Huyền Giới Chi Môn
Chương 101: Tự nhiên chen ngang
Vừa dứt lời, đã thấy một nam tử cao gầy chậm rãi bước tời từ phía tiệm rèn.
Trên mặt người này có mấy vết rỗ, ánh mắt cực kì thèm khát nhìn chằm chằm vào hắc đao Vẫn Thiết của Thạch Mục, còn lè lưỡi liếm liếm môi.
Thạch Mục nhướng mày, khẽ hừ một tiếng. Một tay giơ lên, hắc đao Vẫn Thiết đã được tra vào vỏ.
Trong mắt nam tử cao gầy lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, dùng một ánh mắt không có hảo ý đánh giá Thạch Mục.
"Thì ra là Tả sư huynh đại giá quang lâm, hoan nghênh, hoan nghênh." Triệu Bình cũng là người tinh tế, thấy bầu không khí có chút gượng gạo thì vội vàng cười ha ha đón tiếp.
Nam tử cao gầy không để ý đến Triệu Bình, ánh mắt lại chuyển từ Thạch Mục lên hắc đao đã tra vào vỏ ở trong tay hắn, trong mắt tức thì lóe lên vẻ tham lam.
"Sư huynh sao lại đến tận hậu viện thế này, xin mời đến sảnh trước kính trà. Cũng thật là khéo, tiểu đệ vừa mới kiếm được mấy hộp Vụ Phong cực phẩm, vừa đúng dịp thỉnh giáo sư huynh đánh giá giúp một phen!" Triệu Bình đã quen với tính tình của người trước mắt, trong lòng thầm căng thăng, vội vã tỏ vẻ ân cần nói.
"Đại Tỷ Thí đã tới gần, ta đến tiệm của ngươi là định mua một món binh khí hợp ý. Tiểu nhị của tiệm lại nói cho ta ngươi đang ở chỗ này nên ta tới luôn. Thế nào, định đuổi ta đi sao?" Nam tử cao gầy nói ra lạnh nhạt, giọng khàn khàn, lại có phần cao ngạo."
"Đâu có, đâu có! Khách quý như Tả sư huynh đây chịu quang lâm* cái tiệm nhỏ này, Triệu mỗ tất nhiên là..." Triệu Bình vội vã cười làm lành.
"Vừa rồi ta đã xem một vòng trong tiệm của ngươi, không có món nào vừa mắt cả. Chỉ có cây đao này nhìn qua coi như cũng tạm vừa mắt, đây là món Triệu sư đệ mới làm ra đấy à?" Nam tử cao gầy cắt ngang lời Triệu bình, chỉ vào hắc đao Vẫn Thiết trong tay Thạch Mục mà nói.
Thạch Mục nhắm lại hai mắt.
Nam tử cao gầy này vừa nhìn liền biết là đệ tử cũ, hơn nữa trên người lại không mặc trang phục của đệ tử Hắc Ma Môn, nhìn không ra hắn là đệ tử cấp nào."
"Tả sư huynh hiểu lầm rồi, đây là đao của Thạch sư đệ, không phải là đồ của tiểu điếm nhà ta." Triệu Bình hơi đổi sắc mặt, vội vàng giải thích.
Nam tử cao gầy nghe thấy thế thì nhướng mày.
"Triệu sư huynh, chuyện hôm nay xin đa tạ huynh. Vừa rồi đã xài mất của huynh hai viên linh thạch, hai ngày nữa ta sẽ mang tới cả tiền công và chi phí cho hai viên đó, hôm nay xin cáo từ trước!" Thạch Mục chẳng thèm nhìn nam tử cao gầy, đánh tiếng với Triệu Bình xong liền chuẩn bị cất bước đi ra khỏi sân.
"Chờ một chút!"
Triệu Bình vẫn không nói gì, thân hình nam tử cao gầy chớp lên một cái, chắn ngay trước cửa ra vào Thí Luyện Tràng.
"Vị sư huỳnh này có chuyện gì?" Thạch Mục mặt không biểu tình, giọng nói trầm xuống.
