Hữu Ương Lưỡng Song
Chương 15
Sở Nguyệt Xuất đột nhiên cảm giác biểu tình trên mặt Ngôn Du làm nàng rất vui vẻ... Thật sự là khó có được khi có thể chứng kiến Ngôn Du lộ ra vẻ mặt phức tạp như thế. Còn tưởng rằng trên mặt Ngôn Du - loại sinh vật đơn bào này nhất định chỉ có biểu tình thực đơn điệu đâu.
Bị bắt cóc vốn hẳn là phải thực sợ hãi, chính là ngay từ đầu sợ hãi cùng kinh ngạc của nàng lại có thể bởi vì thái độ Ngôn Du mà bình tĩnh theo.
Lại còn có thể ngay cả khi bị bắt cóc mà cũng ngủ ngon được như vậy, tỉnh ngủ còn như vậy ngốc... Hỏi nàng như thế nào không sợ hãi... Chính mình còn không phải như vậy đi.
Lông mi rối rắm cùng một chỗ, Ngôn Du giật giật miệng, nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất khóe miệng khẽ nhếch lên lại càng không hiểu ra sao cả.
Thật kỳ quái, Sở lão sư là cười cái gì? Người bình thường bị bắt cóc không phải là thực khẩn trương, thực sợ hãi sao? Chẳng lẽ không chỉ nàng một người là không bình thường?
“Cô lỗ~~~” Như vậy nghĩ tới bụng lại thành thật biểu đạt bất mãn, Ngôn Du mặt chà một chút đỏ, Sở Nguyệt Xuất “Ha” một tiếng bật cười, “Đói bụng?”
“Ân...” Cùng bụng mình thành thật giống nhau, Ngôn Du đáng thương nhìn nàng, “Thật đói...”
“Thật là kỳ quái, như thế nào sẽ không thấy bọn cướp lại đây nói ra yêu cầu trọng điểm.” Sở Nguyệt Xuất nghi hoặc nói, tầm mắt dừng ở cửa kho hàng làm bằng sắt cách đó không xa, thở dài, “Coi như dây thừng cởi bỏ cũng chạy không được.”
“Tôi...”
“Cô lỗ~~...”
Ngôn Du đang muốn nói gì, bụng lại phát ra một tiếng kêu, Sở Nguyệt Xuất lại bị chọc nở nụ cười.
Người này, như thế nào có thể ngay cả khi bị bắt cóc cũng đáng yêu như thế?
“Chi nha” một tiếng, cửa sắt bỗng nhiên mở ra, một nam nhân mặc âu phục màu đen đeo kính râm đi tới, đi theo phía sau là hai kẻ giống như người hầu, trong tay còn cầm cơm.
Ngôn Du vừa nhìn thấy trong tay hai người hầu dẫn theo cơm, ánh mắt lập tức phát sáng, tầm mắt không rời cơm kia, vẻ mặt chờ mong.
Vào lúc cửa sắt mở ra trong nháy mắt liền thu hồi cười, Sở Nguyệt Xuất thản nhiên nhìn nam nhân liếc mắt một cái, đôi mắt vừa chuyển, chứng kiến phó bộ dáng kia của Ngôn Du, thiếu chút nữa lại bật cười.
Kính râm vừa lúc tiến vào, vốn nghĩ sẽ chứng kiến được cảnh tượng hai nữ nhân lạnh run, không nghĩ tới mới liếc mắt một cái lại có thể chứng kiến một người vẻ mặt hờ hững, một người thì vẻ mặt chờ mong, nhất thời liền hết chỗ nói.
“Cơm ôi chao~...” Ngôn Du quay đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Cho chúng ta ăn sao?”
“Phốc...” Sở Nguyệt Xuất lúc này nhịn không được, bật cười, oán trách nhìn nàng một cái, “Chính cô hỏi bọn hắn.”
“Ngô...” Ngôn Du lại quay đầu xem Kính râm, “Cái kia, cơm là cho chúng tôi ăn sao?”
