Huyền Giới Chi Môn
Chương 263: Hủ Thi Giao hai đầu
Dịch: nila32
“Tiếp theo Mục tiền bối hẳn muốn đến Tây Hải. Tổng đàn Minh Nguyệt giáo cũng nằm ở hướng Tây. Càng đến gần đó thế lực tông môn càng lớn. Bởi vì phần lớn đệ tử trong giáo mang tâm bài ngoại cho nên không phải nhân sĩ Minh Nguyệt đi lại sẽ gặp khó khăn. Tiền bối không ngại thì mang theo vật này, như vậy có thể bớt đi không ít phiền toái.” Hầu Tái Lôi đề nghị.
Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi gật nhẹ đầu.
“Ồ!”
Nhìn thấy gì đó từ lệnh bài huyết sắc trên tay, hắn khẽ nhíu mày đồng thời ồ nhẹ một tiếng. Trên góc lệnh bài có ba ký hiệu hồng tinh lớn chừng một tấc, nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện.
“Đây là cái gì?” Thạch Mục hỏi.
“Đó là biểu trưng cho cống hiến của giáo đồ, cũng đại biểu cho địa vị trong giáo của họ, chia làm ba cấp Nhật – Nguyệt –Tinh. Tế phẩm dâng lên Minh Chủ càng nhiều, cấp bậc càng cao.” Hầu Tái Lôi giải thích.
Thạch Mục quay đầu quan sát Minh Nguyệt Lệnh trong tay Hầu Tái Lôi, bên trên mới có hai sao.
“Cấp bậc cao thì làm được gì?” Thạch Mục hỏi.
“Cấp bậc càng cao, hằng năm có thể nhận được càng nhiều pháp khí, đan dược hoặc là công pháp, điển tịch. Nghe nói đạt tới trình độ nhất định sẽ được đề cao không gian cảm ứng lực lượng đan dược hơn nữa còn được ban thưởng.” Hầu Tái Lôi trả lời, giọng nói có chút hưng phấn.
Thạch Mục nghe vậy không khỏi có chút giật mình.
“Có điều, Minh Nguyệt Lệnh đánh dấu thân phận của người sở hữu, người khác dù có lấy được, trong giáo cũng không công nhận.” Hầu Tái Lôi bổ sung.
“Thì ra là thế.” Thạch Mục gật nhẹ đầu sau đó thu lại Minh Nguyệt Lệnh trong tay.
Giờ phút này, âm thanh cánh vỗ phành phạch truyền đến. Một bóng chim màu đen từ thân cây đằng xa phóng tới Thạch Mục.
“Cái gì đó?”
Hầu Tái Lôi giật mình, trên tay bấm niệm pháp quyết. Nguyệt quang trên người đại phóng như muốn thi triển pháp thuật ngăn chặn bóng đen kia.
“Đây là linh sủng của ta.” Thạch Mục giải thích.
Trước khi tiến vào thôn trấn, họ Thạch đã để Thạch Mục lẻn vào từ trước để phòng bị. Trên đường đi về phía Tây, đến những vùng đất xa lạ, hắn thường làm vậy. Thực tế cho thấy việc này đã giúp giảm bớt không ít phiền toái.
Hầu Tái Lôi nghe vây bèn thu hồi nguyệt quang trên tay.
Một lát sau, Thải Nhi thu cánh, đậu xuống vai Thạch Mục, vừa liếc nhìn Hầu Tái Lôi vừa nói.
“Tiểu tử, ngươi về sau cũng muốn đi theo Thạch Đầu?”
Hầu Tái Lôi khẽ giật mình, ngơ ngác quan sát Thải Nhi giống như trước giờ chưa từng thấy loài chim biết nói chuyện.
“Thải Nhi là linh thú có trí lực ngang bằng thường nhân, thông hiểu ngôn ngữ Nhân tộc.” Thạch Mục nói ra.
Hầu Tái Lôi nghe vậy gật đầu, đánh giá Thải Nhi một cách hiếu kỳ.
“Nhìn cái gì vậy! Tiểu tử nghe đây, ta mới là đàn em thân tín nhất của Thạch Đầu. Ngươi là người mới, phải xếp sau ta, rõ chưa?” Thải Nhi ưỡn ngực quát lớn.
