
Tô Thiếu Vân cũng khẽ cười, tiếp tục nói: “Triệu Duy Chi chính là nhi tử được Triệu Tổ Bình yêu thích nhất”
“Sao có thể?”
“Then chốt ở chỗ, hơn phân nửa binh mã Triệu quốc đều nằm trong tay Triệu Vu Tân, ta nghĩ nếu hắn muốn soán ngôi cũng không phải là chuyện quá khó, ngay cả Triệu vương đối với việc binh quyền nằm trong tay nhi tử cũng có chút đau đầu. Triệu vương tuổi tác đã cao, ta đoán hắn hẳn là muốn truyền ngôi cho Triệu Duy Chi, nhưng nếu như vậy, sẽ khiến Triệu Vu Tân vô cùng bất mãn. Đến lúc đó, Triệu Vu Tân soán vị sẽ rất phiền phức, ta tin tưởng Triệu vương cũng nghĩ tới điểm này, vì thế, chúng ta sẽ lợi dụng điểm này giúp Triệu Duy Chi bỏ Triệu Vu Tân”
“Nói như vậy, Triệu Duy Chi chẳng phải là sẽ cảm kích chúng ta, vậy đối với lưỡng quốc liên minh cũng là chuyện có lợi” – Hàn Việt Phong nhíu mày nghi vấn
“Cũng không hẳn” – Tô Thiếu Vân vẻ mặt thần bí: “Sau khi chúng ta thành công giúp Triệu Duy Chi đoạt đế vị, ngươi chỉ cần nói dối hắn một việc”
“Nói dối một việc?”
“Ngươi nói, ngươi tận tâm vì nước nhưng Hàn Đằng không coi trọng ngươi, muốn truyền đế vị cho Hàn Hi, mà Hàn Hi thái độ làm người thủ đoạn, độc ác, chiếm được đế vị vẫn chưa đủ, muốn lợi dụng cơ hội lưỡng quốc liên minh để chiếm đoạt Triệu quốc”
“Làm sao chiếm đoạt?”
“Ngươi có thể nói, sau khi Hàn Hi lợi dụng việc liên minh chiếm được tín nhiệm của Triệu quốc, giả ý muốn đi qua lãnh thổ Triệu quốc để đánh nước láng giềng Triệu quốc là Lôi quốc, nhưng trên thực tế là để Triệu quốc mất phòng bị mà đánh vào Triệu quốc. Ngươi nói…như vậy Triệu quốc còn có thể liên minh với Hàn quốc sao?” – Tô Thiếu Vân cười nhạt
Hàn Việt Phong ngây dại, qua thật lâu, hắn cuối cùng mở miệng: “Có đôi khi ta thực sự nghĩ ngươi là một điều thần bí, ta không biết ngươi làm sao có thể nghĩ đến nhiều như thế….ta cũng không biết phải nói sao”
“Cũng không có gì, ta chỉ là quan sát tỉ mỉ hơn người khác một chút, hiểu tâm tư người khác hơn một chút, xem sự việc cũng là xem ở nhiều góc độ khác nhau mà thôi”
“Phải không?” – Hàn Việt Phong trên mặt lộ vẻ hồ nghi
“Chính là như thế”
Ngày hôm đó, Triệu Duy Chi phái người mời Hàn Việt Phong quá phủ, Hàn Việt Phong sảng khoái đáp ứng, mang theo Tô Thiếu Vân, Hàn Nhật tọa mã xa đến Duy vương phủ.