"Còn chưa thỉnh giáo tên tuổi của sư đệ?" Nam tử cao gầy ha ha cười, chỉ là tiếng cười khàn khàn khó nghe.
"Thạch Mục." Thạch Mục đáp bằng giọng lãnh đạm.
"Thì ra là Thạch sư đệ, trông tuổi ngươi thì hẳn là đệ tử mới nhập môn đi?" Vẻ mặt của nam tử cao gầy khẽ nhúc nhích, hắn dường như đã từng nghe đến cái tên này ở đâu rồi thì phải, có điều nhất thời không thể nhớ ra ngay được.
"Thì thế nào?"
Người trước mắt này hiển nhiên là có ý ngấp nghe thanh hắc đao Vẫn Thiết này, không an lòng, độ nhẫn nại của Thạch Mục cũng mất dần.
"Thanh đao này của người thoạt nhìn cũng không tệ. Có điều sư đệ vừa mới nhập môn, còn không hiểu rõ quy củ của Hắc Ma Môn chúng ta đi. Đừng trách sư huynh không nhắc nhở ngươi, nếu để cho đệ tử cũ khác biết chuyện ngươi có một món đồ tốt như thế thì chỉ sợ sẽ chọc phải phiền toái không nhỏ đâu. Nhẹ thì bị cướp đoạt, nặng thì có thể nguy hiểm tính mạng đấy, chậc chậc..." Nam tử cao gầy lắc đầu, nói như có thâm ý.
"Vị sư huynh này có lời gì thì nói thẳng đi, tại hạ còn có việc, không thể ở đây lâu được." Thạch Mục nghe đến đó thì lạnh giọng ngắt lời.
"Nếu đã như vậy thì ta cứ nói thẳng luôn nhé! Ta rất vừa ý thanh đao này của ngươi, như vậy đi, để phòng ngừa cảnh đao của sư đệ bị người cướp đoạt, rơi vào cảnh mất cả của lẫn người thì ta đây đành phải làm người tốt đến cùng vậy. Ta bỏ ra ba vạn lượng bạc, sư đệ đưa cây hắc đao này cho ta, thế nào?" Nam tử cao gầy mở miệng nói ra không chút khách khí, trên mặt mặc dù bày ra ý cười nhàn nhạt, nhưng bất kì ai đều nghe ra cái vẻ không cho phép cự tuyệt trong lời nói kia.
Triệu Bình đang đứng một bên nghe thấy thế thì biến sắc.
Hắc đao Vẫn Thiết vốn đã có giá trị xa xỉ, hôm nay lại tấn thăng thành pháp khí, chỉ sợ giá tiền lại càng cao hơn gấp mấy lần, nam tử cao gầy vừa mở miệng ra đã ra giá ba vạn lượng, rõ ràng là muốn ỷ thế hiếp người, cướp đoạt về tay mà.
Có điều thân phận của nam tử cao gầy thật không tầm thường, Triệu Bình mặc dù là người của Ly Hỏa Hội cũng không muốn đắc tội, vì vậy dù có nghe thấy thế thì vẫn tiếp tục đứng một bên, không mở miệng nói gì cả.
"Các hạ toan tính cũng thực khéo, ba vạn lượng bạc đã muốn mua đứt đao của ta. Có điều thật xin lỗi, đao này ta không định bán, còn những chuyện khác cũng không nhọc các hạ quan tâm." Thạch Mục cười lạnh trong lòng, dứt khoát cự tuyệt.
"Tiểu tử, đừng có thấy người khác cho mình mặt mũi đã không biết điều. Ngươi có biết lão tử là ai không, dám cả gan nói chuyện với ta như thế à?" Sắc mặt của nam tử cao gầy lập tức lạnh xuống, hung hãn nói.
"Thạch mỗ quả thật là kẻ kiến thức hạn hẹp, cũng không quen biết các vị sư huynh trong môn cho lắm!" Thạch Mục lãnh đạm đáp lời.