Hầu Tái Lôi kinh ngạc, không khỏi đưa mắt nhìn sang Thạch Mục.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa.” Thạch Mục cong tay búng đầu Thải Nhi rồi nói.
“Ai ui, đau quá!” Thải Nhi giơ cánh ôm đầu kêu to.
Khóe mắt Hầu Tái Lôi thoáng run rẩy. Gã lặng lẽ quay đầu nhìn về chân trời phía xa.
Giờ phút này, chân trời phương Đông nổi lên một tia trắng nhạt, sắc trời bắt đầu sáng lên.
“Thời gian đã đến, chúng ta cũng nên lên đường.” Thạch Mục nhìn sắc trời một chút rồi mở miệng nói ra.
“Mục tiền bối, có thể chờ một lát được không?” Hầu Tái Lôi chần chờ một chút rồi nói.
“Làm sao vậy?” Thạch Mục hỏi lại.
“Sau khi tiểu nhân theo Mục tiền bối rời đi, tiểu trấn này sẽ không có người thủ hộ. Trong số dân trấn ở đây chỉ có kẻ họ Điền kia có chút tư chất. Trước khi rời đi, tại hạ định nói lại cho hắn phương pháp khởi động cấm chế đồng thời lưu lại một ít công pháp, đan dược để hắn tự mình tu luyện, ngày sau có thể ít nhiều che chở nơi đây.” Hầu Tái Lôi trả lời.
Thạch Mục âm thầm kinh ngạc, không khỏi nhìn kĩ Hầu Tái Lôi một lần sau đó gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
“Được, ngươi đi đi.”
Hầu Tái Lôi vui vẻ thi lễ với Thạch Mục rồi quay người đi về phía xa.
“Thạch Đầu, ngươi thật sự tin tưởng hắn ta? Kẻ này lúc trước rõ ràng hiến tế cư dân trong trấn bây giờ muốn làm người tốt, dối trá!” Thải Nhi tái phát bệnh cũ, chửi mắng om sòm.
Thạch Mục mỉm cười, tìm một chỗ ngồi xuống, lấy ra ngọc giản màu xám dán lên trán.
Thải Nhi thấy Thạch Mục không để ý đến nó bèn làu bàu vài câu rồi cũng ngậm miệng lại.
Bên trong ngọc giản là địa đồ cổ quốc Tây Hạ tương đối chi tiết, được hắn tìm được trong túi của cường đạo áo đen.
Thạch Mục rất nhanh đã tìm được vị trí của Bạch Phong Trấn, kế tiếp hắn sẽ tiếp tục đi về hướng Tây...
Thạch Mục lo lắng hành trình tiếp theo, trầm ngâm không hỏi giống như tính toán cái gì.
“Đã để Mục tiền bối đợi lâu, tại hạ đã giải quyết mọi người thỏa đáng.” Hầu Tái Lôi nói ra.
“Vậy thì đi thôi.” Thạch Mục đứng lên, rời khỏi tiểu trấn.
Hầu Tái Lôi vội vàng đi theo.
Hai người một chim nhanh chóng biến mất trong biển sương sớm.
...
Một mảnh rừng đá kéo dài hơn mười dặm đột ngột hiện giữa hoang nguyên mênh mông. Chính giữa khu rừng là những trụ đá kỳ dị cao thấp không đều. Phần lớn đứng thẳng đột ngột, đường cong thông thuận. Bên ngoài thạch lâm, khắp nơi đều là gió lạnh đen kịt. Vô số lốc xoáy gào thét liền trời tiếp đất, mạn thiên phi vũ khiến cho thiên địa hôn ám. Thế nhưng quỷ dị chính là, bên trong rừng đá lại gió êm sóng lặng giống như toàn bộ lãnh phong đều phải tránh xa phạm vi của nó.
Chính giữa thạch lâm là một đầm nước rộng chừng hai ba trăm trượng. Chung quanh bờ đầm lúc này là từng đống hài cốt xám trắng, còn có một ít cương thi cùng hài cốt hủ thi. Mười mấy khô lâu thiếu tay thiếu chân mặc chiến giáp dưới sự dẫn dắt của hai kỵ sĩ khô lâu chồng chất vết thương, xếp thành phương đội bên bờ thủy đàm. Chúng không ngừng vung vẩy binh khí bằng xương giống như ăn mừng tháng lợi.