Phía sau Kính râm là hai tiểu đệ dẫn theo cơm, vẻ mặt vặn vẹo. =)))))))))
Bọn hắn vẫn là lần đầu tiên thấy người như thế. Người bị bắt cóc nhìn thấy kẻ bắt cóc mình câu nói đầu tiên lại hỏi là cơm có phải cho nàng ăn hay không.
Không hổ là tỷ tỷ cùng muội muội của Tiểu Giản... Kính râm trong lòng cảm khái, nếu Tiểu Giản không phải là cảnh sát thì tốt biết bao nhiêu, hắn là thật tâm cảm thấy Tiểu Giản rất thích hợp tung hoành trong xã hội đen.
Hiện tại xem ra, tỷ tỷ muội muội Tiểu Giản cũng là nhân vật a... Đặc biệt muội muội, nghe nói mới học trung học... Hẳn là cái người đặt câu hỏi đi, lá gan còn thật lớn.
“Cho các nàng cơm đi.” Kính râm đối với tiểu đệ phía sau nói xong, “Đem tay của các nàng cởi bỏ, hai nữ nhân có thể làm được cái gì chứ?”
“Dạ!” Hai tiểu đệ xám xịt đi qua giúp hai người họ cởi bỏ dây thừng, đem cơm phóng trên mặt đất, Ngôn Du cười híp mắt nói đa tạ, cầm lấy cặp lồng đựng cơm cùng đũa, vô cùng mất hình tượng bắt đầu mải miết ăn.
Sở Nguyệt Xuất đã muốn thực bất đắc dĩ, nhìn Ngôn Du bên cạnh liếc mắt một cái rồi nhìn thẳng Kính râm, “Vị tiên sinh này đem chúng tôi buộc tới nơi này là để làm gì?”
“Cô là tỷ tỷ Tiểu Giản?” Kính râm ngồi thấp xuống, còn cách kính râm nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Rất giống.”
Trong lòng cả kinh nhưng mặt Sở Nguyệt Xuất vẫn bất động thanh sắc, “Tiểu Giản?”
“Ân, Tiểu Giản, cảnh sát.” Kính râm gật đầu, thanh âm thực nghiêm túc, “Trước đó là thủ hạ của tôi.”
Tay phóng ở sau người khẽ run lên, Sở Nguyệt Xuất ngăn chặn cảm xúc khẩn trương, trong thanh âm khó nén lo âu, “Các ông muốn làm gì?”
“Muốn gặp Tiểu Giản.” Kính râm không chút nào giấu diếm, “Thật sự là có lỗi, trên quy củ thông thường sẽ không động thân nhân... Tiểu Giản bên người cảnh sát nhiều lắm nên đành phải trước tiên đem tỷ muội các cô mời đi theo.”
Tỷ muội?
Sở Nguyệt Xuất một chút suy tư liền minh bạch ý tứ của Kính râm, dư quang quét Ngôn Du liếc mắt một cái, có chút áy náy.
Người nam nhân này nguyên bản chỉ sợ là tính trói nàng cùng Tiểu Y đi, không nghĩ tới hôm nay lại là Ngôn Du cùng nàng đi ra, lúc này mới xảy ra hiểu lầm, nhưng thật ra là nàng làm liên lụy Ngôn Du.
“Hảo khốn...” Ăn uống no đủ xong, Ngôn Du xoa xoa mắt, hình như không có nghe cuộc đối thoại của Sở Nguyệt Xuất cùng Kính râm, ngẩng đầu nhìn hai người, con ngươi đen bóng lấp lánh.
“Hai vị tiểu thư cơm nước xong xuôi có thể nghỉ ngơi, chờ Tiểu Giản đến đây các cô có thể đi rồi.” Kính râm trong lòng hiện lên tia quái dị, đẩy kính râm, “Bất quá đừng nghĩ chạy trốn, môn là cửa sắt, cửa sổ cũng không ra được.”
