Huyền Giới Chi Môn
Chương 235: Tinh Cung
Dịch: nila32
Thạch Mục âm thầm đại hỉ, thời gian tinh hạt ánh trăng hội tụ cũng không quá dài. Uẩn Thần Thuật phát triển tới mức độ này thật sự chút vượt quá dự liệu của hắn. Thạch Mục cảm thụ Pháp lực trong cơ thể tăng vọt, đang định đứng lên, sắc mặt chợt biến đổi. Thân thể như bị đông cứng, không có cách nào nhúc nhích.
Ngay tại lúc này, hư ảnh sau lưng Thạch Mục không ngừng rung động, tỏa ra một cỗ hấp lực. Vô số quang điểm màu trắng từ bầu trời bên ngoài sáp nhập vào cơ thể họ Thạch. Quang điểm ánh trăng ngày càng nhiều, lũ lượt hiện ra, đến cuối cùng gần như tạo thành một vầng sáng màu trắng lớn bằng cái chậu rửa mặt, tiến vào cơ thể của hắn.
Tuy rằng thân thể không cách nào nhúc nhích nhưng Thạch Mục vẫn còn tỉnh táo, phát hiện hư ảnh ánh trăng xuất hiện sau đầu lập tức kinh ngạc không thôi. Sau khi Thôn Nguyệt Thức đạt đến cảnh giới Đại viên mãn, tuy rằng mỗi lần vận công, sau đầu khỉ trắng trong mộng cảnh cũng sẽ xuất hiện hư ảnh giống vậy từ đó thu nạp lượng lớn hào quang khiến cho ánh trăng trên trời ngày càng ảm đạm nhưng đây là lần đầu tiên hư ảnh này xuất hiện sau đầu hắn.
Lúc này, họ Thạch có thể cảm nhận, tốc độ hấp thụ ánh trăng thình lình tăng gấp mười lần so với bình thường!
Cùng lúc đó, giữa bầu trời bên ngoài, ánh trăng vốn đang sáng tỏ cũng trở nên ảm đạm không ít. Ánh trăng hòa vào cơ thể Thạch Mục nhưng không ngưng thành tinh hạt óng ánh mà trực tiếp chuyển hóa thành Pháp lực tinh khiết, chảy xuôi trong cơ thể, cuối cùng dung nhập vào trong đan điền. Nơi đó, Pháp lực lần nữa dâng lên nhanh chóng, không bao lâu đã khiến Uẩn Thần Thuật đạt đến đỉnh phong tầng mười.
Chỉ là, quá trình tích tụ Pháp lực vẫn chưa ngừng lại mà có xu hướng trùng kích tầng thứ mười một!
Thạch Mục mừng đến phát điên. Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra nhưng đây là chuyện vô cùng tốt.
Đạt đến tầng thứ mười một của Uẩn Thần Thuật là đỉnh cao thuật sĩ Linh giai. Nếu như có thể tiến thêm một bước là đạt tới cảnh giới thuật sĩ Tinh giai!
Hắn cố gắng khôi phục tâm cảnh đồng thời vận chuyển Pháp lực trong cơ thể. Từng đạo Pháp lực tinh thuần lưu chuyển trong kinh mạch cuối cùng hội tụ bên trong Đan Điền. Nơi đây, chân khí bên trong khí phủ chiếm cứ một nửa. Không gian còn lại cho Pháp lực vốn cũng không nhiều. Theo từng sợi Pháp lực tinh thuần mạnh mẽ tiến vào đan điền, Pháp lực nơi đó càng lúc càng hùng hậu, rốt cuộc đạt đến cực hạn.
Ầm ầm!
Pháp lực hùng hậu phát sinh biến hóa, hình thành vòng xoáy Pháp lực nho nhỏ. Càng nhiều Pháp lực bị thôn phệ, kích thước vòng xoáy càng lớn. Giống như cái động không đáy, Pháp lực tràn ngập trong đan điền rất nhanh đều bị vòng xoáy cắn nuốt để rồi tạo nên một thứ ổn định không kém khí phủ là bao. Chỉ là hai vòng xoáy này có hướng xoay tròn ngược nhau nhưng lại không ảnh hưởng gì đến đối phương, giống như Thái Cực Âm Dương.
