Huyền Giới Chi Môn
Chương 139: Tế tự Nha Thần
Vèo!
Một mũi tên màu xanh giống như tia chớp xẹt ngang giữa không trung rồi ghim vào đoạn cây khô nghiêng nghiêng trên núi đá bị cỏ dại che lấp. Chỉ thấy khúc cây vốn đang bất động đột nhiên giãy giụa điên cuồng khiến bụi cỏ rừng cây xung quanh bị đánh nát bấy. Thì ra khúc cây này lại là một con mãng xà khổng lồ. Thân nó dài hơn năm trượng, trên người phủ đầy lân phiến màu nhanh thạch. Bề mặt còn có một ít hoa văn cong cong. Mũi tên cắm ngập vào đầu rắn, chỉ chừa lại một ít đuôi tên bên ngoài. Thân thể cự mãng vặn vẹo dữ dội. Cái đuôi to dài quét ngang khiến đám đại thụ xung quanh bị quét trụi như trở bàn tay, tạo nên âm thanh ì ầm, ngã xuống mặt đất. Sau chừng một phút đồng hồ giãy giụa, cự mãng rốt cục ngửa bụng trắng hếu lên trời, run rẩy mấy cái rồi không bao giờ nhúc nhích thêm nữa.
Từ một tảng đá cách đó hai ba mươi trượng, vài bóng người nhảy ra. Đứng ở trước nhất là Thạch Mục, sau lưng hắn là vài người khác trong bộ lạc Đằng Nha. Sa Kiều cùng Sa Tinh đều có mặt, trên người bọn họ ít nhiều đều có vài con mồi săn được. Họ Thạch cầm trong tay trường cung dài ba xích. Thân màu vàng đất, hai đầu hình rắn đang ngậm lấy dây cung màu đen. Cây cung này chính là Phá Thiên Cung. Vì sợ Man nhân nhận ra, hắn đã bôi lên thân cung một loại huyết dịch hung thú, lại bỏ thời gian trang trí một chút, rốt cuộc tạo nên màu sắc vàng vàng như lúc này.
Ngắm nhìn trường cung trong tay, ánh mắt Thạch Mục vô cùng hài lòng. Uy lực của Phá Thiên Cung vượt xa Tử Cương Cung lúc trước. Theo lời Phùng Ly, Phù văn trên thân cung là vu văn đặc thù của bộ lạc Man tộc, ẩn chứa lực lượng thần bí nào đó của Hồng Hoang, lại không quá khác biệt phù văn của Nhân tộc. Cả hai ẩn ẩn có chút tương đồng. Dưới sự hỗ trợ của lực lượng vu văn, Phá Thiên Cung chẳng những có tầm bắn vượt xa Tử Cương Cung mà mũi tên bình thường do Phá Thiên Cung bắn ra còn mang một chút hiệu quả phá giáp. Ngoài ra, chỉ cần thúc giục một chút pháp lực, thân cung có thể biến lớn biến nhỏ tùy ý, vô cùng thuận lợi để mang theo. Mãng xà khổng lồ vừa bị bắn chết kia, bàn về thực lực tuyệt đối có thể sánh với võ giả Hậu Thiên trung kỳ thế nhưng dưới sự phối hợp của Phá Thiên Cung và Truy Phong Tiễn lại trở nên yếu ớt giống như dã thú bình thường. Nhóm người bước nhanh tới bên cạnh thi thể của nó. Sa Tinh đá cự mãng một cước nào ngờ lại khiến thân thể của nó nhúc nhích đôi chút, làm khuôn mặt tiểu tử này không khỏi loé lên một tia kinh hãi.
“Mục đại ca thật là lợi hại.” Sa Tinh nhìn họ Thạch một cách sùng bài rồi reo lên.
“Không chỉ như thế! Lân phiến trên thân Hoàng Tuyến Mãng này sẽ thay đổi theo cảnh vật xung quanh. Mỗi lần hành động đều không để lộ chút khí tức nào, cực kỳ giảo hoạt. Lại thêm lân phiến của nó rắn chắc như sắt, vũ khí hạng nặng cũng chưa chắc có thể tạo thành thương tổn. Vậy mà Mục huynh hệ đệ lại có thể sử dụng cung tiễn nhất kích tất sát. Ngươi chính là Ba Lỗ Đặc của Man tộc chúng ta!” Đại hán tóc quăn màu vàng hung lớn tiếng ca tụng, ánh mắt đầy vẻ khâm phục.
