Huyện Lệnh Rất Bận!
Chương 83: Ngoại truyện 4
"Còn đứng ở nơi đó làm cái gì, nếu không tới đây thì ta không chừa lại cho ngươi đâu." Hạ Lan Yên ngồi trên đống cây khô, giơ giơ thức ăn trong tay lên.
Sở Yên đơn giản rửa mặt chải đầu xong, ngồi lên đống cây khô bên kia.
"Không biết ngươi thích ăn cái gì, cho nên ta đi mua chút bánh bao cho ngươi." Hạ Lan Yên đem giấy dầu mở ra "Ngươi mau nếm thử ~~~ "
Sở Yên nhìn thức ăn bốc hơi nóng, giống như mới ra lò, ngây cả người, tuy nói nơi này cách thành không xa lắm, nhưng vừa đi vừa về như vậy không có khả năng còn nóng hổi như vậy, chẳng lẽ nàng đặc biệt dùng nội lực bảo toàn độ nóng.
"Ai nha, mặc dù người ta biết dáng dấp người ta xinh đẹp động lòng người, nhưng tiểu Yến tử ngươi cũng không cần nhìn trực tiếp thẳng thừng như vậy đâu, người ta sẽ ngượng ngùng ~" Hạ Lan Yên ném một ánh mắt quyến rũ cho Sở Yên, một ngón tay đặt lên môi, làm một động tác thẹn thùng.
Trong phút chốc sự cảm động của Sở Yên hóa thành hư không, còn chưa kịp ăn đã muốn ói hết ra.
Không chịu nổi dáng vẻ tự luyến kia của Hạ Lan Yên, cầm bánh bao lên, cắn một miếng nhỏ, lúc nếm nhân bánh kinh ngạc ngẩng đầu lên "Bánh bao này...."
"Như thế nào? Hợp khẩu vị chứ gì." Hạ Lan Yên dương dương đắc ý nói, thật giống như đây không phải là bánh bao mua mà là bánh bao nàng làm vậy.
"Sao ngươi lại đi...."
Chân mày Hạ Lan Yên khẽ nhếch "Ta đi theo ngươi hai ngày nay, thấy ngươi ở chỗ lão bà bà thành nam bên kia mua mấy lần, đoán rằng ngươi nhất định rất thích ăn chỗ đó cho nên đặc biệt sử dụng khinh công đi mua." Sáp qua chỗ Sở Yên bên kia "Như thế nào, có phải cảm động muốn khóc hay không ~~~ "
Sở Yên bất đắc dĩ cười một tiếng "Ta cũng không phải là ngươi, động một chút là giả bộ khóc."
"Cái gì ~ tiểu Yến tử thật biết làm tổn thương ta mà." Hạ Lan Yên bĩu môi, tách bánh bao làm đôi cắn một cái.
"Ê, cái đó..."
Sở Yên mới vừa muốn nhắc nhở nàng, đã nhìn thấy Hạ Lan Yên phun hết thức ăn ra ngoài. Chân mày nhíu chặc xoa xoa cái lưỡi "Sao bánh bao này lại mặn như vậy!"
"Ta định nhắc nhở ngươi, ai bảo ngươi ăn nhanh như vậy." Sở Yên hảo tâm lấy nước đưa cho Hạ Lan Yên.
Hạ Lan Yên vội vàng súc miệng làm mùi vị nhạt đi nói "Tiểu Yến tử, ta tưởng ngươi là người bình thường ai ngờ khẩu vị của ngươi lại nặng như vậy."
Sở Yên tức giận trừng mắt nhìn Hạ Lan Yên "Khẩu vị của ngươi mới nặng đó, ban đầu cửa tiệm bánh bao của lão bà bà kia làm ăn rất tốt, sau đó chồng chết, con lại không ở bên cạnh, bà lại không muốn từ bỏ công việc, lại bởi vì lớn tuổi nên vị giác thay đổi không còn như trước nữa, cho nên nhân bánh bao mới mặn như vậy."
"Sao ngươi lại biết rõ như vậy?"
"Trong lúc vô tình nghe người khác nhắc tới."
"Cho nên ngươi vì giúp đỡ lão bà bà kia nên tới đó mua mấy lần."
"Cứ coi...là vậy đi." Sở Yên có chút không thừa nhận.
Hạ Lan Yên nghe Sở Yên trả lời, trêu nói "Rõ ràng chính là một người trong nóng ngoài lạnh mà, còn thà chết không thừa nhận nữa."
"So với ngươi bề ngoài tràn đầy nhiệt tình, nội tâm lãnh huyết vô tình thì tốt hơn." Sở Yên lạnh lùng nói tiếp.
"Lạc lạc lạc lạc, vậy thì quá tốt, hai chúng ta bổ sung cho nhau mà." Hạ Lan Yên rất không biết xấu hổ tiến lên trước bên tai Sở Yên thổi khí.
"Ai... Ai cùng ngươi bổ sung chứ!" Sở Yên đỏ mặt phản bác.
"Xì, Kim Yến Tử luôn luôn lạnh lùng mà cũng có thời điểm đáng yêu như vậy nha!" Hạ Lan Yên chọt chọt lên gò má chuyển hồng của Sở Yên.
Sở Yên hất tay Hạ Lan Yên ra "Lười để ý ngươi."
Sở Yên cầm nón rộng vành trên đất lên, phủi phủi bụi trên nón "Chúng ta lúc này mỗi người một ngã đi!"
"Tiểu Yến tử, ngươi... ngươi... ngươi lại làm người phụ tình vứt bỏ người ta sao!" Hạ Lan Yên hít mũi một cái, lệ đọng lại trong hốc mắt, chỉ sợ Kim Yến Tử nói một tiếng "Ừ" thì lệ kia sẽ rơi xuống.
Sở Yên nghe vậy đầu đầy hắc tuyến. Mắt thấy Hạ Lan Yên chuẩn bị lấy cái khăn lụa nhỏ ra khóc một trận liền mở miệng giải thích "Ta muốn rời khỏi thành Kinh Châu, cho nên...."
"Vậy đây chẳng phải là ngươi muốn vứt bỏ người ta ~~~" Hạ Lan Yên vung tay lên lộ ra khăn lụa nhỏ trong tay áo, đang định hát bài "Khí phụ tuyệt xướng". Mới vừa lấy hơi liền nghe Sở Yên nói "Ngươi nếu muốn thì cùng đi chung đi." Lập tức âm lượng biến mất, vui mừng đi bên cạnh Sở Yên.
Sở Yên mới vừa đội nón rộng vành lên liền bị Hạ Lan Yên lấy xuống "Ngươi...."
