Hưu Thư Khó Cầu
Chương 119
Hóa ra tiểu ngu ngốc đã sớm phát hiện.
Cái vấn đề “Tôi không phải Tố Tâm” trong lúc mới đến tôi còn chưa rõ Tố Tâm là người thế nào, thì An Lăng Nhiên cũng đã bắt đầu điều tra.
Ngày ấy say rượu, chẳng qua là giả say. Tiểu ngu ngốc nhân cơ hội này, bộc bạch ra hết tình hình thực tế. Hai chữ “Tố Tâm” vừa ra khỏi miệng, nhìn vẻ mặt ngây như phỗng của tôi, lúc đó, An Lăng Nhiên đã biết tôi là hàng giả.
Bên cạnh bụi cỏ ven hồ, tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm An Lăng Nhiên.
“Nếu đã sớm biết ta là giả, sao không trả hàng?”
Tôi nhớ sau đêm say rượu đó, tiểu ngu ngốc vẫn đối xử với tôi y như cũ, cũng giống như trước đó, là âm thầm tính toán hay là…
Tiểu ngu ngốc cười có chút ngượng ngùng, nói nhỏ vào tai tôi: “Dùng cũng dùng rồi, làm sao phải trả hàng?”
Nói xong, An Lăng Nhiên còn xấu xa mà thổi hơi nóng, so với thiếu niên ngây ngô mới nãy còn thẹn thùng cúi đầu hôn tôi cứ như phân thành hai người.
Đầu tôi như muốn bốc hơi nước mà đẩy hắn ra đến mười trượng, cảnh giác duy trì khoảng cách với tiểu ngu ngốc.
An Lăng Nhiên cũng nhanh tay lẹ mắt, trở tay quơ một cái, kéo tôi giam vào trong ngực.
“Ta vẫn chưa kịp quyết định rút lui trả hàng, còn nàng thì hay lắm, muốn ôm hưu thư chạy trốn? Hả?”
Nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn của tiểu ngu ngốc, tôi chỉ là không ngờ hạnh phúc lại đến nhanh như vậy.
“Ngươi rốt cuộc có ý gì?”
Tiểu ngu ngốc thở dài, “Còn ý gì nữa hả? Liêm Chi, đã rất lâu rồi, lần đầu tiên có người con gái khiến cho ta mặt đỏ tim đập, ta nghĩ, cả đời này ta cũng không có cách nào trả hàng.”
Giật mình, tôi ngồi thẳng người trừng mắt nhìn tiểu ngu ngốc.
“Ngươi chắc chứ?”
Sao tôi lại cứ cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh, liệu thế này thì có thật chăng?
Tiểu ngu ngốc khàn giọng, đưa mắt nhìn về phía trước.
“Trước lúc nàng rời khỏi Mục vương phủ một khắc, ta còn chưa chắc chắn. Khi ta phát hiện nàng không phải là người mà ta muốn tìm, cũng buồn lắm chứ, thậm chí còn định thành toàn cho nàng, cho nàng cầm hưu thư vĩnh viễn biến mất. Chỉ là…”
Dừng một chút, tiểu ngu ngốc có chút không được tự nhiên mà kéo một cọng cỏ trong bụi, giống như một đứa bé hơi thẹn thùng.
“Biết nàng đang gặp nguy hiểm, lúc ấy ta định cứu nàng ra trước rồi nói sau, thế sự khó đoán, Mẫn Đạt vương tử lại đột nhiên đến Lạc Vân Quốc, lúc Trương đại phu còn đang chữa bệnh cho Vương tử, Lý tiên sinh đã mang toàn bộ tin tình báo thu thập được nói hết cho ta và Mặc Ngọc. Ta nghĩ, nếu biết người mà Tố Tâm yêu nhiều năm qua là một người khác ta sẽ phẫn nộ, nhưng mà ta lại rất bình tỉnh, chỉ là, thấy nàng và Mẫn Đạt vương tử nắm tay, trong nháy mắt, ta chỉ hận không thể cầm cái chén mà nện lên mặt của hắn.”