"Ngươi muốn chết!"
Nam tử cao gầy cũng không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng, thân hình chớp lên một cái đã xuất hiện ngay sát chỗ Thạch Mục như quỷ mị, hai tay loáng một cái, một quyền đã vung lên, xẹt qua một đường vòng cung, phát ra tiếng nổ vang, đánh về phía má phải của Thạch Mục, đồng thời năm ngón tay tay kia như móc câu chụp lấy hắc đao Vẫn Thiết trong tay Thạch Mục.
Nắm đấm còn chưa đến, một luồng quyền phong lợi hãi đã ập vào mặt Thạch Mục sắc bén như lưỡi liềm.
"Tốc độ nhanh thật!"
Hắn vẫn đang âm thầm cảnh giác với đối phương, tốc độ của nam tử cao gầy vẫn vượt quá dự liệu của hắn, chớp mắt đã vọt đến trước mặt mình.
Mũi chân hắn đột nhiên điểm xuống mặt đất một cái, cả người lập tức lùi về sau một bước.
Lập tức Thạch Mục khẽ quát một tiếng, đồng thời một quyền cũng vung ra như sấm sét, đánh tới nắm đấm của đối phương, đồng thời tay kia cũng xoay một cái, hắc đao Vẫn Thiết nằm yên trong vỏ đâm về phía bàn tay đang chộp tới của nam tử cao gầy.
"Phịch!" "Phịch!" hai tiếng nặng nề.
Thân thể hai người đồng thời lùi về sau một bước.
"Có ít bản lĩnh đấy, có thể tiếp được một quyền của ta, khó trách lại kiêu ngạo như vậy. Nhưng ngươi định rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt chứ gì, hôm nay đã chọc giận tới lão tử thì để lại thanh đao là không đủ, bỏ lại một cánh tay đi!" Nam tử cao gầy nhíu mày, lạnh lùng nói.
Trong lòng bàn tay của hắn hiện ra một chấm đỏ, chính là lúc dùng tay không đỡ lấy hắc đao Vẫn Thiết, mặc dù hơi đau nhưng không có rách da đổ máu.
Nam tử cao gầy vòng tay qua hông một cái, hàn quang lóe lên, trong tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm màu bạc.
Kiếm này mảnh hơn rất nhiều so với trường kiếm bình thường, chỉ rộng bằng một ngón tay, toàn thân kiếm tản mát ra hàn quang dày đặc, cho người ta một cảm giác sắc bén và lạnh như băng.
Trên lưỡi kiếm có khắc phù văn màu xanh, tản mát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, hiển nhiên đó cũng là một pháp khí!
Sắc mặt Thạch Mục hơi đổi, thanh kiếm mảnh này nếu là một kiện pháp khí, vậy thì tuyệt đối không được coi thường rồi!
"Vù!" một tiếng, hắc đao Vẫn Thiết ra khỏi vỏ, được hắn đưa ra ngang trước người.
"Hai vị, chuyện gì cũng cứ nên từ từ, sao phải làm tổn thương hòa khí chứ..." Triệu Bình đứng một bên thấy hai người thực sự sắp va chạm thật thì không thể không đứng ra, đang định nói chuyện.
Oa!
Đột nhiên một âm thanh giống như tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên, như muốn chọc thủng màng nhĩ người khác, lập tức chặn ngang lời của Triệu Bình.
Cổ tay nam tử cao gầy rung lên, trường kiếm màu bạc trong tay đã hóa thành một sợi bạc, tốc độ cực nhanh đâm về phía ngực Thạch Mục.
Tiếng khóc nỉ non của trẻ con chính là thứ tiếng động quái dị khi thanh kiếm mảnh đó đâm phá không khí phát ra!
Khi tiếng động quái dị đó rơi vào tai Thạch Mục thì trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác bức bối dị thường, đầu óc đột nhiên choáng váng, tư duy cũng có cảm giác trì trệ đi.
Ngân quang chớp động!