"Không cần đội nón, ta không thấy được ngươi."
Sở Yên không biết làm sao, vừa vặn nơi này cũng là địa phương người ở thưa thớt, theo ý Hạ Lan Yên.
"Chúng ta là muốn đi đâu?"
"Không biết" Sở Yên thành thực nói.
"Không biết?"
"Trời đất bao la, bốn biển là nhà, tới đâu cũng được." Sở Yên trả lời.
Mặc dù Sở Yên trả lời không có tình cảm gì, nhưng Hạ Lan Yên vẫn nghe ra mùi vị ưu thương "Ha ha ha, hay cho câu trời đất bao la bốn biển là nhà. Tỷ tỷ liền liều mình bồi quân tử, coi như chân trời góc biển cũng theo ngươi."
Sở Yên ngẩn ra, có một tia thẹn thùng nhìn Hạ Lan Yên, cùng nhau đi tới chân trời góc biển là tùy tiện nói sao. Không nói thêm gì nữa yên lặng đi.
Dọc đường đi, đại đa số đều là Hạ Lan Yên nói chuyện, Sở Yên không đáp lại, cũng không biết hai người cứ như vậy đi tới nơi nào.
Hồi lâu sau --- -----
"Tiểu Yến tử, tiểu Yến tử ~~~ tiểu Yến tử ~~~ "
Sở Yên đi ở phía trước không nhịn được dừng bước, có chút không thể làm gì nhìn Hạ Lan Yên nửa khom người kêu mình "Cái gì?"
"Ta nói coi như muốn đi tới chân trời góc biển, chúng ta cũng không cần cực khổ đi bộ như vậy. Cứ đi tiếp như vậy chớ nói chi chân trời góc biển, ngay cả đi kinh đô cũng là vấn đề."
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
"Nếu không chúng ta mua một con ngựa để cưỡi đi."
Sở Yên suy nghĩ một chút, mình trước kia cũng quả thật không phải dùng khinh công mà chính là cưỡi ngựa đi. Vì vậy gật đầu một cái "Không lâu sau thì có một trấn nhỏ, đến lúc đó đi mua ngựa, mua thêm lương thực nữa."
Trấn nhỏ --- ------
Hai người vào trấn liền trở thành tiêu điểm, Hạ Lan Yên xinh đẹp bắt mắt Sở Yên hắc y đội nón rộng vành thần bí. Không thể không hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nhìn dáng vẻ Hạ Lan Yên hoàn mỹ mỉm cười, hấp dẫn vô số ánh mắt. Sở Yên cảm thấy chắc phải mua cho nàng ta nón rộng vành đội thôi, đở cho nàng ta đi khắp nơi gieo họa trăm họ.
Đến trường bán ngựa, Sở Yên ít nói bắt đầu cải nhau với Hạ Lan Yên. Chủ đề tranh luận chính là ngựa, một người thì muốn mua một con, một người thì muốn mua hai con.
"Mua một con thôi, hai chúng ta lại không nặng, cùng cưỡi một con là đủ rồi. Mua hai con quá lãng phí, như vậy có thể tiết kiệm được bạc." Hạ Lan Yên nói.
"Hai con, ta có bạc." Sở Yên lời ít ý nhiều cho thấy lập trường. Nguyên bản là không có thói quen cùng người quá gần, làm sao có thể cùng cưỡi một con được.
"Có bạc cũng không thể xài như vậy a." Hạ Lan Yên lập tức phản bác "Ngươi chẳng lẽ không biết kiếm bạc rất khổ cực nha, ngươi cũng không suy nghĩ xem bạc ngươi kiếm được không dễ dàng chút nào."
Khóe miệng Sở Yên giật một cái, lời này từ miệng của nàng ta phát ra có chút kì quái.
Một bên đại thúc bán ngựa lấy lòng nói "Hai vị cô nương, các ngươi chỉ cần trả bạc một con, ta khuyến mại thêm một con." Ai ngờ, Hạ Lan Yên dùng ánh mắt giết người liếc mắt đại thúc hảo tâm "Im miệng!!" 1
Đáng thương đại thúc còn tưởng rằng có thể làm cho mỹ nhân vui vẻ, ai ngờ đổi lấy một ánh mắt dọa người, ủy khuất rụt trở về.
"Ông chủ, đây là tiền hai con ngựa." Sở Yên không muốn cùng Hạ Lan Yên hao tổn, đưa tiền cho ông chủ.
"Ngươi dám lấy!" Hạ Lan Yên trừng mắt một cái, ông chủ bị dọa vội vàng đem tiền đẩy trở về.
"Ngươi..." Sở Yên bất mãn trợn mắt nhìn Hạ Lan Yên "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào!"
"Mua một con."
"Hai con."
"Một con."
...
Hai người kiên quyết giằng co không nghỉ....
Cuối cùng
"Nếu là nàng thì không thành vấn đề." Sở Yên nhìn qua Hạ Lan Yên.
Trần viên ngoại sững sốt một chút, nhìn Hạ Lan Yên, dung mạo khuynh thành, đúng là sự lựa chọn quá tốt, hơn nữa lại là đồng đội của Kim Yến Tử, võ nghệ tất nhiên....
Sao ngươi không tự mình làm đi, nàng cũng biết Sở Yên sẽ tính kế mình mà, mắt phượng nhỏ dài tràn đầy vô tội, nhìn Sở Yên, rưng rưng lấy ra khăn lụa nhỏ, ngã vào người Sở Yên, khẽ nấc nói "Tiểu Yến tử một chút cũng không lo lắng sao. Phật viết, ngươi không vào địa ngục ai vào địa ngục. Nếu có thể giúp huyện Thanh Du trừ đi tai họa, hy sinh trong sạch cũng không sao... Đền thờ trinh tiết cũng không cần lập, chẳng qua là tiểu Yến tử nhớ năm sau dâng một nén nhang cho ta là đủ rồi!"
Hạ Lan Yên nói đến nỗi làm người xúc động, đem bề ngoài nhu nhược, nội tâm lại không thua kém bậc mày râu ra diễn y như thật, trừ Sở Yên ra người ngoài đều tự trách làm sao có thể để cho một nữ tử yếu đuối nhu nhược đi hy sinh được.
Trần viên ngoại xấu hổ nói "Nữ hiệp, Yên cô nương nhu nhược như vậy, hay là tìm cách khác đi..." Trần viên ngoại còn chưa nói xong, hai mắt trợn to, khóe miệng khẽ nhếch. Chỉ thấy Sở Yên phóng phi tiêu về phía Hạ Lan Yên.