“Ông sẽ đối với Giản Hề làm cái gì?” Sở Nguyệt Xuất thấy hắn muốn đi, giữ chặt hắn, “Báo thù?”
Kính râm không trả lời, đối với tiểu đệ mình phất phất tay, một hàng ba người lại đi rồi, cửa sắt lần nữa đóng lại, tiếp theo truyền đến thanh âm khóa trái cửa.
Sở Nguyệt Xuất vẻ mặt lạnh lùng, Ngôn Du chuyển qua chỗ nàng, ngồi xổm xuống trước mặt Sở Nguyệt Xuất, tay bám cằm, “Cô không ăn cơm hả?”
Lắc đầu, Sở Nguyệt Xuất ôm cánh tay ngồi đó, ánh mắt lộ ra mỏi mệt.
Đời này... Nàng tâm nguyện lớn nhất chính là Tiểu Hề cùng Tiểu Y có thể an an ổn ổn qua cả đời, bình thường mà hạnh phúc.
Làm sao đây, Tiểu Hề thích làm cảnh sát, nàng mặc dù là tỷ tỷ cũng không thể miễn cưỡng muội muội không cho nàng làm chuyện nàng thích...
Hiện tại... Quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Nếu là nàng xảy ra sự cố, trái lại không sao cả, ít nhất Sở Lục Y tuổi nhỏ nhất cũng đã mười tám tuổi, có thể tự chiếu cố chính mình, lại thực thông minh. Chính là... Đối phương cũng muốn dùng nàng để dụ Sở Giản Hề lại đây...
Như thế nào có thể.
“Không ăn cơm, không có khí lực chạy trốn.” Ngôn Du vẫn duy trì tư thế ngồi, vẫn là bám cằm, từng chút chuyển đến trước mặt Sở Nguyệt Xuất, ánh mắt mở thật to, “Cơm nước xong chúng ta liền đi thôi.”
“A?” Sở Nguyệt Xuất lập tức ngây dại.
Ngôn Du lộ ra một nụ cười thoạt nhìn thực đáng yêu, bưng cơm lại đây cấp Sở Nguyệt Xuất, “Nột, Sở lão sư, cơm nước xong tôi mang cô ra ngoài nhé.”
(Editor: Cô ấy rất tỉnh và xinh tươi =))))))
“Cô... Có thể?” Sở Nguyệt Xuất không tin tưởng lắm với thái độ nhìn không có chút mơ hồ của Ngôn Du, thấy nàng dùng sức gật đầu, lúc này mới bán tín bán nghi tiếp nhận trong tay của nàng cơm, “Như thế nào đi ra ngoài?”
Đem đũa cũng nhét vào trên tay nàng, Ngôn Du chạy đến cửa sắt, xuyên thấu qua khe hở hướng phía ngoài xem, bên ngoài là một mảnh đất trống hoang vắng, hoàn toàn không người ở.
“Giống như không ai trông chừng chúng ta.” Ngôn Du tới cạnh mấy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không có người, lúc này mới đi đến mặt tường đối diện cửa sắt, từng bước dán tường đi được chừng một khoảng mới nghĩ nghĩ, liền cởi xuống dây lưng đặt ở trên tường không biết đang làm gì.
Sở Nguyệt Xuất đang ăn cơm nhìn thấy Ngôn Du hành động kỳ quái, tuy rằng khó hiểu cùng mơ hồ, nhưng lại bắt đầu xuất hiện cảm giác tin tưởng nàng.
Đem dây lưng buộc trở lại quần bò, Ngôn Du ngồi chồm hổm ôm đầu, oai cái đầu nhìn mặt tường hồi lâu mới chợt chạy đến cạnh một đống thép, lấy ra một cây thép có đầu cực nhỏ, giống như cái đinh thường thấy, lại chạy về mặt tường vẽ gì đó. Nghĩ nghĩ lại đi nhặt một khối gạch, cầm cây thép để lại mấy vết cắt trên tường, đối với vách tường bắt đầu tạp lỗ.
