Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn
Chương 19: Đệ nhị Hồn Hoàn Tiểu Vũ
Hắc hắc!
Tần Phi hướng nhìn đám người nở ra nụ cười, quả thật bọn họ vẫn an toàn, hắn tựa như nhẹ trong lòng.
“Đa tạ, không có các ngươi ta chắc chắn lành ít dữ nhiều, đa tạ, ta nợ các ngươi một ân tình, sau này ta chắc chắn báo đáp”.
Tần Phi sắc mặt nghiêm nghị dần lên khiến đám người có chút giật mình. Hắn đứng dậy, thân người hơi khom, hắn không muốn mắc nợ một ai, có ơn phải báo có thù phải trả, hiện tại chưa thể làm gì để giúp đám người cũng chỉ có thể nói lời cảm tạ.
“Đội trưởng a, mấy cái lễ tiết bỏ qua đi, việc nên làm mà thôi”.
Đám người hơi sững sờ một lúc mới tiến tới đở Tần Phi, quả thật không phải cứu hắn vì mục đích báo đáp này.
Hắc hắc!
Tần Phi ngẩn mặt nở nụ cười như đồng ý, hắn hiện tại cảm giác lâng lâng khó tả, cảm nhận hoạn nạn có nhau quả thật khiến người ta ấm lòng. Trong nguy nan mà gặp được bọn họ quả thật là phúc lớn.
“Cũng may. Ta vừa săn được đầu Hung Thú đủ để ta đánh chén bửa no nê”.
Tần Phi đưa tay hướng đám người ngồi xuống, tay kia vẫn đang miệt mài nướng thịt tránh để bị cháy. Mùi thịt nướng ngày càng thơm nức, mùi vị nồng đậm sộc thẳng vào mũi. Thịt Hung Thú chứa lượng lớn linh khí nên cảm giác ăn rất khác đồ ăn thông thường, mùi vị ngon hơn hẳn.
Dứt lời đám người ngồi xuống đợi, cơ thể Hùng Sư quả thật to lớn muốn nướng chín toàn bộ cũng cần thời giai khá lâu. Đám người vui vẽ trò chuyện một hồi lâu, cùng một đội ngũ nhưng đám người chưa biết hết về nhau, cũng chỉ một số người quen biết từ trước.
Gần 1 canh giờ, thịt hoàn toàn ngả màu vàng ươm thơm nức đại biểu thịt đã nướng chín. Tên tay từng con dao nhỏ cắt lấy một phần thịt. Tiểu Vũ lần này không tỏ ra quá quan ngại, trong này mà có thịt ăn được xem như điều kiện tốt, trên tay một miếng thịt lớn hơn bàn tay cho vào miệng, cắn một miếng lớn, mùi vị sộc thẳng tới toàn bộ ngóc ngách, mùi vị rất mạnh. Gương mặt nàng biểu lộ rất thoải mái, đã lâu không ăn gì a.
Miếng thịt giai ngon, hương vị nồng đậm tới cực điểm. Hầu như đầu bếp giỏi nhất thế giới chắc chắn không thể làm được món ăn vị như này. Liên tục từng miếng cắt lớn, chưa tới 30 phút thời gian toàn bộ chỉ dư lại một bộ xương to lớn. Bụng no căng như sắp vỡ, cảm giác như muốn ăn mãi cũng không chán.
Tần Phi dò xét đám người một lúc, khí tức tăng trưởng quả thật không ít, cao nhất trong đám người đạt tới Đấu Võ ngũ cấp thực lực quả thật không tệ. Đám người tựa như không có người đột phá tới Đấu Sư, hắn cảm giác hơi trầm. Dò xét toàn bộ, quay qua tới Tiểu Vũ.
“Tiểu Vũ ngươi đột phá”.
Ân!
Nàng ta không quá kinh ngạc, nàng hiểu rõ thực lực cách một khoảng lớn, không thể giấu diếm. Nàng có dự định nói ra nhưng Tần Phi nhanh hơn một bước. Nàng gật đầu ra hiệu.
“Tiểu Vũ chúc mừng ngươi”.