Hạ Lan Yên thuộc về phản ứng tự nhiên đưa tay ra hai ngón tay thon dài chính xác kẹp phi tiêu tỏa sáng. Oán giận nói "Tiểu Yến tử cũng quá độc ác đi, lại ném phi tiêu có độc...."
"Còn có vấn đề gì không?" Những lời này của Sở Yên không phải nói với Hạ Lan Yên mà là nói với Trần viên ngoại.
Trần viên ngoại như cũ duy trì điệu bộ khẽ nhếch miệng, cứng nhắc lắc đầu một cái. Chờ các nàng đi mất còn chưa hoàn hồn lại.
Sương phòng Trần Thanh Hà --- ----
Cảnh vật chung quanh rất là lịch sự tao nhã, hoa lan nở rộ màu trắng mộc mạc.
Phía sau bình phong khói mù lượn lờ...
Một bóng dáng xinh đẹp ngâm mình trong bồn tắm, chân mày lá liễu, một đôi con ngươi hàm tình trong suốt di chuyển, trông bên nọ ngó bên kia, đôi môi đỏ thẩm, nhẹ nhàng vốc nước lên dội vào cổ, trong lúc giở tay nhấc chân so với bình thường mê hoặc lòng người hơn.
Hừ ~~~ lại đem mình làm con mồi, trước hết phải làm cho tiểu Yến tử mê hoặc mới được ~~~~
Sở Yên ngồi há miệng chờ sung rụng ở xó xỉnh nào đó, nhìn cử chỉ của Hạ Lan Yên không khỏi đỏ mặt, rất là lúng túng quay đầu sang chỗ khác. Đáng ghét, yêu nghiệt này, chẳng phải bảo nàng đợi ở phòng sao, ai bảo nàng tắm chứ.
Đột nhiên vẻ mặt thay đổi...
Rốt cuộc đã tới sao, Hạ Lan Yên nhếch miệng lên. Ngồi trong dục dũng bình trụ hô hấp.
Cửa sổ nhẹ nhàng bị đẩy ra. Sau khi thấy người trong thùng gỗ thì sốt một chút, không phải Trần Thanh Hà, nhưng so với Trần Thanh Hà thì đẹp hơn mười lần. Sắc tâm nổi lên, dâm đãng cười một tiếng "Mỹ nhân, tuy không phải Trần Thanh Hà nhưng lại đẹp hơn mười lần... không, trăm lần. Hái hoa vô số, lần đầu tiên ta thấy người xinh đẹp như vậy, xem ra hôm nay nhặt được đại tiện nghi rồi." mắt chuột giảo hoạt nhìn chằm chằm một nửa xuân quang lộ ra, trong ánh mắt lộ ra sự dâm đãng vô tận, nuốt nước miếng một cái.
Hạ Lan Yên không khẩn trương ngược lại cười tiếu "Xác định là nhặt được đại tiện nghi mà không phải là đại phiền phức à."
"Ha ha ha, mỹ nhân, vô luận là vô tình vào đây hay là Trần gia cố ý tiêu tiền mời cao thủ tới, chỉ cần trúng tô ma tán ta đặc biệt nghiên cứu chế tạo thì bất kỳ ai cũng không thoát khỏi bàn tay của tiểu gia ta đây, sau đó ngươi sẽ cảm thấy toàn thân vô lực, người còn rất nóng ran..."
"Thảo nào ta cảm thấy mất hơn nửa phần khí lực, nguyên lai là trúng mị dược nha." Hạ Lan Yên giả bộ yếu ớt nói. Bàn về công phu mị dược, nàng chính là ông tổ của hắn... "Ai nha, nóng quá nga ~~~~" Hạ Lan Yên ném một ánh mắt quyến rũ cho Hoa Hồ Điệp.
"Mỹ... Mỹ nhân, đừng nóng, tiểu gia vào bồi ngươi tắm uyên ương." Dứt lời, Hoa Hồ Điệp kích động cởi áo.
Con ngươi Hạ Lan Yên run lên, khóe miệng yêu diễm cố gắng nhịn cười.
Hoa Hồ Điệp nơi nào còn có tâm tư chú ý điều này, hắn sớm bị Hạ Lan Yên làm cho thất điên bát đảo rồi.
Chẳng qua là ở một góc nào đó có người không chịu được khi thấy Hoa Hồ Điệp muốn tiến lên một bước nhảy vào thùng gỗ. Xẹt một bóng người di chuyển qua....
Có...!!
Hoa Hồ Điệp thấy có gì đó, dùng khinh công theo cửa sổ ra ngoài, quần áo cũng không cần.
Sở Yên thuận thế đuổi theo...
Lưu lại Hạ Lan Yên mặt đầy bất đắc dĩ, vốn là Hoa Hồ Điệp chỉ cần lại gần thêm một bước là bị mình độc chết. Hiện tại thì ngược lại là....
Bất quá, hình như mới vừa rồi tiểu Yến tử giống như là đang tức giận, có phải là đại biểu là tiểu Yến tử để ý mình không? Ghen? Nghĩ tới đây Hạ Lan Yên vui vẻ cười một tiếng, kéo y phục xuống mặc vào rồi đuổi theo.
Trong đêm tối, dưới ánh trăng yên tĩnh, hai bóng dáng đuổi nhau trên nóc nhà đã quấy rầy trật tự ban đêm, quân lính bắt đầu giơ đuốc chạy theo hai bóng dáng đó.
Thân ảnh phía trước thân thủ cực nhanh, nhìn một cái liền biết là người có kinh nghiệm chạy trốn phong phú, mà người đuổi phía sau hắn còn tốt hơn nhiều...
Khoảng cách càng ngày càng gần..
Hoa Hồ Điệp định phóng qua nóc nhà khác lại bị đi trước một bước. Nhìn người trước mắt mặc y phục bó sát mang nửa mặt nạ hoàng kim, có chút kinh hoảng thất sắc "Thưởng kim.. Thưởng kim liệp nhân Kim Yến Tử... sao lại ở đây?"
"Theo ta đi nha môn." Sở Yên lạnh lùng nói.
"Quan phủ cho ngươi bao nhiêu tiền, ta trả giá gấp đôi."
"Theo đi ta nha môn, hoặc là lưu lại đầu."
Hoa Hồ Điệp thấy Kim Yến Tử trước mặt là biết không có đường sống, cười khổ một tiếng "Hoa Hồ Điệp ta bại dưới tay Kim Yến Tử cũng tâm phục khẩu phục, ai, chỉ tiếc đại mỹ..."
Ánh mắt Sở Yên lạnh lẻo.