Ăn vài miếng cơm liền ngừng động tác, Sở Nguyệt Xuất bất đắc dĩ nhìn Ngôn Du hành động, buông cà mên, đi đến phía sau Ngôn Du, “Cô làm gì vậy?”
“Khoan.” Ngôn Du lời ít ý nhiều mà đáp lại, nâng tay xoa xoa mồ hôi trên mặt.
“...” Sở Nguyệt Xuất dại ra vài giây lại đi trở về chỗ cũ ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
May mắn nàng hôm nay mặc quần bò không phải mặc váy, bằng không ngồi trên sàn nhà có chút không tiện a.
Cứ như vậy, cả buổi chiều cũng không biết tới mấy giờ, Ngôn Du rốt cục dừng động tác, trên tường một loạt lỗ nhỏ theo vị trí chỉnh tề xếp thành hàng, tạo thành một đồ án như hình chữ “X”.
Từ đầu tới đuôi đều nhìn thấy động tác của Ngôn Du, mà trong lúc đó Sở Nguyệt Xuất vài lần thật sự xem không qua muốn đi ngăn cản nàng, Ngôn Du chính là vẫn cố chấp hướng trên tường khoan. Sở Nguyệt Xuất không có biện pháp đành bất đắc dĩ giúp nàng lau mồ hôi.
Lần đầu tiên lau mồ hôi, Ngôn Du dừng động tác, ngốc ngơ nhìn Sở Nguyệt Xuất vài giây, cảm giác ngón tay trắng nõn bóng loáng kia giúp mình lau mồ hôi, trên mặt không khỏi hồng một mảnh, cũng không biết là nóng hay thẹn thùng.
Sau lại... Tựa hồ dần dần quen thuộc, Sở Nguyệt Xuất vừa nhìn thấy trên mặt nàng có mồ hôi liền lập tức giúp nàng lau sạch.
“Tốt lắm.” Bỏ thép cùng gạch xuống, Ngôn Du thở hồng hộc ngồi trên mặt đất, Sở Nguyệt Xuất cũng ngồi xuống theo, đưa tay qua giúp nàng lau đi mồ hôi, đôi mắt dịu dàng, “Ân.”
Tuy rằng không biết Ngôn Du muốn làm cái gì, chính là nàng dù sao cũng đã khổ cực đến quá trưa.
“Ô... Không còn khí lực... Tay đau...” Ngôn Du nhìn nàng, miệng đô đô, “Còn có thể sưng...”
“Tôi xem xem.” Sở Nguyệt Xuất kéo tay nàng qua, quả nhiên hai tay đều đỏ bừng bừng, lại còn run nhẹ lên, vì thế càng phát ra áy náy.
Nếu không phải bị nàng liên luỵ thì Ngôn Du cả buổi chiều khẳng định là ở nhà ôm mềm cùng gối đầu đang ngủ say đi.
“Ngô... Này cho cô...” Ngôn Du rút tay ra, đụng đến viên gạch đưa cho Sở Nguyệt Xuất, đôi mắt xanh triệt.
“Ân?” Sở Nguyệt Xuất kỳ quái nhìn nàng, bất quá vẫn là đưa tay tiếp nhận viên gạch kia, “Tôi đi khoan?”
“Không phải.” Ngôn Du lắc đầu, hai tay ôm chân, cằm khoát lên trên đầu gối, “Hướng chỗ chữ X kia dùng sức ném đi.”
“...” Trầm mặc vài giây, lại thở dài, Sở Nguyệt Xuất cầm gạch đối với chữ “X” dùng sức ném qua...
Gạch bị ném qua, chỗ “X” đó nhất thời liền bị đập mở ra một cái lỗ hỏng lớn, bên trong hòn đá thưa thớt rơi xuống, Ngôn Du đứng lên, lắc la lắc lư đi qua, nhặt lên viên gạch lại đập vài cái, một cái động đủ để người ta khom người đi qua rốt cuộc được đả thông.