Yên La thân vận hộ giáp màu trắng, khuôn mặt cũng được giáp khải che đậy, chỉ để lộ ra hai luồng Hồn Hỏa tím nhạt chớp động. Nó lẳng lặng đứng trước một bộ hài cốt cực lớn giống gấu mà không phải gấu. Phần đầu của bộ xương này đã thủng một lỗ giống như trái dưa, bên trong trống rỗng. Nó đột nhiên khẽ chuyển thân hình, há miệng về phía đầm nước. Một luồng hấp lực vô hình lập tức tuôn ra.
Tiếng xuy xuy vang lớn!
Bên trên mặt đầm bay lên một mảnh sương mù đỏ rực, rất nhanh hóa thành dòng khí chui vào trong miệng Yên La.
Đúng vào lúc này, cách không xa truyền đến một hồi huyên náo!
Từ trong lốc xoay đen kịt bay múa đầy trời, đột nhiên xuất hiện một điểm màu xanh lá với vận tốc không ngừng tăng nhanh. Rõ ràng là một đám lục vân phiên cổ kịch liệt, đang bay tới thủy đàm với tốc độ không thể tin nổi.
Yên La cảnh giác đình chỉ động tác thôn phệ, quay đầu nhìn chân trời phía xa, hồn hỏa trong mắt nhảy lên. Hai tên kỵ sĩ khô lâu và mấy chục bộ xương mặc giáp cũng đồng loạt quay đầu lại.
Khi lục vân tới gần, có thể mở hồ thấy được trong đó là một Hủ Thi Giao hai đầu khổng lồ dài gần hai mươi trượng. Mỗi đầu của nó đều có một cặp sừng nhọn hoắt. Bốn hốc mắt to tướng lộ ra hồn hỏa sáng quắc như đuốc. Xác thịt trên người thối rữa, xen lẫn lân giáp hai màu đỏ xanh. Bề mặt lân giáp mơ hồ nổi lên từng vòng linh văn cổ quái. Bên người nó còn có một dòng chất lỏng màu xanh sền sệt chảy xuống.
Phía dưới lục vân, mấy trăm khô lâu cùng cương thi tạo thành đại quân Tử Linh tiến về phía này. Mục tiêu của chúng rõ ràng là đầm nước bên cạnh Yên La.
Hủ Thi Giao hai đầu còn chưa đến nơi, hai mắt bất thần lóe lên ánh sáng màu đỏ. Không trung bên trên thủy đáp theo đó xuất hiện chấn động pháp lực, bầu trời cũng đột nhiên tối sầm lại. Mảng lớn mây mù đỏ sậm không ngừng tựu lại trên đầu Yên La.
Ầm ầm!
Vô số hỏa cầu lớn cỡ đầu người như mưa sao băng bắn ra, che đậy phân nửa bầu trời.
Yên La thấy vậy, trên người lóe lên hắc khí, biến mất tại chỗ.
Hai gã kỵ sĩ khô lâu và mấy chục giáp sĩ vũ động binh khí bằng xương trong tay, ngăn cản công kích của hỏa cầu đỏ sậm. Một bộ xương khô mặc áo giáp rách nát vung đao chém trúng hỏa cầu nhưng trong nháy mắt hỏa cầu tan biến, ngọn lửa đỏ sậm đột nhiên bùng lên, cắn nuốt người nó. Một kỵ sĩ khô lâu cụt tay vũ động cốt thương, hồn hỏa xanh lam trong mắt nhoáng cái. Vô số thương ảnh hiện ra, đánh văng ba quả cầu lửa rơi xuống. Nhưng ngay sau đó, lại có hơn mười quả cầu lửa rơi xuống. Kỵ sĩ khô lâu dù có tu vi không kém cũng phải luống cuống tay chân. Rất nhanh, từng đạo hồng quang ánh lên, kỵ sĩ khô lâu cũng bị hỏa diễm đỏ sậm bao phủ. Trước sau chưa đến năm sáu nhịp thở, mười mấy tên thủ hạ của Yên La đã bị mưa hỏa cầu đốt thành mây khói.
