Hưu Thư Khó Cầu
Chương 116
Hoài vương phủ, Kỳ Nhi ở bên trong, tôi ôm Vượng Trạch đang híp mắt ngủ gật vừa vuốt lông vừa cười như không cười dán mắt nhìn Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi cứ như có gai nhọn sau lưng, thấy thế cũng cứng nhắc xoay đầu vòng vòng, nụ cười trên miệng cực kỳ khó coi.
Tôi nhướng mày, “Sao không nói?”
Tiểu ngu ngốc cùng Văn Mặc Ngọc mang cha của thằng nhóc đến chỗ của Trương Thế Nhân giải độc, tôi liền dẫn một người một sói trở về Hoài vương phủ tìm Kỳ Nhi khởi binh vấn tội.
Ai ngờ thằng nhóc mới vừa nhìn thấy Kỳ Nhi, khóc càng dữ hơn, lại còn nhào vào trong người Kỳ Nhi dậm chân hét lên: “Cô cô, cô cô!”
Kỳ Nhi nhìn thấy thằng nhóc của rất kinh ngạc, “Kỳ Nhi, Sao con lại tới đây!”
Một câu này, tôi mới biết tiểu nha đầu Kỳ Nhi trước kia, công chúa Ô bố lạp thác bây giờ hóa ra là dùng tên đứa cháu nhỏ của mình đi lừa bịp, không phải “Kỳ Nhi”, quả thật cũng “Kỳ Nhi”!
Sau khi Kỳ Nhi (nhóc) được dẫn đi rửa mặt chải đầu, Kỳ Nhi liền phất tay cho người hầu, rồi cứ giằng co với tôi cho tới giờ.
Kỳ Nhi thở dài nói: “Liêm Chi hảo tỷ tỷ, tỷ đừng giận ta, quả thất có chút chuyện không có nói cho tỷ. Ta… ta cũng là nỗi niềm khó nói.”
Tôi nhìn Kỳ Nhi cười rút tay trong áo ra, “Ô bố lạp thác công chúa, ngươi cũng đừng lại nghĩ tới hù ta nói thằng nhóc thật chính là con của Tố Tâm”, dừng một chút, tôi đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mới nhỏ giọng nói: “Đêm đó, ta thật là đau muốn chết, chỉ tiện nghi cho tiểu ngu ngốc.”
Nghe vậy, Kỳ Nhì cười phốc ra tiếng, che hơi thở đàn hương từ miệng nói: “Kỳ thật ngày thứ hai ta cũng cùng với Vương mụ mụ thấy chứng cứ phạm tôi, nhìn vết máu, chậc chậc, ta còn rất không biết xấu hổ hỏi, An Lăng Nhiên dã man lắm sao?”
Hai má tôi ửng đỏ, lập tức cúi đầu, “Nào có…”
Khoan đã, tôi nói còn chưa xong đâu, lại lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt chống nạnh: “Kỳ Nhi, hôm nay đừng hòng lại nói lãng sang chuyện khác!”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt lại giảm đi ba phần, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm: “Không phải không muốn nói, chẳng qua là không muốn nhớ lại. Tố Tâm tỷ tỷ… nếu nàng có được một nửa may mắn như Liêm Chi tỷ cũng tốt rồi.”
Ngoài cửa sổ, gió dần mạnh lên, hoa hải đường đối diện mà múa, lay về phía xa.
Hóa ra, Tố Tâm này, cũng rất tài giỏi giống như Đại Trường Kim, ngoại trừ nấu ăn ngon, y thuật giỏi, đến cả số phận, cũng nhấp nhô đến thế.
Chỉ là, Đại Trường Kim cuối cùng còn có thể ở bên cạnh người mình yêu, giúp chồng dạy con, nhưng Tố Tâm lại không bao giờ đợi được đến lúc gặp là trượng phu và con mình…
(*) Đại Trường Kim: là danh hiệu của một người phụ nữ trong thời đại phong kiến Hàn Quốc. Seo Jang-geum nổi tiếng (và duy nhất) là người phụ nữ đứng đầu phủ nội y của nhà Triều Tiên. Vua Jungjong (Trung Tông) lấy làm hài lòng với kiến thức y học của Jang-Geum và giao phó trách nhiệm chăm sóc sức khỏe của những thành viên trong hoàng tộc. Từ đó về sau, Jang-Geum nhậm chức quan tam phẩm trong triều đình, và được cho phép sử dụng từ Dae (nghĩa là “Đại” trong tiếng Hàn) trước tên của mình.