Sở Nguyệt Xuất trợn mắt há hốc mồm.
Bị bắt cóc vốn hẳn là phải thực sợ hãi, chính là ngay từ đầu sợ hãi cùng kinh ngạc của nàng lại có thể bởi vì thái độ Ngôn Du mà bình tĩnh theo.
Lại còn có thể ngay cả khi bị bắt cóc mà cũng ngủ ngon được như vậy, tỉnh ngủ còn như vậy ngốc... Hỏi nàng như thế nào không sợ hãi... Chính mình còn không phải như vậy đi.
Lông mi rối rắm cùng một chỗ, Ngôn Du giật giật miệng, nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất khóe miệng khẽ nhếch lên lại càng không hiểu ra sao cả.
Thật kỳ quái, Sở lão sư là cười cái gì? Người bình thường bị bắt cóc không phải là thực khẩn trương, thực sợ hãi sao? Chẳng lẽ không chỉ nàng một người là không bình thường?
“Cô lỗ~~~” Như vậy nghĩ tới bụng lại thành thật biểu đạt bất mãn, Ngôn Du mặt chà một chút đỏ, Sở Nguyệt Xuất “Ha” một tiếng bật cười, “Đói bụng?”
“Ân...” Cùng bụng mình thành thật giống nhau, Ngôn Du đáng thương nhìn nàng, “Thật đói...”
“Thật là kỳ quái, như thế nào sẽ không thấy bọn cướp lại đây nói ra yêu cầu trọng điểm.” Sở Nguyệt Xuất nghi hoặc nói, tầm mắt dừng ở cửa kho hàng làm bằng sắt cách đó không xa, thở dài, “Coi như dây thừng cởi bỏ cũng chạy không được.”
“Tôi...”
“Cô lỗ~~...”
Ngôn Du đang muốn nói gì, bụng lại phát ra một tiếng kêu, Sở Nguyệt Xuất lại bị chọc nở nụ cười.
Người này, như thế nào có thể ngay cả khi bị bắt cóc cũng đáng yêu như thế?
“Chi nha” một tiếng, cửa sắt bỗng nhiên mở ra, một nam nhân mặc âu phục màu đen đeo kính râm đi tới, đi theo phía sau là hai kẻ giống như người hầu, trong tay còn cầm cơm.
Ngôn Du vừa nhìn thấy trong tay hai người hầu dẫn theo cơm, ánh mắt lập tức phát sáng, tầm mắt không rời cơm kia, vẻ mặt chờ mong.
Vào lúc cửa sắt mở ra trong nháy mắt liền thu hồi cười, Sở Nguyệt Xuất thản nhiên nhìn nam nhân liếc mắt một cái, đôi mắt vừa chuyển, chứng kiến phó bộ dáng kia của Ngôn Du, thiếu chút nữa lại bật cười.
Kính râm vừa lúc tiến vào, vốn nghĩ sẽ chứng kiến được cảnh tượng hai nữ nhân lạnh run, không nghĩ tới mới liếc mắt một cái lại có thể chứng kiến một người vẻ mặt hờ hững, một người thì vẻ mặt chờ mong, nhất thời liền hết chỗ nói.
“Cơm ôi chao~...” Ngôn Du quay đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Cho chúng ta ăn sao?”
“Phốc...” Sở Nguyệt Xuất lúc này nhịn không được, bật cười, oán trách nhìn nàng một cái, “Chính cô hỏi bọn hắn.”
“Ngô...” Ngôn Du lại quay đầu xem Kính râm, “Cái kia, cơm là cho chúng tôi ăn sao?”
Phía sau Kính râm là hai tiểu đệ dẫn theo cơm, vẻ mặt vặn vẹo. =)))))))))
Bọn hắn vẫn là lần đầu tiên thấy người như thế. Người bị bắt cóc nhìn thấy kẻ bắt cóc mình câu nói đầu tiên lại hỏi là cơm có phải cho nàng ăn hay không.