Nhưng vào lúc này, sau lưng Hủ Thi Giao hai đầu đã bay tới gần thình lình xuất hiện một làn khói đen. Thân hình Yên La nhoáng cái, chui ra từ đó. Cốt thương trong tay nó hoàn toàn bị bạch diễm bao phủ. Từng vòng phù văn trên thân thương phát sáng, vô số điện mang li ti bật lên tanh tách. Cánh tay run lên, cốt thương hóa thành một đạo bạch quang đâm tới Hủ Thi Giao hai đầu.
Hồn hỏa trong mắt Hủ Thi Giao bật lên, lục vân dưới thân đột nhiên bành trướng, bao phủ cả người nó.
Cốt thương giống như một đầu linh xà bạch sắc, thuận lợi chui vào bên trong lục vân. Thế nhưng bạch diễm vừa chạm phải lục vân liền bất ngờ tán loạn. Thân thương truyền ra âm thanh xèo xèo, ẩn ẩn tro khí lượn lờ như muốn tan rã bất cứ lúc nào.
Lục vân này vô cùng cổ quái, tính ăn mòn rất mạnh!
Yên La kinh hãi. Cánh tay thu lại định rút cốt thương ề thế nhưng thân thương đột ngột trầm xuống, mang theo lực kéo kinh khủng. Dưới tác dụng của lực lượng này, thân hình Yên La không thể tự chủ nghiêng về phía trước, gần như ngã nhào vào đám lục vân. Yên La vội vàng buông tay, cốt thương liền bị hút vào trong chớp mắt. Chỉ qua chừng một nhịp thở, nó đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của cốt thương.
Gần như cùng lúc, một bóng roi do sương mù xanh lá biến thành như độc xà thoát ra từ lục vân, quấn lấy thân thể của nó.
Hắc khí trên người Yên La bay vọt, lập tức biến mất giữa không trung.
Sau một khắc, bóng roi màu lục khẽ quét qua nơi nó vừa đứng, chụp vào khoảng không. Lúc này, lục vân xao động kịch liệt một hồi lập tức lao xuống mặt đất, càng lúc càng mờ nhạt. Khi đến nơi, sương mù màu lục vốn dĩ vô cùng nồng đậm lại trở nên có chút mỏng manh, để lộ thân hình khổng lồ của Hủ Thi Giao hai đầu.
“Tiếp theo Mục tiền bối hẳn muốn đến Tây Hải. Tổng đàn Minh Nguyệt giáo cũng nằm ở hướng Tây. Càng đến gần đó thế lực tông môn càng lớn. Bởi vì phần lớn đệ tử trong giáo mang tâm bài ngoại cho nên không phải nhân sĩ Minh Nguyệt đi lại sẽ gặp khó khăn. Tiền bối không ngại thì mang theo vật này, như vậy có thể bớt đi không ít phiền toái.” Hầu Tái Lôi đề nghị.
Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi gật nhẹ đầu.
“Ồ!”
Nhìn thấy gì đó từ lệnh bài huyết sắc trên tay, hắn khẽ nhíu mày đồng thời ồ nhẹ một tiếng. Trên góc lệnh bài có ba ký hiệu hồng tinh lớn chừng một tấc, nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện.
“Đây là cái gì?” Thạch Mục hỏi.
“Đó là biểu trưng cho cống hiến của giáo đồ, cũng đại biểu cho địa vị trong giáo của họ, chia làm ba cấp Nhật – Nguyệt –Tinh. Tế phẩm dâng lên Minh Chủ càng nhiều, cấp bậc càng cao.” Hầu Tái Lôi giải thích.
Thạch Mục quay đầu quan sát Minh Nguyệt Lệnh trong tay Hầu Tái Lôi, bên trên mới có hai sao.
“Cấp bậc cao thì làm được gì?” Thạch Mục hỏi.
“Cấp bậc càng cao, hằng năm có thể nhận được càng nhiều pháp khí, đan dược hoặc là công pháp, điển tịch. Nghe nói đạt tới trình độ nhất định sẽ được đề cao không gian cảm ứng lực lượng đan dược hơn nữa còn được ban thưởng.” Hầu Tái Lôi trả lời, giọng nói có chút hưng phấn.
Thạch Mục nghe vậy không khỏi có chút giật mình.
“Có điều, Minh Nguyệt Lệnh đánh dấu thân phận của người sở hữu, người khác dù có lấy được, trong giáo cũng không công nhận.” Hầu Tái Lôi bổ sung.
