Huyện Lệnh Rất Bận!
Chương 41: Giáo chủ tỷ tỷ (hai)
Lúc Hách Liên Minh Kính chắc chắn cái bóng nàylà người, sợ hãi trong lòng giảm bớt mấy phần.
"Hồng liên ỷ như túy, tuế tuế tự thần tiên. Tâm dật hồng liên thủy, lai sinh mạc luân hồi ~" Đôi môi đỏ tươi khẽ nhúc nhích nói.
Nhờ ánh trăng nhàn nhạt, Hách Liên Minh Kính thấy rõ dung nhan cực kỳ diêm dúa lòe loẹt.
Hồng Liên? Hồng Liên! Đầu Hách Liên Minh Kính sáng lên "Hồng Liên Giáo!"
Hạ Lan Yên vung tay áo, ngọn đèn dầu trên bàn sách trong nháy mắt được thắp sáng, nhất thời chiếu sáng cả căn phòng. "Thật thông minh một chút liền ~ khó trách nhanh như vậy liền tra được Hồng Liên Giáo. Không nên xem thường nhân gia nga ~ nhân gia là Hồng Liên Giáo giáo chủ, đặc biệt vì ngươi tới đây đó~ "
"Ngươi, là tới giết ta?" Hách Liên Minh Kính đứng dậy nói.
"Ngươi cho là thế nào?" Hạ Lan Yên nhìn Hách Liên Minh Kính, trong con ngươi tràn ngập hàm tiếu.
"Cái đó giáo chủ tỷ tỷ, thật ra thì ngươi lầm rồi. Sự hoài nghi về Hồng Liên Giáo không phải ta nói, là Phiêu Kỵ tướng quân Sở Liên Phong nghĩ tới. Không bằng, ngươi đi tìm hắn tính sổ đi!" Hách Liên Minh Kính ngượng ngùng cười nói. 1
"Tìm hắn hay là tìm ngươi, đều giống nhau." Hạ Lan Yên trừng mắt nhìn.
Hách Liên Minh Kính mới vừa còn muốn nói điều gì, chỉ cảm thấy ngoài cửa sổ thổi vào một tia gió rét, hô ~ có chút lạnh nha ~
Nhìn thêm chút nữa người trước mắt chỉ mặc y phục mỏng manh, xương quai xanh hoàn mỹ còn có trước ngực lộ ra một mảnh xuân ý, mình thay nàng cảm thấy lạnh "Vị này, giáo chủ tỷ tỷ, ngươi, không lạnh sao?"
Ách?
Hạ Lan Yên khẽ run nụ cười khóe miệng sâu hơn "Khanh khách tiểu đệ đệ, ngươi thật thú vị, tỷ tỷ cũng luyến tiếc hạ thủ ~ "
Một câu tiểu đệ đệ, làm cho Hách Liên Minh Kính 囧. Nội tâm rống to, ta là nữ, ta là nữ ~~~~
Hách Liên Minh Kính còn muốn nói điều gì, chỉ cảm thấy một đạo mềm mại nhích lại gần.
Ngón tay thon dài của Hạ Lan Yên nhẹ nhàng lướt qua gò má Hách Liên Minh Kính, môi đỏ mọng khẽ nhếch "Tiểu đệ đệ, người của ngươi thật ấm áp, tỷ đây luyến tiếc sự ấm áp này ~ tuy nam nhân tỷ đây gặp nhiều vô kể, nhưng chưa từng chưa từng thấy qua người tuấn mỹ như tiểu đệ đệ đây ~ "
Ngón tay Hạ Lan Yên vô cùng mê hoặc, môi đỏ tươi gần trong gang tấc, hai khỏa mêm trước ngực nhìn từ góc độ này càng thêm đày đặn, rất mê người. Đều là nữ tử nhưng Hách Liên Minh Kính nhìn thấy cũng một trận hoảng hốt, hơi quay đầu sang chỗ khác, có chút khó chịu nói "Ta nói giáo chủ tỷ tỷ, ngươi có thể hay không đừng gọi ta là tiểu đệ đệ!"
