Huyền Giới Chi Môn
Chương 191: Vô tình gặp được
Dịch: Yukihana116490
Sau nửa canh giờ, trên đỉnh núi sơn mạch Tử Linh.
Thế núi nơi này cao thấp trập trùng, phía trên phân bố chằng chịt từng toà lầu các đan xen, chính giữa là một toà cung điện ba tầng màu tím nguy nga, cao ngất. Các toà lầu các cùng cung điện màu tím được nối với nhau bởi những cây cầu treo, nhìn lên như những con đường ruộng qua lại ngang dọc*, rất có một phen thú vị hàm súc riêng.
(Nguyên văn là thiên mạch giao thông. Mà thiên mạch-阡陌- nghĩa là đường trong ruộng theo hướng nam bắc và hướng đông tây.)
Trong đại sảnh cung điện màu tím, một mỹ phụ thân thể đẫy đà, mặc cung trang màu xanh nhạt đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn bạch ngọc. Ánh mắt nàng không linh, mang theo vẻ nhu mị như nước. Đối diện cách đó không xa, trên một cái bồ đoàn bạch ngọc khác, một thiếu nữ áo lục xinh đẹp tuyệt luân cũng đang đồng dạng ngồi xếp bằng.
Thiếu nữ này đúng là Chung Tú.
Chỉ là giờ phút này, thần sắc trên mặt nàng lạnh nhạt, chỗ sâu trong ánh mắt ánh lên một tia ảm đạm nhàn nhạt. Bố trí trong sảnh khá đơn giản và thanh lịch, lộ ra có chút trống rỗng mênh mông.
"Tú Nhi, ngươi đã quyết định kỹ chưa? Thật muốn đi vào Bích Ba Trì bế quan sinh tử sao?" Thanh âm của mỹ phụ cung trang vang lên, quanh quẩn khắp trong đại sảnh.
"Đúng vậy, sư tôn." Chung Tú khẽ gật đầu.
"Ngươi biết vi sư là người luôn luôn thuận theo tự nhiên. Tuy ngươi là người có hy vọng được chọn trúng nhất, nhưng ta cũng không muốn áp đặt tiếc nuối năm đó của ta lên ngươi, muốn ngươi thay ta hoàn thành. Dù sao con đường truy cầu Đại Đạo vốn là một con đường không lối về." Mỹ phụ mặc cung trang chậm rãi nói.
"Sư tôn, ta đã quyết định." Chung Tú ngẩng đầu, ngữ khí kiên định.
"Nếu đã như thế, ngươi liền đi thôi. Lấy tư chất của ngươi, chỉ cần ở trong Bích Ba Trì không đến một năm là đã có thể ngưng ra khí phủ rồi." Mỹ phụ mặc cung trang giương đôi mắt, nói như thế.
. . .
Phụ cận sơn mạch Tử Linh, trong một mảnh kiến trúc của khu chợ phiên. Thạch Mục bước ra từ trong một cửa hàng, vẻ mặt tràn đầy nét vui vẻ. Tay hắn cầm một cái bao bố nhỏ, bên trong có thể thấy loáng thoáng bảy, tám chai thuốc.
Khu chợ này lệ thuộc vào Diệu Âm Tông, sau khi xuống núi, hắn liền đi dạo thoáng qua trong đó một phen. Phát hiện nơi này cũng có bán Tôi Cốt Đan cùng Huyết Cương Đan, mà chất lượng còn tốt hơn không ít so với Hắc Ma Môn. Lúc này hắn đem tài vật trên người đổi hết thành Tôi Cốt Đan cùng Huyết Cương Đan, số lượng đủ để hắn tu luyện trong một năm.
Ngay khi sắp rời khỏi lối ra của khu chợ, Thạch Mục đứng lại, lấy địa đồ ra. Trên địa đồ đánh dấu kỹ càng các khu vực của Nhân tộc, tình huống đất đai các thành trì. Lúc này họ Thạch đang từ trên địa đồ dò tìm con đường từ Diệu Âm Tông trở về Hắc Ma Môn. Đột nhiên, ánh mắt hắn chợt ngưng lại, rơi vào vị trí một toà sơn mạch.
"Sơn mạch Vạn Lũng. "
Thạch Mục thì thào tự nói, trong đầu không khỏi hiện ra một bóng hình xinh đẹp. Hắn im lặng đứng thẳng trong chốc lát, sau đó cất bước đi ra ngoài chợ phiên.
. . .
Một tháng sau.