Hoa Hồ Điệp bị ánh mắt của Sở Yên làm cho sợ run lên. Vâng vâng dạ dạ nói "Chẳng qua là thuận miệng nói thôi...mang ta đi nha môn đi."
Sở Yên lo lắng Hoa Hồ Điệp lại giở trò, cẩn thận đến gần Hoa Hồ Điệp,
"Cẩn thận.." thanh âm mang sự khẩn trương, hồng y nữ tử nhanh chóng bay tới.
Ánh mắt Hoa Hồ Điệp biến đổi, vung tay một cái.
"Phốc ~~~~~ "
Trong nháy mắt Hoa Hồ Điệp bị một chưởng bay ra ngoài, té từ nóc nhà xuống.
"Tiểu Yến tử, như thế nào.." Hạ Lan Yên bắt được Sở Yên sắp ngã xuống. Đáng ghét, mặc dù mới vừa rồi đã rất cẩn thận nhưng vẫn hít vào một chút.
Hạ Lan Yên đưa tay bắt mạch cho Sở Yên, mặt liền biến sắc "Trúng mị dược!"
Người trong ngực khẽ rên làm cho Hạ Lan Yên chấn động, thuốc này làm sao lại phát tác nhanh như vậy, chẳng lẽ là uyên ương tán!!! Đáng chết lại dùng uyên ương tán!! Dược tính của uyên ương tán so với mị dược bình thường thì cao hơn hai mươi lần. Chết tiệt, tiện nghi cái gì chứ.
"Ta.. còn chống đỡ được..." Sở Yên chịu đựng khó chịu trên người, nói.
Hạ Lan Yên ôm chặc Sở Yên bay về Trần gia. Cảm giác được nhiệt độ cơ thể nàng tăng cao, mặt càng ngày càng đỏ. Tốc độ dưới chân cũng càng lúc càng nhanh.
"Yên cô nương..."
"Ở đâu có ao nước!" Hạ Lan Yên lớn tiếng nói.
"Sau núi." quản gia cảm giác tình huống không đúng, nói.
Hạ Lan Yên gật đầu một cái "Nghe cho rõ, không được để cho ai đến gần. Nếu không đừng trách ta tàn nhẫn vô tình."
"Dạ..dạ." Quản gia sợ hãi vội vàng cúi người gật đầu.
"Tiểu Yến tử, sắp tới rồi sắp tới rồi, ráng nhịn chút nữa đi." Hạ Lan Yên an ủi.
Ao nước!!
Hạ Lan Yên ôm Sở Yên vào trong ao nước, xoay một vòng, hạ xuống ao nước lạnh như băng. Đôi mắt chậm rãi mở ra, cảm kích cười một tiếng với Hạ Lan Yên.
Nhưng ngâm trong ao nước lạnh như băng chẳng qua là tạm thời áp chế thân nhiệt nóng ran trên người, rất nhanh sẽ mất tác dụng.
"Tiểu Yến tử, thế nào.."
"Thật khó chịu!" Quần áo ướt sũng dán chặc vào thân thể... Ánh mắt Sở Yên từ từ trở nên mông lung, mang theo mùi vị khao khát, mặt càng ngày càng đỏ, trong miệng không ngừng lặp lại "Nóng quá.. Nóng quá.." Đột nhiên ôm thật chặc Hạ Lan Yên trước mắt
"Tiểu Yến tử.."
Thân thể vô ý thức giãy dụa, khó chịu...
"Nóng, nóng quá, nóng quá..." Chợt hôn lên môi Hạ Lan Yên, kịch liệt hút lấy. Tay bắt đầu kéo y phục của bản thân và nàng.
Hạ Lan Yên giữ tay lại, lúc lý trí vẫn còn đẩy Sở Yên ra. Cái đẩy này làm cho Sở Yên khôi phục một chút thần trí, cả người chìm trong nước.
Hạ Lan Yên khẩn trương không dứt "Tiểu Yến tử!!"
Khi Hạ Lan Yên kéo Sở Yên từ trong nước lên, Sở Yên lại dán tới, toàn thân y phục ướt đẫm dán chặc vào thân thể nóng ran. "Thật khó chịu.. Thật khó chịu.." Rõ ràng nước lạnh thấu xương, vì sao vẫn nóng như vậy. Nàng không biết bản thân có thể chống đở bao lâu nữa.
"Biết, biết." Hạ Lan Yên không đành lòng nhìn Sở Yên khó chịu. Tay xoa xoa gương mặt của Sở Yên "Ta giúp ngươi được không?"
Ánh mắt Sở Yên sững sốt một chút, mang theo một tia lý trí cuối cùng lắc đầu. Đôi mắt bắt đầu mông lung, giây kế tiếp mất đi ý thức.
Hạ Lan Yên nhíu chặt chân mày, điểm huyệt của nàng, chẳng qua là tạm thời áp chế, lo lắng nàng không khống chế được, cũng lo lắng mình không tránh khỏi sự cám dỗ của nàng mà làm nàng tổn thương...
Xem ra chỉ có cách đó...
Hạ Lan Yên đưa tay dán chặc vào ngực Sở Yên, đem nội lực của bản thân truyền vào Sở Yên, giúp Sở Yên giải bớt độc tính.
Người Sở Yên từ từ bốc hơi nóng....
Trên trán Hạ Lan Yên cũng bắt đầu thấm ra từng giọt mồ hôi, rơi vào trong nước.
Đêm nay là một đêm dài đăng đẵng...
Bầu trời dần dần hiện lên tia nắng....
Trải qua một đêm nội lực bị tiêu tán, rốt cuộc Sở Yên cũng thanh tỉnh lại.
Mở mắt ra, khẽ run. Đập vào mắt là Hạ Lan Yên xinh đẹp. Chẳng qua là lúc này Hạ Lan Yên không có thần thái phong tình vạn chủng. Qua một buổi tối truyền nội lực nàng đã sớm không còn sức lực. Mặt hết sức tái nhợt, giống như chỉ cần thổi một cái liền té. Nhìn Sở Yên thanh tỉnh, yếu ớt nở nụ cười "Rốt cuộc ngươi cũng thanh tỉnh." Thần sắc buông lỏng ngã vào trong ngực Sở Yên.
, mua một chiếc xe ngựa đi.
Mấy người bán nhìn xe ngựa nghênh ngang mà đi, rối rít lau mồ hôi trên trán, đây coi như là khách hàng khó hầu hạ nhất từ trước tới giờ. Nhìn một chút địa phương bừa bộn ở đây, mới vừa rồi hai người trực tiếp động tay động chân, may mà mình liều chết can ngăn để cho hai vị cô nương này hài lòng, nếu không chuồng ngựa này sẽ bị phá banh mất[/size]
Sở Yên đơn giản rửa mặt chải đầu xong, ngồi lên đống cây khô bên kia.