“Hốt Hãn huynh quá khen, ta cũng nhờ vào vũ khí trên tay mà thôi.” Thạch Mục mỉm cười.
Ba Lỗ Đặc là danh xưng dành cho dũng sĩ Man tộc. Người Man thượng võ, chỉ dùng từ này với người mà mình thật sự bội phục. Năng lực thay đổi màu sắc của Hoàng Tuyến Mãng với người bình thường quả thực vô cùng khó giải quyết. Nhưng Thạch Mục có con mắt lợi hại cộng thêm Phá Thiên Cung cùng Truy Phong Tiễn vừa vặn có thể khắc chế được nó. Nói xong, hắn tiến lên vài bước, cúi xuống xem xét đầu rắn, tiếp đó rút Truy Phong Tiễn ra, lau sạch máu đen rồi thả lại túi đựng tên bên hông. Số lượng Truy Phong Tiễn đoạt được từ chỗ tên Man nhân da xanh kia chỉ có vẻn vẹn mười ba mũi. Uy lực của chúng rất lớn thế nhưng mỗi lần sử dụng, lực lượng vu văn bên trên sẽ lại giảm đi vài phần. Dựa theo dự tính của hắn, một mũi Truy Phong Tiễn chỉ có thể sử dụng không quá năm lần. Khi đó lực lượng vu văn sẽ hoàn toàn biến mất. Những người xung quanh nhìn ngắm cung tên trong tay Thạch Mục, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng hâm mộ. Bộ lạc Đằng Nha nghèo khó, vũ khí rèn từ sắt thép kim loại đều rất ít. Phần lớn vũ khí tộc nhân sử dụng đều được chế tác từ xương thú.
“Mục đại ca, cung tiễn của ngươi là vu khí sao?” Sa Kiều chớp đôi mắt đẹp, dò hỏi.
“Xem như thế đi.” Thạch Mục khẽ gật đầu, Phá Thiên Cung trong tay lóe lên hào quang, nhanh chóng thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay, cất vào trong ngực.
“Tốt rồi, sắc trời không còn sớm, chúng ta đã săn được không ít con mồi, về thôn thôi.” Sa Kiều nhận ra Thạch Mục không muốn nói thêm bèn thay đổi chủ đề.
Những khác đồng loạt đáp ứng. Vài người nhanh tay lẹ chân hợp lực buộc chặt thi thể Hoàng Tuyết Mãng, cao hứng trở về bộ lạc.
Trên đường đi, tiếng cười nói rộn ràng vui vẻ.
Toàn thân Hoàng Tuyến Mãng đều là bảo vật. Da rắn có thể chế ra giáp mỏng thượng phẩm. Gân và xương rắn là tài liệu tuyệt hảo chế tác cung tiễn, hoặc đem đi trao đổi một ít đồ vật với bộ lạc khác. Ngoài ra, thịt rắn còn dùng để ăn lót dạ, cung cấp lương thực trong một hai ngày cho bộ lạc. Đoàn người mang theo Hoàng Tuyết Mãng khổng lồ về làng, lập tức đưa tới oanh động.
Trong bộ lạc, một vài đứa trẻ người Man chưa bao giờ thấy qua thi thể của Mãng Xà to như vậy, chúng ngạc nhiên kinh hô ầm ĩ, vây quanh cái xác đùa giỡn đuổi bắt nhau.
Thạch Mục chắp tay đứng ở một bên, ánh mắt nhìn về phía chung quanh.
Bộ lạc Đằng Nha vì cuộc Tế Điển vào buổi tối đã chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng. Trên mảnh đất trống chính giữa bộ lạc đã dựng lên mấy cái đài gỗ cao, xung quanh đó đặt sẵn mười mấy bó đuốc, nhưng chưa châm lửa.
Trên tế đàn, một tượng chim màu đen không biết được điêu khắc từ gì bày sẵn trên đó. Bức tượng này rất sống động, có thần, đặc biệt là cặp mắt màu đỏ như máu của nó, ẩn ẩn tản ra ánh sáng đỏ u u, hệt như một cặp đồng tử thật, đang chăm chú nhìn hết thảy xung quanh.