Tiểu Vũ trước khi tiến vào cấm địa thực lực nàng chạm ngưởng cực hạn nhưng không thể phá mở, tới lúc trong hôn mê nàng tựa như không biết từ lúc nào đột phá, tỉnh dậy nàng có cảm giác cơ thể như có chút biến đổi. Thân thể cảm giác như thiếu đi một bộ phận.
“Ta có một viên Hồn Tình tu vi khoảng 900 năm Hùng Sư ngươi xem được có thể trực tiếp hấp thu a”.
Tần Phi từ trong túi lấy ra một viên màu vàng quang mang Hồn Tinh phát ra, chuẩn một đầu cực điểm cửu giai.
“Ta quả thật quá yếu, Hồn Tinh Hùng Sư tuy tấn công cao nhưng khả năng phòng ngự không cao, ta nghĩ hiện tại nên ưu tiên một đầu Hung Thú phòng ngự”.
Tiểu Vũ có chút suy nghĩ rồi lắc đầu. Nàng nhận diện được thực lực bản thân nên nàng có lựa chọn tốt nhất.
“Cũng đúng. Ngươi Võ Hồn chủ đạo hỗ trợ nên ưu tiên việc bảo vệ bản thân trước”.
Cũng đúng, nàng ta quả thực hỗ trợ rất tốt nhưng khả năng phòng ngự quá yếu, không thể tự bảo vệ bản thân, khả năng nàng có thể nhìn được một đoạn thời gian nhưng việc gì cũng có thể xảy ra. Nàng từ nhỏ cũng chỉ luyện qua võ tự vệ chứ không học võ kỹ từ gia tộc cùng một số công pháp.
“Đầu Tê Ngưu bát giai lúc trước ngươi thấy sao?”
Vương Thiến hơi chút nghĩ một lúc chợt nhớ lần trước đám người từng săn giết qua một đầu Hung Thú bát giai a.
“Quả thật khả năng phòng ngự nó rất mạnh, bọn ta tấn công liên tục cũng chỉ thương tổn ngoài da”.
Nam binh sĩ quân hàm trung úy tên Bạch Hà đứng cạnh bên, hắn từng trực tiếp tấn công nó nhiều lần nhưng không thể thương tổn mảy may, Đấu Võ cấp chí ít có thể tự mình săn giết một đầu bát giai Hung Thú là điều bình thường nhưng đầu Tê Ngưu này hoàn toàn khác, nso phòng ngự tới biến thái. Nó mà đạt Vương cấp sinh vật chắc chắn khả năng phòng ngự còn biến thái hơn cả đầu Cự Viên Minh Vương a.
“Đúng a. Tiểu Vũ, lúc đó ta thực lực cũng đã đỉnh phong Đấu Võ cấp cũng rất khó mà kích sát nó, nói tới phòng ngự nó rất mạnh, tuy tu vi khoảng 750 năm nhưng nó có thể đối kháng đầu cửu giai Hung Thú mà không tổn hại quá nhiều”.
Cũng đúng. Tê Ngưu nó đạt cữu giai lúc này lực phòng ngự đâu thua đầu Vương cấp sinh vật, chắc chắn rất khó giết, chưa kể nó còn có thể trốn chạy. Tần Phi gật đầu nhận định.
Tiểu Vũ có chút đắn đo, quả thực không thể không công nhận nhưng nàng cũng rất muốn tối ưu khả năng hết mức có thể, tu vi tiếp cận 900 năm nàng rất muốn nhưng tại cấm khu nguy hiểm trăm bề đâu thể tự tại.
“Đa tạ”.
Nam binh sĩ đặt viên Hồn Tinh màu vàng sáng chói lên tay nàng gật đầu một cái.
Nàng không quá gấp rút, cơ thể suốt mấy tháng trời không vận động cả người rất uể oải, nàng đứng dậy vận động một hồi lâu, thể trạng tới đỉnh phong nàng mới bắt đầu.
Đặt viên Hồn Tinh phía trước người, nàng xếp bằng ngồi xuống, hai tay triệu hồi ra Võ Hồn Quang Nhãn hoàng kim sắc soi rọi, dù chưa tiến hóa tới Thời Gian Chi Nhãn nhưng không thể không phủ nhận. Quang Nhãn ước chừng 1m độ lớn con mắt.