"Không biết ngươi thích ăn cái gì, cho nên ta đi mua chút bánh bao cho ngươi." Hạ Lan Yên đem giấy dầu mở ra "Ngươi mau nếm thử ~~~ "
Sở Yên nhìn thức ăn bốc hơi nóng, giống như mới ra lò, ngây cả người, tuy nói nơi này cách thành không xa lắm, nhưng vừa đi vừa về như vậy không có khả năng còn nóng hổi như vậy, chẳng lẽ nàng đặc biệt dùng nội lực bảo toàn độ nóng.
"Ai nha, mặc dù người ta biết dáng dấp người ta xinh đẹp động lòng người, nhưng tiểu Yến tử ngươi cũng không cần nhìn trực tiếp thẳng thừng như vậy đâu, người ta sẽ ngượng ngùng ~" Hạ Lan Yên ném một ánh mắt quyến rũ cho Sở Yên, một ngón tay đặt lên môi, làm một động tác thẹn thùng.
Trong phút chốc sự cảm động của Sở Yên hóa thành hư không, còn chưa kịp ăn đã muốn ói hết ra.
Không chịu nổi dáng vẻ tự luyến kia của Hạ Lan Yên, cầm bánh bao lên, cắn một miếng nhỏ, lúc nếm nhân bánh kinh ngạc ngẩng đầu lên "Bánh bao này...."
"Như thế nào? Hợp khẩu vị chứ gì." Hạ Lan Yên dương dương đắc ý nói, thật giống như đây không phải là bánh bao mua mà là bánh bao nàng làm vậy.
"Sao ngươi lại đi...."
Chân mày Hạ Lan Yên khẽ nhếch "Ta đi theo ngươi hai ngày nay, thấy ngươi ở chỗ lão bà bà thành nam bên kia mua mấy lần, đoán rằng ngươi nhất định rất thích ăn chỗ đó cho nên đặc biệt sử dụng khinh công đi mua." Sáp qua chỗ Sở Yên bên kia "Như thế nào, có phải cảm động muốn khóc hay không ~~~ "
Sở Yên bất đắc dĩ cười một tiếng "Ta cũng không phải là ngươi, động một chút là giả bộ khóc."
"Cái gì ~ tiểu Yến tử thật biết làm tổn thương ta mà." Hạ Lan Yên bĩu môi, tách bánh bao làm đôi cắn một cái.
"Ê, cái đó..."
Sở Yên mới vừa muốn nhắc nhở nàng, đã nhìn thấy Hạ Lan Yên phun hết thức ăn ra ngoài. Chân mày nhíu chặc xoa xoa cái lưỡi "Sao bánh bao này lại mặn như vậy!"
"Ta định nhắc nhở ngươi, ai bảo ngươi ăn nhanh như vậy." Sở Yên hảo tâm lấy nước đưa cho Hạ Lan Yên.
Hạ Lan Yên vội vàng súc miệng làm mùi vị nhạt đi nói "Tiểu Yến tử, ta tưởng ngươi là người bình thường ai ngờ khẩu vị của ngươi lại nặng như vậy."
Sở Yên tức giận trừng mắt nhìn Hạ Lan Yên "Khẩu vị của ngươi mới nặng đó, ban đầu cửa tiệm bánh bao của lão bà bà kia làm ăn rất tốt, sau đó chồng chết, con lại không ở bên cạnh, bà lại không muốn từ bỏ công việc, lại bởi vì lớn tuổi nên vị giác thay đổi không còn như trước nữa, cho nên nhân bánh bao mới mặn như vậy."
"Sao ngươi lại biết rõ như vậy?"
"Trong lúc vô tình nghe người khác nhắc tới."
"Cho nên ngươi vì giúp đỡ lão bà bà kia nên tới đó mua mấy lần."
"Cứ coi...là vậy đi." Sở Yên có chút không thừa nhận.
Hạ Lan Yên nghe Sở Yên trả lời, trêu nói "Rõ ràng chính là một người trong nóng ngoài lạnh mà, còn thà chết không thừa nhận nữa."
"So với ngươi bề ngoài tràn đầy nhiệt tình, nội tâm lãnh huyết vô tình thì tốt hơn." Sở Yên lạnh lùng nói tiếp.
"Lạc lạc lạc lạc, vậy thì quá tốt, hai chúng ta bổ sung cho nhau mà." Hạ Lan Yên rất không biết xấu hổ tiến lên trước bên tai Sở Yên thổi khí.
"Ai... Ai cùng ngươi bổ sung chứ!" Sở Yên đỏ mặt phản bác.
"Xì, Kim Yến Tử luôn luôn lạnh lùng mà cũng có thời điểm đáng yêu như vậy nha!" Hạ Lan Yên chọt chọt lên gò má chuyển hồng của Sở Yên.
Sở Yên hất tay Hạ Lan Yên ra "Lười để ý ngươi."
Sở Yên cầm nón rộng vành trên đất lên, phủi phủi bụi trên nón "Chúng ta lúc này mỗi người một ngã đi!"
"Tiểu Yến tử, ngươi... ngươi... ngươi lại làm người phụ tình vứt bỏ người ta sao!" Hạ Lan Yên hít mũi một cái, lệ đọng lại trong hốc mắt, chỉ sợ Kim Yến Tử nói một tiếng "Ừ" thì lệ kia sẽ rơi xuống.
Sở Yên nghe vậy đầu đầy hắc tuyến. Mắt thấy Hạ Lan Yên chuẩn bị lấy cái khăn lụa nhỏ ra khóc một trận liền mở miệng giải thích "Ta muốn rời khỏi thành Kinh Châu, cho nên...."
"Vậy đây chẳng phải là ngươi muốn vứt bỏ người ta ~~~" Hạ Lan Yên vung tay lên lộ ra khăn lụa nhỏ trong tay áo, đang định hát bài "Khí phụ tuyệt xướng". Mới vừa lấy hơi liền nghe Sở Yên nói "Ngươi nếu muốn thì cùng đi chung đi." Lập tức âm lượng biến mất, vui mừng đi bên cạnh Sở Yên.
Sở Yên mới vừa đội nón rộng vành lên liền bị Hạ Lan Yên lấy xuống "Ngươi...."
"Không cần đội nón, ta không thấy được ngươi."
Sở Yên không biết làm sao, vừa vặn nơi này cũng là địa phương người ở thưa thớt, theo ý Hạ Lan Yên.