“Thì ra là thế.” Thạch Mục gật nhẹ đầu sau đó thu lại Minh Nguyệt Lệnh trong tay.
Giờ phút này, âm thanh cánh vỗ phành phạch truyền đến. Một bóng chim màu đen từ thân cây đằng xa phóng tới Thạch Mục.
“Cái gì đó?”
Hầu Tái Lôi giật mình, trên tay bấm niệm pháp quyết. Nguyệt quang trên người đại phóng như muốn thi triển pháp thuật ngăn chặn bóng đen kia.
“Đây là linh sủng của ta.” Thạch Mục giải thích.
Trước khi tiến vào thôn trấn, họ Thạch đã để Thạch Mục lẻn vào từ trước để phòng bị. Trên đường đi về phía Tây, đến những vùng đất xa lạ, hắn thường làm vậy. Thực tế cho thấy việc này đã giúp giảm bớt không ít phiền toái.
Hầu Tái Lôi nghe vây bèn thu hồi nguyệt quang trên tay.
Một lát sau, Thải Nhi thu cánh, đậu xuống vai Thạch Mục, vừa liếc nhìn Hầu Tái Lôi vừa nói.
“Tiểu tử, ngươi về sau cũng muốn đi theo Thạch Đầu?”
Hầu Tái Lôi khẽ giật mình, ngơ ngác quan sát Thải Nhi giống như trước giờ chưa từng thấy loài chim biết nói chuyện.
“Thải Nhi là linh thú có trí lực ngang bằng thường nhân, thông hiểu ngôn ngữ Nhân tộc.” Thạch Mục nói ra.
Hầu Tái Lôi nghe vậy gật đầu, đánh giá Thải Nhi một cách hiếu kỳ.
“Nhìn cái gì vậy! Tiểu tử nghe đây, ta mới là đàn em thân tín nhất của Thạch Đầu. Ngươi là người mới, phải xếp sau ta, rõ chưa?” Thải Nhi ưỡn ngực quát lớn.
Hầu Tái Lôi kinh ngạc, không khỏi đưa mắt nhìn sang Thạch Mục.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa.” Thạch Mục cong tay búng đầu Thải Nhi rồi nói.
“Ai ui, đau quá!” Thải Nhi giơ cánh ôm đầu kêu to.
Khóe mắt Hầu Tái Lôi thoáng run rẩy. Gã lặng lẽ quay đầu nhìn về chân trời phía xa.
Giờ phút này, chân trời phương Đông nổi lên một tia trắng nhạt, sắc trời bắt đầu sáng lên.
“Thời gian đã đến, chúng ta cũng nên lên đường.” Thạch Mục nhìn sắc trời một chút rồi mở miệng nói ra.
“Mục tiền bối, có thể chờ một lát được không?” Hầu Tái Lôi chần chờ một chút rồi nói.
“Làm sao vậy?” Thạch Mục hỏi lại.
“Sau khi tiểu nhân theo Mục tiền bối rời đi, tiểu trấn này sẽ không có người thủ hộ. Trong số dân trấn ở đây chỉ có kẻ họ Điền kia có chút tư chất. Trước khi rời đi, tại hạ định nói lại cho hắn phương pháp khởi động cấm chế đồng thời lưu lại một ít công pháp, đan dược để hắn tự mình tu luyện, ngày sau có thể ít nhiều che chở nơi đây.” Hầu Tái Lôi trả lời.
Thạch Mục âm thầm kinh ngạc, không khỏi nhìn kĩ Hầu Tái Lôi một lần sau đó gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
“Được, ngươi đi đi.”
Hầu Tái Lôi vui vẻ thi lễ với Thạch Mục rồi quay người đi về phía xa.
“Thạch Đầu, ngươi thật sự tin tưởng hắn ta? Kẻ này lúc trước rõ ràng hiến tế cư dân trong trấn bây giờ muốn làm người tốt, dối trá!” Thải Nhi tái phát bệnh cũ, chửi mắng om sòm.
Thạch Mục mỉm cười, tìm một chỗ ngồi xuống, lấy ra ngọc giản màu xám dán lên trán.
Thải Nhi thấy Thạch Mục không để ý đến nó bèn làu bàu vài câu rồi cũng ngậm miệng lại.