"Lạc lạc lạc, chẳng lẽ tiểu đệ đệ xấu hổ. Ngươi vốn là so với ta nhỏ hơn, không phải tiểu đệ đệ là cái gì? Bất quá, nếu tiểu đệ đệ không thích tỷ kêu như vậy, vậy thì kêu ngươi là Tiểu Kính Kính đi ~" Sương mù lượn quanh, mị ý nhộn nhạo nhìn Hách Liên Minh Kính, toàn thân dựa vào trong ngực Hách Liên Minh Kính, dán bên tai Hách Liên Minh Kính, mê hoặc kêu một tiếng "Tiểu Kính Kính ~"
Hách Liên Minh Kính chỉ cảm thấy đây là một người phụ nữ không đứng đắn từ trong xương tủy, vô luận là ai cũng muốn sa vào trong mị hoặc của nàng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân là nữ tử cũng phải quỳ dưới váy nàng. Thừa dịp còn thanh tỉnh, vội vàng đẩy Hạ Lan Yên ở trong ngực mình ra.
Chưa bao giờ có người không tiếc đẩy mình ra, Hạ Lan Yên bị đẩy ra trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, ngoài miệng lại nói "Nha ~ Tiểu Kính Kính, thật là không biết thương hương tiếc ngọc gì hết, tỷ tỷ đau lòng quá ~ "
Hách Liên Minh Kính không để ý đến Hạ Lan Yên âm thầm "Đau lòng", đi đóng cửa sổ lại.
Hạ Lan Yên vẫn ở chỗ cũ diễn lại một bộ "Mỹ nhân rơi lệ", đột nhiên trên người xuất hiện một cái áo khoát màu trắng.
"Giáo chủ tỷ tỷ, trời lạnh, ngươi nên mặc thêm y phục vào đi."
Khóe miệng Hạ Lan Yên khẽ nhếch, đây cũng là lần đầu tiên có người muốn mình mặc thêm y phục mà không phải là cởi bớt ra. Kéo chặt áo khoác trên người, hưởng thụ ấm áp áo khoác truyền tới.
Vốn là trong phòng có một người muốn giết mình bầu không khí hẳn rất ngưng trọng, nhưng không nghĩ tới lại xuất hiện loại không khí này, Hách Liên Minh Kính nhưng cảm thấy mệt mỏi, muốn đi ngủ. Không để ý tới Hạ Lan Yên lần nữa nằm ở trên giường, ngáp một cái "Nếu như giáo chủ tỷ tỷ không có chuyện gì khác thì xin cứ tự nhiên, ta cần phải ngủ."
Hạ Lan Yên sững sốt một chút, nhìn người một mình nằm ở trên giường đem mỹ nhân là mình đây vứt sang một bên, chuẩn bị ngủ. Hạ Lan Yên không biết nên khóc hay nên cười "Ngươi ngược lại là rất yên tâm ~ không sợ lúc đang ngủ, ta giết ngươi hay sao? Có lẽ hiện tại ngươi nên chạy trốn hoặc là là cầu cứu, may ra còn có cơ hội sống sót ~ "
"Hừ, ngươi liền giết ta đi. Dù sao võ công ngươi cao như vậy, như thế nào đi nữa ta cũng không trốn thoát, mới vừa rồi kêu nửa ngày quỷ a cũng không thấy có người tới. Ta thấy bản thân mình nên tiết kiệm một chút khí lực còn tốt hơn." Hách Liên Minh Kính nhắm mắt lại trả lời."Ngươi muốn giết cứ giết đi, bất quá có thể cầu ngươi lúc hạ thủ làm nhanh lên được không, bởi vì ta sợ đau."
Nhìn người nằm thẳng tắp trên giường, ung dung nhắm mắt cùng mình nói chuyện với nhau cười lạnh nói "Không biết ngươi là thật sự không sợ chết, hay là đang giả bộ đây?"