"Chúng ta là muốn đi đâu?"
"Không biết" Sở Yên thành thực nói.
"Không biết?"
"Trời đất bao la, bốn biển là nhà, tới đâu cũng được." Sở Yên trả lời.
Mặc dù Sở Yên trả lời không có tình cảm gì, nhưng Hạ Lan Yên vẫn nghe ra mùi vị ưu thương "Ha ha ha, hay cho câu trời đất bao la bốn biển là nhà. Tỷ tỷ liền liều mình bồi quân tử, coi như chân trời góc biển cũng theo ngươi."
Sở Yên ngẩn ra, có một tia thẹn thùng nhìn Hạ Lan Yên, cùng nhau đi tới chân trời góc biển là tùy tiện nói sao. Không nói thêm gì nữa yên lặng đi.
Dọc đường đi, đại đa số đều là Hạ Lan Yên nói chuyện, Sở Yên không đáp lại, cũng không biết hai người cứ như vậy đi tới nơi nào.
Hồi lâu sau --- -----
"Tiểu Yến tử, tiểu Yến tử ~~~ tiểu Yến tử ~~~ "
Sở Yên đi ở phía trước không nhịn được dừng bước, có chút không thể làm gì nhìn Hạ Lan Yên nửa khom người kêu mình "Cái gì?"
"Ta nói coi như muốn đi tới chân trời góc biển, chúng ta cũng không cần cực khổ đi bộ như vậy. Cứ đi tiếp như vậy chớ nói chi chân trời góc biển, ngay cả đi kinh đô cũng là vấn đề."
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
"Nếu không chúng ta mua một con ngựa để cưỡi đi."
Sở Yên suy nghĩ một chút, mình trước kia cũng quả thật không phải dùng khinh công mà chính là cưỡi ngựa đi. Vì vậy gật đầu một cái "Không lâu sau thì có một trấn nhỏ, đến lúc đó đi mua ngựa, mua thêm lương thực nữa."
Trấn nhỏ --- ------
Hai người vào trấn liền trở thành tiêu điểm, Hạ Lan Yên xinh đẹp bắt mắt Sở Yên hắc y đội nón rộng vành thần bí. Không thể không hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nhìn dáng vẻ Hạ Lan Yên hoàn mỹ mỉm cười, hấp dẫn vô số ánh mắt. Sở Yên cảm thấy chắc phải mua cho nàng ta nón rộng vành đội thôi, đở cho nàng ta đi khắp nơi gieo họa trăm họ.
Đến trường bán ngựa, Sở Yên ít nói bắt đầu cải nhau với Hạ Lan Yên. Chủ đề tranh luận chính là ngựa, một người thì muốn mua một con, một người thì muốn mua hai con.
"Mua một con thôi, hai chúng ta lại không nặng, cùng cưỡi một con là đủ rồi. Mua hai con quá lãng phí, như vậy có thể tiết kiệm được bạc." Hạ Lan Yên nói.
"Hai con, ta có bạc." Sở Yên lời ít ý nhiều cho thấy lập trường. Nguyên bản là không có thói quen cùng người quá gần, làm sao có thể cùng cưỡi một con được.
"Có bạc cũng không thể xài như vậy a." Hạ Lan Yên lập tức phản bác "Ngươi chẳng lẽ không biết kiếm bạc rất khổ cực nha, ngươi cũng không suy nghĩ xem bạc ngươi kiếm được không dễ dàng chút nào."
Khóe miệng Sở Yên giật một cái, lời này từ miệng của nàng ta phát ra có chút kì quái.
Một bên đại thúc bán ngựa lấy lòng nói "Hai vị cô nương, các ngươi chỉ cần trả bạc một con, ta khuyến mại thêm một con." Ai ngờ, Hạ Lan Yên dùng ánh mắt giết người liếc mắt đại thúc hảo tâm "Im miệng!!" 1
Đáng thương đại thúc còn tưởng rằng có thể làm cho mỹ nhân vui vẻ, ai ngờ đổi lấy một ánh mắt dọa người, ủy khuất rụt trở về.
"Ông chủ, đây là tiền hai con ngựa." Sở Yên không muốn cùng Hạ Lan Yên hao tổn, đưa tiền cho ông chủ.
"Ngươi dám lấy!" Hạ Lan Yên trừng mắt một cái, ông chủ bị dọa vội vàng đem tiền đẩy trở về.
"Ngươi..." Sở Yên bất mãn trợn mắt nhìn Hạ Lan Yên "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào!"
"Mua một con."
"Hai con."
"Một con."
...
Hai người kiên quyết giằng co không nghỉ....
Cuối cùng
"Nếu là nàng thì không thành vấn đề." Sở Yên nhìn qua Hạ Lan Yên.
Trần viên ngoại sững sốt một chút, nhìn Hạ Lan Yên, dung mạo khuynh thành, đúng là sự lựa chọn quá tốt, hơn nữa lại là đồng đội của Kim Yến Tử, võ nghệ tất nhiên....
Sao ngươi không tự mình làm đi, nàng cũng biết Sở Yên sẽ tính kế mình mà, mắt phượng nhỏ dài tràn đầy vô tội, nhìn Sở Yên, rưng rưng lấy ra khăn lụa nhỏ, ngã vào người Sở Yên, khẽ nấc nói "Tiểu Yến tử một chút cũng không lo lắng sao. Phật viết, ngươi không vào địa ngục ai vào địa ngục. Nếu có thể giúp huyện Thanh Du trừ đi tai họa, hy sinh trong sạch cũng không sao... Đền thờ trinh tiết cũng không cần lập, chẳng qua là tiểu Yến tử nhớ năm sau dâng một nén nhang cho ta là đủ rồi!"
Hạ Lan Yên nói đến nỗi làm người xúc động, đem bề ngoài nhu nhược, nội tâm lại không thua kém bậc mày râu ra diễn y như thật, trừ Sở Yên ra người ngoài đều tự trách làm sao có thể để cho một nữ tử yếu đuối nhu nhược đi hy sinh được.
Trần viên ngoại xấu hổ nói "Nữ hiệp, Yên cô nương nhu nhược như vậy, hay là tìm cách khác đi..." Trần viên ngoại còn chưa nói xong, hai mắt trợn to, khóe miệng khẽ nhếch. Chỉ thấy Sở Yên phóng phi tiêu về phía Hạ Lan Yên.
Hạ Lan Yên thuộc về phản ứng tự nhiên đưa tay ra hai ngón tay thon dài chính xác kẹp phi tiêu tỏa sáng. Oán giận nói "Tiểu Yến tử cũng quá độc ác đi, lại ném phi tiêu có độc...."