Thạch Mục điều khiển lấy một chiếc xe ngựa khác, đi tới phụ cận một ngọn núi hùng vĩ. Xa xa nhìn lại, đỉnh ngọn núi mây trắng lập lờ, từ đó có thể thấy vô số kiến trúc cung điện thấp thoáng trong khói nước mênh mông mịt mùng, cho vài phần cảm giác như đây là tiên cảnh ngoại thế. Nơi này đúng là Vạn Lũng-sơn mạch tiếng tăm lừng lẫy ở bán đảo phía Đông Đại lục, cũng là nơi Thiên Âm Tông, một trong tam tông Tề quốc chọn làm nơi đặt tông môn của mình.
Thạch Mục nhìn qua kiến trúc trên đỉnh núi, lập tức lấy từ trong lòng ra một cái hộp ngọc màu trắng. Hộp ngọc tinh tế nhẵn mịn, mặt ngoài có hoa văn như bông tuyết, tản mát ra một cỗ hàn khí nhàn nhạt, tựa như khối băng. Đây là hộp ngọc được chế tác từ băng ngọc Hàn Tuyết thượng đẳng. Họ Thạch nhẹ nhàng mở ra nắp hộp, bên trong nằm một quả trái cây màu xanh to cỡ nắm đấm, chính là Thanh Minh Quả. Thạch Mục đóng hộp ngọc lại, ánh mắt nhìn hướng đỉnh núi lộ ra có chút do dự.
Tuy hắn mới chỉ gặp mặt Thiên Âm Xá Nữ có hai lần nhưng hắn cũng có thể nhìn ra thuộc tính công pháp mà nàng tu luyện chính là băng hàn. Thanh Minh Quả vừa vặn rất thích hợp với nàng. Mặc dù hắn có tâm tặng nàng một trái Thanh Minh Quả nhưng lại chợt nhớ đến ước định lúc ban đầu, chỉ khi nào tu vi đạt đến cảnh giới Tiên Thiên mới có thể đi gặp nàng. Nếu giờ phút này tuỳ tiện lên núi, sợ rằng sẽ vi phạm lời hứa năm đó.
Vào thời khắc này, một tràng tiếng bước chân từ tiền phương truyền đến, nghe ra số lượng người đến còn không ít.
Thạch Mục nhanh chóng thu hộp ngọc lại. Từ sơn khẩu không xa phía trước đi ra bảy tám người. Xem trang phục trên người bọn họ thì đây đúng là đệ tử Thiên Âm Tông.
"Ngươi là người phương nào? Tại sao lại lảng vảng ở phụ cận Thiên Âm Tông chúng ta?!" Đoàn người vừa thấy Thạch Mục, cũng giật mình hết hồn. Kẻ đầu lĩnh là một thiếu nữ áo trắng, nàng đứng lại, tay đè xuống bên hông, nhẹ quát hỏi.
"Tại hạ..." Thạch Mục vội vàng muốn giải thích, bỗng một khắc sau, hắn chợt giật mình.
Thiếu nữ áo trắng phía đối diện cũng khẽ giật mình, hai mắt nhìn kỹ Thạch Mục.
"Ngươi là...Thạch Mục sư huynh?" Thiếu nữ áo trắng kinh ngạc nói.
"Kỳ sư muội, hồi lâu không thấy." Thạch Mục nhảy xuống xe ngựa, cười nói.
Nàng này không phải ai khác, đúng là Kỳ Tuyền của Thiên Âm Tông-người đã từng ở chung một chỗ cứ điểm với hắn khi hắn vẫn còn ở tiền tuyến Man tộc. Hồi lâu không gặp, tu vi Kỳ Tuyền cũng đã tinh tiến không ít, hiện đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên hậu kỳ. Trong lòng Thạch Mục khẽ động, hắn nhớ rất rõ ràng, quan hệ của Kỳ Tuyền với Thiên Âm Xá Nữ dường như không giống bình thường.
"Thạch sư huynh như thế nào sẽ đến Thiên Âm Tông vậy?" Kỳ Tuyền phất phất tay, để cho vài tên đệ tử Thiên Âm Tông bên cạnh đi ra xa chờ.
"Dọc đường đi ngang qua đây, vừa vặn cũng có chút việc riêng." Thạch Mục nói.
"Thạch sư huynh hiện nay nhưng là cao đồ của Hắc Ma Môn rồi. Ta nghe nói ngươi gia nhập vào đội ngũ hoà đàm do Liên minh phái ra tiến vào Man tộc, lại còn lập không ít công lao cho hoà đàm lần này? Việc này đã lan truyền rất rộng ở trong Liên minh rồi đó!" Kỳ Tuyền có chút tò mò nói.