Năm Tố Tâm mười lăm tuổi, bị đuổi giết, trên đường trốn chạy vô ý ngã xuống chân núi, được người của Hạp Hách quốc, nhưng không phải là Kỳ Nhi, là huynh trưởng của Kỳ Nhi, phụ hãn của Kỳ Nhi (nhóc) – Đại vương tử Ô bố mẫn đạt.
Sau khi hai người ở chung, dần dần nảy sinh tình cảm.
Nhưng chuyện tình cảm này, hiện thực lại là một câu chuyện khác.
Hạp Hách quốc mặc dù cởi mở, nhưng vô cùng coi trọng chuyện hậu duệ huyết mạch. Tố Tâm là một người hán, đừng nói là không có tư cách trở thành Hạp Hách hoàng hậu, không thể sinh con nối dỗi cho người kế vị Đại vương tử Ô bố mẫn đạt, đến cả làm thiếp thất phi tử cũng không được. Bởi vì trong mắt Vương thất của Hạp Hách quốc, người Hán thì hèn yếu, vô năng, bọn họ không thể dễ dàng để cho huyết mạch chảy xuôi của hoàng thất có dù chỉ một chút hèn yếu.
Vì thế, dưới sự van nài khuyên nhủ của Tố Tâm, Ô bố mẫn đạt cưới biểu muội đồng tộc, sinh hạ Kỳ Nhi. Nhưng trời bỗng dưng nổi mưa gió, Vương tử phi khó sinh, đường cùng, Hạp Hách Đại Hãn đành đưa Tố Tâm tới chữa trị, mặc dù bảo vệ được đứa bé, nhưng Vương tử phi lại vì mất máu quá nhiều không do trị kịp mà chết.
Kết quả như vậy, hoàng thất đương nhiên không thể tiếp nhận. Nhà mẹ đẻ hoàng hậu tiến cung, vì con gái mình báo thù, trên dưới cả nước đều bàn tán xôn xao, nói là yêu nữ người Hán giết Vương tử phi. Dưới sự cố gắng của Ô bố mẫn đạt và Kỳ Nhi, tánh mạng của Tố Tâm được bảo vệ, nhưng lại bị bức uống tạng hồng hoa, mãi mãi cũng không thể làm mẹ.
Hạp Hách Đại Hãn phải cam đoan là, Hán nữ này sẽ không lưu lại dù một chút huyết mạch của gia tộc Ô bố, sẽ không uy hiếp đến tính mạng của tiểu vương tôn. Đại Hãn thỏa hiệp, nhưng Hoàng thất thì không thỏa hiệp, người dân Hạp Hách cũng không thỏa hiệp, hôm nay của vài năm sau, lúc Tố Tâm và hai cha con đang sống hòa thuận vui vẻ cũng là lúc, hoàng thất lại buộc Ô bố mẫn đạt tái giá, bởi vì, ngôi vị Vương tử phi, tương lai khi kế vị không thể cứ mãi bỏ trống được. Tố Tâm, nữ tử người Hán này, mãi mãi cũng chỉ có thể dùng thân phận hầu gái hèn mọn mà sống tiếp.
Lần này, Ô bố mẫn đạt rút ra được bài học, thà chết không cưới.
Tố Tâm chịu áp lực từ nhiều phía, bị ép giấu hai cha con lên kiệu hoa với Kỳ Nhi, làm của hồi môn trở về Trung Nguyên.
Những chuyện sau đó, đều đã sáng tỏ.
Ô bố mẫn đạt biết được ngọn nguồn, cuối cùng đuổi theo tới Trung Nguyên, chỉ tiếc là… hai người đã âm dương xa cách.
Tôi thổn thức không thôi, “Tố Tâm thật sự là, khổ thật. Chẳng lẽ yêu nhau cũng là sai sao?”