Hách Liên Minh Kính không có trả lời nàng, nói nhảm ai không sợ chết a.
Ngân quang giữa hai ngón tay hiện lên, một cây ngân châm dài nửa tấc ở trong kẽ ngón tay, đến gần giường nhỏ, ngân châm cách cổ Hách Liên Minh Kính không tới một ly.
Hách Liên Minh Kính từ đầu đến cuối cũng không mở mắt ra, tựa như đã ngủ. An tĩnh nằm ở nơi đó, cẩn thận có thể nghe được tiếng thở đều đều của nàng.
Thật ra thì bởi vì Hách Liên Minh Kính nhắm mắt nên không thấy chứ nếu không thì sẽ không có bộ dáng như bây giờ.
Nhưng khi ngân châm đặt trên cổ Hách Liên Minh Kính thì giống như phát hiện sự kiện nào đó. Ánh mắt Hạ Lan Yên hơi run lên, ngân châm giữa ngón tay thiếu chút nữa thì đâm vào. Một nam nhân như thế nào không có cục xương ở cổ họng? Nhất thời minh bạch. Trong ánh mắt hiện lên sự tính toán, khóe miệng cười mị hoặc, thu ngân châm trên tay về, chồm người qua, đặt ở trên người Hách Liên Minh Kính. Dị vật áp tới, Hách Liên Minh Kính sợ vội vàng mở mắt ra nhìn vật đang nằm trên ngực mình "Giáo... Giáo chủ tỷ tỷ, ngươi muốn giết ta ta không ý kiến. Bất quá, có thể hay không đừng đè ta a! Cái tư thế này rất kỳ quái!"
Hách Liên Minh Kính càng nói như vậy nói, Hạ Lan Yên càng dùng sức.
Lần này Hách Liên Minh Kính không thể bình tĩnh nữa, chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bởi vì ngực Hạ Lan Yên áp lên tay của mình. Đẩy ra cũng không được, không đẩy càng không được, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.
Hạ Lan Yên tựa hồ rất hài lòng với với kết quả này, đầu dần dần tiến tới, Hách Liên Minh Kính cho là Hạ Lan Yên muốn hôn mình, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Hạ Lan Yên thấy gò má Hách Liên Minh Kính đỏ lên, suy nghĩ tiến tới bên tai Hách Liên Minh Kính xuy khí "Tỷ tỷ phát hiện một chuyện so với giết người càng thú vị hơn ~ "
"Cái gì?" Hách Liên Minh Kính theo bản năng hơi quay đầu lại, mặt vừa vặn chạm vào môi đỏ mọng của Hạ Lan Yên.
Nhìn dấu môi son đỏ tươi trên gương mặt Hách Liên Minh Kính "Lạc lạc lạc, không nghĩ tới Tiểu Kính Kính lại nóng lòng như vậy nha ~ coi như là tỷ tỷ tưởng thưởng choTiểu Kính Kính vì cái áo khoác này đi."
"Đây là ngoài ý muốn, ta không phải cố ý!!" Hách Liên Minh Kính nhấn mạnh.
"Không cần lớn tiếng như vậy, tỷ tỷ biết mà ~ "
Ngay sau đó Hạ Lan Yên đứng dậy, Hách Liên Minh Kính vội vàng chạy trốn. Dùng tay áo lau dấu môi son Hạ Lan Yên lưu lại.
"Muốn thâm nhập Hồng Liên Giáo, trước hết giải đáp cái này đi!"Hạ Lan Yên lấy ra một cái khăn tay. Đặt ở trên bàn sách, môi đỏ mọng hơi chu lên, cho Hách Liên Minh Kính một cái hôn gió "Tỷ sẽ đợi ngươi tới đó ~ "
"Ê ~" còn chưa chờ Hách Liên Minh Kính kịp phản ứng, Hạ Lan Yên đã dùng khinh công bay đi.