Thạch Mục nhíu mày, ngưng thần nhìn kỹ lại, loại cảm giác này lập tức biến mất, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Lúc này, bọn người Sa Kiều đang kể lại quá trình Thạch Mục săn giết Hoàng Tuyến Mãng cho mọi người nghe. Mọi người trong bộ lạc lập tức kinh hô ra tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục càng thêm tôn kính.
"Ha ha, thực lực của Mục tiên sinh quả nhiên sâu không lường được, đến Hoàng Tuyến Mãng cũng có thể săn giết!" Tộc trưởng Sa Lãng sau khi nghe xong, đi về phía Thạch Mục, cười to nói.
"Tộc trưởng Sa Lãng ngài quá khen rồi. Ta vốn là người ngoài, tham gia Đại điển của quý bộ không có gì để tặng, liền săn giết con mãng xà này xem như cống phẩm dâng lên cho Nha Thần*." Thạch Mục thu hồi ánh mắt, bật cười lớn nói.
(Nha Thần: Thần Quạ)
"Mục tiên sinh nhiệt tình khảng khái, ta lúc này liền đại biểu Nha Thần, tiếp nhận chân thành của ngươi." Sa Lãng một tay đặt lên ngực, nghiêm nghị nói ra.
Lão thân là Tộc trưởng, lại là Tế Tự, nên lòng kính sợ của lão đối với Nha Thần hơn xa tộc nhân bình thường. Hành động của Thạch Mục lần này cực kỳ hợp tâm ý lão, khiến hảo cảm của lão với họ Thạch tăng nhiều. Trước kia trong lòng còn có chút đề phòng thì nay đã mất sạch.
Sa Lãng lại nói vài câu với Sa Kiều và Sa Tinh, sau đó liền gọi tộc nhân tiến lên rửa, lóc mãng xà.
Thạch Mục đứng ở một bên, lông mày đột nhiên nhăn lại. Lực lượng nguyền rủa của đồ đằng trên ngực bỗng dưng lại bộc phát. Một cỗ đau đớn bỏng rát, như một chiếc dùi thình lình đâm sâu vào trong thần hồn của hắn.
Sắc mặt họ Thạch xoát cái trở nên trắng bệch, thân thể lắc lư, nhưng rất nhanh đã đứng vững lại.
"Mục tiên sinh, ngươi không sao chứ?" Sa Kiều ở một bên lập tức chú ý tới sự khác thường của Thạch Mục, nàng ân cần hỏi han.
"Không có việc gì, ta chỉ hơi mệt một chút, trước nghỉ một lát thì tốt rồi." Thạch Mục hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng cười cười lắc đầu với Sa Kiều.
Hắn tiến lên, nói với Sa lãng một câu xong liền quay người đi về chỗ ở của mình trong bộ lạc.
Sa Kiều nhìn bóng lưng của Thạch Mục đi xa, trên gương mặt thanh đạm tố nhã* hơi có chút thẫn thờ.
(thanh đạm tố nhã: vẻ đẹp thanh tú, có chút nhàn nhạt dịu dàng, trang nhã, tinh khiết)
Thạch Mục trở lại chỗ ở, vội vàng cởi quần áo, đồ đằng Cự xà trên ngực đang tản ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, từng đạo từng đạo ánh sáng đỏ phảng phất như máu đỏ đang chảy xuôi.
Mắt thấy cảnh này, sắc mặt họ Thạch trầm xuống. Vạn Kiếp Thi Hồn Chú rốt cục đã bắt đầu ăn mòn thần hồn của hắn.
Thạch Mục hít một hơi thật sâu, từ trên người lấy ra một cái hồ lô bằng ngọc xanh lớn cỡ nắm tay, nhổ nắp, thật cẩn thận nghiêng đổ ra lòng bàn tay, một cỗ chất lỏng sền sệt óng ánh màu lam nhạt từ trong đó chảy ra. Đây chính là tinh huyết của rắn cạp nong một sừng mà hắn đã mua trước khi rời khỏi Lam Thành.
Thạch Mục lấy huyết dịch màu lam này cẩn thận bôi lên trên đồ đằng Xích Mãng ở ngực. Một cỗ ý lạnh thấu xương lan toả ra, ánh sáng đỏ do đồ đằng Xích Mãng phát ra từ từ nhạt dần, một lúc sau hoàn toàn biến mất.
