Huyền Giới Chi Môn
Chương 277: Phòng vệ sâm nghiêm
Dịch: aluco
Nửa tháng sau.
Tiếng chân như sấm, mấy trăm kỵ binh chạy băng băng đến mang theo bụi mù cuồn cuộn, dừng lại phía trước một tòa thành trì cực lớn.
Những người này đúng là nhóm người của Thạch Mục, bởi vì lệnh điều động của tổng bộ Minh Nguyệt Giáo nên những ngày qua hầu như là ngựa không dừng vó một đường đi nhanh, rốt cuộc đã chạy tới địa phương mục đích của chuyến đi này.
Tòa thành trì cực lớn phía trước chính là Khúc Dương thành của Tây Hạ cổ quốc quốc gia.
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ mỏi mệt, tọa kỵ dưới thân không ngừng thở dốc.
Thạch Mục đứng ở ngoài cùng, dị chủng tuấn mã dưới thân bên miệng đã rịn ra bọt mép, thân thể run nhè nhẹ.
Ánh mắt của hắn bỗng đảo một vòng, trở mình nhảy xuống lưng ngựa, hô hấp của tuấn mã lập tức buông lỏng, thân thể đang run rẩy cũng đình chỉ lại.
Thạch Mục lấy tay vỗ vỗ cổ tuấn mã, lập tức lại sờ soạng miệng con ngựa một cái, thừa cơ đút cho nó một viên thuốc.
Ánh mắt tuấn mã sáng lên, phát ra một tiếng hí nhẹ, miệng nhai hai cái, thanh âm thở hổn hển đã hòa hoãn lại rất nhanh.
Ánh mắt Thạch Mục hướng về thành trì phía trước, nhìn từ bên ngoài tòa thành trì này cực kỳ to lớn, không thấp hơn chút nào so với Thiên Ngu Thành.
Chẳng qua là tường thành này khi nhìn vào có thể thấy được một cách rõ ràng là đã lâu chưa được tu sửa, khắp nơi đều là dấu vết bị tàn phá, từng đạo khe hở trên tường thành giống như nếp nhăn trên mặt của lão nhân ở tuổi xế chiều, tùy ý có thể thấy được.
"Hô... Cuối cùng cũng đã đến." Phía trước đội ngũ, Hầu Tái Lôi giả thành trung niên nhân áo xám thở dài một hơi, trở mình xuống ngựa.
Mấy trăm người phía sau cũng đều làm động tác giống nhau, nhao nhao trở mình xuống ngựa, ánh mắt nhất tề hướng nhìn về đại thành phía trước mắt cùng với một tòa sơn mạch cực lớn uốn lượn cách đó không xa bị một lớp tro khí màu xám bao phủ.
Hơn năm trăm người này tuy nói đều là đệ tử của Minh Nguyệt Giáo, nhưng có hơn phân nửa vẫn là lần đầu tiên tới nơi đây, thần sắc đều có vẻ hơi hưng phấn.
"Đi thôi, chúng ta vào thành." Hầu Tái Lôi vung tay lên, dẫn ngựa đi đầu hướng về phía cửa thành đi qua.
Cửa thành đầu người lố nhố, thủ vệ sâm nghiêm, có không ít binh sĩ mặc áo giáp màu xám tro của Tây Hạ cổ quốc đóng giữ.
Vào thành mỗi người đều phải bị giám sát nghiêm mật, đặc biệt là những người không phải là Minh Nguyệt Giáo đồ, thậm chí sẽ bị soát người.
"Ồ, quái lạ." Dư Ý bên cạnh Thạch Mục, kinh ngạc nói.
"A, nơi đây trước kia không phải như vậy sao?" Thạch Mục nhìn về phía Dư Ý.
"Hai năm trước ta đã tới nơi đây, hoàn toàn không xảy ra tình huống như bây giờ, cửa thành căn bản không có người nào trông coi." Dư Ý lắc đầu, nói ra.
Thạch Mục nghe nói lời này, ân một tiếng, những suy nghĩ trong nội tâm lại cuồn cuộn dâng lên.
Hai người theo sau mọi người hướng về phía cửa thành đi qua, Thải Nhi thì yên tĩnh đậu trên bờ vai Thạch Mục, giống như một con Anh Vũ bình thường.
"Con Anh Vũ này thật sự là nhu thuận, vậy mà hoàn toàn không sợ người lạ, đúng là ít thấy." Dư Ý liếc nhìn Thải Nhi, nói ra.