Không hổ là tỷ tỷ cùng muội muội của Tiểu Giản... Kính râm trong lòng cảm khái, nếu Tiểu Giản không phải là cảnh sát thì tốt biết bao nhiêu, hắn là thật tâm cảm thấy Tiểu Giản rất thích hợp tung hoành trong xã hội đen.
Hiện tại xem ra, tỷ tỷ muội muội Tiểu Giản cũng là nhân vật a... Đặc biệt muội muội, nghe nói mới học trung học... Hẳn là cái người đặt câu hỏi đi, lá gan còn thật lớn.
“Cho các nàng cơm đi.” Kính râm đối với tiểu đệ phía sau nói xong, “Đem tay của các nàng cởi bỏ, hai nữ nhân có thể làm được cái gì chứ?”
“Dạ!” Hai tiểu đệ xám xịt đi qua giúp hai người họ cởi bỏ dây thừng, đem cơm phóng trên mặt đất, Ngôn Du cười híp mắt nói đa tạ, cầm lấy cặp lồng đựng cơm cùng đũa, vô cùng mất hình tượng bắt đầu mải miết ăn.
Sở Nguyệt Xuất đã muốn thực bất đắc dĩ, nhìn Ngôn Du bên cạnh liếc mắt một cái rồi nhìn thẳng Kính râm, “Vị tiên sinh này đem chúng tôi buộc tới nơi này là để làm gì?”
“Cô là tỷ tỷ Tiểu Giản?” Kính râm ngồi thấp xuống, còn cách kính râm nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Rất giống.”
Trong lòng cả kinh nhưng mặt Sở Nguyệt Xuất vẫn bất động thanh sắc, “Tiểu Giản?”
“Ân, Tiểu Giản, cảnh sát.” Kính râm gật đầu, thanh âm thực nghiêm túc, “Trước đó là thủ hạ của tôi.”
Tay phóng ở sau người khẽ run lên, Sở Nguyệt Xuất ngăn chặn cảm xúc khẩn trương, trong thanh âm khó nén lo âu, “Các ông muốn làm gì?”
“Muốn gặp Tiểu Giản.” Kính râm không chút nào giấu diếm, “Thật sự là có lỗi, trên quy củ thông thường sẽ không động thân nhân... Tiểu Giản bên người cảnh sát nhiều lắm nên đành phải trước tiên đem tỷ muội các cô mời đi theo.”
Tỷ muội?
Sở Nguyệt Xuất một chút suy tư liền minh bạch ý tứ của Kính râm, dư quang quét Ngôn Du liếc mắt một cái, có chút áy náy.
Người nam nhân này nguyên bản chỉ sợ là tính trói nàng cùng Tiểu Y đi, không nghĩ tới hôm nay lại là Ngôn Du cùng nàng đi ra, lúc này mới xảy ra hiểu lầm, nhưng thật ra là nàng làm liên lụy Ngôn Du.
“Hảo khốn...” Ăn uống no đủ xong, Ngôn Du xoa xoa mắt, hình như không có nghe cuộc đối thoại của Sở Nguyệt Xuất cùng Kính râm, ngẩng đầu nhìn hai người, con ngươi đen bóng lấp lánh.
“Hai vị tiểu thư cơm nước xong xuôi có thể nghỉ ngơi, chờ Tiểu Giản đến đây các cô có thể đi rồi.” Kính râm trong lòng hiện lên tia quái dị, đẩy kính râm, “Bất quá đừng nghĩ chạy trốn, môn là cửa sắt, cửa sổ cũng không ra được.”
“Ông sẽ đối với Giản Hề làm cái gì?” Sở Nguyệt Xuất thấy hắn muốn đi, giữ chặt hắn, “Báo thù?”