Triệu Duy Chi tự mình đứng trước cửa nghênh tiếp đoàn người vào phòng khách, sau đó phân phó chỗ tọa lạc
Nói chuyện phiếm một hồi, Hàn Việt Phong nói: “Thứ cho ta mạo muội, ta nghĩ muốn hỏi ngươi một vấn đề”
“Nga? Ngươi có vấn đề gì, cứ hỏi”
“Ta biết phụ hoàng ngươi vẫn chưa lập Thái tử, không biết hắn muốn truyền ngôi vị cho ai?” – Hàn Việt Phong cẩn thận hỏi
“Việc này…” – Triệu Duy Chi chần chờ
“Nếu cảm thấy bất tiện, cứ xem như là ta lỡ lời, lỡ lời” – Hàn Việt Phong hơi cúi đầu, ôm quyền nhận lỗi
“Cũng không phải là chuyện không thể nói. Trước đó vài ngày, phụ hoàng đưa ra việc lập Thái tử, các đại thần trong triều đều có ý ủng hộ Đại ca làm Thái tử, phụ hoàng hẳn là đem đế vị truyền cho Đại ca”
“Ta là bởi vì phụ hoàng không thích nên lập Đại ca của ta làm Thái tử, nhưng ta nghe nói phụ hoàng ngươi người thích nhất chính là ngươi, vì sao lại đem đế vị truyền cho Đại ca ngươi?” – Hàn Việt Phong làm bộ vô cùng kinh ngạc
Triệu Duy Chi thở dài: “Điều này một lời khó mà nói hết”
“Nga? Tam hoàng tử có chuyện gì khổ não sao? Có thể nói với Việt Phong, xem ta có thể giúp được ngươi điều gì?”
“Tuy rằng việc này không nên nói cho ngoại nhân, nhưng cũng không phải chuyện cơ mật gì, nếu ngươi muốn biết thì ta nói cho ngươi nghe” – Triệu Duy Chi nhấp một ngụm trà, nói: “Phụ hoàng tuy rằng thích ta, muốn lập ta làm Thái tử,thế nhưng Đại ca tay cầm trọng binh, nếu lập ta làm Thái tử, tất nhiên sẽ khiến Đại ca bất mãn, đến lúc đó nếu phát động phản loạn sẽ vô cùng phiền phức”
“Nguyên lai là như vậy”
“Đúng vậy, nếu ta muốn làm Thái tử, phải tìm cách hoàn toàn khống chế binh mã trong tay Đại ca” – Triệu Duy Chi than thở
“Ta muốn hỏi Tam hoàng tử một vấn đề” – Tô Thiếu Vân đột nhiên lên tiếng
“Thiếu Vân? Ngươi muốn hỏi cái gì?” – Triệu Duy Chi có chút ngạc nhiên nhìn Tô Thiếu Vân
“Các ngươi nếu có binh phù thì có thể điều động quân đội chứ?”
“Đúng vậy, hiện tại binh phù lại đang nằm trong tay Đại ca”
“Nếu có thể đoạt binh phù trong tay đại hoàng tử, hoặc buộc hắn giao ra binh phù, như vậy sẽ không phải sợ binh mã của Đại hoàng tử nữa”
“Nói như thế cũng không sai, như ta nghĩ rất khó có thể đoạt binh phù”
“Chẳng hay quan hệ giữa Tam hoàng tử và Nhị hoàng tử như thế nào?” – Tô Thiếu Vân đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan đến vấn đề
Tuy không rõ hắn hỏi cái này làm gì, nhưng Triệu Duy Chi vẫn là thành thật trả lời: “Nhị hoàng huynh và ta quan hệ luôn luôn tốt”
“Vậy quan hệ giữa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử thì sao?” – Tô Thiếu Vân lại hỏi
Cái này khiến Hàn Việt Phong cũng cảm thấy kì quái, dùng ánh mắt thắc mắc nhìn Tô Thiếu Vân, Tô Thiếu Vân cũng chỉ nháy mắt đáp trả. Hàn Việt Phong không thể làm gì khác hơn là đè sự hiếu kì trong lòng xuống
Triệu Duy Chi đáp: “Quan hệ giữa Đại ca và Nhị ca cũng giống vậy”
“Như vậy a?” – Tô Thiếu Vân trầm ngâm: “Hiện tại đang là tiết trời mùa thu, là mùa đi săn tốt, ta nghĩ nếu Nhị hoàng tử mời Đại hoàng tử đi săn thú, hẳn là hắn sẽ đáp ứng”
Triệu Duy Chi rốt cuộc nhịn không được: “Thiếu Vân, ngươi hỏi những điều kì quái này làm gì?”
Tô Thiếu Vân không để ý tới hắn, tiếp tục hỏi: “Đại hoàng tử hẳn là sẽ đáp ứng đi săn thú chứ?”