Khi nói câu cuối cùng, tiểu ngu ngốc nghiến răng, cọng cỏ cũng bị hắn nhổ tận gốc, tôi theo bản năng mà rùng mình. Nói vậy là, tiểu ngu ngốc đã yêu một người khác rồi?
Yêu hàng giả là tôi?
“Ngươi đứng ngoài nghe lén à?”
Tiểu ngu ngốc hừ hừ hai tiếng, “Nếu ta không canh, có phải là nàng định để mặc cho hắn hôn tiếp nữa hả?”
Tôi thiếu chút nữa là tự cắn đứt đầu lưỡi của mình, ách ~~ đúng là không nhắc thì thôi, lúc đó xác của Tố Tâm vẻ như là ý chí không đủ kiên định, Mẫn Đạt vương tử mặc dù không sắc sảo bằng tiểu ngu ngốc, nhưng cũng là tuấn lãng phi phàm, trời sinh có khí phách của đế vương, nam nhi anh hùng như thế lại dịu dàng như nước với tôi, nếu lúc đó tiểu ngu ngốc không xông vào, tôi…
Chột dạ liếc mắt nhìn tiểu ngu ngốc, tôi ngượng ngùng cười hắc hắc ra tiếng.
Tiểu ngu ngốc lại cười tà mị, nhào người sang, cùng nhau ngã xuống đất.
“Nói, ngoại trừ đầu ngón tay, còn chạm vào chỗ nào nữa?”
Tiểu ngu ngốc hung hăng cắn lên đầu ngón tay bên phải của tôi, nhu tình mật ý của Mẫn Đạt Vương tử vừa rồi toàn bộ bị đau đớn thổi bay sạch, đổi lại tiếng rên ở bên hồ hồi lâu không tiêu tan.
“A a a!”
“An Lăng Nhiên chàng cái đồ trứng thối, chàng cắn thật à?”
Tôi ôm lấy đầu ngón tay bị sưng đỏ ra sức thổi, khóe mắt đã bị nước mắt làm ướt.
Thầm trừng mắt nhìn tiểu ngu ngốc, tên này được lắm! Lúc trước hắn mắt đi mày lại với Trại Nguyệt, tôi cũng có móc mắt hắn ra đâu.
Tiểu ngu ngốc ngừng cười, giả bộ đau lòng ôm lấy tôi nói: “Xuy xuy!”
“Cút!” Tôi đá cho hắn một cước, lại bị tiểu ngu ngốc bắt được, kéo tôi vào ngực hắn lại.
Hôn nhẹ lên lỗ tai của tôi, hắn nhỏ giọng nói: “Liêm Chi, đợi ta thêm một tháng, sau khi nghiệp lớn đã thành ta nhất định sẽ bồi thường cho nàng một hôn lễ long trọng.”
“Hôn lễ của Liêm Chi và An Lăng Nhiên.”
Nghe vậy, tôi xì cười ra tiếng: “Không có gà trống, không có hôn lễ của Tố Tâm.”
Tiểu ngu ngốc không trả lời, cúi người giữ lấy môi tôi, tôi nhắm mắt đáp lại.
Đột nhiên lại có chút hận chính mình, cái này có tính là cầu hôn không? Không phải tôi đã trả lời rõ ràng lắm rồi sao? Đối với âm mưu quỷ kế trước kia, tình yêu say đắm của hắn với Tố Tâm còn có chuyện giả say tôi còn chưa tính sổ xong, tôi có phải rất dễ đồng ý không? Rất phạm – tiện?
“A!”
Đang thất thần, trên môi lại tê rần, tiểu ngu ngốc hôm nay quá hung dữ, cắn ngón tay còn không tính, lại bắt chước muỗi chích miệng của tôi.
Tôi vội vàng đẩy hắn ra, sờ môi trên khóc lớn.
“Ai bảo nàng không chuyên tâm?”