Thạch Mục nghe như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc. Chẳng qua nghĩ đến Hỏa Vũ thân là công chúa Đại Tề, đồng thời cũng là đệ tử Thiên Âm Tông, trong nội tâm cũng thoải mái.
"Chẳng qua là do nhân duyên gặp gỡ, mới có thể cùng đồng hành với công chúa Hỏa Vũ thôi." Thạch Mục khẽ cười nói.
Hai người tùy ý nói chuyện với nhau vài câu, trong lời nói của Kỳ Tuyền cho thấy dường như nàng có chút hứng thú với kinh nghiệm tại Man tộc của Thạch Mục.
"Xem, lại ở chỗ này nói chuyện phiếm! Nếu Thạch sư huynh đã có việc tới đây không bằng theo ta đến ngọn núi tiếp khách của tông môn ngồi một chút đi? Có chuyện gì cần thì ta cũng có thể hỗ trợ." Kỳ Tuyền nói.
"Ngược lại cũng không phải đại sự gì, không cần qua đó nói đâu. Đúng rồi, việc này có lẽ Kỳ sư muội có thể hỗ trợ một hai." Thạch Mục có chút chần chờ nói.
"Thạch sư huynh cứ nói đừng ngại." Kỳ Tuyền có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức nói ra.
"Không biết trưởng lão Thiên Âm Xá Nữ của quý phái hôm nay có ở trong môn không?" Thạch Mục do dự một chút, hỏi.
"Thiên Âm sư thúc? Hiện nàng đúng là đang ở trong môn bế quan tu luyện. Thạch sư huynh là tới tìm Thiên Âm sư thúc hay sao?" Đôi mắt Kỳ Tuyền loé lên, dường như ý thức được cái gì, có chút ranh mãnh mà hỏi.
"Không sai biệt lắm, khục...Kỳ thật là ta có món đồ vật muốn giao cho nàng. Nhưng ta không tiện lên núi. Có thể thỉnh Kỳ sư muội đưa giúp ta được hay không?" Sắc mặt Thạch Mục trở nên hồng, nói.
"Lấy ra đi." Trên mặt Kỳ Tuyền lộ ra vẻ chế nhạo vui vẻ, giống như cười mà không phải cười vươn tay ra.
"Liền là vật này." Trên mặt nóng lên, Thạch Mục lấy hộp ngọc kia từ trong lòng ngực ra.
Kỳ Tuyền cười khẽ hai tiếng, thò tay nhận lấy.
"Thạch sư huynh yên tâm, việc này liền bao trên người của ta đi. Ta nhất định thay ngươi chuyển giao đến trong tay Thiên Âm sư thúc." Kỳ Tuyền cam đoan nói.
"Vậy thì liền đa tạ Kỳ sư muội rồi." Thạch Mục nhẹ nhàng thở ra, chắp tay nói cám ơn.
Hai người lại tùy tiện nói hai câu chuyện phiếm, sau đó Kỳ Tuyền liền dẫn vài tên đệ tử Thiên Âm Tông rời đi. Đưa mắt nhìn bọn người Kỳ Tuyền đi xa, Thạch Mục lại nhìn về kiến trúc trên đỉnh núi, đứng im lặng trong chốc lát.
"Ta rất nhanh sẽ lại đến!"
Hắn thì thào tự nói một câu, trong mắt hiện lên một tia kiên định, sau đó hai tay lập tức run lên dây cương, chuyển đầu xe ngựa, đi về phía xa. Lộc cộc, lộc cộc, bóng chiếc xe ngựa rất nhanh đã biến mất phía chân trời.
. . .
Bên trong sơn mạch Vạn Lũng, tại một ngọn núi cực cao lại thanh u, phụ cận đỉnh núi nổi lơ lửng từng mảng mây mềm như bông, khiến cho đỉnh núi phảng phất như được bao phủ bởi một tầng lụa trắng mỏng. Trên đỉnh ngọn núi, toạ lạc một mảnh kiến trúc lầu các, phong cách lịch sự tao nhã, thoạt nhìn đã biết đây là nơi ở của nữ tử.
Nơi này đúng là Lang Hoàn Phong-động phủ của Thiên Âm Xá Nữ.