“Nếu không có chuyện gì, Đại ca nhất định sẽ đi”
“Vậy là được” – Tô Thiếu Vân gật đầu mỉm cười
“Thế nhưng những…chuyện này thì liên quan gì đến việc đoạt binh phù trong tay Đại ca?” – Triệu Duy Chi không thể giải thích nổi
“Đương nhiên là có quan hệ” – Tô Thiếu Vân cười, nói: “Ta nghĩ nếu Nhị hoàng tử mời Đại hoàng tử đi săn thú, Đại hoàng tử hẳn là đáp ứng, mà săn thú chắc chắn sẽ không thể mang theo nhiều người, như vậy đây là cơ hội tốt nhất để Tam hoàng tử đoạt binh phù”
“Ý ngươi là…?”
“Tam hoàng tử có ba phương pháp có thể đoạt binh phù: Hạ sách: Thừa dịp Đại hoàng tử không ở nhà, vào phủ để trộm lấy, nhưng nếu Đại hoàng tử mang binh phù trên người, biện pháp này lại không được; Trung sách: Sau khi Đại hoàng tử săn thú trở về, trên đường đi thiết hạ phục binh, khống chế Đại hoàng tử buộc hắn giao ra binh phù”
“hai biện pháp đều có điểm không thích hợp” – Hàn Việt Phong ngắt lời: “Nếu như thất thủ, sẽ chỉ khiến Đại hoàng tử càng thê phòng bị”
Triệu Duy Chi gật đầu, hỏi tiếp: “Thiếu Vân, không phải lúc nãy ngươi nói có ba biện pháp sao? Ngươi chỉ nói Hạ sách và Trung sách, vậy Thượng sách là gì?”
“Cái này Thượng sách hay có thể nói…” – Tô Thiếu Vân mỉm cười: “…chính là Thiên ý vô phùng “
“A?” – Triệu Duy Chi ngây người: “Cái gì Thiên ý vô phùng?”
“Đại hoàng tử cũng biết tầm quan trọng của binh phù, hắn sẽ luôn mang theo bên người. Tam hoàng tử có thể phái người giả trang thành cường đạo, trên đường Đại hoàng tử trở về mà cướp hắn, như vậy vừa có thể cướp binh phù, lại không bại lộ thân phận. Sau khi cướp binh phù lại cho truyền lời đồn nói Đại hoàng tử làm mất binh phù, đến lúc đó phụ hoàng ngươi truy tra việc này, Đại hoàng tử giao không ra binh phù, như vậy…” – Nói đến đây, Tô Thiếu Vân im lặng, cũng không cần nói tiếp
Triệu Duy Chi là người thông minh, hắn nở nụ cười: “Quả nhiên là một kế hoạch thiên ý vô phùng!”
“Còn Thiên ý vô phùng thì sao?” – Hàn Việt Phong cắt ngang
“Đúng vậy, thế nào là Thiên ý vô phùng?” – Triệu Duy Chi cũng vội hỏi
Tô Thiếu Vân nói: “Từ giờ đến lúc đi săn, Tam hoàng tử nên ở đây tìm về các loại hoa cỏ, như vậy đại hoàng tử sẽ không hoài nghi ngươi. Hơn nữa, cho dù có lấy không được binh phù, Tam hoàng tử cũng bình yên vô sự”
“A? Vì sao phải làm chuyện trồng hoa cỏ nhàm chán đó?” – Hàn Việt Phong cùng Triệu Duy Chi không hẹn mà cùng hỏi
“Cái này ta biết” – Hàn Nguyệt chợt kêu lên
“Ngươi biết?” – Hàn Việt Phong hoài nghi
“Đương nhiên, thân phận Tam hoàng tử như vậy lại đi mê hoa cỏ, cho thấy người này không có chí lớn, như vậy Đại hoàng tử sẽ không hoài nghi đến hắn” – Hàn Nguyệt không khỏi có chút đắc ý
Tô Thiếu Vân nở nụ cười, khen: “Thông minh, nhưng ngươi nói sai một điều”
“Nói sai cái gì a?” – Hàn Nguyệt nhíu mày, hắn có sai sao?