Họ Thạch thở phào một hơi, nãy giờ mới qua có chút thời gian mà toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Thạch Mục cất hồ lô, đi đến bên cửa sổ, ánh mắt nhìn về chân trời phía đông xa xăm mờ mịt, hai đấm siết lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng mà kiên định.
"Mẫu thân, Mục nhi nhất định sẽ sống sót, trở thành cường giả tối cao, người cứ yên tâm đi!"
Trong màn đêm, đống lửa bốc lên phừng phừng, nháy mắt ánh đỏ cả bầu trời.
Đại điển tế thần mỗi năm một lần của tộc Đằng Nha, mở màn.
Trước đài cao tế thần, tộc nhân tộc Đằng Nha đã tề tụ gần đủ, Thạch Mục cùng Sa Lãng, còn có các vị trưởng lão khác trong tộc đang ngồi cùng một chỗ với nhau.
Đại điển chia làm hai bước, bước đầu tiên, Tế Tự của bộ lạc, tức Sa Lãng sẽ đi đến trước tế đàn, ngâm lên bài ca ca tụng Nha Thần, sau đó cả tộc tiến lên dâng cung phụng cho Nha Thần trên đài cao, khẩn cần Nha Thần bảo hộ bộ lạc bình an trong cả năm tới.
Sau màn Tế thần trang nghiêm là cuồng hoan cả một đêm.
Trước đài cao đốt một đống lửa trại lớn hừng hực, lửa đỏ bốc lên cao chiếu sáng toàn bộ bộ lạc. Đám người bu quanh đống lửa, thức ăn thịt thà mỹ vị thường ngày khó gặp hiện bày ra khắp nơi, mặc cho tộc nhân Đằng Nha ăn uống thoả thích. Chén sừng trâu, bát bằng xương lạc đà rót đầy rượu ngon, thanh âm du dương của đàn mười hai dây, tộc nhân Đằng Nha người người khoác tay nhau, dẫm chân cùng ca hát, cực kỳ náo nhiệt.
"Mục tiên sinh, mời." Sa Lãng rót cho Thạch Mục một chén rượu tràn đầy, mời nói.
Thạch Mục mỉm cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Rượu do Man tộc ủ tự nhiên sẽ không mát lạnh cay nóng bằng rượu của Nhân tộc nhưng rượu hắn đang uống đây lại được bào chế thêm túi mật của con Hoàng Tuyến Mãng hắn giết vào ban ngày, làm rượu này có một mùi thơm ngát đặc biệt, cực kỳ sướng miệng.
"Rượu ngon!" Thạch Mục buông cái chén bằng xương lạc đà xuống, vỗ đùi lớn tiếng khen.
"Mục tiên sinh khách khí, ngươi là người đã nhìn quen đại thế, loại rượu kém cỏi này của chúng ta sao có thể vào mắt ngươi được." Sa Lãng khiêm tốn nói, nhưng vẻ vui mừng trong mắt vẫn là đậm thêm vài phần.
"Tộc trưởng quá mức khiêm tốn rồi. Rượu mạnh của quý bộ lạc hương vị không chỉ cam thuần, sau khi ngâm chế thêm mật rắn vào càng làm nó có một phong vị đặc biệt. Ta trước giờ chưa từng gặp qua ở nơi nào khác." Thạch Mục cười ha ha nói.
Mặc dù biết Thạch Mục nói lời khách khí nhưng Sa Lãng nghe vào tai cũng thoải mái cực kỳ, không khỏi sảng khoái cười to.
Vào thời khắc này, một tràng tiếng hoan hô truyền đến.
Trước đống lửa, chính giữa trong đám người, Sa Kiều chẳng biết xuất hiện từ lúc nào. Nàng lúc này mặc một bộ váy dài màu lửa đỏ, trên bờ trán mượt mà đeo một chiếc vòng bạc có đính một miếng đá hình trăng lưỡi liềm, cổ tay, mắt cá chân buộc chỉ đỏ treo chuông bạc. Hiện khí chất của thiếu nữ Man tộc này có sự khác biệt rất lớn với nét anh tư hào sảng vào ban ngày của nàng. Chiếc váy dài rất tôn dáng, càng phụ trợ ra vóc người linh lung tao nhã của người thiếu nữ.