Kỳ Nhi lắc đầu, “Đúng vậy, sai cũng đã sai rồi, ca ca cùng của huynh ấy. Tố Tâm tỷ tỷ bảo vệ mười một năm, chờ đợi mười một năm, đừng nói tới danh phận, ngay đến cả nói một câu tán thành cũng không có.”
Nói xong, đôi mắt Kỳ Nhi cũng hơi hơi phiếm hồng.
Tôi vỗ vỗ vai cô ấy an ủi, có đôi khi hoàng thất, chính là như thế, tàn nhẫn mà đẫm máu.
Hai người chúng tôi đang khịt mũi cúi đầu nói chuyện, chợt chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cùng ngoái đầu nhìn lại, đúng là Kỳ tiểu tử mới rửa mặt chải đầu xong đến.
Nói thật, vương gia chính phái coi bộ tốt hơn so với nửa đường xuất đạo, bọn nha đầu Hoài vương phủ rất cẩn thận, cố ý chọn bộ đồ mỏng màu đỏ thẫm để che đậy đi cái gáy nạm vàng(?), rìa của áo khoác lông thỏ được viền màu trắng bạc, búi tóc dựa theo kiểu người Hán, ngọc bội, trâm bích, hộ tâm phúc cũng giống nhau không kém, thằng nhóc mới nãy còn không khác gì tên ăn mày được điểm trang đến phấn mài ngọc khí, đôi mắt cứ như được rửa qua nước thanh tuyền, toát lên vẻ thông minh lanh lợi, nét mặt cũng trở nên hồng hào, cả người như có quý khí.
Vậy mới nói, nha đầu lão mụ tử của Hoài vương tử quả thật rất thông minh, biết lấy lòng chủ nhân tương lai, đem so với người của Mục vương phủ, đúng thật là khác biệt một trời một vực.
Nhớ tới, tôi lại nhịn không được thở dài tự an ủi.
Kỳ tiểu tử cũng thừa dịp lúc này làm nũng nhào lòng vào Kỳ Nhi, “Cô cô ~”
Kỳ Nhi ôm nó mắt cong tới chóp mũi, “Tiểu tử này chính là vương tôn duy nhất trong gia tộc Ô bố của bọn ta, rất được sủng ái.”
Thiên tính làm mẹ tự nhiên hình thành, tôi thấy thế cũng làm sao không thích, vội vàng lừa bảo muốn đi ôm Kỳ Nhi, Kỳ Nhi trừng đôi mắt đen láy ngập nước nhìn tôi chằm chằm, rồi mới đột nhiên vui vẻ mà tiến vào trong lòng tôi, cười hì hì gọi: “Mẫu thân.”
Tôi ôm lấy thằng nhóc, đột nhiên nhớ tới Kỳ Nhi nói bộ xác này của Tố Tâm không thể sinh con, nhịn không được run rẩy, đừng có nói là trời cố tình an bài sẵn, tặng cho tôi một đứa con nha?
Kỳ Nhi cười khanh khách nhéo nhéo da mặt non mềm của Kỳ tiểu tử nói: “Tiểu tử này vẫn thích dính lấy tỷ, từ lúc sinh ra nó đã được Tố…”
Chưa nói xong, Kỳ Nhi đã vội dừng lại không nói tiếp, nước mắt như muốn rơi, lại ngại có Kỳ tiểu tử ở đây nên cố cắn răng chịu đựng.
Tôi thấy vậy vội pha trò đổi đề tài nói: “Kỳ Nhi năm nay mấy tuổi?”
Người trong ngực nghe vậy thì hung hăng ngẩn ra, chốc lát lại nức nở:
“Cô cô, mẫu thân không nhớ Kỳ Nhi!”
“Ô ô, cô cô, lúc nãy mẫu thân còn cùng người Hán ôm ấp nhau, có phải giống như bà vú nói, mãu thân không cần ta và phụ hãn.”
Tôi với Kỳ Nhi đều đờ người, nhất thời không biết khuyên giải thế nào.
Cục diện này… mượn một câu danh ngôn chính là: rất loạn khó mà khống chế được.
Kỳ Nhi, Ô bố mẫn đạt, đối mặt với hai phụ tử này, tôi thật không biết phải nói chuyện Tố Tâm đã chết như thế nào? Đối mặt với tiểu ngu ngốc, điểu lão đầu, Mục vương phủ, tôi lại không biết làm sao giải thích ngọn nguồn hơn mười năm nay đây?
