Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Chương 255
Edit: Ring.
“Hướng Nhật, không ngờ ngươi cũng có ngày chật vật như vậy. Tên Triển Tịch kia thật sự lợi hại đến thế sao? Ngay cả ngươi xuất toàn lực cũng không đối phó được?”
Bùi Huyền nhìn gương mặt tái nhợt như quỷ của Hướng Nhật, ngoài miệng tuy trêu chọc nhưng trong lòng lại gấp gáp. Xem ra hắn đã quá xem nhẹ Triển Tịch cùng Nghênh Phong rồi. Vốn tưởng rằng hắn bao nhiêu năm chăm chỉ luyện tập như vậy, cho dù nội lực thắng không nổi bọn họ nhưng ít nhất khinh công cùng chiêu thức cũng không đến mức quá chênh lệch. Nhưng giờ thấy Hướng Nhật thê thảm như vậy, trong lòng Bùi Huyền không khỏi cảm thấy lo sợ.
Hướng Nhật cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống đất. Hiện tại trong người hắn bị thương không nhẹ, phỏng chừng ít nhất nửa năm không thể vận nội lực.
Vốn hắn cũng không định trở lại Bùi gia, bởi vì vừa nghĩ đến Giang Mộ Yên đã muốn ngủ cùng một giường với Bùi Vũ Khâm, trong lòng hắn liền thống khổ đến không thể hình dung. Nhưng nghĩ đến ước định cùng phó thác kia, hắn lại không thể không nén sự thống khổ cùng nóng lòng như ngũ tạng thiêu đốt mà vụng trộm ẩn vào Bùi gia lần nữa, về nghe Bùi Huyền chế nhạo. Lúc này nghe hắn châm chọc, Hướng Nhật cũng không cảm thấy kinh ngạc hay ngoài ý muốn, dứt khoát nhắm mắt lại không để ý. Dù sao hắn tin tưởng Bùi Huyền sẽ không trở mặt ngay thời điểm mấu chốt như hiện tại, bởi vì tình huống trước mắt đối với bọn họ không phải là khả quan.
“Hướng Nhật, thế nào, Giang Mộ Yên của ngươi có phải đã dan díu với thúc thúc kia của ta không? Lần này ngươi tin lời ta rồi chứ, tiếp theo định làm sao đây?”
Vừa nghe được hai chữ ‘dan díu’, ánh mắt Hướng Nhật nhất thời sắc bén mở ra, hung hăng bắn thẳng tới khuôn mặt Bùi Huyền, giọng nói khàn khàn như đang cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng.
“Bùi Huyền, chú ý cách dùng từ của ngươi! Nếu để ta nghe được một lời nào vũ nhục Mộ Yên nữa thì đừng trách ta trở mặt không lưu tình!”
“Ô hô, Hướng Nhật, không ngờ ngươi vẫn chưa chịu hết hy vọng a. Sự thật đều đã phơi bày trước mắt, thế nào, ngươi vẫn còn tin Giang Mộ Yên của ngươi là một nữ nhân băng thanh ngọc khiết sao? Tức cười! Nàng nếu đã làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy thì cũng đã không sợ người ta nói!”
Bùi Huyền trào phúng cười lạnh một tiếng. Hắn thật sự không hiểu, cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, có gì đáng giá để Hướng Nhât, Bùi Phong, Bùi Dạ Tập, thậm chí cả Bùi Vũ Khâm đều dính vào?
Hắn công nhận bộ dạng Giang Mộ Yên kia thật sự không tệ, xem như một mỹ nhân, nhưng mỹ nhân này cũng không phải mới đến Bùi gia, thế quái nào mà trước đây Bùi Phong lại không biểu hiện vẻ hứng thú với đường đệ muội này? Ngay cả Bùi Dạ Tập cũng vậy, vì đoạt lại nữ nhân đó mà công khai tranh đoạt, xung đột với Bùi Vũ Khâm, giờ đã bị đuổi khỏi cửa, còn đoạn tuyệt quan hệ phụ tử! Nếu luyến tiếc như vậy thì trước đây sao không cưới Giang Mộ Yên vào cửa sớm? Giờ đã giải trừ hôn ước, hắn lại muốn. Đúng là điên không thể lý giải.
Còn Hướng Nhật này nữa, đã đánh mất hết tôn nghiêm của thân nam nhân. Đều đã tận mắt thấy nữ nhân mình vẫn chờ ngủ cùng phòng, cùng giường với nam nhân khác nhưng vẫn không chấp nhận hắn nói Giang Mộ Yên mấy câu? Một đám bọn họ nếu không phải là điên hết rồi thì còn cách nào giải thích nữa?
“Câm – miệng –”
Hướng Nhật lập tức đứng dậy, nắm chặt hai tay, lại bởi vì khí huyết mãnh liệt khiến cơ thể vốn đã bị nội thương không nhẹ, giờ lại vì cảm xúc kích động mà phun máu. Nhưng dù vậy, ánh mắt Hướng Nhật nhìn chằm chằm Bùi Huyền cũng không chút yếu thế, giống như Bùi Huyền chỉ nói thêm một chữ nào nữa là hắn sẽ liều cả mạng để ra tay với y.