Thạch Mục cười cười, thò tay trêu đùa Thải Nhi một cái, đút cho ăn... Một viên quả hạch.
Thải Nhi ngày đó bỗng nhiên xuất hiện, Thạch Mục giải thích là bắt được bên hồ cạnh rừng cây, mấy ngày nay nó đều giả bộ như là một con Anh Vũ bình thường, những người khác ngược lại cũng không có hoài nghi.
Một đoàn người đi vào cửa thành phụ cận, năm trăm con người tạo thành đội ngũ mênh mông cuồn cuộn sớm đã đưa tới chú ý của người chung quanh.
Ánh mắt Thạch Mục tùy ý hướng về chung quanh cửa thành đánh giá, ở chỗ này hắn thật không dám thả ra thần thức dò xét, cùng Thải Nhi tầm mắt liên thông, hết thảy phụ cận chung quanh cửa thành rõ ràng chiếu rọi tại trong mắt của hắn.
"Bốn, năm, sáu, tổng cộng sáu cái..." Ánh mắt của hắn lập loè.
Cửa thành phụ cận, hoặc sáng hoặc tối đã ẩn tàng sáu cái khí tức cường đại, có lẽ đều là Tinh Giai thuật sĩ hoặc là Tiên Thiên võ giả.
"Người nào!" Một người có dáng dấp đội trưởng thủ vệ đã đi tới, ánh mắt đề phòng.
"Chúng ta từ Bì Thành đến đấy." Hầu Tái Lôi thần sắc thong dong nói, từ trong lòng lấy ra một mặt ngọc phiến màu đen, giơ ra trước mặt đội trưởng thủ vệ nhoáng một cái.
Đội trưởng thủ vệ sắc mặt hơi hòa hoãn lại, vừa liếc nhìn mặt ngọc phiến kia, nhẹ gật đầu, hướng về Hầu Tái Lôi chắp tay nói:
"Tôn sứ đại nhân một đường khổ cực rồi, mời!"
"Cho đi!"
Đội trưởng thủ vệ đem ngọc phiến trả lại cho Hầu Tái Lôi, vung tay lên, những thủ vệ canh cửa tránh ra nhường một con đường.
"A, không cần kiểm tra một chút sao?" Hầu Tái Lôi hỏi.
"Tôn sứ đại nhân nói đùa, việc kiểm tra này chẳng qua là nhằm vào những gian tế của địch quốc có khả năng lẫn vào, chư vị đều là đệ tử tinh anh của Minh Nguyệt Giáo, kiểm tra thì miễn đi." Đội trưởng thủ vệ nói ra.
Kỳ thật trong lòng Hầu Tái Lôi cũng có chút khẩn trương, bất quá những ngày này sự khống chế đối với thần sắc biến hóa trên mặt của hắn càng thuần thục, không có lộ ra kẽ hở chút nào.
Hắn gật nhẹ đầu đối với đội trưởng hộ vệ, sau đó mang theo mọi người sau lưng đi vào cửa thành.
Khúc Dương thành với tư cách là đô thành của Tây Hạ quốc, nội thành nhìn chung không giống như những thành trì đã bị phế bỏ một nửa đã nhìn thấy trước đây, trên đường được lát gạch bằng phẳng, kiến trúc hai bên đường cũng được xây dựng sạch sẽ rộng rãi, dòng người trong nội thành cũng không ít, thể hiện một sự sầm uất, phồn hoa.
Ánh mắt Thạch Mục hướng phía nội thành quét tới.
Trên đoạn đường trước khi vào thành hắn đã nghe Dư Ý giới thiệu qua, Khúc Dương thành chủ muốn chia nội thành làm hai phần đông tây, khu Tây Thành nhỏ hơn, là địa phương do Minh Nguyệt Giáo khống chế, trong thành có một cứ điểm cỡ lớn của Minh Nguyệt Giáo, lần thi đấu tuyển chọn kế tiếp này nghe nói là cử hành ở nơi đó.
Mà khu Đông Thành là chỗ ở dân chúng bình thường, cùng với khu vực buôn bán mậu dịch, đại đa số cửa hàng đều tập trung ở chỗ đó, giờ phút này mọi người đúng là đang ở tại khu Đông Thành.