“Trồng hoa cỏ tuy xem là chuyện nhàm chán, nhưng từ đó ta lại có thể học được rất nhiều thứ”
“Quên đi, ta dù sao cũng tới nỗi cảnh giới của công tử” – Hàn Nguyệt nhún nhún vai
Phòng khách mọi người đều cười rộ lên
Triệu Duy Chi nhìn Tô Thiếu Vân, trong mắt bỗng lộ ra một tia quang mang, nhưng rất nhanh liền biến mất. Hắn đối Hàn Việt Phong, cảm thán: “Việt Phong huynh thực sự là người may mắn, cư nhiên có một người cơ trí như Tô Thiếu Vân giúp ngươi”
Nghe ngữ khí của hắn có chút kì quái, trong lòng Hàn Việt Phong chợt có một tia bất an, nhưng hắn cũng nói không nên lời vì sao lại có cảm giác đó, không thể làm gì khác hơn là cười nói: “Đâu”
Tái ngồi một hồi, Hàn Việt Phong cùng Tô thiếu Vân ly khai Duy vương phủ
Nhìn mã xa Hàn Việt Phong ở phía xa dần biến mất, Triệu Duy Chi lẩm bẩm: “Nhân vật như vậy, nếu có trong tay sẽ có lợi cho việc thống nhất thiên hạ của ta”
Dựa theo kế hoạch của Tô Thiếu Vân, kế hoạch tiến hành thập phần thuận lợi, Triệu Duy Chi đầu tiên mời Triệu Kiệt Nhâm cùng đi săn thú, sau đó làm bộ than cả ba huynh đệ cùng đi thật rất tốt, khiến Triệu Kiệt Nhâm mời Triệu Vu Tân, vốn có sở thích săn thú, Triệu Vu Tân liền lập tức đáp ứng.
Trên đường săn thú trở về, đoàn người Triệu Duy Chi bị hắn an bài trước cướp đoạt. Thấy ánh mắt thủ hạ, hắn biết binh phù đã tới tay, cố gắng nhịn xuống trong lòng vui mừng (như điên), để càng tránh mình bị hoài nghi, hắn còn cố ý để bị thương
Sau khi binh phù thành công tới tay, Triệu Duy Chi âm thầm cho phát lời đồn, tung tin Triệu Vu Tân mất binh phù,Triệu Tổ Bình giận dữ, nguyên bản hắn đã có ý muốn làm suy yếu binh quyền của Triệu Vu Tân, vì vậy nhân cơ hội tốt này thu binh quyền về tay mình nắm giữ, mà Triệu Vu Tân chỉ có thể nhắm mắt làm theo, khổ nói không nên lời
Nghe xong Hàn Nhật báo cáo sự tình, Hàn Việt Phong nhìn Tô Thiếu Vân, vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng ta phải cẩn thận Triệu Duy Chi”
“Vì sao?” – Tô Thiếu Vân khó hiểu
“Trực giác của ta cảm nhận hắn so với trong tưởng tượng của ta khôn khéo và tâm kế hơn nhiều, cần phải đề phòng hắn” – Hàn Việt Phong lo lắng
“Trực giác của ngươi?” – Tô Thiếu Vân trầm ngâm: “Ta đã biết”
“Chỉ mong tất cả đều tiến hành thuận lợi, chúng ta có thể an toàn trở về Hàn quốc” – Hàn Việt Phong than thở
“Ta cũng mong như vậy”
Thế nhưng thế sự há có thể như người mong muốn? Nếu như tất cả đều có thể theo ý nguyện, vậy trên đời cũng sẽ không có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“Nếu đem ra so sánh, ta thấy Hàn Đằng có khí thế quân chủ, Triệu Tổ Bình tương đối bình thường, về phần Triệu Vu Tân và Triệu Kiệt Nhâm tuy có chí lớn, nhưng lại không có quyết đoán. Chỉ có Triệu Duy Chi là khác biệt, hắn mới là chân chính kình địch”
“Như vậy…ngươi nghĩ như thế nào để ngăn cản liên minh lưỡng quốc?”