Cầm khăn lụa trên bàn sách kia lên, thấy thêu một đóa hồng liên diễm lệ giống như người vậy. Quả nhiên danh tự Hồng Liên Giáo này không lấy sai a ~
Nhớ tới vị giáo chủ tỷ tỷ kia, trình độ phóng khoáng của nàng ta ngay cả người hiện đại như Hách Liên Minh Kính cũng không đỡ nổi.
Á ~ áo khoác của ta vẫn còn ở trên người nàng! Đó là cái Đại tiểu thư đưa cho ta, xong rồi xong rồi. Đột nhiên nghĩ đến cái áo khoác, Hách Liên Minh Kính thống khổ đỡ trán.
Hạ Lan Yên sau khi từ chỗ Hách Liên Minh Kính trở lại, nhìn trên người mình còn khoác cái áo Hách Liên Minh Kính khoác cho, nhẹ nhàng cười một tiếng. Khó trách nàng dáng dấp tuấn mỹ như thế, không giống nam tử cường tráng. Khó trách nàng nhìn thấy mình không động tâm, khó trách nàng không bị mình cám dỗ, khó trách nàng đẩy mình ra. Nguyên lai Hách Liên Minh Kính lại là....
Nắm giữ điều bí mật này, còn lo lắng Hách Liên Minh Kính không nghe mình sao. Cái này so với mỹ nhân kế càng hữu dụng hơn! Nắm giữ nhược điểm của một người, là có thể dễ dàng điều khiển người đó.
Hách Liên Minh Kính đúng là một nhân tài hiếm có, nhanh như vậy là có thể đoán ra Hồng Liên Giáo.
Giết nàng quả thực đáng tiếc, nếu để cho nàng quy thuận Hồng Liên Giáo, quy thuận mình. Há chẳng phải là như hổ mọc cánh sao.
Nhìn áo khoác trong tay, vô tình liếc qua hai chữ Hi Nguyệt thêu bên trong áo, nhếch miệng lên "Cái trò chơi này, tựa hồ càng thú vị ~ không biết Quận chúa được Hoàng thượng sủng ái, hòn ngọc quý trên tay Mộ Dung gia biết chân tướng này sẽ như thế nào đây? A a ~ "
"Hồng liên ỷ như túy, tuế tuế tự thần tiên. Tâm dật hồng liên thủy, lai sinh mạc luân hồi ~" Đôi môi đỏ tươi khẽ nhúc nhích nói.
Nhờ ánh trăng nhàn nhạt, Hách Liên Minh Kính thấy rõ dung nhan cực kỳ diêm dúa lòe loẹt.
Hồng Liên? Hồng Liên! Đầu Hách Liên Minh Kính sáng lên "Hồng Liên Giáo!"
Hạ Lan Yên vung tay áo, ngọn đèn dầu trên bàn sách trong nháy mắt được thắp sáng, nhất thời chiếu sáng cả căn phòng. "Thật thông minh một chút liền ~ khó trách nhanh như vậy liền tra được Hồng Liên Giáo. Không nên xem thường nhân gia nga ~ nhân gia là Hồng Liên Giáo giáo chủ, đặc biệt vì ngươi tới đây đó~ "
"Ngươi, là tới giết ta?" Hách Liên Minh Kính đứng dậy nói.
"Ngươi cho là thế nào?" Hạ Lan Yên nhìn Hách Liên Minh Kính, trong con ngươi tràn ngập hàm tiếu.
"Cái đó giáo chủ tỷ tỷ, thật ra thì ngươi lầm rồi. Sự hoài nghi về Hồng Liên Giáo không phải ta nói, là Phiêu Kỵ tướng quân Sở Liên Phong nghĩ tới. Không bằng, ngươi đi tìm hắn tính sổ đi!" Hách Liên Minh Kính ngượng ngùng cười nói. 1
"Tìm hắn hay là tìm ngươi, đều giống nhau." Hạ Lan Yên trừng mắt nhìn.