"Đi đến cứ điểm trước, chỗ đó đã sắp xếp xong xuôi chỗ ở cho các ngươi. Đoạn đường vừa qua màn trời chiếu đất, các ngươi tạm thời nghỉ ngơi cho thật tốt." Hầu Tái Lôi quay người lại nói với mọi người.
"Đa tạ Lý đặc sứ!"
Mọi người nghe nói lời này, nhao nhao đáp lời.
Đoạn đường này cùng nhau vượt qua, làm cho bọn họ mệt đến ngất ngư, đúng là cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Thạch Mục đi lẫn trong đám người, thỉnh thoảng nhìn về phía các cửa hàng phụ cận, trong mắt có chút kinh ngạc.
Những cửa hàng trong thành quy mô cũng không nhỏ, thoạt nhìn so với những cửa hàng lớn trong Thiên Ngu Thành cũng không thua kém bao nhiêu.
"Như thế nào? Mục huynh muốn mua đồ vật gì đó sao? Tại hạ cũng có chút quen thuộc đối với những cửa hàng trong thành, nếu như ngươi muốn tại hạ có thể vì ngươi mà giới thiệu một chút" Dư Ý nói ra.
"Đa tạ Dư huynh, ta còn đang suy nghĩ, đến lúc đó nếu quả thật có cần lại đi thỉnh giáo ngươi." Thạch Mục nói ra.
Dư Ý gật đầu nhẹ.
Sau nửa canh giờ, đoàn người đã đi vào khu Tây Thành, một kiến trúc cao lớn tối tăm mờ mịt xuất hiện phía trước.
Nơi đây đúng là cứ điểm cỡ lớn trong thành của Minh Nguyệt Giáo, có thể là nơi liên quan đến tuyển chọn ra biển, người ở đây qua lại rất nhiều, đều là đệ tử Minh Nguyệt Giáo đang mặc áo bào xám ra vào.
"Chư vị có phải là đệ tử của phân đàn Bì Thành được tuyển ra dự thi, ta vừa vặn mới nhận được tin tức các ngươi vào thành." Một đoàn người đi vào bên ngoài một đại điện, một viên chấp sự mặc áo bào xám từ bên trong đã đi tới, bên cạnh có hai gã đệ tử áo xám cùng theo.
"Không sai. Tại hạ là Thương Lang Điện đường chủ Lý Thân, chịu trách nhiệm Bì Thành Tiếp Dẫn Sứ Giả." Hầu Tái Lôi nói ra.
"Nguyên lai là Lý sư huynh, một đường khổ cực rồi." Áo bào xám chấp sự nhìn vào hai mắt Hầu Tái Lôi, từ trong lòng lấy ra một vật, tựa hồ so sánh hai cái, nhẹ gật đầu.
Hầu Tái Lôi thấy thế, trong lòng buông lỏng.
"Lý sư huynh xin mời đi theo ta a. Các ngươi mang những đệ tử tham gia này đi an bài chỗ ở, để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt một cái." Áo bào xám nam tử quay sang hai đệ tử áo xám bên cạnh phân phó một câu, hướng về đại điện phía sau lưng đi tới.
Hầu Tái Lôi nhanh chóng liếc nhìn Thạch Mục, nhẹ gật đầu với hắn không để cho ai biết, sau đó cùng theo chấp sự áo bào xám đi vào đại điện.
"Chư vị sư huynh, xin mời đi theo chúng ta." Hai đệ tử của Minh Nguyệt Giáo thần tình cung kính, dẫn đầu hướng về phía trước đi tới.
Thạch Mục liếc nhìn bóng lưng của Hầu Tái Lôi, quay người cùng theo mọi người hướng về phía trước đi tới, bất quá không ai phát hiện trên bả vai hắn con Anh Vũ có bộ lông nhiều màu kia chẳng biết từ lúc nào đã biến mất vô tung rồi.
Hầu Tái Lôi theo chấp sự áo bào xám đi vòng vèo mấy vòng trong đại điện, đi tới một cái đại sảnh.
Trong sảnh, một ngân phát lão giả ngồi ở đằng sau một cái bàn dài, một tay chống cằm, giống như đang chợp mắt.
Hầu Tái Lôi thoáng cảm ứng qua khí tức của ngân phát lão giả, trong lòng cả kinh.
Khí tức của lão giả uyên thâm như biển, rõ ràng là Nguyệt Giai thuật sĩ tồn tại.