Kính râm không trả lời, đối với tiểu đệ mình phất phất tay, một hàng ba người lại đi rồi, cửa sắt lần nữa đóng lại, tiếp theo truyền đến thanh âm khóa trái cửa.
Sở Nguyệt Xuất vẻ mặt lạnh lùng, Ngôn Du chuyển qua chỗ nàng, ngồi xổm xuống trước mặt Sở Nguyệt Xuất, tay bám cằm, “Cô không ăn cơm hả?”
Lắc đầu, Sở Nguyệt Xuất ôm cánh tay ngồi đó, ánh mắt lộ ra mỏi mệt.
Đời này... Nàng tâm nguyện lớn nhất chính là Tiểu Hề cùng Tiểu Y có thể an an ổn ổn qua cả đời, bình thường mà hạnh phúc.
Làm sao đây, Tiểu Hề thích làm cảnh sát, nàng mặc dù là tỷ tỷ cũng không thể miễn cưỡng muội muội không cho nàng làm chuyện nàng thích...
Hiện tại... Quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Nếu là nàng xảy ra sự cố, trái lại không sao cả, ít nhất Sở Lục Y tuổi nhỏ nhất cũng đã mười tám tuổi, có thể tự chiếu cố chính mình, lại thực thông minh. Chính là... Đối phương cũng muốn dùng nàng để dụ Sở Giản Hề lại đây...
Như thế nào có thể.
“Không ăn cơm, không có khí lực chạy trốn.” Ngôn Du vẫn duy trì tư thế ngồi, vẫn là bám cằm, từng chút chuyển đến trước mặt Sở Nguyệt Xuất, ánh mắt mở thật to, “Cơm nước xong chúng ta liền đi thôi.”
“A?” Sở Nguyệt Xuất lập tức ngây dại.
Ngôn Du lộ ra một nụ cười thoạt nhìn thực đáng yêu, bưng cơm lại đây cấp Sở Nguyệt Xuất, “Nột, Sở lão sư, cơm nước xong tôi mang cô ra ngoài nhé.”
(Editor: Cô ấy rất tỉnh và xinh tươi =))))))
“Cô... Có thể?” Sở Nguyệt Xuất không tin tưởng lắm với thái độ nhìn không có chút mơ hồ của Ngôn Du, thấy nàng dùng sức gật đầu, lúc này mới bán tín bán nghi tiếp nhận trong tay của nàng cơm, “Như thế nào đi ra ngoài?”
Đem đũa cũng nhét vào trên tay nàng, Ngôn Du chạy đến cửa sắt, xuyên thấu qua khe hở hướng phía ngoài xem, bên ngoài là một mảnh đất trống hoang vắng, hoàn toàn không người ở.
“Giống như không ai trông chừng chúng ta.” Ngôn Du tới cạnh mấy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không có người, lúc này mới đi đến mặt tường đối diện cửa sắt, từng bước dán tường đi được chừng một khoảng mới nghĩ nghĩ, liền cởi xuống dây lưng đặt ở trên tường không biết đang làm gì.
Sở Nguyệt Xuất đang ăn cơm nhìn thấy Ngôn Du hành động kỳ quái, tuy rằng khó hiểu cùng mơ hồ, nhưng lại bắt đầu xuất hiện cảm giác tin tưởng nàng.
Đem dây lưng buộc trở lại quần bò, Ngôn Du ngồi chồm hổm ôm đầu, oai cái đầu nhìn mặt tường hồi lâu mới chợt chạy đến cạnh một đống thép, lấy ra một cây thép có đầu cực nhỏ, giống như cái đinh thường thấy, lại chạy về mặt tường vẽ gì đó. Nghĩ nghĩ lại đi nhặt một khối gạch, cầm cây thép để lại mấy vết cắt trên tường, đối với vách tường bắt đầu tạp lỗ.
Ăn vài miếng cơm liền ngừng động tác, Sở Nguyệt Xuất bất đắc dĩ nhìn Ngôn Du hành động, buông cà mên, đi đến phía sau Ngôn Du, “Cô làm gì vậy?”