Hàn Việt Phong lắc đầu: “Ta xem Triệu Tổ Bình cũng có ý liên hợp, chỉ sợ không dễ dàng để hắn buông tha chuyện liên minh này. Có lẽ ta đành phải hướng Hàn Đằng thuyết phục từ bỏ liên minh thôi”
“Thuyết phục Hàn Đằng cũng không phải là biện pháp tốt nhất, ta trái lại nghĩ chuyện này nên cùng Triệu Duy Chi”
“Vì sao nói như vậy?”
Tô Thiếu Vân chậm rãi nói: “Bởi vì căn cứ theo tin tức Hàn Nhật tìm hiểu được…”
“Ngươi khi nào kêu Hàn Nhật đi thăm dò việc này?” – Hàn Việt Phong cảm thấy kì quái
“Ngày hôm qua”
“Ngươi thật sự là phòng ngừa chu đáo” – Hàn Việt Phong khẽ cười
Tô Thiếu Vân cũng khẽ cười, tiếp tục nói: “Triệu Duy Chi chính là nhi tử được Triệu Tổ Bình yêu thích nhất”
“Sao có thể?”
“Then chốt ở chỗ, hơn phân nửa binh mã Triệu quốc đều nằm trong tay Triệu Vu Tân, ta nghĩ nếu hắn muốn soán ngôi cũng không phải là chuyện quá khó, ngay cả Triệu vương đối với việc binh quyền nằm trong tay nhi tử cũng có chút đau đầu. Triệu vương tuổi tác đã cao, ta đoán hắn hẳn là muốn truyền ngôi cho Triệu Duy Chi, nhưng nếu như vậy, sẽ khiến Triệu Vu Tân vô cùng bất mãn. Đến lúc đó, Triệu Vu Tân soán vị sẽ rất phiền phức, ta tin tưởng Triệu vương cũng nghĩ tới điểm này, vì thế, chúng ta sẽ lợi dụng điểm này giúp Triệu Duy Chi bỏ Triệu Vu Tân”
“Nói như vậy, Triệu Duy Chi chẳng phải là sẽ cảm kích chúng ta, vậy đối với lưỡng quốc liên minh cũng là chuyện có lợi” – Hàn Việt Phong nhíu mày nghi vấn
“Cũng không hẳn” – Tô Thiếu Vân vẻ mặt thần bí: “Sau khi chúng ta thành công giúp Triệu Duy Chi đoạt đế vị, ngươi chỉ cần nói dối hắn một việc”
“Nói dối một việc?”
“Ngươi nói, ngươi tận tâm vì nước nhưng Hàn Đằng không coi trọng ngươi, muốn truyền đế vị cho Hàn Hi, mà Hàn Hi thái độ làm người thủ đoạn, độc ác, chiếm được đế vị vẫn chưa đủ, muốn lợi dụng cơ hội lưỡng quốc liên minh để chiếm đoạt Triệu quốc”
“Làm sao chiếm đoạt?”
“Ngươi có thể nói, sau khi Hàn Hi lợi dụng việc liên minh chiếm được tín nhiệm của Triệu quốc, giả ý muốn đi qua lãnh thổ Triệu quốc để đánh nước láng giềng Triệu quốc là Lôi quốc, nhưng trên thực tế là để Triệu quốc mất phòng bị mà đánh vào Triệu quốc. Ngươi nói…như vậy Triệu quốc còn có thể liên minh với Hàn quốc sao?” – Tô Thiếu Vân cười nhạt
Hàn Việt Phong ngây dại, qua thật lâu, hắn cuối cùng mở miệng: “Có đôi khi ta thực sự nghĩ ngươi là một điều thần bí, ta không biết ngươi làm sao có thể nghĩ đến nhiều như thế….ta cũng không biết phải nói sao”
“Cũng không có gì, ta chỉ là quan sát tỉ mỉ hơn người khác một chút, hiểu tâm tư người khác hơn một chút, xem sự việc cũng là xem ở nhiều góc độ khác nhau mà thôi”
“Phải không?” – Hàn Việt Phong trên mặt lộ vẻ hồ nghi
“Chính là như thế”
Ngày hôm đó, Triệu Duy Chi phái người mời Hàn Việt Phong quá phủ, Hàn Việt Phong sảng khoái đáp ứng, mang theo Tô Thiếu Vân, Hàn Nhật tọa mã xa đến Duy vương phủ.