"Phương Trưởng lão, đệ tử dự thi của Bì Thành vừa mới đến, vị này chính là Tiếp Dẫn Sứ Giả Lý Thân của nơi đó." Chấp sự áo xám cung kính hướng phía ngân phát lão giả thi lễ một cái, nói.
Hầu Tái Lôi cũng tiếp theo vội vàng thi lễ một cái.
Ngân phát lão giả nghe vậy mở mắt, liếc qua Hầu Tái Lôi, lập tức ngồi thẳng người, nói:
"A, một đường khổ cực rồi."
"Cũng là vì tông môn, thuộc hạ vất vả một ít cũng là việc phải làm." Hầu Tái Lôi lấy ra khối ngọc phiến màu đen kia, hai tay cung kính đưa cho ngân phát lão giả.
Ngân phát lão giả hài lòng gật nhẹ đầu, nhận lấy ngọc phiến, cũng không ngẩng đầu lên hạ lệnh trục khách:
"Tốt, nhiệm vụ tiếp dẫn ngươi đã hoàn thành, xuống dưới nhận lấy ban thưởng của nhiệm vụ lần này đi."
Hầu Tái Lôi trong lòng buông lỏng, hướng về phía ngân phát lão giả thi lễ một cái, quay người hướng phía bên ngoài đi ra.
Ra đại điện, thoát khỏi tầm mắt của ngân phát lão giả, trong lòng Hầu Tái Lôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn có sợ hãi.
Hắn hướng về phía sau nhìn thoáng qua, cất bước dọc theo con đường đã đi qua lúc đến.
Về phần ban thưởng mà ngân phát trưởng lão nhắc tới, hắn tự nhiên sẽ không đi nhận lấy, một phần ngay thời điểm lúc nhận lấy cần đưa ra Minh Nguyệt Lệnh, rất dễ dàng làm lộ, một phương diện khác, hắn cũng không biết nên đến địa phương nào nhận lấy ban thưởng.
Hầu Tái Lôi nhấc cổ áo lên, che khuất nửa khuôn mặt, nhanh chóng rời khỏi kiến trúc màu đen.
Chân hắn bước không ngừng chút nào, rất nhanh đã đi ra khỏi nơi này.
Một khắc đồng hồ sau, hắn đi tới một chỗ hẻm nhỏ vắng vẻ, thở ra một hơi thật dài, toàn thân đã toát ra mồ hôi nhớp nháp.
"Hặc hặc, nhìn cái bộ dạng nhát gan kia của ngươi, thật là vô dụng." Vào thời khắc này, một thanh âm đột ngột vang lên.
Hầu Tái Lôi chấn động, hắc quang trong tay lóe lên, đã lấy ra cây hắc trúc pháp trượng, bỗng nhiên theo hướng phát ra tiếng nói nhìn lại.
Trên vách tường bên cạnh, một con Anh Vũ màu sắc rực rỡ đang đứng ở phía trên, đúng là Thải Nhi.
"Thải Nhi, nguyên lai là tên gia hỏa nhà ngươi, dọa ta nhảy dựng một trận!" Hầu Tái Lôi thấy là Thải Nhi, thở ra một hơi, tức giận nói.
"Hừ, nếu như không phải là Thạch Đầu kêu ta tới đây, ai mà thèm đến dọa ngươi!" Thải Nhi có chút mất hứng lầu bầu trong miệng.
"Không biết Mục tiền bối có chỉ thị gì tiếp theo?" Hầu Tái Lôi nghe vậy, thần sắc trở nên nghiêm túc mà hỏi.
"Thạch Đầu nói, tuy rằng ngươi cũng quyết định tham gia lần này ra biển tỷ thí, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, ngươi tùy tiện tìm khách sạn phụ cận để ở lại." Thải Nhi nói.
"Tốt, Thải Nhi ngươi thay ta chuyển cáo cho Mục tiền bối. Trong khoảng thời gian này ta sẽ cẩn thận một chút, chờ ta đã tìm được chỗ ở, sẽ nghĩ biện pháp truyền tin với hắn." Hầu Tái Lôi nói ra.
Thải Nhi lười biếng ừ một tiếng, giương cánh hướng phía xa xa bay đi.
Hầu Tái Lôi chỉ ở lại trong hẻm nhỏ chốc lát, cởi bỏ quần áo sứ giả và trang sức trên thân, thay đổi thành một bộ quần áo bình thường, lại lấy ra một cái mũ rộng vành đội trên đầu, lúc này mới đi ra khỏi hẻm nhỏ, hướng về một phương hướng mà đi.