Trong đại sảnh một gian lầu các nào đó, Kỳ Tuyền đang ngồi đối diện với một thiếu nữ như tinh linh. Nếu như Thạch Mục có mặt ở đây lúc này, hắn hẳn là sẽ hưng phấn đến hoan hô lên, thiếu nữ này không phải ai khác, đúng là Thiên Âm Xá Nữ- người hắn ngày nhớ đêm mong. So về mấy năm trước lúc gặp gỡ ở rừng cây, thoạt nhìn Thiên Âm Xá Nữ còn trẻ hơn hồi đó vài phần. Giờ phút này nhìn lại, trông nàng tựa như một thiếu nữ vị thành niên.
Trên mặt chiếc bàn giữa hai người, đặt một hộp ngọc màu trắng phát ra từng sợi hàn ý.
"Thạch Mục?" Thiên Âm Xá Nữ hơi có chút kinh ngạc nói.
"Đúng là hắn, nửa ngày trước ta vô tình gặp được hắn dưới chân núi. Hắn nhờ ta chuyển giao vật này cho ngài." Kỳ Tuyền nhẹ gật đầu nói ra.
Đôi mày đẹp của Thiên Âm Xá Nữ hơi nhíu lại, trong đôi mắt ẩn ẩn hiện lên một vẻ khác lạ, nhất thời không nói gì. Sau một lát, nàng cầm hộp ngọc lên, nhẹ nhàng mở ra. Một cỗ mùi thơm ngát nhàn nhạt xen lẫn với hàn khí tản mát đi, lộ ra Thanh Minh Quả bên trong.
"Đây là...Thanh Minh Quả!" Trên mặt Thiên Âm Xá Nữ lộ ra thần sắc kinh ngạc, thốt ra, hô hấp nàng dồn dập thoáng một phát.
(Tiểu Mục mục thật phá sản, lấy đc 4 quả thì cúng 1 nửa cho gái. Cả truyện ko có 1 huynh đệ nào để chia)
Đôi mày thanh tú của Kỳ Tuyền cũng nhăn lại, lộ ra một chút nghi hoặc, hiển nhiên nàng chưa từng nghe qua cái tên Thanh Minh Quả. Nhưng từ cổ mùi thơm ngát như thấm vào ruột gan này, cộng thêm thần sắc hơi kích động của Thiên Âm Xá Nữ, nàng cũng có thể đoán ra quả trái cây màu xanh thoạt nhìn hết sức bình thường này chính là vật kỳ trân thuộc tính âm hàn nào đó. Trong mắt Kỳ Tuyền hiện lên một tia hào quang, song biến mất rất nhanh.
"Thạch Mục kia, hắn hiện nay ở chỗ nào rồi?" Thiên Âm Xá Nữ nhìn Thanh Minh Quả vài lần, trầm ngâm một chút, hỏi.
"Hắn giao hộp ngọc cho ta, nói là không thuận tiện lên núi, liền rời đi rồi." Kỳ Tuyền chi tiết nói.
Thần sắc Thiên Âm Xá Nữ có chút kinh ngạc, lại rất nhanh khôi phục bình thường, nàng đóng hộp ngọc lại. Tay ngọc khẽ động, trên mặt chiếc nhẫn màu xanh đeo trên ngón tay nàng chợt phát ra một luồng ánh sáng xanh, hộp ngọc lập tức biến mất vô tung, không biết đi nơi nào.
Ánh mắt Kỳ Tuyền sáng ngời, có chút hâm mộ liếc nhìn chiếc nhẫn màu xanh kia. Chiếc nhẫn màu xanh này là một kiện phù khí không gian cực kỳ hiếm thấy, cực kỳ thuận tiện khi dùng để tồn trữ một ít vật, không phải vất vả mang theo trên người. Chỉ tiếc rằng bên trong bảy phái, Pháp khí không gian cực ít, chỉ có một vài tồn tại trên Tiên Thiên hoặc đệ tử hạch tâm, mới có thể có được một cái.
"Sự tình Thạch Mục kia tới đây một mình ngươi biết là được rồi, không cần nói với người khác." Thiên Âm Xá Nữ nói ra.
"Vâng." Mặc dù trong nội tâm có chút tò mò nhưng ở trước mặt vị sư thúc này của mình, Kỳ Tuyền không do dự lập tức đáp ứng rồi.
Hoàn thành xong ủy thác của Thạch Mục, Kỳ Tuyền cũng không ngồi lâu mà rất nhanh cáo từ rời đi. Thiên Âm Xá Nữ đi đến bên cửa sổ, nhìn những đám mây mềm như bông bên ngoài, đôi mắt dễ thương chớp động, sau một lát trên mặt lộ ra mỉm cười.
Nhưng chợt nàng hơi quay người lại, đi vào phía trong phòng.