Triệu Duy Chi tự mình đứng trước cửa nghênh tiếp đoàn người vào phòng khách, sau đó phân phó chỗ tọa lạc
Nói chuyện phiếm một hồi, Hàn Việt Phong nói: “Thứ cho ta mạo muội, ta nghĩ muốn hỏi ngươi một vấn đề”
“Nga? Ngươi có vấn đề gì, cứ hỏi”
“Ta biết phụ hoàng ngươi vẫn chưa lập Thái tử, không biết hắn muốn truyền ngôi vị cho ai?” – Hàn Việt Phong cẩn thận hỏi
“Việc này…” – Triệu Duy Chi chần chờ
“Nếu cảm thấy bất tiện, cứ xem như là ta lỡ lời, lỡ lời” – Hàn Việt Phong hơi cúi đầu, ôm quyền nhận lỗi
“Cũng không phải là chuyện không thể nói. Trước đó vài ngày, phụ hoàng đưa ra việc lập Thái tử, các đại thần trong triều đều có ý ủng hộ Đại ca làm Thái tử, phụ hoàng hẳn là đem đế vị truyền cho Đại ca”
“Ta là bởi vì phụ hoàng không thích nên lập Đại ca của ta làm Thái tử, nhưng ta nghe nói phụ hoàng ngươi người thích nhất chính là ngươi, vì sao lại đem đế vị truyền cho Đại ca ngươi?” – Hàn Việt Phong làm bộ vô cùng kinh ngạc
Triệu Duy Chi thở dài: “Điều này một lời khó mà nói hết”
“Nga? Tam hoàng tử có chuyện gì khổ não sao? Có thể nói với Việt Phong, xem ta có thể giúp được ngươi điều gì?”
“Tuy rằng việc này không nên nói cho ngoại nhân, nhưng cũng không phải chuyện cơ mật gì, nếu ngươi muốn biết thì ta nói cho ngươi nghe” – Triệu Duy Chi nhấp một ngụm trà, nói: “Phụ hoàng tuy rằng thích ta, muốn lập ta làm Thái tử,thế nhưng Đại ca tay cầm trọng binh, nếu lập ta làm Thái tử, tất nhiên sẽ khiến Đại ca bất mãn, đến lúc đó nếu phát động phản loạn sẽ vô cùng phiền phức”
“Nguyên lai là như vậy”
“Đúng vậy, nếu ta muốn làm Thái tử, phải tìm cách hoàn toàn khống chế binh mã trong tay Đại ca” – Triệu Duy Chi than thở
“Ta muốn hỏi Tam hoàng tử một vấn đề” – Tô Thiếu Vân đột nhiên lên tiếng
“Thiếu Vân? Ngươi muốn hỏi cái gì?” – Triệu Duy Chi có chút ngạc nhiên nhìn Tô Thiếu Vân
“Các ngươi nếu có binh phù thì có thể điều động quân đội chứ?”
“Đúng vậy, hiện tại binh phù lại đang nằm trong tay Đại ca”
“Nếu có thể đoạt binh phù trong tay đại hoàng tử, hoặc buộc hắn giao ra binh phù, như vậy sẽ không phải sợ binh mã của Đại hoàng tử nữa”
“Nói như thế cũng không sai, như ta nghĩ rất khó có thể đoạt binh phù”
“Chẳng hay quan hệ giữa Tam hoàng tử và Nhị hoàng tử như thế nào?” – Tô Thiếu Vân đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan đến vấn đề
Tuy không rõ hắn hỏi cái này làm gì, nhưng Triệu Duy Chi vẫn là thành thật trả lời: “Nhị hoàng huynh và ta quan hệ luôn luôn tốt”
“Vậy quan hệ giữa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử thì sao?” – Tô Thiếu Vân lại hỏi
Cái này khiến Hàn Việt Phong cũng cảm thấy kì quái, dùng ánh mắt thắc mắc nhìn Tô Thiếu Vân, Tô Thiếu Vân cũng chỉ nháy mắt đáp trả. Hàn Việt Phong không thể làm gì khác hơn là đè sự hiếu kì trong lòng xuống
Triệu Duy Chi đáp: “Quan hệ giữa Đại ca và Nhị ca cũng giống vậy”
“Như vậy a?” – Tô Thiếu Vân trầm ngâm: “Hiện tại đang là tiết trời mùa thu, là mùa đi săn tốt, ta nghĩ nếu Nhị hoàng tử mời Đại hoàng tử đi săn thú, hẳn là hắn sẽ đáp ứng”
Triệu Duy Chi rốt cuộc nhịn không được: “Thiếu Vân, ngươi hỏi những điều kì quái này làm gì?”