Hồn Hoàn hiện, một cái màu vang sắc vòng tròn bay lên xung quanh người nàng không ngưng kết tựa như đang muốn phản kháng. Tiểu Vũ trên mặt có đôi hạt mồ hôi chảy ra, sắc mặt có chút biến sắc, nàng đối đầu Tê Ngưu trong Hồn Hải kịch liệt, nàng tấn công trực diện phải nói dỡ tệ nhưng Võ Hồn nàng có chút khác biệt.
Quang Nhãn soi rọi toàn thân Tê Ngưu, tựa như thôi diễn lại trận chiến lúc trước, không phải cùng thực lực mà là cắt ghép đối đầu cùng một đầu Cự Viên Minh Vương thế chổ. Nàng quả thật rất thông minh, nhận thấy đối đầu trực diện chắc chắn không có phần thắng nhưng công kích tinh thần đánh mạnh vào thần hồn lại một kết quả khác. Hung Thú chưa sinh linh trí, về khoản tinh thần lực được xem không quá mạnh, chỉ cần tấn công đủ cường độ chắc chắn nó không còn sức phản kháng.
Đầu Tê Ngưu bị đám người liên tục tấn công, Tần Phi lúc này đã đạt Đấu Sư cấp mỗi lần công kích sát thương gây ra cực lớn, vết thương cắt xuyên qua lớp phòng ngự cắm sâu vào da thịt, huyết dịch chảy ra nhỏ giọt xuống tới. Nó không phản kháng quá nhiều chỉ biết co người phòng ngự, mượn nhờ vào đó để thủ thế, nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Nàng điều khiển tinh thần thôi diễn một cách rất thành thạo, chủ đạo công kích không ngừng chỉ đánh vào một vị trí lồng ngực. Vết thương ngày một nặng thêm, có lúc chi sau muốn khụy xuống.
Không biết qua bao lâu thời gian mới giết được đầu oán niệm còn lại của nó nhưng chắc chắn nàng cách không quá xa có thể thành công. Thân thể Tê Ngưu tựa như có chút mờ ảo dần đi, sắp bị hoàn toàn yên diệt thần hồn một dạng.
Nàng liên tiếp thi triển tinh thần lực công kích, nàng cũng đâu có thể xem là thoải mái, tinh thần lực hao tổn đâu chỉ tới cực điểm, một lần thi triển Hồn Lực tựa như hao đi một thành.
Không thể giữ lâu, nàng tựa như sắp hao hết Hồn Lực, đẩy toàn bộ sức lực còn lại tập trung một kích. Công kích mạnh mẽ đâu xuyên qua lớp phòng ngự cùng da thịt bên ngoài cắm sâu vào lồng ngực đâm xuyên qua. Đầu Tê Ngưu lúc này thân thể tan rã, hoàn toàn tan biến oán niệm.
“Sao lâu như vậy mà nàng ta chưa…”
Vương Thiến có chút lo lắng nói chưa dứt lời.
“Yên tâm. Nàng ta sắp thành công. Chẳng qua khí lực hoa hụt quá nhiều mà thôi”.
Tần Phi đứng bên nhìn chăm chú. Khoảng cách thực lực hắn có thể nhìn nhận được vấn đề, tuy có chút mờ ảo nhưng khẳng định có thể chắc chắn.
Vòng Hồn Hoàn lúc này tựa như không còn kháng cự mà bay trực tiếp bao quát lấy Tiểu Vũ, nàng ta đã hấp thu tới bước cuối. Hồn Hoàn co vào, giản ra tựa như có chút bài xích. Nàng hao tổn quá độ, khả năng khống chế Hồn Hoàn có chút khó. Nàng nang lông mở rộng liên tục kéo lấy linh khí đi vào, Hồn Lực tiêu hao gần như toàn bộ, nàng cần thời gian khôi phục chí ít 1 thành thực lực mới có thể.
“…”
Đám người có chút lo lắng chăm chú quan sát, vòng Hồn Hoàn liên tục bài xích nhưng hành động của nàng cũng khiến đám người có chút không an tâm. Nàng dường như mượn nhờ linh khí khôi phục mới tiếp tục hấp thu a.
Gần 1 canh giờ, nàng lúc này mới từ trong hấp thu tỉnh dậy.