Một mũi tên màu xanh giống như tia chớp xẹt ngang giữa không trung rồi ghim vào đoạn cây khô nghiêng nghiêng trên núi đá bị cỏ dại che lấp. Chỉ thấy khúc cây vốn đang bất động đột nhiên giãy giụa điên cuồng khiến bụi cỏ rừng cây xung quanh bị đánh nát bấy. Thì ra khúc cây này lại là một con mãng xà khổng lồ. Thân nó dài hơn năm trượng, trên người phủ đầy lân phiến màu nhanh thạch. Bề mặt còn có một ít hoa văn cong cong. Mũi tên cắm ngập vào đầu rắn, chỉ chừa lại một ít đuôi tên bên ngoài. Thân thể cự mãng vặn vẹo dữ dội. Cái đuôi to dài quét ngang khiến đám đại thụ xung quanh bị quét trụi như trở bàn tay, tạo nên âm thanh ì ầm, ngã xuống mặt đất. Sau chừng một phút đồng hồ giãy giụa, cự mãng rốt cục ngửa bụng trắng hếu lên trời, run rẩy mấy cái rồi không bao giờ nhúc nhích thêm nữa.
Từ một tảng đá cách đó hai ba mươi trượng, vài bóng người nhảy ra. Đứng ở trước nhất là Thạch Mục, sau lưng hắn là vài người khác trong bộ lạc Đằng Nha. Sa Kiều cùng Sa Tinh đều có mặt, trên người bọn họ ít nhiều đều có vài con mồi săn được. Họ Thạch cầm trong tay trường cung dài ba xích. Thân màu vàng đất, hai đầu hình rắn đang ngậm lấy dây cung màu đen. Cây cung này chính là Phá Thiên Cung. Vì sợ Man nhân nhận ra, hắn đã bôi lên thân cung một loại huyết dịch hung thú, lại bỏ thời gian trang trí một chút, rốt cuộc tạo nên màu sắc vàng vàng như lúc này.
Ngắm nhìn trường cung trong tay, ánh mắt Thạch Mục vô cùng hài lòng. Uy lực của Phá Thiên Cung vượt xa Tử Cương Cung lúc trước. Theo lời Phùng Ly, Phù văn trên thân cung là vu văn đặc thù của bộ lạc Man tộc, ẩn chứa lực lượng thần bí nào đó của Hồng Hoang, lại không quá khác biệt phù văn của Nhân tộc. Cả hai ẩn ẩn có chút tương đồng. Dưới sự hỗ trợ của lực lượng vu văn, Phá Thiên Cung chẳng những có tầm bắn vượt xa Tử Cương Cung mà mũi tên bình thường do Phá Thiên Cung bắn ra còn mang một chút hiệu quả phá giáp. Ngoài ra, chỉ cần thúc giục một chút pháp lực, thân cung có thể biến lớn biến nhỏ tùy ý, vô cùng thuận lợi để mang theo. Mãng xà khổng lồ vừa bị bắn chết kia, bàn về thực lực tuyệt đối có thể sánh với võ giả Hậu Thiên trung kỳ thế nhưng dưới sự phối hợp của Phá Thiên Cung và Truy Phong Tiễn lại trở nên yếu ớt giống như dã thú bình thường. Nhóm người bước nhanh tới bên cạnh thi thể của nó. Sa Tinh đá cự mãng một cước nào ngờ lại khiến thân thể của nó nhúc nhích đôi chút, làm khuôn mặt tiểu tử này không khỏi loé lên một tia kinh hãi.
“Mục đại ca thật là lợi hại.” Sa Tinh nhìn họ Thạch một cách sùng bài rồi reo lên.
“Không chỉ như thế! Lân phiến trên thân Hoàng Tuyến Mãng này sẽ thay đổi theo cảnh vật xung quanh. Mỗi lần hành động đều không để lộ chút khí tức nào, cực kỳ giảo hoạt. Lại thêm lân phiến của nó rắn chắc như sắt, vũ khí hạng nặng cũng chưa chắc có thể tạo thành thương tổn. Vậy mà Mục huynh hệ đệ lại có thể sử dụng cung tiễn nhất kích tất sát. Ngươi chính là Ba Lỗ Đặc của Man tộc chúng ta!” Đại hán tóc quăn màu vàng hung lớn tiếng ca tụng, ánh mắt đầy vẻ khâm phục.