Thanh kiếm mảnh đã đến trước ngực hắn, kiếm khí cách y phục đâm vào làm làn da cũng run lên.
Trên mặt người này có mấy vết rỗ, ánh mắt cực kì thèm khát nhìn chằm chằm vào hắc đao Vẫn Thiết của Thạch Mục, còn lè lưỡi liếm liếm môi.
Thạch Mục nhướng mày, khẽ hừ một tiếng. Một tay giơ lên, hắc đao Vẫn Thiết đã được tra vào vỏ.
Trong mắt nam tử cao gầy lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, dùng một ánh mắt không có hảo ý đánh giá Thạch Mục.
"Thì ra là Tả sư huynh đại giá quang lâm, hoan nghênh, hoan nghênh." Triệu Bình cũng là người tinh tế, thấy bầu không khí có chút gượng gạo thì vội vàng cười ha ha đón tiếp.
Nam tử cao gầy không để ý đến Triệu Bình, ánh mắt lại chuyển từ Thạch Mục lên hắc đao đã tra vào vỏ ở trong tay hắn, trong mắt tức thì lóe lên vẻ tham lam.
"Sư huynh sao lại đến tận hậu viện thế này, xin mời đến sảnh trước kính trà. Cũng thật là khéo, tiểu đệ vừa mới kiếm được mấy hộp Vụ Phong cực phẩm, vừa đúng dịp thỉnh giáo sư huynh đánh giá giúp một phen!" Triệu Bình đã quen với tính tình của người trước mắt, trong lòng thầm căng thăng, vội vã tỏ vẻ ân cần nói.
"Đại Tỷ Thí đã tới gần, ta đến tiệm của ngươi là định mua một món binh khí hợp ý. Tiểu nhị của tiệm lại nói cho ta ngươi đang ở chỗ này nên ta tới luôn. Thế nào, định đuổi ta đi sao?" Nam tử cao gầy nói ra lạnh nhạt, giọng khàn khàn, lại có phần cao ngạo."
"Đâu có, đâu có! Khách quý như Tả sư huynh đây chịu quang lâm* cái tiệm nhỏ này, Triệu mỗ tất nhiên là..." Triệu Bình vội vã cười làm lành.
"Vừa rồi ta đã xem một vòng trong tiệm của ngươi, không có món nào vừa mắt cả. Chỉ có cây đao này nhìn qua coi như cũng tạm vừa mắt, đây là món Triệu sư đệ mới làm ra đấy à?" Nam tử cao gầy cắt ngang lời Triệu bình, chỉ vào hắc đao Vẫn Thiết trong tay Thạch Mục mà nói.
Thạch Mục nhắm lại hai mắt.
Nam tử cao gầy này vừa nhìn liền biết là đệ tử cũ, hơn nữa trên người lại không mặc trang phục của đệ tử Hắc Ma Môn, nhìn không ra hắn là đệ tử cấp nào."
"Tả sư huynh hiểu lầm rồi, đây là đao của Thạch sư đệ, không phải là đồ của tiểu điếm nhà ta." Triệu Bình hơi đổi sắc mặt, vội vàng giải thích.
Nam tử cao gầy nghe thấy thế thì nhướng mày.
"Triệu sư huynh, chuyện hôm nay xin đa tạ huynh. Vừa rồi đã xài mất của huynh hai viên linh thạch, hai ngày nữa ta sẽ mang tới cả tiền công và chi phí cho hai viên đó, hôm nay xin cáo từ trước!" Thạch Mục chẳng thèm nhìn nam tử cao gầy, đánh tiếng với Triệu Bình xong liền chuẩn bị cất bước đi ra khỏi sân.
"Chờ một chút!"
Triệu Bình vẫn không nói gì, thân hình nam tử cao gầy chớp lên một cái, chắn ngay trước cửa ra vào Thí Luyện Tràng.
"Vị sư huỳnh này có chuyện gì?" Thạch Mục mặt không biểu tình, giọng nói trầm xuống.