Sau nửa canh giờ, trên đỉnh núi sơn mạch Tử Linh.
Thế núi nơi này cao thấp trập trùng, phía trên phân bố chằng chịt từng toà lầu các đan xen, chính giữa là một toà cung điện ba tầng màu tím nguy nga, cao ngất. Các toà lầu các cùng cung điện màu tím được nối với nhau bởi những cây cầu treo, nhìn lên như những con đường ruộng qua lại ngang dọc*, rất có một phen thú vị hàm súc riêng.
(Nguyên văn là thiên mạch giao thông. Mà thiên mạch-阡陌- nghĩa là đường trong ruộng theo hướng nam bắc và hướng đông tây.)
Trong đại sảnh cung điện màu tím, một mỹ phụ thân thể đẫy đà, mặc cung trang màu xanh nhạt đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn bạch ngọc. Ánh mắt nàng không linh, mang theo vẻ nhu mị như nước. Đối diện cách đó không xa, trên một cái bồ đoàn bạch ngọc khác, một thiếu nữ áo lục xinh đẹp tuyệt luân cũng đang đồng dạng ngồi xếp bằng.
Thiếu nữ này đúng là Chung Tú.
Chỉ là giờ phút này, thần sắc trên mặt nàng lạnh nhạt, chỗ sâu trong ánh mắt ánh lên một tia ảm đạm nhàn nhạt. Bố trí trong sảnh khá đơn giản và thanh lịch, lộ ra có chút trống rỗng mênh mông.
"Tú Nhi, ngươi đã quyết định kỹ chưa? Thật muốn đi vào Bích Ba Trì bế quan sinh tử sao?" Thanh âm của mỹ phụ cung trang vang lên, quanh quẩn khắp trong đại sảnh.
"Đúng vậy, sư tôn." Chung Tú khẽ gật đầu.
"Ngươi biết vi sư là người luôn luôn thuận theo tự nhiên. Tuy ngươi là người có hy vọng được chọn trúng nhất, nhưng ta cũng không muốn áp đặt tiếc nuối năm đó của ta lên ngươi, muốn ngươi thay ta hoàn thành. Dù sao con đường truy cầu Đại Đạo vốn là một con đường không lối về." Mỹ phụ mặc cung trang chậm rãi nói.
"Sư tôn, ta đã quyết định." Chung Tú ngẩng đầu, ngữ khí kiên định.
"Nếu đã như thế, ngươi liền đi thôi. Lấy tư chất của ngươi, chỉ cần ở trong Bích Ba Trì không đến một năm là đã có thể ngưng ra khí phủ rồi." Mỹ phụ mặc cung trang giương đôi mắt, nói như thế.
. . .
Phụ cận sơn mạch Tử Linh, trong một mảnh kiến trúc của khu chợ phiên. Thạch Mục bước ra từ trong một cửa hàng, vẻ mặt tràn đầy nét vui vẻ. Tay hắn cầm một cái bao bố nhỏ, bên trong có thể thấy loáng thoáng bảy, tám chai thuốc.
Khu chợ này lệ thuộc vào Diệu Âm Tông, sau khi xuống núi, hắn liền đi dạo thoáng qua trong đó một phen. Phát hiện nơi này cũng có bán Tôi Cốt Đan cùng Huyết Cương Đan, mà chất lượng còn tốt hơn không ít so với Hắc Ma Môn. Lúc này hắn đem tài vật trên người đổi hết thành Tôi Cốt Đan cùng Huyết Cương Đan, số lượng đủ để hắn tu luyện trong một năm.
Ngay khi sắp rời khỏi lối ra của khu chợ, Thạch Mục đứng lại, lấy địa đồ ra. Trên địa đồ đánh dấu kỹ càng các khu vực của Nhân tộc, tình huống đất đai các thành trì. Lúc này họ Thạch đang từ trên địa đồ dò tìm con đường từ Diệu Âm Tông trở về Hắc Ma Môn. Đột nhiên, ánh mắt hắn chợt ngưng lại, rơi vào vị trí một toà sơn mạch.
"Sơn mạch Vạn Lũng. "
Thạch Mục thì thào tự nói, trong đầu không khỏi hiện ra một bóng hình xinh đẹp. Hắn im lặng đứng thẳng trong chốc lát, sau đó cất bước đi ra ngoài chợ phiên.
. . .
Một tháng sau.