“Hốt Hãn huynh quá khen, ta cũng nhờ vào vũ khí trên tay mà thôi.” Thạch Mục mỉm cười.
Ba Lỗ Đặc là danh xưng dành cho dũng sĩ Man tộc. Người Man thượng võ, chỉ dùng từ này với người mà mình thật sự bội phục. Năng lực thay đổi màu sắc của Hoàng Tuyến Mãng với người bình thường quả thực vô cùng khó giải quyết. Nhưng Thạch Mục có con mắt lợi hại cộng thêm Phá Thiên Cung cùng Truy Phong Tiễn vừa vặn có thể khắc chế được nó. Nói xong, hắn tiến lên vài bước, cúi xuống xem xét đầu rắn, tiếp đó rút Truy Phong Tiễn ra, lau sạch máu đen rồi thả lại túi đựng tên bên hông. Số lượng Truy Phong Tiễn đoạt được từ chỗ tên Man nhân da xanh kia chỉ có vẻn vẹn mười ba mũi. Uy lực của chúng rất lớn thế nhưng mỗi lần sử dụng, lực lượng vu văn bên trên sẽ lại giảm đi vài phần. Dựa theo dự tính của hắn, một mũi Truy Phong Tiễn chỉ có thể sử dụng không quá năm lần. Khi đó lực lượng vu văn sẽ hoàn toàn biến mất. Những người xung quanh nhìn ngắm cung tên trong tay Thạch Mục, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng hâm mộ. Bộ lạc Đằng Nha nghèo khó, vũ khí rèn từ sắt thép kim loại đều rất ít. Phần lớn vũ khí tộc nhân sử dụng đều được chế tác từ xương thú.
“Mục đại ca, cung tiễn của ngươi là vu khí sao?” Sa Kiều chớp đôi mắt đẹp, dò hỏi.
“Xem như thế đi.” Thạch Mục khẽ gật đầu, Phá Thiên Cung trong tay lóe lên hào quang, nhanh chóng thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay, cất vào trong ngực.
“Tốt rồi, sắc trời không còn sớm, chúng ta đã săn được không ít con mồi, về thôn thôi.” Sa Kiều nhận ra Thạch Mục không muốn nói thêm bèn thay đổi chủ đề.
Những khác đồng loạt đáp ứng. Vài người nhanh tay lẹ chân hợp lực buộc chặt thi thể Hoàng Tuyết Mãng, cao hứng trở về bộ lạc.
Trên đường đi, tiếng cười nói rộn ràng vui vẻ.
Toàn thân Hoàng Tuyến Mãng đều là bảo vật. Da rắn có thể chế ra giáp mỏng thượng phẩm. Gân và xương rắn là tài liệu tuyệt hảo chế tác cung tiễn, hoặc đem đi trao đổi một ít đồ vật với bộ lạc khác. Ngoài ra, thịt rắn còn dùng để ăn lót dạ, cung cấp lương thực trong một hai ngày cho bộ lạc. Đoàn người mang theo Hoàng Tuyết Mãng khổng lồ về làng, lập tức đưa tới oanh động.
Trong bộ lạc, một vài đứa trẻ người Man chưa bao giờ thấy qua thi thể của Mãng Xà to như vậy, chúng ngạc nhiên kinh hô ầm ĩ, vây quanh cái xác đùa giỡn đuổi bắt nhau.
Thạch Mục chắp tay đứng ở một bên, ánh mắt nhìn về phía chung quanh.
Bộ lạc Đằng Nha vì cuộc Tế Điển vào buổi tối đã chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng. Trên mảnh đất trống chính giữa bộ lạc đã dựng lên mấy cái đài gỗ cao, xung quanh đó đặt sẵn mười mấy bó đuốc, nhưng chưa châm lửa.
Trên tế đàn, một tượng chim màu đen không biết được điêu khắc từ gì bày sẵn trên đó. Bức tượng này rất sống động, có thần, đặc biệt là cặp mắt màu đỏ như máu của nó, ẩn ẩn tản ra ánh sáng đỏ u u, hệt như một cặp đồng tử thật, đang chăm chú nhìn hết thảy xung quanh.