Tô Thiếu Vân không để ý tới hắn, tiếp tục hỏi: “Đại hoàng tử hẳn là sẽ đáp ứng đi săn thú chứ?”
“Nếu không có chuyện gì, Đại ca nhất định sẽ đi”
“Vậy là được” – Tô Thiếu Vân gật đầu mỉm cười
“Thế nhưng những…chuyện này thì liên quan gì đến việc đoạt binh phù trong tay Đại ca?” – Triệu Duy Chi không thể giải thích nổi
“Đương nhiên là có quan hệ” – Tô Thiếu Vân cười, nói: “Ta nghĩ nếu Nhị hoàng tử mời Đại hoàng tử đi săn thú, Đại hoàng tử hẳn là đáp ứng, mà săn thú chắc chắn sẽ không thể mang theo nhiều người, như vậy đây là cơ hội tốt nhất để Tam hoàng tử đoạt binh phù”
“Ý ngươi là…?”
“Tam hoàng tử có ba phương pháp có thể đoạt binh phù: Hạ sách: Thừa dịp Đại hoàng tử không ở nhà, vào phủ để trộm lấy, nhưng nếu Đại hoàng tử mang binh phù trên người, biện pháp này lại không được; Trung sách: Sau khi Đại hoàng tử săn thú trở về, trên đường đi thiết hạ phục binh, khống chế Đại hoàng tử buộc hắn giao ra binh phù”
“hai biện pháp đều có điểm không thích hợp” – Hàn Việt Phong ngắt lời: “Nếu như thất thủ, sẽ chỉ khiến Đại hoàng tử càng thê phòng bị”
Triệu Duy Chi gật đầu, hỏi tiếp: “Thiếu Vân, không phải lúc nãy ngươi nói có ba biện pháp sao? Ngươi chỉ nói Hạ sách và Trung sách, vậy Thượng sách là gì?”
“Cái này Thượng sách hay có thể nói…” – Tô Thiếu Vân mỉm cười: “…chính là Thiên ý vô phùng “
“A?” – Triệu Duy Chi ngây người: “Cái gì Thiên ý vô phùng?”
“Đại hoàng tử cũng biết tầm quan trọng của binh phù, hắn sẽ luôn mang theo bên người. Tam hoàng tử có thể phái người giả trang thành cường đạo, trên đường Đại hoàng tử trở về mà cướp hắn, như vậy vừa có thể cướp binh phù, lại không bại lộ thân phận. Sau khi cướp binh phù lại cho truyền lời đồn nói Đại hoàng tử làm mất binh phù, đến lúc đó phụ hoàng ngươi truy tra việc này, Đại hoàng tử giao không ra binh phù, như vậy…” – Nói đến đây, Tô Thiếu Vân im lặng, cũng không cần nói tiếp
Triệu Duy Chi là người thông minh, hắn nở nụ cười: “Quả nhiên là một kế hoạch thiên ý vô phùng!”
“Còn Thiên ý vô phùng thì sao?” – Hàn Việt Phong cắt ngang
“Đúng vậy, thế nào là Thiên ý vô phùng?” – Triệu Duy Chi cũng vội hỏi
Tô Thiếu Vân nói: “Từ giờ đến lúc đi săn, Tam hoàng tử nên ở đây tìm về các loại hoa cỏ, như vậy đại hoàng tử sẽ không hoài nghi ngươi. Hơn nữa, cho dù có lấy không được binh phù, Tam hoàng tử cũng bình yên vô sự”
“A? Vì sao phải làm chuyện trồng hoa cỏ nhàm chán đó?” – Hàn Việt Phong cùng Triệu Duy Chi không hẹn mà cùng hỏi
“Cái này ta biết” – Hàn Nguyệt chợt kêu lên
“Ngươi biết?” – Hàn Việt Phong hoài nghi
“Đương nhiên, thân phận Tam hoàng tử như vậy lại đi mê hoa cỏ, cho thấy người này không có chí lớn, như vậy Đại hoàng tử sẽ không hoài nghi đến hắn” – Hàn Nguyệt không khỏi có chút đắc ý
Tô Thiếu Vân nở nụ cười, khen: “Thông minh, nhưng ngươi nói sai một điều”
“Nói sai cái gì a?” – Hàn Nguyệt nhíu mày, hắn có sai sao?