Nửa tháng sau.
Tiếng chân như sấm, mấy trăm kỵ binh chạy băng băng đến mang theo bụi mù cuồn cuộn, dừng lại phía trước một tòa thành trì cực lớn.
Những người này đúng là nhóm người của Thạch Mục, bởi vì lệnh điều động của tổng bộ Minh Nguyệt Giáo nên những ngày qua hầu như là ngựa không dừng vó một đường đi nhanh, rốt cuộc đã chạy tới địa phương mục đích của chuyến đi này.
Tòa thành trì cực lớn phía trước chính là Khúc Dương thành của Tây Hạ cổ quốc quốc gia.
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ mỏi mệt, tọa kỵ dưới thân không ngừng thở dốc.
Thạch Mục đứng ở ngoài cùng, dị chủng tuấn mã dưới thân bên miệng đã rịn ra bọt mép, thân thể run nhè nhẹ.
Ánh mắt của hắn bỗng đảo một vòng, trở mình nhảy xuống lưng ngựa, hô hấp của tuấn mã lập tức buông lỏng, thân thể đang run rẩy cũng đình chỉ lại.
Thạch Mục lấy tay vỗ vỗ cổ tuấn mã, lập tức lại sờ soạng miệng con ngựa một cái, thừa cơ đút cho nó một viên thuốc.
Ánh mắt tuấn mã sáng lên, phát ra một tiếng hí nhẹ, miệng nhai hai cái, thanh âm thở hổn hển đã hòa hoãn lại rất nhanh.
Ánh mắt Thạch Mục hướng về thành trì phía trước, nhìn từ bên ngoài tòa thành trì này cực kỳ to lớn, không thấp hơn chút nào so với Thiên Ngu Thành.
Chẳng qua là tường thành này khi nhìn vào có thể thấy được một cách rõ ràng là đã lâu chưa được tu sửa, khắp nơi đều là dấu vết bị tàn phá, từng đạo khe hở trên tường thành giống như nếp nhăn trên mặt của lão nhân ở tuổi xế chiều, tùy ý có thể thấy được.
"Hô... Cuối cùng cũng đã đến." Phía trước đội ngũ, Hầu Tái Lôi giả thành trung niên nhân áo xám thở dài một hơi, trở mình xuống ngựa.
Mấy trăm người phía sau cũng đều làm động tác giống nhau, nhao nhao trở mình xuống ngựa, ánh mắt nhất tề hướng nhìn về đại thành phía trước mắt cùng với một tòa sơn mạch cực lớn uốn lượn cách đó không xa bị một lớp tro khí màu xám bao phủ.
Hơn năm trăm người này tuy nói đều là đệ tử của Minh Nguyệt Giáo, nhưng có hơn phân nửa vẫn là lần đầu tiên tới nơi đây, thần sắc đều có vẻ hơi hưng phấn.
"Đi thôi, chúng ta vào thành." Hầu Tái Lôi vung tay lên, dẫn ngựa đi đầu hướng về phía cửa thành đi qua.
Cửa thành đầu người lố nhố, thủ vệ sâm nghiêm, có không ít binh sĩ mặc áo giáp màu xám tro của Tây Hạ cổ quốc đóng giữ.
Vào thành mỗi người đều phải bị giám sát nghiêm mật, đặc biệt là những người không phải là Minh Nguyệt Giáo đồ, thậm chí sẽ bị soát người.
"Ồ, quái lạ." Dư Ý bên cạnh Thạch Mục, kinh ngạc nói.
"A, nơi đây trước kia không phải như vậy sao?" Thạch Mục nhìn về phía Dư Ý.
"Hai năm trước ta đã tới nơi đây, hoàn toàn không xảy ra tình huống như bây giờ, cửa thành căn bản không có người nào trông coi." Dư Ý lắc đầu, nói ra.
Thạch Mục nghe nói lời này, ân một tiếng, những suy nghĩ trong nội tâm lại cuồn cuộn dâng lên.
Hai người theo sau mọi người hướng về phía cửa thành đi qua, Thải Nhi thì yên tĩnh đậu trên bờ vai Thạch Mục, giống như một con Anh Vũ bình thường.
"Con Anh Vũ này thật sự là nhu thuận, vậy mà hoàn toàn không sợ người lạ, đúng là ít thấy." Dư Ý liếc nhìn Thải Nhi, nói ra.