Thạch Mục nhíu mày, ngưng thần nhìn kỹ lại, loại cảm giác này lập tức biến mất, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Lúc này, bọn người Sa Kiều đang kể lại quá trình Thạch Mục săn giết Hoàng Tuyến Mãng cho mọi người nghe. Mọi người trong bộ lạc lập tức kinh hô ra tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục càng thêm tôn kính.
"Ha ha, thực lực của Mục tiên sinh quả nhiên sâu không lường được, đến Hoàng Tuyến Mãng cũng có thể săn giết!" Tộc trưởng Sa Lãng sau khi nghe xong, đi về phía Thạch Mục, cười to nói.
"Tộc trưởng Sa Lãng ngài quá khen rồi. Ta vốn là người ngoài, tham gia Đại điển của quý bộ không có gì để tặng, liền săn giết con mãng xà này xem như cống phẩm dâng lên cho Nha Thần*." Thạch Mục thu hồi ánh mắt, bật cười lớn nói.
(Nha Thần: Thần Quạ)
"Mục tiên sinh nhiệt tình khảng khái, ta lúc này liền đại biểu Nha Thần, tiếp nhận chân thành của ngươi." Sa Lãng một tay đặt lên ngực, nghiêm nghị nói ra.
Lão thân là Tộc trưởng, lại là Tế Tự, nên lòng kính sợ của lão đối với Nha Thần hơn xa tộc nhân bình thường. Hành động của Thạch Mục lần này cực kỳ hợp tâm ý lão, khiến hảo cảm của lão với họ Thạch tăng nhiều. Trước kia trong lòng còn có chút đề phòng thì nay đã mất sạch.
Sa Lãng lại nói vài câu với Sa Kiều và Sa Tinh, sau đó liền gọi tộc nhân tiến lên rửa, lóc mãng xà.
Thạch Mục đứng ở một bên, lông mày đột nhiên nhăn lại. Lực lượng nguyền rủa của đồ đằng trên ngực bỗng dưng lại bộc phát. Một cỗ đau đớn bỏng rát, như một chiếc dùi thình lình đâm sâu vào trong thần hồn của hắn.
Sắc mặt họ Thạch xoát cái trở nên trắng bệch, thân thể lắc lư, nhưng rất nhanh đã đứng vững lại.
"Mục tiên sinh, ngươi không sao chứ?" Sa Kiều ở một bên lập tức chú ý tới sự khác thường của Thạch Mục, nàng ân cần hỏi han.
"Không có việc gì, ta chỉ hơi mệt một chút, trước nghỉ một lát thì tốt rồi." Thạch Mục hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng cười cười lắc đầu với Sa Kiều.
Hắn tiến lên, nói với Sa lãng một câu xong liền quay người đi về chỗ ở của mình trong bộ lạc.
Sa Kiều nhìn bóng lưng của Thạch Mục đi xa, trên gương mặt thanh đạm tố nhã* hơi có chút thẫn thờ.
(thanh đạm tố nhã: vẻ đẹp thanh tú, có chút nhàn nhạt dịu dàng, trang nhã, tinh khiết)
Thạch Mục trở lại chỗ ở, vội vàng cởi quần áo, đồ đằng Cự xà trên ngực đang tản ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, từng đạo từng đạo ánh sáng đỏ phảng phất như máu đỏ đang chảy xuôi.
Mắt thấy cảnh này, sắc mặt họ Thạch trầm xuống. Vạn Kiếp Thi Hồn Chú rốt cục đã bắt đầu ăn mòn thần hồn của hắn.
Thạch Mục hít một hơi thật sâu, từ trên người lấy ra một cái hồ lô bằng ngọc xanh lớn cỡ nắm tay, nhổ nắp, thật cẩn thận nghiêng đổ ra lòng bàn tay, một cỗ chất lỏng sền sệt óng ánh màu lam nhạt từ trong đó chảy ra. Đây chính là tinh huyết của rắn cạp nong một sừng mà hắn đã mua trước khi rời khỏi Lam Thành.
Thạch Mục lấy huyết dịch màu lam này cẩn thận bôi lên trên đồ đằng Xích Mãng ở ngực. Một cỗ ý lạnh thấu xương lan toả ra, ánh sáng đỏ do đồ đằng Xích Mãng phát ra từ từ nhạt dần, một lúc sau hoàn toàn biến mất.