Bên trong ngọc giản là địa đồ cổ quốc Tây Hạ tương đối chi tiết, được hắn tìm được trong túi của cường đạo áo đen.
Thạch Mục rất nhanh đã tìm được vị trí của Bạch Phong Trấn, kế tiếp hắn sẽ tiếp tục đi về hướng Tây...
Thạch Mục lo lắng hành trình tiếp theo, trầm ngâm không hỏi giống như tính toán cái gì.
“Đã để Mục tiền bối đợi lâu, tại hạ đã giải quyết mọi người thỏa đáng.” Hầu Tái Lôi nói ra.
“Vậy thì đi thôi.” Thạch Mục đứng lên, rời khỏi tiểu trấn.
Hầu Tái Lôi vội vàng đi theo.
Hai người một chim nhanh chóng biến mất trong biển sương sớm.
...
Một mảnh rừng đá kéo dài hơn mười dặm đột ngột hiện giữa hoang nguyên mênh mông. Chính giữa khu rừng là những trụ đá kỳ dị cao thấp không đều. Phần lớn đứng thẳng đột ngột, đường cong thông thuận. Bên ngoài thạch lâm, khắp nơi đều là gió lạnh đen kịt. Vô số lốc xoáy gào thét liền trời tiếp đất, mạn thiên phi vũ khiến cho thiên địa hôn ám. Thế nhưng quỷ dị chính là, bên trong rừng đá lại gió êm sóng lặng giống như toàn bộ lãnh phong đều phải tránh xa phạm vi của nó.
Chính giữa thạch lâm là một đầm nước rộng chừng hai ba trăm trượng. Chung quanh bờ đầm lúc này là từng đống hài cốt xám trắng, còn có một ít cương thi cùng hài cốt hủ thi. Mười mấy khô lâu thiếu tay thiếu chân mặc chiến giáp dưới sự dẫn dắt của hai kỵ sĩ khô lâu chồng chất vết thương, xếp thành phương đội bên bờ thủy đàm. Chúng không ngừng vung vẩy binh khí bằng xương giống như ăn mừng tháng lợi.
Yên La thân vận hộ giáp màu trắng, khuôn mặt cũng được giáp khải che đậy, chỉ để lộ ra hai luồng Hồn Hỏa tím nhạt chớp động. Nó lẳng lặng đứng trước một bộ hài cốt cực lớn giống gấu mà không phải gấu. Phần đầu của bộ xương này đã thủng một lỗ giống như trái dưa, bên trong trống rỗng. Nó đột nhiên khẽ chuyển thân hình, há miệng về phía đầm nước. Một luồng hấp lực vô hình lập tức tuôn ra.
Tiếng xuy xuy vang lớn!
Bên trên mặt đầm bay lên một mảnh sương mù đỏ rực, rất nhanh hóa thành dòng khí chui vào trong miệng Yên La.
Đúng vào lúc này, cách không xa truyền đến một hồi huyên náo!
Từ trong lốc xoay đen kịt bay múa đầy trời, đột nhiên xuất hiện một điểm màu xanh lá với vận tốc không ngừng tăng nhanh. Rõ ràng là một đám lục vân phiên cổ kịch liệt, đang bay tới thủy đàm với tốc độ không thể tin nổi.
Yên La cảnh giác đình chỉ động tác thôn phệ, quay đầu nhìn chân trời phía xa, hồn hỏa trong mắt nhảy lên. Hai tên kỵ sĩ khô lâu và mấy chục bộ xương mặc giáp cũng đồng loạt quay đầu lại.
Khi lục vân tới gần, có thể mở hồ thấy được trong đó là một Hủ Thi Giao hai đầu khổng lồ dài gần hai mươi trượng. Mỗi đầu của nó đều có một cặp sừng nhọn hoắt. Bốn hốc mắt to tướng lộ ra hồn hỏa sáng quắc như đuốc. Xác thịt trên người thối rữa, xen lẫn lân giáp hai màu đỏ xanh. Bề mặt lân giáp mơ hồ nổi lên từng vòng linh văn cổ quái. Bên người nó còn có một dòng chất lỏng màu xanh sền sệt chảy xuống.