"Còn có vấn đề gì không?" Những lời này của Sở Yên không phải nói với Hạ Lan Yên mà là nói với Trần viên ngoại.
Trần viên ngoại như cũ duy trì điệu bộ khẽ nhếch miệng, cứng nhắc lắc đầu một cái. Chờ các nàng đi mất còn chưa hoàn hồn lại.
Sương phòng Trần Thanh Hà --- ----
Cảnh vật chung quanh rất là lịch sự tao nhã, hoa lan nở rộ màu trắng mộc mạc.
Phía sau bình phong khói mù lượn lờ...
Một bóng dáng xinh đẹp ngâm mình trong bồn tắm, chân mày lá liễu, một đôi con ngươi hàm tình trong suốt di chuyển, trông bên nọ ngó bên kia, đôi môi đỏ thẩm, nhẹ nhàng vốc nước lên dội vào cổ, trong lúc giở tay nhấc chân so với bình thường mê hoặc lòng người hơn.
Hừ ~~~ lại đem mình làm con mồi, trước hết phải làm cho tiểu Yến tử mê hoặc mới được ~~~~
Sở Yên ngồi há miệng chờ sung rụng ở xó xỉnh nào đó, nhìn cử chỉ của Hạ Lan Yên không khỏi đỏ mặt, rất là lúng túng quay đầu sang chỗ khác. Đáng ghét, yêu nghiệt này, chẳng phải bảo nàng đợi ở phòng sao, ai bảo nàng tắm chứ.
Đột nhiên vẻ mặt thay đổi...
Rốt cuộc đã tới sao, Hạ Lan Yên nhếch miệng lên. Ngồi trong dục dũng bình trụ hô hấp.
Cửa sổ nhẹ nhàng bị đẩy ra. Sau khi thấy người trong thùng gỗ thì sốt một chút, không phải Trần Thanh Hà, nhưng so với Trần Thanh Hà thì đẹp hơn mười lần. Sắc tâm nổi lên, dâm đãng cười một tiếng "Mỹ nhân, tuy không phải Trần Thanh Hà nhưng lại đẹp hơn mười lần... không, trăm lần. Hái hoa vô số, lần đầu tiên ta thấy người xinh đẹp như vậy, xem ra hôm nay nhặt được đại tiện nghi rồi." mắt chuột giảo hoạt nhìn chằm chằm một nửa xuân quang lộ ra, trong ánh mắt lộ ra sự dâm đãng vô tận, nuốt nước miếng một cái.
Hạ Lan Yên không khẩn trương ngược lại cười tiếu "Xác định là nhặt được đại tiện nghi mà không phải là đại phiền phức à."
"Ha ha ha, mỹ nhân, vô luận là vô tình vào đây hay là Trần gia cố ý tiêu tiền mời cao thủ tới, chỉ cần trúng tô ma tán ta đặc biệt nghiên cứu chế tạo thì bất kỳ ai cũng không thoát khỏi bàn tay của tiểu gia ta đây, sau đó ngươi sẽ cảm thấy toàn thân vô lực, người còn rất nóng ran..."
"Thảo nào ta cảm thấy mất hơn nửa phần khí lực, nguyên lai là trúng mị dược nha." Hạ Lan Yên giả bộ yếu ớt nói. Bàn về công phu mị dược, nàng chính là ông tổ của hắn... "Ai nha, nóng quá nga ~~~~" Hạ Lan Yên ném một ánh mắt quyến rũ cho Hoa Hồ Điệp.
"Mỹ... Mỹ nhân, đừng nóng, tiểu gia vào bồi ngươi tắm uyên ương." Dứt lời, Hoa Hồ Điệp kích động cởi áo.
Con ngươi Hạ Lan Yên run lên, khóe miệng yêu diễm cố gắng nhịn cười.
Hoa Hồ Điệp nơi nào còn có tâm tư chú ý điều này, hắn sớm bị Hạ Lan Yên làm cho thất điên bát đảo rồi.
Chẳng qua là ở một góc nào đó có người không chịu được khi thấy Hoa Hồ Điệp muốn tiến lên một bước nhảy vào thùng gỗ. Xẹt một bóng người di chuyển qua....
Có...!!
Hoa Hồ Điệp thấy có gì đó, dùng khinh công theo cửa sổ ra ngoài, quần áo cũng không cần.
Sở Yên thuận thế đuổi theo...
Lưu lại Hạ Lan Yên mặt đầy bất đắc dĩ, vốn là Hoa Hồ Điệp chỉ cần lại gần thêm một bước là bị mình độc chết. Hiện tại thì ngược lại là....
Bất quá, hình như mới vừa rồi tiểu Yến tử giống như là đang tức giận, có phải là đại biểu là tiểu Yến tử để ý mình không? Ghen? Nghĩ tới đây Hạ Lan Yên vui vẻ cười một tiếng, kéo y phục xuống mặc vào rồi đuổi theo.
Trong đêm tối, dưới ánh trăng yên tĩnh, hai bóng dáng đuổi nhau trên nóc nhà đã quấy rầy trật tự ban đêm, quân lính bắt đầu giơ đuốc chạy theo hai bóng dáng đó.
Thân ảnh phía trước thân thủ cực nhanh, nhìn một cái liền biết là người có kinh nghiệm chạy trốn phong phú, mà người đuổi phía sau hắn còn tốt hơn nhiều...
Khoảng cách càng ngày càng gần..
Hoa Hồ Điệp định phóng qua nóc nhà khác lại bị đi trước một bước. Nhìn người trước mắt mặc y phục bó sát mang nửa mặt nạ hoàng kim, có chút kinh hoảng thất sắc "Thưởng kim.. Thưởng kim liệp nhân Kim Yến Tử... sao lại ở đây?"
"Theo ta đi nha môn." Sở Yên lạnh lùng nói.
"Quan phủ cho ngươi bao nhiêu tiền, ta trả giá gấp đôi."
"Theo đi ta nha môn, hoặc là lưu lại đầu."
Hoa Hồ Điệp thấy Kim Yến Tử trước mặt là biết không có đường sống, cười khổ một tiếng "Hoa Hồ Điệp ta bại dưới tay Kim Yến Tử cũng tâm phục khẩu phục, ai, chỉ tiếc đại mỹ..."
Ánh mắt Sở Yên lạnh lẻo.
Hoa Hồ Điệp bị ánh mắt của Sở Yên làm cho sợ run lên. Vâng vâng dạ dạ nói "Chẳng qua là thuận miệng nói thôi...mang ta đi nha môn đi."