Họ Thạch thở phào một hơi, nãy giờ mới qua có chút thời gian mà toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Thạch Mục cất hồ lô, đi đến bên cửa sổ, ánh mắt nhìn về chân trời phía đông xa xăm mờ mịt, hai đấm siết lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng mà kiên định.
"Mẫu thân, Mục nhi nhất định sẽ sống sót, trở thành cường giả tối cao, người cứ yên tâm đi!"
Trong màn đêm, đống lửa bốc lên phừng phừng, nháy mắt ánh đỏ cả bầu trời.
Đại điển tế thần mỗi năm một lần của tộc Đằng Nha, mở màn.
Trước đài cao tế thần, tộc nhân tộc Đằng Nha đã tề tụ gần đủ, Thạch Mục cùng Sa Lãng, còn có các vị trưởng lão khác trong tộc đang ngồi cùng một chỗ với nhau.
Đại điển chia làm hai bước, bước đầu tiên, Tế Tự của bộ lạc, tức Sa Lãng sẽ đi đến trước tế đàn, ngâm lên bài ca ca tụng Nha Thần, sau đó cả tộc tiến lên dâng cung phụng cho Nha Thần trên đài cao, khẩn cần Nha Thần bảo hộ bộ lạc bình an trong cả năm tới.
Sau màn Tế thần trang nghiêm là cuồng hoan cả một đêm.
Trước đài cao đốt một đống lửa trại lớn hừng hực, lửa đỏ bốc lên cao chiếu sáng toàn bộ bộ lạc. Đám người bu quanh đống lửa, thức ăn thịt thà mỹ vị thường ngày khó gặp hiện bày ra khắp nơi, mặc cho tộc nhân Đằng Nha ăn uống thoả thích. Chén sừng trâu, bát bằng xương lạc đà rót đầy rượu ngon, thanh âm du dương của đàn mười hai dây, tộc nhân Đằng Nha người người khoác tay nhau, dẫm chân cùng ca hát, cực kỳ náo nhiệt.
"Mục tiên sinh, mời." Sa Lãng rót cho Thạch Mục một chén rượu tràn đầy, mời nói.
Thạch Mục mỉm cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Rượu do Man tộc ủ tự nhiên sẽ không mát lạnh cay nóng bằng rượu của Nhân tộc nhưng rượu hắn đang uống đây lại được bào chế thêm túi mật của con Hoàng Tuyến Mãng hắn giết vào ban ngày, làm rượu này có một mùi thơm ngát đặc biệt, cực kỳ sướng miệng.
"Rượu ngon!" Thạch Mục buông cái chén bằng xương lạc đà xuống, vỗ đùi lớn tiếng khen.
"Mục tiên sinh khách khí, ngươi là người đã nhìn quen đại thế, loại rượu kém cỏi này của chúng ta sao có thể vào mắt ngươi được." Sa Lãng khiêm tốn nói, nhưng vẻ vui mừng trong mắt vẫn là đậm thêm vài phần.
"Tộc trưởng quá mức khiêm tốn rồi. Rượu mạnh của quý bộ lạc hương vị không chỉ cam thuần, sau khi ngâm chế thêm mật rắn vào càng làm nó có một phong vị đặc biệt. Ta trước giờ chưa từng gặp qua ở nơi nào khác." Thạch Mục cười ha ha nói.
Mặc dù biết Thạch Mục nói lời khách khí nhưng Sa Lãng nghe vào tai cũng thoải mái cực kỳ, không khỏi sảng khoái cười to.
Vào thời khắc này, một tràng tiếng hoan hô truyền đến.
Trước đống lửa, chính giữa trong đám người, Sa Kiều chẳng biết xuất hiện từ lúc nào. Nàng lúc này mặc một bộ váy dài màu lửa đỏ, trên bờ trán mượt mà đeo một chiếc vòng bạc có đính một miếng đá hình trăng lưỡi liềm, cổ tay, mắt cá chân buộc chỉ đỏ treo chuông bạc. Hiện khí chất của thiếu nữ Man tộc này có sự khác biệt rất lớn với nét anh tư hào sảng vào ban ngày của nàng. Chiếc váy dài rất tôn dáng, càng phụ trợ ra vóc người linh lung tao nhã của người thiếu nữ.
Tác giả :
Vong Ngữ