Tần Phi hướng nhìn đám người nở ra nụ cười, quả thật bọn họ vẫn an toàn, hắn tựa như nhẹ trong lòng.
“Đa tạ, không có các ngươi ta chắc chắn lành ít dữ nhiều, đa tạ, ta nợ các ngươi một ân tình, sau này ta chắc chắn báo đáp”.
Tần Phi sắc mặt nghiêm nghị dần lên khiến đám người có chút giật mình. Hắn đứng dậy, thân người hơi khom, hắn không muốn mắc nợ một ai, có ơn phải báo có thù phải trả, hiện tại chưa thể làm gì để giúp đám người cũng chỉ có thể nói lời cảm tạ.
“Đội trưởng a, mấy cái lễ tiết bỏ qua đi, việc nên làm mà thôi”.
Đám người hơi sững sờ một lúc mới tiến tới đở Tần Phi, quả thật không phải cứu hắn vì mục đích báo đáp này.
Hắc hắc!
Tần Phi ngẩn mặt nở nụ cười như đồng ý, hắn hiện tại cảm giác lâng lâng khó tả, cảm nhận hoạn nạn có nhau quả thật khiến người ta ấm lòng. Trong nguy nan mà gặp được bọn họ quả thật là phúc lớn.
“Cũng may. Ta vừa săn được đầu Hung Thú đủ để ta đánh chén bửa no nê”.
Tần Phi đưa tay hướng đám người ngồi xuống, tay kia vẫn đang miệt mài nướng thịt tránh để bị cháy. Mùi thịt nướng ngày càng thơm nức, mùi vị nồng đậm sộc thẳng vào mũi. Thịt Hung Thú chứa lượng lớn linh khí nên cảm giác ăn rất khác đồ ăn thông thường, mùi vị ngon hơn hẳn.
Dứt lời đám người ngồi xuống đợi, cơ thể Hùng Sư quả thật to lớn muốn nướng chín toàn bộ cũng cần thời giai khá lâu. Đám người vui vẽ trò chuyện một hồi lâu, cùng một đội ngũ nhưng đám người chưa biết hết về nhau, cũng chỉ một số người quen biết từ trước.
Gần 1 canh giờ, thịt hoàn toàn ngả màu vàng ươm thơm nức đại biểu thịt đã nướng chín. Tên tay từng con dao nhỏ cắt lấy một phần thịt. Tiểu Vũ lần này không tỏ ra quá quan ngại, trong này mà có thịt ăn được xem như điều kiện tốt, trên tay một miếng thịt lớn hơn bàn tay cho vào miệng, cắn một miếng lớn, mùi vị sộc thẳng tới toàn bộ ngóc ngách, mùi vị rất mạnh. Gương mặt nàng biểu lộ rất thoải mái, đã lâu không ăn gì a.
Miếng thịt giai ngon, hương vị nồng đậm tới cực điểm. Hầu như đầu bếp giỏi nhất thế giới chắc chắn không thể làm được món ăn vị như này. Liên tục từng miếng cắt lớn, chưa tới 30 phút thời gian toàn bộ chỉ dư lại một bộ xương to lớn. Bụng no căng như sắp vỡ, cảm giác như muốn ăn mãi cũng không chán.
Tần Phi dò xét đám người một lúc, khí tức tăng trưởng quả thật không ít, cao nhất trong đám người đạt tới Đấu Võ ngũ cấp thực lực quả thật không tệ. Đám người tựa như không có người đột phá tới Đấu Sư, hắn cảm giác hơi trầm. Dò xét toàn bộ, quay qua tới Tiểu Vũ.
“Tiểu Vũ ngươi đột phá”.
Ân!
Nàng ta không quá kinh ngạc, nàng hiểu rõ thực lực cách một khoảng lớn, không thể giấu diếm. Nàng có dự định nói ra nhưng Tần Phi nhanh hơn một bước. Nàng gật đầu ra hiệu.
“Tiểu Vũ chúc mừng ngươi”.
Tiểu Vũ trước khi tiến vào cấm địa thực lực nàng chạm ngưởng cực hạn nhưng không thể phá mở, tới lúc trong hôn mê nàng tựa như không biết từ lúc nào đột phá, tỉnh dậy nàng có cảm giác cơ thể như có chút biến đổi. Thân thể cảm giác như thiếu đi một bộ phận.