"Còn chưa thỉnh giáo tên tuổi của sư đệ?" Nam tử cao gầy ha ha cười, chỉ là tiếng cười khàn khàn khó nghe.
"Thạch Mục." Thạch Mục đáp bằng giọng lãnh đạm.
"Thì ra là Thạch sư đệ, trông tuổi ngươi thì hẳn là đệ tử mới nhập môn đi?" Vẻ mặt của nam tử cao gầy khẽ nhúc nhích, hắn dường như đã từng nghe đến cái tên này ở đâu rồi thì phải, có điều nhất thời không thể nhớ ra ngay được.
"Thì thế nào?"
Người trước mắt này hiển nhiên là có ý ngấp nghe thanh hắc đao Vẫn Thiết này, không an lòng, độ nhẫn nại của Thạch Mục cũng mất dần.
"Thanh đao này của người thoạt nhìn cũng không tệ. Có điều sư đệ vừa mới nhập môn, còn không hiểu rõ quy củ của Hắc Ma Môn chúng ta đi. Đừng trách sư huynh không nhắc nhở ngươi, nếu để cho đệ tử cũ khác biết chuyện ngươi có một món đồ tốt như thế thì chỉ sợ sẽ chọc phải phiền toái không nhỏ đâu. Nhẹ thì bị cướp đoạt, nặng thì có thể nguy hiểm tính mạng đấy, chậc chậc..." Nam tử cao gầy lắc đầu, nói như có thâm ý.
"Vị sư huynh này có lời gì thì nói thẳng đi, tại hạ còn có việc, không thể ở đây lâu được." Thạch Mục nghe đến đó thì lạnh giọng ngắt lời.
"Nếu đã như vậy thì ta cứ nói thẳng luôn nhé! Ta rất vừa ý thanh đao này của ngươi, như vậy đi, để phòng ngừa cảnh đao của sư đệ bị người cướp đoạt, rơi vào cảnh mất cả của lẫn người thì ta đây đành phải làm người tốt đến cùng vậy. Ta bỏ ra ba vạn lượng bạc, sư đệ đưa cây hắc đao này cho ta, thế nào?" Nam tử cao gầy mở miệng nói ra không chút khách khí, trên mặt mặc dù bày ra ý cười nhàn nhạt, nhưng bất kì ai đều nghe ra cái vẻ không cho phép cự tuyệt trong lời nói kia.
Triệu Bình đang đứng một bên nghe thấy thế thì biến sắc.
Hắc đao Vẫn Thiết vốn đã có giá trị xa xỉ, hôm nay lại tấn thăng thành pháp khí, chỉ sợ giá tiền lại càng cao hơn gấp mấy lần, nam tử cao gầy vừa mở miệng ra đã ra giá ba vạn lượng, rõ ràng là muốn ỷ thế hiếp người, cướp đoạt về tay mà.
Có điều thân phận của nam tử cao gầy thật không tầm thường, Triệu Bình mặc dù là người của Ly Hỏa Hội cũng không muốn đắc tội, vì vậy dù có nghe thấy thế thì vẫn tiếp tục đứng một bên, không mở miệng nói gì cả.
"Các hạ toan tính cũng thực khéo, ba vạn lượng bạc đã muốn mua đứt đao của ta. Có điều thật xin lỗi, đao này ta không định bán, còn những chuyện khác cũng không nhọc các hạ quan tâm." Thạch Mục cười lạnh trong lòng, dứt khoát cự tuyệt.
"Tiểu tử, đừng có thấy người khác cho mình mặt mũi đã không biết điều. Ngươi có biết lão tử là ai không, dám cả gan nói chuyện với ta như thế à?" Sắc mặt của nam tử cao gầy lập tức lạnh xuống, hung hãn nói.
"Thạch mỗ quả thật là kẻ kiến thức hạn hẹp, cũng không quen biết các vị sư huynh trong môn cho lắm!" Thạch Mục lãnh đạm đáp lời.
"Ngươi muốn chết!"