“Khoan.” Ngôn Du lời ít ý nhiều mà đáp lại, nâng tay xoa xoa mồ hôi trên mặt.
“...” Sở Nguyệt Xuất dại ra vài giây lại đi trở về chỗ cũ ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
May mắn nàng hôm nay mặc quần bò không phải mặc váy, bằng không ngồi trên sàn nhà có chút không tiện a.
Cứ như vậy, cả buổi chiều cũng không biết tới mấy giờ, Ngôn Du rốt cục dừng động tác, trên tường một loạt lỗ nhỏ theo vị trí chỉnh tề xếp thành hàng, tạo thành một đồ án như hình chữ “X”.
Từ đầu tới đuôi đều nhìn thấy động tác của Ngôn Du, mà trong lúc đó Sở Nguyệt Xuất vài lần thật sự xem không qua muốn đi ngăn cản nàng, Ngôn Du chính là vẫn cố chấp hướng trên tường khoan. Sở Nguyệt Xuất không có biện pháp đành bất đắc dĩ giúp nàng lau mồ hôi.
Lần đầu tiên lau mồ hôi, Ngôn Du dừng động tác, ngốc ngơ nhìn Sở Nguyệt Xuất vài giây, cảm giác ngón tay trắng nõn bóng loáng kia giúp mình lau mồ hôi, trên mặt không khỏi hồng một mảnh, cũng không biết là nóng hay thẹn thùng.
Sau lại... Tựa hồ dần dần quen thuộc, Sở Nguyệt Xuất vừa nhìn thấy trên mặt nàng có mồ hôi liền lập tức giúp nàng lau sạch.
“Tốt lắm.” Bỏ thép cùng gạch xuống, Ngôn Du thở hồng hộc ngồi trên mặt đất, Sở Nguyệt Xuất cũng ngồi xuống theo, đưa tay qua giúp nàng lau đi mồ hôi, đôi mắt dịu dàng, “Ân.”
Tuy rằng không biết Ngôn Du muốn làm cái gì, chính là nàng dù sao cũng đã khổ cực đến quá trưa.
“Ô... Không còn khí lực... Tay đau...” Ngôn Du nhìn nàng, miệng đô đô, “Còn có thể sưng...”
“Tôi xem xem.” Sở Nguyệt Xuất kéo tay nàng qua, quả nhiên hai tay đều đỏ bừng bừng, lại còn run nhẹ lên, vì thế càng phát ra áy náy.
Nếu không phải bị nàng liên luỵ thì Ngôn Du cả buổi chiều khẳng định là ở nhà ôm mềm cùng gối đầu đang ngủ say đi.
“Ngô... Này cho cô...” Ngôn Du rút tay ra, đụng đến viên gạch đưa cho Sở Nguyệt Xuất, đôi mắt xanh triệt.
“Ân?” Sở Nguyệt Xuất kỳ quái nhìn nàng, bất quá vẫn là đưa tay tiếp nhận viên gạch kia, “Tôi đi khoan?”
“Không phải.” Ngôn Du lắc đầu, hai tay ôm chân, cằm khoát lên trên đầu gối, “Hướng chỗ chữ X kia dùng sức ném đi.”
“...” Trầm mặc vài giây, lại thở dài, Sở Nguyệt Xuất cầm gạch đối với chữ “X” dùng sức ném qua...
Gạch bị ném qua, chỗ “X” đó nhất thời liền bị đập mở ra một cái lỗ hỏng lớn, bên trong hòn đá thưa thớt rơi xuống, Ngôn Du đứng lên, lắc la lắc lư đi qua, nhặt lên viên gạch lại đập vài cái, một cái động đủ để người ta khom người đi qua rốt cuộc được đả thông.
Sở Nguyệt Xuất trợn mắt há hốc mồm.
Tác giả :
Bằng Y Úy Ngã