Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Chương 100
Edit: Ring.
“Này, Bùi Dạ Tập, ngươi có nghe hay không? Mau đứng lên, đừng đè nặng ta nữa! Này, này, Bùi Dạ Tập, ngươi làm sao vậy? Ngươi không sao chứ, sao lại không hé răng? Bùi Dạ Tập?”
Giang Mộ Yên đẩy đẩy mấy cái, Bùi Dạ Tập cũng không có phản ứng gì, cứ bất động ôm nàng như vậy, Giang Mộ Yên nếu vẫn còn không cảm thấy điều bất thường là không thể nào!
Tiếng quát gọi hắn của nàng nhất thời lớn hơn rất nhiều, nhưng Bùi Dạ Tập vẫn không có động tĩnh gì.
Điều này khiến Giang Mộ Yên đột nhiên có một loại cảm giác là hắn sẽ chết đi, nàng lập tức lớn giọng hơn nữa kêu to “Người đâu, mau tới a! Bùi Dạ Tập bị thương –“
Mà nàng vừa dứt lời, cửa phòng đã bị người đẩy ra một lần nữa.
Bùi Vũ Khâm người còn chưa vào, giọng đã truyền đến trước “Yên nhi, đừng hoảng hốt. Chúng ta đến đây!”
“Bùi Vũ Khâm, mau, mau, mau đến xem Bùi Dạ Tập. Hắn té từ trên nóc nhà xuống, phỏng chừng là bị thương rồi!”
Giang Mộ Yên vừa nghe thấy tiếng Bùi Vũ Khâm, nhất thời trong mắt dâng mấy giọt lệ, một cảm giác muốn khóc nảy lên trong lòng.
Nàng không ngờ Bùi Dạ Tập lại đến cứu nàng một lần nữa, lại càng không hy vọng hắn vì nàng mà bị thương. Dù sao hôn ước của bọn họ đã giải trừ, nàng không muốn thiếu hắn cái gì.
Nhưng Bùi Dạ Tập lại đến đây, còn vì cứu nàng mà bị rớt từ trên nóc nhà xuống, lại trong nháy mắt rớt xuống vì tránh nàng mà mạnh mẽ đổi hướng, rồi dùng thân thể của mình bảo vệ nàng khỏi bị mái ngói cùng vụn gỗ linh tinh rơi trúng.
Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, hành động hôm nay của Bùi Dạ Tập đã xem như cứu mạng nàng.
Nếu hắn xảy ra chuyện gì không hay, nàng không chỉ tự trách trong lòng, mà còn không biết ăn nói sao với Bùi Vũ Khâm nữa a.
Bởi vì ai không biết từ sau khi thê tử mất, mấy năm nay, Bùi Vũ Khâm cũng chỉ có một đứa con là Bùi Dạ Tập này.
Bùi Vũ Khâm cũng nghe ra nghẹn ngào trong giọng nói của Giang Mộ Yên, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng vì trên đất toàn là mấy thứ rơi từ nóc nhà xuống nên hắn không thể thuận lợi đến bên cạnh thùng tắm.
Thấy hắn gấp, Nghênh Phong cùng Triển Tịch lập tức mỗi người bắt lấy một cánh tay của Bùi Vũ Khâm, nhẹ nhàng nhảy một cái, ba người đã đứng ngay bên cạnh thùng tắm.
“Chủ tử, ngài mau lấy một kiến ngoại bào, chuẩn bị phủ lên cho thiếu phu nhân. Chúng ta mang đại thiếu gia ra khỏi thùng tắm.”
Triển Tịch vừa nói xong, Bùi Vũ Khâm liền nhanh chóng cởi ngoại bào của mình xuống, gật đầu một cái với bọn họ “Dạ Tập liền giao cho các ngươi.”
Nghênh Phong không nói gì, chỉ cùng Triển Tịch mỗi người nắm lấy một bên vai của Bùi Dạ Tập, sau đó đồng thời quay đầu, không nhìn vào thùng tắm, cuối cùng mới đồng loạt dùng sức nâng thân thể Bùi Dạ Tập lên.
Mà lúc này, ngoại bào của Bùi Vũ Khâm cũng đã phủ lên.
Nghênh Phong cùng Triển Tịch sau khi kéo Bùi Dạ Tập ra ngoài liền trực tiếp rời khỏi căn phòng bị phá nóc này đến một nơi khác có thể để bọn họ chữa thương cho Bùi Dạ Tập.
Nhưng Bùi Vũ Khâm lại không có cách nào lập tức bước đi, hắn nhanh chóng xoay người lại, sau đó nói “Yên nhi, nước đã lạnh hết rồi, con mau đứng lên. Trời đã tối, đừng để cảm lạnh. Ở đây ngoại trừ ta thì không còn người nào khác. Quần áo sạch sẽ của con để ở đâu, ta đi lấy cho con. Con chịu khó khoác ngoại bào của ta rồi đứng lên trước đi!”
Giang Mộ Yên hơi gật đầu, tinh thần vẫn chưa ổn định. Nàng lúc này mới cảm thấy được nước đúng là đã lạnh, hàm răng của nàng cũng bắt đầu phát run “Y, quần áo không thấy. Giường ngay ở bên kia, ngươi giúp ta lấy một cái chăn đến đi.”