Kỳ Nhi cứ như có gai nhọn sau lưng, thấy thế cũng cứng nhắc xoay đầu vòng vòng, nụ cười trên miệng cực kỳ khó coi.
Tôi nhướng mày, “Sao không nói?”
Tiểu ngu ngốc cùng Văn Mặc Ngọc mang cha của thằng nhóc đến chỗ của Trương Thế Nhân giải độc, tôi liền dẫn một người một sói trở về Hoài vương phủ tìm Kỳ Nhi khởi binh vấn tội.
Ai ngờ thằng nhóc mới vừa nhìn thấy Kỳ Nhi, khóc càng dữ hơn, lại còn nhào vào trong người Kỳ Nhi dậm chân hét lên: “Cô cô, cô cô!”
Kỳ Nhi nhìn thấy thằng nhóc của rất kinh ngạc, “Kỳ Nhi, Sao con lại tới đây!”
Một câu này, tôi mới biết tiểu nha đầu Kỳ Nhi trước kia, công chúa Ô bố lạp thác bây giờ hóa ra là dùng tên đứa cháu nhỏ của mình đi lừa bịp, không phải “Kỳ Nhi”, quả thật cũng “Kỳ Nhi”!
Sau khi Kỳ Nhi (nhóc) được dẫn đi rửa mặt chải đầu, Kỳ Nhi liền phất tay cho người hầu, rồi cứ giằng co với tôi cho tới giờ.
Kỳ Nhi thở dài nói: “Liêm Chi hảo tỷ tỷ, tỷ đừng giận ta, quả thất có chút chuyện không có nói cho tỷ. Ta… ta cũng là nỗi niềm khó nói.”
Tôi nhìn Kỳ Nhi cười rút tay trong áo ra, “Ô bố lạp thác công chúa, ngươi cũng đừng lại nghĩ tới hù ta nói thằng nhóc thật chính là con của Tố Tâm”, dừng một chút, tôi đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mới nhỏ giọng nói: “Đêm đó, ta thật là đau muốn chết, chỉ tiện nghi cho tiểu ngu ngốc.”
Nghe vậy, Kỳ Nhì cười phốc ra tiếng, che hơi thở đàn hương từ miệng nói: “Kỳ thật ngày thứ hai ta cũng cùng với Vương mụ mụ thấy chứng cứ phạm tôi, nhìn vết máu, chậc chậc, ta còn rất không biết xấu hổ hỏi, An Lăng Nhiên dã man lắm sao?”
Hai má tôi ửng đỏ, lập tức cúi đầu, “Nào có…”
Khoan đã, tôi nói còn chưa xong đâu, lại lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt chống nạnh: “Kỳ Nhi, hôm nay đừng hòng lại nói lãng sang chuyện khác!”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt lại giảm đi ba phần, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm: “Không phải không muốn nói, chẳng qua là không muốn nhớ lại. Tố Tâm tỷ tỷ… nếu nàng có được một nửa may mắn như Liêm Chi tỷ cũng tốt rồi.”
Ngoài cửa sổ, gió dần mạnh lên, hoa hải đường đối diện mà múa, lay về phía xa.
Hóa ra, Tố Tâm này, cũng rất tài giỏi giống như Đại Trường Kim, ngoại trừ nấu ăn ngon, y thuật giỏi, đến cả số phận, cũng nhấp nhô đến thế.
Chỉ là, Đại Trường Kim cuối cùng còn có thể ở bên cạnh người mình yêu, giúp chồng dạy con, nhưng Tố Tâm lại không bao giờ đợi được đến lúc gặp là trượng phu và con mình…
(*) Đại Trường Kim: là danh hiệu của một người phụ nữ trong thời đại phong kiến Hàn Quốc. Seo Jang-geum nổi tiếng (và duy nhất) là người phụ nữ đứng đầu phủ nội y của nhà Triều Tiên. Vua Jungjong (Trung Tông) lấy làm hài lòng với kiến thức y học của Jang-Geum và giao phó trách nhiệm chăm sóc sức khỏe của những thành viên trong hoàng tộc. Từ đó về sau, Jang-Geum nhậm chức quan tam phẩm trong triều đình, và được cho phép sử dụng từ Dae (nghĩa là “Đại” trong tiếng Hàn) trước tên của mình.