Tôi liếm liếm môi có chút hoảng hốt: “Tiểu ngu ngốc, chàng là vì Tố Tâm đã mất, cho nên mới lùi rồi đuổi theo… A a!”
Còn chưa nói xong, tiểu ngu ngốc lại phủ lên. Dùng cơ thể của hắn chứng minh hiện tại hắn vô cùng, vô cùng mất hứng, nếu tôi còn nửa điểm nào hoài nghi, có thể đêm nay tôi sẽ chết rất thảm.
Tôi ngoan ngoãn nằm yên, không dám lộn xộn.
Phạm tiền vậy thì cứ phạm tiện đi.
Yêu chưa bao giờ cần đến lý do.
Thừa dịp khoảng khắc lúc hôn xong, tôi nói: “Tiểu ngu ngốc, chúng ta thế này có tính là đánh dã chiến không?”
“Không tính, đây chính là nghi thức đính hôn.”
Tôi còn chưa kịp cười ra tiếng, chợt nghe phía xa truyền tới tiếng “bốp” như có vật nặng rơi xuống đất.
Ngay sau đó, lại là ba tiếng “bốp bốp”.
Sau khi tạm dừng lại nghi thức đính hôn, tôi với tiểu ngu ngốc cùng nhìn ra phía xa, chỉ thấy hai bóng người tuấn lãng đang đánh nhau trên không.
Tiểu ngu ngốc thấy thế, sắc mặt đại biến, thầm kêu “không tốt” đoạn chạy về phía trước.
Tôi bám theo, sau đó lại nghe thấy tiếng Trương Thế Nhân kêu to: “Công chúa, Mặc Ngọc công tử, hai người đánh thì đánh. Đừng có dẫm hư hết thảo dược của ta, ai nha nha! Dược của ta ơi! Rượu của ta ơi!!”
Tôi im lặng, vậy mới nói, từ cổ chí kim rượu không phải là thứ gì tốt.
Kỳ Nhi và Văn Mặc Ngọc lại tiếp tục đập.
Cái vấn đề “Tôi không phải Tố Tâm” trong lúc mới đến tôi còn chưa rõ Tố Tâm là người thế nào, thì An Lăng Nhiên cũng đã bắt đầu điều tra.
Ngày ấy say rượu, chẳng qua là giả say. Tiểu ngu ngốc nhân cơ hội này, bộc bạch ra hết tình hình thực tế. Hai chữ “Tố Tâm” vừa ra khỏi miệng, nhìn vẻ mặt ngây như phỗng của tôi, lúc đó, An Lăng Nhiên đã biết tôi là hàng giả.
Bên cạnh bụi cỏ ven hồ, tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm An Lăng Nhiên.
“Nếu đã sớm biết ta là giả, sao không trả hàng?”
Tôi nhớ sau đêm say rượu đó, tiểu ngu ngốc vẫn đối xử với tôi y như cũ, cũng giống như trước đó, là âm thầm tính toán hay là…
Tiểu ngu ngốc cười có chút ngượng ngùng, nói nhỏ vào tai tôi: “Dùng cũng dùng rồi, làm sao phải trả hàng?”
Nói xong, An Lăng Nhiên còn xấu xa mà thổi hơi nóng, so với thiếu niên ngây ngô mới nãy còn thẹn thùng cúi đầu hôn tôi cứ như phân thành hai người.
Đầu tôi như muốn bốc hơi nước mà đẩy hắn ra đến mười trượng, cảnh giác duy trì khoảng cách với tiểu ngu ngốc.
An Lăng Nhiên cũng nhanh tay lẹ mắt, trở tay quơ một cái, kéo tôi giam vào trong ngực.
“Ta vẫn chưa kịp quyết định rút lui trả hàng, còn nàng thì hay lắm, muốn ôm hưu thư chạy trốn? Hả?”
Nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn của tiểu ngu ngốc, tôi chỉ là không ngờ hạnh phúc lại đến nhanh như vậy.