Hách Liên Minh Kính mới vừa còn muốn nói điều gì, chỉ cảm thấy ngoài cửa sổ thổi vào một tia gió rét, hô ~ có chút lạnh nha ~
Nhìn thêm chút nữa người trước mắt chỉ mặc y phục mỏng manh, xương quai xanh hoàn mỹ còn có trước ngực lộ ra một mảnh xuân ý, mình thay nàng cảm thấy lạnh "Vị này, giáo chủ tỷ tỷ, ngươi, không lạnh sao?"
Ách?
Hạ Lan Yên khẽ run nụ cười khóe miệng sâu hơn "Khanh khách tiểu đệ đệ, ngươi thật thú vị, tỷ tỷ cũng luyến tiếc hạ thủ ~ "
Một câu tiểu đệ đệ, làm cho Hách Liên Minh Kính 囧. Nội tâm rống to, ta là nữ, ta là nữ ~~~~
Hách Liên Minh Kính còn muốn nói điều gì, chỉ cảm thấy một đạo mềm mại nhích lại gần.
Ngón tay thon dài của Hạ Lan Yên nhẹ nhàng lướt qua gò má Hách Liên Minh Kính, môi đỏ mọng khẽ nhếch "Tiểu đệ đệ, người của ngươi thật ấm áp, tỷ đây luyến tiếc sự ấm áp này ~ tuy nam nhân tỷ đây gặp nhiều vô kể, nhưng chưa từng chưa từng thấy qua người tuấn mỹ như tiểu đệ đệ đây ~ "
Ngón tay Hạ Lan Yên vô cùng mê hoặc, môi đỏ tươi gần trong gang tấc, hai khỏa mêm trước ngực nhìn từ góc độ này càng thêm đày đặn, rất mê người. Đều là nữ tử nhưng Hách Liên Minh Kính nhìn thấy cũng một trận hoảng hốt, hơi quay đầu sang chỗ khác, có chút khó chịu nói "Ta nói giáo chủ tỷ tỷ, ngươi có thể hay không đừng gọi ta là tiểu đệ đệ!"
"Lạc lạc lạc, chẳng lẽ tiểu đệ đệ xấu hổ. Ngươi vốn là so với ta nhỏ hơn, không phải tiểu đệ đệ là cái gì? Bất quá, nếu tiểu đệ đệ không thích tỷ kêu như vậy, vậy thì kêu ngươi là Tiểu Kính Kính đi ~" Sương mù lượn quanh, mị ý nhộn nhạo nhìn Hách Liên Minh Kính, toàn thân dựa vào trong ngực Hách Liên Minh Kính, dán bên tai Hách Liên Minh Kính, mê hoặc kêu một tiếng "Tiểu Kính Kính ~"
Hách Liên Minh Kính chỉ cảm thấy đây là một người phụ nữ không đứng đắn từ trong xương tủy, vô luận là ai cũng muốn sa vào trong mị hoặc của nàng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân là nữ tử cũng phải quỳ dưới váy nàng. Thừa dịp còn thanh tỉnh, vội vàng đẩy Hạ Lan Yên ở trong ngực mình ra.
Chưa bao giờ có người không tiếc đẩy mình ra, Hạ Lan Yên bị đẩy ra trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, ngoài miệng lại nói "Nha ~ Tiểu Kính Kính, thật là không biết thương hương tiếc ngọc gì hết, tỷ tỷ đau lòng quá ~ "
Hách Liên Minh Kính không để ý đến Hạ Lan Yên âm thầm "Đau lòng", đi đóng cửa sổ lại.
Hạ Lan Yên vẫn ở chỗ cũ diễn lại một bộ "Mỹ nhân rơi lệ", đột nhiên trên người xuất hiện một cái áo khoát màu trắng.
"Giáo chủ tỷ tỷ, trời lạnh, ngươi nên mặc thêm y phục vào đi."
Khóe miệng Hạ Lan Yên khẽ nhếch, đây cũng là lần đầu tiên có người muốn mình mặc thêm y phục mà không phải là cởi bớt ra. Kéo chặt áo khoác trên người, hưởng thụ ấm áp áo khoác truyền tới.