“Cũng được!”
Bùi Vũ Khâm vội vàng nương theo một chút ánh sáng mỏng manh còn sót lại mà nhanh chóng bước về phía giường.
Trên đất đều là ngói vỡ cùng gỗ vụn, Bùi Vũ Khâm nếu bất cẩn một chút liền có thể té ngã, khiến Giang Mộ Yên thấy vậy tim cũng run run theo.
Nhưng cứ tiếp tục ngâm mình trong nước lạnh băng lại càng không tốt. Chuyện đã đến nước này, còn quản cái gì hợp lễ hay không nữa?
Nàng lập tức đứng lên từ thùng tắm, khoác lên người kiện ngoại bào cũng đã ẩm ướt của Bùi Vũ Khâm, sau đó nâng bước muốn đi ra.
“Đợi chút, Yên nhi. Trên mặt đất đều là mấy thứ bén nhọn, đừng nóng vội!”
Bùi Vũ Khâm tuy không thấy rõ động tác của Giang Mộ Yên nhưng nghe tiếng nước cũng biết nàng định làm gì, hắn vội vàng ôm chăn xoay người bước trở lại chỗ thùng tắm.
“Được rồi, ném ngoại bào ẩm ướt xuống đi. Ta không nhìn, con tự mình quấn chăn lại cho chặt!”
“Không được, ta muốn bước ra ngoài trước, nếu không chăn cũng sẽ bị ướt. Đừng nói cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, bây giờ đang lúc tối lửa tắt đèn, ta cũng không sợ bị ngươi nhìn, dù sao hôm nay bị người ta xem còn thiếu sao?”
Trong giọng nói của Giang Mộ Yên đã có vẻ nôn nóng cùng không kiên nhẫn. Cổ nhân này chính là cổ hủ như vậy. Bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn chú ý vấn đề có nhìn hay không nhìn?
Hơn nữa người bị hỏng danh tiết về sau cũng là nàng chứ không phải ai khác!
Bùi Vũ Khâm cũng nghe ra được sự bực bội trong lời Giang Mộ Yên, biết nàng lúc này khẳng định cũng cảm thấy ủy khuất nên cũng không nói gì, chỉ mở chăn ra, nhẹ nhàng bao lấy bóng đen trên mặt nước, sau đó lại vững vàng ôm lấy thân mình bọc trong chăn của Giang Mộ Yên vào lòng, bước từng bước trầm ổn tiêu sái ra ngoài.
“Này, Bùi Dạ Tập, ngươi có nghe hay không? Mau đứng lên, đừng đè nặng ta nữa! Này, này, Bùi Dạ Tập, ngươi làm sao vậy? Ngươi không sao chứ, sao lại không hé răng? Bùi Dạ Tập?”
Giang Mộ Yên đẩy đẩy mấy cái, Bùi Dạ Tập cũng không có phản ứng gì, cứ bất động ôm nàng như vậy, Giang Mộ Yên nếu vẫn còn không cảm thấy điều bất thường là không thể nào!
Tiếng quát gọi hắn của nàng nhất thời lớn hơn rất nhiều, nhưng Bùi Dạ Tập vẫn không có động tĩnh gì.
Điều này khiến Giang Mộ Yên đột nhiên có một loại cảm giác là hắn sẽ chết đi, nàng lập tức lớn giọng hơn nữa kêu to “Người đâu, mau tới a! Bùi Dạ Tập bị thương –“
Mà nàng vừa dứt lời, cửa phòng đã bị người đẩy ra một lần nữa.
Bùi Vũ Khâm người còn chưa vào, giọng đã truyền đến trước “Yên nhi, đừng hoảng hốt. Chúng ta đến đây!”
“Bùi Vũ Khâm, mau, mau, mau đến xem Bùi Dạ Tập. Hắn té từ trên nóc nhà xuống, phỏng chừng là bị thương rồi!”
Giang Mộ Yên vừa nghe thấy tiếng Bùi Vũ Khâm, nhất thời trong mắt dâng mấy giọt lệ, một cảm giác muốn khóc nảy lên trong lòng.
Nàng không ngờ Bùi Dạ Tập lại đến cứu nàng một lần nữa, lại càng không hy vọng hắn vì nàng mà bị thương. Dù sao hôn ước của bọn họ đã giải trừ, nàng không muốn thiếu hắn cái gì.
Nhưng Bùi Dạ Tập lại đến đây, còn vì cứu nàng mà bị rớt từ trên nóc nhà xuống, lại trong nháy mắt rớt xuống vì tránh nàng mà mạnh mẽ đổi hướng, rồi dùng thân thể của mình bảo vệ nàng khỏi bị mái ngói cùng vụn gỗ linh tinh rơi trúng.
Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, hành động hôm nay của Bùi Dạ Tập đã xem như cứu mạng nàng.
Nếu hắn xảy ra chuyện gì không hay, nàng không chỉ tự trách trong lòng, mà còn không biết ăn nói sao với Bùi Vũ Khâm nữa a.