Ngay khi vòng xoáy Pháp lực trong đan điền hình thành, thần thức trong đầu cũng thình lình dâng lên. Lực lượng thần thức vốn dĩ phân bổ không theo trật tự nào đã bắt đầu tụ về chính giữa, từ từ tạo thành hình dáng một đám mây. Từ đó hiện ra vài quang điểm, thoạt nhìn rất giống sao đêm trên trời được xếp đặt theo quy luật nào đó, tổng cộng có bảy khối. Thời gian dần trôi qua, một ngôi sao trong đó sáng lên, tỏa ra hào quang rạng rỡ. Thế nhưng sáu ngôi sao còn lại vẫn tối đen như cũ.
Thạch Mục rùng mình. Sau khi hư ảnh trăng tròn biến mất, ánh trăng cũng không hội tụ về đây nữa. Quyền khống chế thân thể lần nữa trở lại tay hắn. Họ Thạch mở mắt, nét mắt lộ vẻ vui mừng như điên.
Thần thức trong đầu ngưng tụ thành hình, huyễn hóa Tinh Cung. Điều này đại biểu hắn rốt cuộc tiến cấp trở thành thuật sĩ Tinh giai!
Thuật sĩ muốn tăng tiến từ linh giai lên tinh giai là một khoảng cách cực lớn. Người bình thường phải hao phí không biết bao nhiêu tài nguyên cùng mấy chục năm tu luyện mới có một chút hy vọng.
Hôm nay hắn mượn nhờ mộng cảnh cùng Cố Hồn Đan mà Tây Môn Tuyết tặng cho lại bất ngờ thành công!
Đến lúc này, không chỉ có Pháp lực trong cơ thể tăng vọt mà thần thức cũng phát sinh biến hóa cực lớn. So với võ giả, thuật sĩ chú trọng rèn luyện lực lượng thần thức. Thạch Mục vừa động tâm niệm, tinh vân trong đầu vốn đang co rút lập tức căng phồng lên. Một cỗ thần thức từ đó phát ra, bao trùm bốn phương tám hướng. Tiến cấp Tinh giai, thần thức của thuật sĩ liền có khả năng ly thể. Chỉ là thần thức của hắn hiện nay chỉ có thể vươn ra phạm vi hai mươi trượng, không thể đi tiếp được nữa.
Thạch Mục nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nhếch. Tuy rằng không mở mắt nhưng hết thảy sự vật trong phạm vi bao phủ của thần thức đều lọt vào tầm quan sát của hắn, thậm chí còn rõ ràng hơn so với nhìn bằng mắt thường. Từng đường vân gỗ trên cửa phòng, rung động yếu ớt do muỗi vỗ cánh tạo nên, con giun dưới đất cách đó một khoảng,… Tất cả đều xuất hiện vô cùng rõ ràng trong đầu Thạch Mục. Tình huống những gian phòng sát vách cũng hiện rõ trong đầu Thạch Mục.
Trong một căn phòng cách đó hơn mười trượng, Kim Tiểu Thoa đang ngồi khoanh chân trên giường, hai tay đặt trên đầu gối, chậm rãi hô hấp thổ nạp. Gần như cùng lúc, Kim Tiểu Thoa thình lình mở mắt. Nhãn thần như điện, nhìn lại chung quanh.
Thạch Mục giật mình, vội vàng thu hồi thần thức. Kim Tiểu Thoa nhíu mày một cái, nhìn quanh một hồi, thần sắc có chút nghi hoặc. Sau một lát, nàng lắc đầu, lần nữa nhắm mắt lại. Thạch Mục mở mắt, thở nhẹ ra một hơi. Kim Tiểu Thoa quả nhiên không phải Tiên Thiên bình thương. Tuy nàng không phải thuật sĩ nhưng vẫn cảm nhận được chấn động yếu ớt của thần thức chung quanh.
Thạch Mục im lặng một lát, khuôn mặt lộ vẻ hưng phấn. Vừa mới cảm nhận diệu dụng của thần thức, hắn đã có thêm quân bài để dò xét tình hình quân địch. Trong chiến đấu, có thần thức tương trợ cũng là ưu thế rất lớn. Bất kể ngụy trang hay vũ khí được che giấu đều sẽ bại lộ dưới sự tra xét của nó. Hắn lắc đầu, hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng hưng phấn.