Bùi Huyền tin chắc Hướng Nhật lúc này căn bản không phải đối thủ của hắn, đúng ra là không cần sợ hãi nhưng nhìn ánh mắt giống như muốn giết người của Hướng Nhật, hắn vẫn không nhịn được mà thầm rùng mình. Dù sao lai lịch của nam nhân này, bao nhiêu năm nay hắn vẫn không biết rõ được. Hơn nữa tuy nói là sư phụ phái đến giúp nhưng Hướng Nhật trước giờ cũng không nghe theo hắn. Nếu lỡ chọc giận tên này, thật sự làm ra chuyện gì ngọc đá cùng vỡ, hắn cũng không có chỗ nào ưu việt. Cho nên Bùi Huyền cũng thức thời ngậm miệng, không kích thích Hướng Nhật nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
“Giúp ta an bày, ta muốn đến bên cạnh Giang Mộ Yên!”
Ngay lúc Bùi Huyền sắp bước ra khỏi cửa, Hướng Nhật lại mở miệng.
“Cái gì? Giỡn chơi sao? Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Giờ Bùi Vũ Khâm cơ hồ đã đổi hết hạ nhân trong phủ, mấy tâm phúc bên cạnh ta thật vất vả mới không bị đổi. Giờ người hầu hạ trong Lưu Vân tiểu trúc tất cả đều là người mới! Ta có cách nào an bày cho ngươi đến bên cạnh bọn người Bùi Vũ Khâm chứ? Huống hồ ngươi còn là một đại nam nhân, nếu là nữ thì còn dễ hơn chút đỉnh. Ngươi cũng biết không bao lâu nữa, Giang Mộ Yên kia sẽ trở thành chủ mẫu Bùi gia, tùy tiện nam nhân nào cũng có thể tới gần nàng sao?
Hơn nữa, ngươi cũng đã động thủ với hai tên Nghênh Phong, Triển Tịch kia, khí tức của ngươi không chừng đã bị bọn họ nhớ kỹ. Ngươi chưa đến gần Giang Mộ Yên nữa đã bị bọn họ phát hiện rồi. Ta không có cách!”
Bùi Huyền lập tức phủ quyết yêu cầu của Hướng Nhật.
“Hướng Nhật, không ngờ ngươi cũng có ngày chật vật như vậy. Tên Triển Tịch kia thật sự lợi hại đến thế sao? Ngay cả ngươi xuất toàn lực cũng không đối phó được?”
Bùi Huyền nhìn gương mặt tái nhợt như quỷ của Hướng Nhật, ngoài miệng tuy trêu chọc nhưng trong lòng lại gấp gáp. Xem ra hắn đã quá xem nhẹ Triển Tịch cùng Nghênh Phong rồi. Vốn tưởng rằng hắn bao nhiêu năm chăm chỉ luyện tập như vậy, cho dù nội lực thắng không nổi bọn họ nhưng ít nhất khinh công cùng chiêu thức cũng không đến mức quá chênh lệch. Nhưng giờ thấy Hướng Nhật thê thảm như vậy, trong lòng Bùi Huyền không khỏi cảm thấy lo sợ.
Hướng Nhật cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống đất. Hiện tại trong người hắn bị thương không nhẹ, phỏng chừng ít nhất nửa năm không thể vận nội lực.
Vốn hắn cũng không định trở lại Bùi gia, bởi vì vừa nghĩ đến Giang Mộ Yên đã muốn ngủ cùng một giường với Bùi Vũ Khâm, trong lòng hắn liền thống khổ đến không thể hình dung. Nhưng nghĩ đến ước định cùng phó thác kia, hắn lại không thể không nén sự thống khổ cùng nóng lòng như ngũ tạng thiêu đốt mà vụng trộm ẩn vào Bùi gia lần nữa, về nghe Bùi Huyền chế nhạo. Lúc này nghe hắn châm chọc, Hướng Nhật cũng không cảm thấy kinh ngạc hay ngoài ý muốn, dứt khoát nhắm mắt lại không để ý. Dù sao hắn tin tưởng Bùi Huyền sẽ không trở mặt ngay thời điểm mấu chốt như hiện tại, bởi vì tình huống trước mắt đối với bọn họ không phải là khả quan.
“Hướng Nhật, thế nào, Giang Mộ Yên của ngươi có phải đã dan díu với thúc thúc kia của ta không? Lần này ngươi tin lời ta rồi chứ, tiếp theo định làm sao đây?”
Vừa nghe được hai chữ ‘dan díu’, ánh mắt Hướng Nhật nhất thời sắc bén mở ra, hung hăng bắn thẳng tới khuôn mặt Bùi Huyền, giọng nói khàn khàn như đang cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng.
