Huyền Hệ Liệt
Quyển 6 - Chương 52
Huyền Huyễn bước tới gõ quan tài, kinh ngạc nói: "Quan tài này làm từ hồng ngọc."
Đôi mắt của ông chú Hồ và Tiêu Xuân Thu lập tức tỏa sáng, "Hồng ngọc?"
"Ừ, là hồng ngọc tốt nhất."
Ông chú Hồ hưng phấn đến có chút hoa chân múa tay, "Quả nhiên là bảo bối!"
Đối phản ứng cường liệt của ông chú Hồ, mọi người báo lấy tầm mắt cổ quái, khe khẽ nói nhỏ.
"Thì ra ông chú là tham tiền."
"Người không thể xem tướng mạo, nhìn không ra a, nhìn không ra!"
Ông chú Hồ không để ý bọn họ thì thầm, vén tay áo tính khai quan.
Hao hết chín trâu hai hổ, cả khe hở cũng không mở được, ông chú Hồ trái lại mệt đến thở hồng hộc.
"Sao chắc vậy?" Ông chú Hồ oán giận.
Dương Lăng định hỗ trợ, bỗng nhiên từ quan tài rõ ràng truyền ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Ông chú Hồ lấy làm kinh hãi, vội vàng lui ra sau.
"Trong quan tài có người?!"
Thượng Quan Hiên dùng chuôi súng gõ hai cái trên quan tài, mọi người lo lắng chờ đợi một hồi, quan tài bỗng nhiên truyền ra hai tiếng kim loại nặng nề đánh lên.
Tiêu Xuân Thu dựa vào Thượng Quan Hiên, nhỏ giọng hỏi: "Đây là trả lời sao?"
"Hẳn vậy."
Nhìn quan tài lộ ra thần bí, mọi người nhìn nhau vài lần, không biết có nên mở không.
Huyền Huyễn dạo quanh một vòng, nhìn quan tài, lại nhìn huyết trì sôi trào không ngừng, có chút suy nghĩ.
Con cún kêu hai tiếng, cọ đến cạnh Huyền Huyễn chờ nhìn.
Huyền Huyễn khom lưng vỗ đầu nó, hơi giận nói: "Mày giảo hoạt như tiểu hồ ly, xấu xa!"
Con cún khinh bỉ nhìn thoáng tiểu hồ ly, kêu một tiếng.
Tiểu hồ ly nghĩ oan uổng, vô duyên vô cớ bị mắng, còn bị con cún miệt thị, không khỏi nhe răng hướng nó thị uy gầm nhẹ.
Con cún không cam tỏ ra yếu kém, hung ác nhìn lại.
"Hai đứa an phận cho tao, bằng không bỏ tụi mày lại đây." Huyền Huyễn cảnh cáo.
Tiểu hồ ly thoáng cái dụi tắt tức giận, ngoan ngoãn nằm xuống không dám động.
Con cún lấy lòng dùng thân thể tròn vo cọ lên chân Huyền Huyễn, một bộ thương cảm hề hề.
Huyền Huyễn hừ một tiếng, ngồi xuống tỉ mỉ nghiên cứu quan tài hồng ngọc.
"Nguyệt Vũ, giúp tôi lật quan tài này lại."
Nguyệt Vũ nghe lời chạy tới hợp lực với Huyền Huyễn lật quan tài lại.
Quan tài lật xong, mọi người phát hiện vị trí giữa dưới đáy có một lỗ nhỏ.
Dưới kinh ngạc của mọi người, Huyền Huyễn một cước đá quan tài vào huyết trì sôi trào không ngừng.
Nguyệt Vũ nhịn không được kêu một tiếng, "Tiểu Nguyệt, cậu làm gì?"
"Khai quan." Huyền Huyễn trả lời ngắn gọn.
Mọi người không hiểu ra sao, chỉ có thể dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Huyền Huyễn.
Kỳ dị là, quan tài hồng ngọc vừa tẩm vào nước, huyết trì sôi trào lập tức đình chỉ, Huyền Huyễn kéo quan tài về, gọi Nguyệt Vũ lật quan tài lại, sau đó không chút lao lực mở nắp.
Nhìn tất cả những điều không thể lý giải, tròng mắt mọi người hầu như rớt xuống.
Bọn họ nín thở, nhìn không chuyển mắt quan tài từng tấc bại lộ dưới ánh đèn.
Trong quan tài là một người, một cô bé nhắm chặt mắt, tóc màu tuyết trắng, hai tay hai chân đều khóa xích sắt, không giống người.