“Ngươi rốt cuộc có ý gì?”
Tiểu ngu ngốc thở dài, “Còn ý gì nữa hả? Liêm Chi, đã rất lâu rồi, lần đầu tiên có người con gái khiến cho ta mặt đỏ tim đập, ta nghĩ, cả đời này ta cũng không có cách nào trả hàng.”
Giật mình, tôi ngồi thẳng người trừng mắt nhìn tiểu ngu ngốc.
“Ngươi chắc chứ?”
Sao tôi lại cứ cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh, liệu thế này thì có thật chăng?
Tiểu ngu ngốc khàn giọng, đưa mắt nhìn về phía trước.
“Trước lúc nàng rời khỏi Mục vương phủ một khắc, ta còn chưa chắc chắn. Khi ta phát hiện nàng không phải là người mà ta muốn tìm, cũng buồn lắm chứ, thậm chí còn định thành toàn cho nàng, cho nàng cầm hưu thư vĩnh viễn biến mất. Chỉ là…”
Dừng một chút, tiểu ngu ngốc có chút không được tự nhiên mà kéo một cọng cỏ trong bụi, giống như một đứa bé hơi thẹn thùng.
“Biết nàng đang gặp nguy hiểm, lúc ấy ta định cứu nàng ra trước rồi nói sau, thế sự khó đoán, Mẫn Đạt vương tử lại đột nhiên đến Lạc Vân Quốc, lúc Trương đại phu còn đang chữa bệnh cho Vương tử, Lý tiên sinh đã mang toàn bộ tin tình báo thu thập được nói hết cho ta và Mặc Ngọc. Ta nghĩ, nếu biết người mà Tố Tâm yêu nhiều năm qua là một người khác ta sẽ phẫn nộ, nhưng mà ta lại rất bình tỉnh, chỉ là, thấy nàng và Mẫn Đạt vương tử nắm tay, trong nháy mắt, ta chỉ hận không thể cầm cái chén mà nện lên mặt của hắn.”
Khi nói câu cuối cùng, tiểu ngu ngốc nghiến răng, cọng cỏ cũng bị hắn nhổ tận gốc, tôi theo bản năng mà rùng mình. Nói vậy là, tiểu ngu ngốc đã yêu một người khác rồi?
Yêu hàng giả là tôi?
“Ngươi đứng ngoài nghe lén à?”
Tiểu ngu ngốc hừ hừ hai tiếng, “Nếu ta không canh, có phải là nàng định để mặc cho hắn hôn tiếp nữa hả?”
Tôi thiếu chút nữa là tự cắn đứt đầu lưỡi của mình, ách ~~ đúng là không nhắc thì thôi, lúc đó xác của Tố Tâm vẻ như là ý chí không đủ kiên định, Mẫn Đạt vương tử mặc dù không sắc sảo bằng tiểu ngu ngốc, nhưng cũng là tuấn lãng phi phàm, trời sinh có khí phách của đế vương, nam nhi anh hùng như thế lại dịu dàng như nước với tôi, nếu lúc đó tiểu ngu ngốc không xông vào, tôi…
Chột dạ liếc mắt nhìn tiểu ngu ngốc, tôi ngượng ngùng cười hắc hắc ra tiếng.
Tiểu ngu ngốc lại cười tà mị, nhào người sang, cùng nhau ngã xuống đất.
“Nói, ngoại trừ đầu ngón tay, còn chạm vào chỗ nào nữa?”
Tiểu ngu ngốc hung hăng cắn lên đầu ngón tay bên phải của tôi, nhu tình mật ý của Mẫn Đạt Vương tử vừa rồi toàn bộ bị đau đớn thổi bay sạch, đổi lại tiếng rên ở bên hồ hồi lâu không tiêu tan.
“A a a!”
“An Lăng Nhiên chàng cái đồ trứng thối, chàng cắn thật à?”
Tôi ôm lấy đầu ngón tay bị sưng đỏ ra sức thổi, khóe mắt đã bị nước mắt làm ướt.