Thạch Mục điều khiển lấy một chiếc xe ngựa khác, đi tới phụ cận một ngọn núi hùng vĩ. Xa xa nhìn lại, đỉnh ngọn núi mây trắng lập lờ, từ đó có thể thấy vô số kiến trúc cung điện thấp thoáng trong khói nước mênh mông mịt mùng, cho vài phần cảm giác như đây là tiên cảnh ngoại thế. Nơi này đúng là Vạn Lũng-sơn mạch tiếng tăm lừng lẫy ở bán đảo phía Đông Đại lục, cũng là nơi Thiên Âm Tông, một trong tam tông Tề quốc chọn làm nơi đặt tông môn của mình.
Thạch Mục nhìn qua kiến trúc trên đỉnh núi, lập tức lấy từ trong lòng ra một cái hộp ngọc màu trắng. Hộp ngọc tinh tế nhẵn mịn, mặt ngoài có hoa văn như bông tuyết, tản mát ra một cỗ hàn khí nhàn nhạt, tựa như khối băng. Đây là hộp ngọc được chế tác từ băng ngọc Hàn Tuyết thượng đẳng. Họ Thạch nhẹ nhàng mở ra nắp hộp, bên trong nằm một quả trái cây màu xanh to cỡ nắm đấm, chính là Thanh Minh Quả. Thạch Mục đóng hộp ngọc lại, ánh mắt nhìn hướng đỉnh núi lộ ra có chút do dự.
Tuy hắn mới chỉ gặp mặt Thiên Âm Xá Nữ có hai lần nhưng hắn cũng có thể nhìn ra thuộc tính công pháp mà nàng tu luyện chính là băng hàn. Thanh Minh Quả vừa vặn rất thích hợp với nàng. Mặc dù hắn có tâm tặng nàng một trái Thanh Minh Quả nhưng lại chợt nhớ đến ước định lúc ban đầu, chỉ khi nào tu vi đạt đến cảnh giới Tiên Thiên mới có thể đi gặp nàng. Nếu giờ phút này tuỳ tiện lên núi, sợ rằng sẽ vi phạm lời hứa năm đó.
Vào thời khắc này, một tràng tiếng bước chân từ tiền phương truyền đến, nghe ra số lượng người đến còn không ít.
Thạch Mục nhanh chóng thu hộp ngọc lại. Từ sơn khẩu không xa phía trước đi ra bảy tám người. Xem trang phục trên người bọn họ thì đây đúng là đệ tử Thiên Âm Tông.
"Ngươi là người phương nào? Tại sao lại lảng vảng ở phụ cận Thiên Âm Tông chúng ta?!" Đoàn người vừa thấy Thạch Mục, cũng giật mình hết hồn. Kẻ đầu lĩnh là một thiếu nữ áo trắng, nàng đứng lại, tay đè xuống bên hông, nhẹ quát hỏi.
"Tại hạ..." Thạch Mục vội vàng muốn giải thích, bỗng một khắc sau, hắn chợt giật mình.
Thiếu nữ áo trắng phía đối diện cũng khẽ giật mình, hai mắt nhìn kỹ Thạch Mục.
"Ngươi là...Thạch Mục sư huynh?" Thiếu nữ áo trắng kinh ngạc nói.
"Kỳ sư muội, hồi lâu không thấy." Thạch Mục nhảy xuống xe ngựa, cười nói.
Nàng này không phải ai khác, đúng là Kỳ Tuyền của Thiên Âm Tông-người đã từng ở chung một chỗ cứ điểm với hắn khi hắn vẫn còn ở tiền tuyến Man tộc. Hồi lâu không gặp, tu vi Kỳ Tuyền cũng đã tinh tiến không ít, hiện đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên hậu kỳ. Trong lòng Thạch Mục khẽ động, hắn nhớ rất rõ ràng, quan hệ của Kỳ Tuyền với Thiên Âm Xá Nữ dường như không giống bình thường.
"Thạch sư huynh như thế nào sẽ đến Thiên Âm Tông vậy?" Kỳ Tuyền phất phất tay, để cho vài tên đệ tử Thiên Âm Tông bên cạnh đi ra xa chờ.
"Dọc đường đi ngang qua đây, vừa vặn cũng có chút việc riêng." Thạch Mục nói.
"Thạch sư huynh hiện nay nhưng là cao đồ của Hắc Ma Môn rồi. Ta nghe nói ngươi gia nhập vào đội ngũ hoà đàm do Liên minh phái ra tiến vào Man tộc, lại còn lập không ít công lao cho hoà đàm lần này? Việc này đã lan truyền rất rộng ở trong Liên minh rồi đó!" Kỳ Tuyền có chút tò mò nói.