Thật lâu sau đó, Thạch Mục đứng lên, tới trước cửa sổ. Ánh mắt đã khôi phục sự bình tĩnh. Trong miệng tụng niệm chú ngữ, họ Thạch khẽ nhón chân, nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Một mảnh mây trắng hiện quanh người hắn, nâng đỡ thân thể to lớn. Tốc độ tuy rằng không nhanh nhưng quả thật hắn đang bay giữa không trung.
Khuôn mặt Thạch Mục lộ vẻ hài lòng xen lẫn vui mừng. Đây là Khí Vân Thuật, pháp thuật mới lĩnh ngộ được khi Uẩn Thần Thuật đạt đến tầng mười một, ngưng tụ một đám mấy gần như thực chất thông qua Pháp lực.
Mây trắng nâng đỡ thân thể của hắn, bay về phía trước một đoạn ngắn, không sai biệt lắm chỉ gần một dặm liền bắt đầu tiêu tán. Chỉ là nó không biến mất ngay lập tức, tốc độ rơi xuống cũng không nhanh. Thạch Mục nhướng mày, khẽ nhoáng thân hình, nhẹ nhàng rơi xuống một nóc phòng, không hề phát ra âm thanh. Khí Vân Thuật này chưa thể xem là phi hành thực sự, chỉ có thể duy trì trong cự ly ngắn chừng một dặm. Có điều như vậy cũng đã phát tác dụng cực lớn. Hơn nữa lượng Pháp lực tiêu hao cũng không nhiều.
Thạch Mục vui vẻ điểm chân đồng thời tụng niệm chú ngữ. Mây trắng lần nữa hiện ra, đưa hắn trở về tiểu viện.
…
Giới diện Tử Linh.
Bầu trời ngập tràn mây mù xám xịt tạo cho người ta cảm giác bị đè nén đến cùng cực…
Bên cạnh một thủy đàm nào đó, Yên La cầm trường thương trong tay đứng thẳng một cách ngạo nghễ. Vài dặm trước mắt nó là một ngọn núi màu đen bị sương xám bao phủ. Sau lưng là hơn hai trăm chiến sĩ khô mặc áo giáp xương hợp thành trận thế. Trong đó, ngoại trừ số ít chiến sĩ khô lâu sở hữu thuẫn bài bằng xương, còn có ba kỵ sĩ khô lâu với khí tức mạnh mẽ. Hồn hỏa trong mắt hiện lên màu lam nhạt.
Hồn hỏa màu xanh đậm của Yên La nhảy lên vài cái, thân hình khẽ động, tiến về phía ngọn núi màu đen. Hơn hai trăm khô lâu sau lưng cũng đồng loạt di chuyển về đó.
Sau nửa canh giờ.
Đỉnh ngọn núi đen cao hơn trăm trượng truyền tiếng từng hồi kim loại va chạm chói tai. Thỉnh thoảng còn có tiếng nổ vang xen lẫn âm thanh gió rít.
Quân đội vong linh gồm hơn ba trăm bộ cương thi cùng binh sĩ khô lâu đang vây chặt phương trận do hai trăm khô lâu khác tạo thành. Tình hình chiến đấu vô cùng căng thẳng. Một chỗ bên ngoài phương trận, một cương thi màu xám thân thể khô quắt tung ra một quyền ngưng thực. Quyền ảnh màu xám trong nháy mắt đến sát phương trận. Một chiến sĩ khô lâu thấy vậy liền giơ tấm chắn đón đỡ.
Ầm!
Thuẫn bài bằng xương lập tức nứt ra thế nhưng đà tới của quyền ảnh không hề suy yếu, tiếp tục nện lên thân thể khô lâu tạo nên từng hôi răng rắc loạn hưởng. Chiến sĩ khô lâu lập tức tan thành nhiều mảnh.
Phương trận lộ ra lỗ hổng, ba bộ xương khô màu xám sử dụng song đao lập tức tràn vào. Một tên trong đó cầm cốt đao màu xám chém tới đối thủ cầm trường mâu trước mặt. Chân phải tới trước một bước, tay phải đánh xuống một đao.
Tiếng xương gãy vang lên răng rắc!