“Ta có một viên Hồn Tình tu vi khoảng 900 năm Hùng Sư ngươi xem được có thể trực tiếp hấp thu a”.
Tần Phi từ trong túi lấy ra một viên màu vàng quang mang Hồn Tinh phát ra, chuẩn một đầu cực điểm cửu giai.
“Ta quả thật quá yếu, Hồn Tinh Hùng Sư tuy tấn công cao nhưng khả năng phòng ngự không cao, ta nghĩ hiện tại nên ưu tiên một đầu Hung Thú phòng ngự”.
Tiểu Vũ có chút suy nghĩ rồi lắc đầu. Nàng nhận diện được thực lực bản thân nên nàng có lựa chọn tốt nhất.
“Cũng đúng. Ngươi Võ Hồn chủ đạo hỗ trợ nên ưu tiên việc bảo vệ bản thân trước”.
Cũng đúng, nàng ta quả thực hỗ trợ rất tốt nhưng khả năng phòng ngự quá yếu, không thể tự bảo vệ bản thân, khả năng nàng có thể nhìn được một đoạn thời gian nhưng việc gì cũng có thể xảy ra. Nàng từ nhỏ cũng chỉ luyện qua võ tự vệ chứ không học võ kỹ từ gia tộc cùng một số công pháp.
“Đầu Tê Ngưu bát giai lúc trước ngươi thấy sao?”
Vương Thiến hơi chút nghĩ một lúc chợt nhớ lần trước đám người từng săn giết qua một đầu Hung Thú bát giai a.
“Quả thật khả năng phòng ngự nó rất mạnh, bọn ta tấn công liên tục cũng chỉ thương tổn ngoài da”.
Nam binh sĩ quân hàm trung úy tên Bạch Hà đứng cạnh bên, hắn từng trực tiếp tấn công nó nhiều lần nhưng không thể thương tổn mảy may, Đấu Võ cấp chí ít có thể tự mình săn giết một đầu bát giai Hung Thú là điều bình thường nhưng đầu Tê Ngưu này hoàn toàn khác, nso phòng ngự tới biến thái. Nó mà đạt Vương cấp sinh vật chắc chắn khả năng phòng ngự còn biến thái hơn cả đầu Cự Viên Minh Vương a.
“Đúng a. Tiểu Vũ, lúc đó ta thực lực cũng đã đỉnh phong Đấu Võ cấp cũng rất khó mà kích sát nó, nói tới phòng ngự nó rất mạnh, tuy tu vi khoảng 750 năm nhưng nó có thể đối kháng đầu cửu giai Hung Thú mà không tổn hại quá nhiều”.
Cũng đúng. Tê Ngưu nó đạt cữu giai lúc này lực phòng ngự đâu thua đầu Vương cấp sinh vật, chắc chắn rất khó giết, chưa kể nó còn có thể trốn chạy. Tần Phi gật đầu nhận định.
Tiểu Vũ có chút đắn đo, quả thực không thể không công nhận nhưng nàng cũng rất muốn tối ưu khả năng hết mức có thể, tu vi tiếp cận 900 năm nàng rất muốn nhưng tại cấm khu nguy hiểm trăm bề đâu thể tự tại.
“Đa tạ”.
Nam binh sĩ đặt viên Hồn Tinh màu vàng sáng chói lên tay nàng gật đầu một cái.
Nàng không quá gấp rút, cơ thể suốt mấy tháng trời không vận động cả người rất uể oải, nàng đứng dậy vận động một hồi lâu, thể trạng tới đỉnh phong nàng mới bắt đầu.
Đặt viên Hồn Tinh phía trước người, nàng xếp bằng ngồi xuống, hai tay triệu hồi ra Võ Hồn Quang Nhãn hoàng kim sắc soi rọi, dù chưa tiến hóa tới Thời Gian Chi Nhãn nhưng không thể không phủ nhận. Quang Nhãn ước chừng 1m độ lớn con mắt.