Thạch Mục nghe như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc. Chẳng qua nghĩ đến Hỏa Vũ thân là công chúa Đại Tề, đồng thời cũng là đệ tử Thiên Âm Tông, trong nội tâm cũng thoải mái.
"Chẳng qua là do nhân duyên gặp gỡ, mới có thể cùng đồng hành với công chúa Hỏa Vũ thôi." Thạch Mục khẽ cười nói.
Hai người tùy ý nói chuyện với nhau vài câu, trong lời nói của Kỳ Tuyền cho thấy dường như nàng có chút hứng thú với kinh nghiệm tại Man tộc của Thạch Mục.
"Xem, lại ở chỗ này nói chuyện phiếm! Nếu Thạch sư huynh đã có việc tới đây không bằng theo ta đến ngọn núi tiếp khách của tông môn ngồi một chút đi? Có chuyện gì cần thì ta cũng có thể hỗ trợ." Kỳ Tuyền nói.
"Ngược lại cũng không phải đại sự gì, không cần qua đó nói đâu. Đúng rồi, việc này có lẽ Kỳ sư muội có thể hỗ trợ một hai." Thạch Mục có chút chần chờ nói.
"Thạch sư huynh cứ nói đừng ngại." Kỳ Tuyền có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức nói ra.
"Không biết trưởng lão Thiên Âm Xá Nữ của quý phái hôm nay có ở trong môn không?" Thạch Mục do dự một chút, hỏi.
"Thiên Âm sư thúc? Hiện nàng đúng là đang ở trong môn bế quan tu luyện. Thạch sư huynh là tới tìm Thiên Âm sư thúc hay sao?" Đôi mắt Kỳ Tuyền loé lên, dường như ý thức được cái gì, có chút ranh mãnh mà hỏi.
"Không sai biệt lắm, khục...Kỳ thật là ta có món đồ vật muốn giao cho nàng. Nhưng ta không tiện lên núi. Có thể thỉnh Kỳ sư muội đưa giúp ta được hay không?" Sắc mặt Thạch Mục trở nên hồng, nói.
"Lấy ra đi." Trên mặt Kỳ Tuyền lộ ra vẻ chế nhạo vui vẻ, giống như cười mà không phải cười vươn tay ra.
"Liền là vật này." Trên mặt nóng lên, Thạch Mục lấy hộp ngọc kia từ trong lòng ngực ra.
Kỳ Tuyền cười khẽ hai tiếng, thò tay nhận lấy.
"Thạch sư huynh yên tâm, việc này liền bao trên người của ta đi. Ta nhất định thay ngươi chuyển giao đến trong tay Thiên Âm sư thúc." Kỳ Tuyền cam đoan nói.
"Vậy thì liền đa tạ Kỳ sư muội rồi." Thạch Mục nhẹ nhàng thở ra, chắp tay nói cám ơn.
Hai người lại tùy tiện nói hai câu chuyện phiếm, sau đó Kỳ Tuyền liền dẫn vài tên đệ tử Thiên Âm Tông rời đi. Đưa mắt nhìn bọn người Kỳ Tuyền đi xa, Thạch Mục lại nhìn về kiến trúc trên đỉnh núi, đứng im lặng trong chốc lát.
"Ta rất nhanh sẽ lại đến!"
Hắn thì thào tự nói một câu, trong mắt hiện lên một tia kiên định, sau đó hai tay lập tức run lên dây cương, chuyển đầu xe ngựa, đi về phía xa. Lộc cộc, lộc cộc, bóng chiếc xe ngựa rất nhanh đã biến mất phía chân trời.
. . .
Bên trong sơn mạch Vạn Lũng, tại một ngọn núi cực cao lại thanh u, phụ cận đỉnh núi nổi lơ lửng từng mảng mây mềm như bông, khiến cho đỉnh núi phảng phất như được bao phủ bởi một tầng lụa trắng mỏng. Trên đỉnh ngọn núi, toạ lạc một mảnh kiến trúc lầu các, phong cách lịch sự tao nhã, thoạt nhìn đã biết đây là nơi ở của nữ tử.
Nơi này đúng là Lang Hoàn Phong-động phủ của Thiên Âm Xá Nữ.