Khô lâu dùng mâu bị chém thành hai nửa, hồn hỏa trong mắt chưa tắt. Thân trên nhúc nhích bò trên mặt đất ý đồ công kích đối phương. Nhưng rất nhanh, vô số cốt đao từ hai bên đã chém xuống, biến người nó thành mảnh vụn. Hồn hỏa cũng theo đó bị dập tắt.
Ngay tại lúc này, một kỹ sĩ khô lâu cưỡi cốt mã từ phương trận xông ra. Thân hình chưa đến, trường thương bằng xương trong tay khẽ múa. Một đạo thương ảnh lăng không hiện ra, bay tới trước mặt khô lâu cầm song đao. Hồn hỏa trong mắt khô lâu dùng đao nhảy lên. Song đao sáng lên một tầng quang mang trắng hếu. Đao ảnh lóe lên, chặn đứng thương ảnh của đối phương.
“Oanh!” Một tiếng vang thật lớn.
Thương ảnh nổ tung. Khí kình tạo thành chấn nát song đao trong tay khô lâu.
Tiếng xé gió truyền đến!
Một đạo quyền ảnh màu xanh bay thẳng đến kỹ sĩ khô lâu. Thì ra cương thi khô quắt màu xám cũng đang chậm rãi tới gần. Hồn hỏa trong mắt kỵ sĩ khô lâu chợt hiện. Trường thương sáng lên một nhóm phù văn tạo thành quang diễm trắng hếu vây bọc xung quanh. Hai tay của nó run lên. Mảng lớn thương ảnh tạo thành vòng xoáy quang diễm đón đỡ quyền ảnh màu xám.
Ầm!
Vòng xoáy quang diễm và quyền ảnh màu xám vừa chạm vào nhau liền đồng loạt tan rã. Kỵ sĩ khô lui lại ba bốn bước mới có thể đứng vững trở lại.
Trong lúc nhất thời, bên ngoài càng nhiều cương thi cùng khô lâu xộc vào phương trận. Trong nháy mắt lại có hai chiến sĩ khô lâu bị loạn đao chém nát. Nhân số hai bên không quá chênh lệch. Phương trận do hai trăm chiến sĩ khô lâu tạo thành rõ ràng đang ở thế hạ phong. Không ngừng có khô lâu bị đối phương đập nát, kết cúc thất bại dần dần hiện rõ.
Thạch Mục âm thầm đại hỉ, thời gian tinh hạt ánh trăng hội tụ cũng không quá dài. Uẩn Thần Thuật phát triển tới mức độ này thật sự chút vượt quá dự liệu của hắn. Thạch Mục cảm thụ Pháp lực trong cơ thể tăng vọt, đang định đứng lên, sắc mặt chợt biến đổi. Thân thể như bị đông cứng, không có cách nào nhúc nhích.
Ngay tại lúc này, hư ảnh sau lưng Thạch Mục không ngừng rung động, tỏa ra một cỗ hấp lực. Vô số quang điểm màu trắng từ bầu trời bên ngoài sáp nhập vào cơ thể họ Thạch. Quang điểm ánh trăng ngày càng nhiều, lũ lượt hiện ra, đến cuối cùng gần như tạo thành một vầng sáng màu trắng lớn bằng cái chậu rửa mặt, tiến vào cơ thể của hắn.
Tuy rằng thân thể không cách nào nhúc nhích nhưng Thạch Mục vẫn còn tỉnh táo, phát hiện hư ảnh ánh trăng xuất hiện sau đầu lập tức kinh ngạc không thôi. Sau khi Thôn Nguyệt Thức đạt đến cảnh giới Đại viên mãn, tuy rằng mỗi lần vận công, sau đầu khỉ trắng trong mộng cảnh cũng sẽ xuất hiện hư ảnh giống vậy từ đó thu nạp lượng lớn hào quang khiến cho ánh trăng trên trời ngày càng ảm đạm nhưng đây là lần đầu tiên hư ảnh này xuất hiện sau đầu hắn.
Lúc này, họ Thạch có thể cảm nhận, tốc độ hấp thụ ánh trăng thình lình tăng gấp mười lần so với bình thường!
Cùng lúc đó, giữa bầu trời bên ngoài, ánh trăng vốn đang sáng tỏ cũng trở nên ảm đạm không ít. Ánh trăng hòa vào cơ thể Thạch Mục nhưng không ngưng thành tinh hạt óng ánh mà trực tiếp chuyển hóa thành Pháp lực tinh khiết, chảy xuôi trong cơ thể, cuối cùng dung nhập vào trong đan điền. Nơi đó, Pháp lực lần nữa dâng lên nhanh chóng, không bao lâu đã khiến Uẩn Thần Thuật đạt đến đỉnh phong tầng mười.