Năm Tố Tâm mười lăm tuổi, bị đuổi giết, trên đường trốn chạy vô ý ngã xuống chân núi, được người của Hạp Hách quốc, nhưng không phải là Kỳ Nhi, là huynh trưởng của Kỳ Nhi, phụ hãn của Kỳ Nhi (nhóc) – Đại vương tử Ô bố mẫn đạt.
Sau khi hai người ở chung, dần dần nảy sinh tình cảm.
Nhưng chuyện tình cảm này, hiện thực lại là một câu chuyện khác.
Hạp Hách quốc mặc dù cởi mở, nhưng vô cùng coi trọng chuyện hậu duệ huyết mạch. Tố Tâm là một người hán, đừng nói là không có tư cách trở thành Hạp Hách hoàng hậu, không thể sinh con nối dỗi cho người kế vị Đại vương tử Ô bố mẫn đạt, đến cả làm thiếp thất phi tử cũng không được. Bởi vì trong mắt Vương thất của Hạp Hách quốc, người Hán thì hèn yếu, vô năng, bọn họ không thể dễ dàng để cho huyết mạch chảy xuôi của hoàng thất có dù chỉ một chút hèn yếu.
Vì thế, dưới sự van nài khuyên nhủ của Tố Tâm, Ô bố mẫn đạt cưới biểu muội đồng tộc, sinh hạ Kỳ Nhi. Nhưng trời bỗng dưng nổi mưa gió, Vương tử phi khó sinh, đường cùng, Hạp Hách Đại Hãn đành đưa Tố Tâm tới chữa trị, mặc dù bảo vệ được đứa bé, nhưng Vương tử phi lại vì mất máu quá nhiều không do trị kịp mà chết.
Kết quả như vậy, hoàng thất đương nhiên không thể tiếp nhận. Nhà mẹ đẻ hoàng hậu tiến cung, vì con gái mình báo thù, trên dưới cả nước đều bàn tán xôn xao, nói là yêu nữ người Hán giết Vương tử phi. Dưới sự cố gắng của Ô bố mẫn đạt và Kỳ Nhi, tánh mạng của Tố Tâm được bảo vệ, nhưng lại bị bức uống tạng hồng hoa, mãi mãi cũng không thể làm mẹ.
Hạp Hách Đại Hãn phải cam đoan là, Hán nữ này sẽ không lưu lại dù một chút huyết mạch của gia tộc Ô bố, sẽ không uy hiếp đến tính mạng của tiểu vương tôn. Đại Hãn thỏa hiệp, nhưng Hoàng thất thì không thỏa hiệp, người dân Hạp Hách cũng không thỏa hiệp, hôm nay của vài năm sau, lúc Tố Tâm và hai cha con đang sống hòa thuận vui vẻ cũng là lúc, hoàng thất lại buộc Ô bố mẫn đạt tái giá, bởi vì, ngôi vị Vương tử phi, tương lai khi kế vị không thể cứ mãi bỏ trống được. Tố Tâm, nữ tử người Hán này, mãi mãi cũng chỉ có thể dùng thân phận hầu gái hèn mọn mà sống tiếp.
Lần này, Ô bố mẫn đạt rút ra được bài học, thà chết không cưới.
Tố Tâm chịu áp lực từ nhiều phía, bị ép giấu hai cha con lên kiệu hoa với Kỳ Nhi, làm của hồi môn trở về Trung Nguyên.
Những chuyện sau đó, đều đã sáng tỏ.
Ô bố mẫn đạt biết được ngọn nguồn, cuối cùng đuổi theo tới Trung Nguyên, chỉ tiếc là… hai người đã âm dương xa cách.
Tôi thổn thức không thôi, “Tố Tâm thật sự là, khổ thật. Chẳng lẽ yêu nhau cũng là sai sao?”
Kỳ Nhi lắc đầu, “Đúng vậy, sai cũng đã sai rồi, ca ca cùng của huynh ấy. Tố Tâm tỷ tỷ bảo vệ mười một năm, chờ đợi mười một năm, đừng nói tới danh phận, ngay đến cả nói một câu tán thành cũng không có.”