Nam tử cao gầy cũng không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng, thân hình chớp lên một cái đã xuất hiện ngay sát chỗ Thạch Mục như quỷ mị, hai tay loáng một cái, một quyền đã vung lên, xẹt qua một đường vòng cung, phát ra tiếng nổ vang, đánh về phía má phải của Thạch Mục, đồng thời năm ngón tay tay kia như móc câu chụp lấy hắc đao Vẫn Thiết trong tay Thạch Mục.
Nắm đấm còn chưa đến, một luồng quyền phong lợi hãi đã ập vào mặt Thạch Mục sắc bén như lưỡi liềm.
"Tốc độ nhanh thật!"
Hắn vẫn đang âm thầm cảnh giác với đối phương, tốc độ của nam tử cao gầy vẫn vượt quá dự liệu của hắn, chớp mắt đã vọt đến trước mặt mình.
Mũi chân hắn đột nhiên điểm xuống mặt đất một cái, cả người lập tức lùi về sau một bước.
Lập tức Thạch Mục khẽ quát một tiếng, đồng thời một quyền cũng vung ra như sấm sét, đánh tới nắm đấm của đối phương, đồng thời tay kia cũng xoay một cái, hắc đao Vẫn Thiết nằm yên trong vỏ đâm về phía bàn tay đang chộp tới của nam tử cao gầy.
"Phịch!" "Phịch!" hai tiếng nặng nề.
Thân thể hai người đồng thời lùi về sau một bước.
"Có ít bản lĩnh đấy, có thể tiếp được một quyền của ta, khó trách lại kiêu ngạo như vậy. Nhưng ngươi định rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt chứ gì, hôm nay đã chọc giận tới lão tử thì để lại thanh đao là không đủ, bỏ lại một cánh tay đi!" Nam tử cao gầy nhíu mày, lạnh lùng nói.
Trong lòng bàn tay của hắn hiện ra một chấm đỏ, chính là lúc dùng tay không đỡ lấy hắc đao Vẫn Thiết, mặc dù hơi đau nhưng không có rách da đổ máu.
Nam tử cao gầy vòng tay qua hông một cái, hàn quang lóe lên, trong tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm màu bạc.
Kiếm này mảnh hơn rất nhiều so với trường kiếm bình thường, chỉ rộng bằng một ngón tay, toàn thân kiếm tản mát ra hàn quang dày đặc, cho người ta một cảm giác sắc bén và lạnh như băng.
Trên lưỡi kiếm có khắc phù văn màu xanh, tản mát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, hiển nhiên đó cũng là một pháp khí!
Sắc mặt Thạch Mục hơi đổi, thanh kiếm mảnh này nếu là một kiện pháp khí, vậy thì tuyệt đối không được coi thường rồi!
"Vù!" một tiếng, hắc đao Vẫn Thiết ra khỏi vỏ, được hắn đưa ra ngang trước người.
"Hai vị, chuyện gì cũng cứ nên từ từ, sao phải làm tổn thương hòa khí chứ..." Triệu Bình đứng một bên thấy hai người thực sự sắp va chạm thật thì không thể không đứng ra, đang định nói chuyện.
Oa!
Đột nhiên một âm thanh giống như tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên, như muốn chọc thủng màng nhĩ người khác, lập tức chặn ngang lời của Triệu Bình.
Cổ tay nam tử cao gầy rung lên, trường kiếm màu bạc trong tay đã hóa thành một sợi bạc, tốc độ cực nhanh đâm về phía ngực Thạch Mục.
Tiếng khóc nỉ non của trẻ con chính là thứ tiếng động quái dị khi thanh kiếm mảnh đó đâm phá không khí phát ra!
Khi tiếng động quái dị đó rơi vào tai Thạch Mục thì trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác bức bối dị thường, đầu óc đột nhiên choáng váng, tư duy cũng có cảm giác trì trệ đi.
Ngân quang chớp động!
Thanh kiếm mảnh đã đến trước ngực hắn, kiếm khí cách y phục đâm vào làm làn da cũng run lên.
Tác giả :
Vong Ngữ