Phía dưới lục vân, mấy trăm khô lâu cùng cương thi tạo thành đại quân Tử Linh tiến về phía này. Mục tiêu của chúng rõ ràng là đầm nước bên cạnh Yên La.
Hủ Thi Giao hai đầu còn chưa đến nơi, hai mắt bất thần lóe lên ánh sáng màu đỏ. Không trung bên trên thủy đáp theo đó xuất hiện chấn động pháp lực, bầu trời cũng đột nhiên tối sầm lại. Mảng lớn mây mù đỏ sậm không ngừng tựu lại trên đầu Yên La.
Ầm ầm!
Vô số hỏa cầu lớn cỡ đầu người như mưa sao băng bắn ra, che đậy phân nửa bầu trời.
Yên La thấy vậy, trên người lóe lên hắc khí, biến mất tại chỗ.
Hai gã kỵ sĩ khô lâu và mấy chục giáp sĩ vũ động binh khí bằng xương trong tay, ngăn cản công kích của hỏa cầu đỏ sậm. Một bộ xương khô mặc áo giáp rách nát vung đao chém trúng hỏa cầu nhưng trong nháy mắt hỏa cầu tan biến, ngọn lửa đỏ sậm đột nhiên bùng lên, cắn nuốt người nó. Một kỵ sĩ khô lâu cụt tay vũ động cốt thương, hồn hỏa xanh lam trong mắt nhoáng cái. Vô số thương ảnh hiện ra, đánh văng ba quả cầu lửa rơi xuống. Nhưng ngay sau đó, lại có hơn mười quả cầu lửa rơi xuống. Kỵ sĩ khô lâu dù có tu vi không kém cũng phải luống cuống tay chân. Rất nhanh, từng đạo hồng quang ánh lên, kỵ sĩ khô lâu cũng bị hỏa diễm đỏ sậm bao phủ. Trước sau chưa đến năm sáu nhịp thở, mười mấy tên thủ hạ của Yên La đã bị mưa hỏa cầu đốt thành mây khói.
Nhưng vào lúc này, sau lưng Hủ Thi Giao hai đầu đã bay tới gần thình lình xuất hiện một làn khói đen. Thân hình Yên La nhoáng cái, chui ra từ đó. Cốt thương trong tay nó hoàn toàn bị bạch diễm bao phủ. Từng vòng phù văn trên thân thương phát sáng, vô số điện mang li ti bật lên tanh tách. Cánh tay run lên, cốt thương hóa thành một đạo bạch quang đâm tới Hủ Thi Giao hai đầu.
Hồn hỏa trong mắt Hủ Thi Giao bật lên, lục vân dưới thân đột nhiên bành trướng, bao phủ cả người nó.
Cốt thương giống như một đầu linh xà bạch sắc, thuận lợi chui vào bên trong lục vân. Thế nhưng bạch diễm vừa chạm phải lục vân liền bất ngờ tán loạn. Thân thương truyền ra âm thanh xèo xèo, ẩn ẩn tro khí lượn lờ như muốn tan rã bất cứ lúc nào.
Lục vân này vô cùng cổ quái, tính ăn mòn rất mạnh!
Yên La kinh hãi. Cánh tay thu lại định rút cốt thương ề thế nhưng thân thương đột ngột trầm xuống, mang theo lực kéo kinh khủng. Dưới tác dụng của lực lượng này, thân hình Yên La không thể tự chủ nghiêng về phía trước, gần như ngã nhào vào đám lục vân. Yên La vội vàng buông tay, cốt thương liền bị hút vào trong chớp mắt. Chỉ qua chừng một nhịp thở, nó đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của cốt thương.
Gần như cùng lúc, một bóng roi do sương mù xanh lá biến thành như độc xà thoát ra từ lục vân, quấn lấy thân thể của nó.
Hắc khí trên người Yên La bay vọt, lập tức biến mất giữa không trung.
Sau một khắc, bóng roi màu lục khẽ quét qua nơi nó vừa đứng, chụp vào khoảng không. Lúc này, lục vân xao động kịch liệt một hồi lập tức lao xuống mặt đất, càng lúc càng mờ nhạt. Khi đến nơi, sương mù màu lục vốn dĩ vô cùng nồng đậm lại trở nên có chút mỏng manh, để lộ thân hình khổng lồ của Hủ Thi Giao hai đầu.
Tác giả :
Vong Ngữ