Thạch Mục cười cười, thò tay trêu đùa Thải Nhi một cái, đút cho ăn... Một viên quả hạch.
Thải Nhi ngày đó bỗng nhiên xuất hiện, Thạch Mục giải thích là bắt được bên hồ cạnh rừng cây, mấy ngày nay nó đều giả bộ như là một con Anh Vũ bình thường, những người khác ngược lại cũng không có hoài nghi.
Một đoàn người đi vào cửa thành phụ cận, năm trăm con người tạo thành đội ngũ mênh mông cuồn cuộn sớm đã đưa tới chú ý của người chung quanh.
Ánh mắt Thạch Mục tùy ý hướng về chung quanh cửa thành đánh giá, ở chỗ này hắn thật không dám thả ra thần thức dò xét, cùng Thải Nhi tầm mắt liên thông, hết thảy phụ cận chung quanh cửa thành rõ ràng chiếu rọi tại trong mắt của hắn.
"Bốn, năm, sáu, tổng cộng sáu cái..." Ánh mắt của hắn lập loè.
Cửa thành phụ cận, hoặc sáng hoặc tối đã ẩn tàng sáu cái khí tức cường đại, có lẽ đều là Tinh Giai thuật sĩ hoặc là Tiên Thiên võ giả.
"Người nào!" Một người có dáng dấp đội trưởng thủ vệ đã đi tới, ánh mắt đề phòng.
"Chúng ta từ Bì Thành đến đấy." Hầu Tái Lôi thần sắc thong dong nói, từ trong lòng lấy ra một mặt ngọc phiến màu đen, giơ ra trước mặt đội trưởng thủ vệ nhoáng một cái.
Đội trưởng thủ vệ sắc mặt hơi hòa hoãn lại, vừa liếc nhìn mặt ngọc phiến kia, nhẹ gật đầu, hướng về Hầu Tái Lôi chắp tay nói:
"Tôn sứ đại nhân một đường khổ cực rồi, mời!"
"Cho đi!"
Đội trưởng thủ vệ đem ngọc phiến trả lại cho Hầu Tái Lôi, vung tay lên, những thủ vệ canh cửa tránh ra nhường một con đường.
"A, không cần kiểm tra một chút sao?" Hầu Tái Lôi hỏi.
"Tôn sứ đại nhân nói đùa, việc kiểm tra này chẳng qua là nhằm vào những gian tế của địch quốc có khả năng lẫn vào, chư vị đều là đệ tử tinh anh của Minh Nguyệt Giáo, kiểm tra thì miễn đi." Đội trưởng thủ vệ nói ra.
Kỳ thật trong lòng Hầu Tái Lôi cũng có chút khẩn trương, bất quá những ngày này sự khống chế đối với thần sắc biến hóa trên mặt của hắn càng thuần thục, không có lộ ra kẽ hở chút nào.
Hắn gật nhẹ đầu đối với đội trưởng hộ vệ, sau đó mang theo mọi người sau lưng đi vào cửa thành.
Khúc Dương thành với tư cách là đô thành của Tây Hạ quốc, nội thành nhìn chung không giống như những thành trì đã bị phế bỏ một nửa đã nhìn thấy trước đây, trên đường được lát gạch bằng phẳng, kiến trúc hai bên đường cũng được xây dựng sạch sẽ rộng rãi, dòng người trong nội thành cũng không ít, thể hiện một sự sầm uất, phồn hoa.
Ánh mắt Thạch Mục hướng phía nội thành quét tới.
Trên đoạn đường trước khi vào thành hắn đã nghe Dư Ý giới thiệu qua, Khúc Dương thành chủ muốn chia nội thành làm hai phần đông tây, khu Tây Thành nhỏ hơn, là địa phương do Minh Nguyệt Giáo khống chế, trong thành có một cứ điểm cỡ lớn của Minh Nguyệt Giáo, lần thi đấu tuyển chọn kế tiếp này nghe nói là cử hành ở nơi đó.
Mà khu Đông Thành là chỗ ở dân chúng bình thường, cùng với khu vực buôn bán mậu dịch, đại đa số cửa hàng đều tập trung ở chỗ đó, giờ phút này mọi người đúng là đang ở tại khu Đông Thành.
"Đi đến cứ điểm trước, chỗ đó đã sắp xếp xong xuôi chỗ ở cho các ngươi. Đoạn đường vừa qua màn trời chiếu đất, các ngươi tạm thời nghỉ ngơi cho thật tốt." Hầu Tái Lôi quay người lại nói với mọi người.