Đôi mắt của ông chú Hồ và Tiêu Xuân Thu lập tức tỏa sáng, "Hồng ngọc?"
"Ừ, là hồng ngọc tốt nhất."
Ông chú Hồ hưng phấn đến có chút hoa chân múa tay, "Quả nhiên là bảo bối!"
Đối phản ứng cường liệt của ông chú Hồ, mọi người báo lấy tầm mắt cổ quái, khe khẽ nói nhỏ.
"Thì ra ông chú là tham tiền."
"Người không thể xem tướng mạo, nhìn không ra a, nhìn không ra!"
Ông chú Hồ không để ý bọn họ thì thầm, vén tay áo tính khai quan.
Hao hết chín trâu hai hổ, cả khe hở cũng không mở được, ông chú Hồ trái lại mệt đến thở hồng hộc.
"Sao chắc vậy?" Ông chú Hồ oán giận.
Dương Lăng định hỗ trợ, bỗng nhiên từ quan tài rõ ràng truyền ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Ông chú Hồ lấy làm kinh hãi, vội vàng lui ra sau.
"Trong quan tài có người?!"
Thượng Quan Hiên dùng chuôi súng gõ hai cái trên quan tài, mọi người lo lắng chờ đợi một hồi, quan tài bỗng nhiên truyền ra hai tiếng kim loại nặng nề đánh lên.
Tiêu Xuân Thu dựa vào Thượng Quan Hiên, nhỏ giọng hỏi: "Đây là trả lời sao?"
"Hẳn vậy."
Nhìn quan tài lộ ra thần bí, mọi người nhìn nhau vài lần, không biết có nên mở không.
Huyền Huyễn dạo quanh một vòng, nhìn quan tài, lại nhìn huyết trì sôi trào không ngừng, có chút suy nghĩ.
Con cún kêu hai tiếng, cọ đến cạnh Huyền Huyễn chờ nhìn.
Huyền Huyễn khom lưng vỗ đầu nó, hơi giận nói: "Mày giảo hoạt như tiểu hồ ly, xấu xa!"
Con cún khinh bỉ nhìn thoáng tiểu hồ ly, kêu một tiếng.
Tiểu hồ ly nghĩ oan uổng, vô duyên vô cớ bị mắng, còn bị con cún miệt thị, không khỏi nhe răng hướng nó thị uy gầm nhẹ.
Con cún không cam tỏ ra yếu kém, hung ác nhìn lại.
"Hai đứa an phận cho tao, bằng không bỏ tụi mày lại đây." Huyền Huyễn cảnh cáo.
Tiểu hồ ly thoáng cái dụi tắt tức giận, ngoan ngoãn nằm xuống không dám động.
Con cún lấy lòng dùng thân thể tròn vo cọ lên chân Huyền Huyễn, một bộ thương cảm hề hề.
Huyền Huyễn hừ một tiếng, ngồi xuống tỉ mỉ nghiên cứu quan tài hồng ngọc.
"Nguyệt Vũ, giúp tôi lật quan tài này lại."
Nguyệt Vũ nghe lời chạy tới hợp lực với Huyền Huyễn lật quan tài lại.
Quan tài lật xong, mọi người phát hiện vị trí giữa dưới đáy có một lỗ nhỏ.
Dưới kinh ngạc của mọi người, Huyền Huyễn một cước đá quan tài vào huyết trì sôi trào không ngừng.
Nguyệt Vũ nhịn không được kêu một tiếng, "Tiểu Nguyệt, cậu làm gì?"
"Khai quan." Huyền Huyễn trả lời ngắn gọn.
Mọi người không hiểu ra sao, chỉ có thể dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Huyền Huyễn.
Kỳ dị là, quan tài hồng ngọc vừa tẩm vào nước, huyết trì sôi trào lập tức đình chỉ, Huyền Huyễn kéo quan tài về, gọi Nguyệt Vũ lật quan tài lại, sau đó không chút lao lực mở nắp.
Nhìn tất cả những điều không thể lý giải, tròng mắt mọi người hầu như rớt xuống.
Bọn họ nín thở, nhìn không chuyển mắt quan tài từng tấc bại lộ dưới ánh đèn.
Trong quan tài là một người, một cô bé nhắm chặt mắt, tóc màu tuyết trắng, hai tay hai chân đều khóa xích sắt, không giống người.
Tác giả :
Huyền Tử Phách