Vốn là trong phòng có một người muốn giết mình bầu không khí hẳn rất ngưng trọng, nhưng không nghĩ tới lại xuất hiện loại không khí này, Hách Liên Minh Kính nhưng cảm thấy mệt mỏi, muốn đi ngủ. Không để ý tới Hạ Lan Yên lần nữa nằm ở trên giường, ngáp một cái "Nếu như giáo chủ tỷ tỷ không có chuyện gì khác thì xin cứ tự nhiên, ta cần phải ngủ."
Hạ Lan Yên sững sốt một chút, nhìn người một mình nằm ở trên giường đem mỹ nhân là mình đây vứt sang một bên, chuẩn bị ngủ. Hạ Lan Yên không biết nên khóc hay nên cười "Ngươi ngược lại là rất yên tâm ~ không sợ lúc đang ngủ, ta giết ngươi hay sao? Có lẽ hiện tại ngươi nên chạy trốn hoặc là là cầu cứu, may ra còn có cơ hội sống sót ~ "
"Hừ, ngươi liền giết ta đi. Dù sao võ công ngươi cao như vậy, như thế nào đi nữa ta cũng không trốn thoát, mới vừa rồi kêu nửa ngày quỷ a cũng không thấy có người tới. Ta thấy bản thân mình nên tiết kiệm một chút khí lực còn tốt hơn." Hách Liên Minh Kính nhắm mắt lại trả lời."Ngươi muốn giết cứ giết đi, bất quá có thể cầu ngươi lúc hạ thủ làm nhanh lên được không, bởi vì ta sợ đau."
Nhìn người nằm thẳng tắp trên giường, ung dung nhắm mắt cùng mình nói chuyện với nhau cười lạnh nói "Không biết ngươi là thật sự không sợ chết, hay là đang giả bộ đây?"
Hách Liên Minh Kính không có trả lời nàng, nói nhảm ai không sợ chết a.
Ngân quang giữa hai ngón tay hiện lên, một cây ngân châm dài nửa tấc ở trong kẽ ngón tay, đến gần giường nhỏ, ngân châm cách cổ Hách Liên Minh Kính không tới một ly.
Hách Liên Minh Kính từ đầu đến cuối cũng không mở mắt ra, tựa như đã ngủ. An tĩnh nằm ở nơi đó, cẩn thận có thể nghe được tiếng thở đều đều của nàng.
Thật ra thì bởi vì Hách Liên Minh Kính nhắm mắt nên không thấy chứ nếu không thì sẽ không có bộ dáng như bây giờ.
Nhưng khi ngân châm đặt trên cổ Hách Liên Minh Kính thì giống như phát hiện sự kiện nào đó. Ánh mắt Hạ Lan Yên hơi run lên, ngân châm giữa ngón tay thiếu chút nữa thì đâm vào. Một nam nhân như thế nào không có cục xương ở cổ họng? Nhất thời minh bạch. Trong ánh mắt hiện lên sự tính toán, khóe miệng cười mị hoặc, thu ngân châm trên tay về, chồm người qua, đặt ở trên người Hách Liên Minh Kính. Dị vật áp tới, Hách Liên Minh Kính sợ vội vàng mở mắt ra nhìn vật đang nằm trên ngực mình "Giáo... Giáo chủ tỷ tỷ, ngươi muốn giết ta ta không ý kiến. Bất quá, có thể hay không đừng đè ta a! Cái tư thế này rất kỳ quái!"
Hách Liên Minh Kính càng nói như vậy nói, Hạ Lan Yên càng dùng sức.
Lần này Hách Liên Minh Kính không thể bình tĩnh nữa, chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bởi vì ngực Hạ Lan Yên áp lên tay của mình. Đẩy ra cũng không được, không đẩy càng không được, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.