Hồn Hoàn hiện, một cái màu vang sắc vòng tròn bay lên xung quanh người nàng không ngưng kết tựa như đang muốn phản kháng. Tiểu Vũ trên mặt có đôi hạt mồ hôi chảy ra, sắc mặt có chút biến sắc, nàng đối đầu Tê Ngưu trong Hồn Hải kịch liệt, nàng tấn công trực diện phải nói dỡ tệ nhưng Võ Hồn nàng có chút khác biệt.
Quang Nhãn soi rọi toàn thân Tê Ngưu, tựa như thôi diễn lại trận chiến lúc trước, không phải cùng thực lực mà là cắt ghép đối đầu cùng một đầu Cự Viên Minh Vương thế chổ. Nàng quả thật rất thông minh, nhận thấy đối đầu trực diện chắc chắn không có phần thắng nhưng công kích tinh thần đánh mạnh vào thần hồn lại một kết quả khác. Hung Thú chưa sinh linh trí, về khoản tinh thần lực được xem không quá mạnh, chỉ cần tấn công đủ cường độ chắc chắn nó không còn sức phản kháng.
Đầu Tê Ngưu bị đám người liên tục tấn công, Tần Phi lúc này đã đạt Đấu Sư cấp mỗi lần công kích sát thương gây ra cực lớn, vết thương cắt xuyên qua lớp phòng ngự cắm sâu vào da thịt, huyết dịch chảy ra nhỏ giọt xuống tới. Nó không phản kháng quá nhiều chỉ biết co người phòng ngự, mượn nhờ vào đó để thủ thế, nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Nàng điều khiển tinh thần thôi diễn một cách rất thành thạo, chủ đạo công kích không ngừng chỉ đánh vào một vị trí lồng ngực. Vết thương ngày một nặng thêm, có lúc chi sau muốn khụy xuống.
Không biết qua bao lâu thời gian mới giết được đầu oán niệm còn lại của nó nhưng chắc chắn nàng cách không quá xa có thể thành công. Thân thể Tê Ngưu tựa như có chút mờ ảo dần đi, sắp bị hoàn toàn yên diệt thần hồn một dạng.
Nàng liên tiếp thi triển tinh thần lực công kích, nàng cũng đâu có thể xem là thoải mái, tinh thần lực hao tổn đâu chỉ tới cực điểm, một lần thi triển Hồn Lực tựa như hao đi một thành.
Không thể giữ lâu, nàng tựa như sắp hao hết Hồn Lực, đẩy toàn bộ sức lực còn lại tập trung một kích. Công kích mạnh mẽ đâu xuyên qua lớp phòng ngự cùng da thịt bên ngoài cắm sâu vào lồng ngực đâm xuyên qua. Đầu Tê Ngưu lúc này thân thể tan rã, hoàn toàn tan biến oán niệm.
“Sao lâu như vậy mà nàng ta chưa…”
Vương Thiến có chút lo lắng nói chưa dứt lời.
“Yên tâm. Nàng ta sắp thành công. Chẳng qua khí lực hoa hụt quá nhiều mà thôi”.
Tần Phi đứng bên nhìn chăm chú. Khoảng cách thực lực hắn có thể nhìn nhận được vấn đề, tuy có chút mờ ảo nhưng khẳng định có thể chắc chắn.
Vòng Hồn Hoàn lúc này tựa như không còn kháng cự mà bay trực tiếp bao quát lấy Tiểu Vũ, nàng ta đã hấp thu tới bước cuối. Hồn Hoàn co vào, giản ra tựa như có chút bài xích. Nàng hao tổn quá độ, khả năng khống chế Hồn Hoàn có chút khó. Nàng nang lông mở rộng liên tục kéo lấy linh khí đi vào, Hồn Lực tiêu hao gần như toàn bộ, nàng cần thời gian khôi phục chí ít 1 thành thực lực mới có thể.
“…”
Đám người có chút lo lắng chăm chú quan sát, vòng Hồn Hoàn liên tục bài xích nhưng hành động của nàng cũng khiến đám người có chút không an tâm. Nàng dường như mượn nhờ linh khí khôi phục mới tiếp tục hấp thu a.
Gần 1 canh giờ, nàng lúc này mới từ trong hấp thu tỉnh dậy.
Tác giả :
Hoàng Chi Nhất Thiếu