Chỉ là, quá trình tích tụ Pháp lực vẫn chưa ngừng lại mà có xu hướng trùng kích tầng thứ mười một!
Thạch Mục mừng đến phát điên. Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra nhưng đây là chuyện vô cùng tốt.
Đạt đến tầng thứ mười một của Uẩn Thần Thuật là đỉnh cao thuật sĩ Linh giai. Nếu như có thể tiến thêm một bước là đạt tới cảnh giới thuật sĩ Tinh giai!
Hắn cố gắng khôi phục tâm cảnh đồng thời vận chuyển Pháp lực trong cơ thể. Từng đạo Pháp lực tinh thuần lưu chuyển trong kinh mạch cuối cùng hội tụ bên trong Đan Điền. Nơi đây, chân khí bên trong khí phủ chiếm cứ một nửa. Không gian còn lại cho Pháp lực vốn cũng không nhiều. Theo từng sợi Pháp lực tinh thuần mạnh mẽ tiến vào đan điền, Pháp lực nơi đó càng lúc càng hùng hậu, rốt cuộc đạt đến cực hạn.
Ầm ầm!
Pháp lực hùng hậu phát sinh biến hóa, hình thành vòng xoáy Pháp lực nho nhỏ. Càng nhiều Pháp lực bị thôn phệ, kích thước vòng xoáy càng lớn. Giống như cái động không đáy, Pháp lực tràn ngập trong đan điền rất nhanh đều bị vòng xoáy cắn nuốt để rồi tạo nên một thứ ổn định không kém khí phủ là bao. Chỉ là hai vòng xoáy này có hướng xoay tròn ngược nhau nhưng lại không ảnh hưởng gì đến đối phương, giống như Thái Cực Âm Dương.
Ngay khi vòng xoáy Pháp lực trong đan điền hình thành, thần thức trong đầu cũng thình lình dâng lên. Lực lượng thần thức vốn dĩ phân bổ không theo trật tự nào đã bắt đầu tụ về chính giữa, từ từ tạo thành hình dáng một đám mây. Từ đó hiện ra vài quang điểm, thoạt nhìn rất giống sao đêm trên trời được xếp đặt theo quy luật nào đó, tổng cộng có bảy khối. Thời gian dần trôi qua, một ngôi sao trong đó sáng lên, tỏa ra hào quang rạng rỡ. Thế nhưng sáu ngôi sao còn lại vẫn tối đen như cũ.
Thạch Mục rùng mình. Sau khi hư ảnh trăng tròn biến mất, ánh trăng cũng không hội tụ về đây nữa. Quyền khống chế thân thể lần nữa trở lại tay hắn. Họ Thạch mở mắt, nét mắt lộ vẻ vui mừng như điên.
Thần thức trong đầu ngưng tụ thành hình, huyễn hóa Tinh Cung. Điều này đại biểu hắn rốt cuộc tiến cấp trở thành thuật sĩ Tinh giai!
Thuật sĩ muốn tăng tiến từ linh giai lên tinh giai là một khoảng cách cực lớn. Người bình thường phải hao phí không biết bao nhiêu tài nguyên cùng mấy chục năm tu luyện mới có một chút hy vọng.
Hôm nay hắn mượn nhờ mộng cảnh cùng Cố Hồn Đan mà Tây Môn Tuyết tặng cho lại bất ngờ thành công!
Đến lúc này, không chỉ có Pháp lực trong cơ thể tăng vọt mà thần thức cũng phát sinh biến hóa cực lớn. So với võ giả, thuật sĩ chú trọng rèn luyện lực lượng thần thức. Thạch Mục vừa động tâm niệm, tinh vân trong đầu vốn đang co rút lập tức căng phồng lên. Một cỗ thần thức từ đó phát ra, bao trùm bốn phương tám hướng. Tiến cấp Tinh giai, thần thức của thuật sĩ liền có khả năng ly thể. Chỉ là thần thức của hắn hiện nay chỉ có thể vươn ra phạm vi hai mươi trượng, không thể đi tiếp được nữa.