Hạ Lan Yên tựa hồ rất hài lòng với với kết quả này, đầu dần dần tiến tới, Hách Liên Minh Kính cho là Hạ Lan Yên muốn hôn mình, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Hạ Lan Yên thấy gò má Hách Liên Minh Kính đỏ lên, suy nghĩ tiến tới bên tai Hách Liên Minh Kính xuy khí "Tỷ tỷ phát hiện một chuyện so với giết người càng thú vị hơn ~ "
"Cái gì?" Hách Liên Minh Kính theo bản năng hơi quay đầu lại, mặt vừa vặn chạm vào môi đỏ mọng của Hạ Lan Yên.
Nhìn dấu môi son đỏ tươi trên gương mặt Hách Liên Minh Kính "Lạc lạc lạc, không nghĩ tới Tiểu Kính Kính lại nóng lòng như vậy nha ~ coi như là tỷ tỷ tưởng thưởng choTiểu Kính Kính vì cái áo khoác này đi."
"Đây là ngoài ý muốn, ta không phải cố ý!!" Hách Liên Minh Kính nhấn mạnh.
"Không cần lớn tiếng như vậy, tỷ tỷ biết mà ~ "
Ngay sau đó Hạ Lan Yên đứng dậy, Hách Liên Minh Kính vội vàng chạy trốn. Dùng tay áo lau dấu môi son Hạ Lan Yên lưu lại.
"Muốn thâm nhập Hồng Liên Giáo, trước hết giải đáp cái này đi!"Hạ Lan Yên lấy ra một cái khăn tay. Đặt ở trên bàn sách, môi đỏ mọng hơi chu lên, cho Hách Liên Minh Kính một cái hôn gió "Tỷ sẽ đợi ngươi tới đó ~ "
"Ê ~" còn chưa chờ Hách Liên Minh Kính kịp phản ứng, Hạ Lan Yên đã dùng khinh công bay đi.
Cầm khăn lụa trên bàn sách kia lên, thấy thêu một đóa hồng liên diễm lệ giống như người vậy. Quả nhiên danh tự Hồng Liên Giáo này không lấy sai a ~
Nhớ tới vị giáo chủ tỷ tỷ kia, trình độ phóng khoáng của nàng ta ngay cả người hiện đại như Hách Liên Minh Kính cũng không đỡ nổi.
Á ~ áo khoác của ta vẫn còn ở trên người nàng! Đó là cái Đại tiểu thư đưa cho ta, xong rồi xong rồi. Đột nhiên nghĩ đến cái áo khoác, Hách Liên Minh Kính thống khổ đỡ trán.
Hạ Lan Yên sau khi từ chỗ Hách Liên Minh Kính trở lại, nhìn trên người mình còn khoác cái áo Hách Liên Minh Kính khoác cho, nhẹ nhàng cười một tiếng. Khó trách nàng dáng dấp tuấn mỹ như thế, không giống nam tử cường tráng. Khó trách nàng nhìn thấy mình không động tâm, khó trách nàng không bị mình cám dỗ, khó trách nàng đẩy mình ra. Nguyên lai Hách Liên Minh Kính lại là....
Nắm giữ điều bí mật này, còn lo lắng Hách Liên Minh Kính không nghe mình sao. Cái này so với mỹ nhân kế càng hữu dụng hơn! Nắm giữ nhược điểm của một người, là có thể dễ dàng điều khiển người đó.
Hách Liên Minh Kính đúng là một nhân tài hiếm có, nhanh như vậy là có thể đoán ra Hồng Liên Giáo.
Giết nàng quả thực đáng tiếc, nếu để cho nàng quy thuận Hồng Liên Giáo, quy thuận mình. Há chẳng phải là như hổ mọc cánh sao.
Nhìn áo khoác trong tay, vô tình liếc qua hai chữ Hi Nguyệt thêu bên trong áo, nhếch miệng lên "Cái trò chơi này, tựa hồ càng thú vị ~ không biết Quận chúa được Hoàng thượng sủng ái, hòn ngọc quý trên tay Mộ Dung gia biết chân tướng này sẽ như thế nào đây? A a ~ "
Tác giả :
Tế Dương Phi Vũ