"Đa tạ Lý đặc sứ!"
Mọi người nghe nói lời này, nhao nhao đáp lời.
Đoạn đường này cùng nhau vượt qua, làm cho bọn họ mệt đến ngất ngư, đúng là cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Thạch Mục đi lẫn trong đám người, thỉnh thoảng nhìn về phía các cửa hàng phụ cận, trong mắt có chút kinh ngạc.
Những cửa hàng trong thành quy mô cũng không nhỏ, thoạt nhìn so với những cửa hàng lớn trong Thiên Ngu Thành cũng không thua kém bao nhiêu.
"Như thế nào? Mục huynh muốn mua đồ vật gì đó sao? Tại hạ cũng có chút quen thuộc đối với những cửa hàng trong thành, nếu như ngươi muốn tại hạ có thể vì ngươi mà giới thiệu một chút" Dư Ý nói ra.
"Đa tạ Dư huynh, ta còn đang suy nghĩ, đến lúc đó nếu quả thật có cần lại đi thỉnh giáo ngươi." Thạch Mục nói ra.
Dư Ý gật đầu nhẹ.
Sau nửa canh giờ, đoàn người đã đi vào khu Tây Thành, một kiến trúc cao lớn tối tăm mờ mịt xuất hiện phía trước.
Nơi đây đúng là cứ điểm cỡ lớn trong thành của Minh Nguyệt Giáo, có thể là nơi liên quan đến tuyển chọn ra biển, người ở đây qua lại rất nhiều, đều là đệ tử Minh Nguyệt Giáo đang mặc áo bào xám ra vào.
"Chư vị có phải là đệ tử của phân đàn Bì Thành được tuyển ra dự thi, ta vừa vặn mới nhận được tin tức các ngươi vào thành." Một đoàn người đi vào bên ngoài một đại điện, một viên chấp sự mặc áo bào xám từ bên trong đã đi tới, bên cạnh có hai gã đệ tử áo xám cùng theo.
"Không sai. Tại hạ là Thương Lang Điện đường chủ Lý Thân, chịu trách nhiệm Bì Thành Tiếp Dẫn Sứ Giả." Hầu Tái Lôi nói ra.
"Nguyên lai là Lý sư huynh, một đường khổ cực rồi." Áo bào xám chấp sự nhìn vào hai mắt Hầu Tái Lôi, từ trong lòng lấy ra một vật, tựa hồ so sánh hai cái, nhẹ gật đầu.
Hầu Tái Lôi thấy thế, trong lòng buông lỏng.
"Lý sư huynh xin mời đi theo ta a. Các ngươi mang những đệ tử tham gia này đi an bài chỗ ở, để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt một cái." Áo bào xám nam tử quay sang hai đệ tử áo xám bên cạnh phân phó một câu, hướng về đại điện phía sau lưng đi tới.
Hầu Tái Lôi nhanh chóng liếc nhìn Thạch Mục, nhẹ gật đầu với hắn không để cho ai biết, sau đó cùng theo chấp sự áo bào xám đi vào đại điện.
"Chư vị sư huynh, xin mời đi theo chúng ta." Hai đệ tử của Minh Nguyệt Giáo thần tình cung kính, dẫn đầu hướng về phía trước đi tới.
Thạch Mục liếc nhìn bóng lưng của Hầu Tái Lôi, quay người cùng theo mọi người hướng về phía trước đi tới, bất quá không ai phát hiện trên bả vai hắn con Anh Vũ có bộ lông nhiều màu kia chẳng biết từ lúc nào đã biến mất vô tung rồi.
Hầu Tái Lôi theo chấp sự áo bào xám đi vòng vèo mấy vòng trong đại điện, đi tới một cái đại sảnh.
Trong sảnh, một ngân phát lão giả ngồi ở đằng sau một cái bàn dài, một tay chống cằm, giống như đang chợp mắt.
Hầu Tái Lôi thoáng cảm ứng qua khí tức của ngân phát lão giả, trong lòng cả kinh.
Khí tức của lão giả uyên thâm như biển, rõ ràng là Nguyệt Giai thuật sĩ tồn tại.
"Phương Trưởng lão, đệ tử dự thi của Bì Thành vừa mới đến, vị này chính là Tiếp Dẫn Sứ Giả Lý Thân của nơi đó." Chấp sự áo xám cung kính hướng phía ngân phát lão giả thi lễ một cái, nói.