Thạch Mục nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nhếch. Tuy rằng không mở mắt nhưng hết thảy sự vật trong phạm vi bao phủ của thần thức đều lọt vào tầm quan sát của hắn, thậm chí còn rõ ràng hơn so với nhìn bằng mắt thường. Từng đường vân gỗ trên cửa phòng, rung động yếu ớt do muỗi vỗ cánh tạo nên, con giun dưới đất cách đó một khoảng,… Tất cả đều xuất hiện vô cùng rõ ràng trong đầu Thạch Mục. Tình huống những gian phòng sát vách cũng hiện rõ trong đầu Thạch Mục.
Trong một căn phòng cách đó hơn mười trượng, Kim Tiểu Thoa đang ngồi khoanh chân trên giường, hai tay đặt trên đầu gối, chậm rãi hô hấp thổ nạp. Gần như cùng lúc, Kim Tiểu Thoa thình lình mở mắt. Nhãn thần như điện, nhìn lại chung quanh.
Thạch Mục giật mình, vội vàng thu hồi thần thức. Kim Tiểu Thoa nhíu mày một cái, nhìn quanh một hồi, thần sắc có chút nghi hoặc. Sau một lát, nàng lắc đầu, lần nữa nhắm mắt lại. Thạch Mục mở mắt, thở nhẹ ra một hơi. Kim Tiểu Thoa quả nhiên không phải Tiên Thiên bình thương. Tuy nàng không phải thuật sĩ nhưng vẫn cảm nhận được chấn động yếu ớt của thần thức chung quanh.
Thạch Mục im lặng một lát, khuôn mặt lộ vẻ hưng phấn. Vừa mới cảm nhận diệu dụng của thần thức, hắn đã có thêm quân bài để dò xét tình hình quân địch. Trong chiến đấu, có thần thức tương trợ cũng là ưu thế rất lớn. Bất kể ngụy trang hay vũ khí được che giấu đều sẽ bại lộ dưới sự tra xét của nó. Hắn lắc đầu, hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng hưng phấn.
Thật lâu sau đó, Thạch Mục đứng lên, tới trước cửa sổ. Ánh mắt đã khôi phục sự bình tĩnh. Trong miệng tụng niệm chú ngữ, họ Thạch khẽ nhón chân, nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Một mảnh mây trắng hiện quanh người hắn, nâng đỡ thân thể to lớn. Tốc độ tuy rằng không nhanh nhưng quả thật hắn đang bay giữa không trung.
Khuôn mặt Thạch Mục lộ vẻ hài lòng xen lẫn vui mừng. Đây là Khí Vân Thuật, pháp thuật mới lĩnh ngộ được khi Uẩn Thần Thuật đạt đến tầng mười một, ngưng tụ một đám mấy gần như thực chất thông qua Pháp lực.
Mây trắng nâng đỡ thân thể của hắn, bay về phía trước một đoạn ngắn, không sai biệt lắm chỉ gần một dặm liền bắt đầu tiêu tán. Chỉ là nó không biến mất ngay lập tức, tốc độ rơi xuống cũng không nhanh. Thạch Mục nhướng mày, khẽ nhoáng thân hình, nhẹ nhàng rơi xuống một nóc phòng, không hề phát ra âm thanh. Khí Vân Thuật này chưa thể xem là phi hành thực sự, chỉ có thể duy trì trong cự ly ngắn chừng một dặm. Có điều như vậy cũng đã phát tác dụng cực lớn. Hơn nữa lượng Pháp lực tiêu hao cũng không nhiều.
Thạch Mục vui vẻ điểm chân đồng thời tụng niệm chú ngữ. Mây trắng lần nữa hiện ra, đưa hắn trở về tiểu viện.
…
Giới diện Tử Linh.
Bầu trời ngập tràn mây mù xám xịt tạo cho người ta cảm giác bị đè nén đến cùng cực…
Bên cạnh một thủy đàm nào đó, Yên La cầm trường thương trong tay đứng thẳng một cách ngạo nghễ. Vài dặm trước mắt nó là một ngọn núi màu đen bị sương xám bao phủ. Sau lưng là hơn hai trăm chiến sĩ khô mặc áo giáp xương hợp thành trận thế. Trong đó, ngoại trừ số ít chiến sĩ khô lâu sở hữu thuẫn bài bằng xương, còn có ba kỵ sĩ khô lâu với khí tức mạnh mẽ. Hồn hỏa trong mắt hiện lên màu lam nhạt.