Sở Yên lo lắng Hoa Hồ Điệp lại giở trò, cẩn thận đến gần Hoa Hồ Điệp,
"Cẩn thận.." thanh âm mang sự khẩn trương, hồng y nữ tử nhanh chóng bay tới.
Ánh mắt Hoa Hồ Điệp biến đổi, vung tay một cái.
"Phốc ~~~~~ "
Trong nháy mắt Hoa Hồ Điệp bị một chưởng bay ra ngoài, té từ nóc nhà xuống.
"Tiểu Yến tử, như thế nào.." Hạ Lan Yên bắt được Sở Yên sắp ngã xuống. Đáng ghét, mặc dù mới vừa rồi đã rất cẩn thận nhưng vẫn hít vào một chút.
Hạ Lan Yên đưa tay bắt mạch cho Sở Yên, mặt liền biến sắc "Trúng mị dược!"
Người trong ngực khẽ rên làm cho Hạ Lan Yên chấn động, thuốc này làm sao lại phát tác nhanh như vậy, chẳng lẽ là uyên ương tán!!! Đáng chết lại dùng uyên ương tán!! Dược tính của uyên ương tán so với mị dược bình thường thì cao hơn hai mươi lần. Chết tiệt, tiện nghi cái gì chứ.
"Ta.. còn chống đỡ được..." Sở Yên chịu đựng khó chịu trên người, nói.
Hạ Lan Yên ôm chặc Sở Yên bay về Trần gia. Cảm giác được nhiệt độ cơ thể nàng tăng cao, mặt càng ngày càng đỏ. Tốc độ dưới chân cũng càng lúc càng nhanh.
"Yên cô nương..."
"Ở đâu có ao nước!" Hạ Lan Yên lớn tiếng nói.
"Sau núi." quản gia cảm giác tình huống không đúng, nói.
Hạ Lan Yên gật đầu một cái "Nghe cho rõ, không được để cho ai đến gần. Nếu không đừng trách ta tàn nhẫn vô tình."
"Dạ..dạ." Quản gia sợ hãi vội vàng cúi người gật đầu.
"Tiểu Yến tử, sắp tới rồi sắp tới rồi, ráng nhịn chút nữa đi." Hạ Lan Yên an ủi.
Ao nước!!
Hạ Lan Yên ôm Sở Yên vào trong ao nước, xoay một vòng, hạ xuống ao nước lạnh như băng. Đôi mắt chậm rãi mở ra, cảm kích cười một tiếng với Hạ Lan Yên.
Nhưng ngâm trong ao nước lạnh như băng chẳng qua là tạm thời áp chế thân nhiệt nóng ran trên người, rất nhanh sẽ mất tác dụng.
"Tiểu Yến tử, thế nào.."
"Thật khó chịu!" Quần áo ướt sũng dán chặc vào thân thể... Ánh mắt Sở Yên từ từ trở nên mông lung, mang theo mùi vị khao khát, mặt càng ngày càng đỏ, trong miệng không ngừng lặp lại "Nóng quá.. Nóng quá.." Đột nhiên ôm thật chặc Hạ Lan Yên trước mắt
"Tiểu Yến tử.."
Thân thể vô ý thức giãy dụa, khó chịu...
"Nóng, nóng quá, nóng quá..." Chợt hôn lên môi Hạ Lan Yên, kịch liệt hút lấy. Tay bắt đầu kéo y phục của bản thân và nàng.
Hạ Lan Yên giữ tay lại, lúc lý trí vẫn còn đẩy Sở Yên ra. Cái đẩy này làm cho Sở Yên khôi phục một chút thần trí, cả người chìm trong nước.
Hạ Lan Yên khẩn trương không dứt "Tiểu Yến tử!!"
Khi Hạ Lan Yên kéo Sở Yên từ trong nước lên, Sở Yên lại dán tới, toàn thân y phục ướt đẫm dán chặc vào thân thể nóng ran. "Thật khó chịu.. Thật khó chịu.." Rõ ràng nước lạnh thấu xương, vì sao vẫn nóng như vậy. Nàng không biết bản thân có thể chống đở bao lâu nữa.
"Biết, biết." Hạ Lan Yên không đành lòng nhìn Sở Yên khó chịu. Tay xoa xoa gương mặt của Sở Yên "Ta giúp ngươi được không?"
Ánh mắt Sở Yên sững sốt một chút, mang theo một tia lý trí cuối cùng lắc đầu. Đôi mắt bắt đầu mông lung, giây kế tiếp mất đi ý thức.
Hạ Lan Yên nhíu chặt chân mày, điểm huyệt của nàng, chẳng qua là tạm thời áp chế, lo lắng nàng không khống chế được, cũng lo lắng mình không tránh khỏi sự cám dỗ của nàng mà làm nàng tổn thương...
Xem ra chỉ có cách đó...
Hạ Lan Yên đưa tay dán chặc vào ngực Sở Yên, đem nội lực của bản thân truyền vào Sở Yên, giúp Sở Yên giải bớt độc tính.
Người Sở Yên từ từ bốc hơi nóng....
Trên trán Hạ Lan Yên cũng bắt đầu thấm ra từng giọt mồ hôi, rơi vào trong nước.
Đêm nay là một đêm dài đăng đẵng...
Bầu trời dần dần hiện lên tia nắng....
Trải qua một đêm nội lực bị tiêu tán, rốt cuộc Sở Yên cũng thanh tỉnh lại.
Mở mắt ra, khẽ run. Đập vào mắt là Hạ Lan Yên xinh đẹp. Chẳng qua là lúc này Hạ Lan Yên không có thần thái phong tình vạn chủng. Qua một buổi tối truyền nội lực nàng đã sớm không còn sức lực. Mặt hết sức tái nhợt, giống như chỉ cần thổi một cái liền té. Nhìn Sở Yên thanh tỉnh, yếu ớt nở nụ cười "Rốt cuộc ngươi cũng thanh tỉnh." Thần sắc buông lỏng ngã vào trong ngực Sở Yên.
, mua một chiếc xe ngựa đi.
Mấy người bán nhìn xe ngựa nghênh ngang mà đi, rối rít lau mồ hôi trên trán, đây coi như là khách hàng khó hầu hạ nhất từ trước tới giờ. Nhìn một chút địa phương bừa bộn ở đây, mới vừa rồi hai người trực tiếp động tay động chân, may mà mình liều chết can ngăn để cho hai vị cô nương này hài lòng, nếu không chuồng ngựa này sẽ bị phá banh mất[/size]
Tác giả :
Tế Dương Phi Vũ