Trong đại sảnh một gian lầu các nào đó, Kỳ Tuyền đang ngồi đối diện với một thiếu nữ như tinh linh. Nếu như Thạch Mục có mặt ở đây lúc này, hắn hẳn là sẽ hưng phấn đến hoan hô lên, thiếu nữ này không phải ai khác, đúng là Thiên Âm Xá Nữ- người hắn ngày nhớ đêm mong. So về mấy năm trước lúc gặp gỡ ở rừng cây, thoạt nhìn Thiên Âm Xá Nữ còn trẻ hơn hồi đó vài phần. Giờ phút này nhìn lại, trông nàng tựa như một thiếu nữ vị thành niên.
Trên mặt chiếc bàn giữa hai người, đặt một hộp ngọc màu trắng phát ra từng sợi hàn ý.
"Thạch Mục?" Thiên Âm Xá Nữ hơi có chút kinh ngạc nói.
"Đúng là hắn, nửa ngày trước ta vô tình gặp được hắn dưới chân núi. Hắn nhờ ta chuyển giao vật này cho ngài." Kỳ Tuyền nhẹ gật đầu nói ra.
Đôi mày đẹp của Thiên Âm Xá Nữ hơi nhíu lại, trong đôi mắt ẩn ẩn hiện lên một vẻ khác lạ, nhất thời không nói gì. Sau một lát, nàng cầm hộp ngọc lên, nhẹ nhàng mở ra. Một cỗ mùi thơm ngát nhàn nhạt xen lẫn với hàn khí tản mát đi, lộ ra Thanh Minh Quả bên trong.
"Đây là...Thanh Minh Quả!" Trên mặt Thiên Âm Xá Nữ lộ ra thần sắc kinh ngạc, thốt ra, hô hấp nàng dồn dập thoáng một phát.
(Tiểu Mục mục thật phá sản, lấy đc 4 quả thì cúng 1 nửa cho gái. Cả truyện ko có 1 huynh đệ nào để chia)
Đôi mày thanh tú của Kỳ Tuyền cũng nhăn lại, lộ ra một chút nghi hoặc, hiển nhiên nàng chưa từng nghe qua cái tên Thanh Minh Quả. Nhưng từ cổ mùi thơm ngát như thấm vào ruột gan này, cộng thêm thần sắc hơi kích động của Thiên Âm Xá Nữ, nàng cũng có thể đoán ra quả trái cây màu xanh thoạt nhìn hết sức bình thường này chính là vật kỳ trân thuộc tính âm hàn nào đó. Trong mắt Kỳ Tuyền hiện lên một tia hào quang, song biến mất rất nhanh.
"Thạch Mục kia, hắn hiện nay ở chỗ nào rồi?" Thiên Âm Xá Nữ nhìn Thanh Minh Quả vài lần, trầm ngâm một chút, hỏi.
"Hắn giao hộp ngọc cho ta, nói là không thuận tiện lên núi, liền rời đi rồi." Kỳ Tuyền chi tiết nói.
Thần sắc Thiên Âm Xá Nữ có chút kinh ngạc, lại rất nhanh khôi phục bình thường, nàng đóng hộp ngọc lại. Tay ngọc khẽ động, trên mặt chiếc nhẫn màu xanh đeo trên ngón tay nàng chợt phát ra một luồng ánh sáng xanh, hộp ngọc lập tức biến mất vô tung, không biết đi nơi nào.
Ánh mắt Kỳ Tuyền sáng ngời, có chút hâm mộ liếc nhìn chiếc nhẫn màu xanh kia. Chiếc nhẫn màu xanh này là một kiện phù khí không gian cực kỳ hiếm thấy, cực kỳ thuận tiện khi dùng để tồn trữ một ít vật, không phải vất vả mang theo trên người. Chỉ tiếc rằng bên trong bảy phái, Pháp khí không gian cực ít, chỉ có một vài tồn tại trên Tiên Thiên hoặc đệ tử hạch tâm, mới có thể có được một cái.
"Sự tình Thạch Mục kia tới đây một mình ngươi biết là được rồi, không cần nói với người khác." Thiên Âm Xá Nữ nói ra.
"Vâng." Mặc dù trong nội tâm có chút tò mò nhưng ở trước mặt vị sư thúc này của mình, Kỳ Tuyền không do dự lập tức đáp ứng rồi.
Hoàn thành xong ủy thác của Thạch Mục, Kỳ Tuyền cũng không ngồi lâu mà rất nhanh cáo từ rời đi. Thiên Âm Xá Nữ đi đến bên cửa sổ, nhìn những đám mây mềm như bông bên ngoài, đôi mắt dễ thương chớp động, sau một lát trên mặt lộ ra mỉm cười.
Nhưng chợt nàng hơi quay người lại, đi vào phía trong phòng.
Tác giả :
Vong Ngữ