“Trồng hoa cỏ tuy xem là chuyện nhàm chán, nhưng từ đó ta lại có thể học được rất nhiều thứ”
“Quên đi, ta dù sao cũng tới nỗi cảnh giới của công tử” – Hàn Nguyệt nhún nhún vai
Phòng khách mọi người đều cười rộ lên
Triệu Duy Chi nhìn Tô Thiếu Vân, trong mắt bỗng lộ ra một tia quang mang, nhưng rất nhanh liền biến mất. Hắn đối Hàn Việt Phong, cảm thán: “Việt Phong huynh thực sự là người may mắn, cư nhiên có một người cơ trí như Tô Thiếu Vân giúp ngươi”
Nghe ngữ khí của hắn có chút kì quái, trong lòng Hàn Việt Phong chợt có một tia bất an, nhưng hắn cũng nói không nên lời vì sao lại có cảm giác đó, không thể làm gì khác hơn là cười nói: “Đâu”
Tái ngồi một hồi, Hàn Việt Phong cùng Tô thiếu Vân ly khai Duy vương phủ
Nhìn mã xa Hàn Việt Phong ở phía xa dần biến mất, Triệu Duy Chi lẩm bẩm: “Nhân vật như vậy, nếu có trong tay sẽ có lợi cho việc thống nhất thiên hạ của ta”
Dựa theo kế hoạch của Tô Thiếu Vân, kế hoạch tiến hành thập phần thuận lợi, Triệu Duy Chi đầu tiên mời Triệu Kiệt Nhâm cùng đi săn thú, sau đó làm bộ than cả ba huynh đệ cùng đi thật rất tốt, khiến Triệu Kiệt Nhâm mời Triệu Vu Tân, vốn có sở thích săn thú, Triệu Vu Tân liền lập tức đáp ứng.
Trên đường săn thú trở về, đoàn người Triệu Duy Chi bị hắn an bài trước cướp đoạt. Thấy ánh mắt thủ hạ, hắn biết binh phù đã tới tay, cố gắng nhịn xuống trong lòng vui mừng (như điên), để càng tránh mình bị hoài nghi, hắn còn cố ý để bị thương
Sau khi binh phù thành công tới tay, Triệu Duy Chi âm thầm cho phát lời đồn, tung tin Triệu Vu Tân mất binh phù,Triệu Tổ Bình giận dữ, nguyên bản hắn đã có ý muốn làm suy yếu binh quyền của Triệu Vu Tân, vì vậy nhân cơ hội tốt này thu binh quyền về tay mình nắm giữ, mà Triệu Vu Tân chỉ có thể nhắm mắt làm theo, khổ nói không nên lời
Nghe xong Hàn Nhật báo cáo sự tình, Hàn Việt Phong nhìn Tô Thiếu Vân, vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng ta phải cẩn thận Triệu Duy Chi”
“Vì sao?” – Tô Thiếu Vân khó hiểu
“Trực giác của ta cảm nhận hắn so với trong tưởng tượng của ta khôn khéo và tâm kế hơn nhiều, cần phải đề phòng hắn” – Hàn Việt Phong lo lắng
“Trực giác của ngươi?” – Tô Thiếu Vân trầm ngâm: “Ta đã biết”
“Chỉ mong tất cả đều tiến hành thuận lợi, chúng ta có thể an toàn trở về Hàn quốc” – Hàn Việt Phong than thở
“Ta cũng mong như vậy”
Thế nhưng thế sự há có thể như người mong muốn? Nếu như tất cả đều có thể theo ý nguyện, vậy trên đời cũng sẽ không có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tác giả :
Huyền Tử Phách