“Bùi Huyền, chú ý cách dùng từ của ngươi! Nếu để ta nghe được một lời nào vũ nhục Mộ Yên nữa thì đừng trách ta trở mặt không lưu tình!”
“Ô hô, Hướng Nhật, không ngờ ngươi vẫn chưa chịu hết hy vọng a. Sự thật đều đã phơi bày trước mắt, thế nào, ngươi vẫn còn tin Giang Mộ Yên của ngươi là một nữ nhân băng thanh ngọc khiết sao? Tức cười! Nàng nếu đã làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy thì cũng đã không sợ người ta nói!”
Bùi Huyền trào phúng cười lạnh một tiếng. Hắn thật sự không hiểu, cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, có gì đáng giá để Hướng Nhât, Bùi Phong, Bùi Dạ Tập, thậm chí cả Bùi Vũ Khâm đều dính vào?
Hắn công nhận bộ dạng Giang Mộ Yên kia thật sự không tệ, xem như một mỹ nhân, nhưng mỹ nhân này cũng không phải mới đến Bùi gia, thế quái nào mà trước đây Bùi Phong lại không biểu hiện vẻ hứng thú với đường đệ muội này? Ngay cả Bùi Dạ Tập cũng vậy, vì đoạt lại nữ nhân đó mà công khai tranh đoạt, xung đột với Bùi Vũ Khâm, giờ đã bị đuổi khỏi cửa, còn đoạn tuyệt quan hệ phụ tử! Nếu luyến tiếc như vậy thì trước đây sao không cưới Giang Mộ Yên vào cửa sớm? Giờ đã giải trừ hôn ước, hắn lại muốn. Đúng là điên không thể lý giải.
Còn Hướng Nhật này nữa, đã đánh mất hết tôn nghiêm của thân nam nhân. Đều đã tận mắt thấy nữ nhân mình vẫn chờ ngủ cùng phòng, cùng giường với nam nhân khác nhưng vẫn không chấp nhận hắn nói Giang Mộ Yên mấy câu? Một đám bọn họ nếu không phải là điên hết rồi thì còn cách nào giải thích nữa?
“Câm – miệng –”
Hướng Nhật lập tức đứng dậy, nắm chặt hai tay, lại bởi vì khí huyết mãnh liệt khiến cơ thể vốn đã bị nội thương không nhẹ, giờ lại vì cảm xúc kích động mà phun máu. Nhưng dù vậy, ánh mắt Hướng Nhật nhìn chằm chằm Bùi Huyền cũng không chút yếu thế, giống như Bùi Huyền chỉ nói thêm một chữ nào nữa là hắn sẽ liều cả mạng để ra tay với y.
Bùi Huyền tin chắc Hướng Nhật lúc này căn bản không phải đối thủ của hắn, đúng ra là không cần sợ hãi nhưng nhìn ánh mắt giống như muốn giết người của Hướng Nhật, hắn vẫn không nhịn được mà thầm rùng mình. Dù sao lai lịch của nam nhân này, bao nhiêu năm nay hắn vẫn không biết rõ được. Hơn nữa tuy nói là sư phụ phái đến giúp nhưng Hướng Nhật trước giờ cũng không nghe theo hắn. Nếu lỡ chọc giận tên này, thật sự làm ra chuyện gì ngọc đá cùng vỡ, hắn cũng không có chỗ nào ưu việt. Cho nên Bùi Huyền cũng thức thời ngậm miệng, không kích thích Hướng Nhật nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
“Giúp ta an bày, ta muốn đến bên cạnh Giang Mộ Yên!”
Ngay lúc Bùi Huyền sắp bước ra khỏi cửa, Hướng Nhật lại mở miệng.
“Cái gì? Giỡn chơi sao? Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Giờ Bùi Vũ Khâm cơ hồ đã đổi hết hạ nhân trong phủ, mấy tâm phúc bên cạnh ta thật vất vả mới không bị đổi. Giờ người hầu hạ trong Lưu Vân tiểu trúc tất cả đều là người mới! Ta có cách nào an bày cho ngươi đến bên cạnh bọn người Bùi Vũ Khâm chứ? Huống hồ ngươi còn là một đại nam nhân, nếu là nữ thì còn dễ hơn chút đỉnh. Ngươi cũng biết không bao lâu nữa, Giang Mộ Yên kia sẽ trở thành chủ mẫu Bùi gia, tùy tiện nam nhân nào cũng có thể tới gần nàng sao?
Hơn nữa, ngươi cũng đã động thủ với hai tên Nghênh Phong, Triển Tịch kia, khí tức của ngươi không chừng đã bị bọn họ nhớ kỹ. Ngươi chưa đến gần Giang Mộ Yên nữa đã bị bọn họ phát hiện rồi. Ta không có cách!”
Bùi Huyền lập tức phủ quyết yêu cầu của Hướng Nhật.
Tác giả :
Quân Mặc Nghiên