Bởi vì ai không biết từ sau khi thê tử mất, mấy năm nay, Bùi Vũ Khâm cũng chỉ có một đứa con là Bùi Dạ Tập này.
Bùi Vũ Khâm cũng nghe ra nghẹn ngào trong giọng nói của Giang Mộ Yên, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng vì trên đất toàn là mấy thứ rơi từ nóc nhà xuống nên hắn không thể thuận lợi đến bên cạnh thùng tắm.
Thấy hắn gấp, Nghênh Phong cùng Triển Tịch lập tức mỗi người bắt lấy một cánh tay của Bùi Vũ Khâm, nhẹ nhàng nhảy một cái, ba người đã đứng ngay bên cạnh thùng tắm.
“Chủ tử, ngài mau lấy một kiến ngoại bào, chuẩn bị phủ lên cho thiếu phu nhân. Chúng ta mang đại thiếu gia ra khỏi thùng tắm.”
Triển Tịch vừa nói xong, Bùi Vũ Khâm liền nhanh chóng cởi ngoại bào của mình xuống, gật đầu một cái với bọn họ “Dạ Tập liền giao cho các ngươi.”
Nghênh Phong không nói gì, chỉ cùng Triển Tịch mỗi người nắm lấy một bên vai của Bùi Dạ Tập, sau đó đồng thời quay đầu, không nhìn vào thùng tắm, cuối cùng mới đồng loạt dùng sức nâng thân thể Bùi Dạ Tập lên.
Mà lúc này, ngoại bào của Bùi Vũ Khâm cũng đã phủ lên.
Nghênh Phong cùng Triển Tịch sau khi kéo Bùi Dạ Tập ra ngoài liền trực tiếp rời khỏi căn phòng bị phá nóc này đến một nơi khác có thể để bọn họ chữa thương cho Bùi Dạ Tập.
Nhưng Bùi Vũ Khâm lại không có cách nào lập tức bước đi, hắn nhanh chóng xoay người lại, sau đó nói “Yên nhi, nước đã lạnh hết rồi, con mau đứng lên. Trời đã tối, đừng để cảm lạnh. Ở đây ngoại trừ ta thì không còn người nào khác. Quần áo sạch sẽ của con để ở đâu, ta đi lấy cho con. Con chịu khó khoác ngoại bào của ta rồi đứng lên trước đi!”
Giang Mộ Yên hơi gật đầu, tinh thần vẫn chưa ổn định. Nàng lúc này mới cảm thấy được nước đúng là đã lạnh, hàm răng của nàng cũng bắt đầu phát run “Y, quần áo không thấy. Giường ngay ở bên kia, ngươi giúp ta lấy một cái chăn đến đi.”
“Cũng được!”
Bùi Vũ Khâm vội vàng nương theo một chút ánh sáng mỏng manh còn sót lại mà nhanh chóng bước về phía giường.
Trên đất đều là ngói vỡ cùng gỗ vụn, Bùi Vũ Khâm nếu bất cẩn một chút liền có thể té ngã, khiến Giang Mộ Yên thấy vậy tim cũng run run theo.
Nhưng cứ tiếp tục ngâm mình trong nước lạnh băng lại càng không tốt. Chuyện đã đến nước này, còn quản cái gì hợp lễ hay không nữa?
Nàng lập tức đứng lên từ thùng tắm, khoác lên người kiện ngoại bào cũng đã ẩm ướt của Bùi Vũ Khâm, sau đó nâng bước muốn đi ra.
“Đợi chút, Yên nhi. Trên mặt đất đều là mấy thứ bén nhọn, đừng nóng vội!”
Bùi Vũ Khâm tuy không thấy rõ động tác của Giang Mộ Yên nhưng nghe tiếng nước cũng biết nàng định làm gì, hắn vội vàng ôm chăn xoay người bước trở lại chỗ thùng tắm.
“Được rồi, ném ngoại bào ẩm ướt xuống đi. Ta không nhìn, con tự mình quấn chăn lại cho chặt!”
“Không được, ta muốn bước ra ngoài trước, nếu không chăn cũng sẽ bị ướt. Đừng nói cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, bây giờ đang lúc tối lửa tắt đèn, ta cũng không sợ bị ngươi nhìn, dù sao hôm nay bị người ta xem còn thiếu sao?”
Trong giọng nói của Giang Mộ Yên đã có vẻ nôn nóng cùng không kiên nhẫn. Cổ nhân này chính là cổ hủ như vậy. Bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn chú ý vấn đề có nhìn hay không nhìn?
Hơn nữa người bị hỏng danh tiết về sau cũng là nàng chứ không phải ai khác!
Bùi Vũ Khâm cũng nghe ra được sự bực bội trong lời Giang Mộ Yên, biết nàng lúc này khẳng định cũng cảm thấy ủy khuất nên cũng không nói gì, chỉ mở chăn ra, nhẹ nhàng bao lấy bóng đen trên mặt nước, sau đó lại vững vàng ôm lấy thân mình bọc trong chăn của Giang Mộ Yên vào lòng, bước từng bước trầm ổn tiêu sái ra ngoài.
Tác giả :
Quân Mặc Nghiên