Hồn hỏa màu xanh đậm của Yên La nhảy lên vài cái, thân hình khẽ động, tiến về phía ngọn núi màu đen. Hơn hai trăm khô lâu sau lưng cũng đồng loạt di chuyển về đó.
Sau nửa canh giờ.
Đỉnh ngọn núi đen cao hơn trăm trượng truyền tiếng từng hồi kim loại va chạm chói tai. Thỉnh thoảng còn có tiếng nổ vang xen lẫn âm thanh gió rít.
Quân đội vong linh gồm hơn ba trăm bộ cương thi cùng binh sĩ khô lâu đang vây chặt phương trận do hai trăm khô lâu khác tạo thành. Tình hình chiến đấu vô cùng căng thẳng. Một chỗ bên ngoài phương trận, một cương thi màu xám thân thể khô quắt tung ra một quyền ngưng thực. Quyền ảnh màu xám trong nháy mắt đến sát phương trận. Một chiến sĩ khô lâu thấy vậy liền giơ tấm chắn đón đỡ.
Ầm!
Thuẫn bài bằng xương lập tức nứt ra thế nhưng đà tới của quyền ảnh không hề suy yếu, tiếp tục nện lên thân thể khô lâu tạo nên từng hôi răng rắc loạn hưởng. Chiến sĩ khô lâu lập tức tan thành nhiều mảnh.
Phương trận lộ ra lỗ hổng, ba bộ xương khô màu xám sử dụng song đao lập tức tràn vào. Một tên trong đó cầm cốt đao màu xám chém tới đối thủ cầm trường mâu trước mặt. Chân phải tới trước một bước, tay phải đánh xuống một đao.
Tiếng xương gãy vang lên răng rắc!
Khô lâu dùng mâu bị chém thành hai nửa, hồn hỏa trong mắt chưa tắt. Thân trên nhúc nhích bò trên mặt đất ý đồ công kích đối phương. Nhưng rất nhanh, vô số cốt đao từ hai bên đã chém xuống, biến người nó thành mảnh vụn. Hồn hỏa cũng theo đó bị dập tắt.
Ngay tại lúc này, một kỹ sĩ khô lâu cưỡi cốt mã từ phương trận xông ra. Thân hình chưa đến, trường thương bằng xương trong tay khẽ múa. Một đạo thương ảnh lăng không hiện ra, bay tới trước mặt khô lâu cầm song đao. Hồn hỏa trong mắt khô lâu dùng đao nhảy lên. Song đao sáng lên một tầng quang mang trắng hếu. Đao ảnh lóe lên, chặn đứng thương ảnh của đối phương.
“Oanh!” Một tiếng vang thật lớn.
Thương ảnh nổ tung. Khí kình tạo thành chấn nát song đao trong tay khô lâu.
Tiếng xé gió truyền đến!
Một đạo quyền ảnh màu xanh bay thẳng đến kỹ sĩ khô lâu. Thì ra cương thi khô quắt màu xám cũng đang chậm rãi tới gần. Hồn hỏa trong mắt kỵ sĩ khô lâu chợt hiện. Trường thương sáng lên một nhóm phù văn tạo thành quang diễm trắng hếu vây bọc xung quanh. Hai tay của nó run lên. Mảng lớn thương ảnh tạo thành vòng xoáy quang diễm đón đỡ quyền ảnh màu xám.
Ầm!
Vòng xoáy quang diễm và quyền ảnh màu xám vừa chạm vào nhau liền đồng loạt tan rã. Kỵ sĩ khô lui lại ba bốn bước mới có thể đứng vững trở lại.
Trong lúc nhất thời, bên ngoài càng nhiều cương thi cùng khô lâu xộc vào phương trận. Trong nháy mắt lại có hai chiến sĩ khô lâu bị loạn đao chém nát. Nhân số hai bên không quá chênh lệch. Phương trận do hai trăm chiến sĩ khô lâu tạo thành rõ ràng đang ở thế hạ phong. Không ngừng có khô lâu bị đối phương đập nát, kết cúc thất bại dần dần hiện rõ.
Tác giả :
Vong Ngữ