Nói xong, đôi mắt Kỳ Nhi cũng hơi hơi phiếm hồng.
Tôi vỗ vỗ vai cô ấy an ủi, có đôi khi hoàng thất, chính là như thế, tàn nhẫn mà đẫm máu.
Hai người chúng tôi đang khịt mũi cúi đầu nói chuyện, chợt chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cùng ngoái đầu nhìn lại, đúng là Kỳ tiểu tử mới rửa mặt chải đầu xong đến.
Nói thật, vương gia chính phái coi bộ tốt hơn so với nửa đường xuất đạo, bọn nha đầu Hoài vương phủ rất cẩn thận, cố ý chọn bộ đồ mỏng màu đỏ thẫm để che đậy đi cái gáy nạm vàng(?), rìa của áo khoác lông thỏ được viền màu trắng bạc, búi tóc dựa theo kiểu người Hán, ngọc bội, trâm bích, hộ tâm phúc cũng giống nhau không kém, thằng nhóc mới nãy còn không khác gì tên ăn mày được điểm trang đến phấn mài ngọc khí, đôi mắt cứ như được rửa qua nước thanh tuyền, toát lên vẻ thông minh lanh lợi, nét mặt cũng trở nên hồng hào, cả người như có quý khí.
Vậy mới nói, nha đầu lão mụ tử của Hoài vương tử quả thật rất thông minh, biết lấy lòng chủ nhân tương lai, đem so với người của Mục vương phủ, đúng thật là khác biệt một trời một vực.
Nhớ tới, tôi lại nhịn không được thở dài tự an ủi.
Kỳ tiểu tử cũng thừa dịp lúc này làm nũng nhào lòng vào Kỳ Nhi, “Cô cô ~”
Kỳ Nhi ôm nó mắt cong tới chóp mũi, “Tiểu tử này chính là vương tôn duy nhất trong gia tộc Ô bố của bọn ta, rất được sủng ái.”
Thiên tính làm mẹ tự nhiên hình thành, tôi thấy thế cũng làm sao không thích, vội vàng lừa bảo muốn đi ôm Kỳ Nhi, Kỳ Nhi trừng đôi mắt đen láy ngập nước nhìn tôi chằm chằm, rồi mới đột nhiên vui vẻ mà tiến vào trong lòng tôi, cười hì hì gọi: “Mẫu thân.”
Tôi ôm lấy thằng nhóc, đột nhiên nhớ tới Kỳ Nhi nói bộ xác này của Tố Tâm không thể sinh con, nhịn không được run rẩy, đừng có nói là trời cố tình an bài sẵn, tặng cho tôi một đứa con nha?
Kỳ Nhi cười khanh khách nhéo nhéo da mặt non mềm của Kỳ tiểu tử nói: “Tiểu tử này vẫn thích dính lấy tỷ, từ lúc sinh ra nó đã được Tố…”
Chưa nói xong, Kỳ Nhi đã vội dừng lại không nói tiếp, nước mắt như muốn rơi, lại ngại có Kỳ tiểu tử ở đây nên cố cắn răng chịu đựng.
Tôi thấy vậy vội pha trò đổi đề tài nói: “Kỳ Nhi năm nay mấy tuổi?”
Người trong ngực nghe vậy thì hung hăng ngẩn ra, chốc lát lại nức nở:
“Cô cô, mẫu thân không nhớ Kỳ Nhi!”
“Ô ô, cô cô, lúc nãy mẫu thân còn cùng người Hán ôm ấp nhau, có phải giống như bà vú nói, mãu thân không cần ta và phụ hãn.”
Tôi với Kỳ Nhi đều đờ người, nhất thời không biết khuyên giải thế nào.
Cục diện này… mượn một câu danh ngôn chính là: rất loạn khó mà khống chế được.
Kỳ Nhi, Ô bố mẫn đạt, đối mặt với hai phụ tử này, tôi thật không biết phải nói chuyện Tố Tâm đã chết như thế nào? Đối mặt với tiểu ngu ngốc, điểu lão đầu, Mục vương phủ, tôi lại không biết làm sao giải thích ngọn nguồn hơn mười năm nay đây?
Tác giả :
Mèo Lười Ngủ Ngày