Hầu Tái Lôi cũng tiếp theo vội vàng thi lễ một cái.
Ngân phát lão giả nghe vậy mở mắt, liếc qua Hầu Tái Lôi, lập tức ngồi thẳng người, nói:
"A, một đường khổ cực rồi."
"Cũng là vì tông môn, thuộc hạ vất vả một ít cũng là việc phải làm." Hầu Tái Lôi lấy ra khối ngọc phiến màu đen kia, hai tay cung kính đưa cho ngân phát lão giả.
Ngân phát lão giả hài lòng gật nhẹ đầu, nhận lấy ngọc phiến, cũng không ngẩng đầu lên hạ lệnh trục khách:
"Tốt, nhiệm vụ tiếp dẫn ngươi đã hoàn thành, xuống dưới nhận lấy ban thưởng của nhiệm vụ lần này đi."
Hầu Tái Lôi trong lòng buông lỏng, hướng về phía ngân phát lão giả thi lễ một cái, quay người hướng phía bên ngoài đi ra.
Ra đại điện, thoát khỏi tầm mắt của ngân phát lão giả, trong lòng Hầu Tái Lôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn có sợ hãi.
Hắn hướng về phía sau nhìn thoáng qua, cất bước dọc theo con đường đã đi qua lúc đến.
Về phần ban thưởng mà ngân phát trưởng lão nhắc tới, hắn tự nhiên sẽ không đi nhận lấy, một phần ngay thời điểm lúc nhận lấy cần đưa ra Minh Nguyệt Lệnh, rất dễ dàng làm lộ, một phương diện khác, hắn cũng không biết nên đến địa phương nào nhận lấy ban thưởng.
Hầu Tái Lôi nhấc cổ áo lên, che khuất nửa khuôn mặt, nhanh chóng rời khỏi kiến trúc màu đen.
Chân hắn bước không ngừng chút nào, rất nhanh đã đi ra khỏi nơi này.
Một khắc đồng hồ sau, hắn đi tới một chỗ hẻm nhỏ vắng vẻ, thở ra một hơi thật dài, toàn thân đã toát ra mồ hôi nhớp nháp.
"Hặc hặc, nhìn cái bộ dạng nhát gan kia của ngươi, thật là vô dụng." Vào thời khắc này, một thanh âm đột ngột vang lên.
Hầu Tái Lôi chấn động, hắc quang trong tay lóe lên, đã lấy ra cây hắc trúc pháp trượng, bỗng nhiên theo hướng phát ra tiếng nói nhìn lại.
Trên vách tường bên cạnh, một con Anh Vũ màu sắc rực rỡ đang đứng ở phía trên, đúng là Thải Nhi.
"Thải Nhi, nguyên lai là tên gia hỏa nhà ngươi, dọa ta nhảy dựng một trận!" Hầu Tái Lôi thấy là Thải Nhi, thở ra một hơi, tức giận nói.
"Hừ, nếu như không phải là Thạch Đầu kêu ta tới đây, ai mà thèm đến dọa ngươi!" Thải Nhi có chút mất hứng lầu bầu trong miệng.
"Không biết Mục tiền bối có chỉ thị gì tiếp theo?" Hầu Tái Lôi nghe vậy, thần sắc trở nên nghiêm túc mà hỏi.
"Thạch Đầu nói, tuy rằng ngươi cũng quyết định tham gia lần này ra biển tỷ thí, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, ngươi tùy tiện tìm khách sạn phụ cận để ở lại." Thải Nhi nói.
"Tốt, Thải Nhi ngươi thay ta chuyển cáo cho Mục tiền bối. Trong khoảng thời gian này ta sẽ cẩn thận một chút, chờ ta đã tìm được chỗ ở, sẽ nghĩ biện pháp truyền tin với hắn." Hầu Tái Lôi nói ra.
Thải Nhi lười biếng ừ một tiếng, giương cánh hướng phía xa xa bay đi.
Hầu Tái Lôi chỉ ở lại trong hẻm nhỏ chốc lát, cởi bỏ quần áo sứ giả và trang sức trên thân, thay đổi thành một bộ quần áo bình thường, lại lấy ra một cái mũ rộng vành đội trên đầu, lúc này mới đi ra khỏi hẻm nhỏ, hướng về một phương hướng mà đi.
Tác giả :
Vong Ngữ