Thầm trừng mắt nhìn tiểu ngu ngốc, tên này được lắm! Lúc trước hắn mắt đi mày lại với Trại Nguyệt, tôi cũng có móc mắt hắn ra đâu.
Tiểu ngu ngốc ngừng cười, giả bộ đau lòng ôm lấy tôi nói: “Xuy xuy!”
“Cút!” Tôi đá cho hắn một cước, lại bị tiểu ngu ngốc bắt được, kéo tôi vào ngực hắn lại.
Hôn nhẹ lên lỗ tai của tôi, hắn nhỏ giọng nói: “Liêm Chi, đợi ta thêm một tháng, sau khi nghiệp lớn đã thành ta nhất định sẽ bồi thường cho nàng một hôn lễ long trọng.”
“Hôn lễ của Liêm Chi và An Lăng Nhiên.”
Nghe vậy, tôi xì cười ra tiếng: “Không có gà trống, không có hôn lễ của Tố Tâm.”
Tiểu ngu ngốc không trả lời, cúi người giữ lấy môi tôi, tôi nhắm mắt đáp lại.
Đột nhiên lại có chút hận chính mình, cái này có tính là cầu hôn không? Không phải tôi đã trả lời rõ ràng lắm rồi sao? Đối với âm mưu quỷ kế trước kia, tình yêu say đắm của hắn với Tố Tâm còn có chuyện giả say tôi còn chưa tính sổ xong, tôi có phải rất dễ đồng ý không? Rất phạm – tiện?
“A!”
Đang thất thần, trên môi lại tê rần, tiểu ngu ngốc hôm nay quá hung dữ, cắn ngón tay còn không tính, lại bắt chước muỗi chích miệng của tôi.
Tôi vội vàng đẩy hắn ra, sờ môi trên khóc lớn.
“Ai bảo nàng không chuyên tâm?”
Tôi liếm liếm môi có chút hoảng hốt: “Tiểu ngu ngốc, chàng là vì Tố Tâm đã mất, cho nên mới lùi rồi đuổi theo… A a!”
Còn chưa nói xong, tiểu ngu ngốc lại phủ lên. Dùng cơ thể của hắn chứng minh hiện tại hắn vô cùng, vô cùng mất hứng, nếu tôi còn nửa điểm nào hoài nghi, có thể đêm nay tôi sẽ chết rất thảm.
Tôi ngoan ngoãn nằm yên, không dám lộn xộn.
Phạm tiền vậy thì cứ phạm tiện đi.
Yêu chưa bao giờ cần đến lý do.
Thừa dịp khoảng khắc lúc hôn xong, tôi nói: “Tiểu ngu ngốc, chúng ta thế này có tính là đánh dã chiến không?”
“Không tính, đây chính là nghi thức đính hôn.”
Tôi còn chưa kịp cười ra tiếng, chợt nghe phía xa truyền tới tiếng “bốp” như có vật nặng rơi xuống đất.
Ngay sau đó, lại là ba tiếng “bốp bốp”.
Sau khi tạm dừng lại nghi thức đính hôn, tôi với tiểu ngu ngốc cùng nhìn ra phía xa, chỉ thấy hai bóng người tuấn lãng đang đánh nhau trên không.
Tiểu ngu ngốc thấy thế, sắc mặt đại biến, thầm kêu “không tốt” đoạn chạy về phía trước.
Tôi bám theo, sau đó lại nghe thấy tiếng Trương Thế Nhân kêu to: “Công chúa, Mặc Ngọc công tử, hai người đánh thì đánh. Đừng có dẫm hư hết thảo dược của ta, ai nha nha! Dược của ta ơi! Rượu của ta ơi!!”
Tôi im lặng, vậy mới nói, từ cổ chí kim rượu không phải là thứ gì tốt.
Kỳ Nhi và Văn Mặc Ngọc lại tiếp tục đập.
Tác giả :
Mèo Lười Ngủ Ngày